– Ha hả, ta hiện tại chỉ muốn biết, ta có thể đi rồi chưa?
– Còn có một cái nhiệm vụ, Thủy Long Chi Huyết đâu?
– Ngươi không phải đem ta chơi đùa? Vật kia thật tồn tại sao?
Lý Vân Tiêu lập tức giả ngu đứng lên, nếu là nói ra việc thủy long, chính mình sẽ thực sự không có cách nào rời khỏi nơi đây được rồi.
– Nga?
Trên mặt Nghiễm Hiền lộ ra vẻ hoài nghi, theo dõi hắn nói:
– Ngươi là như thế nào phán đoán vật kia cũng không tồn tại đây? Chẳng lẽ ngươi lấy Hám Long Chùy đã đi ra?
Lý Vân Tiêu nói:
– Đúng thế. Long Vệ này bọn chúng đều là cửu tinh Vũ Đế thực lực, ta lấy được Hám Long Chùy đã kinh động bọn họ, may mắn mới trốn thoát. Ngươi cho là ta còn có thể tìm ra Thủy Long Chi Huyết có thể có kia sao?
Hắn nói lời này hợp tình hợp lý, Nghiễm Hiền cũng nghĩ không ra hắn có biện pháp nào có thể có được Thủy Long Huyết.
– Mà thôi, nhiệm vụ này đích xác làm khó dễ ngươi. Có thể đạt được Hám Long Chùy cũng đã ngoài ta dự liệu.”
Nghiễm Hiền vung tay lên, nói:
– Nhưng Đông Hải vương cung nguy cơ chưa trừ, ta hy vọng Vân Tiêu công tử có thể ở lâu thêm mấy ngày.
Không đợi Lý Vân Tiêu trả lời, hắn liền điểm ra một chỉ, vô số thanh sắc quang võng nổi lên, trong nháy mắt đã đem Lý Vân Tiêu bao lại, nói:
– Dẫn Vân Tiêu công tử đi về nghỉ ngơi đi.
Thanh sắc quang mang rất mạnh, Lý Vân Tiêu thoáng từ chối vài cái, vẫn không chút nào có thể giãy thoát:
– Nghiễm Hiền đại nhân, ta chỉ muốn hỏi ngươi một vấn đề.
Nghiễm Hiền giương lên cái trán, nói:
– Hỏi.
– Đại nhân ngươi còn muốn mặt mũi sao?
– Dẫn đi.
Nghiễm Hiền phất phất tay.
Nghiễm Thuận vội hỏi:
– Phụ vương, để cho ta tới đi!
Hắn chỉ huy một đám hộ vệ, trực tiếp đè nặng Lý Vân Tiêu hướng phía vực sâu lao tù đi.
Nghiễm Hiền nhìn theo phương hướng Lý Vân Tiêu biến mất, thần sắc lạnh nhạt trước đó hoàn toàn không có, trở nên ngưng trọng không gì sánh được.
Nghiễm Chính tiến lên phía trước nói:
– Phụ vương, tên nhân loại này đã không có giới trị lợi dụng, không bằng trực tiếp giết!
– Hừm, không có giá trị lợi dụng?
Nghiễm Hiền có chút hận không thể rèn sắt khi còn nóng lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, nói:
– Vô số năm qua, từng đời một tiền bối đều tìm từ trong Vũ Địa lấy ra Hám Long Chùy, đều không thể được, lại bị một tên nhân loại chưa biết làm xong rồi ngươi nói hắn không có giá trị hay sao?
Nghiễm Chính bị ánh mắt nóng rực của Nghiễm Hiền nhìn gần vẻ mặt đỏ bừng, vội vàng cúi đầu, nói:
– Phụ vương, hiện tại đã lấy ra, vậy còn lưu người này có ích lợi gì?
Trong mắt Nghiễm Hiền lóe ra tinh mang, lạnh lùng nói:
– Không nói đến người này một thân bí mật, chỉ cần việc ở Vũ Địa, ta cũng không tin hắn chỉ là lấy ra Hám Long Chùy đơn giản như vậy.
Nghiễm Chính thất thần nói:
– Phụ vương, Vũ Địa kia chính là nơi lịch đại long tộc cường giả ngủ yên, chẳng lẽ trong đó còn có cái gì ẩn tình?
Nghiễm Hiền lạnh nhạt nói:
– Việc này chỉ có lịch đại Đông Hải long chủ mới có thể biết được, ngươi nếu muốn biết, ít nhất phải đạt được ta tán thành. Nhưng ngươi mới vừa biểu hiện, thật là làm ta thất vọng đến cực điểm
Nghiễm Hiền phẩy tay áo bỏ đi, thanh âm xa xa truyền đến nói:
– Bảy ngày sau kiểm kê cường giả, theo ta đi tập nã kẻ phản bội Nghiễm Nguyên!
Nghiễm Chính xấu hổ và giận dữ đứng tại chỗ, thân thể bởi sỉ nhục to lớn mà lạnh rung run rẩy.
Gương mặt của hắn giãy dụa lợi hại, nội tâm tựa hồ đang giao chiến.
Rốt cục trên mặt hiện lên một đạo ngoan lệ, nhìn chằm chằm phương hướng vực sâu ngục giam, lộ ra sát khí dày đặc hơn.
Nghiễm Thuận áp giải Lý Vân Tiêu một đường tiến nhập vực sâu địa lao, trên đường sắc mặt xám trắng, hoàn toàn không yên lòng, bộ dáng thất thần.
Tiến nhập vực sâu, sau đó đem Lý Vân Tiêu nhốt vào bên trong Lưỡng Nghi Vi Trần Trận.
Nghiễm Thuận quát lui mọi người, đơn độc đứng ở bên ngoài trận.
Lý Vân Tiêu tản mạn duỗi hạ lại thắt lưng, nói:
– Đại nhân chẳng lẽ chê ta rất cô đơn, muốn cùng với ta nói chuyện phiếm?
Nghiễm Thuận nhìn chăm chú hắn một trận, mới chậm rãi mở miệng nói:
– Vân Tiêu công tử, không chỉ có là phụ vương ta đánh giá thấp ngươi, ta cũng đã cực độ đánh giá thấp ngươi. Nghiễm Thuận ở chỗ này vì các loại hành vi vô lễ khinh suất trước đó, hướng công tử xin lỗi.
Hắn nói, dĩ nhiên trực tiếp khom lưng xuống phía dưới.
Lý Vân Tiêu hai tròng mắt híp lại, khóe miệng nhếch lên một tia cười nhạt, nói:
– Nghiễm Thuận đại nhân thật là khách khí, ncúi đầu hư vậy cho ta áp lực rất lớn đấy.
Nghiễm Thuận lúc này mới đứng dậy, nghiêm mặt nói:
– Vân Tiêu công tử chính là hạng người tuyệt đỉnh thông tuệ trong thiên hạ ít có, như vậy ta cũng liền người ngay không nói lời mờ ám rồi. Ta mong muốn Vân Tiêu công tử có thể thay ta giết chết Nghiễm Chính!
Trong mắt hắn sát khí hiện lên, trên người nhất thời sát khí cuồn cuộn.
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng hừ một cái, tựa hồ đã sớm đoán được:
– Ta lúc này thân là tù phạm dưới bậc, làm sao giúp ngươi giết người? Còn nữa trước đó ngươi cũng thấy đấy, ta là bằng vào Hám Long Chùy chi uy mới chấn nhiếp được Nghiễm Chính. Bây giờ ta chống lại cửu tinh Vũ Đế, ngươi nghĩ ta có thể thắng được sao?
– Có thể!
Nghiễm Thuận thập phần khẳng định nói, tựa hồ lòng tin rất mạnh:
– Nếu là trước khi Vân Tiêu công tử từ Vũ Địa quay về tới, ta nhất định sẽ không ôm huyễn tưởng này, nhưng bây giờ lại là trăm phần trăm tin tưởng, mặc dù công tử đã không có Hám Long Chùy, cũng nhất định có thể đánh chết Nghiễm Chính!
Tuy rằng hắn cũng không hiểu loại tin tưởng này là từ đâu tới, nhưng hắn chính là tin tưởng:
– Hơn nữa ta lúc trước nói Nghiễm Chính có thù tất báo, cũng không phải nói chuyện giật gân. Người này không chết, công tử và tại hạ đều khó khăn có ngày an thân.
– Được rồi, coi như là ngươi nói thật, ta hiện tại làm sao giết hắn đây?
– Hừm, nếu là ta dự tính không sai mà nói, Nghiễm Chính lòng dạ nhỏ mọn, nhất định sẽ tự mình tìm tới cửa. Đến lúc đó công tử chỉ cần đóng cửa đánh chó là được!
Trong mắt của Nghiễm Thuận hàn quang chớp động:
– Chỉ cần công tử giết Nghiễm Chính, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp thả cho công tử rời khỏi. Mặc dù phụ hoàng không đồng ý, ta cũng lén thả người!
Lý Vân Tiêu trầm tư một chút, nói:
– Giao dịch không tệ. Vì biểu thi thành ý, lúc ta giết Nghiễm Chính, ngươi cũng phải ở đây.
– Cái gì?
Nghiễm Thuận cả kinh, trên mặt âm trầm bất định đứng lên.
Lý Vân Tiêu quả nhiên cũng không phải hạng người giản đơn, nếu là mình tại chỗ, vậy hoàn toàn không thoát được buộc lại, bằng vào một nhược điểm trực tiếp nắm ở trong tay đối phương, chính mình chẳng lẽ không phải bị quản chế cho hắn.
Điều kiện này để hắn có chút do dự bất định đứng lên.
Lý Vân Tiêu xem thấu tâm tư của hắn, cười lạnh nói:
– Nghiễm Thuận vương tử chắc là người thông minh, chuyện này rất khó lựa chọn sao?
Nghiễm Thuận sửng sốt, lập tức hiểu được lời nói vừa rồi của Lý Vân Tiêu.
Bằng vào hành vi của chính mình hôm nay muốn đẩy Nghiễm Chính vào chỗ chết, ngày sau sẽ tuyệt đối chạy không khỏi Nghiễm Chính sát hại.