Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1739: Viễn cổ thần dịch lực (2)

– Cái này... Ta... Công chúa điện hạ chưa nói ah!

Xương sống lưng Phi Minh lạnh run, cảm thụ được ánh mắt lạnh như băng kia của Thủy Tiên, một loại cảm giác xấu lan tràn trong lòng.

Thủy Tiên lạnh lùng nói:

– Cái này còn cần ta nói sao? Ta trăm phương ngàn kế chính là vì tìm hắn, hiện giờ thật vất vả tìm được lại chạy thoát, ngươi đây là tội chết.

– À?

Phi Minh lập tức mắt choáng váng, mình cái gì cũng không làm nhưng lại bị phán tử tội.

Thủy Tiên khẽ nói:

– Hiện giờ Ma Sa trọng thương tại thân, bên cạnh ta cũng không có hộ vệ, tội chết của ngươi có thể tạm giữ lại, về sau lại chết.

Phi Minh cảm giác mình còn oan hơn cả Đậu Nga, cúi đầu không dám lên tiếng.

Thủy Tiên lại nói:

– Hiện giờ ta tâm tình không tốt, ngươi đi theo ta, trước hết để để ta đánh một trận rồi nói sau. Không cho phép hoàn thủ, không cho phép dùng nguyên lực ngăn cản.

Phi Minh:...

Hai đạo thân ảnh lúc này mới chạy như bay đến bờ biển, rất nhanh đã truyền đến tiếng sóng biển kinh thiên và tiếng kêu thảm thiết không ngừng của Phi Minh.

Lý Vân Tiêu sau khi thuấn di rời khỏi phường thị, cũng không trở về huyền khí không gian, hắn sợ Thủy Tiên tìm tới cửa.

Chỗ ở trên đảo có rất nhiều, đại bộ phận đều là chuẩn bị vì Huyễn Bảo đại hội, hắn tùy tiện tìm một gian mật thất bế quan, đồng thời bố trí xuống kết giới, ngăn cách hết tất cả mọi dò xét.

Sau đó hắn lập tức lấy ra cái kia khối Tử Tuyết San Hô, trước người tường tận xem xét lên.

Tình huống Tử Tuyết San Hô hắn cũng biết một hai, nếu khối hóa thạch này là 50 vạn năm trươc thì lực lượng trong đó có lẽ đã xói mòn đi rất nhiều, nhưng vì sao còn có thể dẫn tới lực lượng trong cơ thể hắn rung động chứ?

Lý Vân Tiêu trước đem san hô bề ngoài thể quan sát một lần, lúc này mới lấy ra Lãnh Kiếm Băng Sương, nhẹ nhàng mổ dưới đi.

“C-K-Í-T.. T… T” một tiếng, san hô kia dưới kiếm khí liền lên tiếng mà toái, một đạo ánh sáng nhu hòa màu vàng nhạt chậm rãi xuyên ra, vậy mà xua tan đi hàn khí của Lãnh Kiếm Băng Sương, khiến bốn phía trở nên ấm áp hơn.

Sắc mặt Lý Vân Tiêu đại biến, sợ hãi nói:

– Quả nhiên là Thần Dịch Lực.

Tử Tuyết San Hô vừa vỡ, Thần Dịch Lực trực tiếp tràn ra, một đoàn lớn cỡ nắm tay chậm rãi bay lên.

Lý Vân Tiêu mở ra bàn tay ra bắt lấy, cổ lực lượng kia cũng không có phản kháng gì cả, giống như kẹo đường bị hắn chụp trong tay.

Tay trái hắn kháp một đạo bí quyết ấn, vận chuyển Tạo Hóa Nhất Khí thần thông, lòng bàn tay giống như mở ra một đạo vòng xoáy, trực tiếp hấp đoàn Thần Dịch Lực kia vào trong cánh tay, dựa theo kỳ kinh bách mạch vận chuyển trong người.

Sau đó hắn trực tiếp ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu cảm thụ biến hóa của cổ lực lượng kia.

Đoàn Thần Dịch Lực này sau khi vận chuyển một Chu Thiên cũng không có tình huống gì, cuối cùng hợp nhập vào trong đan điền hắn. Giờ phút này dị trạng nổi lên, đoàn Thần Dịch Lực trước kia trong cơ thể đột nhiên bộc phát ra lực lượng khủng bố, cuốn tới cổ Thần Dịch Lực mới kia.

Mà cổ lực lượng mới tới này cũng như cảm nhận được gì đó, cũng diễn sinh ra lực lượng khủng bố của bản thân xông tới phía trước.

“Ầm ầm”

Một cổ lực lượng khổng lồ nổ bung trong đan điền Lý Vân Tiêu.

“PHỐC”

Lý Vân Tiêu phun ra một cổ máu tươi, sắc mặt đại biến, trong đan điền truyền đến một hồi thống khổ, hai cổ lực lượng thậm chí như có thần trí vậy, bắt đầu phân ra cao thấp.

Nếu cứ để cho chúng làm loạn như vậy thì hậu quả rất có thể sẽ khiến đan điền bạo toái, võ đạo hủy hết.

Lý Vân Tiêu hoảng sợ, vội vàng hai tay kết ấn, muốn trấn áp Thần Dịch Lực kia xuống. Trên thân thể của hắn bắn ra từng đạo kim mang, thi triển Luyện Thể thuật đến mức mạnh nhất, chậm rãi dẫn đạo lấy.

Triệu Văn Chiến sau khi rời khỏi phường thị cũng về lại trong một gian mật thất.

Bên trong u ám không ánh sáng, thậm chí không khí cũng mang theo hương vị mục nát, tựa hồ đã rất lâu chưa được mở ra.

Trong mật thất không có chỗ tu luyện, chỉ có từng dãy giá sách, khắp nơi đều phủ kín mạng nhện.

Triệu Văn Chiến trực tiếp đi đến hàng cuối cùng, bắt đầu cẩn thận tìm kiếm, những quyền sách phủ đầy bụi bậm kia bị hắn mở ra.

Cuối cùng hai mắt hắn tỏa ra, ôm một quyển điển tịch nhanh chóng lật qua lật lại, sau khi đảo qua mấy trăm trang liên tiếp liền đột nhiên ngừng lại.

” ”

Trong mắt Triệu Văn Chiến bắn ra tinh mang, thân hình bỗng nhiên run rẩy một cái, vẻ mặt kinh hãi và khó mà tin được.

Trên trang sách bộ điển tịch kia có vẽ một đồ án màu sắc rực rỡ, cẩn thận nhìn lại lại không khác gì với Sơn Hà Đỉnh kia cả.

Triệu Văn Chiến lộ ra vẻ hoảng sợ, nhịn không được đọc hàng chữ nhỏ bên cạnh:

– Sơn Hà Đỉnh, còn có tên Đỉnh Trấn Sơn Hà, đỉnh lô thuật luyện chung cực, ở trong chứa không gian thế giới, chính là huyền khí siêu phẩm...

– Quả nhiên, quả nhiên là huyền khí siêu phẩm.

Triệu Văn Chiến lại càng hoảng sợ, sắc mặt cũng trắng bệch…, những bụi bậm bị chấn lên phả vào mặt hắn, khiến hắn liên tục ho khan.

– Dĩ nhiên là huyền khí siêu phẩm xuất hiện, khó trách đại đảo chủ nói lần này đã đủ rồi...

Triệu Văn Chiến trong nội tâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang, thoáng cái không biết nên làm sao mới phải.

Một lát sau, hắn bất chấp sửa sang lại điển tịch kia, trực tiếp rời khỏi mật thất, bay tới nơi ở của đại đảo chủ.

Lý Vân Tiêu hiện giờ đang bị dày vò trong mật thất, trong đan điền hai cổ Thần Dịch Lực không ngừng xông tới, muốn thôn phệ đối phương, kinh mạch cốt cách trong cơ thể đều hóa thành màu vàng, chống lại lấy lực trùng kích kia,

Nếu không có Bá Thiên Luyện Thể Quyết nơi thân, sợ rằng lần đầu tiên trùng kích đã khiến hắn bạo thể mà vong rồi.

Nhưng Bất Diệt Kim Thân của hắn lại không trọn vẹn, sau khi chống lại mấy lần trùng kích liền bắt đầu có dấu hiệu tan vỡ.

Lý Vân Tiêu bị dọa ra một thân hôi lạnh, hắn vội vàng lộn tay phải, mấy hạt Đông Hải Nguyệt Minh Châu bay ra, xếp đặt trước người, tản mát ra hào quang sáng ngời, giống như ánh trăng chiếu xuống vậy.

Hạt châu tổng cộng có 24 hạt, đúng là phương thức sắp xếp của Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ.

Hai tay của hắn biến hóa quyết ấn, mỗi một cái đều thật chậm, lực lượng hạt châu tựa hồ như bị dẫn dắt, khiến quyết ấn cũng theo đó biến hóa.

Đột nhiên, hào quang 24 miếng Đông Hải Nguyệt Minh Châu thoáng cái gia tăng thêm gấp bội, bay đến lượn một vòng trên đỉnh đầu hắn, giống như một vòng trăng sáng nhô lên cao chiếu xuống vậy.

Trong ánh trắng xuất hiện dị tượng, có hải thành đào đào, ba quang lăn tăn, một mảnh cảnh biển đểm triển khai trên không.

Trong đó ẩn ẩn có giao nhân thút thít nỉ non rơi lệ, hóa thành trân châu, một cây cầu dài như nghê hồng quan không, như ẩn như hiện dưới ánh trăng.

Lý Vân Tiêu hoảng sợ mở hai mắt ra, Nguyệt Đồng hiển hóa ra nhìn vào trong dị tượng kia, tất cả trước mắt đều như mộng như ảo, nhưng lại mang đến cho hắn cảm giác cực kỳ chân thật.

– Chuyện gì xảy ra? Hóa hư thành thật?

Trong đầu Lý Vân Tiêu tràn đầy dấu chấm hỏi, nhìn qua dị tượng do 24 miếng hạt châu kia lộ ra có chút ngây người.