Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 16: Làm nô bộc của ta (1)

Thượng Quan Tình kinh hãi, muốn tránh thoát, nhưng ở đâu là đối thủ của Lam Phi đã là Nhất Nguyên cảnh Võ sĩ, không có chút hồi hộp nào trực tiếp bị xem là tấm khiên.

Chi!

Kiếm thế dừng lại, Lý Vân Tiêu ở trên không trung vẽ một hình tròn, thu kiếm mà đứng, cười nhạt nói:

– Ta chỉ là cùng Phi thiếu đùa một chút mà thôi, các ngươi đi đi.

– Ngươi!

Lam Phi tức đến thổ huyết, giờ khắc này Thượng Quan Tình đã sợ đến hoàn toàn không có màu máu, hai chân liên tục run cầm cập, một mùi thối chảy xuôi ở giữa hai chân.

Sắc mặt Lam Phi âm trầm muốn chảy ra nước, nhìn vẻ mặt Thượng Quan Tình cũng đã biến thành cực kỳ mù mịt, cúi đầu không nói một lời. Nội tâm hắn hầu như muốn tức phá lồng ngực! Thượng Quan gia là một thế lực lớn nhất bám vào Lam gia. Mà Thượng Quan Tình là truyền nhân dòng chính, trợ lực lớn nhất cho tương lai của hắn! Nhưng hắn biết, từ thời khắc này, cái trợ lực kia không chỉ không còn, trái lại rất có khả năng thành kẻ địch cho mình kế thừa vị trí Gia chủ!

Hắn cũng không dám nói hơn một câu nữa, hai mắt phun lửa vội vàng lao ra ký túc xá của Lý Vân Tiêu, nơi này hắn không dám tiếp tục ở lâu thêm một phút! Người còn lại cũng dồn dập ngậm miệng, cúi đầu từng cái từng cái đi theo ra ngoài.

Lý Vân Tiêu lấy ra ngọc bội kia quan sát một hồi, mừng lớn nói:

– Quá tốt rồi, quả nhiên là Ngũ sắc Thần Không Thạch!

Hắn thu ngọc bội cẩn thận, ngẩng đầu nhìn trên trần nhà cười lạnh nói:

– Nhìn lâu như vậy, cũng nên đi ra a!

Sau mấy tức, trên trần nhà quả nhiên có một thanh âm vang lên, Cổ Vinh thân mang hắc y từ trên trần nhà rơi xuống, mặt đầy phức tạp nhìn Lý Vân Tiêu, trong hai mắt tất cả đều là vẻ khó tin.

Lý Vân Tiêu từ tốn nói:

– Xem đã nghiền không? Đồ vật đều tập hợp đủ chưa?

Sắc mặt Cổ Vinh nghiêm túc đến cực điểm, vừa nãy hết thảy hắn đều nhìn ở trong mắt, Lý Vân Tiêu làm sao đánh bại Lam Phi, hắn lại không nhìn ra nửa điểm đầu mối. Vốn định ẩn núp, trước hạn chế thiếu niên này, lại ép hỏi ra phương pháp giải độc. Bây giờ nhìn lại nào còn dám động mảy may? Tuy rằng hắn là trung cấp Võ sĩ, nhưng không có nửa phần nắm chắt có thể đánh thắng đối phương, chớ nói chi là bắt giữ.

– Chỉ thu thập được sáu phần, thực sự là có chút dược liệu quá hiếm, ta hầu như thu xong toàn bộ Công Hội Thuật Luyện Sư, cũng chỉ trù bị đủ sáu phần!

– Sáu phần? Được rồi, trước tiên cho ta.

Có ngũ sắc Thần Không Thạch, hắn xung kích kinh mạch hầu như là nắm chắt trăm phần trăm, tâm tình lập tức thật tốt, chỉ vào Hàn Bách cùng Trần Chân còn nằm trên đất nói:

– Trước đem hai người bọn họ chữa khỏi đi.

Cổ Vinh biến sắc mặt, cả giận nói:

– Ngươi coi ta là gì! Tùy tiện nghe ngươi chỉ huy?

Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn hắn.

– Khó chịu liền cút!

Cổ Vinh tức giận đến da đầu tê dại, mình thân phận cao quý cỡ nào, lại bị một tiểu tử gọi đến gọi đi. Nhưng người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, huống hồ là quan hệ tính mạng cùng tiền đồ của hắn, hắn cúi người xuống, kiểm tra thương thế của hai người, từ trong giới chỉ lấy ra hai viên thuốc màu vàng nhạt, phân biệt để vào trong miệng hai người.

– Được rồi, nên nói cho ta phương pháp giải độc! Yêu cầu của ngươi ta đều làm xong, đừng hòng lại để ta nghe ngươi chỉ huy!

Lý Vân Tiêu híp mắt, một bộ dáng dấp người hiền lành nói.

– Bao nhiêu người khóc lóc muốn nghe ta chỉ huy còn cầu mà không được đây, ta dám đánh cuộc, đợi lát nữa ngươi nhất định sẽ yêu cầu theo ta.

Cổ Vinh hoàn toàn biến sắc, cả giận nói:

– Ngươi muốn chơi xấu!

Lý Vân Tiêu lạnh rên một tiếng.

– Bổn thiếu gia là người nào, há có thể lừa gạt một Thuật Luyện Sư chỉ là Sĩ cấp như ngươi!

Hắn phất tay lên, một tờ giấy cắt ra không khí, trực bắn mà ra.

Cổ Vinh giận dữ, cái gì gọi là “Chỉ là Sĩ cấp Thuật Luyện Sư”! Bất kỳ một tên Thuật Luyện Sư nào, đều là tồn tại cực kỳ cao quý, đồng thời ảnh hưởng to lớn!

Hắn song chỉ khép chặt, sắc mặt khẽ biến thành hơi trầm, kình lực trên tờ giấy kia so với hắn tưởng tượng mạnh hơn, mặt hắn âm trầm nhìn lại, nhất thời lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, vội vàng cất đi! Lấy học thức của hắn, mặc dù không cách nào trăm phần trăm kết luận đồ vật trên kia là đúng, nhưng cơ bản có thể phán đoán Lý Vân Tiêu không có lừa hắn.

– Đồ vật ta cầm, chúng ta thanh toán xong!

Cổ Vinh xoay người liền muốn rời đi, thiếu niên này quá mức tà dị, hắn căn bản là nhìn không thấu đối phương. Nguyên vốn còn muốn báo mối thù khuất nhục, nhưng nội tâm mơ hồ sinh ra một tia sợ hãi, để hắn cảm thấy nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, tính mạng của mình cùng tiền đồ mới là quan trọng nhất.

– Này là phương thuốc có thể giải trừ Âm Phong thạch cùng độc Huyết Diễm Lan trên người ngươi, đồng thời sẽ không lưu lại bất kỳ di chứng về sau.

Lý Vân Tiêu chậm chậm rãi nói:

– Thế nhưng khoảng thời gian này ngươi bị ăn mòn, có phải là cảm thấy mỗi lần thuật luyện, hồn lực càng ngày càng không ăn thua? Thật giống như có dấu hiệu rút lui?

Thân thể Cổ Vinh trong nháy mắt cứng ngắc.

– Ha ha, sau khi Thuật Luyện Sư tiêu hao hồn lực, tốc độ khôi phục so với nguyên khí của võ giả ít nhất phải chậm hơn không chỉ gấp mười lần. Nhưng hồn lực rút lui, muốn bù đắp lại, so với bình thường tu luyện càng là chậm hơn trăm lần. Tuy rằng ngươi bị độc tính ăn mòn thời gian không lâu, nhưng lấy thiên phú của ngươi, muốn trở lại cảnh giới nguyên lai, ít nhất cũng phải hai mươi, ba mươi năm. Hơn nữa lần thứ hai tấn cấp Thuật Luyện Sư, hi vọng xa vời. Ha ha, ta cũng không đả kích ngươi, nếu số may, trong vòng năm mươi năm vẫn có hi vọng.

Sắc mặt Cổ Vinh khó coi đến cực điểm, những chuyện này hắn làm sao không biết. Sở dĩ địa vị của Thuật Luyện Sư cao như thế, là bởi vì hồn lực tu luyện dị thường gian nan, hơn nữa sau khi rút lui muốn khôi phục hầu như là không thể. Mình cách cấp một Luyện kim thuật sư vốn là có đoạn chênh lệch, lần sau lại hướng cảnh giới này, sợ là phải năm mươi năm sau, này vẫn là phải số may mới được. Vận may không tốt, cả đời mình có thể chỉ là luyện kim học đồ cao cấp.

– Ngươi nói những cái này là có ý gì?

– Ha ha, không có ý gì. Có điều ta trùng hợp biết một biện pháp, có thể để cho ngươi ở trong vòng năm mươi ngày trở thành một tên Sĩ cấp Thuật Luyện Sư chân chính.

– Năm mươi ngày?

Cả người Cổ Vinh như điện giật, hai mắt trợn tròn vo.

– Làm sao có khả năng? Ngươi gạt ta!

Coi như hồn lực của mình không có biến mất, cũng không thể trong vòng năm mươi ngày tấn cấp đến Sĩ cấp Thuật Luyện Sư, bằng không cũng sẽ không bí quá hóa liều, sử dụng Âm Phong thạch!

Lý Vân Tiêu sầm mặt lại, lạnh giọng châm biếm nói:

– Ngươi tính là thứ gì, cũng đáng giá ta lừa gạt?

Thấy hay thì nhấn chia sẻ nha, cám ơn.