Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 117: Hạo nhiên chính khí

Ngoại trừ nội dung không nói, chữ xác thực là thanh tân tú lệ, lộ ra một luồng kình lực nho nhã, có lẽ là Khổng Nhân Nghĩa tự mình viết!

– Lão gia tử ngay cả văn võ đại thần cũng dám tùy tiện giết, chỉ là hơn trăm nho sinh lẽ nào lại sợ?

– Vân Tiêu ngươi không biết, giết mấy đại thần, đối với nước với dân cũng không có quan hệ đau khổ. Nhưng Khổng Nhân Nghĩa này bất đồng, hắn chính là hậu đại của Nho gia Thánh Nhân, đại biểu chính là văn chương đạo đức, ngũ thường đại nghĩa. Mỗi tiếng nói cử động của hắn, hầu như chính là quy phạm cho thiên tài văn nhân. Coi như là quốc vương bệ hạ cùng lão thất phu Lam Hoằng thấy hắn, cũng phải cao giọng hô một câu ‘Lão sư’. Tuy rằng không ở trong triều làm quan, nhưng thịnh uy rất lớn. Nếu ngày hôm nay động sát cơ, sợ là anh minh của Lý gia sẽ như nước chảy về biển đông, để người trong thiên hạ dùng ngòi bút làm vũ khí.

– Thiên hạ nhiều dong nhân, có gì phải sợ? Trăm vạn đại quân áp cảnh mà không sợ, huống hồ chỉ là nước bọt? Khổng Nhân Nghĩa kia dĩ nhiên vào lúc này nhảy ra ngoài, sợ cũng là được chỗ tốt hoặc bị đại vương tử đầu độc, xem ra cũng không phải vật gì tốt. Nếu hắn muốn không biết tự lượng sức mình chặn đường chúng ta, vậy thì cùng nhau quét dọn đi.

Lý Vân Tiêu nói xong, trong mắt nổi lên sát khí, ánh mắt bắt đầu trở nên lạnh lùng, thật giống như nhìn về hơn trăm nho sinh phía trước, tất cả đều là một người chết.

Lý Thuần Dương cùng Lý Hiển đều bị sát ý trên người hắn làm sợ hết hồn, nội tâm lo lắng đi ở phía sau. Dù sao Lý gia là võ tướng thế gia, đối với sĩ tử văn nhân, ở trong xương vẫn tồn tại một phần tôn kính. Này kỳ thực là một loại tôn kính đối với học vấn của Thánh Nhân.

Cửa lớn của Lý gia từ lâu bị vây chặt, Lý Bạch Phong cũng chưa từng thấy loại tư thế này, chỉ ở bên trong nào dám đi ra, cũng không biết làm sao đưa Lý Hiển ra mật báo.

Trên trăm vị bạch y nho sinh tất cả đều khoác áo gai để tang, giơ tội trạng lên cao, từng cái từng cái ở trước cửa nhà Lý gia tĩnh tọa tuyệt thực. Trong đó trên trán ba người cầm đầu càng là gô lên dấu khắc “Trung dũng”, “Nhân nghĩa”, “Trí tin”, chính là sĩ tử tam hiền Nhan Tân, Công Tôn Nhượng cùng với Tử Hiền trong hàng đệ tử của Khổng Nhân Nghĩa.

Mọi người vừa thấy ba người Lý Vân Tiêu xa xa đi tới, nhất thời dồn dập huyên tạp lên, từng cái từng cái từ trên mặt đất đứng lên, quắc mắt trừng trừng, khí thế hơn trăm người liên hợp lại cùng nhau, mơ hồ có một luồng cương khí, huyền tụ ở trên bầu trời không tiêu tan.

Ba người Nhan Tân liếc mắt nhìn nhau, bắt đầu hô:

– Khi quân phạm thượng, tàn hại đại thần, thí chủ quân quyền, dung túng thuộc hạ, tự cao tự đại, bất chấp vương pháp, một mình liễm tài, giết người xét nhà, lòng dạ độc ác, tuyệt tình tuyệt nghĩa! Thập đại tội trạng, tội không thể tha!

– Thập đại tội trạng, tội không thể tha.

Hơn trăm người cùng kêu lên, nhất thời thanh thế rung trời. Từng cái từng cái hô đỏ cả mặt, mắt trợn tròn, dị thường kích động, cảm giác đại nghĩa ở trong tay, muốn hàng yêu trừ ma. Ở trên bầu trời Lý gia, cổ hạo nhiên chính khí kia ngưng tụ không tan, mơ hồ có dáng vẻ ngưng tụ thành hình.

Lý Vân Tiêu dùng ngón giữa ngoáy lỗ mũi, rất nhanh kéo ra một đoàn đen đen từ bên trong, bấm tay gảy đi ra ngoài.

Một đạo kình phong cắt phá trời cao, đánh thẳng đến trên mặt Nhan Tân.

Những người kia tất cả đều là văn nhân sĩ tử, coi như có tập võ cũng chỉ là vì cường thân kiện thể, nơi nào chống đỡ được kình khí của Lý Vân Tiêu. Tị thỉ nhảy vào bên trong cỗ hạo nhiên chính khí kia, tựa hồ chịu đến một loại trở ngại nào đó, trở nên nhẹ nhàng lên, cuối cùng kề sát ở ngoài miệng Nhan Tân.

– Phi, phi, phi, phi, phi, phi...!

Nhan Tân buồn nôn nhổ mạnh ra, liên tiếp ói ra mười mấy lần, vẫn cảm thấy rất buồn nôn, muốn nôn mửa.

– Lý Vân Tiêu, ngươi dám khinh nhờn sĩ tử hiền nhân, xem ra ngươi cũng là cùng Lý Thuần Dương một ổ rắn chuột, tội ác tày trời!

Công Tôn Nhượng giận dữ hét, quyết định chụp mũ trước.

– Một ổ rắn chuột, tội ác tày trời!

Mọi người cũng theo hống lên.

Lý Vân Tiêu không có để ý dáng dấp của bọn họ, mà là nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hạo nhiên chính khí trên bầu trời, hai tay vẫn ôm ở trước ngực, dùng nắm đấm nâng cằm lên nói.

– Nho gia hạo nhiên chính khí quả nhiên có chút thành tựu, xem ra trước đây ta vẫn là có chút phiến diện.

Hắn buông cánh tay xuống, móc móc lỗ tai, hai ngón tay dính vào nhau...

Ba người Nhan Tân biến sắc, dồn dập cảnh giác lên, thân thể không khỏi lùi về sau một bước, Tử Hiền cả giận nói:

– Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì?

– Thiết!

Lý Vân Tiêu xì cười một tiếng, châm chọc nhìn ba người nói:

– Quản thiên quản địa, mặc dù là Thánh Nhân, cũng quản không được người ta ngoáy mũi. Lẽ nào sĩ tử tam hiền của Khổng Nhân Nghĩa, còn quản không cho ta ngoáy tai?

Công Tôn Nhượng trừng mắt cả giận nói:

– Thấp kém!

Xèo!

Ngón tay của Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng bắn ra, một đoàn ráy tai phá không mà lên, trực tiếp đánh vào trong miệng Công Tôn Nhượng.

Công Tôn Nhượng kinh nộ nhảy một cái, trực tiếp nuốt xuống.

– Ẩu!

Hắn cúi người, trong dạ dày quay cuồng một hồi, nôn mửa một đám lớn! Nhan Tân chỉ là dính ở trên miệng, nhưng hắn là hàng thật đúng giá nuốt vào, ngay cả mật đắng trong dạ dày cũng trực tiếp nôn đi ra.

– Ha ha!

Lý Thuần Dương nguyên bản còn lo lắng không ngớt, thực sự là không nhịn được cười, nhịn không được cất tiếng cười to lên.

Nho gia sĩ tử quanh người Công Tôn Nhượng nghe một luồng mùi thối nôn mửa, dồn dập nhíu mày, theo bản năng dời bước cách xa hắn. Ngay cả Nhan Tân cùng với Tử Hiền cũng nhíu mày, duy trì khoảng cách nhất định với hắn. Toàn bộ đội ngũ nhất thời có chút thưa thớt lên.

Lý Vân Tiêu ngẩng đầu nhìn trời, hạo nhiên chính khí nguyên bản ngưng tụ không tan, bắt đầu hiện ra hư ảnh Thánh Nhân, bắt đầu có chút tán loạn.

– Hạo nhiên chính khí này quả nhiên là do Nho gia thần niệm của sĩ tử cùng nguyên khí hội tụ thành, tựa hồ cũng là đồ đại bổ, há có thể lãng phí!

Dưới chân hắn đột nhiên lướt lên, trực tiếp bay lên trời, nhảy vào trong hạo nhiên chính khí, đem thần niệm toàn thân thả ra, vận chuyển Nhất Mạch tạo hóa quyết, nhất thời năng lượng hạo nhiên chính khí đầy trời, điên cuồng tràn vào thân thể Lý Vân Tiêu.

Hắn thoáng chốc cảm thấy tinh thần sảng khoái, khoái ý không nói ra được, nhất thời cười to ba tiếng, hai tay tạo thành một quyết ấn quái dị, đột nhiên thả lớn mấy lần, hình thành một khí tràng vô hình khuếch tán ra, đem cả người hắn bao vây vào.

Cả người Lý Vân Tiêu trôi nổi ở trên bầu trời Lý gia, đỉnh đầu, lòng bàn tay, gan bàn chân đẩy một bọt khí như quả bóng đá, lẳng lặng bồng bềnh không nhúc nhích. Nhưng ở dưới thần niệm vận chuyển, Nhất Mạch tạo hóa quyết là điên cuồng hấp thu hạo nhiên chính khí!

– Này, chuyện gì thế này? Hắn dĩ nhiên có thể trôi nổi ở trên hư không?

– Không phải chỉ có Vũ Tông cường giả trong truyền thuyết mới có thể bay trên trời sao?