Tiêu Hải Dụ nói:
- Việc này để ta đi xem thử, phụ cận Trường Thiên Nhất Sắc mặc dù không có truyền tống đại trận, Truyền Tống Trận của Tống Nguyệt Dương Thành cũng bị hủy hoại, chỉ có thể triệu tập cao thủ cưỡng ép mở ra thông đạo, hao tổn tất nhiên thật lớn, bất quá cũng không sao cả.
Công Dương Chính Kỳ nói:
- Vậy cứ thế đi, nếu Đoan Mộc Hữu Ngọc không thể mời được, vậy thì tính sau, cứ vậy đi. Ôn Thư, tình báo bên phía ngươi nhất định phải báo cáo ta trước, tuyệt đối không thể lỡ đại sự
- Cẩn tuân mệnh lệnh đại nhân.
Tất cả mọi người gật đầu bái xuống, nhao nhao rời đi.
Sau khi rời khỏi đại điện, Tiêu Hải Dụ đột nhiên cười khổ nói:
- Viên đại nhân, ngươi thật thật sự đã tiến cử người tốt cho ta a, quả thực không phải khó khăn bình thường.
Viên Cao Hàn cười nói:
- Sao lại nói thế. Dùng năng lực của hắn sợ rằng đã biết rõ ngươi sẽ tới, nếu tránh mà không gặp, tự nhiên nói rõ hắn không muốn bị mời, nhưng lấy sự hiểu biết của ta đối với hắn thì hắn nhất định sẽ đi.
Tiêu Hải Dụ cười khổ nói:
- Chỉ mong thế.
Mọi người nhao nhao phi thân rời đi, Mạc Hoa Nguyên cũng theo Viên Cao Hàn bay về phía linh tư, trên đường nhịn không được nói:
- Sư tôn, dùng cách nhìn của ngươi, thế cục Tống Nguyệt Dương Thành vậy mà đã đến tình trạng thế sao? Lại cần thỉnh động công tử Ngọc đại nhân.
Sắc mặt hắn cực kỳ sầu lo.
Viên Cao Hàn cười nói:
- Ngươi đang lo lắng đại ca ngươi? Thoải mái, buông lỏng tinh thần đi, Tống Nguyệt Dương Thành cao thủ nhiều như mây, đại ca ngươi cũng không phải quá tệ, ta tiến cử Đoan Mộc Hữu Ngọc cũng là sợ tình thế bết bát nhất xuất hiện, nhưng khả năng cũng không lớn
Mạc Hoa Nguyên trầm mặc không nói, nội tâm lại luôn một có một cổ sầu lo khó có thể xua đi nơi ngực, luôn cảm thấy có dự cảm xấu.
Viên Cao Hàn khẽ cười nói:
- Không nên suy nghĩ, nói cho ta một chút chuyện của ngươi những năm gần đây, cùng với tình huống liên quan đến Lý Vân Tiêu kia đi, ta đối với người này cảm thấy cực kỳ có hứng thú.
Hai người lập tức hóa thành một đạo quang mang, bay đi xa xa.
Giới Thần Bi, trong Phương Thốn Sơn
Lạc Vân Thường vận chuyển Cửu Dương chân quyết, rất nhanh liền vào vào vong ngã chi cảnh, đại lượng Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên rải đầy bốn phí không ngừng dũng mãnh tràn vào cơ thể, từng đạo dị tượng Cửu Dương dần hiện ra trên thân thể, chiếu cả sơn động thành một mảnh hỏa hồng.
Lý Vân Tiêu ở dưới cổ lực lượng bành trướng của đối phương, trên thân thể gầy yếu dần nhiều thêm chút hào quang, lộ ra hai màu trắng muốt và vàng óng ánh, ngày càng nhiều.
Thần thức Lý Vân Tiêu bắt đầu chậm rãi yên lặng được ôn nhuận dưới hai loại lực lượng này, toàn thân thoải mái dễ chịu và thích ý nói không nên lời, giống như đang lúc ngày đông giá rét lại được tắm dưới ánh mặt trời vậy, cảm thấy rất buồn ngủ.
Cũng không biết đã qua bao lâu, thần trí của hắn dần dần thức tỉnh khỏi loại trạng thái buồn ngủ kia, trên da thịt lộ ra màu vàng kim nhạt, không ngừng hấp thu lấy lực lượng trong Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên ở bốn phía, đồng thời từng đạo Minh Nguyệt thần quang tản ra, đan vào cùng một chỗ với Cửu Dương chi khí đang lan khắp không trung.
Hai người đều thần thái an tường, mặt mỉm cười, ở vào một loại trạng thái kỳ diệu, ý thủ hư không, tùy ý để Thần Thể chi lực khuếch tán giao hòa lẫn nhau, cảm thụ được loại cảnh giới không linh vô ngã vô vật kia, mà tốc độ tiêu hao Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên ở bốn phía cũng trở nên cực kỳ nhanh.
Lý Vân Tiêu bỗng nhiên ngửi thấy một cổ mùi hương thoang thoảng, đẹp và tĩnh mịch xông vào mũi, khiến hắn toàn thân chấn động, trong giây lát mở mắt ra, chỉ thấy Lạc Vân Thường chẳng biết lúc nào đã tựa trước người hắn, hai mắt nhắm nghiền, vẫn yên lặng ý thủ hư không, chỉ là một loại nhích gần lại theo bản năng thôi.
Mùi thơm xử nữ nhàn nhạt và da thịt ôn nhuận mềm mại, bộ ngực sữa nhô thẳng ra đã dán vào lồng ngực hắn, Lý Vân Tiêu cảm thụ được khí tức nồng đậm kia, một cổ dục hỏa vô danh hừng hực thiêu đốt ngay dưới đan điền, ngay cả là thánh nhân, cũng không cách nào không động tình được.
Tay Lý Vân Tiêu không kiềm được vuốt lấy mái tóc mềm mại của nàng, tay kia thì đột nhiên bắt lấy hương nhũ dựng thẳng của Lạc Vân Thường.
Thân hình Lạc Vân Thường run lên kịch liệt, giật mình tỉnh lại từ trong ý cảnh vô ngã kia, trong đôi mắt tràn đầy mê ly và vẻ khiếp sợ, toàn thân nhịn không được run rẩy, chỉ cảm thấy Lý Vân Tiêu bóp nàng rất mạnh, khiến nàng đau đến mức nhìn không được phải nỉ non, nhưng vừa mở miệng đã có một cổ khí tức dương cương đập vào mặt, bờ môi lập tức bị đầu lưỡi nóng bỏng cho vào.
Nàng thoáng cái đầu óc phát mộng, triệt để biến thành trống rỗng, tùy ý để bàn tay nắm lấy hương nhũ kia bắt đầu chậm rãi theo quần áo lần xuống, trượt vào trong nội y nàng khiến nàng thở dốc một hồi, dây thắt lưng của hai người đã bị cởi bỏ, trở nên có chút mất trật tự.
Lạc Vân Thường và Lý Vân Tiêu đã tu luyện gần ba ngày trời, mọi người ở bên ngoài cũng cảm thấy có chút lo nghĩ bất an rồi.
- Thả ta ra, ô ô ô, các ngươi rốt cuộc muốn làm gì hả?
Tiểu Ngô bị bọn hắn trói trên một tảng đá lớn, định có gì không đúng sẽ lập tức thả vào.
Hác Liên Thiểu Hoàng bực bội đi tới đi lui, nói:
- Vân Thường tiểu thư này cũng thật là, tình huống như thế nào ít nhất cũng phải truyền ra tín hiệu chứ? Để mọi người yên tâm một chút.
Mạc Tiểu Xuyên cả giận nói:
- Đừng có lắc lư trước mặt ta nữa, yên tĩnh cho ta, Lạc tiểu thư tự có chủ trương, không cần ngươi quan tâm nhiều đâu.
Viên Cao Hàn một mực yên lặng nhắm mắt tu luyện, bỗng nhiên mở lớn mắt ra, cả kinh nói:
- Chuyện gì xảy ra? Khí tức bên trong một mực đều rất vững vàng, ngoại trừ Cửu Dương chân khí của Lạc tiểu thư ra, cổ lực lượng khác hẳn là từ trên người Lý Vân Tiêu phát ra. Ta vốn cho rằng tất nhiên không có việc gì rồi, nhưng bây giờ khí cơ hai người lại hoàn toàn rối loạn, không biết có chuyện gì xảy ra không?
Mạc Tiểu Xuyên cả kinh, vội hỏi:
- Viên đại sư, vậy phải làm sao đây? Chúng ta có cần làm gì không?
Viên Cao Hàn sắc mặt có chút trở nên ngưng trọng, trầm tư nói:
- Chỉ sợ bọn họ tu luyện thất bại, khiến tẩu hỏa nhập ma, nhưng lúc này mà đi vào điều tra thì..., hình như không ổn. Dù sao chuyện Thần Thể huy ánh rất sợ bị quấy rầy, nếu vốn không có việc gì lại bị chúng ta phá hoại, vậy thì thực xong đời rồi.
- Không ổn? Có gì không ổn chứ, tình trạng nguy cấp như thế, các ngươi không đi ta đi.
Tính tình Hác Liên Thiểu Hoàng nóng nảy nhất, nhịn không được muốn xông vào trong sơn động.
Viên Cao Hàn quát:
- Không thể, Đế Khí chấn động trên người người rất mạnh, đi vào rất có thể sẽ phiền thêm, muốn đi cũng nên để Đinh tiểu thư đi, tu vi của nàng yếu nhất, tỷ lệ dẫn phát hỗn loạn cũng nhỏ nhất.
Đinh Linh Nhi nói:
- Vậy để ta đi, ta sẽ tận lực thu liễm khí tức.