V Đại Có Một Bé Chuột

Chương 42: Không đề

Nếu như là một Gryffindor thông thường vấp ngã như vậy, nhóm Slytherin có thể sẽ lập tức cười nhạo một chút, bọn họ không cần quá nhiều ngôn ngữ, chỉ cần vứt một ánh mắt xem thường sang, sau đó lại tạo ra một thanh dè bĩu là được rồi.

Thế nhưng người ngã lại là Sirius Black. Vì vậy tập thể Slytherin đều giật khóe miệng mấy cái, giả vờ như không nhìn thấy. Thế nhưng, học sinh của ba học viện khác đối với cú ngã này của Sirius thật ra… có chút cảm động lây.

Chuyện này thật đúng là quá kích thích rồi.

Mọi người hẳn là ai cũng biết đến tên tuổi của Voldemort, đều hiểu được địa vị của hắn. Thời cuộc hiện tại tự nhiên không giống trong tiểu thuyết, từ bốn năm trước khi Voldemort quyết định dán lại linh hồn của mình, bố cục đã chậm rãi bắt đầu biến hóa.

Hiện tại ấn tượng của đám phù thủy nhỏ đối với Voldemort đại thể cũng chỉ là… quý tộc trong quý tộc, không thích Muggle, rất lợi hại, không dễ chọc đến… các loại cách nói

Tổng kết lại, các đứa trẻ trong gia đình thuộc Hội Phượng Hoàng có thể sẽ nghe được nhiều thứ hơn một chút, thế nhưng trẻ con dù sao cũng là trẻ con, người lớn trong nhà không có khả năng lo xa đến mức phân tích phương hướng phát triển tương lai của Tử thần thực tử cho bọn trẻ nghe, nhất là dưới tình huống vẫn chưa xảy ra bao nhiêu sự kiện máu tanh bạo lực. Bất quá đối với những đứa trẻ này, mấy phần mâu thuẫn và kính sợ tránh xa hiện tại đã tan rã hơn phân nửa. Nguyên nhân sao? Không phải còn có cách nói lam nhan họa thủy à?

Dung mạo xuất sắc và khí độ bất phàm là hai vũ khí mạnh mẽ nhất khiến người ta khắc sâu ấn tượng tốt đẹp. Đây không phải là thế giới xem mặt đầu tiên sao?

“Trò Black?” Dumbledore lại hỏi thăm một câu, dù sao đứa trẻ này vừa ngã sấp xuống liền không có động tĩnh nữa, không biết có bị va chạm vào đâu hay không?

Dumbledore vừa nghĩ như vậy Sirius đã nhảy dựng lên, biểu tình cực kỳ phức tạp nhìn Voldemort.

Sở dĩ chỉ có thể dùng từ phức tạp để hình dung là bởi vì, các bó cơ trên mặt và cả trên cơ thể của Sirius vẫn không ngừng vặn vẹo, thân thể liên tục run rẩy, cái biểu tình phức tạp với độ khó cao này cũng thành công khiến Voldemort dấy lên sự tò mò.

Chuyện về đứa con lớn nhà Black hắn cũng có nghe thấy một chút, tựa hồ là do đầu óc không quá bình thường nên bị người nhà âm thầm tước bỏ quyền thừa kế. Loại chuyện này nghe qua cũng không có gì, bây giờ nhìn thấy người thật ở trước mặt, hắn cũng tò mò vị danh nhân này rốt cục sẽ nói cái gì về mình.

“Không… hoàn toàn không phải…”

“???” Mấy cái dấu hỏi này là tiếng lòng của tất cả học sinh Hogwarts, mà James và Lupin ở bên cạnh Sirius thì đang không ngừng lôi kéo áo choàng của hắn, muốn đem hắn kéo xuống.

“Ngươi không phải là hắn… ngươi không phải là kẻ mà ai cũng biết là ai đấy…”


“Cái gì?”

Tiếng Anh có đôi lúc thật kỳ diệu. Trong thế giới tương lai, bởi vì cái tên của người kia không thể nhắc đến, vì vậy mọi người liền dùng một danh từ đặc thù để ám chỉ hắn ‘Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy. Đáng tiếc, ở hiện tại cái danh từ này vẫn chưa xuất hiện, mọi người chỉ có thể buồn bực loáng thoáng nghe được cái câu này vì sao lại có chút sai ngữ pháp rồi.

Bất quá, tốt xấu cả một câu này mọi người cũng có thể hiểu được mấy phần, ý tứ ‘Ngươi không phải là cái người kia’ mọi người hoàn toàn hiểu được đến rõ ràng.

“Rất thú vị, tuy rằng ta không biết vì sao cậu trẻ Black đây lại nói như vậy, bất quá… ta nghĩ mình không cần chứng minh với cậu trẻ về việc bản thân mình là ai.” Khóe miệng Voldemort cong lên tạo thành một nụ cười ngạo nghễ, lập tứ khiến cho vài nữ sinh cấp lớn bất chợt có hơi nhũn ra.

Sirius câm lặng rồi, hắn đích xác chưa từng nhìn thấy Voldemort ở thời điểm này, bởi vì suốt cả hai đời Voldemort  đều không thích tiếp nhận phỏng vấn, bên ngoài có rất ít hình ảnh của hắn được lưu truyền. Từ nhỏ đến lớn, Sirius cũng chỉ nghe được hình dung về Voldemort qua miệng của người khác, tỷ như Bella luôn miệng khen ngợi vị Lord kia là  có bao nhiêu đẹp trai oai vệ.

Đương nhiên, hắn vẫn nghĩ những từ hình dung này là khoa trương mù quáng.

Đời trước, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Voldemort chính là trên chiến trường, lúc đó gương mặt của Voldemort đã trở thành mặt rắn vặn vẹo sau khi được tái sinh lần nữa, hiển nhiên không có chỗ nào có thể xem như đẹp trai. Chính vì thế, ấn tượng của Sirius đối với Voldemort chỉ còn lại có đôi mắt đỏ rực tựa như vĩnh viễn cũng không nguôi giận kia.

Hắn còn không bằng Harry Potter, chí ít đứa con đỡ đầu kia của hắn đã từng gặp qua Tom Riddle 16 tuổi.

Hiện tại đột nhiên xuất hiện một người có giá trị gương mặt cực cao, hắn làm sao có thể nguyện ý tin tưởng người này chính là Voldemort. Bất luận là từ góc độ đơn thuần của nam giới đến xem hay là đánh giá khách quan, Sirius hoàn toàn không muốn phải thừa nhận rằng Voldemort có liên quan gì đến những từ có ý nghĩa ưu tú.

Thế nhưng, vấn đề không mang theo một tia độ ấm nào của Voldemort cũng làm hắn không thể trả lời. Sirius chỉ có thể giương mắt nhìn về phía Dumbledore cầu xin sự giúp đỡ, cực kỳ hy vọng vị hiệu trưởng mình kính yêu có thể sửa miệng nói rõ đây chỉ là lời nói đùa như trong ngày cá tháng tư. Thế nhưng, thật đáng tiếc, Dumbledore trước sau vẫn không nói thêm gì.

Được rồi. Cho dù gương mặt của Voldemort đã từng rất dễ nhìn đi chăng nữa, thế nhưng hắn làm sao có thể thành công trở thành giáo sư của Hogwarts chứ?!

‘Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy vẫn nhìn trộm chức vị giáo sư môn Phòng chống nghệ thuật Hắc Ám, sau khi bị hiệu trưởng Dumbledore cự tuyệt hắn đã hạ nguyền rủa xuống chức vị này. Vì vậy hàng năm chiếc ghế giáo sư của môn học này đều phải để cho những người khác nhau ngồi lên, cậu không cần lo lắng cho tôi, Sirius, tôi bị sa thải là do sự an bày của vận mệnh, hoàn toàn không phải là vì thân phận người sói của tôi.’

Đây là những lời năm đó sau khi Remus bị sa thải đã nói cho hắn biết.

Mặc kệ cái nguyền rủa kia có phải là thật hay không, thế nhưng chuyện Voldemort không thể ngồi lên chức vị này chính là khẳng định. Vậy mà hiện tại….

Ánh mắt của Sirius nhất thời trở nên hung tợn nhìn về phía Peter, giọng điệu chất vấn quen thuộc lại suýt tuôn ra.

Nhưng may mắn là, James và Lupin vẫn luôn không ngừng quan tâm bạn tốt, vừa nhìn thấy Sirius nhắm vào Peter liền lập tức bất chấp mọi thứ nhảy dựng lên đè hắn xuống.

Tuyệt đối không thể để Sirius biểu lộ ra sự bất mãn gì với Peter ngay trước cái nhìn của mọi người.

Cũng may, tốc độ của bọn họ đủ nhanh, ngoại trừ một số ít người thì không ai chú ý đến ánh mắt căm tức cuối cùng của Sirius quăng về phía Peter. Mà trong một số rất ít người kia lại gồm có, bản thân Peter, Severus vẫn luôn quan tâm đến đối thủ một mất một còn của bạn tốt, Voldemort và cả Dumbledore nữa.

Dumbledore thoáng có chút nghi ngờ, sau đó cụ nhớ lại giáo sư McGonagall từng đề cập đến sự bất hòa của hai đứa trẻ này, mà Voldemort và Severus lại là rất ăn ý ném về phía Peter một ánh mắt dò hỏi.


Voldemort muốn hỏi chính là, đứa trẻ nhà Black kia là có chuyện gì xảy ra?

Ý tứ của Severus lại là,  vì sao tên điên kia lại cảm thấy cậu có liên quan đến Đức Ngài?

Hai người đồng thời gởi đến cho Peter một loạt tia nhìn không dấu vế

Peter nhìn về phía Voldemort, truyền đến hàm ý ‘Sẽ giải thích sau’, tiếp đó liền cúi đầu nhìn xuống bàn ăn.

Severus: … … …

“Peter… cậu… cậu nói xem…”

“Làm sao vậy?”

“Vị giáo sư mới dạy môn Phòng chống nghệ thuật Hắc Ám của chúng ta rốt cục là loại người gì, thầy ấy sẽ không thực sự dạy chúng ta sử dụng pháp thuật Hắc Ám chứ.” Bọn nhỏ khi gặp phải vấn đề luôn có khuynh hướng thương lượng với những bạn học thành thục và đáng tin tưởng. Rất hiển nhiên, Peter vừa vặn chính là một người đáng tin tưởng như vậy.

“Rose, tớ cũng không có năng lực tiên tri. Bất quá tớ có thể xác định, thầy ấy sẽ không dạy những loại thần chú Hắc Ám có tính sát thương lớn.”

“Vì sao?”

“Bởi vì cậu không học được.”

“Peter!”

Cái mẩu chuyện đùa nho nhỏ này thật ra thành công khiến bầu không khí của bàn ăn sống động hẳn lên. Không thể không nói, vấn đề Peter vừa nhắc đến rất có đạo lý, những pháp thuật có tính sát thương thường đều rất cao thâm, phần lớn mọi người cả đời đều không thể nắm giữ được chúng.

Còn có không ít người lại nghĩ, có hiệu trưởng Dumbledore trấn giữ tại đây vị đức ngài kia muốn công khai dạy cái pháp thuật gì đó cũng không có khả năng. Tự nhiên, có người sợ hãi pháp thuật Hắc Ám liền cũng có người mong đợi.

Sự mạnh mẽ của pháp thuật Hắc Ám mọi người đều rõ ràng, là một phù thủy trong người chảy xuôi dòng máu mang theo pháp thuật, bọn họ bất luận là nam hay nữ đều có sự khát vọng trở nên mạnh mẽ. Durmstrang ở Đức có thể công khai giảng dạy pháp thuật Hắc Ám, bọn họ có thể, tự nhiên Hogwarts của chúng ta cũng có thể.

Peter nhìn mọi người hăng say thảo luận, bất quá nghe trọng tâm của câu chuyện bắt đầu thiên về nội dung nhạy cảm liền bắt đầu đem đề tài dẫn về trên người của Sirius Black vừa lộ ra sự khác thường ban nãy. Quả nhiên, các học sinh liền rất nhanh chóng bị dẫn dắt, mọi người đều đồng loạt cho rằng nguyên nhân Sirius phát bệnh điên phải đặt ở trên người giáo sư Voldemort, thế nhưng lý do cụ thể thì có đến một trăm loại khả năng.

Peter thì vẫn yên lặng cúi đầu suy nghĩ về những hành động kỳ lạ của Voldemort. Rất rõ ràng, vị kia là có chút mất hứng, bằng không cũng sẽ không ‘cảnh cáo’ y một phen như vậy.

‘Nhớ kỹ, sau này không nên viết lách tùy tiện.’


Rất hiển nhiên, y biết chắc rằng vị Hắc Ma Vương này đang bất mãn, chỉ là hắn vì sao lại bất mãn? Bất mãn cái gì? Do thỉnh cầu của y về bài tập trong dịp nghỉ lễ sao? Hẳn là không phải đi, nếu chỉ là một chút chuyện như vậy đối phương hẳn là cũng không cần lượn một vòng lớn đến thế.

Thẳng đến khi ánh mắt của Peter rơi xuống trên một mảnh pizza y mới chợt nghĩ ra. Hay là vấn đề nằm trên cái vương miệng nhỏ bị mình biếm vào lãnh cung kia.

Một lời hứa hẹn… nếu cầu thứ nhỏ nhặt thì chính là khinh thường Voldemort, nếu là chuyện quá quan trọng thì lại là lòng tham không đáy. Cái chừng mực này quá mức khó nắm giữ, vì vậy Peter vừa bắt được liền trước hết ném nó ra sau ót. Đợi qua vài ngày sau, khi y nhớ đến chuyện bài tập trong dịp nghỉ lễ mới viết thư cho Voldemort, có thể trong lúc này, câu chữ của y có chút khiến Voldemort cảm thấy y đã có được một cơ hội yêu cầu, lại muốn thỉnh cầu thêm một chuyện khác là có chút quá đáng?

Hoặc giả… Voldemort cảm thấy ngay cả lễ vật nặng như vậy hắn đều đã tặng, bản thân mình lại còn uyển chuyển yêu cầu một chuyện nhỏ nhặt đến thế thật sự là không nhìn nổi?

Hai cái khả năng này vừa vặn tương phản, thậm chí có thể cả hai đều không chính xác nha.

Ai, Hắc Ma Vương, tâm tư của người thật khó đoán, khó đoán mà.

“Peter…”

“Chuyện gì Simon?”

“Cái cậu Slytherin âm trầm kia vẫn đang trừng mắt nhìn cậu.”

Slytherin âm trầm đương nhiên là chỉ Severus, thế nhưng lúc Peter nhìn trở lại chỉ có thể nhận lấy một biểu tình châm chọc của bạn tốt. Sau đó liền không còn gì nữa…

“Cậu ta tại sao lại nhìn cậu như vậy?”

“Chuyện này cũng có quá nhiều khả năng rồi, tớ nghĩ hơn tám phần mười thời gian Sev đều là dùng loại ánh mắt này nhìn tớ.”

“Đừng nói đến Snape nữa, điện hạ, tớ đã xem chương trình mới nhân dịp Giáng sinh rồi, cậu đúng là người dẫn chương trình tốt nhất mà, nghe nói những đề mục trong phần thi hỏi đáp nhanh đều là do cậu tự nghĩ ra được phải không? Cậu lại nói ra vài câu đố bọn tớ có được không?.”

“Đương nhiên là được, bất quá trò này cũng không phải do tớ phát minh, khởi nguồn của nó là ở Ấn Độ. Các cậu nghe kỹ đây, nếu như Napoléon còn sống đến bây giờ, thế giới sẽ có sự khác biệt gì?”

Trên bàn cơm của Hufflepuff lập tức truyền ra thanh âm thảo luận, sự nhốn nháo của mọi người cũng thuận theo đó truyền đến những dãy bàn khác, thậm chí là bàn giáo sư.

Dumbledore hăng hái bừng bừng giới thiệu Peter với Voldemort, trong từ ngữ đều là quan hệ của đứa trẻ này với các bạn học rất tốt, so với ngươi năm đó còn được hoan nghênh hơn, đứa trẻ này cũng rất thông minh, thành tích học tập toàn bộ là loại ưu, so với ngươi năm đó còn tốt hơn một chút… vân vân và vân vân.

Lúc Voldemort nghe được những lời thừa thãi này của Dumbledore, trong lòng có một loại cảm giác vô cùng kỳ diệu. Hắn thỏa mãn phát hiện được, tuy rằng Dumbledore đang nỗ lực khen ngợi Peter, thế nhưng ngay cả bản thân lão cũng không phải rất hiểu rõ những thành tựu của đứa trẻ này. Tựa như, Dumbledore biết Peter là ngôi sao điện ảnh, thế nhưng lại không biết điện ảnh là gì, càng không hiểu ý nghĩa của vị trí này đối với Muggle. Cụ chỉ biết Peter rất được hoan nghênh lại không rõ vì sao các học sinh lại ngưỡng mộ đứa trẻ này, rõ ràng Peter cũng không có bất cứ biểu hiện ‘mạnh mẽ’ gì.

Tuy rằng Dumbledore không nói rõ, bất quá sự mập mờ này đã đủ để Voldemort nhìn ra kẽ hở. Dumbledore luôn dùng tuyên ngôn bảo vệ Muggle ra làm chiêu bài hành động, thế nhưng cụ lại rõ ràng không quá hiểu được Muggle.

Không, không thể nói rằng cụ không biết được. Cụ đứng ở góc độ vĩ mô có thể biết được xu thế phát triển lớn của Muggle, càng thêm quen thuộc với đồ ăn vặt của họ, thế nhưng cụ lại hoàn toàn không biết đến sinh hoạt của Muggle.


Có một loại cảm giác chiến thắng quỷ dị len lỏi trong lòng Voldemort, thế nhưng hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình đã chiến thắng Dumbledore ở phương diện tri thức về giới Muggle này.

“Albus, thầy biết Napoléon là ai chăng?” Voldemort dùng pháp thuật không đũa phép nhỏ, đảm bảo mọi người trên bàn giáo sư đều có thể nghe được tiếng nói của mình.

“Này…” Dumbledore không biết vì sao trọng tâm câu chuyện lại đột nhiên dời đến chỗ này, bất quá cụ rất nhanh đã phản ứng kịp, cái tên này có liên quan đến câu nói vừa rồi của Peter. Dumbledore vừa định cười ha hả nói gì đó lại bị một gậy của Voldemort đánh tới.

“Ngay cả chuyện đơn giản như vậy cũng không biết sao.”

“… …” Lập tức bị nốc ao.



Sau khi ăn uống no nê quay về phòng, Peter rất bất ngờ phát hiện vị giáo sư vừa khiến cả trường náo động kia đang ngồi trên giường của mình.

“Đã trở về?” Voldemort mỉm cười híp mắt nhìn đứa trẻ đã cứng cả người lại. Bất quá may mắn hắn còn chưa dùng đến chiết tâm trí thuật, bởi vì ý nghĩ hiện giờ của Peter chính là

‘Cái cảm giác giống như cô vợ nhỏ chờ chồng ở nhà này là sao vậy? Câu tiếp theo của ngươi liệu có phải là, muốn ăn cơm trước hay ăn ta trước không?’

Peter bị ý nghĩ của mình chấn đến không còn cảm giác, sau đó mới chậm chạp phát hiện, Voldemort ngồi trên giường của y như vậy cũng là chuyện không thể khác được. Bởi vì sở thích riêng, nên bàn và ghế trong phòng của y đều được đặt riêng theo đúng kích cỡ cơ thể, với độ lớn nhỏ như vậy, Voldemort rõ ràng là ngồi không vừa được.

Trừ phi là những người bạn rất thân thiết, bằng không hành động tùy tiện dùng pháp thuật thay đổi bố trí trong không gian riêng của đối phương là chuyện rất không lễ phép. Thế nhưng căn phòng của Peter ngoại trừ cái ghế kia không thể ngồi thì chỉ còn một cái sopha lười dáng thấp, khi ngồi xuống liền có cảm giác như đang ngồi thẳng dưới đất vậy.

Được rồi, với bố trí như vậy thì chuyện Hắc Ma Vương ngồi trên giường của y cũng là dễ giải thích, bất quá chuyện quan trọng hơn chính là…đức ngài Hắc Ma Vương, người chẳng lẽ không cảm thấy chuyện không được chủ nhân đồng ý đã tùy tiện vào phòng là chuyện rất không lễ phép sao?

“Chào buổi tối, giáo sư.”

“Darling, ta nghĩ giữa chúng ta cũng không cần xa lạ như thế.” Lời nói giống như sự tâm tình của người yêu vừa phát ra khỏi miệng Voldemort, sức sát thương quả nhiên không giống với bình thường.

Peter lại bắt đầu đau dạ dày rồi, người này vì sao cứ hành động không theo kịch bản bình thường vậy??

Y ngẩng đầu dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn Voldemort, sau đó dùng ánh mắt mờ mịt luống cuống đem suy nghĩ ‘Trong hiện thực chúng ta cũng phải chơi trò buồn nôn như khi viết thư sao?’ biểu hiện ra cực kỳ rõ ràng.

Rất hiển nhiên, cái biểu tình có chút ấu trĩ này thành công lấy lòng Voldemort, hành vi của hắn đã không còn mập mờ như trước, bất quá đôi mắt đỏ rực kia vẫn giữ nguyên sự hứng thú, sau này hắn nhất định còn muốn chơi tiếp.

Quan sát được điểm này, Peter chỉ có thể cảm thán một câu, trò tiêu khiển ở giới phù thủy quả thật quá ít rồi.


“Em thực sự làm tôi kinh ngạc, Peter. Hôm nay sự xuất hiện của em thật sự rất đặc sắc.”

“Sau này sẽ càng đặc sắc hơn, giáo sư không nên xem thường lực ảnh hưởng của thần tượng, trên thực tế em rất muốn mời thầy đi xem phim điện ảnh do em thủ diễn.” Những lời này đã được Peter chuẩn bị rất lâu rồi, phải làm sao khiến Voldemort tiếp xúc với Muggle nhưng lại không kích thích đến thần kinh của hắn, lại phải dùng góc độ bạn bè đến triển lãm thành tựu của bản thân.

Kế hoạch cứ thế từng bước từng bước tiến hành, tuy rằng loại quan hệ thông qua ‘thư tình’ này của y và Voldemort có điểm khiến y trở tay không kịp, thế nhưng lời kịch này vẫn là có thể dùng tới.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn chấn đến tựa như phát sáng của Peter, Voldemort nở nụ cười gật đầu một chút, cũng không tỏ thái độ gì, thế nhưng Peter biết rõ những lời này đã điểm đến đúng nơi, lại phối hợp với hiệu ứng ồn ào khi xuất hiện của y vào buổi tối, trong lòng Voldemort hẳn là đã khắc sâu ấn tượng với sự nghiệp của y tại giới Muggle.

“Tôi đến tìm em trễ như vậy tự nhiên có chuyện càng quan trọng hơn quá trình xuất hiện hào nhoáng của em. Đứa trẻ tên Sirius Black kia là có chuyện gì?”