Gã Thiếu cung chủ Thần Bí cung, Hứa Thuận vừa xuýt xoa vừa ra vẻ đắc ý với kiệt tác gã vừa thực hiện.
Lại bị trói, lại bị Hứa Thuận đưa trở lại Đại Phúc sơn và hiện đang đứng cạnh hố băng mỏng hai mươi ngày trước Cầm Phong từng bị Hải Yến dọa ném xuống, Cầm Phong tuy có sợ nhưng vẫn đăm chiêu nhìn gã, suy nghĩ về những gì gã vừa nói!
Nhất là lúc gã bảo Lỗ Trung cũng là kẻ thù của gã, điều này khiến Cầm Phong suy nghĩ nhiều hơn!
– Nếu có chung một kẻ thù là Hứa lão tặc, cớ sao ngươi vẫn muốn sát hại bọn ta? Ngươi đừng nghĩ bọn ta dễ dàng tin ngươi! Đây chỉ là kế của ngươi, khiến bọn ta tưởng thiệt, sau đó sẽ ngoan ngoãn nói cho ngươi biết toàn bộ kinh văn của công phu Uy Phong! Ngươi chớ vọng tưởng!
– Ngươi không được hồ đồ! Gọi lão là lão tặc thì cứ gọi nhưng không được gán họ Hứa cho lão. Hứa gia của ta mấy đời thanh bạch, làm gì sản sinh ra hạng mưu mô xảo trá như lão ma Lỗ Trung? Nếu ngươi chưa biết sự thật thì đây, hãy lắng tai nghe cho rõ! Lão ma đầu chỉ sát hại phụ thân ta Hứa Đạt, sau đó mạo nhận luôn thân phận của gia phụ để che đậy hành vi tội lỗi. Lão còn giả danh khác là Đường Thanh. Lão bức tử Mộ Dung Nhu Nhu, người mà ngươi lầm nghĩ là mẫu thân! Sự thật, lão chỉ tình cờ nhặt được ngươi, một cô nhi không rõ xuất thân lai lịch! Sau đó, lúc Mộ Dung Nhu Nhu đã chết, lão đưa ngươi về Mộ Dung gia trang, cốt ý để lão Một Dung Chân Quân vì lầm người là ngoại điệt sẽ nhận cưu mang ngươi! Kỳ thực, ngươi không ở họ Đường! Một phụ nhân được lão thuê đã cố tình làm ra vẻ sắp chết và trước khi chết đã cố ý mớm tính danh và xuất xứ cho ngươi nghe! Đó là lý do khiến ta không thể cùng ngươi tiêu diệt kẻ thù chung như ngươi vừa đề xuất?
Đường Hải Yến biến sắc. Và nếu nàng không bị khống chế huyệt đạo, theo tính cách của nàng mà đoán, có lẽ nàng sẽ phải chồm đến khi bật lên câu hỏi đầy nghi ngờ:
– Sao ngươi biết? Chứng cứ nào minh chứng cho lời nói của ngươi?
Hứa Thuận thêm đắc ý:
– Thật ra nhận định của Cầm tiểu tử là đúng! Dụng ý của lão ma chỉ là muốn đối phó với Mộ Dung gia! Suốt hai mươi năm qua, không riêng gì lão, sau này đến cả ta cũng được lão ma sai khiến, luôn truy tìm tung tích của lão Mộ Dung! Nếu hai mươi năm trước lão Mộ Dung tự nhiên thất tung thì mười năm sau đó lão Mộ Dung vẫn bặt vô âm tín! Vậy là kế của lão ma định đưa người tiềm phục vào Mộ Dung gia vẫn vô phương thực hiện. Kể cả việc lão định dùng Cầm tiểu tử để dẫn dụ lão Mộ Dung xuất đầu lộ diện cũng bất thành. Đó là vì Cầm tiểu tử đột nhiên có cơ hội minh bạch thân thế! Lão ma đành phải thay đổi kế hoạch, cho Cầm tiểu tử ngang nhiên xuất hiện!Lão ma hy vọng sự xuất hiện của Cầm tiểu tử dễ dẫn dụ lão Mộ Dung lộ diện! Nào ngờ, ha...ha...
Đường Hải Yến thật sự hoang mang:
– Nếu lão ma có kế sách như vậy, nếu lão ma kín kẽ như vậy việc ngươi biết lão ma chính là thù nhân chẳng phải quá mâu thuẫn so với người có quá nhiều tâm cơ như lão ma sao?
Hứa Thuận cười lạt:
– Lão rất cẩn trọng, không một ai có hy vọng phát hiện bất kỳ sai sót nào của lão! Tuy vậy, trên đời này làm gì có chuyện thập toàn thập mỹ? Hay nói đúng hơn là nhân định không thể thắng thiên! Ma đưa lối, quỷ đưa đường thế nào không biết Tạ Phương Điền lại vô tình gặp nạn gần Hứa gia trang là ngẫu nhiên lại được Cầm tiểu tử lúc đó là Hứa thiếu gia giải cứu! Một năm trời lưu ngụ lại Hứa gia trang nếu Tạ Phương Điền vì có ý nghi ngờ nên dò xét lão ma thì lão ma cũng ngờ vực, cũng đò xét Tạ Phương Điền. Thế là thân phận của Tạ Phương Điền bị lộ, đã bị lão ma ngấm ngầm hạ độc. Trái lại, Tạ Phương Điền cũng phát hiện lão ma không thật sự là Hứa Đạt! Lúc Tạ Phương Điền cho ta biết sự thật này, tuy chưa hẳn là tin nhưng ta vẫn phải để tâm. Sau đó, sự thật dần phơi bầy... Ta đủ tinh khôn để dần dà hỏi lão ma về ngươi, về Cầm tiểu tử! Vậy là khi đắc ý, lão ma thuật hết cho ta nghe về chuyện có liên quan đến hai ngươi, cũng cho ta biết về mối thù giữa Lỗ gia và Mộ Dung gia! Hừ! Muốn đối phó với người có tâm cơ như lão cần phải dụng tâm cơ! Hai mươi năm được lão ma cưu mang giáo dưỡng đó là điều ta học được ở lão! Và không bao lâu nữa, ta sẽ dùng những gì chính lão chỉ dạy ta để khu xử lão, báo thù cho gia phụ!
Nghe thì nghe nhưng Cầm Phong vẫn không ngớt suy nghĩ tìm phương cách.
Và lúc này, chàng chợt lên tiếng:
– Rốt cuộc, ngươi cũng không kém gì lão ma. Ngươi vừa muốn báo thù vừa muốn thay lão ma thực hiện ý đồ độc chiếm.
Hứa Thuận ném cái nhìn đầy ẩn ý về phía Cầm Phong:
– Ngươi cũng nhận biết ư? Không sai! Hứa gia tuy mấy đời thanh bạch, chỉ mải mê đuổi theo công danh nhưng hoạn lộ vẫn cứ lận đận kém người! Ta thì khác, nhờ trời đất dun rủi, ta sắp là Thiên hạ đệ nhất nhân, cớ sao ta không vận dụng? Vì thế, như ta từng dự định, chỉ có hai nhận vật là có thể ngáng đường ta. Phần lão ma kể như xong, hiện lão ma rất tín nhiệm ta, cứ để lão ma thu phục võ lâm Trung Nguyên thay ta đã! Còn nhân vật thứ hai chính là ngươi. Ta nghĩ, ngươi phải tự hiểu nguyên do.
Cầm Phong gật đầu:
– Ta hiểu! Đó là vì...
Nói đến đây Cầm Phong chợt ngừng lời. Và chàng tỏ ra hoảng hốt, mắt nhìn trừng trừng về phía sau Hứa Thuận:
– Là lão? Sao ngươi bảo... bảo lão ma không biết việc ngươi làm? Ôi chao... Nguy, nguy mất...
Cả Đường Hải Yến cũng bị thái độ của Cầm Phong lừa!
Nàng cũng quay đầu nhìn về phía sau như Hứa Thuận đang nhìn!
Chỉ đến khi nàng nghe Hứa Thuận bỗng gầm lên, nàng mới biết đó là kế của Cầm Phong.
Nàng lập tức quay lại, lúc tiếng gầm của Hứa Thuận vẫn đang vang dội:
– Cuồng tiểu tử to gan! Dám lập kế lừa ta ư? Muốn chết!
Và nàng thấy Hứa Thuận vung kiếm chém loạn vào Cầm Phong lúc đó tuy bị trói nhưng vẫn cố lao toàn thân vào gã.
Véo...
Nàng không hiểu Cầm Phong tìm đâu ra chân lực, hay đang lúc sinh mạng như chỉ mành treo chuông buộc Cầm Phong phải liều lĩnh, nên sức lực đột nhiên tăng lên.
Nàng chỉ thấy Cầm Phong mắt tóe hung quang, trước tia kiếm quang chực lấy mạng vẫn trầm tĩnh xoay người.
Phập!
Nàng thất kinh, bật kêu lên khi nhìn thấy cả dây trói lẫn y phục và luôn phần da thịt ở phía hậu tam Cầm Phong bị kiếm của Hứa Thuận phạm sâu vào.
– Kha kha...
Bất chấp hậu tâm đang ướt đẫm máu huyết Cầm Phong lùi lại và cố tình hất Hứa Thuận phải ngã lùi! Chàng gào lên:
– Nếu có cơ hội, muội hãy thay ta báo phục gia thù. Ta quyết liều chết cùng gã cuồng đồ Hứa Thuận!
Cái hất của một người hoàn toàn vô lực như Cầm Phong nếu chỉ làm Hứa Thuận vì nhất thời sơ ý phải phần nào loạng choạng thì làm cho chính Cầm Phong phải bật ngã về phía hậu.
Đường Hải Yến đang bị khống chế huyệt đạo, nàng đành giương mắt nhìn thảm cảnh cứ từ từ xảy ra.
Cầm Phong bật ngã dĩ nhiên phải ngã đúng vào Hứa Thuận!
Thanh kiếm liền rời tay gã.
Gã phẫn nộ liệng cao hữu thủ định giáng một kình vào đầu Cầm Phong!
Cầm Phong đang ngã, theo bản năng và gần ngư là cố ý, vòng cả hai tay ôm người Hứa Thuận. Cầm Phong chuồi mạnh hai chân vào nền đá.
Bị tác động từ cử chỉ này từ phía Cầm Phong, gã lại lảo đảo.
Chân gã giẫm vào mặt băng.
Rắc...
Mặt băng chuyển răng rắc!
Gã sợ, gã quên việc phát kình phá vỡ não bộ Cầm Phong, gã trụ người lấy đà, định nhảy lên cao!
Rắc...
Mặt băng kêu chuyển nhiều hơn!
Đó là lúc chân Cầm Phong cũng đạp vào bờ đá, giới hạn cuối cùng của nền động và mặt băng che phủ hồ nước. Chàng lại chuồi mạnh!
Đang lấy đà, tuy chưa đủ lực nhưng do mặt băng kêu chuyển gã vẫn nhảy lên!
Nào ngờ, chân gã vừa ly khai khỏi mặt băng, cái chuồi chân của Cầm Phong làm gã phải dịch lùi về phía hậu, giữ mặt băng và lúc chân gã lơ lửng!
Do vẫn ôm giữ Hứa Thuận, gã lùi thì Cầm Phong cũng phải lùi.
Chân Cầm Phong giẫm loạn vào mặt băng.
Băng vỡ. Rắc... rắc...
Cầm Phong chìm xuống, kéo luôn cả Hứa Thuận cùng chìm.
Gã biến sắc, phẫn nộ. Gã gầm lên:
– Tiểu tử phải chết, phải chết. Đừng nghĩ ta phải chết theo ngươi!
Gã co chân vung tay, vừa đạp vừa đánh loạn vào Cầm Phong.
Cầm Phong vì thế chìm nhanh hơn, nhưng tay vẫn cố ôm giữ Hứa Thuận.
Cầm Phong chìm hẳn khỏi mặt nước, Hứa Thuận cũng bị lôi theo, cũng bị trầm người dưới mặt nước giá lạnh.
Gã vẫn đạp vẫn đánh và vẫn gầm:
– Buông ta ra mau, cẩu tiểu tử! Ngươi chết thì chết, đừng kéo ta theo!
Càng nhìn càng bàng hoàng, Đường Hải Yến càng hiểu rõ ý đồ của Cầm Phong thì càng rụng rời tứ chi.
Nuốt hận, nuốt luôn những giọt lệ thâm chực trào, nàng quyết thành toàn ý định của Cầm Phong. Nàng vờ kêu:
– Người chết thì đã chết rồi! Người càng cử động càng làm cho vòng tay người chết thêm thắt chặt! Hãy gượng nhẹ, hãy từ tốn! Có như thế mới được người chết buông tha, có như thế người mới thoát.
Đương nhiên gã phải nghe câu nói của nàng! Gã hoang mang, không hiểu nàng đang giúp gã hay có ý đồ gì khác?
Tuy vậy, gã cũng phải động tâm! Nàng nới đúng quá! Mãnh lực siêu nhiên cuối cùng của người sắp chết đang chết, đã chết thường như vậy! Gã dù có sát hại, có hủy hoại toàn thân Cầm Phong thì vòng tay kia vẫn ôm chặt, vẫn không buông tha gã.
Không tự chủ, gã liền gượng nhẹ, buông lỏng toàn thần.
Cầm Phong vẫn cứ chìm, vẫn tiếp tục kéo gã xuống.
Gã chìm dần, nước ngập đến ngực, rồi đến ngang cổ.
Với phần đầu còn nhô lên, gã biến sắc khi phát hiện Đường Hải Yến chợt cử động.
Thời gian cho mọi huyệt đạo bị chế ngự đã mãn! Đường Hải Yến thoạt đầu cử động chậm nhưng càng lúc càng nhanh hơn.
Gã nhìn thấy nàng nhặt kiếm!
Gã lập tức đưa hai tay cao lên khỏi đầu:
– Mau lên! Trao kiếm cho ta. Có thanh kiếm ta sẽ thoát. Sau đó ta với nàng sẽ báo thù.
Gã thấy nàng tiến sát đến mép bờ đá. Nàng chồm người đến, đưa dần mũi kiếm về phía gã.
Gã cũng chồm hai tay đến cố với lấy mũi kiếm:
– Không thể với được! Nàng phải cố chồm đến nữa, thêm nữa!
Đúng là nàng, chưa thể đến với gã. Do đó nàng ngồi xuống, một tay bấu giữ thân mình, tay cầm kiếm cố vươn ra nhiều hơn xa hơn.
Nước ngập sắp đến mũi, gã cố ngẩng cổ lên:
– Vẫn không được, vẫn không với tới. Hãy ném ra, mau lên, hãy ném kiếm cho ta!
Nàng mệt mỏi, đành thở dài và đành ném kiếm:
– Cái này dành cho Cầm Phong! Ngươi có biết chàng là gì của ta không. Sao ngươi dám sát hại chàng? Sao ngươi dám sát hại chàng?
Phập!
Mũi kiếm cắm ngay vào giữa hai mắt gã! Chuôi kiếm đang run run sau cú chạm chết người bỗng ngừng lại, đó là vì gã dùng hai tay chạm vào đốc kiếm.
Đang căm phẫn và tuyệt vọng trước cái chết bi thảm của Cầm Phong, Đường Hải Yến trợn ngược hai mắt, nhìn gã từ từ rút thanh kiếm ra!
Mũi kiếm rời trán gã, để lộ một lỗ thủng đang trào huyết lai láng!
Huyết nhuộm mặt nước và làn nước đỏ hồng nhiều hơn khi toàn thân gã chìm vào nước, chỉ còn đôi tay gã là đưa lên cao huơ huơ thanh kiếm.
Đôi tay đó cũng chìm dần chỉ còn lại một phần của thanh kiếm.
Chợt nàng nghe ngay sau lưng có tiếng chép miệng:
– Một cái chết thật là tân khốc! Cho hỏi, vì sao kẻ đó bị cô nương trừng phạt bằng cách quá ư tàn nhẫn này?
Giật mình, nàng.quay lại và chỉ suýt chút nữa nàng bị ngã vào mặt nước!
Thật may, một mỹ phụ trung niên là một trong hai nữ nhân không hiểu xuất hiện ở phía sau lưng nàng từ lúc nào, mỹ phụ kịp chộp giữ tay nàng.
Hoàn hồn nàng hỏi:
– Tôn giá là...
Mỹ phụ thoáng cau mặt:
– Mọi người gọi ta là Thánh Thủ Nữ Y! Cô nương vẫn chưa đáp.
Nàng giật mình và lập tứa chuyển ánh mắt qua nữ nhân còn lại:
– Nếu vậy cô nương đây là Tạ Phương Yến, Thánh nữ Bạch Liên giáo?
Nữ nhân nọ vừa gật đầu, thì nàng bật gào lên:
– Tạ Tỷ tỷ! Chàng chết rồi. Chính gã, gã đã bức chàng vào tuyệt lộ! Chàng đã chìm vào đáy nước.
Mỹ phụ cau mặt nhiều hơn:
– Chàng nào? Là ai? Gã mà cô nương vừa đề cập là ai? Còn cô nương là ai, sao lại biết quá rõ Tạ Phương Yến?
Tạ Phương Yến bỗng lên tiếng:
– Ta nhận ra tỷ tỷ. Tỷ tỷ là Đường Hải Yến là đệ tử của một trong Tứ hữu và cũng là người có lần bị Thiếu cung chủ Thần Bí cung sanh cầm.
Khóe lệ tuôn trào, Đường Hải Yến khóc nức nở:
– Chính là gã, Hứa Thuận, Thiếu cung chủ Thần Bí cung! Cầm Phong huynh là người bị hại, tỷ tỷ vẫn chưa hiểu ư? Cầm Phong huynh đã rơi xuống đó, trước khi chết còn cố kéo theo kẻ thù chìm theo. Chàng chết rồi! Chết thật rồi!
Thánh Thủ Nữ Y bàng hoàng. Tuy vậy, vẫn vừa lay vừa kéo Đường Hải Yến lên chỗ an toàn hơn, Thánh Thủ Nữ Y hỏi dồn:
– Cô nương muốn nói Cầm Phong đã bị gã Thiếu cung chủ sát hại? Vì báo thù cho Cầm Phong, cô nương dùng kiếm lấy mạng gã? Có thật không? Chuyện xảy ra thế nào? Cớ sao...
Chợt có tiếng Tạ Phương Yến bật thét:
– Cầm huynh! Muội cố sống là vì huynh, sao huynh lại chết trước muội? Hãy chờ muội với, muội cùng chết với huynh!
Thất kinh, Thánh Thủ Nữ Y vươn tay ra!
Nhưng đã muộn.
Bõm!
Thánh Thủ Nữ Y đành bất lực nhìn Tạ Phương Yến đến lượt chìm xuống.
Chợt Thánh Thủ Nữ Y giật mình khi nghe Đường Hải Yến vùng kêu lên:
– Muội cũng phải chết thôi, kha kha! Hãy để muội cùng chết.
Nàng vung tay quá mạnh, suýt nữa thoát khỏi tay Thánh Thủ Nữ Y.
Biết sẽ muộn nếu không cố sức Thánh Thủ Nữ Y vội vòng tay ôm giữ nàng!
Rốt cuộc cả hai cùng ngã lăn!
Đường Hải Yến vừa tiếp tục vùng vẫy vừa gào:
– Buông tiểu nữ ra! Hãy để tiểu nữ cùng chết với chàng Hãy để tiểu nữ cùng chết với chàng! Mau buông... Hự!
Đang kêu, nàng bỗng bất động...
Thật lâu Thánh Thu Nữ Y mới có thể đứng dậy Sau đó, Thánh Thủ Nữ Y loạng choạng vừa bước đi vừa lôi Đường Hải Yến đi!
Thánh Thủ Nữ Y thở dài:
– Rõ rồi! Ta đã biết lão ma thật sự là ai!
Hai mắt tuy sưng mọng vì khóc quá nhiều nhưng từ đó Đường Hải Yến vẫn bắn xạ ra hai tia hung quang:
– Lão ma không phải là Lỗ Trung!
Thánh Thủ Nữ Y trầm ngâm:
– Họ Lỗ thì đúng nhưng chữ Trung chưa hẳn là tên thật của lão. Từ lâu lắm rồi ta có nghe nói Mộ Dung gia và Lỗ gia có mối thù sâu nặng! Một bên văn một bên võ, đây là Nhị đại gia từng vang danh một thời ở phương Bắc! Văn chê võ thô lỗ cục súc, võ chê văn bạc nhược yếu hèn. Nhị đại gia cứ thế kình chống nhau. Võ không thắng văn vì Lỗ gia là quan nha đại thần, văn không làm gì được võ vì Mộ Dung gia là tuyệt đại cao thủ võ lâm! Mãi sau đó, vì nguyên nhân gì không hiểu, Mộ Dung gia ba đời liên tiếp đều vắn số yểu mạng, suýt nữa phải tuyệt tự. Cũng khoảng thời gian đó Lỗ gia chẳng hiểu do lỗi lầm gì, bỗng bị tru di cửu tộc! Vậy là Nhị đại gia đồng loạt lâm thảm họa.
Thở ra một hơi dài, Thánh Thủ Nữ Y tiếp:
– Lão ma ở họ Lỗ, chắc là hậu nhân còn sót lại của Lỗ gia, kịp trốn thoát trước lệnh tru di cửu tộc! Lão ma có đủ lý do để tầm thù và nhắm vào Mộ Dung gia! Việc Hứa gia cũng bị liên lụy, ta nghĩ, đó là Hứa gia có liên quan đến lệnh tru di kia. Nhưng đó là việc của họ, của ba nhà Mộ Dung - Lỗ - Hứa. Phần ta, ta vì Cầm Hải sẽ không quên chuyện báo thù. Cũng như ngươi, ngươi phải sống, phải vì Cầm Phong mà báo thù! Đó là lý do để ta và ngươi từ nãy giờ đàm đạo minh định. Ngươi nghĩ sao?
Đường Hải Yến từ từ gật đầu:
– Chàng đã di mệnh, nhờ tiểu nữ báo thù thay! Đa tạ tiền bối. Nếu không có tiền bối, suýt nữa vì quá đau đớn, tiểu nữ đã vội quên đi lời ủy thác của chàng!... Không sai. Tiểu nữ phải báo thù!
Thánh Thủ Nữ Y thở ra nhẹ nhõm:
– Tốt lắm, khỏi phải uổng phí công ta cứu ngươi! Tạ Phương Yến đã vương độc trước sau cũng phải thọ tử, nàng chết theo Cầm Phong cũng là phải lẽ! Phần ngươi, nào là thân thế chưa minh bạch, nào là ý thác của ý trung nhân, ta tuy thương tích chưa bình phục nhưng vẫn phải nghĩ cố giữ lấy mạng ngươi! Giờ thì tốt rồi, mối thù của hai đời Cầm gia sẽ do ta và ngươi đảm nhận. Đi thôi!
Thánh Thủ Nữ Y quả nhiên thương tích chưa bình phục thật.
Như Đường Hải Yến đã nghe giải thích, một chưởng của Lỗ Trung tuy kích trúng Thánh Thủ Nữ Y và Tạ Phương Yến, nhưng do lòng núi Đại Phúc có quá nhiều hang động ngách đá, cả hai chỉ bị hất vào một chỗ kín đáo, chưa đến nỗi vong mạng! Sau đó, phải mất một thời gian thật dài, có khi chịu cả đói khát cả hai mới lần mò tìm được lối ra sau cùng đến được chỗ Đường Hải Yến vừa sát hại xong Hứa Thuận.
Nhìn Thánh Thủ Nữ Y loạng choạng đi trước dẫn đường, Đường Hải Yến hoàn toàn cảm thông. Vì sẽ đến lượt nàng bị gánh nặng của mối thù đè lên!
Thời gian kéo dài gánh đó càng trĩu nặng! Nàng chấp nhận điều đó vì Cầm Phong nàng chấp nhận!
Cũng như Thánh Thủ Nữ Y đã chấp nhận vì Cầm Hải, thân phụ của Cầm Phong.