Nick gầm gừ đáp xuống và hằn học la liếm đôi cánh, cố gắng hoàn hồn trở lại. “Có ai đi nhờ vả người khác mà được tử tế như cậu không nhỉ?”
Pulk nín cười ngay tức khắc. “Xin lỗi. Nhưng ta là yêu tinh mà – có cơ hội quấy phá thì ta không bỏ qua được.”
Nick khịt mũi, quay đầu đi. “Nếu cậu làm vậy lần nữa, yêu tinh tí hon, tôi sẽ tạm thời dẹp chủ nghĩa hòa bình qua một bên để cắn đứt đầu cậu.”
Pulk cười nhăn nhở. “Đứt đầu, rồi, hiểu. Mà sao mi lại sợ lửa?”
Nick nhún vai. “Ông anh họ của tôi, một con rồng nước Worwest, quăng tôi vào lòng núi lửa khi tôi còn là rồng con. Chút nữa là đốt trụi cánh tôi.” Hắn xòe đôi cánh vằn vện sẹo và lốm đốm lỗ to nhỏ ra cho Pulk xem. Sau lần đó, cánh hắn không lành lại như cũ nữa và hắn không thể bay quá lâu.
“Cái gì?!” Pulk la lên phẫn nộ. “Mi có tố cáo hắn lúc Họp mặt không? Hắn phạm tội rành rành! Đến ta đây còn biết.”
“Cũng không quan trọng nữa.” Nick nói. “Vài năm trước, hắn đã bị một hiệp sĩ chém chết; đỡ phiền cho tôi. Nghe nói xương hắn được đem đi trang trí trần nhà của ông pháp sư nào đó.”
“Hở.” Pulk nói. “Ha, hóa ra chuyện cũng đâu vào đấy. Mi nghĩ sẽ có ngày nào đó mi khè lửa được không?”
Nick thở dài. “Ai biết được? Mà nói chuyện của tôi đủ rồi – để tôi cho cậu viên ngọc rồng.” Hắn giơ vuốt lên nảy viên ngọc đỏ chót giữa trán, hơi nhăn nhó khi vài cái vảy cũng theo đó mà tróc ra.
Pulk há hốc miệng nhìn Nick giật viên ngọc ra. Một dòng máu xanh mỏng tang chảy xuống, và hắn lơ đãng quệt nó đi, tay kia đưa chìa ra trước mặt Pulk. “Bây giờ nắm chặt nó trong tay, và ước. Tôi khuyên cậu nên ước nó chỉ cậu đến chỗ của tình yêu đích thực. Cậu sẽ thấy một sợi chỉ lấp lánh dẫn đường.”
Pulk nâng niu viên ngọc to cộ trong tay và ngẩng lên nhìn Nick, hy vọng sáng rỡ trong đôi mắt xanh biếc. “Được lắm, tới luôn.” Cậu lẩm bẩm, đoạn nhảy phóc lên và chạy ra cửa hang. Nick nghe tiếng Pulk thầm thì một cách thành kính, hai tay siết chặt, đầu cúi thấp.
Một phút sau, Pulk ngẩng lên và nhìn đăm đăm vào khoảng không bên ngoài. Đôi cánh nhỏ óng ánh bạc của cậu nhóc run rẩy phấn khích.
Nhưng cả hai chờ hoài, chờ mãi mà không thấy sợi chỉ nào đi ra khỏi hang.
“Không được rồi.” Pulk thê lương nói, vẫn không quay lưng lại. Cánh của cậu xìu xuống. “Lẽ ra phải có một sợi chỉ đưa ta đến với tình yêu đích thực, và ta không thấy gì cả.” Cậu sụt sịt.
Nick nhìn xuống đất. Một tia sáng mỏng manh dẫn thẳng từ Pulk đến móng trước của hắn. Hắn quất đuôi ra trước, gạt tia sáng đi trong khi mắt ngước lên nhìn trời. Biết bao nhiêu là – dĩ nhiênyêu tinh là câu trả lời cuối cùng của hắn.
Pulk vẫn chưa quay lại. “Xem ra – xem ra ta không có tình yêu đích thực thật rồi.” Giọng cậu ta nhỏ xíu, buồn bã, và đôi vai gầy khòm xuống bất lực. Bỗng dưng Nick thấy thương cho cậu.
“Pulk này.” Nick nhẹ nhàng gọi. “Quay lại, ước lần nữa đi.”