Until You – Em Có Để Ta Hôn Em Không?

Chương 23

"Sherry chắc chắn là đã ra ngoài tầm nghe và không ở trong nhà," Stephen thông báo khi chàng cẩn thận đóng cánh cửa phòng làm việc đằng sau chàng." Con xin lỗi vì đã bắt mọi người phải đợi, nhưng mọi người đều tới sớm hơn là con đã dự liệu".

Bước qua cái bàn làm việc của mình, chàng ngồi xuống đằng sau nó, lướt nhanh qua những người đồng lõa của mình đang ngồi thành hình bán nguyệt ở phía trước bàn, và đi thẳng vào vấn đề.

" Để không bị đẩy xuống vũng bùn của những rắc rối và những chi tiết nhỏ nhặt trong việc mang Sherry vào xã hội thượng lưu" chàng nói bằng một giọng chân thành nhưng thực tế, "hãy đi thẳng vào chủ đề về những người chồng tương lai. Mọi người có mang theo danh sách của những người quen có thể đáp ứng được mục đích này chứ?"

Một tiếng sột soạt kéo theo sau khi những người phụ nữ tìm kiếm trong túi xách của họ và Whitticomb với tới cái túi của ông để rút ra những danh sách mà họ đã chuẩn bị sáng nay theo yêu cầu của chàng. Mẹ chàng nghiêng về phía trước và trao một bản viết tay đã được gập kín cho chàng, nhưng bà chỉ ra những một khó khăn chủ yếu.

"Không có của hồi môn là một điều bất lợi của cô Lancaster, bất kể cô ấy có đáng được khao khát như thế nào đi chăng nữa. Nếu cha cô ấy không phải là người giàu có như con tưởng-"

"Con sẽ cung cấp một khoản hồi môn hào phóng", Stephen nói khi chàng mở bản ghi chép. Chàng liếc vào những cái tên đầu tiên trong danh sách, và phản ứng của chàng xoay chuyển từ ghê tởm sang vui nhộn.

"Huân tước Gilbert Reeves?" chàng nhắc lại, nhìn vào bà "Ngài Frances Barker? Ngài John Teasdale? Mẹ, Reeves và Barker phải hơn Sherry đến 50 tuổi. Và cháu trai của Teasdale học cùng đại học với con. Những người đàn ông này đã già cả rồi".

"Ồ, mẹ cùng già cả rồi!" bà phản đối một cách phòng thủ. "Con đã nói là chúng ta phải lập danh sách những người quen chưa lập gia đình mà chúng ta có thể đích thân đảm bảo, và đó là thứ mà mẹ đã làm."

"Con hiểu quan điểm của mẹ," Stephen nói, cố gắng giữ vẻ mặt chân thật. "Trong khi con xem qua các danh sách khác, có lẽ mẹ có thể tập trung vào những anh chàng trẻ hơn có danh tiếng tốt mà mẹ không quá quen biết trực tiếp được không ?"

Khi mẹ chàng gật đầu đồng ý, Stephen quay sang chị dâu mình và mỉm cười khi chàng với tới cái danh sách của cô. Tuy nhiên, nụ cười của chàng bay mất khi chàng nhìn xuống cái danh sách tên dài dằng dặc.

"John Marchmann?" chàng nhăn mặt nói." Marchmann là một kẻ thích thể thao điên cuồng. Nếu Sherry có lúc nào đó xem xét tới anh ta, cô ấy sẽ phải lê mình xuống tất cả những dòng sông ở Scotland và nước Anh và dành phần còn lại của cuộc đời trong khu vực săn bắn."

Whitney tỏ vẻ bối rối vô tội. "Tuy nhiên, anh ta cực kì đẹp trai, và anh ta cũng rất thú vị."

"Marchmann?" Stephen nhắc lại ngờ vực. "Anh ta làm phụ nữ khiếp sợ. Một gã đàn ông vẫn đỏ mặt khi gặp gỡ một cô gái đẹp, và anh ta cũng gần 40 rồi!"

"Tuy thế, anh ta rất tốt bụng và rất dễ thương."

Stephen gật đầu lơ đãng, nhìn vào cái tên tiếp theo và rồi nhìn cô. "Hầu tước DeSalle không được một chút nào cả. Anh ta có thói quen lăng nhăng, nếu không muốn nói đến là một kẻ hoàn toàn trụy lạc."

"Có lẽ", Whitney thừa nhận một cách hòa nhã "nhưng anh ta thực sự quyến rũ, giầu có và có một địa vị vượt trội."

"Crowley và Wiltshire cả hai đếu quá non nớt và nóng nẩy đối với cô ấy," chàng nói trong khi nghiên cứu tiếp hai cái tên. "Crowley không quá nhanh nhẹn, nhưng bạn của anh ta Wiltshire là một kẻ hoàn toàn ngu ngốc. Họ đã đấu tay đôi hai năm trước và Crowley đã bắn vào chính chân anh ta."

Không chú ý tới tiếng cười làm giật mình của cô, chàng thêm vào một cách kinh tởm, "Một năm sau đó họ quyết định sắp xếp một trận quyết đấu khác vì danh dự, và Wiltshire đã bắn vào một cái cây."

Hướng một cái nhìn quở trách về phía bà chị dâu đang cười nghiêng ngả, chàng thêm vào, "Chẳng có gì đáng buồn cười ở đây cả. Viên đạn từ khẩu súng của Crowley bắn ra khỏi cái cây và làm bị thương Jason, người đã phóng tới đó để cố gắng ngăn họ lại. Giả sử như Jason không bị thương vào tay phải, Crowley có lẽ đã không thể đi khỏi mà không hề hấn gì. Nếu Sherry lấy bất kể là kẻ nào trong số bọn họ thì họ cũng sẽ tự tay làm cho cô ấy trở thành góa phụ, hãy chú ý những lời của em."

Chàng nhìn vào hai cái tên tiếp theo và rồi phàn nàn với nàng. "Warren là một gã công tử bột màu mè! Serangley là một kẻ chán chết. Em không thể tin được là chị lại nghĩ những gã này là người cầu hôn thích hợp cho bất cứ ai, chứ chưa nói tới là cho một người phụ nữ trẻ thông minh, nhạy cảm. "

Trong mười phút, Stephen loại bỏ tất cả các cái tên trong danh sách với một tá những lí do nghe có vẻ rất hợp lí với chàng, nhưng chàng cũng bắt đầu có cảm giác bực bội vì cả nhóm người đang tụ tập xung quanh cái bàn lại đang cảm thấy việc từ chối lần lượt những người cầu hôn của chàng thật đáng buồn cười. Cái tên cuối cùng trong danh sách của Whitney làm đôi lông mày chàng nhăn lại và nụ cười của chàng biến mất.

"Roddy Carstairs!" chàng la lên trong sự phẫn nộ. "Em sẽ không vì bất cứ chuyện gì để cho Sherry ở gần một kẻ ngồi lê đôi mách nhỏ bé diêm dúa, tự cao tự đại, miệng lưỡi đó. Hắn ta không bao giờ lấy được vợ là bởi vì hắn không bao giờ tìm được người phụ nữ mà hắn nghĩ là đáng giá với hắn."

"Roddy không hề nhỏ bé," Whitney chỉ ra một cách rõ ràng, "mặc dù tôi sẽ thừa nhận anh ấy không hoàn toàn cao lớn, nhưng anh ấy là một người bạn tỉ mỉ của tôi." Cắn môi để giấu nụ cười, cô tiếp, "Chú đang tỉ mỉ một cách tường tận quá đấy , Stephen ạ."

"Em chỉ đang thực tế thôi!"

Bỏ cái danh sách đó, chàng với tới cái danh sách của Hugh Whitticomb, nhìn chằm chằm vào nó và quẳng nó sang một bên. "Hình như ông và mẹ tôi có rất nhiều bạn bè chung thì phải."

Chàng dứng dậy với một tiếng thở dài tức tối và bồn chồn đi lại vòng quanh phía trước bàn. Chàng dựa hông vào cạnh bàn, vòng tay trước ngực, và nhìn chăm chú anh trai mình với sự bực bội và hy vọng.

"Em thấy là anh đã không mang theo một cái danh sách, nhưng anh phải biết ai đó có thể phù hợp với cô ấy."

"Vấn đề thực tế là, " anh trai chàng đáp lại bằng một giọng nói đượm vẻ mỉa mai thích thú, "Anh đã đang nghĩ là nó kết thúc khi anh nghe chú loại trừ các ứng cử viên khác."

"Và?"

"Và anh nhận thấy rằng anh biết người đó. Anh ta không có tất cả nhũng tiêu chuẩn cao ngất của chú, nhưng anh đã không còn nghi ngờ gì nữa là anh ta là người đàn ông phù hợp với cô ấy. "

"Cảm ơn Chúa! Anh ta là ai thế?"

" Là chú."

Lời nói đó treo lơ lửng trong không khí trong khi Stephen đáp trả với một sự cay đắng lạ lùng và phi lí . " Em không phải là một ứng cử viên ".

" Tuyệt vời-" Tiếng kêu đấy thích thú của Nicholas DuVille lôi kéo ngay lập tức sự chú ý của tất cả mọi người khi anh ta lôi một mảnh giấy viết có chứa gia huy của gia đình ra khỏi túi. " Trong trường hợp đó, tôi không muốn phí thời gian của mình để lập ra một cái danh sách. Tôi cho rằng, " anh ta thêm vào khi Stephen chậm rãi buông tay ra và với tới tờ giấy, "vì tôi được mời tới đây hôm nay, tôi cũng sẽ phải mang theo một cái danh sách?"

" Anh thật tốt vì đã phải cùng tham gia vấn đề này, " Stephen nói, tự hỏi tại sao chàng lại để sự ghen tị một cách lố bịch với DuVille của anh trai mình tô vẽ thêm ấn tượng của chàng về người đàn ông này. Nicholas DuVille không chỉ là người đàn ông đẹp trai, có học thức, có giáo dục mà còn dí dỏm và dễ thương kinh khủng. Stephen mở danh sách và nhìn vào cái tên duy nhất được viết ngoệch ngoạc trên đó, rồi ngước đầu lên và chờ đợi Du Ville với đôi mắt nheo lại,

" Có phải đây là ý tưởng của anh về một trò đùa? "

" Tôi không hi vọng anh thấy đó là một ý tưởng đáng cười, " anh ta đáp lại một cách trôi chảy.

Không thể tin được là anh ta nghiêm túc, Stephen nhìn anh ta trong sự im lặng lạnh lùng, lần đầu tiên chú ý thấy có một sự cao ngạo làm điên tiết ở người đàn ông này, ở nụ cười của anh ta, và thậm chí ở cả cái cách mà anh ta ngồi trên ghế, đôi găng tay đi xe đung đưa lủng lẳng trên một tay. Nhận ra là không ai khác hiểu điều mà chàng đang nói tới, Stephen cố gắng giải thích rõ vấn đề và vẫn không thừa nhận sự toàn vẹn của DuVille.

" Anh nghiêm túc muốn được xem xét là một người cầu hôn Charise Lancaster? "

" Tại sao không ? " Nicki đáp lại, hiển nhiên thích thú với sự chưng hửng của người đàn ông kia. " Tôi không quá già, không quá thấp, tôi cũng chưa bao giờ bắn vào chân mình. Tôi không thích câu cá, tôi không có sự đam mê thái quá với săn bắn, và mặc dù có vài thói xấu, nhưng chưa có ai từng bảo tôi là diêm dúa, miệng lưỡi hay là một kẻ ngồi lê đôi mách cả. "

... Nhưng tự cao tự đại, thì người ta có nói đấy! Stephen nghĩ với một tia chống đối khác. Và chán ngấy. Trong đầu chàng, chàng thấy gã người Pháp ngọt ngào đó ghì chặt Sherry với một cái ôm nồng nàn, mái tóc nàng đổ qua tay hắn ta như lửa sa tanh, và sự thù địch của chàng leo thang mãnh liệt. Tất cả sự ấm áp và ngây thơ của nàng, cái tinh thần bất trị, vui vẻ đó của nàng, sự dũng cảm và quan tâm của nàng sẽ thuộc về DuVille, kẻ sẽ ...

Cưới nàng.

Sự tức giận không thể giải thích được của Stephen đột nhiên chịu thua lẽ thường và sự nhận thức được là định mệnh đã đưa đến một giải pháp lý tưởng cho những vấn đề của chàng. DuVille thật là hoàn hảo. Thực tế, anh ta được xem như là một đám rất hời trong đám đông.

«Liệu tôi có được phép coi sự im lặng của anh là thay cho sự đồng ý?" DuVille hỏi, nhìn như thể anh ta biết hoàn toàn chắc chắn là Stephen không thể có bất kì sự phản đối nào với yêu cầu của anh ta.

Lấy lại cách cư xử của mình, nếu không nói là thái độ thân thiện đối với người đàn ông kia, Stephen gật đầu và nói với một sự lễ phép quá cẩn trọng, «Chắc chắn. Anh nhận được lời chúc của tôi với tư cách là .. " Chàng định bắt đầu nói là người giám hộ và dừng lại bởi vì chàng không phải là người giám hộ hợp pháp của nàng.

«Với tư cách là vị hôn phu không tự nguyện của cô ấy?" Nicki đề nghị. " người mong muốn được giảm bớt nghĩa vụ phải cưới cô ấy để anh ta có thể tiếp tục cuộc sống độc thân mà không còn cái gánh nặng khó chịu của một lương tâm tội lỗi về tình trạng không kết hôn của cô ấy."

Whitney nhìn thấy quai hàm của Stephen siết chặt lại, và cô nhận ra một điềm xấu ánh lên trong đôi mặt hẹp màu xanh. Trong tâm trạng như vậy, cô biết là Stephen có thể và sẽ lột da sống Nicki, bất chấp thực tế anh ta là bạn của cô hay là một vị khách trong nhà chàng. Sự sợ hãi của cô được khẳng định lại khi Stephen buông hai tay ra và khuất phục Nicki bằng một cái nhìn khinh khỉnh và dò xét trượt một cách chậm rãi xuống toàn bộ người anh ta. Cô há miệng, chờ xem liệu Stephen có tức giận đến mức nào đó mắc bẫy của Nicki để phải nói rằng chàng sẽ cưới Sherry. Thay vào đó, Stephen thông báo bằng một giọng kéo dài sỉ nhục, "Tôi nghĩ chúng ta có thể bàn thảo về những khả năng của anh hay việc thiếu những khả năng đó xa hơn một chút, DuVille. Trong việc loại bỏ một trong số những đối thủ khác, tôi tin là từ "kẻ phóng đãng" sẽ được đề cập tới –"

"Không, không phải thế" Whitney bật lên một cách quá liều lĩnh đến nỗi Stephen nhìn cô, và trong khi chàng tạm thời mất đà, cô nói một cách dữ dội, "Stephen, làm ơn đừng trút sự thất vọng của chú lên Nicki. Anh ấy chỉ muốn giúp đỡ."

Nàng nhanh chóng nhìn sang Nicki vẫn hoàn toàn đứng yên kể từ khoảnh khắc Stephen bắt đầu tràng đả kích của mình, và trông giống như anh ta đang chờ đợi một vụ mưu sát hơn là một cuộc hôn nhân. Người chồng đáng bực tức của cô đang ngồi đó và nhìn như thể anh đang thưởng thức tình huống khó chịu của hai người đàn ông, nhưng anh đáp lai sự thỉnh cầu im lặng của cô và xen vào , "Thực sự, Stephen, đó không phải là cách để chú đối xử với con rể tương lai của chú," anh nói tỉnh khô, dùng sự hài hước để xua đi sự căng thẳng.

"Cái gì của em cơ?" Stephen hỏi với sự phẫn nộ.

Clayton trả lời với một nụ cười chế giễu toe toét, "Từ khi chú không chỉ hứa sẽ đưa ra một khoản hồi môn, mà cón là một khoản "đáng kể", tôi có thể nói nó đã đưa chú đứng vào vai trò người cha. Bây giờ, khi mà DuVille chỉ đơn giản là đề nghị để anh ta có thể trở thành người cầu hôn, không phải là người chồng, lời khuyên của tôi là hãy đợi để phản đối anh ta cho đến sau lễ cưới."

Sự vô lí của cái kịch bản đó không làm dịu được bên nào trong hai bên tham chiến, những người rõ ràng là đang bớt căng thẳng, nhưng Whitney thở ra một cách không chắc chắn cho đến khi Stephen cuối cùng thì cũng đã chìa tay ra cho Nicki trong thiện chí hòa giải.

"Chào mừng anh tới gia đình," chàng nói một cách lạnh lùng.

"Cám ơn," Nicki nói, nghiêng người về phía trước và chấp nhận cái bắt tay. "Tôi có thể mong chờ khoản hồi môn là bao nhiêu vậy?" anh đùa.

"Bây giờ chúng ta phải vượt qua cái chướng ngại này," Stephen nói, bước lại tới bàn làm việc của chàng và ngồi xuống, "hãy đánh bại những vấn đề mà chúng ta dường như phải đối mặt khi chúng ta giới thiệu Sherry vào xã hội thượng lưu."

Whitney làm chàng ngạc nhiên bởi sự phản đối ngay lập tức. "Không cần làm vậy đâu. Nicki đã đề nghị được trở thành một người cầu hôn tương lai."

Stephen liếc một cái nhìn đàn áp về phía cô khi chàng rút mảnh giấy ghi chép từ trên bàn.

"Em muốn Sherry có nhiều người cầu hôn hơn để chọn lựa, điều đó có nghĩa là cô ấy sẽ không bị gạt bỏ khỏi xã hội thượng lưu. Em cũng muốn cô ấy phải đặt tình cảm vào ai đó vào lúc mà trí nhớ của cô ấy quay trở lại, nếu hoàn toàn có thể. Điều đó có thể giúp loại bỏ bất cứ sự đau buồn nào mà có cô ấy có thể cảm thấy khi cô biết được về cái chết của Burleton."

Sự phản đối của DuVille đến tiếp theo sau "Đó là sự hi vọng quá lớn trong một khoảng thời gian ngắn."

Stephen gạt bỏ điều đó bằng một cái lắc đầu. "Không phải trong trường hợp này. Cô ấy vừa mới biết Burleton. Anh ta đã không thể trở thành trung tâm vũ trụ của cô ấy trong một thời gian ngắn ở cùng cô ấy tại nước Mỹ."

Không ai có thể tranh cãi được lập luận đó, nhưng từ đó trở đi, mọi lo lắng về việc giới thiệu hiện thời của Sherry với xã hội thượng lưu trở thành những cuộc tranh cãi không có hồi kết. Stephen lắng nghe trong sự bực tức gia tăng khi mọi người đề nghị đến những cạm bẫy và những khó khăn, từ có thể cho đến vô lý, mà có thể sẽ gặp phải nếu như Sherry được giới thiệu với đám đông trong suốt mùa lễ hội.