Giờ đây khi chàng đã hoàn toàn hiểu tầm quan trọng của những lí do mà Whitticomb đưa ra nhằm khiến Stephen đóng vai một vị hôn phu tận tụy, Stephen đã quyết định giải quyết vấn đề ngay lập tức. Chàng dừng lại bên ngoài cánh cửa phòng nàng, chuẩn bị bản thân cho những giọt nước mắt và lời buộc tội không thể tránh được mà chắc chắn sẽ tuôn ra trước nhất ngay khi nàng nhìn thấy chàng, rồi chàng gõ cửa và yêu cầu được gặp nàng.
Sheridan giật mình trước âm thanh giọng nói của chàng, nhưng khi người hầu gái nhanh nhẹn chạy về phía cửa để mở cho chàng, nàng quay lại với dòng tin tức nàng đang đọc trên tờ báo London, và nói rất rõ ràng, "Làm ơn hãy nói với bá tước là tôi đang khó ở."
Khi người hầu gái truyền tin là Tiểu thư Lancaster đang không khỏe, Stephen nhíu mày lo lắng, tự hỏi nàng đã tự làm mình ốm đến mức nào vì sự phớt lờ của chàng. "Hãy nói với cô ấy là ta đã đến thăm và sẽ quay trở lại trong vòng một giờ."
Sheridan không chịu thừa nhận một cảm giác vui lòng hay nhẹ nhõm khi biết chàng định quay lại. Giờ đây nàng đã biết rõ hơn trước kia là đừng có trông chờ ở chàng bất kì việc gì. Bác sĩ Whitticomb đã rất căng thẳng trước tình trạng của nàng khi ông ta đến thăm nàng vào sáng ngày hôm đó, đến nỗi sự cảnh giác của ông đã thấm vào nàng, kéo nàng ra khỏi cơn đau khổ u mê, chắc chắn là nàng cần phải tự chăm sóc bản thân và giữ cho đầu óc được linh hoạt.
Ông ta đã lao vào giải thích một cách rời rạc – và Sherry nghi ngờ là không trung thực – về sự thờ ơ của vị hôn phu của nàng. Lời giải thích bao gồm những tuyên bố như là "mải mê suy nghĩ những vấn đề công việc gấp gáp," và "những nghĩa vụ đối với tước hiệu của ngài ấy," và "những vấn đề về gia nhân của một trong những điền trang của ngài." Ông ta thậm chí còn ám chỉ rằng gần đây bá tước đã cảm thấy không phải là chính mình. Thật không may cho vị bác sĩ tốt bụng, ông ta càng cố gắng giải thích cho sự thiếu quan tâm không thể tha thứ được của Bá tước Westmoreland đối với vị hôn thê của chàng, thì Sheridan lại càng hiểu rõ rằng sự hiện diện của nàng ở đây, và bệnh tật của nàng, đối với bá tước chẳng quan trọng bằng những chi tiết nhỏ nhặt trong kinh doanh hay cuộc sống! Hơn thế nữa, nàng có đủ mọi lí do để tin rằng chằng đang thật sự trừng phạt nàng, hay dạy cho nàng một bài học đau đớn, vì đã dám bàn đến đề tài tình yêu.
Nàng đã dành nhiều ngày trời để tự sỉ vả bản thân vì đã làm thế và đổi lỗi cho mình vì đã hỏi chàng là liệu chàng có một trái tim hay không. Nhưng khi nàng nghe bài diễn văn của Bác sĩ Whitticomb về sức khỏe của nàng và quan sát biểu hiện buồn bã trên khuôn mặt ông ta, cảm giác tội lỗi và tổn thương của nàng cuối cùng đã trở thành sự phẫn nộ chính đáng. Nàng không được hứa hôn với vị bác sĩ, nhưng ông ấy còn lo lắng cho nàng. Ông ấy đã đi cả một quãng đường tới đây để thăm nàng. Nếu tình yêu là một cảm xúc đáng châm biếm, bị cấm đoán trong giới quí tộc Anh Quốc, thì ít nhất anh ta cũng phải cảm thông cho sự mất trí của nàng chứ!
Về việc cưới bá tước, Sheridan không thể tưởng tượng sự điên rồ nào có thể khiến nàng quyết định như thế. Cho đến giờ, ưu điểm duy nhất mà chàng có là vẻ ngoài khá đẹp trai, nhưng cái đó chắc chắn không thể là lí do đủ để đi đến hôn nhân. Hơn nữa, khi trí nhớ của nàng trở lại, nếu nàng không thể nhớ lại được những việc hoàn toàn làm thay đổi quan điểm của nàng về chàng, nàng định sẽ yêu cầu chàng rút lại lời cầu hôn và đem đến cho người phụ nữ khác, một người cũng lạnh lùng và vô cảm với hôn nhân như chính chàng! Nàng thấy gần như không thể tin được là, trong lúc đầy đủ lý trí, mà nàng lại có suy nghĩ khác đi về vấn đề hôn nhân. Có lẽ cha nàng đã (bị) lừa khi tin rằng bá tước sẽ trở thành một người chồng tốt cho nàng và đã ép nàng cưới chàng. Nếu thế, nàng sẽ gặp cha nàng và giải thích tại sao nàng đã quyết định không cưới chàng. Trong vài ngày qua, mỗi khi nàng cố nhớ lại cha nàng, nàng không thể mường tượng được một khuôn mặt, nhưng nàng có thể cảm thấy một dòng xúc động mơ hồ - một sự ấm áp dịu dàng, và sự gần gũi thân thương, một cảm giác mất mát như thể nàng nhớ ông khủng khiếp. Chắc chắn, một người cha khiến cho con cái có những cảm giác như thế sẽ không ép buộc con gái ông lấy người đàn ông mà nàng thậm chí không hề ngưỡng mộ say mê!
Đúng một giờ sau, Stephen lại gõ cửa một lần nữa.
Sheridan nhìn lên chiếc đồng hồ trên mặt lò sửa, giận dữ nhận thấy ít nhất chàng rất đúng giờ, nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng đến quyết định của nàng. Tiếp tục đọc tờ báo nàng đang trải ra trên bàn viết đặt cạnh cửa sổ, nàng nói với cô hầu gái: "Làm ơn nói với ngài bá tước là tôi đang nghỉ ngơi." Khi nói nhưng lời ấy, nàng cảm thấy một chút tự hào vì chính mình. Mặc dù nàng chẳng biết chút gì về Charise Lancaster, ít nhất nàng đã không thiếu ý chí hay quyết tâm!
Ở phía bên kia cánh cửa, cảm giác tội lỗi của Stephen đã bắt đầu được thay thế bởi sự lo lắng. "Cô ấy có ốm không?" chàng hỏi người hầu.
Người hầu nhìn Sheridan một cách cầu khẩn, nàng lắc đầu, và cô ta trả lời cho chàng rằng nàng không ốm.
Một giờ sau, khi Stephen lại gõ lên cánh cửa, chàng được thông báo rằng nàng "đang tắm."
Một giờ sau nữa, chàng không còn lo lắng, mà bực bội. Chàng gõ mạnh hơn, và lần này chàng được thông báo rằng "Tiểu thư đang ngủ."
"Hãy nói với "Tiểu thư"," chàng ra lệnh bằng giọng trầm, cảnh cáo, "đúng một giờ nữa ta sẽ quay lại, và ta muốn được gặp cô ấy, sạch sẽ và đã nghỉ ngơi đầy đủ và sẵn sàng đi xuống dưới lầu ăn tối. Chúng ta sẽ ăn tối vào lúc 9 giờ."
Một giờ sau, khi bá tước gõ cửa, Sheridan trải qua cảm giác thỏa mãn thích thú. Cười với chính mình, nàng lặn sâu hơn xuống đống bọt ấm áp đang có nguy cơ trào ra khỏi bồn tắm. "Hãy nói với bá tước là tôi muốn ăn trên phòng tối nay," nàng nói, cảm thấy tội nghiệp cho cô hầu gái, trông cô ta như thể thà bị đánh còn hơn – hoặc là cô ta đang sợ bị đánh thật.
Stephen đá tung cánh cửa trước khi người hầu gái kết thúc câu nói và bước vào bên trong phòng ngủ, gần như đẩy người hầu sang một bên. "Cô ta đang ở đâu?" chàng quát.
"Trong – trong phòng tắm, thưa ngài."
Chàng bắt đầu đi về phía cánh cửa dẫn tới một bồn tắm đá cẩm thạch đặc biệt mà chàng đã cho dỡ khỏi phòng ngủ của chàng vài năm trước, rồi chàng nhìn thấy biểu hiện thất kinh trên mặt người hầu và đổi hướng. Đi đến bên chiếc bàn cạnh cửa sổ, chàng liếc nhìn tờ báo đang mở và nhìn thấy một mảnh giấy viết tay bên cạnh nó.
"Tiểu thư Lancaster!" chàng nói, cao giọng và sử dụng âm điệu làm cô hầu phòng trắng bệch ra. "Nếu cô không xuống lầu trong vòng chính xác mười phút nữa, ta sẽ lên đây và tự kéo cô xuống bất kể cô đang mặc hay không mặc quần áo lúc ta tìm thấy cô! Rõ chưa?"
Trước sự hoài nghi của chàng, cô nhóc không thèm coi tối hậu thư của chàng ra gì, nàng không trả lời! Tự hỏi nàng có thể đang viết thư cho ai, Stephen nhặt mảnh giấy lên. Chàng đang nhạo báng nghĩ là Burleton tội nghiệp chết đi có khi lại tốt hơn, bởi vì Charise Lancaster sẽ làm cho cuộc sống của anh ta trở thành địa ngục với sự chống đối bướng bỉnh và nóng nảy của nàng, khi chàng nhặt mảnh giấy lên và nhận ra điều nàng đang làm. Bằng nét bút chính xác, thanh nhã, nàng ghi lại những sự việc mà nàng tập hợp được từ tờ Tin tức buổi sáng, những sự việc mà nàng ắt hẳn đã phải biết trước đây, nhưng nàng sẽ phải học lại. Bởi vì chàng:
Vua nước Anh – George IV. Sinh năm 1762. Cha của George IV là George III. Chết hai năm trước. Được người Anh gọi là "Nông dân George". Nhà Vua thích phụ nữ và quần áo đẹp và rượu hảo hạng.
Sau khi liệt kê những sự kiện thực tế, nàng cố gắng đưa ra một vài sự kiện về bản thân, nhưng chỉ có những khoảng trống ở nơi mà đáng lẽ phải là những câu trả lời dễ dàng.
Tôi được sinh ra vào năm 18_____?
Tên của cha tôi là____? Tôi thích____?
Tội lỗi và đau khổ kéo qua Stephen, và chàng nhắm chặt mắt lại. Nàng đã không biết tên của chính mình, hay tên của cha mình, hay năm nàng được sinh ra. Tệ hơn nữa, khi kí ức của nàng quay trở lại, nàng sẽ phải chịu cú sốc lớn hơn tất thảy – cái chết thê thảm của vị hôn phu của nàng. Tất cả những chuyện đó... tất cả là lỗi của chàng.
Những từ ngữ trên tờ báo như thể đang đóng dấu sắt nung trên tay chàng, và chàng đánh rơi nó lên mặt bàn, thở dài một tiếng rồi quay đi. Chàng sẽ không mất bình tĩnh với nàng lần nữa, bất kể nàng nói hay làm gì, chàng thề với mình. Chàng không có quyền cảm thấy tức giận hay bức bối; chàng không có quyền cảm thấy bất kì điều gì ngoài tội lỗi và trách nhiệm.
Quyết định làm mọi việc trong khả năng của mình để chuộc lại nỗi đau chàng đã vô tình gây ra cho nàng – và sẽ gây ra cho nàng khi nàng biết được vị hôn phu thật sự của nàng đã chết – Stephen hướng đến cánh cửa. Tuy nhiên, vì chàng không thể bắt đầu chương trình chuộc tội cho đến khi nàng rời khỏi buồng tắm, chàng cảnh báo, bằng giọng lịch sự hơn, nhưng vẫn rất kiên quyết, "Nàng còn tám phút nữa."
Chàng nghe thấy tiếng bì bõm trong bồn tắm, gật đầu hài lòng, và đi ra. Khi chàng dọc theo sảnh tới cầu thang, chàng nhận ra là chàng sẽ không chỉ xin lỗi vì đã bỏ mặc nàng là xong; chàng sẽ phải nghĩ ra một lời giải thích mà nàng chấp nhận được. Trước khi mất trí nhớ, Charise Lancaster rõ ràng là đã ôm ấp những ý nghĩ trẻ trung, lý tưởng về tình yêu và hôn nhân, vì nàng chỉ đơn giản hỏi chàng liệu họ có "yêu nhau thắm thiết" hay không. Trong lòng, chỉ cần nhắc tới từ đó thôi là Stephen thấy ghê tởm. Vì cùng với tuổi tác và kinh nghiệm, chàng đã khám phá ra, có rất ít người phụ nữ thực sự có khả năng cảm nhận hay hành xử chỉ gần giống với thứ tình cảm êm ái đó, mặc dù gần như tất cả mọi phụ nữ đều nói như thể đó là điều tự nhiên trong giới tính của họ như hơi thở vậy. Về phần mình, chàng khinh thường một cách bản năng từ ngữ ấy và tất cả những người phụ nữ nhắc đến nó.
Helene cũng chia sẻ cảm nghĩ của chàng về vấn đề này, đó là một trong những lí do tại sao chàng thích cô ta ở bên. Hơn nữa, cô ta chung thủy với chàng, điều đó còn đáng nói hơn phần lớn những bà vợ của những người quen của chàng. Vì những lí do này, chàng đã lo cho cô ta một cuộc sống đáng lẽ là phù hợp một người vợ hợp pháp của một nhà quí tộc, đầy đủ với một ngôi nhà lớn ở London, một đống người hầu, những tủ đầy váy áo và lông thú, và một chiếc xe ngựa bóng loáng màu bạc với khe nhòm màu xanh oải hương nhạt bằng nhung – một sự kết hợp màu sắc là "dấu hiệu" của Helene Devernay. Chỉ có rất ít người mặc được màu đó, và những người khác đã thử nhưng không bao giờ có thể giữ được phong thái hay trông đáng yêu khi mặc nó. Cô ta thạo đời và gợi tình, cô ta hiểu được những qui tắc và không lẫn lộn giữa làm tình với tình yêu.
Giờ đây khi chàng nghĩ về nó, không một người phụ nữ nào , kể cả những người mà chàng đã trải qua đủ thời gian để bắt đầu một vòng đồn thổi hứa hôn, dám cả gan kéo chàng vào một cuộc thảo luận về tình yêu, chứ đừng nói đến mong chàng thực sự bày tỏ.
Tuy nhiên Charise Lancaster rõ ràng là quá thực tế hoặc là quá nhạy cảm. Nàng chờ đợi vị hôn phu của mình đề cập đến nó – chắc chắn là một cách sâu sắc – và đó là điều mà Stephen định tránh đi vì lợi ích của chàng và của chính nàng. Một khi trí nhớ của nàng quay lại, nàng sẽ ghét chàng vì tất cả những sự giả dối này, nhưng nàng sẽ còn ghét chàng hơn nữa vì đã làm nhục nàng với những lời thề thốt giả vờ về một tình yêu bất diệt mà chàng không hề cảm thấy.
Hai người hầu bước sang một bên khi chàng đi tới phòng khách và kéo cánh cửa ra. Trán chàng nhăn lại vì suy nghĩ, Stephen bước nhanh qua họ và tới bên tủ búp-phê, ở đó chàng rót rượu vào ly thủy tinh. Bên cạnh chàng, cánh cửa khép chặt lặng lẽ, và chàng chuyển sự chú ý vào vấn đề cấp thiết nhất lúc này. Trong vòng một hay hai phút tới, chàng phải dựng nên một lời giải thích thực sự đáng tin để kể với nàng về hành vi rành rành chẳng có chút yêu đương nào của chàng trong đêm trước khi họ nói chuyện, và cho việc đã tránh nàng suốt từ đó tới giờ. Lần đầu khi chàng đi lên lầu gặp nàng, chàng đã định sẽ xin lỗi và xoa dịu nàng với vài lời nói vô vị nhạt nhẽo. Bây giờ khi chàng đã hiểu rõ hơn về cơn giận của nàng, chàng biết chắc chắn một cách không dễ chịu gì rằng nàng sẽ không chịu yên với chỉ một lời xin lỗi.