Untamed

Chương 5

Keilly thức dậy với miệng khô nhám và cơn đau buốt ở hai bên thái dương. Lần đầu tiên trong đời cô say rượu, nhưng với năm cốc vodka chanh uống liền một mạch nhanh đến giật mình thì cô nghĩ mình chịu thế cũng đáng!

Buổi tối của cô và Michael đúng là một thất bại thảm hại. Cô đã quá căng thẳng và bối rối, nụ hôn phớt chúc ngủ ngon của anh càng khiến cô khó mà xua đi ý nghĩ về đôi môi của ai đó, thành thạo hơn, khi chúng di chuyển trên môi cô. Sau khi Micheal rời đi, cô đã quay lại quầy bar và uống với dượng mình, miễn cưỡng quay về phòng, né tránh những suy nghĩ về Rod, về việc cô thực sự muốn gặp anh vào tối ngày hôm sau nhiều như thế nào, không phải chỉ vì lợi ích của Kathy. Với xuất thân của cô là một đứa trẻ không cha, cô biết cô đang mạo hiểm khi để mình bị hấp dẫn bởi một người đàn ông như vậy, nhưng dường như cô không ngăn mình được.

Nhưng cô không cần phải lo lắng chuyện về Rod một khi đã chui vào giường, hậu quả của việc không quen uống nhiều rượu quả đúng là tai hại, nó khiến cô chìm vào một giấc ngủ đầy mộng mị. Liếc nhanh sang chiếc đồng hồ đặt cạnh giường, cô thấy nó đã chỉ qua con số 8, cô đã ngủ suốt 9 tiếng đồng hồ, vậy mà cô không cảm thấy thư thản, cô giật mình tỉnh giấc khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại đặt trên chiếc bàn cạnh giường kêu lên. Có lẽ dì cô đang thắc mắc vì sao cô vẫn chưa xuống ăn sáng đây. Ý nghĩ về đồ ăn khiến cô muốn ốm thêm.

“Vâng?” cô cố mở miệng nói vào chiếc ống nghe.

“Keilly?”

Thậm chí chỉ là qua điện thoại thôi, giọng Rod nghe vẫn cực kì êm ái. “Vâng,” cô cố gắng nói lại.

“Giọng em nghe tệ quá,” anh thắc mắc. “Em không được khoẻ hả?”

“Tôi không sao,” cô rên lên. “Chính những người nhỏ bé với cái búa của họ mới là điều tôi đang lo,” cô nhăn mặt khi cố ngồi dậy, tiếng giã bưng bưng trong đầu càng lúc càng tệ hơn. “Họ dường như không thể ra khỏi đầu tôi vậy,” cô thều thào.

Có tiếng Rod cười khùng khục. “Anh đang tưởng tượng cảnh em say bí tỉ đáng xem thế nào.”

“Chuyện đó không phải xảy ra vào buổi sáng hôm sau.” Cô ngả người ra sau, tựa vào đống gối vừa được dựng lên. “Tôi có thể làm gì cho anh nào, anh Bartlett?” cô hỏi nhanh sau khi quyết định giữa họ đã có đủ những lời cợt nhã cho tới lúc này.

“Em có thể nói cho anh biết đêm qua mấy giờ thì Fenwick mới về,” anh nghiến răng.

Hai má cô chợt đỏ bừng lên với cái giả thiết đen tối của anh.

“Khoảng 1h sau khi anh đi khỏi,” cô giận dữ đáp. “Giờ thì nếu đó là tất cả những điều mà anh muốn biết phải thì-”

“Không phải,” anh nói nhanh. “Anh sẽ đón em lúc 7h30 tối nay, được chứ?”

“Tôi có được lựa chọn không?” cô lầm bầm.

“Anh không nhớ là mình đã cưỡng ép em phải nhận lời mời,” anh lạnh lẽo nói.

Không, dĩ nhiên là anh ta không ép buộc cô, mà chính là do hoàn cảnh. Nếu cô muốn giúp Kathy thì cô không còn sự lựa chọn nào cả. “Rồi, 7h30,” cô miễn cưỡng đồng ý. “Bây giờ, nếu anh không phiền, tôi cần phải làm cái gì đó để cái đạo quân tí hon trong đầu mình ngừng gõ búa đây.”

Rod lại cười một cách thích thú. “Chúc em may mắn.” Anh đột ngột gác máy.

Hẳn phải là một kì tích khi cô xoay xở qua được hết ngày hôm nay, dù cô biết một phần là do vài cốc café cô đã uống. Micheal đã gọi tới hỏi xem cô thế nào, và cô phải từ chối lời mời của anh vào ngày mai, rõ ràng ý nghĩ rằng cô đã có bạn trai chẳng hề làm chùn bước Rod.

Đi ra ngoài ăn tối là điều cuối cùng là cô thấy thích trong hoàn cảnh này, vậy mà khi chỉ mới 7h cô đã ngoan ngoãn lên phòng chuẩn bị cho cuộc hẹn, bộ váy nhung màu xám đen của cô đủ ấm áp chống lại những cơn gió lộng của tháng Giêng, với cổ áo cao, vai và cổ tay có những dải đăng ten màu xám, kiểu váy rộng và thoải mái, dù nó cũng không thể che giấu được những nét hoàn hạo của thân hình cô.

Mắt Rod sẫm lại tán thưởng khi cô gặp anh dưới lầu, và phải có sự nỗ lực dữ dội của ý chí mới có thể giúp cô trụ vững lại nụ hôn phớt anh đặt nhanh lên đôi môi hé mở của cô. Nhìn anh thât khoẻ khoắn với áo khoác đen và áo sơ mi trắng vừa vặn một cách hoàn hảo, mái tóc hơi rối vì những cơn gió.

“Em trông thật tuyệt vời,” giọng anh khàn khàn, nắm lấy khuỷu tay cô dẫn về phía chiếc xe đang đợi họ bên ngoài.

Cô cố ngăn sự thôi thúc để nói với anh rằng trông anh cũng thế, dù thực tế nói thế cũng không xa sự thật là mấy. Cô chưa từng thấy ai đẹp trai như anh, da anh rám nắng chỉ trừ phần da nhạt hơn ở quai hàm, nơi từng có bộ râu anh vừa cạo. Cái thực tế đó nhắc cô nhớ anh đã từng lừa dối cô như thế nào khi anh đến đây cách đây hai tháng và nó cũng là lời nhắc nhở cho thấy cô đã ngu ngốc thế nào khi tin anh.

“Cái này dành cho em,” anh đặt vào tay cô một chiếc hộp bọc giấy kính trước khi khởi động chiếc Jaguar.

Cô lặng nhìn một bông hồng đỏ để cài áo được đặt trên nền vải nhung đen mà không nói lên lời, cảm thấy có cái gì đó xoắn chặt trái tim mình. Đã có bao nhiêu người từng được nhận sự bày tỏ lãng mạn như thế này rồi, Kathy có nằm trong số đó không? Có lẽ là không, khi đó Rod hãy còn nghèo, không hơn gì một cậu sinh viên, có lẽ anh không có khả năng mua những thứ xa xỉ này để quyến rũ những người phụ nữ của mình. Nhưng không nghi ngờ gì về hàng tá những phụ nữ đã nhận được bông hoa tương tự từ anh kể từ khi ấy.

“Cám ơn anh,” cô nói vẻ cứng nhắc, đặt chiếc hộp xuống chiếc hộc chỗ bảng điều khiển ở giữa họ “Nó thật đẹp,” cô vụng về nói, chả có chút nào hào hứng.

Rod liếc nhìn cô khó hiểu, từ từ cho chiếc Jaguar lăn bánh. “Em không muốn cài lên áo sao?” anh nhẹ giọng gợi ý.

“Lấy nó ra khỏi hộp thì tiếc quá,” cô từ chối. “Trông nó ở đó sẽ đẹp hơn. Chúng ta sẽ đi đâu đây?” cô thay đổi chủ đề.

“Một quán thịt nướng ở đầu kia của thị trấn,” anh nói. “Đội quân tí hon với những chiếc búa tối nay thế nào rồi?”

“Nghỉ giải lao rồi,” cô nói. “Anh đã đặt bàn ở nhà hàng chưa, nó có thể rất đông đấy?”

“Anh đã đặt bàn trước,” anh gật đầu.

“Dù tôi không nghĩ là anh sẽ gặp khó khăn khi lấy được một chiếc bàn, phải không?” cô chế giễu.

Bàn tay anh xiết chặt lại trên chiếc vô lăng. “Thường thì không,” giọng anh căng ra.

“Ồ, đặc ân của những người giàu có và nổi tiếng,” cô chế nhạo.

“Anh không giàu như em nghĩ đâu,” anh cáu kỉnh nói. “Những vai anh đã đảm nhận không phải lúc nào cũng được trả khá, nhưng anh thích làm những việc mà anh tin hơn là những chuyện được trả thù lao cao. Còn sự nổi tiếng,” miệng anh mím lại, “dứt khoát cũng có mặt trái của nó đấy.”

Keilly nhanh chóng khám phá ra một trong hai người là tâm điểm ở nhà hàng! Hầu hết mọi người đều rất lịch sự khi cố không đến và bắt chuyện với Rod, nếu có một hai người nào đó làm thế thì anh luôn luôn đáp lại rất lịch sự. Nhưng cho dù họ không thực sự ghé qua nói chuyện với anh, thì họ vẫn cứ nhìn anh chằm chằm không dứt. Rod có vẻ thản nhiên với những cái nhìn đó, nhưng sự chú ý thường trực đến từng cử động của hai người bọn họ đã bắt đầu làm Keilly bực tức.

“Anh không thấy khó chịu sao?” cuối cùng cô hỏi thẳng anh.

“Với việc bị nhìn như vầy á?” Anh lập tức hiểu nỗi lo lắng của cô.

“Có chứ. Khi anh ở London anh cố tránh những chuyện như thế này càng nhiều càng tốt. Nhưng anh không nghĩ em lại đồng ý đến nhà anh ăn tối,” anh khô khan nói.

“Không,” cô đáp trả.

“Và ăn ở khách sạn thì khó có thể xem như là đưa em ra ngoài,” anh nhún vai.

Cô có thể nhìn thấy mục đích mà anh đang cố đeo đuổi, nhưng điều đó trông cứ như cô đang ở trong một cái bể cá vàng vậy “Tôi không lúc nào có thể chịu đựng được ấy,” cô nhấm nháp cốc cà phê, nhẹ nhõm, vui mừng là bữa ăn đã kết thúc và họ có thể nhanh chóng rời khỏi đây.

“Anh xin lỗi, Keilly,” anh đặt tay lên tay cô. “Anh không nhận ra rằng nó sẽ khiến em bối rối nhiều như thế.”

Cô nhanh chóng rút tay ra, nhận ra những lời bàn tán về họ đột nhiên nhiều hơn trong khi anh vẫn không hề nhận ra. Rod không thể hiểu nỗi thống khổ của cả một thời thơ ấu không cha đã buộc cô phải tránh xa những lời bàn ra tán vào càng nhiều càng tốt, bản thân cô không bao giờ muốn mình lại bị chú ý một cách quá mức cả. Hầu như các diễn viên đều muốn khuếch trương sự chú ý đó, vậy nên làm sao anh có thể hiểu được việc cô cảm thấy về nó như thế nào?

“Nó thường không tệ như thế này, tin anh đi,” anh cam đoan trong khi cô vẫn tiếp tục im lặng. “Có nhiều nơi ở London mà em có thể không bị chú ý.”

Cô cố ngăn mình run rẩy, đến lúc này thì cô cũng không thể buộc mình ngước mắt lên khỏi bàn. “Đây không phải là London,” cô cứng giọng nhắc nhở anh.

“Không,” anh nặng nề đáp, vẻ lo lắng cho cô hiện lên trong đôi mắt màu xanh của anh. “Chết tiệt, đây không phải là điều mà anh đã mong muốn,” anh bực tức. “Anh đã muốn em cảm thấy vui vẻ trong buổi tối nay, vì cả hai chúng ta cuối cùng sẽ được biết nhau hơn trong một bầu không khí thoải mái. Em thực sự ghét bị nhận ra thế này lắm sao?”

“Phải!”

“Em muốn rời khỏi đây phải không?”

“Hơn bất kỳ điều gì khác,” cô gật nhanh.

“Vậy chúng ta đi thôi,” anh thở dài, ra hiệu cho người phục vụ mang hoá đơn.

Keilly vẫn còn đang run khi họ đã hướng về bãi đỗ xe, cô không hề phản đối gì khi Rod ôm cô trong tay anh, vỗ về kéo cô dựa vào ngực anh. Lúc này cô cần sự ấm áp của anh, sau cơn khuấy động tồi tệ xảy ra ở trong nhà hàng.

“Vẫn còn sớm, tới chỗ anh nhé?” Rod nói, hôn lên thái dương cô.

Căn nhà đã cho họ được cảm giác riêng tư không như những chuyện xảy ra ở nhà hàng chằng khác nào một màn trình diễn trước công chúng. Cô im lặng gật đầu đồng ý, để anh giúp đỡ mình ngồi vào xe, ôm lấy chiếc áo khoác len cho đến khi anh khởi động lò sưởi.

“Em sẽ ấm lên ngay thôi,” anh trấn an, lo lắng nhìn cô.

Cơn rùng mình của cô chẳng liên quan gì tới thời tiết, nhưng cô không thể nói với anh điều đó. Làm sao mà cô có thể chịu được nhiều hơn những bữa tối như bữa hôm nay, kể cả vì lợi ích của Kathy chứ?

Rod cũng im lặng như cô trên suốt quãng đường về tới ngôi nhà anh đang ở, và cô thấy mừng là có được vài phút để trấn tĩnh lại. Cô biết là không hẳn những ánh mắt nhìn chòng chọc làm cô thấy khó chịu, mà còn do cơn đau đầu từ sáng vẫn còn ảnh hưởng tới cô. Một khi cả hai thứ đến cùng một lúc thì quả thật hôm nay là ngày dài tệ hại.

Cô biết Selchurch này đủ để có thể nhận ra mọi ngóc ngách của nó, kể cả trong bóng tối, ngôi nhà mà Rod chở cô tới nằm trên vùng đất của Peter! Cô đông cứng lại khiếp đảm, dù cô biết là Peter có lẽ là cũng không biết khi người quản lý của anh cho thuê căn nhà này. Cô chắc chắn là Kathy cũng không biết gì.

“Nó khá tiện nghi,” Rod nói với cô khi anh mở cánh cửa xe cho cô trước khi dẫn cô đi theo con đường tối đến trước cửa nhà, mở khóa rồi bật đèn lên.

Keilly biết những ngôi nhà này tiện nghi như thế nào, chúng đã được chuyển từ những khu nhà nhỏ cho các công nhân khu điền trang thuê vào thời cha Peter thành những căn nhà sang trọng. Peter đã xây dựng những ngôi nhà mới cho người làm của mình, phá bỏ hai trong số những ngôi nhà cũ để xây dựng thành một căn nhà cho thuê trong suốt mùa hè. Nếu Rod tới đây vào sau tháng 4 thì anh sẽ chẳng tìm được chỗ nào để thuê như thế này.

Trần và tường đá vẫn được giữ theo lối kiến trúc cũ, thảm dầy màu xanh lá cây và vật dụng bằng da màu nâu được chính Kathy lựa chọn hợp với đặc trưng của một ngôi nhà tranh, lò sưởi được đặt chính giữa nhà, dù sự hiện diện của nó thực chất chỉ là cho trang trí, vì hệ thống sưởi trung tâm đã được lắp âm trong cấu trúc ngôi nhà. Phòng bếp lớn ở đằng sau được trang bị với đầy đủ các dụng cụ tân thời, cùng với một phòng ăn nhỏ, trên gác có ba phòng ngủ cỡ trung bình và một phòng tắm sang trọng. Có khoảng 10 ngôi nhà như thế này trong khu điền trang, và căn nhà này là nơi biệt lập nhất, một dấu hiệu cho thấy anh cũng thích và muốn tìm kiếm sự riêng tư cho mình. Điều đó một lần nữa nhắc đến nỗi khó chịu mà cô vừa mới trải qua, cô ngồi phịch xuống chiếc một trong những chiếc ghế tựa bọc da trong phòng khách.

“Đây.”

Cô ngửi thấy mùi brandy khó chịu và ngước lên nhìn thấy một chiếc ly như thế đang đưa trước. “Không, cám ơn,” cô nhăn mặt từ chối, trong suốt bữa ăn cô đã dùng nước thay vì dùng rượu như Rod.

“Nó sẽ giúp em,” anh nhẹ nhàng động viên. “Và biết đâu,” anh chế giễu. “Nó có thể làm em qua cơn váng vất từ tối qua đấy.”

Đôi mắt cô mở lớn. “Làm thế nào mà anh - ’

“Anh cũng từng say rượu một, hai lần trước kia,” anh lơ đãng nói.

Miệng cô mím lại. “Tất nhiên rồi,” cô đáp, cầm lấy chiếc ly và nuốt cái thứ chất lỏng trong đó, và ngay lập tức sặc lấy sặc để.

Rod cười nhẹ khi vỗ lưng cho cô. “Nó có làm em quên cơn đau đầu không?.”

Cô nhìn anh chằm chặp. “Rất hài hước. Tôi nghĩ là tôi thích cà phê hơn.”

Anh đứng lên. “Anh sẽ đi lấy,” anh gật đầu, mắt vẫn loé lên tia hài hước khi rời khỏi phòng.

Keilly lắng nghe anh di chuyển trong gian bếp trong vài phút trước khi đi vào đó cùng anh. Cô đứng trên bậc cửa nhìn anh chuẩn bị, gian bếp sạch sẽ một cách đáng ngạc nhiên, dù nó vẫn đang có người sử dụng.

Anh quay lại khi nhận thức được sự có mặt của cô, chiếc áo khoác mặc trong bữa ăn tối được phủ trên ghế bếp, áo sơ mi trắng tuyết ôm lấy khuôn ngực khoẻ khoắn và cái bụng phẳng phiu của anh, chiếc ca vát cũng đã được tháo và hai nút áo trên cùng được để mở. Anh trông cực kỳ thoải mái, thực hiện mọi thứ một cách thành thạo, như thể anh vẫn thường xuyên làm vậy. Điều đó mang cô quay trở lại với câu hỏi về người phụ nữ với cái tên Barbie.

“Anh sống một mình ở London sao?” cô làm như vô tình hỏi, dù cô biết bằng cái cau mày của anh rằng anh cũng đã nhận ra ẩn ý trong câu hỏi đó.

Anh quay lại, dựa vào thành bếp, mắt anh nheo lại. “Đúng vậy, kể từ khi Veronica mất,” cuối cùng anh đáp.

Mắt cô mở to. “Anh không sống với bất kì ai sáu năm nay à?”

“Không,” anh đáp, miệng mím lại. “Việc cam kết sống cùng ai là một quyết định lớn, không phải là thứ mà anh có thể xem nhẹ được. Dù điều đó không có nghĩa là không có người phụ nữ nào.”

“Tất nhiên là không rồi,” Keilly chế nhạo.

Khuôn mặt anh tối sầm lại. “Anh nói là có phụ nữ nhưng không có nghĩa là anh nhảy ngay lên giường với một ai đó ngay sau khi cô ấy mất.”

Cô đỏ mặt với lời quở trách đầy vẻ giận dữ của anh. “Tôi không định nói rằng anh-”

“Không à?” anh nhếch miệng, mang khay cà phê ngang qua chỗ cô và vào phòng khách, thản nhiên như không biết rằng anh đã chạm vào cô.

“Tôi thực sự không có ý đó,” cô quả quyết, theo sau anh vào phòng khách. “Tôi chỉ đang thắc mắc Barbie là ai,” cô nghiến răng, thú nhận.

Rod rót cà phê, chờ cô ngồi xuống ghế đối diện với anh. “Barbie là thư kí của anh.”

“Thư ký ư?” cô lặp lại, không tin tưởng mấy.

“Phải,” miệng anh cong lên chế giễu. “Cú điện thoại anh nhận được từ cô ấy vào lần đầu tiên anh tới đây cho biết người ta đã bắt đầu công chiếu bộ phim mới nhất của anh sớm hơn dự định, và anh phải có mặt ở California ngay lập tức. Barbie giữ cho anh không bị nổ tung lên khi giúp anh lên kế hoạch về địa điểm cần phải tới, sắp xếp lịch công tác và những thứ khác nữa mà anh yêu cầu.”

“Tôi hiểu,” Keilly nói vẻ kém thuyết phục.

Rod lắc đầu, miệng anh mím lại thất vọng. “Anh không nghĩ là em hiểu. Barbie là một người phụ nữ rất hạnh phúc với người chồng mà cô ấy đã kết hôn cách đây 15 năm, 3 đứa con rất đáng yêu của cô ta là bằng chứng cho điều đó. Anh thậm chí còn là cha đỡ đầu của đứa nhỏ nhất,” anh chế giễu. “Barbie là một người vợ, nhưng không phải là của anh.”

“Oh.”

“Em thấy mình đáng bị quở trách chưa?”

Cô cắn môi. “Tôi nghĩ vậy,” cô miễn cưỡng thú nhận.

“Tốt,” anh cười toe toét, dịch tới ngồi cạnh cô. “Giờ thì, chúng ta đã giải quyết được hết những thắc mắc đó rồi, vậy chúng ta làm bạn lại được không?”

Tình bạn là thứ mà giữa hai người đều không bao giờ có, nhưng nếu không thể tiết lộ về chuyện của Kathy trong quá khứ của anh, thì cô cũng không thể nào khẳng định với anh điều đó. Và lúc này đây cô còn phải lo về một điều khác nguy hiểm hơn là sự thật về Kathy bị phơi bày! Rod lấy cốc cà phê trong tay cô và thậm chí bây giờ còn dịch sát chiếc ghế của anh lại gần cô.

“Anh có những kế hoạch cho chúng ta khi anh quay trở lại,” anh khàn giọng nói. “Và em đang lẩn tránh anh từ khi em biết rằng anh chính là cái tên Rod Bartlett đáng ghét.”

Giờ thì chả ai có thể buộc tội cô là lẩn tránh cả! Cơ thể họ chỉ cách nhau qua cái thành ghế, và Keilly thấy khó thở khi anh ở sát cạnh cô. Khi anh ngồi đối diện với cô qua bàn ở nhà hàng, hay ngồi cạnh cô trong xe, cô còn có thể giả vờ rằng sức hút như nam châm của anh không hề tồn tại, nhưng ngồi một cách riêng tư như thế này khiến cô thật khó để mà không nhớ tới cái lần ở trên bãi biển khi chỉ có cơn bão đang vần vũ phía trên đầu mới có thể tách họ ra.

“Tại sao em lại thay đổi ý định và nhận lời ra ngoài với anh tối nay?”

Tay anh mơn trớn trên má cô, khiến cô không còn suy nghĩ được gì nữa, chưa nói đến việc trả lời; cô không thể thừa nhận sự thật được. “Nó không phải là đặc quyền của phụ nữ sao?” cô gạt đi, thầm mong là anh hãy ngừng việc chạm vào cô.

Miệng anh cong lên, giờ thậm chí còn rất gần miệng cô, hơi thở anh nóng hổi phả lên má cô. “Anh chưa từng biết ai lại không làm như vậy cả.”

“Và anh còn biết rất nhiều nữa là khác, phải không,” cô khinh bỉ nói.

“Keilly,” anh ôm chắc lấy chiếc cằm của cô và xoay cô đối diện anh.

“Anh không thể sống lại cuộc sống của anh và làm nó sạch gọn hơn cho em, ” anh lặng lẽ nói. “Anh đã mắc sai lầm, đã làm nhiều điều mà anh không lấy làm tự hào, nhưng anh không thể thay đổi bất kỳ điều gì hết. Nó đã qua, và chẳng có gì mà anh có thể làm lại.”

Không, thậm chí cả khi anh có giải thích về mối quan hệ của anh với Veronica, như anh đã hứa một ngày nào đó anh sẽ làm, anh cũng không bao giờ thay đổi được sự thật là anh đã từng quan hệ với Kathy và sau đó ruồng bỏ chị ấy. Cô quả là con ngốc khi để quyến rũ bởi sự gần gũi của anh, vậy mà cô dường như không thể tránh điều đó...

“Ôi, Keilly!” Miệng anh đang cám dỗ cô một cách dữ dội khi anh đẩy cô dựa vào chiếc ghế, cả cơ thể anh tựa đầy sở hữu trên cơ thể cô.

Cô lại chịu thua lần nữa, như cô luôn biết mỗi khi anh chạm vào hay hôn cô. Cô lẽ ra không nên ngốc nghếch mà quay trở lại căn nhà này với anh như thế này, nhưng quá muộn rồi, quá muộn...

Bàn tay anh lướt dọc trên cơ thể cô, không động chạm vào cô một cách thân thiết, mà như chờ đợi một tín hiệu hưởng ứng nào đó từ cô, anh chỉ tiếp tục hôn cô, lưỡi anh lướt trên vành môi. Thật tự nhiên lưỡi cô di chuyển để đón nhận nó. Dường như đó là điều mà anh đang đợi, anh rên lên khi cơ thể anh đổ ập lên cơ thể cô.

Khi bàn tay anh đặt trên gò ngực cô, cô biết là cô phải ngăn nó lại, cô không thể để chuyện đi quá xa trước khi cô rời khỏi đây! “Làm ơn, dừng lại đi,” cô tái mặt rên lên, đẩy nhẹ vào ngực anh bởi anh có vẻ như không nghe thấy cô nói gì.

Chính bàn tay hơn là lời nói của cô đã ngăn anh lại, anh ngẩng đầu nhìn xuống cô với đôi mắt đã thẫm lại.

“Làm ơn dừng lại đi,” cô lặp lại khi nhìn thấy vẻ mặt bối rối của anh.

Anh cố kiểm soát lại hơi thở của mình. “Em chắc về điều em đang muốn chứ?”

Khi anh giữ cô như thế này, cảm nhận được sự ham muốn của anh đập rộn lên sát cô, làm cô không còn chắc về bất cứ điều gì nữa.

Nhưng cô phải làm, phải nhớ lại rằng cô chỉ hẹn hò với anh chỉ để hướng những suy nghĩ của anh xa khỏi Kathy. “Tôi chắc,” cô kiên quyết nói, ngồi thẳng dậy, vuốt lại tóc. “Tôi muốn về nhà ngay bây giờ.”

Rod nhìn cô với một nụ cười méo xệch, mái tóc anh rối bù. “Tối nay không được thành công lắm, phải không.”

“Đối với ai?”

Trán anh nhăn tít lại với lời nhạo báng của cô, và anh cũng đứng lên. “Đối với em,” anh nhẹ nhàng quở trách. “Trong tương lai, anh sẽ phải nhớ là em không thích đám đông, và rằng việc đưa em ra ngoài thì phải hiểu là về đây mới đúng,” anh châm biếm.

Keilly xúc động. “Tôi e là tôi sẽ rất bận rộn trong vài tuần tới, trang hoàng lại khách sạn để chuẩn bị bắt đầu cho một mùa mới với lễ Phục Sinh. Dì tôi lúc nào cũng thích mọi nơi phải sạch sẽ trước khi chúng tôi thực sự là bị bận rộn.”

“Nhưng không phải là tất cả buổi tối chứ, phải không?”

Cô ném cho anh một cái nhìn cáu tiết. “Phải, một thời gian.”

“Điều đó có nghĩa là anh sẽ không thể gặp em?” Mắt anh nheo lại.

Cô không thích cái cách anh đột nhiên tỏ ra nghi ngờ thế này, gần như anh đã bắt đầu để ý đến mục đích của cô khi gặp anh tối nay không. “Tôi vẫn có ngày nghỉ mà,” cô giải thích. “Mặc dù tôi không chắc là khi nào,” cô cảnh giác thêm vào.

Anh nhìn có vẻ trầm ngâm. “Em có thể gọi anh bất cứ lúc nào em rỗi,” anh gợi ý. “Suy cho cùng, anh vẫn ở đây để gặp em mà.”

Cô đỏ mặt với cái giọng buộc tội của anh. “Anh phải thấy rằng là tôi có công việc phải làm mà, tôi đâu phải là đang đi nghỉ,” cô gắt lên. “Tôi đâu có yêu cầu anh dành toàn bộ kì nghỉ của mình ở đây đâu,” cô nói với anh một cách đề phòng, mặc dù là cô hoàn toàn có thể xin dì dượng nghỉ vài ngày để hẹn hò với anh ta nếu như anh ta vẫn là Rick Richards.

Rod thở dài. “Anh đồng ý là anh chỉ được gặp em khi em nghỉ. Dù em có nghĩ bất cứ điều gì về anh, thì anh không phải là ‘một siêu sao’ hư hỏng tin rằng mình luôn có được mọi thứ. Em rất có ý nghĩa với anh, làm anh thích thú hơn bất kỳ người phụ nữ nào khác. Anh thậm chí còn chẳng nhìn tới ai khác từ lúc gặp em tới giờ.”

“Đó có phải là một kỷ lục không?” cô chế giễu.

“Không,” anh trả lời thật nghiêm túc. “Anh chỉ bắt đầu để mình bị cuốn hút mãi sau một năm Veronica mất.”

Cô cảm nhận được lời trách cứ của anh. “Em xin lỗi,” cô thì thầm, cảm nhận được sự chân thành trong giọng nói của anh, chứng tỏ anh rất thật lòng với những gì mình đã nói, rằng anh thật sự quan tâm đến người phụ nữ kia.

“Phải,” anh nhanh chóng gạt đi. “Anh sẽ đưa em về ngay bây giờ.”

“Cái khay-”

“Để đấy đi,” anh nói cộc lốc.

Cơn giận lặng lẽ mà anh đang cố kiềm chế khiến cô lại muốn xin lỗi anh, thật chân thành hơn, để anh thực sự tin rằng cô đang rất hối hận về những điều đã nói. Nhưng cô không thể làm điều đó, không muốn trở thành bạn bè với người đàn ông có khả năng làm cô quên hết mọi thứ trên đời ngoài trừ cô với anh ta.

Rod đắm chìm trong suy tư trên suốt quãng đường trở về khách sạn, Keilly cũng bất đắc dĩ phải nói nếu như cô buộc phải nhượng bộ sự cám dỗ được gặp lại anh. Cô không có lí do gì để cảm thấy có lỗi, chết tiệt, nhất là khi cô đã ngu ngốc nhận lời gặp lại anh ta.

“Anh sẽ đưa em vào,” anh nói khi họ dừng xe trước cửa khách sạn.

“Không cần đâu-”

“Cần chứ,” anh nói dứt khoát. “Bây giờ đã muộn, trời lại tối, anh muốn đưa về.”

Khi anh đã nói như vậy thì cô biết là không còn bàn cãi gì nữa, cầm lấy chiếc hộp có bông hoa hồng mà cô đã thô lỗ từ chối bước vào trong. Thật may là dượng cô lại đang chuẩn bị đóng quầy khi họ đến cửa, ông vui vẻ chào cả hai.

“Uống một ly không?” ông đề nghị, lúc đang đóng lại quầy bar, cả khách sạn giờ yên ắng và không còn ai vào lúc này.

Thâm tâm Keilly mong là Rod sẽ từ chối, nhưng cô cũng biết anh sẽ chấp thuận ngay cả trước khi anh nói thế, hai người họ theo sau dượng cô vào trong gian phòng khách giản dị rộng lớn có cửa đề “Khu vực riêng”. Dì cô, khi nhìn thấy có thêm hai vị khách cùng tham gia buổi café khuya thường nhật đã nhanh chóng quay lại bếp lấy thêm tách.

“Cả hai có một buổi tối thú vị chứ?” bà hỏi khi rót cà phê nóng ra ly.

“Nó không tốt lắm,” Rod là người trả lời bà. “Cháu e là Keilly phải chịu việc bị chú ý, điều mà cháu đã phải học cách làm quen vài năm qua.”

“Ôi, trời ơi,” dì cô nhìn cô lo lắng, nhận ra là Keilly bà biết Keilly cảm thấy như thế nào khi sự chú ý hút vào cô. “Tệ quá.”

“Phải,” anh nhẹ nhàng đồng ý.

“Nhưng nếu anh cứ đóng những bộ phim tuyệt vời như thế - ” dượng Keilly trêu.

Rod quay lại nhìn ông thích thú. “Đừng nói với cháu là dượng, không như cháu gái mình, thực sự đã xem vài bộ phim của cháu chứ?”

“Một số,” dượng cô xác nhận - trước sự kinh ngạc tột độ của Keilly. Cô không biết rằng họ đã xem phim của Rod Bartlett. Họ còn có vẻ thích chúng nữa chứ. “Sylvie và tôi thường lẻn tới rạp chiếu phim vào các buổi tối mùa đông. ‘Beginnign Again’ sắp được công ở các rạp địa phương trong những ngày sắp tới.”

“Thật sao?” Mắt Rod nheo lại.

“Tôi đã xem trích đoạn trên TV rồi,” dì cô lại nói. “Nó rất hay.”

“Cháu rất hài lòng với bộ phim đó,” anh gật đầu.

Cô không nhận ra rằng dì dượng cô lại hâm mộ anh, họ chưa bao giờ nói về nó trước đây. Có thể họ không thích theo đuổi chuyện lá thư mà cô đã gửi tờ tạp chí.

“Cậu có muốn tới đây dùng bữa tối vào thứ 7 không Rod?” Cô hoảng hốt khi nghe thấy dì mình hỏi anh. “Chúng tôi đã quá bận suốt mùa hè, và không có dịp nào để mời bạn bè đến chơi, thế nên chúng tôi thích mời mọi người tới đây trước khi một mùa khác lại bắt đầu. Đó chỉ là bữa tiệc cho vài người bạn thân thiết thôi,” bà khuyến khích. “Và tôi đảm bảo là họ sẽ không nhìn chòng chọc cậu suốt buổi tối đâu,” bà mỉm cười.

Keilly nhìn Rod với đôi mắt lo lắng, muốn anh từ chối nó. Suy cho cùng, thật là một sự thú vị nếu có anh trong bữa ăn tối của dì dượng cô! Câu trả lời đã rõ ràng quá rồi.

“Cháu rất thích,” anh đồng ý, như cô đã dự đoán.

“Tốt,” dì cô mỉm cười, đứng dậy. “Bill và tôi sẽ mang tách café của mình lên gác. Thứ bẩy, lúc 8giờ nhé, Rod.”

“Cháu rất mong tới hôm đó,” anh lịch sự đứng dậy khi cặp đôi trung niên rời khỏi phòng.

Keilly lại một lần nữa cảm thấy mình thật khổ sở, cô không để ý rằng Rod đã chuyển sang ngồi chung với cô trên chiếc ghế sofa. Một bữa tối trước khi bắt đầu mùa du lịch là truyền thống của dì dượng cô trong nhiều năm, và Kathy và Peter đã đến dự vào lần trước đó.

“Em im lặng vậy,” giọng khàn khàn của Rod vang lên bên cạnh cô.

“Có phải em muốn anh không nhận lời mời của dì em phải không?” anh nhức nhối hỏi.

Cô liếc anh. “Tất nhiên là không. Tôi chỉ - Không phải là anh thích một buổi tối riêng tư với tôi hơn à?”

Đôi mắt anh thấm lại, cánh tay anh vòng qua vai cô. “Em biết là anh muốn mà, nhưng tối nay đúng là một thảm hoạ. Anh nghĩ có thể em sẽ cảm thấy thoải mái hơn khi ở giữa bạn bè.”

Có lẽ cô sẽ như vậy nếu như Kathy và Peter không có mặt ở đó!

“Bên cạnh đó,” anh thêm vào. “Anh đã nhận lời rồi.”

“Phải,” cô lơ mơ nói.

“Hey,” ngón tay anh đặt dưới cằm cô, quay mặt cô về phía anh, miệng anh cong lên thành một nụ cười gọi cảm người. “Anh hứa là anh sẽ không làm em thấy ngượng,” anh cố tình trêu.

Hai má cô nóng bừng. “Tôi không nghĩ anh sẽ như thế,” cô giận dữ. “Đó chỉ là-”

“Sẽ ổn thôi Keilly,” ngón tay anh trên môi cô ngăn không cho cô nói tiếp. “Bây giờ tiễn anh ra cửa đi, anh sẽ gặp lại em vào thứ bảy.”

“Rod, tôi thực sự xin lỗi về những điều đã nói lúc tối,” cô nói với anh khi họ dừng lại ở cánh cửa. “Tôi đã không nhận ra rằng - anh nhạy cảm thế nào với những chuyện về Veronica.”

“Anh biết,” anh nhìn cô với đôi mắt ấm áp. “Cô ấy thực sự có ý nghĩa rất nhiều với anh. Em không thể gặp anh đến tận thứ 7 sao?” ánh mắt anh nấn ná trên đôi môi đang hé ra của cô.

Cô có thể chứ nếu cô muốn, dì cô chắc sẽ không bắt cô phải làm việc suốt 24 tiếng một ngày rồi, nhưng cô không nghĩ là cô muốn. “Không,” cô dứt khoát.

“Vậy thì đây sẽ là cái giúp anh sống sót tới khi đó,” anh thì thầm, cúi xuống môi cô, kéo cô về phía anh, tay anh đặt lên sống lưng cô uốn cô tựa vào anh, miệt mài hôn cô cho đến khi anh cảm thấy cô run lên trong cánh tay mình. “Keilly, Keilly;” anh thì thầm, tựa lên thái dương cô. “Giá như em biết em có ý nghĩa với anh nhiều tới mức nào-”

“Rod, làm ơn-”

“Được rồi, em yêu,” anh nói êm ái khi nhận thấy sự hoảng hốt. “Anh không muốn lại phá tan mọi thứ bằng cách tiến quá nhanh đâu. Dù thứ 7 có khi anh lại phải vượt cả tường vì em mất.” anh rầu rĩ nói thêm, cười khẽ khi thấy vẻ mặt giận dỗi đỏ bừng của cô. “Hãy thông cảm nào, Keilly, tất cả những gì anh có thể làm bây giờ chỉ là nói về nó.” Anh hôn lên thái dương cô. “Chúc em có những giấc mơ tuyệt vời, em yêu. Anh sẽ đếm từng giây cho tới thứ 7.”

Cô đứng trên cửa và nhìn cho tới khi ánh đèn của chiếc Jaguar biến mất hẳn, chưa biết sẽ thông báo tin này cho Kathy như thế nào. Thật không dễ dàng gì hết!