UNG CHÍNH HOÀNG ĐẾ

HỒI THỨ TÁM MƯƠI BỐN

Docsach24.com

ọi người im lặng ngâm nga bài thơ đó trong lòng, gia nhân đã dùng mâm đem thức ăn lên. Doãn Kế Thiện và Lý Vệ cộng tác với nhau chưa lâu lần này là lần đầu tiên họ cùng ăn cơm với nhau, nhìn trên mâm chỉ có sáu món: đậu rán, rau xào, mì, giá xào chỉ có một món cá nấu và một đĩa trứng gà gọi là món ăn ngon. Lý Vệ làm chức quan tổng đốc, trên quan trường nổi tiếng là có quyền sinh quyền sát, giải quyết công việc rất quyết đoán, vậy mà không ngờ lại vô cùng giản dị tiết kiệm trong cuộc sống! Nhìn mọi người có vẻ ngạc nhiên, Lý Vệ lấy đũa gắp thức ăn, cười nói:

- Hãy thử xem sao, đây là cái gì vậy? Ô tiên sinh đã cho chúng ta có hứng thú để uống rượu, phải phạt rượu! Kế Thiện, đây đều là các món ăn nhà tôi thường dùng, xin mời. Phạm đại cữu tử, mẹ tiên sư mày, nhăn mặt như vậy là vì sao vậy?

Nghe câu chửi ấy, không chỉ Ô Tư Đạo và Doãn Kế Thiện mà cả Thúy Nhi ngồi sau bức bình phong cũng phải giật mình. Phạm Thời Tiệp nổi tiếng là người cục cằn, thế mà lúc đó ông ta không những không cáu, mà lại còn cười híp cả mắt. Lý Vệ cười, nói:

- Các vị không hiểu đại cữu tự của chúng tôi, ba ngày không bị chửi thì ăn không nổi cơm! Trước mặt Vạn tuế da ở Sướng Xuân viên vẫn còn giả tiếng lừa kêu cơ mà! Thật là khó nghe, hắn ta lại còn dùng miệng để kêu lên hai tiếng giả như đánh rắm nữa!

Nhân nghĩ lại việc Doãn Tường kéo tai Phạm Thời Tiệp học tiếng lừa kêu ấy, mấy người không nén nổi, đều ôm bụng cười bò. Doãn Kế Thiện cười, nói:

- Lừa kêu vốn không có âm sắc, Trúc Lâm thất hiền cũng thường phải đánh rắm, cũng việc phong nhã mà thôi!

Lý Vệ uống một hớp rượu, nói:

- Tôi thì chẳng kể là hoàng tử hay người thường. Cái gã Ngạc Nhĩ Thiện ấy, theo tôi nghĩ chắc quyết tâm truy tìm sai sót của chúng ta, anh là phiên đài, tôi muốn anh bắt chước tính cách của con lừa mà đánh bạn với hắn!

Phạm Thời Tiệp nói một hơi:

- Đừng nói đến Ngạc Nhĩ Thiện, Niên Canh Nghiêu cũng chẳng can hệ gì! Giang Nam là tỉnh giàu có, Lý Vệ là quan đại thanh liêm! Hãy nhìn mâm cơm đãi khách kia mà xem, lòng tôi thấy rất cảm động: còn kém xa bữa cơm của một huyện thừa! Nếu chế đài đi gặp người Tây, chúng tôi đã thấy hết rồi, huyện bị thiếu hụt chỉ có 23 thôi. Có việc gì thì cái vị thiên sứ đó chỉ có thể tìm đến lão Phạm mà thôi. - Nói xong, rút từ ống giày ra một trang giấy đưa cho Lý Vệ: - Đây là hóa đơn trắng, đều là Tô Đông, Tô Bắc đem đến, chế đài hãy dùng đi.

Lý Vệ nhận lấy liếc qua một lượt, tiện tay đưa cho một gia nhân, nghĩ ngợi hồi lâu rồi hỏi:

- Các anh nhìn thấy chủ ý của ta rồi hay sao?.

- Đúng. - Doãn Kế Thiện nói: - Tôi đã báo cho mọi người rõ, Ngạc đại nhân đến kiểm tra tình hình thiếu hụt tài chính ở tỉnh ta, Ngạc đại nhân làm việc tích cực thế nào thì mọi người đều đã rõ. Lần này đến, ông ta còn mượn của bộ Hộ 30 người giỏi tính toán. Mặc dù nói là tỉnh ta không hề bị thiếu hụt, nhưng vẫn không thể hoàn toàn yên tâm được. Xin mọi người hãy viết ra những lời sự thật, có thì nói có, không có thì nói chỉ cần nói thật, đốc phủ vệ môn chúng ta sẽ thay họ chịu trách nhiệm trước Ngạc đại nhân.

- Được - Lý Vệ gật đầu, quay người nói với người gia nhân kia: - Ngươi đến phòng làm việc của ta, mời Triệu sư gia viết một danh sách tên các huyện, chia làm hai tờ, chỉ viết một tờ, còn 23 huyện đó không cần viết vào, nghe rõ chưa?

Cả mấy người đều chưa hiểu anh ta định làm cái trò gì, nghi ngờ nhìn Lý Vệ, Lý Vệ cười nói:

- Mọi người đừng hỏi, thiên cơ bất khả tiết! Lão Phạm, anh thật không may, mời anh đả Lôi đài, lại không cho anh vứt bỏ vại. Kiểm tra sự thiếu hụt, tất nhiên anh là phiên đài phải nhận lấy rồi. Cần lễ phép chu đáo, như thế như thế... không cứng mà cũng chẳng mềm, đừng để cho hắn ta chọc vào người khác là được!

Nói xong, ung dung đứng dậy, cười, nói:

- Lại đây, lại đây, đừng ngại, tôi là người biết tiêu hết mình, muốn rộng rãi thì cũng rộng rãi được hết mức! Tôi còn bảo bọn họ làm hai món "khiếu hóa tử kê", sợ là chưa ai được nếm qua. Nấu xong rồi ư?

- Khiếu hóa tử kê?

Cả mấy người chưa có ai được ăn thứ đó, mọi người đều dừng lại, nhìn thấy từ nhà bếp bê ra một mâm gỗ bên trên có hai vật đen sì. Phạm Thời Tiệp mắt hơi bị cận thị, tiến đến gần nhìn, đưa tay sờ vào bị bỏng vội giật tay ra:

- Đây nào phải là gà, là hai cụcất đấy chứ!

- Bên trong lớp đất là gà.

Lý Vệ lại gần, nhấc một cái que gỗ lên, gõ nhẹ vào vật đặt trên mâm, lớp bùn bên ngoài đã được nung khô, lột ra kéo theo cả lớp lông gà để lộ ra hai con gà trắng bóc. Bỗng chốc, cả gian phòng thơm nức mùi thịt nướng. Ô Tư Đạo không ngớt xuýt xoa:

- Thơm quá!

Lý Vệ gắp thịt gà ra đĩa lớn, cười:

- Doãn huynh là đại hộ nhân gia. Giết lợn giết mông, mỗi người mỗi cách, đây là cách tôi học được hồi làm Khiếu hóa tử, ăn trộm được gà vẻ không có lò, cũng chẳng có nồi, dùng đất sét bọc vào, đốt lửa lên nướng, nướng xong là ăn được ngay, ngon tuyệt vời! - Anh ta uống một ngụm nước, lại nói: - Đến nay được làm quan vẫn không quên được nó, có điều ăn ở đây đàng hoàng hơn. Móc hết cả gan ruột của con gà ra, cho các thứ gia vị hành, gừng, tỏi, muối vào trong, mọi người thử nếm xem sao!

Thế là cả mấy người cùng dùng đũa gắp thịt gà đưa lên miệng nếm, thịt gà mềm ngon vô cùng. Phạm Thời Tiệp lên tiếng trước:

- Ngon quá! Nếu tưới thêm một chút dầu ăn vào nữa chắc là còn ngon hơn?

Doãn Kế Thiện nếm một chút rồi nói:

- Không có gì để bình luận thêm nữa cả. - Nghĩ một lúc, anh ta nói tiếp: - Khi còn sống kêu ra rả, chết cũng không biết chôn nơi nà?

Ô Tư Đạo tiếp lời:

- Lấy bụng ta làm quan tài...

- Hay! - Phạm Thời Tiệp nói lớn: - Các ngài đừng vội, tôi còn có cái này hay nữa đây! - Thế là cao giọng cười, nói: - Chim kêu ai tai, lấy dầu ăn lại!

Mọi người đều cười to. Lý Vệ cười và nói:

- Tôi không hiểu thơ, nghe cũng thấy thú vị.

Nói chưa hết cau thì nghe thấy gia nhân mang một danh thiếp vào nói:

- Chế đài lão da, Ngạc Nhĩ Thiện đại nhân đến thăm!

- Không gặp! - Lý Vệ đột nhiên mất hứng, dài mặt ra: - Đi, bảo ta đang rất bận!

Người gia nhân "Dạ" một tiếng rồi quay đầu bước đi, Ô Tư Đạo vội gọi lại:

- Từ từ! - Rồi quay mặt nhìn Lý Vệ nói: - Đừng trẻ con như thế! Hắn cho anh một gậy, anh đánh trả hắn một gậy, chẳng qua chỉ làm mất thể diện đại thần, làm thật giả lẫn lộn.

Ô Tư Đạo nhỏ nhẹ nói, vừa khuyên bảo vừa răn dạy Lý Vệ. Doãn Kế Thiện cảm thấy mặc dù lời nói của ông ta rất đơn giản nhưng có tình có lý, đang lo Lý Vệ không nghe thì Lý Vệ đã làm mặt nhăn nhó, cười

- Cái tay họ Ngạc này thật biết cách làm người ta mất hứng! Đã thế này thì Kế Thiện, Thời Tiệp và ta cùng ra gặp hắn. Xem hắn định thế nào, tương cơ hành sự vậy, chỉ khổ Ô tiên sinh, phải ngồi một mình vậy.

Ô Tư Đạo như cũng cảm thấy mình hơi nặng lời, vì vậy cười, nói:

- Các ông đi làm công vụ, tôi thì có cái gì gấp đâu? Thúy Nhi đã cho người đi gọi người nhà tôi đến rồi, còn thời gian để nói chuyện với nhau nhiều!

- Được, mở trung môn, đốt pháo đón khách. - Lý Vệ cao giọng sai bảo gia nhân: - Gọi tất cả các quan viên đang nghị sự ở trong phòng lớn đến tập trung ở ngoài hiên đón tiếp!

Nói xong, Lý Vệ thay y phục, trong chốc lát bỗng trở thành một người khác hẳn, vẻ thoải mái linh hoạt lúc nãy bỗng biến sạch. Lý Vệ, Doãn Kế Thiện, Phạm Thời Tiệp, ba người cùng ra ngoài đón khách. Bên ngoài, Ngạc Nhĩ Thiện cũng đã tề chỉnh trong nghi vệ một khâm sai, vẻ mặt trang nghiêm đứng đợi Lý Vệ ra đón tiếp.

Đi đến cách Ngạc Nhĩ Thiện năm, sáu bước, Lý Vệ đứng lại, giơ tay, tươi cười nói:

- Ngạc công vất vả quá! Xin mời vào trong nói chuyện.

Ngạc Nhĩ Thiện mặt lạnh lùng nói:

- Ta có chỉ ý, phụng thánh mệnh

- Tôi hiểu. - Lý Vệ đáp: - Tôi cũng đã có chỉ ý, cũng phụng thánh mệnh. Vì vậy lấy lễ thường để đón tiếp, xin Ngạc đại nhân không nên để bụng!

Nói xong, cũng nghiêng mình giơ tay nói:

- Xin mời! Tấu nhạc!

Nhạc nổi lên làm không khí nhẹ nhõm đi. Lý Vệ và Ngạc Nhĩ Thiện cùng bước vào, Doãn Kế Thiện đi liền theo sau, tiếp đến là Phạm Thời Tiệp, án sát sứ, Thuận Thiên phủ doãn quan viên lớn nhỏ lần lượt bước theo vào phòng nghị sự.

Sau khi phân vai chủ khách ngồi xuống, mời trà xong, Ngạc Nhĩ Thiện nói:

- Hoàng thượng khâm điểm tôi đến chủ trị việc thi cử ở Nam Kinh, Lý đại nhân đã được biết, lần trước đại nhân có đến thăm gặp phải lúc tôi không khỏe, không tiếp đại nhân được, lần này tôi xin đến cảm ơn đại nhân trước.

Lý Vệ nhìn mọi người một lượt rồi nói:

- Nam Kinh thời tiết rất nóng, Ngạc đại nhân từ phương Bắc tới, thủy thổ bất phục, đó là việc thường thấy. Chúng ta đều là những con chó làm việc cho vua Ung Chính, sủa "ăng ẳng" thế nào cũng là một chuyện, điều này đại nhân cứ yên tâm. Lần trước tôi đến, một là đến thăm sức khỏe ngài, hai là cũng muốn biết được ý chỉ của nhà vua, gặp phải lúc đại nhân không khỏe, tôi đã trở về. Nay đại nhân đến phủ, ngài là người được hoàng thượng giao việc, tôi muốn biết chương trình của ng

Lý Vệ nói chậm rãi, chẳng nóng mà cũng không lạnh, có pha chút mỉa mai. Ngạc Nhĩ Thiện nghe không thú vị lắm nhưng cũng chẳng có cách gì bác bỏ được. Ông ta đành nhẹ giọng nói:

- Lý công đã biết được ý chỉ, tôi cũng chẳng phải nhiều lời. Lần này tôi đến đây là để kiểm tra việc thiếu hụt tài chính. Không hề có ý gì riêng. Vì có mấy tỉnh báo cáo con số không chính xác, hoàng thượng rất không vừa lòng, giao cho tôi đi thanh sát. Việc này xin Lý công biết cho, nếu có điều gì sai thất mà phát hiện ra thì khó có thể tránh khỏi cảnh ngọc đá va chạm.

Nói xong, ông ta nhìn chằm chằm vào Lý Vệ. Lý Vệ dường như chợt tỉnh nói:

- Theo như tôi đã báo lần trước, tỉnh tôi quả thực là không có chuyện thiếu hụt. Không bao giờ nghĩ đến việc mạo phạm. Lần này lũ chó dưới kia đều là do tôi gọi đến, từ trước đến nay chưa hề lừa dối tôi bao giờ. Có điều Ngạc công đã nói, tôi cũng không dám làm mất lòng ngài.

Nói xong, đứng dậy, lấy một cái quạt cuộn lại làm loa, cao giọng hỏi:

- Ai dám mạo lạm của công? Có ai làm báo cáo giả không?

Tất cả quan viên nhìn nhau, không có một lời đáp.

- Tôi đã nói rồi mà. Tôi không dám khi quân, đám chó dưới kia cũng không dám lừa tôi! - Lý Vệ cười, quay về ghế ngồi xuống, nói: - Ngạc công, đất Giang Nam của chúng ta giàu có đứng đầu thiên hạ. Lý Vệ ta lại nổi tiếng là quỷ cũng khó bòn. Bọn họ, bọn họ làm sao dám lừa dối tôi!

- Lý đại nhân không khi quân, điều này thì tôi rõ. Còn như thuộc hạ của ngài có lừa ngài không thì còn phải xét đã.

- Kiểm tra thì kiểm tra, kiểm tra như thế nào?

- Tôi đã đưa những tay rất giỏi việc từ bộ Hộ tới, sẽ kiểm tra từ thủ phủ Nam Kinh đến từng châu từng huyện ở khắp nơi, từ gần đến xa.

Lý Vệ cười, nói:

- Xem ra Ngạc công lại muốn vứt bỏ Lý Vệ rồi, tôi xin nhắc ngài một điều, ngài vừa nói muốn tôi "góp sức tương trợ". Câu đó không có trong ý chỉ. Chỉ ý của hoàng thượng có ghi rõ: "Cần phải cùng Lý Vệ kiểm tra", vì vậy, tôi cũng là khâm sai đấy!

- Vậy ý của Lý đại nhân là nên làm thế nào?

- Đều là khâm sai, vậy chia đôi công việc, có 124 phủ huyện. Ngài lĩnh 62, tôi lĩnh 62. Lão Phạm, ông hãy đến thư phòng lấy tên các huyện chia làm hai, theo thứ tự đọc lên xem nào!

Lúc đó, Phạm Thời Tiệp mới hiểu rõ ý nghĩa câu nói lúc trước làm hai danh sách của Lý Vệ, cố nín cười, lui ra. Ngạc Nhĩ Thiện nhăn mặt hỏi:

- Ngài định...

Lý Vệ nói:

- Thế này, chúng ta hãy rút thăm, ai bắt phải huyện nào thì kiểm tra huyện đó!

- Như vậy thì khác nào trò đùa?

- Trò đùa, không có lòng khi quân, không phụ quân ân, chơi trò chơi thì có gì xấu nào? Theo cách của ngài thì là nghiêm túc, sai sứ lại không làm được, tôi là khâm sai cũng bị gạt sang một bên, như vậy mới là trò đùa!

Thấy hai người đỏ mặt to tiếng với nhau, tuần phủ Doãn Kế Thiện bèn dàn hòa:

- Nếu Ngạc công có biện pháp nào tốt hơn cứ nói ra cũng được. Đều là quan của triều đình, mọi người đều muốn làm việc, không cần phải vì thế mà bất hòa.

Suy nghĩ một lát, Ngạc Nhĩ Thiện đành phải đồng ý làm theo cách đó. Doãn Kế Thiện đưa hai tờ giấy lên để họ bắt thăm. Xong việc, Qua Thậm Cáp đứng ngay đằng sau Lý Vệ bèn cao giọng hô to:

- Mang trà tiễn khách!

Lý Vệ rẽ đám đông đi về thư phòng. Vừa bước vào tay cởi áo mũ, mồm nói:

- Hoàng thượng đã từng nói với tôi về cái tay họ Ngạc này rồi. Tôi đã phải nghĩ đến phát mệt vì hắn, cuối cùng mới nghĩ ra được cái trò này đấy.

Ô Tư Đạo cười, nói:

- Anh nên đọc sách đi, trong sách vở có nhiều điều đáng học đấy. Làm một vị tướng giỏi ở Thượng thư phòng có phải là càng tốt hơn không

Lý Vệ chiêu một ngụm trà rồi cười, nói:

- Người đọc sách tâm cơ rất sâu, cơ sâu họa cũng sâu. Thực ra tôi cũng có đọc sách, nhưng bên ngoài không muốn tỏ ra là người thích sách vở. Trước mắt mọi người tôi muốn làm một thằng ngốc cũng là có lý đấy!

Ô Tư Đạo muốn thăm dò một chút, bèn nói:

- Người cũ ở giang sơn không còn nữa! Điền Văn Kính là kẻ tụ liễm chi thần, còn anh?

- Tiên sinh, ông nhìn nhầm về Lý Vệ rồi.

- Ồ, ồ?

- Thậm chí, ông cũng nhìn nhầm về hoàng thượng nữa!

- Thật thế sao?

Lý Vệ không đáp, chỉ im lặng đi đi lại lại trong phòng. Một lúc sau mới quay lại nhìn Ô Tư Đạo nói:

- Điền Văn Kính là người biết xét đoán, một mực muốn làm vui lòng hoàng thượng. Tôi không phải như vậy. Lần này tôi làm thế này, nhất định Ngạc Nhĩ Thiện sẽ mật tấu về triều, tố cáo tội trạng của tôi. Doãn Kế Thiện, Phạm Thời Tiệp cũng sẽ phải dựa vào sự thật để mà trần tấu. Thực ra bọn họ không hiểu rằng, tình hình thiếu hụt ở Giang Nam này tôi đã trực tiếp tấu trình cụ thể, hoàng thượng đã có châu phê. Đấy, ông xem đ

Nói rồi đưa cho Ô Tư Đạo xem bản tấu trình.

- Nhưng tôi còn chưa hiểu, hoàng thượng muốn bảo tôi điều gì? - Xem xong bản tấu trình có bút tích của hoàng thượng, Ô Tư Đạo phân vân hỏi Lý Vệ.

- Hoàng thượng còn có châu phê, trước ngày 5 tháng Năm, ông phải về Bắc Kinh. Vì vậy ông không ở Nam Kinh lâu được. Hai vị phu nhân tạm thời ở tại phủ, có Thúy Nhi chăm sóc. Ông cứ yên tâm mà đi.

Ô Tư Đạo trầm ngâm nói:

- Anh cho tôi giữ bản châu phê này, được không?

- Không được, trong bản này còn có nhiều việc liên quan đến tôi. Hoàng thượng châu phê chỉ nói đến việc ông phải tiến Kinh, cũng không bảo là để cho ông xem. Nhưng tôi có thể đảm bảo là tiên sinh sẽ bình an vô sự, đây là điều mà tôi yên tâm nhất!

Ô Tư Đạo lúc đó mới tạm cảm thấy yên lòng, thở dài một cái, cười và nói:

- Cứ bảo làm quan mới không được tự do, anh thử xem, cái thân tôi là dân mà cũng có được tự do làm theo ý của mình đâu?