UNG CHÍNH HOÀNG ĐẾ

HỒI THỨ TÁM MƯƠI BẢY

Docsach24.com

Docsach24.com

 

ong Khoa Đa ngồi kiệu đến trước cổng Sướng Xuân viên, dừng kiệu dưới bóng cây liễu một lúc lâu tay chắp sau lưng, bước đi chậm rãi, suy tính, không biết nên làm thế nào cho êm. Tình hình ở đây khác hẳn tình hình ở đại nội và Tử Cấm Thành. Lực lượng bộ binh do nha môn thống lĩnh bao vây chặt cả đại nội và Tử Cấm Thành, trừ sáu cung ở phía đông và phía tây, nơi ở của tần phi là không lục soát, còn lại lục soát tất, ngay cả ba đại điện cũng đều bị soát xét. Cứ tưởng Mã Tề chỉ là một đại thần Thượng thư phòng, chưa từng cầm quân bao giờ, làm sao mà hiểu nổi ai đến phòng vệ Sướng Xuân viên. Sau khi cẩm tờ thủ dụ có đóng dấu quan Thượng thư phòng, mới hiểu rằng lão già này không phải là người dễ đối phó, một mặt lệnh phu kiệu vào Sướng Xuân viên, một mặt sai Từ Tuấn phi ngựa tới cửa Triêu Dương gặp Liêm thân vương xin chỉ thị.

Long đứng trước cổng Sướng Xuân viên trong tâm trạng lo lắng chờ đợi các bước tiến hành tiếp theo của Dơãn Tự, chờ đợi một ngày dài tựa một năm. Nắng hè tháng năm, trời trong xanh, bầu trời dường như cao hơn, ánh nắng nóng như thiêu như đố mặt đất nóng ran, trời im ắng không một gợn gió, nóng quá dế cũng lười kêu, lắng nghe chỉ nghe thấy tiếng động của hạt ngô nẩy mầm, từng làn hơi nóng thổi vào mặt hầm hập. Long Khoa Đa toàn thân dường như mất hết cảm giác, thở khó khăn, tim đập loạn xạ.

Tổng quản phòng vệ kinh sư là Kháp thân vương Doãn Tường, tuy đang ốm, nhưng vì việc quân cơ, điều binh khiển tướng mà phải đứng ra "đứng mũi chịu sào", hoàng đế tuần thú chưa về, việc nghĩa không thể không làm. Song khi hành động, Liêm thân vương một tay thao túng, bảo là phản loạn, sao không bảo mình giương cung? Con người của Doãn Tự, mình hiểu từng chân tơ kẽ tóc, không có nguyên do gì lại giở thủ đoạn động binh là lý làm sao? Doãn Tự lại tự xưng mình là "đảng Hoằng Thời".

Tối hôm kia, Long Khoa Đa trực tiếp hỏi:

- Bát vương gia, rốt cuộc chương trình tiến hành như thế nào?

Doãn Tự chỉ cười, trả lời:

- Làm như thế nào thật khó dự liệu, nên làm đến đâu tính đến đó, quyền của ngươi là làm thay hoàng thượng, chắc ngươi đã có chủ ý.

Nếu đem câu nói này với câu nói của Hoằng Thời lên bàn cân thì thật khó phân biệt câu nói nào là của ai?

Long Khoa Đa tâm trí rối loạn, hối hận, tự cho mình chỉ là một đại thần "bóc vỏ" được hoàng thượng tín nhiệm, thế mà chỉ vì "bức thư tay" của Mã Tề đã làm ông khốn khổ người chẳng ra người, ma chẳng ra ma, để cho người ta giày vò. Đến giờ ông mới nhớ câu ngạn ngữ: "Người đi trước gây khó dễ cho người đi sau", càng nghiền ngẫm câu ngạữ này càng đắng... Dưới ánh nắng chói chang, một con ngựa ô men theo đường đất đỏ phi tới, Long Khoa Đa tưởng là Từ Tuấn đã trở về, khi đến gần mới phát hiện ra là tổng quản phủ Liêm thân vương Hà Trụ Nhi.

- Long trung đường. - Hà Trụ Nhi vừa lau mồ hôi mặt, vừa nhảy từ trên yên ngựa xuống, cười: - Sao trung đường lại đứng ở chỗ nắng thế này, say nắng thì sao?

- Ồ, ồ! - Long trung đường lúc này mới tỉnh mộng, tự thấy mình căng thẳng tới mức thẫn thờ, ngay bóng nắng di chuyển đến chỗ đang đứng mà cũng không biết, liền vội vàng lùi vài bước vào bóng râm cây liễu, nói: - Ngươi từ vương phủ đến đây, trên đường có gặp Từ Tuấn không?

Hà Trụ Nhi ngạc nhiên, nói chỉ thấy Lý Xuân Phong, Lý Nghĩa Hợp dẫn một đoàn binh mã từ nghị môn ra ngoài Sướng Xuân viên tập hợp đội hình, đứng đen kịt cả một khu vực. Hà đã hỏi:

- Sao lại bỏ đi tất cả?...

Long Khoa Đa chớp mắt, hiểu rằng hai bộ hạ của mình không chọi nổi Mã Tề nên phải lui quân. Thấy xung quanh không có người, ông ta bèn ngồi bệt xuống đất, lưng dựa vào gốc cây, mắt lim dim nhìn Hà Trụ Nhi, dằn giọng:

- Ý của Bát da như thế nào? Đem chuyện ra để đùa sao? Ngươi phụng mệnh vương gia đến cơ mà!

Khẩu khí của Long đã làm Hà sợ run lẩy bẩy, vội thưa:

- Trung đường đừng nóng, Bát da đã biết cả rồi. Vương gia sắp đến đây dàn xếp, có bảo nô tài đến bẩm trưN với trung đường, đại nhân quang minh chính đại, họ làm sao lật lại thế cờ được. Lý Xuân Phong và Lý Nghĩa Hợp sắp quay trở lại, đại nhân gặp Mã trung đường trước, vương gia đến, hai chọi một, Mã không thể không nghe theo.

Long Khoa Đa vui vẻ trở lại, lờ mờ hiểu được thâm ý của Doãn Tự, bỗng dưng trong lòng rạo rực khi nhìn thấy hai họ Lý người trước người sau đi tới, ông lên giọng:

- Sai sứ khó khăn quá hả? Sao người của ta lại rút hết?

- Bẩm trung đường, sai sứ không hoàn thành nhiệm vụ. - Lý Xuân Phong liếc mắt nhìn Hà Trụ Nhi, thận trọng lùi một bước, nói tiếp: - Các anh em ta vỗ vào chỗ trống, chỉ có một vài nơi có thị vệ gác ngăn lại không cho vào, không có lệnh của đại nhân, nên không dùng võ. Mã trung đường lại giảng giải, bỉ chức đành phải lui quân chờ lệnh tiếp.

- Thật là một đội quân ô hợp! Quân của Thiện Bổ thiện chiến, các ngươi đã tập bộ binh đánh dã chiến rồi cơ mà? - Long Khoa Đa tức giận, quát mắng một hồi, sau thấy.đây không phải là đối tượng, mà cũng chưa phải lúc, thở dài không nói nữa. Lát sau lại nói lạc cả giọng: - Không trách các ngươi, là do mấy viên đại thần của Thượng thư phòng chưa lường hết sự việc. Ta đi gặp Mã Tề, các ngươi không được đi đâu xa, chờ quân lệnh!

Long Khoa Đa đi vào Sướng Xuân viên, đã bình tĩnh tự tin trở lại, vừa đi vừa nghĩ: "Mình giữ trọng trách việc quân, hoàng thượng ngự giá sắp về, dọn dẹp sạch nội cung, hành cung, Mã Tề hắn dựa vào cái gì để ngăn lại". Vừa vào đến cửa gặp ngay Ngạc Luân Đại đi ra, Long Khoa Đa liền hỏi:

- Mã đâu? Ta cần gặp Mã trung đường

- Mã trung đường hiện đang ở trong lầu Lộ Hoa, vừa dặn dò lại, cũng đang muốn gặp đại nhân!

- Còn Lưu Thiết Thành? Gọi tất cả thị vệ ở Sướng Xuân viên tới lầu Lộ Hoa!

- Lưu Thiết Thành cũng tới Lộ Hoa lầu, không biết bây giờ có còn ở đấy nữa không?

Long im lặng, phủi tay đi vào, thấy Lưu Thiết Thành đã bố trí thị vệ cấp hai, cấp ba và vài trăm quân Thiện Bổ đang đứng gác ở Sướng Xuân viên. Lưu Thiết Thành là tướng cướp trên hồ Lạc Mã đã được đích thân hoàng đế Khang Hy chiêu an nhân dịp người tuần thú phương Nam. "Lưu sẹo" nổi tiếng thô bạo, dữ tợn, võ nghệ cao cường. Thời Khang Hy chỉ phụng thờ một mình Khang Hy. Đến thời Ung Chính, giao cho nhiệm vụ chỉ huy quân Thiện Bổ, lại chỉ phụng thờ một mình Ung Chính. Lưu mặc một bộ quần áo màu vàng, lưng dắt đại đao, chân đi ủng, bước lên bậc tam cấp, khi nhìn thấy Long Khoa Đa đi tới, liền ra oai trước mặt quân sĩ, giọng ồ ồ như trống vỡ:

- Các ngươi là đồ cơm toi, người ta vào Sướng Xuân viên mới bẩm lão tôn! Quân tiên phong vắng mặt ta mà lại như thế à? Lão tôn bảy tuổi gia nhập xã hội đen, hai lăm tuổi thành thủ lĩnh, giết vài chục người thì bõ bèn gì!

Nghe những lời sát khí đằng đằng này, trong lòng Long Khoa Đa lại lo lắng trở lại, ông ta quay người đi sang hướng khác, đi được một đoạn khá xa vẫn nghe thấy Lưu Thiết Thành gào thét:

- Giữ chặt Sướng Xuân viên cho ta, không theo đuôi trung đường (ám chỉ Long trung đường) hường gì cả? Không có lệnh ta, ai vào, Lưu sẹo này cho một nhát...

Long Khoa Đa bước vào Lộ Hoa lầu, nhìn thấy Mã Tề vờ ngủ trên ghế, cười:

- Hài Tùng, ông an nhàn nhỉ! Bên ngoài nóng vỡ trời đất, trong này lại là một thế giới mát mẻ. Tôi thấy vài quan ngoại tỉnh vừa rời khỏi Sướng Xuân viên, giờ còn gặp ai không?

- Ở đây gió mát khắp lầu, thật có mát hơn. - Mã Tề ngồi ngay ngắn trở lại, mí mắt hơi lay động, mặt chuyển đổi sắc thái, than rằng: - Đọc Phong phú 1 của Tống Ngọc chưa. Phong của đại vương khác Phong của thứ dân. Mã Tề ngâm nga:

Nếu ta là cơn gió mát

Sẽ bay khắp trần gian

Gió thổi vào lăng tẩm

Gió thổi vào thâm cung

...

Đây là gió của đại vương, gió của đại vương là gió đực!

Gió cuốn tung cát bụi,

Chui cổ họng dân thường.

Gi chui qua khe cửa,

Làm rét ướt cả nhà!

Đây là gió của dân thường, gió của dân thường là gió cái. Thế nào, ông thấy tôi cũng thuộc thơ đấy chứ?

Bản thân Long Khoa Đa cung đã đọc Phong phú, nhưng nghe giọng đọc như ngâm thơ này của Mã Tề, từng câu lại như lời cảnh tỉnh, từng chữ như có hàm ý bên trong. Long định thần trở lại, gạt vạt áo bào sang bên rồi ngồi xuống ghế đối diện với Mã Tề:

- Hài Tùng, Ngạc Luân Đại nói ông tìm tôi có việc chứ có bảo tôi đến đây nghe ông ngâm thơ, đọc sách đâu?

- Học vấn từ sách mà ra! - Mã Tề nhả khói thuốc, ngữ khí nhè nhẹ: - Tôi nào có ý mua bán gì đâu chẳng qua là lính của ông xông vào Sướng Xuân viên, tự nhiên cũng thấy hơi lo lo, vì thế tôi mới mời ông đến đây, muốn hỏi ông, duyên cớ làm sao lại có sự khác nhau giữa trong và ngoài Sướng Xuân viên?

Long Khoa Đa cố làm ra vẻ bình thản, lấy mũ trên đầu xuống lau mồ hôi, cười nói:

- Vì việc nhỏ này mà ông chất vấn tôi? Tôi còn cho rằng ông nghi tôi mưu phản nữa cơ! Mấy hôm trước được dinh Thái An báo hoàng thượng sắp về Kinh. Trong những ngày hoàng thượng tuần thú nơi xa, đã giai thể lực lượng phòng vệ ở cửa Đông, Tây Hoa, lợi dụng cơ hội này thái giám đưa người nhà đóng giả làm nữ nhi vào làm loạn trong cung. Thành Bắc Kinh thì ông đã rõ, đây là nơi "tàng long ngoạ hổ". Sau khi được thả, Doãn Nhưng thường ra khỏi cung chơi. Doãn Thì cũng là một đối tượng đáng lo. Trước lúc tiên đế băng hà, một số hiện tượng trên ông cũng biết, không lo sao được. Bát da đóng cửa dưỡng bệnh, ở trong phủ làm gì có ai biết? Còn Thập tam da, một phần sống, chín phần chết, không làm gì được. Chẳng may xảy ra chuyện gì huynh và đệ đều phải chịu trách nhiệm. Chính vì thế mà phải tiến hành lục soát trong cung cấm và ở đây, diễn biến sự việc này đã làm ông phải nghi ngờ!

Nói đến đây, Long Khoa Đa thực sự xúc động, tay chỉ ra ngoài cửa sổ, nói tiếp:

- Ông bạn già, chúng ta đều là đại thần của triều đình, tôi luôn kính trọng ông, coi ông là bậc tiền bối. Song hôm nay ông đã cho tôi một cái tát giữa chốn đông người! Ông cho đuổi hết những người đã vào Sướng Xuân viên ra ngoài, ông có nghe thấy Lưu Thiết Thành nói bậy gì không? Ai cho phép nó lăng nhục tôi ở đây? Thật là nực cười nếu tôi thực sự muốn chiếm Sướng Xuân viên, quân Thiện Bổ có chặn nổi không? Còn ông, Mã Hài Tùng, ngồi chễm chệ trên Lộ Hoa lầu uống trà, hút thuốc, làm việc, lại còn bảo thuộc Phong phú? Nói thực, việc này mà gặp phải Vạn tuế da thì ông... Tôi còn phải uốn nắn Lưu Thiết Thành, theo tôi lột áo bào ra đánh cho một trận nên thân để hắn bớt tính thổ phỉ đi, ông nói đi, tôi có dám không nào?

Nghe xong, Mã Tề cười khanh khách, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, mắt nhìn ra ngoài một lát, quay người lại nói:

- Trong chuyện này, không phải là chuyện của Lưu Thiết Thành, cũng phải là của bọn Lý Xuân Phong, Thượng thư phòng của chúng ta kỳ thực chính là nội các sáng suốt. Tể tướng mà, cái gì cũng cần phải rộng lượng chứ. Cả cuộc đời tôi vấp ngã nhiều rồi, thêm lần này nữa đã chết ai. Hoàng thượng trở về, mọi việc đều suôn sẻ, một là biểu hiện sự chăm lo đến hoàng thượng, hai là nề nếp cũ vẫn được bảo toàn. Là người hiểu biết gặp lính, chẳng lẽ lại không giảng giải cho lính hiểu? Một khi đã hạ quân lệnh lính nọ gặp lính kia, thì giảng giải lúc này ích gì? Vì lý đó tảo họ rút lui, mời ông đến thương nghị. Theo tôi, Tử Cấm Thành do phủ Nội vụ và phủ Tông nhân phòng vệ. Sướng Xuân viên do Lưu Thiết Thành chỉ huy quân Thiện Bổ. Đề đốc Cửu môn phòng vệ chín cửa thành là được, bố trí như vậy đỡ giẫm đạp lên nhau!

Long Khoa Đa nghe Mã Tề nói xong, nhận xét Mã Tề không những là người có tinh thần trách nhiệm, dám làm dám chịu, mà còn nói rõ cần phải đấu tranh với bản thân mình, lý lẽ chắc nịch, chân thành, lời nói nhẹ nhàng, như hư như thực, như thực mà hư, song lại không có gì đáng tin cậy cả, Long Khoa Đa thoáng chút hối hận. Trước đây, Mã Tề dưới trướng mình, đã bị tù hơn một năm, không hiểu sao cho người đội bao tải đang đêm đến dọa lão phu? Dụng ý của Mã Tề là dọa mình nhưng không có thực lực. Nghĩ đến đây, Long Khoa Đa lạnh lùng:

- Trong người không mắc bệnh hàn, sợ gì uống thuốc có tính hàn. Việc vừa rồi vào Sướng Xuân viên, tôi đã cho mời Liêm thân vương cùng tôi và ông hợp nghị.

- Thế thì tốt lắm. Phương tiên sinh cũng là người của Thượng thư phòng, còn có cả Kháp thân vương đều mời dự chứ?

- Thập tam da ốm nặng, không mời nữa.

- Thập tam da không ốm nặng. Hôm qua đến đại bản doanh Phong Đài. Đi được đến đó, thì đương nhiên cũng đến được đây. Bát da cũng ốm cơ mà. Hai vị thân vương ốm ngồi bàn nghị sự, tuy vất vả một chút, song chúng ta sẽ nhẹ trách nhiệm hơn.

- Hay lắm, suy tính rất chu đáo. Sách Tính Liên và Tam bối lặc cũng nên mời dự, suy cho cùng họ là a-ca dưới bóng cờ hoàng đế. Chúng ta nghị sự họ biểu quy

Hai người họ, một người Mãn, một người Hán đều là quan trong thành, tính khí khác nhau, miệng nam mô bụng một bồ dao găm. Bên ngoài thì đàm phán trong không khí hòa bình, kỳ thực gươm đã rút vỏ, cung đã sẵn tên, một tấc không đi, một ly không dời, nước cùng thì rút dao găm! Đúng lúc cặp mắt Mã Tề nhìn Long Khoa Đa, thì cặp mắt Long Khoa Đa cũng đang nhìn Mã Tề, bốn mắt chạm nhau tóe lửa.

Mã Tề đang định trả lời, thì nhìn thấy Doãn Tường dẫn theo một viên tướng ở đại bản doanh Phong Đài là Trương Vũ đang bước lên lầu, bèn cười nói:

- Ông nhìn kìa, Thập tam da không mời mà đến, ông thấy có hay không? - Nói xong đứng dậy. Long Khoa Đa miễn cưỡng đứng lên theo, cười mỉm:

- Vương gia còn.trẻ, dạo trước tôi đến thăm, nói chẳng nên lời... được cái là nghĩ thế nào, nói thế ấy.

Doãn Tường phớt lờ hai lão già, khoát tay ra lệnh Trương Vũ thị vệ đứng cạnh bên trái, vênh mặt lên, ngồi xuống ghế, ho nhẹ một tiếng, lên tiếng:

- Có chỉ! Mã Tề, Long Khoa Đa tiếp chỉ!

Hai viên đại thần kinh hoàng há hốc mồm, mãi sau mới khép lại, Mã Tề thở dài nhẹ nhõm, còn Long Khoa Đa thì tim đập thon thót, dưới cắm rịn rịn mồ hôi, vội vã vén vạt áo bào sang bên, sụp đầu xuống lạy:

- Vạn tuế! Nô tài cung thỉnh thánh an!

Doãn Tường mặt mũi bơ phờ, đờ đẫn nhìn hai người trước mặt tiếng:

- Giờ Mậu tối qua thánh giá về Kinh, hạ giá ở Phong Đài, lệnh cho ta truyền chỉ: Long Khoa Đa, Mã Tề lập tức tiếp kiến. Khâm thử.

Cả hai Long, Mã đều ngơ ngác, không hiểu làm sao, vội vàng sụp xuống rập đầu lĩnh chỉ, đứng im, không nói gì nhưng trong bụng đều có chung một suy nghĩ: "Té ra ông là người biết trước hoàng thượng đã trở về đây giăng bẫy để chụp ta!"

Doãn Tường tuyên chỉ xong, ôn tồn trở lại cười nói:

- Hai vị đại thần, có phải chính kiến khác nhau, húc đầu vào sừng bò hả?

Mã Tề thưa:

- Ngoài Sướng Xuân viên có lính, Thập tam da chắc đã thấy. Long công công muốn tiếp phòng, thần ngăn lại, đây chính là hiềm khích giữa hai người.

- Trên đầu chúng ta chỉ có một mặt trời. - Doãn Tường cúi đầu nhìn xuống cầu thang, chậm rãi nói tiếp: - Ý kiến đại thần khác nhau, chuyện thường tình, có gì phải to tát nào? Bát ca, ta còn có hai hoàng a-ca đều ở Bắc Kinh kia mà! Vừa rồi ta đã huấn thị Lưu Thiết Thành, không được phép tập kết nội thị vệ và thân binh ở Sướng Xuân viên, ở đâu rút.về đấy. Quá cứng nhắc bất cập, từ từ bàn bạc, hòa nhã thân ái... Cậu, cậu nói gì?

Doãn Tường bỗng nhiên đột ngột dừng lời, quay sang hỏi Long Khoa Đa. Lúc này Long Khoa Đa lòng rối như tơ vò, bao suy nghĩ xen lẫn nhau: gặp hoàng thượng đối đáp thế nào, biện bạch ra sao, còn với Mã Tề nữa. Doãn Tường lại hỏi đột ngột, không biết nên trả lời như thế nào, một lúc mới thưa:

- Những lời Thập tam da vừa nói đều đúng ạ!

Ba người dẫn đoàn thái giám ra khỏi Sướng Xuân viên, nhìn thấy Doãn Tự khom lưng từ trong kiệu bước xuống, liền đứng lại. Mục đích của Doãn Tự đến đây là chế áp Mã Tề, song nhìn thấy Doãn Tường, gặp Doãn Tường ngoài ý muốn, vội hỏi:

- Đệ khỏi ốm rồi à.. Hôm qua huynh nghe tin đệ nằm liệt giường không dậy được. Thời tiết nóng nực, chẳng may trúng gió độc thì sao? - Doãn Tường liếc mắt nhìn quân bộ binh do nha môn thống lĩnh, hơn một nghìn người xếp hàng thành khối vuông đứng ở trước cửa Sướng Xuân viên, liền vừa vẫy tay gọi Lý Xuân Phong đến vừa nói:

- Đệ không được khỏe, nên không thể đến thăm Bát huynh được, mấy hôm trước Bát huynh cho nhân sâm, mộc nhĩ trắng đệ đã nhận được rồi. Huynh cũng ốm, còn thương đến đệ, đệ đến đây để truyền thánh chỉ, hoàng thượng và đại tướng Hoành Thần đã về Kinh rồi, đệ tiếp kiến tại đại bản doanh Phong Đài. Huynh là Nghị Chính vương, đã đi lại được rồi, cũng nên đến khấu kiến.

Doãn Tự lúc đầu thì sợ hãi, nay an tâm trở lại, cười nói:

- Huynh giật cả mình, hoàng thượng đã về? Huynh cứ tưởng thánh giá hiện đang ở Sơn Đông kia đấy. Huynh đương nhiên phải khấu kiến.

Lý Xuân Phong tới đã lâu, thấy hai vương gia đã chấm dứt câu chuyện, vội vã bước lên làm động tác chào.

- Thậ tam da, người cho gọi thần?

- Đây không phải là Lý Xuân Phong? - Doãn Tường cười - Ta nhớ ngươi đã từng ở trong doanh trại Nhuệ Kiến ở Tây Sơn, được điều về làm đề đốc Cửu môn từ bao giờ? Thập thất da của ngươi đến cửa khẩu Cổ Bắc, Thập tam da ta bệnh nặng, mà không nỡ đến thăm. Thật là "ăn cây nào rào cây ấy"!

Lý Xuân Phong cười:

- Tháng Năm năm ngoái nô tài được điều về nha môn thống lĩnh bộ Binh, vương gia phê bình là đúng! Vài lần nô tài đến vương phủ, vương gia đều không có nhà, nghe nói vương gia ốm, người trong phủ không cho ai vào gặp, nô tài lại đang làm phận sự, nên không đến được. Thấy sắc thái Thập tam da...

- Ồ, ta không sao, gặp nhau ở đây không tốt sao? - Tiếng cười của Doãn Tường làm cắt ngang sự chào đón của Lý Xuân Phong, thấy ba khối lính sắc phục màu đen đứng nghiêm trước mặt, lên giọng hỏi:

- Quân do ngươi dẫn đến?

- Dạ!

- Bao nhiêu quân?

- Một ngàn hai trăm!

Doãn Tường "à" một tiếng, nói:

- Điều binh khá lắm, đội ngũ chỉnh tề, ngươi giỏi lắm!

- Có được là nhờ sự giáo dục của Thập thất ự nâng đỡ của Thập tam da, còn bản thân nô tài có năng lực gì đâu?

Doãn Tường bật cười:

- Bát canh này có vị đây?... Thôi đi đi, trời nóng quá không thể đứng lâu dưới nắng được. Người cầm quân phải chú ý hai chữ Nghiêm một chữ Yêu... Thôi rút quân, đến đứng dưới hàng liễu chờ lệnh.

- Tuân lệnh!

Lý Xuân Phong quỳ một chân làm động tác chào, đứng dậy lui đi, đến trước hàng quân ra vài khẩu lệnh, quân sĩ vỗ tay hoan hô, ào ào lui quân, đáng lẽ trận chém giết ghê người đã xảy ra, bỗng chốc đã như là không. Long Khoa Đa thấy viên tướng nhãi nhép không thèm hỏi cấp trên trực tiếp chỉ chấp hành lệnh của Doãn Tường, đùng đùng tức giận, lại nghe Doãn Tường giục mọi người lên kiệu, đành nuốt uất hận vào lòng, bước lên kiệu, cùng với Doãn Tự, Doãn Tường đi về hướng đại bản doanh Phong Đài.

Một dãy kiệu dài chờ Doãn Tự, Doãn Tường và các đại quan dừng chân trước cùng đại bản doanh Phong Đài. Tất Lực Tháp chạy ra đón, cười chào hỏi hai vị thân vương, nói:

- Trướng trung quân của bỉ chức đã chật, vạn tuế di giá sang bên kia, hiện đang nói chuyện với Phương tiên sinh và Trương trung đường! Ý chỉ chờ mọi người đến đông đủ vào trong một thể, không cần phải khấu kiến ở đây!

Nói xong liếc nhìn Mã Tề và Long Khoa Đa thay lời chào. Mã thì không thèm để ý, nghe xong quay người đi luôn, còn Long Khoa Đa thì lạnh buốt sống lưng, cảm giác có đại sự chuẩn bị giáng xuống đầu. Phương Bao, Doãn Tường, Trương Đình Ngọc đềuần, đối đầu với Mã Tề, Tất Lực Tháp lần này cũng không tránh khỏi nhục. Tam bối lặc như rùa thụt cổ, hôm nay cũng không xuất đầu lộ diện, bản thân mình hiện tại không có đối sách gì, nào ai có thể biết được Liêm thân vương "hy sinh mình để bảo vệ tướng soái", hay là cùng mọi người đưa mình vào chỗ chết? Cứ tưởng mình "quang minh chính đại", đến nước này danh hiệu "quang minh chính đại" chắc không trụ vững... Bên trong ba mét một lính gác, năm mét một trạm gác là sự phòng vệ thường ngày, thế mà Long cứ tưởng tượng là để dành riêng cho mình, Long bỗng dưng tim đập chân run, thần kinh hai bên má giần giật, lại nghe thấy Doãn Tường dặn dò Tất Lực Tháp ở trước cửa trướng:

- Nấu vài nồi chè đậu đen đem ra cho quân của Lý Xuân Phong giải khát...

Long không dám nghĩ ngợi lung tung nữa, lặng lẽ bước vào. Doãn Tường từ phía dưới đi lên, đứng sau Doãn Tự, khom người báo cáo xin vào, lại nghe thấy Ung Chính đang cười ở bên trong:

- Thời tiết quá nóng, giảm bớt một số thủ tục, tất cả vào bên trong nghị sự!

Vài người liếc mắt nhìn nhau, Doãn Tường, Doãn Tự như hai con cá đầu tiên chui vào rọ, bên trong mát rượi, bốn góc nhà đặt bốn chậu lớn trong để đầy đá lạnh. Doãn Tường mới ốm dậy, rét run lập cập, Doãn Tự vào rập đầu vái đầu tiên. Ung Chính dặn trước, mỗi người rập đầu ba lần xong đứng dậy ngay lùi ra hai bên quỳ xuống. Mã Tề mới từ ngoài vào vì bị chói mắt, nên mắt tối sầm lại, đến lúc này mới quan sát kỹ, Ung Chính đầu đội mũ có nhiều dây tua mầu trắng, mặc bộ quần áo bằng sợi bông, ngoài khoác áo bào màu xanh lam, giữa lưng được thắt một dây lưng to bản mạ vàng gắn hồng ngọc bích ngọc, ngồi ngay ngắn chính điện, bên cạnh trái phải là Phương Bao và Trương Đình Ngọc. Đang nghĩ nên bẩm báo như thế nào về sự tranh chp giữa mình và Long Khoa Đa, thì nghe Doãn Tự bẩm trước:

- Vừa rồi vào do tối quá, nay mới nhìn rõ, hoàng thượng khỏe, chỉ hơi gầy một chút, hơi đen một chút. Hàng ngày đều có thám mã báo tin, nói là hoàng thượng đang ở Sơn Đông, thực lòng, thần đệ đã buông lơi, cho rằng năm bảy ngày nữa mới về, hóa ra hoàng thượng đã kín đáo về Kinh. Thần dân cố nhiên là tốt, hoàng thượng thân ngọc mình vàng, tuần thú nơi xa, lỡ sơ sểnh...

Nói đến đây vừa khóc vừa lau nước mắt. Thấy Doãn Tự dùng tình cảm để khống chế, Trương Đình Ngọc cảm thấy hổ thẹn, Long Khoa Đa lại cho là cơn gió lạnh, Bát vương gia vốn xảo quyệt, nói quá lên lại không phải là hay!

- Trẫm đã làm khó dễ các khanh. - Ung Chính vừa cười vừa nâng nâng bàn tay, ý bảo tất cả hãy đứng dậy đi. - Lần đi này chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, chứ có gì ghê gớm lắm đâu. Trẫm biết Niên Canh Nghiêu đã vào thành chuẩn bị nghi thức nghênh giá, nên cùng với Đình Ngọc cải trang thành thương nhân, suýt nữa thì ngay cả đại bản doanh Phong Đài cũng không vào được! - Nói xong cười, tiếp sau than rằng: - Tuần thú lần này hiểu được nhiều điều hay! Dùng bữa trong quán ăn nhỏ, mới hiểu rằng tiền trẫm cho chế tạo vẫn chưa được lưu thông; một lạng bạc chỉ đổi được tám trăm tiền, chứng tỏ tiền mới đúc vẫn chất đống trong kho! Còn nữa, nông dân muốn giảm bớt nộp thuế lương, ruộng của họ mang tên ruộng của quan, triều đình không thu được một hạt thóc trên ruộng mang tên quan giả, đối với "thổ địa lão da" lại càng có lợi. Nếu như trẫm ở trong lầu son gác tía, không chịu đi tuần thú, thì những điều tất xấu trong dân gian bao giờ mới biết được? Mã Tề, khanh đã ban bố đổi lệnh thu thuế bằng bạc trắng sang thu thuế bằng tiền mới đúc chưa?

Mã Tề thấy không khí vui vẻ hòa nhã và cũng thấy mình đã hiểu lầLong Khoa Đa, trong lòng thoáng chút ân hận, nghe hoàng thượng hỏi, miệng nở nụ cười:

- Chỉ lệnh đã phát cho các tỉnh mười ngày nay rồi, thần và Long Khoa Đa cùng nhau phân phát. Đợt đầu phát cho các tỉnh, đợt hai tuân theo thánh chỉ sẽ làm sau. Quan thu thuế, Điền Văn Kính cũng đã nhận được chỉ lệnh.

- Tốt! Tốt lắm! - Ung Chính nhấp một ngụm trà nhỏ, quay sang hỏi Doãn Tự: - Chú Bát, nói là ốm, khỏe nhiều rồi chứ?

- Cảm ơn chúa thượng quan tâm. - Doãn Tự vội quỳ xuống nói: - Thần đệ vì thời tiết nóng quá nên đau đầu chút ít, hôm nay vừa khỏi, mới đến đây được, đúng dịp chúa thượng trở về.

- Duyên phận mà. - Ung Chính cười khẩy, lạnh lùng nói: - Đã khỏi rồi, có một số việc trẫm ủy thác cho khanh lo liệu giúp. Doãn Đường cùng với Niên Canh Nghiêu về Kinh đã mấy hôm nay rồi, việc úy lạo quân sĩ phiền khanh lo giúp. Việc chia ruộng cho ba quân, theo sổ sách của Mã Tề tính toán, số liệu cũ rồi phải tính lại. Còn Doãn Ngã, Doãn Đề không vì trẫm không trừng phạt mà bỏ những khiếm khuyết của họ, ở kinh thì không chấp hành thượng lệnh, lại còn trách trời oán đất! Suy xét tỉ mỉ, họ không có tội ư? Việc này khanh nên khuyên họ, dầu sao thì họ cũng nghe lời khanh! - Nói xong, nét mặt không vui, Ung Chính mắt nhìn xuống nhẩn nha uống trà.

Doãn Tự trong lòng còn rất nhiều điều muốn nói, mục đích là làm thể nào để ứng phó với việc lục soát Sướng Xuân viên mà ai cũng rõ, nào ngờ Ung Chính không đào bới chuyện cũ, cúi đầu suy nghĩ, chọn những câu trả lời dễ trả lời nhất:

- Việc úy lạo ba quân thần đệ và hai vị Long, Mã cùng với Thập tam đệ bàn bạc nhiều lần rồi, khẳng định không có sai sót. Hiện tạióng quân của Niên Canh Nghiêu ở Bắc Kinh, thực tại chưa chọn được vị trí thích hợp, trời nóng nực thế này không thể trưng dụng nhà dân được, Thập tam đệ đang ốm, thần đệ có bàn với ông cậu, có thể điều chỉnh lại đại bản doanh Phong Đài được không, số người khoảng ba ngàn, chắc là được.

- Ồ.

- Việc chia ruộng cho ba quân đã hòm hòm. Số người có chức sắc ở Bắc Kinh là hơn ba vạn bảy ngàn người, mỗi người được chia 40 mẫu ruộng, đều thuộc vùng đất Thuận Nghĩa, Mật Vân, Kinh cơ, đất tốt lại gần nhà.

- Ồ.

Vốn dĩ Doãn Tự dự định việc phân ruộng cho ba quân sẽ chia làm hai phần riêng rẽ để dễ bẩm báo. Mọi người đều biết, chia ruộng đợt này cho tám đơn vị, nguyện vọng của họ là chia ruộng theo từng đơn vị trong một khu vực nhất định, đất được chia của lính muốn gần đất được chia của chủ tướng mình và ngược lại, để họ có điều kiện liên kết với nhau, thân liền thân, người nọ gần người kia, họ không phải vì tiết kiệm một ít dầu đèn khi tối phải đi chơi với nhau. Sự việc này đã đụng chạm tới một số vương gia "đội mũ sắt" dẫn đến việc hoàng đế quay mũi giáo lại đấu với tám chủ tướng. Nào ngờ nghe xong chỉ "Ồ!", Doãn Tự chẳng còn cách nào, đành phải nuốt nước bọt nói tiếp:

- Còn Doãn Ngã, Doãn Đề, họ cũng có nỗi khổ của họ. Doãn Ngã ở xa không quen thổ nhưỡng bị ngã nước, hay bị đau bụng, lần trước viết thư cho Thập tam đệ, người gầy khô như que củi, nhờ Thập tam đệ tấu cho, xin thánh chỉ được về Bắc Kinh điều dưỡng. Thập tứ đệ chúa thượng đã rõ, tính khí hơi cao ngạo, trong lòng không vui là có thực, song không oán trách triều đình, đệ làm việc có kế hoạch đâu vào đấy, việc này thần cũng muốn xin thay cho Thập tam đệ, khi về Bắc Kinh quản thú chặt chẽ là được - Nói xong, ngẩng đầu nhìn Ung Chính.

Ung Chính nghe xong không nói gì, một lúc lâu sau cười nhạt, nói:

- Trẫm đi tuần thú gối đất nằm sương, kiểm tra đắp đê thăm hỏi dân chúng, các ngươi ngồi ở Bắc Kinh dám nói dối trẫm! Nghe trình báo thì có đầu có đuôi, kỳ thực đâu phải là như thế. Lính ư? Trong mười người không có lấy một người thực sự là lính, ruộng được chia có người thuê người khác trồng trọt, có người bán đi! Trẫm muốn cuộc sống của họ sẽ khá hơn, ngược lại bán lấy tiền ăn uống vui chơi đàng điếm! Thập đệ ốm, Thập tứ cũng ốm, trẫm biết, song bệnh họ mắc phải là bệnh tim, bệnh tim trị khỏi là người khỏe ngay. Kể từ ngày trẫm đăng quang đến nay liên tục tịch thu hơn một trăm bốn mươi nhà của quan lại, lần này Chu Phê tịch thu hai mươi tư nhà của Lý Hùng, trước khi dời Kinh ba ngày trẫm đã duyệt, tại sao đến tận hôm nay vẫn chưa gửi đi? Hả?

Lời nói không gay gắt, giọng nói đều đều, song nghe xong từng câu lại nặng trịch, khiến người nghe phải lo sợ, ngay như Doãn Tường ngồi ở bên cạnh, cũng cảm thấy trong lòng bất an, chỉ sợ hoàng đế nổi giận lôi đình, xử phạt Doãn Tự tại chỗ.

- Bẩm vạn tuế. - Điều Doãn Tự sợ nhất là truy cứu trách nhiệm Long Khoa Đa, giờ nói lại sự việc này, trong lòng cảm thấy lo lắng, để tự trấn an, liền cao giọng nói: - Kỳ thực thần đệ không nói, vạn tuế cũng biết, một số việc trên cực khó giải quyết. Tiên đế anh minh như thế nào, vạn tuế cương nghị ra sao, Thi Thế Luân liêm chính, tài giỏi hơn người ai cũng biết. Từ năm Khang Hy thứ 46 đã xử tội tham ô, mười tám năm qua, nay đã có thay đNi! Vốn dĩ lòng người không yên, Lý Hùng hơn bảy mươi tuổi, trả nợ xong của nả hết sạch, bán nốt nhà, chẳng lẽ vua tôi ta không động lòng? Thần tài hèn sức mọn, không đảm đương nổi công việc, tình nguyện làm người quản trang, xin hoàng thượng ủy thác cho người khác tài giỏi hơn, để tránh thần phải mang tội với nước!

Doãn Tự có biệt danh là "Bát hiền vương", "Bát Phật gia", là người nho nhã trung hậu, chưa hề nặng lời với ai. Hôm nay lại dám đứng thẳng lưng nói trước đế vương "mặt sắt", khiến mọi người kinh ngạc, người nọ nhìn người kia, im phăng phắc, tĩnh lặng đến mức một cái kim rơi xuống đất ai cũng nghe thấy.

--------------------------------

1

Phú: Thơ. Phong phú: Thơ nói về gió.