Ức Vạn Tân Lang : Hào Môn Tổng Tài Ái Thượng Ngã

Chương 20: Thiên nhiệt Hồ Phá

Hàn Khiêm thực sự đau dạ dày.

Nếu nhân vật chính trong lời những kẻ này không phải là anh, Hàn Khiêm chắc chắn trong lòng sẽ khinh bỉ nhân vật trong lời mấy người này một lượt, làm như đang quay phim Mary Sue chắc!

Thế nhưng nhân vật chính là chính mình, cho nên Hàn Khiêm không thể không đau dạ dày!

“Anh không biết vì sao chú lại phải thương tổn em ấy!” Long Ngạo Thiên nói, “Yêu một người chính là cho hắn được vui vẻ hạnh phúc, cho hắn thứ hắn muốn, chú làm sao có thể như vậy!”

Thẩm Thiên Ngạo len lén xoa thắt lưng mình một chút, vừa không chút thu liễm khí thế cười lạnh mở miệng, “Người mà Thẩm Thiên Ngạo anh coi trọng, vĩnh viễn không thể rời khỏi anh!”

“Em ấy không phải sở hữu của chú! Cũng không phải con rối! Chú không thể như vậy, vây em ấy ở thế giới của mình! Em ấy nên được tự do! Như cánh chim tung bay, sao chú có thể bẻ gãy cánh em ấy.”

Hàn Khiêm cảm thấy dạ dày mình vẫn cuồn cuộn lên, nghe đoạn đối thoại ghê tởm muốn chết của hai người, thiếu điều muốn chạy vào WC nôn ra. Anh nhìn thoáng qua Hồ Điệp Nhi ở phía sau Long Ngạo Thiên, đối phương có chút lo lắng khẩn trương nhìn anh, Hàn Khiêm mỉm cười với cô, ý bảo đối phương không cần lo lắng, ai ngờ mặt Hồ Điệp Nhi bỗng nhiên đỏ lên, có chút kích động cúi đầu.

“Em ấy cho dù là chim, cũng chỉ là chim hoàng yến, bay không thoát khỏi lòng bàn tay của anh.” Vẻ mặt Thẩm Thiên Ngạo đầy lạnh lùng, một chút cũng không để lời nói của Long Ngạo Thiên để vào lòng, giọng nói lộ ra sự lãnh khốc.

Long Ngạo Thiên cắn răng nói, “Chú làm vậy chỉ đẩy Khiêm rời xa mà thôi.”

“Anh sẽ không để em ấy rời đi, em ấy là người của Thẩm Thiên Ngạo anh.” Trong mắt Thẩm Thiên Ngạo hiện lên một tia không rõ cảm xúc.

Long Ngạo Thiên cảm thấy đối phương không hề nghe mình nói, trong lòng tâm tâm niệm niệm phải che chở cho Hàn Khiêm, vì vậy hắn vươn tay bắt lấy cổ tay Hàn Khiêm, kéo đối phương ra sau mình, chính mình đứng ở phía trước lấy tư thế bảo hộ che chắn anh.

“Anh muốn đưa Khiêm đi, em ấy không thể tiếp tục ở bên cạnh chú để chú tuỳ ý tổn hại!”

Thẩm Thiên Ngạo nháy mắt khẩn trương lên, hắn híp hai mắt, ẩn giấu cuồng phong gào lên tức giận: “Long, chú thật sự muốn giành người với anh sao?”

“Anh không phải muốn giành với chú.” Hai mắt phong tình vô hạn của Long Ngạo Thiên giờ phút này phá lệ nghiêm túc, “Anh chỉ muốn em ấy được tự do.”

Hàn Khiêm ở một bên bị loại lời thoại này đánh đến nỗi thiếu chút nữa tông cửa xông ra, anh gạt tay Long Ngạo Thiên, cực kì khó chịu: “Tôi không phải sở hữu của bất cứ ai, cũng không phải đồ chơi của bất cứ kẻ nào.”


Long Ngạo Thiên vội vàng giải thích, “Khiêm, em đừng hiểu lầm, tôi đến đây để đưa em đi.”

“Đi?” Thẩm Thiên Ngạo cười lạnh, “Muốn đi đến đâu, các người chỗ nào cũng không thể đi được!”

“Ngạo, bảo tiêu của chú ở bên ngoài đã bị người của anh và Hồ Điệp Nhi giải quyết rồi, chú còn cậy vào cái gì nữa!”

“Chú!” Thẩm Thiên Ngạo cả giận nói, “Long, chú phản bội anh!”

Long Ngạo Thiên xoay người nói, “Khiêm, chúng ta đi thôi.”

Ra đến cổng, ba người lên xe, đều trầm mặc không nói.

Hồ Điệp Nhi một mình ngồi ở phó lái, Long Ngạo Thiên không biết xấu hổ chen vào bên cạnh Hàn Khiêm.

“Khiêm….” Long Ngạo Thiên lưu luyến không rời, “Tôi phải ở lại ngáng đường Thẩm Thiên Ngạo, đánh lạc hướng hắn.”

Hàn Khiêm không nói gì châm một điếu thuốc, cho tới giờ vẫn không biết rằng mình thuộc thể chất hoạ thuỷ.

“Cho nên em tạm thời phải ở chung với Hồ Điệp Nhi.” Nói đến đây Long Ngạo Thiên còn trừng mắt liếc Hồ Điệp Nhi một cái, “Cô ta biết mình có thể tách em và Ngạo ra nhất định rất vui vẻ.”

Hàn Khiêm rít sâu một hơi thuốc, nhìn cảnh sắc vụt qua bên ngoài cửa sổ, cảm thấy thời gian này chính là những ngày mệt mỏi nhất mà anh phải trải qua.

Anh gật gật đầu, tỏ vẻ mình hiểu rồi.

Tài xế trực tiếp đưa Hàn Khiêm đến biệt thự Hồ gia, Long Ngạo Thiên giữa đường xuống xe đánh lạc hướng người mà Thẩm Thiên Ngạo phái tới, mà Hồ Điệp Nhi trầm mặc đưa Hàn Khiêm vào trong nhà.

“Hộ chiếu của anh đã làm xong, ba ngày sau anh có thể bí mật rời khỏi nơi này.”

Hàn Khiêm đại khái chưa từng nghĩ đến mình sẽ có ngày hôm nay, lại vì liều mạng trốn tránh một người mà phải rời khỏi mảnh đất thân thuộc của mình.


Hồ Điệp Nhi muốn nói lại thôi, ánh mắt có chút né tránh nhìn Hàn Khiêm.

“Làm sao vậy?”

“Anh…. thực sự xuất ngoại ở cùng với Long sao?”

Hàn Khiêm nhíu mày, cái gì đây? Chính mình xuất ngoại còn phải ở chung với một người khác? Chẳng lẽ mình thoát được Thẩm Thiên Ngạo lại tới một Long Ngạo Thiên sao? Trời định mình sinh ra phải quay quanh hai tên điên này hả?!

Thực sự quá đủ rồi!

Hàn Khiêm buồn bực muốn chết, ngữ khí cũng không thể tự chủ mà nặng hơn một chút, “Hỏi nhiều vậy làm gì?”

Hồ Điệp Nhi hoảng sợ.

Hồ Điệp Nhi thích Thẩm Thiên Ngạo hơn hai mươi năm, bọn họ từ nhỏ thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, cô là tiểu công chúa của Hồ gia, Hồ phụ cả đời chỉ có một đứa con gái, nâng niu cô trong lòng bàn tay không để cô phải chịu một chút ấm ức.

Mà Thẩm Thiên Ngạo là con trưởng nhà họ Thẩm, thiên chi kiêu tử, từ nhỏ đã quang mang vạn trượng, chí khí ngút trời, có điều tâm tình luôn luôn bất định.

Hai nhà bọn họ trước giờ giao hảo, từ nhỏ cũng đã nói đùa sau này hai đứa lớn lên sẽ cho lập gia đình, Hồ Điệp Nhi đương nhiên cho rằng Thẩm Thiên Ngạo sẽ là chồng tương lai của mình, cũng toàn tâm toàn ý yêu kính đối phương như chồng của mình.

Chưa từng nghĩ tới, Thẩm Thiên Ngạo căn bản không thương mình.

Vậy tại sao nhiều năm như vậy lại không nói rõ với cô, vì sao chưa từng cự tuyệt cô, để cho cô ngây ngốc yêu nhiều năm như vậy.

Thẩm Thiên Ngạo bị Long Ngạo Thiên dẫn đi một vòng, đứng dưới lầu công ty của mình, tâm tình còn tệ hại hơn.

Hắn chậm rãi trở về phòng làm việc của mình, đi đến bên giường khoanh tay mà đứng, từ trên cao nhìn xuống cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, thời tiết dần dần ấm áp lên, dòng người đông đúc trên đường đã bỏ đi trang phục mùa đông, diện thời trang mùa xuân mỏng manh.

Điều hoà trong phòng làm việc cũng ngừng hoạt động.

Thẩm Thiên Ngạo chậm rãi phun ra một câu, ánh mắt tràn ngập hung ác nham hiểm.

“Trời nóng, làm cho Hồ thị phá sản đi.”



☆ Thiên nhiệt Hồ phá: Vầng, phải chăng chính là ‘Trời nóng, làm Hồ thị phá sản đi’?! =))