Úc Nhiễm Trần

Quyển 5 - Chương 9

Edit: Nagi Maria

Trở lại phòng, ta thấy trên mặt Tiểu Chiêu đã đầy nước mắt nên có chút xấu hổ nói, tưởng đệ ấy đã ngủ rồi. Tiểu Chiêu, coi như chúng ta huề nhé.

Sau khi đứng dậy, câu đầu tiên Tiểu Chiêu nói với ta là muốn rời khỏi chỗ này, ta hỏi lý do thì Tiểu Chiêu bảo đệ ấy rất áy náy, đệ ấy không thể tha thứ cho chính mình. Đối mặt với ta, giống như đối mặt với những vết đao trên mặt ta, lúc xưa, mỗi một phút, mỗi một giây, Tiểu Chiêu đều đều phải đấu tranh rất nhiều, đệ ấy không sợ ta sẽ trở về trả thù đệ ấy, nhưng đệ ấy lại sợ ta lại dễ dàng cho qua mọi chuyện như vậy, vô điều kiện tha thứ cho mình.

Ta thật sự không hiểu nổi, ta thật sự không hiểu tại sao lại không thể tha thứ chứ. Ta thở dài, nói cho đệ ấy biết, cứ ở lại thêm một ngày, chờ đến hừng đông ngày mai, ta sẽ không giữ đệ ấy nữa, ta đã tha thứ hết rồi, Tiểu Chiêu mãi mãi vẫn là đệ đệ của ta.

Tiểu Chiêu khóc, ta xoa đầu Tiểu Chiêu, Tiểu Chiêu nói, dù rời xa ta, nhưng sau này hằng năm vẫn sẽ về đây để thăm ta. Đệ ấy sẽ dùng mọi biện pháp để đền tội, dùng thời gian để bù đắp cho những thương tổn của ta. Nhưng ta không hi vọng điều này, ta chỉ biết, trên thế giới này ta chỉ còn một đệ đệ mà thôi.


“Tiểu Chiêu, ngươi là đệ đệ duy nhất của ta, trước kia cũng vậy, bây giờ cũng vậy, sau này vĩnh viễn vẫn như vậy, Tiểu Chiêu mãi mãi là đệ đệ của Úc Nhiễm Trần” Cuối cùng Tiểu Chiêu cũng ngừng khóc, bật cười, nụ cười đó cũng hơi khó coi a.

Hôm nay, ta không ra khỏi chỗ này, cũng không có ai đến đây cả, dù là thái giám hay Thương Vũ, không ai đến cả, chỉ có một tiểu thái giám mang cơm đến rồi lập tức rời đi.

Thời gian trôi qua rất chậm nhưng cũng rất nhanh, cuối cùng cũng đã đến đêm. Ngồi trong đình ngoài sân, nhìn ánh trăng, mây vẫn chậm chạp trôi trên bầu trời đen kịt, sau đó che khuất ánh trăng, con người khi sống cũng vậy, cũng giống ánh trăng, lúc sáng ngời hạnh phúc, lúc đau khổ dấu mình. Ta vẫn ngồi đó nhìn trời, dù trăng có tròn hay có khuyết.

Bồ câu đã bay trở về, lòng ta trần xuống, Tiểu Chiêu, ca ca không thể giúp ngươi rồi. Ta mang Tiểu Chiêu trở về Lam điện, một đem này hai ta muốn nói nhiều lắm, nhưng lại không nói được lời nào, muốn cùng nhau làm nhiều chuyện, nhưng thời gian lại sắp hết rồi, cuối cùng cả hai vẫn không thể ngủ được.

Ta nắm tay Tiểu Chiêu, ta nói cho đệ ấy biết, giờ cả hai đã nhận ra nhau, thật không còn gì hối tiếc nữa rồi.

Tiểu Chiêu chỉ lắc đầu, nói với ta: “Ca, Thương Vũ và Dương Phi Long đều rất yêu ngươi, đừng trách bọn họ, hãy tha thứ cho bọn họ giống như tha thứ cho đệ, được không?”

Ta nói, ta đã tha thứ hết rồi.

Nhưng Tiểu Chiêu vẫn cố chấp nói: “Ca, ngươi đang lừa chính mình, nếu đã tha thứ, vì sao không để ý đến chân tâm của hai người họ?”


Ta thật không biết, không biết.

Tiểu Chiêu lại nói: “Ca, nếu ngươi cảm thấy rời xa họ là tha thứ cho họ, vậy là ca đang trốn tránh”

“Tiểu Chiêu, ta đã tha thứ cho họ rồi, nhưng ta không thể đối mặt với hai người đã gây ra quá nhiều thương tổn cho ta. Ta thật sự đã tha thứ cho họ rồi, chỉ mong họ đừng xuất hiện trước mặt ta nữa” Nhưng ta biết, bản thân ta vẫn đang sợ hãi, ta cũng không biết mình sợ cái gì.

“Ca, đừng trách họ, là ta, là đệ đã châm ngòi cho mọi việc. chuyện đi đến kết cục ngày hôm nay cũng là do đệ, hai người họ, chi là…”

“Chỉ là sợ phải thừa nhận tình yêu với một tiểu quan thấp hèn đúng không? Vì tự tôn của bọn họ quá cao phải không? Tiểu Chiêu, không cần đệ nói giúp cho họ làm gì, bọn họ không giống đệ, đệ vì yêu Lạc Diệp nên mới làm vậy”

Trong sân đột nhiên có tiếng đánh nhau, TIểu Chiêu cùng ta chạy ra ngoài xem xảy ra chuyện gì.


Ba người xuất hiện từ trong không trung, đánh bay một thị vệ, hai người bị điểm huyệt, những người khác thì bị xô ngã. Sau đó tất cả thị vệ lại tiếp tục đứng lên, trở về tư thế thủ.

Ta quay đầu nhìn Tiểu Chiêu, cười xấu xa, Tiểu Chiêu như cảm nhận được thân ảnh người vừa đến rất quen thuộc. Sau đó kích động chạy về phía người đó, để lại ta một mình phía sau.

“Lạc Diệp, nếu đến sao không đưa bồ câu mang thư đến?” Lạc Diệp đi đến trước mặt ta, người nam nhân này hai má có chút đỏ, Tiểu Chiêu nhìn thấy, lo lắng chạy đến bên cạnh, kiễng chân sờ sờ chòm râu của Lạc Diệp. Râu này, là Tiểu Chiêu cùng cha của Lạc Diệp đã thay nhau thoả thuận, sau khi cha Lạc Diệp mất thì Lạc Diệp hãy để râu.

Lạc Diệp ôm chặt Tiểu Chiêu, thật lâu thật lâu sau đó, mới nhìn ta, rồi nhìn Tiểu Chiêu “Ngươi không thấy bồ câu mang thư hồi âm đến sao? Ta đã nói là giờ tý sẽ qua đón ngươi đi”

“Ca, ngươi, ngươi đang làm cái gì vậy?” Tiểu Chiêu hoảng sợ nhìn ta.