Úc Nhiễm Trần

Quyển 2 - Chương 13

Edit: Nagi Maria

Thôn rất hoang vắng, đây chính là cảm nhận đầu tiên về nơi này, Đông Lâm cách kinh thành gần trăm dặm, cho nên muốn đi mua đồ gì cũng rất phiền. Tuần phủ nơi này biết ta là tiểu sư đệ của Tử Quỷ phụ thân, ta được Vệ Thượng Thư tìm hoàng thượng nhờ phái đến để hỗ trợ nên ông ấy cảm thấy rất biết ơn, tìm chỗ tốt nhất trong thôn cho đoàn người bọn ta ở. Ta lắc đầu, nói nên tìm một chỗ ở trung tâm làng, như vậy người nào bệnh cũng có thể nhanh chóng đến cứu.

Tuần phủ muốn dẫn bọn ta đi, ta kêu hắn cùng Trương công công mang theo đồ của ta cất cẩn thận, còn ta và một ngự y đi xem tình hình xung quanh. Đi đến trước cửa người mà dân làng bảo mang bệnh nặng nhất, vừa đến cửa ta đã nghe một mùi hôi của thịt bị thối rữa, ngự y kia không chịu nổi liền ói ngay bên ngoài cửa.

Ta nói hắn không nên vào, để tự ta vào, hắn cứ liên tục ói, cũng không trả lời ta. Trong phòng rất tối, vì ta mang mũ nên không thấy rõ tình trạng trong phòng, ta nghĩ về sau phải ở đây để trị bệnh cho bọn họ, nên ta cởi mũ đưa cho ngự y bên ngoài.


Nhà này tổng cộng có bốn người, một cặp vợ chông tuổi trung niên, một đứa nhỏ cùng ông của nó. Ông nó đã chết, toàn thân đều hư thối cả rồi. Vì trong nhà ai cũng bệnh nên cũng chẳng ai để ý, cho nên ông lão nằng trên một cái giường vừa cũ vừa nát, không ai giúp sửa sang lại cũng chẳng ai chăm sóc lão. Ta không cứu được lão, nếu đến sớm ba ngày, có thể còn cứu được, ta đành phải xem tình hình ba người còn lại.

Cặp vợ chồng trung niên bệnh cũng lâu rồi, cả người họ đều nằm úp sấp trên sàn, cảnh giác nhìn ta. Ta biết họ sợ gương mặt của ta, sợ ta là kẻ xấu hung tàn. Ta nói cho họ biết, ta phụng mệnh đương kim hoàng thượng đến cứu họ, bọn họ nghe được thì khóc lóc, hai người ngay lập tức bất chấp mạng sống quỳ cầu xin ta cứu con họ. Ta chỉ nói cho họ ông lão ta không thể cứu được, bọn họ ta có thể cứu nhưng ít nhất phải cần 20 ngày để hồi phục, mà con của họ trừ bệnh Cầu Hoa còn mắc phải nhiều bệnh khác nữa. Bọn họ chỉ khóc lóc kêu ta cứu con họ trước.

Ta xem xét, nói với họ không cần quá lo lắng, chỉ có ông lão là ta không thể cứu, còn bọn họ ta cứu được hết. Bọn họ cũng không biết nói gì hơn, chỉ ở đó khóc, khóc bản thân vô dụng, không thể làm tròn đạo hiếu.

Ta đi ra ngoài tìm vài thị vệ, kêu họ giúp gia đình đem ông lão đi mai táng, người nhà họ đã khóc lóc biết ơn không thôi. May là trên đường đi, ta đã cho mọi người uống thuốc phòng bệnh Cầu Hoa, nhưng vẻ mặt họ tỏ vẻ xúi quẩy. Ta sợ bọn họ không chịu được mùi này, nên ta cấp mỗi người một cái khăn rồi kêu họ nâng đi, ta biết, trong cái thôn này, sau này còn phải nâng rất nhiều người.


Sau ba ngày, thi thể trong thôn cũng đã hoả thiêu xong, tuy là mấy người họ đối với người nhà của bệnh nhân không có thiện cảm, nhưng muốn phòng bệnh lây lan chỉ có thể làm vậy thôi. Ta để họ mang tro cốt từng người đến từng nhà, chỉ thấy người nhà họ khổ sở đi đến bên ta quỳ xuống tạ ơn.

Ba ngày sau, một mình ta không kịp xem bệnh cho tất cả, nên chỉ có thể nhờ Trương công công và vị ngự y kia mang thuốc đến cho từng nhà, còn ta thì tiếp tục đến từng nhà xem bệnh. Đưa thuốc chưa đến hai ngày, ba thị vệ kia liền có thái độ bất mãn với ta, ta không biết tại sao, chỉ có thể nhỏ giọng cầu họ tiếp tục hỗ trợ. Mỗi khi đến nhà từng người, trong nhà ai cũng rất lộn xộn, xem bệnh xong, ta không chịu được liền giúp họ dọn dẹp lại nhà cửa, quét dọn sạch sẽ, mở cửa sổ để gió và khí vào nhà.

Về sau Trương công công biết chuyện, rất không vui, đem toàn bộ thị vệ gọi đến, bắt bọn họ theo ta dọn chung một ngày, ta càng sợ, không dám ngẩng đầu nhìn, cũng biết xảy ra chuyện gì, chỉ có thể yên lặng mà thôi.


Vào nhà một bà lão, ta cho bà cùng một cháu trai một cháu gái uống thuốc, giúp bà quét dọn, lại nấu chút cháo, nhà họ chỉ có ba người. Đứa cháu trai vì phát bệnh mà sốt rất cao, uống cháo xong liền ói ra. Ta nhìn ba tên thị vệ vừa quét nhà xong thấy vậy thì mặt đỏ bừng bừng, ta muốn khóc, nhưng không thể khóc được. Ta chạy đến giúp bọn họ, ta phải kiên cường. Giúp đứa nhỏ giặt sạch quần áo, lau người cho nó. Bà lão muốn đứng lên quỳ xuống cảm tạ ta, ta nói không sao, thực ra người bà nên cảm tạ là mấy người thị vệ.

Tạm biệt bà lão chuẩn bị sang nhà tiếp theo, ta quay đầu liền phát hiện thị vệ nào mắt cũng đỏ ngầu giống mấy chú thỏ (hổ thì có:v), ta rất sợ. lại cúi đầu, không dám đi nữa.

Trương công công chạy ra, nhìn đám thị vệ quát lớn “Nhìn đám người các ngươi xem, bản thân các ngươi to cao tráng kiện, kêu các người đưa dược thì uỷ khuất (giận dỗi ^^). Kêu các người theo Nhiễm Trần chủ tử giúp người đến từng nhà dọn, các ngươi nhìn chủ tử ba ngày này một mình dọn các ngươi đành lòng sao? Nhiễm Trần chủ tử người ta vừa xem bệnh vừa hầu hạ dân chúng trong làng, ba ngày còn chưa chợp mắt qua một lần, người còn không than mệt, các ngươi còn còn ở đó chống đối, nếu không phải chủ tử đưa dược cho các ngươi uống các ngươi không phải sớm đã chết một lũ rồi sao?”

A, ta đã hiểu tại sao bọn họ lại tức giận rồi. Ta không nói gì cả, chỉ có thể trừng mắt nhìn giày của mình.


Trương công công lại tiếp tục “Nhìn Nhiễm Trần chủ tử đi, người ta là chủ tử, mà có than câu gì không? Làm việc không nói một tiếng gì, tự các ngươi suy nghĩ lại mình đi”

Đám thị vệ kia lập tức quỳ rạp xuống trước mặt ta “Chủ tử, sau này huynh đệ ta đều nghe theo an bài của người, ngài bảo bọn ta làm gì, các huynh đệ ta tuyệt đối sẽ không oán hận”

Ta nghĩ lại thì đúng là mấy ngày nay ta không có sắp xếp công việc ổn thoả, bọn họ buồn bực là chuyện bình thường “Cái đó, các ngươi đứng lên hết đi. Trương công công, ngươi, ngươi đem bọn họ chia làm ba tổ đi, một tổ phụ trách mua thức ăn nấu cơm, ta thấy phải nửa tháng nữa người ở đây mới đứng dậy làm việc đi làm được, cơm chúng ta sẽ giúp họ nấu vậy. Một tổ phụ trách đưa cơm đến từng nhà, còn một tổ giúp ta dọn dẹp nhà dân, ba tổ cứ luân phiên nhau, như vậy tất cả mọi người đều có thể nghỉ ngơi, việc đưa cơm không quá cực nên thời gian cũng thoải mái. Có được không?”

Trương công công không nói gì, mắt lạnh nhìn một đám quỳ phía trước, một thị vệ kiên định trả lời “Tất cả đều nghe theo chủ tử”