U Minh Trinh Thám

Chương 541: Vây bắt (1)

Xốc lên vải trắng phủ trên thi thể. Thấy thi thể lão nhân đã chết kia. Bởi vì cần duy trì trạng thái một phút cuối cùng lúc còn sống, nên thi thể được bảo tồn khá tốt. Từ trong túi lấy ra điện thoại di động, ấn một dãy số, lại đưa điện thoại di động hướng phía thi thể lão nhân kia.- Thế nào, thấy rõ rồi chứ?Nàng nói qua điện thoại.- Rất rõ ràng.Thanh âm của Minh Diệu từ bên kia điện thoại truyền đến.- Điện thoại di động thật đúng là đồ tốt.- Trên người có mấy vết thương, hẳn là bị vật thể sắc bén đâm trúng. Thế nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng.Một tay cầm điện thoại di động, tay kia kiểm tra vết thương trên thi thể.- Còn có mấy chỗ thoạt nhìn tựa hồ là vết tích bị pháp thuật đánh trúng lưu lại, bất quá cũng không nghiêm trọng.- Những vết thương này hẳn là khi cha ta cùng Diệp đại ca giao đấu lưu lại.Minh Diệu thông qua màn hình điện thoại di động, có thể thấy rõ ràng tình huống thi thể.- Còn có cái khác không?- Chỗ ngực tổn thương tương đối nghiêm trọng, bên ngoài da mặt bị phù, thương tổn điện hệ rất điển hình.Tỉ mỉ kiểm tra trên ngực thi thể, ADA nói:- Bất quá thoạt nhìn cũng không đủ để trí mạng. Chỉ là trong thân thể lưu lại phân tử điện ly rất nhiều. Toàn thân cơ nhục co rút lại.- Thương tổn do điện sao?Minh Diệu suy nghĩ nói.- Như thế có chút kỳ quái, cha ta và Diệp đại ca đối với pháp thuật điện hệ cũng không thành thạo, bất quá ta nghe nói hội trưởng đối với cái này khá tinh thông.- Bên ngoài cũng không có vết thương trí mệnh.Lấy tay cầm cổ tay thi thể, đem một luồng linh lực truyền vào kinh mạch trong thi thể.Bất quá gân mạch thân thể hắn đều bị phá hủy, tổ chức cơ nhục gần huyết quản tựa hồ là bị hỏa diễm cường liệt thiêu đốt. Đây là nguyên nhân khiến hắn tử vong.- Gân mạch và huyết quản bị hỏa diễm thiêu đốt sao?Minh Diệu sửng sốt.- Hình như ta nhớ có một loại tà thuật thất truyền đã lâu cùng cái này rất tương tự.- Trên cơ bản là như thế này, cái khác ta cũng không tra ra được gì.Nhìn đồng hồ đeo tay nói:- Từ Mẫn, có thể tranh thủ thời gian cũng không nhiều, ta phải rời khỏi đây.- Ừm, biết từng này là đủ, ngươi trở lại đi sao.Minh Diệu gật đầu:- Bọn họ có lẽ cũng có thể nghĩ tới.Liên tục gọi điện thoai cho mấy vị lãnh đạo bộ môn quen biết. Nghe được bọn họ đảm bảo son sắt, thư ký rốt cục thở phào nhẹ nhõm. Đem dư luận truyền thông áp chế xuống.Không thể không nói ở Trung Quốc, lực lượng của Hà Giải thần thú vẫn tương đối hữu dụng. Ít nhất một số thời điểm có thể lợi dụng lực lượng của thần thú, ngăn chặn một ít sự tình không nên xuất hiện trước mặt công chúng, không đến mức sản sinh cục diện hỗn loạn.Cúp điện thoại xuống, thư ký liền ngựa không dừng vó chạy về phòng tiếp khách. Chỉ là khi hắn đẩy cửa phòng tiếp khách ra, sau đó lại phát hiện bên trong đã không còn một bóng người. Chỉ còn chén trà đã uống đặt trên bàn, nước vẫn còn ấm.- Uy, người của chi nhánh Châu Âu đâu rồi?Thư ký kéo một nhân viên văn chức qua hỏi:- Bọn họ đi đâu rồi?- Không biết a!Nhân viên văn chức bị kéo hỏi lắc đầu nói.- Ta không có thấy.- Kỳ quái, đi đâu rồi?Là người quan trọng nhất lần này đến bái phỏng, thế nhưng hiện tại lại không biết chạy đi đâu. Thư ký quyết định đi tới chỗ giao trang bị xem một chút.Dọc theo cầu thang chạy lên lầu ba, từ xa thư ký thấy bốn trợ thủ đang cùng người của hiệp hội giao thiết bị, điền biên lại, thế nhưng cũng không thấy thân ảnh của nữ lang kia.- Xin hỏi người phụ trách của các ngươi đi đâu rồi?Thư ký tiến lên kéo một trợ thủ hỏi.- Ngươi đang tìm ta sao?Trợ thủ kia còn chưa kịp trả lời, thanh âm liền từ phía sau thư ký truyền đến.- Có chuyện gì sao?- A, không có gì!Thư ký quay đầu lại, thấy nàng ta đang đứng phía sau mình, mỉm cười nhìn nói:- Thật xấu hổ, tiểu thư, gần đây sự tình thật sự là nhiều lắm, đã tiếp đãi không chu toàn rồi.- Không sao, vả lại ta cũng không phải tiểu hài tử, không cần luôn có người chăm sóc.Trên mặt mang theo mỉm cười, khí định thần nhàn nói, nàng quay hướng bốn trợ thủ của mình hỏi:- Đều chuẩn bị xong rồi chứ?- Xong rồi, chỉ cần ký lên là được.Một trợ thủ hồi đáp.- Vậy là tốt rồi!Gật đầu, mỉm cười nói với thư ký rằng:- Như vậy chúng ta sẽ không quấy rầy các ngươi làm việc nữa, hi vọng lần xong lại có thể hợp tác.- Tất nhiên rồi.Thư ký liền vội vàng trả lời.- Ta cũng hi vọng có thể tăng thêm cơ hội cho hai bên chúng ta giao lưu.- Ha hả, quá khách khí rồi.Vươn tay khẽ bắt tay với thư ký một cái.- Vậy, gặp lại sau.Rồi hướng phía bốn trợ thủ vẫy tay, năm người mang theo trang bị từ hiệp hội thuê được, rời khỏi đại lâu của hiệp hội.- Hắc, ngươi đang làm cái quỷ gì vậy?Khi ô tôt rời khỏi hiệp hội một đoạn, một trợ thủ mở miệng hỏi:- Nhất định theo chúng ta đến, đến rồi lại không thấy đâu. Rõ ràng ho đến kịch liệt lại làm bộ như không có việc gì. Ngươi rốt cuộc...- Ta vừa rồi rất vội vàng sao?Cắt đứt lời trợ thủ nói, vội vã hỏi.- Hơn nữa chúng ta đều chú ý.Trợ thủ kia nói.- Bất quá thư ký hiệp hội kia hẳn là không có phát hiện đi sao, ngươi và hắn bắt tay, lực chú ý của hắn tựa hồ đều đặt trên bộ ngực của ngươi.- Vậy là tốt rồi!Nàng lẩm bẩm nói:- Hi vọng hắn sẽ không thấy có chỗ nào kỳ quái.- Hắc, ngươi còn chưa có trả lời câu hỏi của ta đấy.Trợ thủ kia nói. Bởi bọn họ chỉ là nhân viên làm việc của một chi nhánh của ủy ban Châu Âu tối cao thiết lập tại Trung Quốc, nên người của chi nhánh cũng không nhiều, đều rất quen thuộc lẫn nhau. Tuy là lãnh đạo tối cao, nhưng bởi vì là mỹ nữ, lại không kiêu căng, nên cùng các thuộc hạ quan hệ rất tốt. Thỉnh thoảng cũng sẽ vui đùa một ít, cấp trên cấp dưới coi nhau như bằng hữu, do đó, thuộc hạ ở trước mặt nàng luôn rất thoải mái.- Chẳng lẽ là bởi vì ngươi coi trọng một anh đẹp trai nào trong hiệp hội Trung Quốc này, cho nên muốn nhân cơ hội tiếp cận hắn? Chúng ta có thể giúp ngươi a!Nghe nói như thế, ba trợ thủ khác đều cười ra tiếng. Là Tuyệt tộc đại tiểu thư, vóc người lẫn tướng mạo của nàng đều là nhất đẳng. Từ sau khi tin tức giải trừ hôn ước được truyền ra, ai nấy đều biết hiện tại nàng đã trở lại độc thân. Do đó, chuyện này liền thành chủ đều vui đùa của bọn họ.- Cứ coi là thế đi sao!Nàng không tỏ rõ ý kiến, nói.- Bất quá không phải suất ca.- A, trời ạ!Trợ thủ kia khoa trương ôm ngực mình nói.- Lẽ nào chúng ta thực không còn cơ hội sao?- Ừm, các ngươi không có cơ hội.Nàng vừa cười vừa nói:- Ta thích nam nhân Trung Quốc.- A, tại sao có thể như vậy, không công bằng, kỳ thị quốc tịch a.Trong xe vang lên một mảnh thanh âm oán giận gào thét.Trên con đường vốn yên tĩnh dần dần trở nên có chút náo nhiệt. Đây vốn là con đường nhỏ rất gần khu phố trung tâm, nhưng không biết vì sao, luôn là một bộ dáng dấp không người lui tới. Yên tĩnh, hiếm khi có hình dáng con người. Mà trên con đường lớn bên ngoài, lại là dòng người đi lại nối liền không dứt, rộn ràng náo nhiệt. Tuy rằng chỉ cách nhau không đến năm thước, nhưng lại tựa như hai thế giới.