U Minh Trinh Thám

Chương 494: (a) Vườn trường kinh hồn

Trần Hạo quay đầu lại dặn dò Anh Đào một câu:- Đừng nên dừng lại, tôi sẽ đuổi kịp cô!Anh Đào biết hiện tại không phải thời gian tranh luận, dùng sức gật mạnh đầu, tiếp tục chạy về phía trước. Là nữ nhân duy nhất trong ba người, thể lực của nàng kém cỏi nhất, đây là chuyện không cách nào, cho nên nàng cũng không muốn mình trở thành gánh nặng của hai người khác.- Buông hắn ra!Trần Hạo hét lớn một tiếng, bước một bước dài vọt tới bên người lão tứ. Tuy rằng gương mặt của người đối diện là ai hắn cũng không nhận ra, nhưng dù sao Trần Hạo cũng chỉ là một tân sinh viên mới nhập học chưa bao lâu mà thôi. Cho dù kinh nghiệm bên trong thế giới trò chơi có phong phú như thế nào, nhưng khi phải thật sự đối mặt với trường hợp một sống một chết như vậy, hắn vẫn không cách nào quyết tâm ngoan độc vung cây gậy bóng chày kim loại trong tay vung lên, sau đó lại nghe tiếng đánh thanh thúy, xúc cảm khi phản chấn cùng máu tươi văng khắp nơi, đối với những thanh niên đang đứng trong thời kỳ trưởng thành khi chơi trò này sẽ luôn cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, nhưng khi phải thực sự đối diện với thực tế, bất kỳ người nào có tâm lý bình thường đều không thể giữ được vẻ bình tĩnh thong dong như đang chơi trò chơi như vậy. Hiện tại nhìn đám người đang dần dần chạy tới gần, Trần Hạo cắn chặt răng giơ lên cây gậy kim loại trong tay.Một thanh âm tiếng khung xương bị đánh gãy vang lên răng rắc, nhưng lại không hề nghe được thanh âm tiếng kêu thảm thiết đau đớn nối tiếp theo sau. Cây gậy kim loại trong tay Trần Hạo nện lên cánh tay của người đang nắm tay lão tứ, cánh tay kia bị đánh gãy nhìn vặn vẹo kỳ quái vô cùng, xương cốt trắng hếu đâm phá ra bên ngoài làn da lộ liễu. Loại thương thế đáng sợ như vậy nếu đặt trên thân thể một người bình thường, chỉ sợ họ đã sớm té ngã lăn lộn gào thét. Nhưng người kia chỉ nhìn nhìn vào cánh tay của mình, biểu tình trên mặt càng trở nên vô cùng dữ tợn.- Buông ra cho ta!Cho dù có thể không cảm giác đau đớn vì bị gãy xương, nhưng cũng không thể tiếp tục dùng sức nắm lấy cánh tay của lão tứ, đây chính là điều đương nhiên. Lão tứ cảm giác lực lượng nắm lấy cánh tay mình suy giảm đi, vội vàng giật mạnh tay mình dùng sức vung ra.- Đi nhanh lên!Trần Hạo kéo mạnh lão tứ, một cước đá văng người vừa nhích lại gần kéo lão tứ liều mạng bỏ chạy.Sinh viên bị Trần Hạo đánh gãy xương cánh tay vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm Trần Hạo cùng lão tứ đã chạy xa. Hắn dùng tay kia cầm lấy cánh tay bị thương của chính mình, dùng sức bẻ mạnh. Phần xương gãy vốn lộ ra bên ngoài cơ thể hiện tại bị mạnh mẽ nhét trở vào, nhưng do vấn đề về góc độ nên nhìn qua cánh tay kia vẫn còn vặn vẹo, máu tươi không ngừng chảy ra nhuộm đỏ cả mặt đất, thế nhưng nhìn vẻ mặt hắn giống như không hề bị ảnh hưởng. Hắn quay đầu lại rống lên vài câu, tựa hồ đang nói gì đó, mà mười mấy người đang cùng hắn đuổi theo ba người Trần Hạo cũng chợt ngừng lại, không tiếp tục truy theo.- Khốn kiếp, như thế nào lại thật sự gặp phải chuyện này!Vừa chạy lão tứ vừa mắng to:- Nếu như đang nằm mơ, vì sao tôi còn chưa tỉnh dậy?- Tiết kiệm chút khí lực chạy nhanh đi!Trần Hạo thở hổn hển nói:- Mặc kệ đây là sự thật hay cảnh trong mơ, chạy trốn mới là quan trọng hơn!Trần Hạo, Anh Đào cùng lão tứ dự định trèo qua vách tường phía nam trường học trốn ra khỏi vườn trường, nhưng lại phát hiện không biết bắt đầu từ khi nào cả trường học đã bị một tấm chắn vô hình bao trùm phong bế kín bên trong. Hiện tại bọn họ thật giống như bị giam giữ bên trong một bình thủy tinh trong suốt, tuy rằng có thể nhìn thấy được không trung vô tận bên ngoài, nhưng không thể chạy thoát ra khỏi không gian phong bế này.Vì thế ba người thương lượng quyết định trước tiên tìm một chỗ ẩn núp, nhìn xem rõ tình huống rồi tính sau. Bởi vì không biết rốt cục cần phải trốn bao lâu, ba người quyết định phải chuẩn bị chút thực vật để phòng ngừa vạn nhất.Địa phương trong trường học có thể tìm được thực vật chỉ có hai nơi, một là căn tin, hay là quầy bán quà vặt hợp tác với trường học. Xét thấy bên trong căn tin có tìm được thực vật nhưng rất có thể ăn vào sẽ bị tiêu chảy, cho nên lão tứ đề nghị đến quầy bán quà vặt tìm vài thực vật dùng làm dự trữ.Hôm nay cả vườn trường đều trở nên yên tĩnh tới mức có chút quỷ dị. Nếu như đặt ở ngày thường, trong sân trường người đến người đi, rừng cây nhỏ cũng sẽ có thật nhiều đôi chim uyên ương hẹn hò. Nhưng hôm nay cả sân trường lại lạnh băng băng, ngay cả tiếng chim hót cũng không thể nghe thấy. Ba người ôm tâm tình kinh hoảng trốn trốn tránh tránh đi tới chỗ quầy bán quà vặt mà ngày trước còn ồn ào náo nhiệt, nhưng hôm nay ngoài cửa đã biến thành một mảnh vắng vẻ lạnh lẽo.- Trần Hạo, anh có cảm thấy được hôm nay trong trường học có điểm không thích hợp hay không?Anh Đào kéo tay áo Trần Hạo.- Hai ngày nay còn có chỗ nào thích hợp nữa hay sao?Trần Hạo cười khổ nói:- Theo tôi thấy hôm nay đã xem như là bình thường nhất, ít nhất còn không thấy nữ quỷ kia, cũng không cần bị lạc đường trong rừng cây.- Hai người đang than thở gì đây?Lão tứ quay đầu lại nói:- Đi nhanh đi, sắp tới rồi!- Chờ một chút.Trần Hạo kéo cánh tay lão tứ:- Xem tình huống trước đã!- Có gì mà xem, không có một bóng người!Lão tứ đẩy tay Trần Hạo, không thèm để ý nói:- Quỷ cũng không thấy, không có một người nào, có cái gì phải sợ!Trần Hạo cũng không thể tranh luận với lão tứ lời gì, dù sao những gì Anh Đào nói đã nhìn thấy chính hắn cũng không thấy tận mắt, hắn cũng biết loại chuyện đó trừ phi bản thân tự trải qua hoặc tận mắt nhìn thấy, nếu không là người bình thường cũng sẽ không có ai tin tưởng được. Hiện tại lão tứ chỉ tự mình thể nghiệm chính là tấm chắn vô hình kỳ quái phong bế nơi này mà thôi, tuy rằng hiện tại cùng hai người Trần Hạo cùng nhau hành động, nhưng đối với chuyện trên thế giới này có thực sự tồn tại quái vật ăn thịt người hay là quỷ hồn linh tinh gì đó hay không hắn vẫn bảo lưu thái độ hoài nghi. Hắn biết mình không cách nào thuyết phục được lão tứ phải tin tưởng sự kiện quỷ dị mà chính bản thân Trần Hạo cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy, vì vậy đành đi theo sau lưng lão tứ hướng chỗ quầy bán quà vặt đi tới. Hắn nắm chặt cây gậy kim loại trong tay, thỉnh thoảng đề phòng quan sát chung quanh.- Có ai không? Có người nào ở đây không?Lão tứ vừa đi tới chỗ quầy bán quà vặt đã lớn tiếng kêu lên, Trần Hạo vội vàng bưng kín miệng của hắn.- Đừng ồn!Trần Hạo ra dấu cho lão tứ đừng lên tiếng. Vừa bắt đầu bước vào quầy bán quà vặt, Trần Hạo đã cảm thấy có điều không đúng. Ông chủ quầy là một tên mập mạp luôn mang theo dáng tươi cười chức nghiệp, tuy rằng hắn bán đồ hơi đắt, nhưng cũng không có bao nhiêu sinh viên chán ghét hắn. Ông chủ quầy ký kết hợp đồng với trường học, giao một số tiền thế chân khá lớn rồi dọn tới, mỗi ngày tự nhiên phải bảo vệ chiếc chén vàng này của chính mình. Đặc biệt trong khoảng thời gian này trường học bị phong bế, sinh viên không được ra ngoài, hắn kinh doanh hẳn phải rất tốt. Nhưng hiện tại tên thương nhân kia lại không trông coi cửa hàng của mình, nơi này lại không một bóng người, đây cũng không phải là chuyện trọng yếu nhất, mà quan trọng là…Trần Hạo ngửi thấy được mùi máu tươi phát tán.__________________