U Minh Trinh Thám

Chương 460: (b) Nữ quỷ xâm nhập phòng ngủ

Trần Hạo đột nhiên nhớ tới khi mình xem tiểu thuyết từng nói qua, nữ nhân thuần âm, nam nhân thuần dương, cho nên nữ quỷ bình thường đáng sợ hơn nam quỷ rất nhiều. Mà người thường khi đối mặt với loại lệ quỷ này, khả năng lớn nhất chính là trực tiếp chết cho xong. Muốn chạy thoát khỏi tay lệ quỷ, biện pháp tốt nhất là đừng cho nó phát hiện sự tồn tại của mình.Bên trong tiểu thuyết cũng từng nói qua, khi người còn sống hơi thở đều mang theo sinh khí. Mà quỷ dùng khứu giác để cảm giác được người sống tồn tại. Nói như vậy chỉ cần ngừng thở, dĩ nhiên có thể tránh thoát được lệ quỷ dây dưa. Chỉ bất quá hắn lại tưởng tượng, tựa hồ quỷ cũng có mắt đi? Quỷ cũng không phải người mù, chẳng lẽ mình ngừng thở thì không nhìn thấy mình hay sao? Hình như dựa vào hô hấp để phán đoán vị trí chính là cương thi thì phải?Quỷ ảnh ngoài cửa sổ càng lúc càng hạ thấp, Trần Hạo đã có thể chứng kiến được thắt lưng của nữ quỷ. Ở tình hình như thế hắn cũng không còn quan tâm gì đến tiểu thuyết, vội vã nằm lên giường, dùng mền che kín toàn thân của mình, trong miệng không ngừng nhủ thầm:- Ngươi nhìn không thấy ta, ngươi nhìn không thấy ta, ngươi nhìn không thấy ta…Thế nhưng cách lẩm nhẩm này tựa hồ cũng không dùng được. Còn cách một tầng mền hơi mỏng, Trần Hạo vẫn thấy được có một ảnh tử đen tuyền từ ngoài cửa sổ nhẹ nhàng tiến vào. Đúng vậy, là nhẹ nhàng tiến vào. Trần Hạo thấy thật rõ ràng hai chân ảnh tử kia cũng không chấm đất, mà nổi lơ lửng giữa không trung. Hắn vội vàng ngừng thở, trong lòng không ngừng mặc niệm kinh Phật. Tuy rằng hắn cũng không có tín ngưỡng, chỉ biết niệm “A Di Đà Phật” hoặc là “Bát Nhã Tâm Kinh” gì đó, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là không có gì. Hắn không dám nhúc nhích, chỉ sợ bị con nữ quỷ phát hiện mình vẫn còn tỉnh ngủ, sẽ hạ độc thủ đối với mình, nhưng thân thể hắn lại không nghe sai sử, vẫn không ngừng run rẩy lên.Thân ảnh nữ quỷ đứng ngay đầu giường Trần Hạo trong chốc lát, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Trần Hạo rất muốn nhắm mắt lại, có lẽ làm như vậy sẽ giảm bớt cảm giác sợ hãi trong lòng, nhưng sau khi hắn nhắm mắt lại thì phát hiện loại phương pháp lừa mình dối người kia căn bản chỉ là vô ích, bởi vì không nhìn thấy được nữ quỷ kia muốn làm gì ngược lại làm cho hắn càng thêm sợ hãi. Hắn chỉ đành mở mắt, vừa nhìn chằm chằm vào nữ quỷ đang đến gần, vừa mắng to trong lòng những phương pháp đuổi quỷ trong tiểu thuyết đều chỉ là gạt người. Dù sao ít nhất hiện tại những phương pháp đó áp dụng trên người hắn đều không có tác dụng.- Ai…Một tiếng thở dài sâu kín rơi vào trong tai Trần Hạo, là thanh âm của nữ nhân, mang theo một ít ai oán cùng bất mãn. Trần Hạo cảm thấy lạnh lẽo, hắn đột nhiên phát hiện khí tức mình thở ra từ miệng biến thành một đoàn khí trắng, tựa hồ cả căn phòng đột nhiên lạnh xuống, từ đầu thu oi bức biến thành vô cùng rét lạnh.Thân ảnh trước giường Trần Hạo rốt cục có hành động, nó chậm rãi xoay người, rời khỏi bên giường Trần Hạo, hướng bên giường bạn cùng phòng của hắn đi đến.Tuy rằng trong lòng có chút thả lỏng, nhưng Trần Hạo cũng không hoàn toàn buông thả trái tim xuống, dù sao bên trong phòng ngủ của mình có nữ quỷ qua lại du đãng, mặc dù là ai cũng không cách nào an tâm nằm ngủ yên ổn được.Phòng ngủ ký túc xá đại học được phân bốn người một phòng, căn phòng của Trần Hạo cũng có bốn người, hơn nữa còn dựa theo quy củ bốn người được sắp xếp theo thứ tự, Trần Hạo đứng thứ ba. Nhưng khuya hôm nay bởi vì lão đại có việc bận nên không quay về phòng ngủ, vì vậy trong phòng chỉ còn lại ba người. Trần Hạo xuyên qua chiếc mền mỏng chứng kiến nữ quỷ kia đứng bên giường lão tứ chốc lát, cuối cùng thở dài một hơi tiếp tục đi tới bên giường lão nhị.Lão nhị là một tên mập mạp, tuy rằng còn chưa tính là quá béo nhưng lại tròn trịa, nhưng dù sao gương mặt lại như búp bê, thật làm người rất thích. Trần Hạo chứng kiến nữ quỷ kia đứng ngay đầu giường lão nhị trong chốc lát, nhưng không xoay người rời đi, mà cúi người xuống ghé sát đầu vào mặt lão nhị.- Xong đời, lần này nhị bàn chết chắc rồi!Trong lòng Trần Hạo thầm nghĩ. Nữ quỷ dựa lên trên người lão nhị, hơn nữa theo phương hướng của hắn nhìn sang còn thấy là miệng đối miệng. Trần Hạo cũng không khờ dại tới mức nghĩ nữ quỷ này là nữ sắc quỷ, đến một chuyến chỉ là vì muốn lấy nụ hôn đầu tiên của mấy xử nam như bọn họ mà thôi, hắn suy nghĩ nữ quỷ kia chỉ sợ đang hút ra dương khí của nhị bàn.Nghĩ đến đây, Trần Hạo đột nhiên như tỉnh ngộ. Con nữ quỷ này nhất định là một con âm quỷ. Hắn nhớ lại mình từng đọc trong tiểu thuyết, có một loại quỷ gọi là âm quỷ, dựa vào việc hút dương khí của người sống để duy trì lực lượng cho chính mình. Người bị hút đi dương khí nhẹ thì bệnh nặng một trận, mà nặng thì rất có thể trực tiếp tử vong. Mà loại quỷ này tuy có thể dễ dàng đoạt lấy tính mạng người khác, nhưng lá gan lại nhỏ, cho nên yêu thích đợi khi người sống ngủ say mới đến rút ra dương khí, cũng không làm kinh động người sống. Nếu như bị kinh hoảng sẽ chạy trốn rất nhanh. Mà trước đó hắn dùng mền che chắn toàn thân, lão tứ ngủ lại thích nằm úp sấp, nữ quỷ kia dĩ nhiên không phương tiện hút được dương khí của hai người bọn họ cho nên mới thở dài. Mà lão nhị bởi vì thân thể tròn trịa nặng nề, ngủ luôn ngẩng cao đầu, đối với loại nữ quỷ thích hút dương khí mà nói tư thế đó thật sự vô cùng phương tiện…Ở trong lòng không ngừng nghĩ cách, nhưng Trần Hạo thật sự không nghĩ ra cách làm ra hành động gì đó. Tuy rằng nhập học chưa lâu, còn chưa xem như là bạn thân thiết, nhưng dù sao cũng là bạn học hơn nữa còn ở chung phòng ngủ, cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp, dù gì cũng có chút cảm tình. Muốn Trần Hạo trơ mắt nhìn nhị bàn bị một con âm quỷ hút đi dương khí, hắn thật sự là làm không được. Nếu chỉ bị sinh bệnh thì không nói, nhưng nếu để nhị bàn thật sự bị con nữ quỷ hại chết, Trần Hạo cảm giác bản thân mình nhất định sẽ vì sự nhát gan sợ phiền phức của mình mà hối hận cả đời.Lấy hết dũng khí, Trần Hạo vẫn quyết định liều mạng. Nếu thật sự giống như trong tiểu thuyết miêu tả, loại âm quỷ kia có lá gan thật nhỏ, như vậy hắn chỉ cần thình lình làm nữ quỷ hoảng sợ có lẽ có thể dọa nó bỏ chạy.- Uống…Trần Hạo hít sâu một hơi, dùng hết toàn bộ dũng khí tích góp được mãnh liệt mở mền, lớn tiếng hét to. Tựa hồ bị tiếng hét của Trần Hạo làm hoảng sợ, nữ quỷ quay phắt đầu lại, Trần Hạo liền nhìn thấy rõ bộ dáng của nó.Không nói là có bao nhiêu khủng bố, nhưng trên mặt nữ quỷ không chút huyết sắc, càng giống như một người bệnh thiếu máu. Mặt mũi không hung tợn, cũng không thối rữa, chỉ là một nữ nhân có gương mặt thật bình thường mà thôi. Nếu so sánh biểu tình hoảng sợ của nữ quỷ càng làm Trần Hạo có cảm giác mình càng giống như một con quỷ chạy đi dọa nạt người.“Sưu” một tiếng, nữ quỷ kia tựa hồ bị Trần Hạo làm hoảng sợ, cuồn cuộn nổi lên một trận gió, nhanh chóng bay ra khỏi cửa sổ, biến mất trong bầu trời đêm đỏ sậm…