- Việc này sao…nhưng thật ra cũng không cần quá lo lắng!Minh Diệu nghĩ nghĩ:- Người đàn bà kia không phải đi cùng chúng ta, chỉ là về sau mới gia nhập vào nhóm người chúng ta mà thôi, cho nên khả năng những người khác bị lây nhiễm không lớn lắm!- Chuyện này do ngươi đi quyết định sẽ tốt hơn, ta chỉ đưa ra lời đề nghị mà thôi!Thiên Tướng tiếp tục nói:- Nhớ kỹ, thứ này do máu đến lây nhiễm, nếu trong nhóm người các ngươi có người sắc mặt đột nhiên tái nhợt, thân thể gãi ngứa, quá mức đói khát, không cần do dự, trực tiếp chặt đứt đầu của hắn!- Làm sao ngươi lại hiểu biết rõ đối với loại quái vật này đến như vậy?Minh Diệu cảm thấy được người đàn ông này nhất định còn có chuyện gì đó không chịu nói ra.- Mục đích ngươi tới nơi này, hoặc là nói Diệp Trọng rốt cục lại có quan hệ gì tới loại chuyện này đây?- Vẫn chưa tới thời điểm, có lẽ sẽ có cơ hội do chính Diệp đại nhân tự mình nói chuyện với ngươi đi!Thiên Tướng lắc lắc đầu:- Nhưng ta có thể khẳng định nói cho ngươi biết, lần này ta là theo mệnh lệnh của đại nhân, mục đích chính là vì muốn ngăn cản chuyện này mở rộng!- Thứ này chỉ có thể tồn tại trong truyền thuyết, như thế nào lại có thể xuất hiện bên trong trấn nhỏ thế này? Về chuyện này ngươi có biết được tin tức gì không?Minh Diệu tiếp tục hỏi.- Dục vọng, dã tâm!Thiên Tướng nói:- Kẻ làm ra chuyện này bất quá chỉ là một con rối mà thôi, sau lưng của hắn còn có thứ càng thêm hắc ám tồn tại. Bây giờ còn không phải lúc, sau này ngươi sẽ từ từ hiểu rõ. Có lẽ là do vận mệnh an bài, ngay từ rất sớm ngươi cũng đã cố ý hoặc vô tình bị cuốn vào trong lốc xoáy, đã không còn cách nào thoát thân, cho nên tất cả chuyện này sớm muộn gì ngươi cũng sẽ hiểu rõ.- Rất sớm lúc trước…Là ám chỉ sự kiện nữ thi nông thôn kia sao?Minh Diệu cúi đầu nghĩ nghĩ:- Lại nói tiếp lần đó tựa hồ giống như là một sự bắt đầu đi…Minh Diệu ngẩng đầu lên, còn muốn hỏi thăm quan hệ giữa Thiên Tướng cùng Diệp Trọng, lại phát hiện người đàn ông trước mắt đã sớm không còn thấy bóng dáng, giống như chưa từng xuất hiện qua bao giờ.- Nói tới đây đã được rồi, ta phải đi. Nói một tiếng với tiểu cô nương chân dài kia, lần sau ta tiếp tục mang nàng đi xem cá vàng a!Từ phía xa xa truyền tới thanh âm tiếng kêu la của Thiên Tướng, giống như có lẽ đã rời đi thật xa.Một cuộc nói chuyện chẳng những không cởi bỏ được bất cứ nghi vấn nào của Minh Diệu, ngược lại trong đầu hắn càng thêm rối loạn. Minh Diệu nghĩ thật lâu cũng không sửa sang được điều gì rõ ràng, dứt khoát không nghĩ tiếp, xoay người quay về căn nhà nhỏ.- Việc này…Minh Diệu tiên sinh…Minh Diệu vừa bước vào cửa, Vương Hiệp liền nghênh đón, sắc mặt tựa hồ có chút xấu hổ.- Tôi nghĩ chúng tôi nên rời khỏi nơi này tốt hơn.Minh Diệu không đợi Vương Hiệp mở miệng, đã giành nói trước:- Thật sự là ngượng ngùng, bởi vì sự sai lầm của tôi khiến cho một người bị lây nhiễm trà trộn vào, còn hại chết một người!- A a a a…Vương Hiệp cười ngượng ngùng vài tiếng, Lương Văn Văn đi cùng đám người Minh Diệu bị biến thành quái vật, cắn chết người thanh niên kia, toàn bộ những người còn sống sót trong nhà đem trách nhiệm đẩy hết lên Vương Hiệp đã cho phép đám người Minh Diệu đi vào phòng. Đám người kia ngay khi dân trấn điên cuồng tấn công vào căn nhà chỉ biết lạnh run kia, lúc này lại phấn chấn tinh thần quở trách Vương Hiệp, muốn hắn ra mặt lập tức đuổi nhóm người Minh Diệu rời đi.Vương Hiệp cũng lâm vào trong khó khăn. Bởi vì hắn biết chuyện này tuy là tai nạn do nhóm người Minh Diệu mang đến, nhưng nếu như không có Minh Diệu bọn họ ở lại nơi này, sức chiến đấu trong nhà này sẽ giảm xuống rất nhiều, rất khó khăn qua được một cuộc tiến công của dân trấn điên cuồng lần kế tiếp. Nhưng những người đó lại không nghe theo lời giải thích của hắn, kiên trì đòi đem Minh Diệu bọn họ đuổi ra ngoài.Còn chưa đợi hắn mở miệng, Minh Diệu đã nói ra trước, như thế không thể tốt hơn!Hiện tại Minh Diệu cảm giác thật khó khăn, chính là Lương Văn Văn đã bị lây nhiễm, vốn định bắt giữ nàng quan sát nhiều hơn một chút, nghiên cứu loại đặc tính của yêu vật này. Nhưng hiện tại xem ra đã không còn được nhiều thời gian, mà cũng không thể đặt nữ nhân kia ở lại trong nhà, cho nên Minh Diệu quyết định tiễn nàng đi, đến địa phương nàng cần đi vẫn tốt hơn.Nghe được Minh Diệu quyết định giết Lương Văn Văn, Vương Tĩnh tràn đầy nước mắt cầu xin. Bất kể nói như thế nào Lương Văn Văn cũng là bạn tốt nhiều năm của nàng, mặc dù nữ nhân này đã làm ra rất nhiều chuyện khiến người khinh thường, nhưng nếu như năm đó không có Lương Văn Văn, như vậy hiện tại không biết Vương Tĩnh sẽ có bộ dáng như thế nào.- Tâm tình của cô tôi lý giải, nhưng đây đã là chuyện không còn cách nào.Minh Diệu thở dài một hơi:- Nơi này chúng ta đã không thể tiếp tục ở lại, bởi vì Lương Văn Văn bị lây nhiễm, những người kia đã sản sinh địch ý đối với chúng ta, rời khỏi nơi này là phương pháp duy nhất. Hơn nữa tôi vừa cùng nói chuyện với vị đại thúc biến thái kia, hắn tuy rằng còn rất nhiều chuyện giấu diếm tôi, nhưng tôi xác định hắn biết chân tướng của sự việc này, cho nên lời nói của hắn chúng ta có thể tin tưởng. Hắn nói hiện tại chúng ta tốt nhất nên lập tức rời khỏi trấn nhỏ này, nếu không sẽ có phiền toái càng lớn hơn nữa!- Làm sao rời đi?A Trạch ở bên cạnh hỏi.- Lối ra duy nhất chính là cầu đá nhỏ kia, hiện tại đã bị hủy diệt rồi, còn có con đường khác để ra sao?- Hắn cho tôi cái này!Minh Diệu lấy ra chìa khóa mà Thiên Tướng đưa cho hắn quơ quơ, nhỏ giọng nói:- Có chiếc thuyền là có thể rời đi nơi này!- Như vậy những người bên ngoài làm sao bây giờ?Diệp Tiểu Manh nhìn thoáng qua những người còn sống sót trong trấn. Tuy rằng những người kia dùng một loại ánh mắt thật địch ý nhìn đoàn người của họ, hơn nữa còn có mấy người còn chửi ầm lên, nhưng Diệp Tiểu Manh vẫn muốn mang theo bọn họ cùng nhau rời khỏi nơi này.- Không chứa được nhiều người như vậy!Minh Diệu lắc đầu:- Hơn nữa rất khó xác định trong số bọn họ có người nào đã bị lây nhiễm như Lương Văn Văn mà còn chưa bị phát tác hay không. Tôi đủ khả năng mang đi chỉ có mấy người chúng ta mà thôi!Minh Diệu chưa bao giờ xem mình là Chúa cứu thế. Những người bên ngoài tuy rằng cũng thật đáng thương, nhưng con thuyền kia tuyệt đối không chứa được nhiều người như vậy, hơn nữa dân trấn nơi này so với Lương Văn Văn càng thêm nguy hiểm. Lương Văn Văn bất quá chỉ mới đến trong trấn này được một ngày mà thôi cũng đã bị lây nhiễm, mà dân trấn từ khi lây nhiễm còn chưa bùng nổ cũng đã luôn ở lại trong trấn này, khó bảo toàn bên trong còn có người bị lây nhiễm mà chưa phát tác. Minh Diệu vừa mới bước vào cửa, đã dựa theo đặc thù mà Thiên Tướng tiết lộ quan sát mười ba người sống sót, trong đó có hai người có vẻ khả nghi.- Cho nên hiện tại chúng ta phải lập tức rời đi, bây giờ Lương Văn Văn đã không phải là nhân loại, chỉ vì nhân loại Lương Văn Văn đã chết. Cho nên hãy để cho con quái vật kia nên đi tới địa phương mà nó nên đi đi!Minh Diệu từ trong túi móc ra một bình sứ nhỏ:- Oan có đầu nợ có chủ, cũng đã đến thời gian nên trả nợ rồi!Chứng kiến bình sứ nhỏ trong tay Minh Diệu, Vương Tĩnh ngừng khóc. Nàng hiểu được ý tứ của Minh Diệu, mười năm trước Lương Văn Văn đã hại chết cô gái tên Tiểu Vũ, hơn nữa còn dùng thủ pháp tàn nhẫn đem cô bé kia chế tạo thành Quỹ Linh. Mặc dù là bị người sai khiến, nhưng giết người chính là giết người, đây là sự thật không cách nào chối bỏ, có lẽ bây giờ đã tới thời gian nàng nên trả lại món nợ của mình.