Cố Nhiễm nói xong bèn lùi ra một chút, tách khỏi Quý Thời Dục, tự cúi đầu kéo khóa áo khoác lên.
Quý Thời Dục nhướng mày, có cả ý cười: “Dùng xong là vứt bỏ thế hả?”
Cố Nhiễm khịt mũi bảo: “Rõ ràng là tự anh muốn em dùng mà.”
Quý Thời Dục không nói nữa, chỉ vén lại cổ áo khoác cho Cố Nhiễm, nhìn cả người cô lọt thỏm trong chiếc áo lông vũ, rất giống bé chim cánh cụt Nam Cực.
Anh cười cười, nhớ lại hình ảnh Cố Nhiễm trên thảm đỏ, nói: “Em rất đẹp.”
Cố Nhiễm bỗng cảm thấy hơi nóng vừa rồi như chạm tới gương mặt mình, hai má cô nóng lên.
Cô cúi đầu, cố đè xuống khóe môi không nhịn được cong lên, nói: “Cảm ơn.”
……
Trong hội trường có máy sưởi, các khách mời có mặt ngày hôm nay rốt cuộc cũng không cần gồng mình trong gió lạnh vì cái đẹp nữa, đa số đều khoác trên người một chiếc áo khoác vừa mỏng vừa đẹp.
Chiếc áo khoác dày cộp của Cố Nhiễm giờ cũng được thay bằng áo choàng chất liệu cashmere. Với tư cách là người được đề cử cho giải “Tân binh có sức ảnh hưởng nhất năm”, vị trí ngồi của cô được đặt giữa hàng ghế khách mời.
Hình ảnh cô chỉ đợi MC bảo kết thúc là chuồn đi với tốc độ trăm mét đã lên hot search. Nhìn thấy hot search, Cố Nhiễm mới biết mình bất cẩn, không biết đằng sau lưng toàn là ống kính, đã thế chú đạo diễn còn cho cô một cảnh đặc tả 180 độ không góc chết hình bóng lưng.
Những blogger pha trò trên mạng đã bắt đầu tăng ca làm meme cho cô, một giây trước trên thảm đỏ đoan trang, ưu nhã, một dây sau đã chạy trối chết với tốc độ trăm mát, viết thêm chữ “Mị khum lạnh, mị giả vờ”.
Phần trao giải trên sân khấu được sắp xếp xen kẽ với các tiết mục biểu diễn, đến lúc trao thưởng “Tân binh có ảnh hưởng nhất năm”, Cố Nhiễm căng thẳng vô cùng, ngồi thật nghiêm chỉnh, nhìn chăm chú lên sân khấu.
Chỉ tiếc cái tên cuối cùng mà khách mời hô lên không phải của cô, là một nam minh tinh ăn khách debut chưa được bao lâu, nghe trong giới đồn là có người chống lưng rất mạnh.
Cố Nhiễm cảm thấy hơi mất mát, nhưng nhanh chóng thoải mái lại, vỗ tay chúc mừng như mọi người.
Trừ phân đoạn quyên góp lúc cuối cần một nhóm khách mời được chỉ định sẵn đi lên, thì những người còn lại nhận giải xong là có thể ra về.
Cố Nhiễm rời khỏi hội trường, nhìn thấy Đinh Tắc đang đứng ở hậu trường chờ mình.
“Lúc chiều anh đi đâu đấy?” Vẻ mặt Cố Nhiễm như đang tra hỏi nội gián, “Anh bảo cầm áo đứng đợi em ở cuối thảm đỏ cơ mà?”
Đinh Tắc cười gượng hai tiếng: “Anh tự nhiên mót quá, đúng lúc Tổng Giám đốc đến nên anh nhờ một tí, anh đi giải quyết đại sự, ai biết em lại ra nhanh thế.”
“Thật không?” Cố Nhiễm thấy Đinh Tắc bịa lý do rất có sức thuyết phục, cô mà ngây thơ thêm tí nữa chắc cũng tin đấy.
“Em xem cái này đi.” Thế là Đinh Tắc nói lảng sang chuyện khác, đưa cho Cố Nhiễm xem đồ trên tay anh.
Tuy không đoạt giải nhưng mỗi người được đề cử đều có một tờ giấy chứng nhận đề cử.
Cố Nhiễm cầm giấy chứng nhận của mình, sờ sờ trang bìa và trang bên trong, bù đắp phần nào nỗi tiếc nuối không đoạt được giải.
Hôm nay bị lạnh đông cả người cũng không phải là công cốc.
Cố Nhiễm ôm chứng nhận, xoay đầu nhìn đông nhìn tây tìm kiếm: “Người kia đâu ạ?”
Dĩ nhiên, Đinh Tắc biết người Cố Nhiễm hỏi là ai: “Ngồi trong xe chờ em.”
“Mình đi thôi.”
Đinh Tắc dẫn Cố Nhiễm đến cửa xe, nói tạm biệt rồi tự lái xe tan làm, Cố Nhiễm ôm giấy chứng nhận lên xe, Quý Thời Dục ngồi ở ghế sau, ghế trước là tài xế.
Trong xe mở điều hòa rất ấm, Cố Nhiễm cởi áo lông vũ trên người ra, bên trong vẫn là váy hai màu champagne mặc lúc đi thảm đỏ.
Ở hậu trường đông người, không tiện thay đồ, váy của cô cũng không phải váy cồng kềnh gây bất tiện nên về nhà thay cũng được.
Quý Thời Dục xách đôi giày đặt bên chân Cố Nhiễm: “Nào.”
Cố Nhiễm thấy bên chân mình là một đôi giày thể thao đế bệt màu trắng.
Cô tháo đôi cao gót kiểu xăng đan ra, thay giày đế bằng vào, bắp chân căng cứng cuối cùng cũng được thả lòng.
Cố Nhiễm thoải mái thở ra.
Tài xế phía trước hỏi bây giờ đi đâu.
Quý Thời Dục báo địa chỉ nhà Cố Nhiễm.
Xe chạy vững vàng, Cố Nhiễm thấy Quý Thời Dục không hề để ý đến quyển sổ màu đỏ của mình, chủ động giơ hẳn giấy chứng nhận đề cử của mình ra cho anh xem: “Này, cho anh ngó một tí đấy.”
“Đừng có làm hỏng của em.”
Quý Thời Dục mở ra, trên đó có viết chúc mừng Cố Nhiễm đã được đề cử cho giải thưởng “Tân binh có ảnh hưởng nhất năm” của Lễ trao giải Starlight, đặc biệt gửi chứng nhận này để chúc mừng.
Cố Nhiễm: “Anh đừng thấy chỉ là đề cử thôi nha, em là streamer đầu tiên được đề cử cho giải thưởng này đấy.”
Quý Thời Dục xem xong thì khép lại giấy chứng nhận: “Chúc mừng em.”
Cố Nhiễm rất hẹp hòi rút lại giấy chứng nhận của mình từ tay anh: “Bình thường thôi.”
Cố Nhiễm khoe giấy chứng nhận xong, cúi đầu nghịch điện thoại.
Cô thấy trên trang chủ Weibo của mình toàn là meme “Mị khum lạnh, mị giả vờ” chiều nay của mình, trên trán trượt xuống mấy vạch đen.
kiểu zậy
Cố Nhiễm đăng nhập vào clone của mình, trang chủ của clone không có meme “Mị khum lạnh, mị giả vờ” của cô nữa, nhưng giao diện tin nhắn trong nhóm chat lại bùng nổ.
Tin nhắn mới của nhóm chat “Vợ chồng trăm năm” 9999+
Bình thường tuy có rộn ràng nhưng cũng không đến mức như hôm nay, Cố Nhiễm ấn vào, thấy cả màn hình toàn là【A a a a soft xỉu】
【Huhuhu bao giờ mới HE được đây】
【Hóa ra anh tổng cũng xem Weibo thật nha】
Cố Nhiễm mãi mới biết được từ cái điên cuồng của tin nhắn trên màn hình là hình như vì Quý Thời Dục đã nhấn thích cái gì đó.
Lần trước, vì giúp cô làm sáng tỏ chuyện người giúp việc, Quý Thời Dục đã đăng ký Weibo. Dù từ đó đã không sử dụng nữa nhưng vẫn không ngăn được sự nhiệt tình của mọi người, lượng follower mỗi ngày tăng lên theo cấp số nhân.
Cố Nhiễm lướt vào trang chủ của Quý Thời Dục, thấy đúng thật là hôm nay anh đã nhấn thích một bài đăng.
Toàn là hình ảnh xinh đẹp hôm nay của cô trên thảm đỏ do marketing account lớn đăng tải.
Cố Nhiễm dựa lưng vào ghế cong môi cười, lướt tiếp xuống, thấy người dùng này gần đây đã nhấn thích một bài đăng.
Bài đăng meme ma thuật “Mị khum lạnh, mị giả vờ” của một marketing account chuyên đăng bài hài hước.
Cố Nhiễm: “……”
Không muốn cười nữa.
Người ta trêu thì thôi, anh cũng bắt chước theo người ta là thế nào!
Đồ thối!
……
Quý Thời Dục phát hiện thái độ của Cố Nhiễm đêm nay đối với anh rất lạ.
Anh có thể cảm nhận được bỗng nhiên Cố Nhiễm rất ngứa mắt anh.
Không thèm nói tiếng nào, vừa về là đi tháo trang sức tắm rửa, chọn bộ đồ ngủ hợp gu thẩm mỹ của anh nhất, rồi bắt đầu lắc lư đi lại trong phòng, cuối cùng ngồi trên sofa nghịch điện thoại, vắt hai chân lên bàn trà. Váy cô rất ngắn, làm nổi bật lên đôi chân thẳng tắp, trắng như tuyết.
Dây váy trên vai cũng lỏng lẻo trượt xuống, chống đỡ bằng chiếc dây áo mỏng manh bên kia.
Cố Nhiễm liếc mắt nhìn Quý Thời Dục đi rửa mặt, rồi lại nhìn bức ảnh trên điện thoại, và cả nhóm chat fans Vợ chồng trăm năm đêm nay cứ như từng đợt oanh tạc, chẳng khác gì ăn Tết.
Hết cục đường ‘nhấn thích’ lại đến một cục đường siêu to khổng lồ khác.
Hình ảnh hôm nay sau khi đi thảm đỏ, Quý Thời Dục ôm cô để sưởi ấm cho cô không biết đã được ai chụp lại, đăng lên mạng.
Áo khoác đen dài của người đàn ông trong hình mở rộng ta, cô gái phía trước mặc một chiếc áo lông vũ, nhìn qua như một bé chim cánh cụt. Hai người mặt đối mặt, dính lấy nhau, người đàn ông ấn cô gái vào sâu lồng ngực mình.
Cô gái trong ảnh đội mũ của áo lông, cả cơ thể được bao bọc trong lồng ngực của người đàn ông và áo lông vũ, không thấy mặt, nhưng chỉ bằng đôi giày cao gót dưới chân fans đã tinh mắt nhận ra là ai. Chính là nữ streamer đang nổi Cố Nhiễm, hôm nay lạnh đến mức có cả meme.
Không biết ai chụp những bức ảnh này, nhưng bố cục vô cùng hoàn hảo, thậm chí còn thêm cả filter trước khi đăng lên.
Phần bình luận bên dưới hình ảnh chẳng khác gì đại hội gà nhựa gào thét:
ý là tiếng con này ré lên á:))
【A a a a a cái đậu mé thế này mà vẫn chưa HE? Thế này mà vẫn còn chưa HE?】
【Yêu nhau cho tôi! Dính lấy nhau thật chặt vào! Không có sự cho phép của bọn này không được tách nhau ra!】
【Soft quá soft quá mị xỉu rồi huhuhu】
【Tui chưa thấy cặp nào mà đẹp đôi như cặp này luôn á, nhảy xuống hố theo phương vuông góc】
【Vuông góc + 】
【Với lại đêm nay Quý Thời Dục còn nhấn thích mấy tấm ảnh xinh đẹp tuyệt vời của Cố Nhiễm trên Weibo, soft xỉu luôn á】
【Tui đề nghị, Vợ chồng trăm năm, ngay bây giờ, ngay lập tức, HE liền cho tuiiii!】
【Cố Nhiễm iu dấu đừng nhử nữa, nhử thêm nữa là tụi tui già luôn ó huhu】
【Hồi trước em cũng ủng hộ Cố Nhiễm nhử tiếp, nhưng mà nhìn thấy cái ảnh này là em không nhịn được, thật sự. Yêu đương nồng cháy không được hay sao ạ ahiuhiu】
【Ban ngày là Tổng Giám đốc, tối đến là người giúp việc cũng không sao, lúc ngủ cho ổng làm chồng được hông. Mắt đẫm lệ,jpg】
【Lầu trên, tôi nghi bác có gì đấy không ổn】
【+ , tôi nghi thím đang bàn chuyện không trong sáng, với lại hình như có cả chứng cứ】
……
Cố Nhiễm nhìn những bình luận cố chấp ấy, dẩu dẩu miệng.
May mà vẫn còn có những ý kiến khác.
Các Cá nhỏ nhìn thấy bức ảnh tràn ngập không khí lãng mạn này, phản ứng đầu tiên là bất ngờ, cuối cùng cố sức nuốt xuống mong muốn tham gia cùng mọi người nói “Đù mé soft xỉu”, bắt đầu sôi nổi bình luận dưới bài viết:
【Có gì hay ho mà ship, chỉ là công cụ sưởi ấm chạy bằng cơm của chị đẹp thôi, hứ】
【Người giúp việc tiện đấy cung cấp dịch vụ sưởi ấm thui, có đến mức đấy không?】
【Bảo cái này soft á, các bà đúng là mấy tấm chiếu chưa trải】
【Chị đẹp xin miễn bị buộc vào với công cụ sưởi ấm chạy bằng cơm】
【Nhiễm Nhiễm nhử tiếppp!】
Cố Nhiễm nghĩ đến hôm nay Quý Thời Dục nhấn thích meme đầy tính ma thuật của mình, hừ một tiếng, sau đó cũng nhấn một cái like.
Thế là mọi người đang gặm nhấm ảnh ôm nhau sưởi ấm thấy người dùng “Streamer của Cat Paw – Cố Nhiễm” vừa mới nhấn thích một bài Weibo:
“Có gì hay ho mà ship, chỉ là công cụ sưởi ấm chạy bằng cơm của chị đẹp thôi, hứ.”
Quần chúng đang cố chấp đu CP: “……”
……
Quý Thời Dục tắm rửa xong ra khỏi phòng tắm.
Điện thoại nhận được tin nhắn WeChat.
Cố Minh Cảnh vừa gửi cho anh vài bức ảnh chụp màn hình Weibo.
Một ảnh là mọi người đang gặm nhấm ảnh ôm nhau sưởi ấm, một ảnh khác là chụp màn hình Cố Nhiễm vừa nhấn thích “Có gì hay ho mà ship, chỉ là công cụ sưởi ấm chạy bằng cơm của chị đẹp thôi, hứ.”
Cố Minh Cảnh:【Tình cảm bao nhiêu lâu giờ chỉ còn là công cụ chạy bằng cơm thôi hả?】
Quý Thời Dục nhìn ảnh chụp màn hình Cố Nhiễm nhấn thích, dùng đầu lưỡi đẩy đẩy má phải.
Anh ra phòng khách, Cố Nhiễm vẫn ngồi như lúc nãy, đôi chân trắng ngần như muốn phát sáng dưới ánh đèn, dây váy bên phải lỏng lẻo.
Cô nhìn anh, hai người nhìn nhau, đến cả tư thế ngồi của Cố Nhiễm cũng không đổi, có vẻ như chẳng thấy có gì không ổn.
Quý Thời Dục lại gần.
Cố Nhiễm trên đường về bỗng làm lơ anh, vừa về là cố ý mặc thế này trước mặt anh. Khi nãy, lúc mọi người đang gặm nhấm ảnh chụp, lại dùng tài khoản chính, công khai nhấn thích bài viết “công cụ sưởi ấm chạy bằng cơm”.
Quý Thời Dục đứng trước mặt Cố Nhiễm, đưa lưng về phía ánh đèn, người Cố Nhiễm tối đi một mảng.
Cố Nhiễm ngước lên từ điện thoại, nhíu mày, thấy anh đang đứng trước mặt mình thì không khách sáo bảo: “Tránh ra, anh chắn em rồi.”
Thế là Quý Thời Dục ngồi xuống.
Anh ngẩng đầu nhìn Cố Nhiễm vẫn giận dỗi, nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm túc, hỏi: “Em sao thế?”
Cố Nhiễm: “Sao thế cái gì?”
Quý Thời Dục: “Em biết mà.”
Cố Nhiễm biết Quý Thời Dục đang hỏi cô sao tự nhiên lại như vậy.
Cố Nhiễm híp mắt: ‘Thế thì anh cũng biết.”
“Biết nhấn thích quá mà, hứ.”
Quý Thời Dục cau mày, nghe Cố Nhiễm nói đến nhấn thích nên lại móc điện thoại ra xem.
Hôm nay anh nhấn like vài bức ảnh thảm đỏ của Cố Nhiễm.
Quý Thời Dục không thấy mình nhấn like những thứ đó thì có vấn đề gì, đến tận khi anh lướt xuống cuối, thấy bài viết mới nhất mà anh nhấn thích.
Meme đầy tính ma thuật “Mị khum lạnh, mị giả vờ” của Cố Nhiễm.
Quý Thời Dục cuối cùng cũng hiểu vì sao đêm nay Cố Nhiễm cứ nhằm vào mình như thế.
Lúc tìm những bức ảnh liên quan đến thảm đỏ tối nay của Cố Nhiễm, anh thấy cái meme này, vốn không định nhấn thích nhưng lại không cẩn thận ấn nhầm.
Quý Thời Dục ấn vào bài viết gốc, phía dưới bình luận toàn là “Chủ thớt ơi, ông được anh tổng like kìa!”, “Đm anh tổng cũng dùng meme của Cố Nhiễm như bọn mình à =)))))” “Quý Thời Dục, anh xem thì thôi lại còn nhấn like, không giữ mặt mũi chị đẹp Cố à!”
Quý Thời Dục hít sâu một hơi.
Cố Nhiễm giữ thể diện nên giận dỗi với anh cả tối.
Quý Thời Dục ấn hủy like trước mặt Cố Nhiễm, giải thích: “Anh ấn nhầm thôi mà.”
Cố Nhiễm ‘Xì’ một tiếng, ngoảnh đi.
Quý Thời Dục nhích người ra phía trước một chút: “Nhiễm Nhiễm.”
Cố Nhiễm vẫn ngoảnh đi.
Quý Thời Dục cúi đầu, cười nhẹ một tiếng.
Cố Nhiễm cau mày quay ra: “Anh cười cái gì?”
Quý Thời Dục nhớ tới bài viết Cố Nhiễm nhấn thích, hỏi: “Làm công cụ chạy bằng cơm vẫn chưa đủ để tạ lỗi à?”
Cố Nhiễm phồng má, ngồi thẳng dậy một chút: “Đấy là do anh tự nguyên, có phải em bắt ép đâu.”
“Ừm,” Quý Thời Dục chân thành gật đầu: “Anh tự nguyện.”
Anh xuống thấy một bên dây váy của Cố Nhiễm đã rơi xuống: “Nên em tra tấn anh thế này à?”
Cố Nhiễm: “……”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên, biểu cảm bắt đầu có vẻ không được tự nhiên, đang định vơ cái gối ôm lên che thì Quý Thời Dục đã kéo má cô hôn một cái.
Cố Nhiễm khẽ “Ưm” một tiếng.
Môi răng của anh đêm nay dường như tràn ngập ý chiếm hữu, cứ như binh lính đang công thành đoạt đất, không ai đoán được diễn biến tiếp theo. Cố Nhiễm cũng đáp lại, cuối cùng nhân lúc anh thở dốc mà tìm cơ hội tách ra, đẩy đẩy lồng ngực anh.
Giọng Cố Nhiễm như mèo kêu, chẳng có chút sức lực nào, chỉ bảo: “Không muốn.”
Quý Thời Dục hơi ngạc nhiên, anh biết cô nói không muốn là không muốn cái gì.
“Anh đừng bắt nạt em.” Giọng Cố Nhiễm mang theo một chút nức nở, biết nếu cứ tiếp tục như vậy thì mình thế nào cũng sẽ gục ngã.
Thực ra hai người đều giống nhau, cô biết Quý Thời Dục thích gì, và Quý Thời Dục cũng biết làm thế nào để cô vứt bỏ lý trí một cách dễ dàng nhất.
Quý Thời Dục hơi tách ra, nhìn đôi mắt ướt át của Cố Nhiễm.
Cố Nhiễm bắt lấy nút áo ngủ của Quý Thời Dục trước ngực mình.
Cô bảo vệ một chút tự trọng, bướng bỉnh cuối cùng, đến bây giờ, cô biết cô dường như vẫn không thể tách rời người đàn ông này nhưng cô vẫn cố chấp như thế, cô không muốn giống như trước đây nữa. Chuyện tình cảm hẳn phải bình đẳng, cô đã từng đứng ở vị trí thấp như vậy, bây giờ, biết anh đã cúi đầu thần phục, nhưng cô vẫn muốn nhìn thấy anh trước mặt mình ở một vị trí thấp hơn một chút, chứ không phải luôn luôn áp đảo, đứng ở phía trên mình.
Cố Nhiễm cụp mắt xuống, không nhìn Quý Thời Dục, nói: “Không được.”
Quý Thời Dục hôn nhẹ vài cái lên môi Cố Nhiễm, trầm giọng đồng ý: “Ừm.”
Nhưng anh lại không kết thúc nụ hôn này.
Ban đầu Cố Nhiễm hơi ngẩn ra, không hiểu sao Quý Thời Dục đã đồng ý rồi lại vẫn như thế. Đến tận khi nụ hôn dừng lại trên bụng nhỏ của mình, cô mới sực nhận ra anh đang làm gì, trợn tròn mắt.
“Không thích… Ưm.” Cô muốn đẩy cái đầu kia ra, nhưng lại chỉ như cá nằm trên thớt, nâng eo bật lên hai cái, có thế nào cũng không thoát được.
Rèm cửa đã khép lại từ lúc nào, phòng khách im ắng chỉ có vài tiếng nức nở kìm nén.
Lúc Quý Thời Dục đứng hẳn dậy, âm thanh ấy mới tạm dừng lại, anh cười cười, rồi trầm giọng hỏi cô: “Thế này có được không?”
“Anh tránh ra.” Cố Nhiễm nghẹn họng, che mặt, có chết cũng không muốn bỏ tay xuống.