Đinh Tắc nghe thấy câu Cố Nhiễm lẩm bẩm, ho nhẹ một cái: “Ừm, chuyện này, cũng không thể nói một cách tuyệt đối như thế được.”
Cố Nhiễm: “Hử?”
Đinh Tắc: “Phải xem là người yêu cũ trong thời điểm nào, nếu là hai người trưởng thành suy nghĩ chín chắn, nói với em là yêu đương mà không làm gì, có hơi bịp bợm.”
“Nhưng nếu là hai học sinh, anh cảm thấy vẫn đáng tin ở mức độ nào đấy.”
“Hồi cấp ba anh cũng lén yêu sớm với bạn nữ lớp bên cạnh, trường quản nghiêm đến mức yêu đương chỉ giới hạn trong cái liếc mắt đưa tình, đến tận lúc chia tay mà còn chưa được nắm tay nhau.”
Cố Nhiễm nắm dây an toàn trước ngực, nghe vậy gật gật đầu, từ tốn bổ sung một câu: “Nhưng mà trường em quản không hề nghiêm.”
Trường Quốc tế, giáo viên chẳng quan tâm đến việc học sinh có yêu đương hay không.
Đinh Tắc: “……”
Biết ngay, không cần nghĩ cũng biết là có liên quan đến Quý Thời Dục.
Anh thở dài, bảo: “Thế thì mặc kệ cái người nói với em câu này đi, lời ong bướm đường mật thốt ra từ miệng đàn ông không tin được, đàn ông hay đi lừa người ta cũng không tin được.”
Cố Nhiễm không nói gì.
Quý Thời Dục đến nói chuyện còn lười, cụm từ lời ong bướm đường mật chẳng dính dáng gì đến anh.
Trừ lúc trên giường hơi ‘chó’ một tẹo, thì về những phương diện khác cũng chưa từng lừa cô lần nào nhỉ?
Cố Nhiễm nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
……
Thật ra, dạo này còn có một nữ diễn viên khá nổi khác muốn làm đại diện cho《Thánh Linh Giang Hồ 2》, biết《Thánh Linh Giang Hồ 2》chuẩn bị ra mắt, quản lý đã chủ động gửi cho bên công ty không ít ảnh chụp thể hiện cô diễn viên này có thể tái hiện lại được hình tượng của Tinh Dao. Nhưng các sếp lớn của công ty game đã mở họp thương thảo, cuối cùng vẫn nhất trí chọn Cố Nhiễm.
Bên cô diễn viên trẻ kia dường như không hài lòng, đã hạ mình ngang hàng với một nữ streamer để tranh nhau suất đại diện, họ cảm thấy công ty game hẳn phải không hề do dự mà chọn bên họ mới đúng, nhưng cuối cùng lại thất bại.
Thế nên studio của cô diễn viên “cố tình vô ý” đăng mấy bài Weibo tràn ngập ẩn ý, nói làm việc cẩn thận chăm chỉ, thế mà lại chẳng bằng công chúa nhà nào đó.
“Công chúa” dạo này là danh hiệu của Cố Nhiễm. Tuy các fans trong live stream không gọi cô như thế, nhưng các diễn đàn tin tức, các tài khoản hóng phốt, hóng drama lớn đều thích dùng từ này để thay thế cho tên cô. Vì sau một trận chiến với nữ idol, cái danh hiệu được công ty nâng đỡ, chống lưng “Công chúa nhỏ của Cat Paw”, “Công chúa nhỏ của Tin Bác” đã ăn sâu vào lòng công chúng, thậm chí còn có rất nhiều bài đăng “Tám xem rốt cuộc công chúa có quan hệ gì chống lưng”.
Cố Nhiễm nhìn bài đăng ẩn ý của studio nhà cô diễn viên, bĩu môi.
Mình không được chọn nên chỉ biết ngồi đấy chơi trò nói móc, còn lâu cô mới đi nghĩ kỹ xem bọn họ móc mỉa cái gì.
Thế nên, hôm nay Cố Nhiễm chưa bắt đầu quay, phần lớn thời gian đều lên Cat Paw đăng hoạt động của streamer, còn cố ý lên Weibo đăng cái ảnh chụp nền vải xanh lục, viết “Bắt đầu thôi~”
Vui vẻ móc mỉa lại, cố tình làm người ta ngột ngạt.
Cố Nhiễm đăng Weibo xong, đưa điện thoại cho Đinh Tắc rồi vào phòng hóa trang làm tạo hình.
Hôm nay làm tạo hình với cô còn có một bạn nữ khác, nhưng cũng giống như Đường Tống, chỉ là người làm nền không lộ mặt.
Vì trong nguyên tác, Tinh Dao chỉ là một trong những nữ chính, còn có một nữ chính khá. Hôm nay cần quay cảnh Tinh Dao tận mắt nhìn thấy nam chính yêu đương cùng nữ chính còn lại theo nguyên tác, cũng là phần ‘ngược’ Tinh Dao trong toàn bộ nguyên tác.
Vẻ tùy ý ít ỏi trên khuôn mặt cũng biến mất.
Bạn diễn nữ cũng là sinh viên Học viện Điện ảnh, rõ ràng là chuyên nghiệp hơn cô ngày hôm qua rất nhiều, mỉm cười thân mật, tựa lên vai Đường Tống.
Trong kịch bản viết, bây giờ cô phải đứng một chỗ, nhìn người mình thích thân mật với một người khác.
Cố Nhiễm cứ ngơ ngác đứng đó.
Cô những tưởng mình sẽ không cảm được tình tiết như thế này, đến tận khi cảnh tượng trước mặt bỗng trùng với cảnh tượng nào đó trong hồi ức của cô.
Hình như là vào một chiều hè, cả trường tràn ngập tiếng vui cười ồn ã. Trong quán cà phê ở căng-tin, nhóm bạn lớp 12 của Quý Thời Dục và Cố Minh Cảnh ngồi tụ lại với nhau, Tần Văn Y ngồi cạnh Quý Thời Dục, nói chuyện với bạn bè của anh, cũng tựa lên vai anh như thế.
Hình như Tần Văn Y nhìn thấy cô, cô đọc được khẩu hình của Tần Văn Y đang nói “A Dục”, trong ánh mắt còn có cả ý cười.
Bầu không khí trong studio rất tĩnh lặng.
Đạo diễn ngồi sau máy theo dõi, quan sát biểu cảm của Cố Nhiễm lúc bấy giờ.
Ông chỉ định quay cảnh này với góc máy toàn cảnh, vì quay cận, quay biểu cảm yêu cầu kĩ thuật diễn quá cao so với trình độ của Cố Nhiễm, rõ ràng là con bé không có kĩ thuật diễn cảnh này.
Nhưng biểu hiện hôm nay của Cố Nhiễm lại làm mọi người vô cùng bất ngờ, cô mới đứng đó chưa được bao lâu, cảm xúc trên mặt cũng dần đậm nét lên, đau lòng, bất lực, tủi thân, cùng với nỗi thống khổ khi chỉ có thể trơ mắt nhìn cảnh tượng ấy.
Đạo diễn vừa mừng vừa ngạc nhiên, vội bảo máy quay quay cận lại, mọi cảm xúc đều được thể hiện hoàn toàn tự nhiên.
Quay xong cảnh này, đạo diễn hào hứng khen ngợi Cố Nhiễm làm rất tốt, thậm chí còn khen cô có thiên phú diễn xuất.
Trên mặt Cố Nhiễm lại không hề có cái vui vẻ vì được khen, cô cố kéo khóe môi lên, như muốn cười một cái, nhưng cũng không cười được.
Cô chẳng có thiên phú diễn xuất gì hết.
Đinh Tắc lại gần, cảm nhận được cảm xúc đi xuống của Cố Nhiễm.
“Không sao chứ?” Đinh Tắc.
Cố Nhiễm lắc đầu: “Không sao ạ.”
Tất cả cảnh quay hôm nay đều là dày vò Tinh Dao, hồi ức của Tinh Dao, nàng là người đứng xem từ đầu đến cuối.
Vô số lần nhìn người mình thích ngọt ngào ở bên một người khác, cuối cùng lại vạn tiễn xuyên tâm mà chết.
Khác với hôm qua khi cô còn không tự chủ được né tránh khi Đường Tống lại gần, hôm nay Cố Nhiễm quay tất cả các cảnh đều cực kì thuận lợi, đạo diễn ngồi ở máy theo dõi mà khen ngợi hết lời, nói cô cuối cùng cũng tìm đúng cảm giác, những người phụ trách công ty game đến xem cũng rất hài lòng.
Chỉ có Đinh Tắc, nhìn Cố Nhiễm đang bị treo lên dây thép quay cảnh vạn tiễn xuyên tâm, cảm thấy cảm xúc của cô hôm nay là lạ.
……
Cố Nhiễm vừa nghe xong việc đã lặng lẽ đi tháo trang sức thay quần áo, vì hôm nay cô nghỉ ngơi không live stream nên trên đường về, Cố Nhiễm bỗng nói với Đinh Tắc: “Đinh Tắc, bọn mình đi ăn đi.”
Đinh Tắc: “Ok, ăn gì đây?”
Cuối cùng, Đinh Tắc theo sự chỉ dẫn của Cố Nhiễm, tìm đến một quán ven đường ở chợ đêm gần nhà cô để ăn thịt xiên.
Đinh Tắc nhìn Cố Nhiễm đang gọi món với bà chủ, đỡ trán: “Anh cứ tưởng em bảo đi ăn với anh, là ăn tiệc kiểu Pháp xa hoa gì đấy cơ.”
Cố Nhiễm: “Chán chết.”
Bà chủ bưng lên đồ ăn và mấy lon bia.
Đinh Tắc nhìn lon bia rồi nhìn Cố Nhiễm: “Em có uống được không đấy?”
Cố Nhiễm giật nắp bia, ngửa đầu tu một ngụm: “Tửu lượng của em hơi bị được đấy.”
Cô chạm lon với Đinh Tắc: “Cạn ly.
Chỉ một lát sau, chợ đêm dần đông đúc hẳn lên, ồn ào, nhốn nháo, cực kì náo nhiệt. Đinh Tắc thấy Cố Nhiễm không ăn gì, cũng chẳng nói gì, nhưng uống tận hai lon bia.
Anh muốn khơi chuyện tâm sự, nhưng Cố Nhiễm hình như không muốn nói, lần nào cũng chỉ “Ừm” lấy lệ một cái, rồi lại tu bia như Coca.
“Anh bảo em đừng có uống không như thế.” Đinh Tắc không nhìn nổi nữa, bỏ cánh gà trong tay xuống, ngăn đôi tay đang chuẩn bị mở thêm một lon bia của Cố Nhiễm.
Anh thấy mặt Cố Nhiễm đã bắt đầu đỏ lên: “Không uống nữa, em mà say là đêm nay anh lại phải đưa em về.”
Cố Nhiễm lắc đầu: “Aiz, ai cần anh đưa em về.”
“Còn lâu em mới say.”
Đinh Tắc nhìn Cố Nhiễm đã bắt đầu nói lắp, vội rút lon bia còn sót lại trong tay cô ra: “Như thế này mà bảo không say?”
“Không say thật mà,” Cố Nhiễm ngước lên nhìn Đinh Tắc, bấy giờ anh mới phát hiện cả hốc mắt lẫn chóp mũi cô đều ửng hồng.
Cố Nhiễm lấy mu bàn tay xoa xoa mắt, lải nhải: “Em bảo anh nhé, em không say, mà em, em nhất định sẽ giả say.”
“Anh cũng tưởng là em đang say, đúng không? Nhưng mà em, hừ, không say đâu.”
Đinh Tắc: “Đcm, như này mà bảo không say thì tên anh mày viết ngược lại.” Anh không ngờ để con bé uống hai lon bia thế mà đã thành như thế này, bắt đầu đau đầu.
Anh hơi bực, nhớ ra cảm xúc của Cố Nhiễm cả ngày nay rất lạ: “Buồn cá gì thì nói ra, nói ra nhỡ người ta giúp được em thì sao, em cứ buồn thế để làm gì, cứ buồn thế thì sẽ có người quan tâm em à?”
Anh nói xong mới nghĩ không biết mình có dữ quá không, đang định an ủi thêm vài câu, chợt nghe thấy tiếng khóc nức nở rõ ràng.
Đinh Tắc hoảng lên, thấy Cố Nhiễm sụt sịt cái mũi đỏ bừng, nước mũi chảy xuống.
Cố Nhiễm ôm vỏ lon bia: “Không ai quan tâm em cả.”
Đinh Tắc: “Anh…”
Cố Nhiễm: “Em kể cho anh một bí mật nhé.”
Đinh Tắc: “Bí mật gì?”
Cố Nhiễm nhìn Đinh Tắc, nói mà giọng mũi nặng trịch: “Em cũng từng không say, nhưng lại lừa anh ấy là say, anh ấy tin là em say nên đưa em đi.”
“Em không muốn lừa anh ấy đâu, nhưng mà em thích anh ấy, em thích anh ấy lắm…” Cố Nhiễm cúi đầu, nước mắt rơi trên bàn.
“Tại sao thích một người lại phải như thế này? Khó chịu thật đấy, em không muốn khó chịu như thế này nữa.”
Đinh Tắc nhìn Cố Nhiễm đang dâng trào cảm xúc, vô cùng kinh ngạc, không ngờ bí mật cô nói với mình lại là cái này.
Nếu anh đoán không sai, thì “anh ấy” trong đó, hẳn là Quý Thời Dục.
Anh rút hai tờ giấy đưa cho Cố Nhiễm: “Em thấy bây giờ em có say không?”
Cố Nhiễm mờ mịt lắc đầu: “Không ạ.”
Không say mới lạ.
Đinh Tắc nghĩ bụng, hít một hơi nặng nề: “Em ngồi đây đã.”
Anh đứng dậy gọi một cuộc điện thoại.
Lúc Quý Thời Dục tới nơi, Đinh Tắc đang kéo Cố Nhiễm lảo đảo đi ra từ chợ đêm.
Quý Thời Dục lại gần, Đinh Tắc nhìn thấy Quý Thời Dục, đẩy Cố Nhiễm cả đêm cứ chốc cười chốc khóc chốc kể bí mật sang: “Anh nói chuyện với nó một lúc đi.”
“Cảm ơn.” Quý Thời Dục đưa tay đỡ Cố Nhiễm.
Trong mơ màng, Cố Nhiễm cảm giác mình xoay một vòng, vừa ngẩng đầu lên, đã nhận ra trước mặt mình là một khuôn mặt quen thuộc.
Quý Thời Dục cúi đầu gọi một tiếng: “Nhiễm Nhiễm.”
Cố Nhiễm khẽ nhếch miệng lên, ngơ ngác, đến tận khi bóng dáng bên ngoài và trong đầu mình dần dần hợp lại làm một.
Cái người mà Tần Văn Y tựa vào, cái người mà cô chỉ có thể đứng từ xa nhìn lên, cái người gieo cho cô hy vọng.
Người ta nói Quý Thời Dục giúp cô, chẳng qua là do tiện tay thôi.
Có khi đến tên của cô anh còn chẳng biết.
Giúp cô đơn giản vì cô là con gái tài xế nhà anh, còn cô lại tự mình đa tình tưởng là thật, vì một chút bố thí, mà cố chấp yêu thầm một người còn không biết tên mình.
Những cái chua xót, và vô số cảm xúc khác của cả ngày nay, đến khi thật sự được gặp người ấy, cuối cùng bộc phát mạnh mẽ.
Đinh Tắc nghe thấy cuối cùng Cố Nhiễm cũng bật khóc.
Anh lắc đầu, đi xa thêm một chút, không nghe hai người nói chuyện.
Quý Thời Dục muốn lau nước mặt trên mặt Cố Nhiễm, nghe Cố Nhiễm khóc to, nói:
“Tại sao anh lại thích Tần Văn Y, mà không thích em.”
Quý Thời Dục đau xót: “Không mà.”
Nước mắt của Cố Nhiễm như những hạt ngọc trai rơi ra từ sợi dây chuyền bị đứt, khóc như trẻ con: “Ai cũng thích Tần Văn Y, nhưng em ghét chị ấy, em ghét chị ấy lắm.”
Cuối cùng cô cũng có thể nói ra mà không e sợ gì, cô thậm chí chưa từng dám nói mình ghét Tần Văn Y, không dám nói ra rằng Tần Văn Y làm cô thấy không thoải mái. Vì khi tất cả mọi người đều thích người ấy, thậm chí ngay cả người bạn thích nhất cũng thích người ấy, chỉ có mình bạn ghét cô ấy, vậy thì tất cả những ganh ghét của bạn sẽ trở thành một loại sai lầm, là lỗi của bạn.
Quý Thời Dục ôm Cố Nhiễm vào lòng, lông mày cau lại: “Anh xin lỗi.”
Cố Nhiễm khóc rất dữ dội, lúc ấy cô cũng chôn mặt vào vai Quý Thời Dục khóc như vậy, chỉ là đêm đó đã nói gì, cô không nhớ được.
Cố Nhiễm: “Anh có Tần Văn Y là không cần em nữa, em mệt lắm, em buồn lắm, em không muốn thích anh nữa đâu, em không kiên trì được nữa.”
Quý Thời Dục xoa gáy Cố Nhiễm, chưa bao giờ hy vọng thời gian có thể chảy ngược như bây giờ.
“Anh chỉ thích em, anh chỉ cần em thôi.” Anh lặp lại từng câu bên tai cô, cho đến khi tiếng khóc của Cố Nhiễm nhỏ dần.
Quý Thời Dục khẽ kéo giãn khoảng cách ra, xoa xoa khuôn mặt ướt đẫm của cô.
“Lần này em phải nhớ kỹ đấy.” Anh nói.
Cố Nhiễm ngơ ngác ngửa đầu lên, hai mắt đẫm lệ. Quý Thời Dục hôn lên trán cô, rồi đến chóp mũi, cuối cùng đặt nụ hôn lên môi cô.