Tỷ Phu Vinh Dự

Chương 9: Yêu cầu quá phận (1)

Đái Tân Ni nước mắt không ngừng nhấp nhô, có vẻ chỉ muốn làm dịu sự tình, nàng không dám hung hãn, cũng không dám ngạo mạn, bộ dạng đáng yêu điềm đạm, dù là nam nhân ý chí sắt đá cũng sẽ động lòng, huống chi là ta?

Mục đích của ta đã đạt được, hơn nữa vượt quá mong muốn.

Ta cố ý cúi đầu trầm tư một chút, sau đó thở dài một hơi, nói:"Cô nói đúng, chúng ta dù sao cũng là đồng sự, không cần phải tuyệt tình như vậy, ừ, tôi có một điều kiện, không biết có được hay không?"

"Đương nhiên có thể, đương nhiên có thể."

Đái Tân Ni mãnh liệt gật đầu như gà mổ thóc.

"Cái chai dù sao cũng vỡ rồi, tuy tôi rất thương tâm, nhưng có lẽ cũng là thiên ý, có lẽ ông trời muốn tôi quên mối tình đầu kia đi. Cô cũng không cần phí sức đi tìm cái chai tương tự, dù giống thế nào đi chăng nữa cũng không phải cái chai kia, đúng không?"

"Ừ, anh nói đúng."

Bộ dạng Đái Tân Ni như vậy, ta nghĩ dù ta nói mặt trời màu đen , nàng cũng nhất định sẽ gật đầu.

"Tôi cũng không phải biến thái, chỉ là ta để ý đến cô lâu rồi, ngươi rất đẹp, rất hấp dẫn, tôi......"

Ta vừa nói vừa quan sát Đái Tân Ni, ta phát hiện nàng bắt đầu đỏ mặt, trời ạ, nàng thật sự rất đẹp, càng xem càng đẹp.

Có lẽ là sắc đảm ngập trời, ta mày dạn mặt dày nói tiếp:"Nhưng tôi biết rõ, nam nhân thân phận hèn mọn như tôi không xứng với cô, cho nên, tôi chỉ có thể thầm yêu cô. Tôi không dám có yêu cầu xa vời, nếu cái nội y này rớt xuống sân thượng nhà tôi, cũng coi như là ý trời, tôi mong cô có thể để nó lại, được không?"

"Nội y? Anh... Anh làm sao có thể yêu cầu quá phận như vậy?" Đái Tân Ni vô cùng xấu hổ.

"Không được sao?" Ta nhẹ nhàng hỏi, điện thoại trong tay lắc lư không ngừng, đây là một ám chỉ, cũng là uy hiếp, hắc hắc, không đồng ý, ta liền báo động.

"Được rồi." Đái Tân Ni cân nhắc lợi hại, rất thẹn thùng đưa chiếc áo ngực màu hồng phấn ra.

"A, ý của tôi là, ta muốn cô mặc nó lên người ngay bây giờ."

Tâm tình kỳ diệu, Đái Tân Ni đồng ý đưa chiếc áo ngực cho ta nên ta liền tiến thêm một bước, khẽ cắn môi, quyết định rèn sắt khi còn nóng, tuy có chút hoang đường, nhưng cũng đáng để liều.

"Anh... Anh thật quá đáng!""

Đái Tân Ni giật mình nhìn ta, bất quá, ta thấy nàng cũng không quá tức giận.

"Van xin em."

Đến phiên ta cầu xin, nhìn Đái Tân Ni do dự, trong lòng đầy hồi hộp, khẩn trương đến đổ mồ hôi. Ta thừa nhận, thủ đoạn của ta rất hèn hạ, rất vô lại.

"Cái này...... Làm sao có thể để ở đây?"

Bộ ngực cao ngất Đái Tân Ni càng không ngừng phập phồng, nàng chỉ đang do dự, cũng không kiên quyết nói không được. Cho nên ta tràn đầy tin tưởng với việc lấy được thiếp thân nội y của nàng, ta nhìn nàng đầy nóng bỏng.

Thời gian từng giây chậm rãi trôi qua, Đái Tân Ni trong ánh mắt soi mói nóng rực của ta, lần nữa cúi đầu, dùng thanh âm cơ hồ chỉ có nàng mới có thể nghe thấy nói một câu "Tôi vào toilet."

Nói xong, nàng đứng lên, đi vào toilet.

Vào toilet làm cái gì? Khẩn trương đến mắc tiểu? Ta tại buồn bực.

Đợi thật lâu, Đái Tân Ni cuối cùng từ toilet đi ra, nàng liếc mắt nhìn ta, mặt đỏ hồng vì xấu hổ, thấp giọng nói "Nội y đặt trong toilet."

"A, thật sự?"

Ta hưng phấn nhảy dựng lên, vọt vào toilet.

Trên tường toilet ngoại trừ khăn lông của ta treo bên ngoài, một kiện áo ngực màu ngà sữa lẳng lặng giắt lên, ta kích động đi qua, dùng ngón tay run rẩy nhè nhẹ mà vuốt ve, giữa ngón tay, nhiệt độ cơ thể Đái Tân Ni vẫn còn cảm giác được, trên đó còn vương chút hương thơm rất đặc biệt, có lẽ ngoài nước hoa, xà phòng thơm, mồ hôi, còn có mùi thơm của cơ thể , nhiều mùi trộn lẫn một chỗ như vậy là lực hấp dẫn trí mạng với ta.

Ta cứng ngắc, cứng rắn đến phi thường, ta lần thứ nhất cảm giác được thủ dâm đã không cách nào thỏa mãn, ta rất muốn gái, rất muốn cùng nữ nhân ân ái. Ra khỏi toilet, ta kỳ quái nhìn Đái Tân Ni, nàng vẫn chưa có rời khỏi phòng ta, mà đang cầm cây chổi quét dọn những mảnh thủy tinh trên mặt đất, bên trong chiếc áo sơ mi trắng bó sát người thoáng lộ ra hai điểm lồi như ẩn như hiện, trời ạ, ta máu chạy thẳng lên não, nhưng ta cố nén dục hỏa đến gần Đái Tân Ni.

"Này!" Ta nhỏ giọng hô.

"Hả?" Kỳ thật ta không hô, Đái Tân Ni cũng biết ta đến gần nàng bên người, nàng vẫn còn quét thủy tinh, nhưng ta biết rõ, nàng đang chú ý ta, bởi vì mặt nàng đang đỏ ửng.

"Tôi nói là một bộ, hình như thiếu một kiện."

Ta phát hiện mình chẳng những háo sắc, mà quả thực là mặt dày, dày đến cực điểm.

"Tôi... Tôi hôm nào giặt sạch đưa thêm cho anh."

Đái Tân Ni tựa hồ thay đổi, trở nên ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, tựa như một thục nữ, kiêu ngạo biến mất không còn tăm hơi, ta thực hoài nghi cô gái đẹp trước mắt này có phải Đái Tân Ni hay không.

"Không, tôi muốn thấy mùi trên người em, không cần giặt gì cả."

Những lời này đã rất hạ lưu, bất quá ta không còn quan tâm, ta hiện tại lá gan so với trời còn lớn hơn, cái gì cũng dám nói ra.

"Hôm nào được không?"

Đái Tân Ni trở nên có chút quái dị, ngực nàng phập phồng kịch liệt, hai điểm lồi trong áo sơ mi cái kia càng ngày càng rõ ràng, có lẽ phát hiện ta nhìn thẳng ngực nàng, nàng vô thức dùng cánh tay ngăn cản, chỉ là đôi mắt có chút ngập nước.

"Không được, nếu ngươi không đưa, tôi sẽ tới giúp em."

Không phải ta không ôn nhu, cũng không phải ta không hiểu phong tình, chỉ là nàng thay đổi quá bất ngờ, không chừng ngày mai nàng lại đổi ý, đề phòng đêm dài lắm mộng, ta không thể chờ đợi được mà kiên trì, thật sự là sắc đảm ngập trời.

Đái Tân Ni nhìn ta, cắn đôi môi đỏ mọng, bất đắc dĩ ngồi xuống ghế sa lon, sau đó nầng váy lên, dùng tốc độ rất nhanh cởi quần lót. Nàng cầm quần lót đứng lên, đi đến trước mặt ta, giống như cười mà không phải cười nói một câu:"Anh thật buồn nôn."

Nói xong, quăng thứ đó về phía ta, quay người chạy ra khỏi phòng.

Ta bắt được chiếc quần lót, lập tức toàn bộ đại não trống không, chờ ta lấy lại tinh thần, Đái Tân Ni đã biến mất trong tầm mắt ta. Ta bưng lấy chiếc đồ lót ấm áp dễ chịu, con mắt như rơi ra, "Oa ! Thật sự không phải là nằm mơ ư?

Ta dùng hai tay run rẩy vuốt ve quần lót trong tay, trên mặt thêu cẩn thận nhiều loại hoa châm có thể so với tác phẩm nghệ thuật, kinh ngạc phát hiện, thứ trong tay mình đã ướt đẫm, thực tế chính giữa còn lưu lại một ít nước, mùi tanh tưởi xông vào mũi, trên đó còn hai cái lông xoăn mềm.

Ta đột nhiên tỉnh ngộ, mắng to mình là đồ con lợn, sau đó nổi điên mà xông lên phòng 6c, hô vang.

"Chân cô bị thương, muốn tìm ngươi muốn nhảy không?."

Đây là ta nghĩ đến duy nhất có thể làm được lấy cớ.

"Tôi không muốn nhảy."

Đái Tân Ni cố ý tựa vào cửa, hai chân bắt chéo, nhẹ hất mái tóc, còn cố ý hếch bộ ngực đầy đặn cao ngất.

Ta như bị điện giật, trong nội tâm rống to: Đây không phải muốn hấp dẫn ta sao? Đây không phải cố ý kích thích ta sao? Trời ạ, nàng sao có thể như vậy?

"Nói với cô lâu như vậy, miệng đắng lưỡi khô, cho tôi một chén nước đi?"

Ta vắt hết óc, muốn lừa gạt Đái Tân Ni mở cửa ra, ta thề, chỉ cần cửa vừa mở, ta liền......

"Không được, khát nước về nhà mà uống, yên tâm, nhà của anh gần như vậy, cam đoan sẽ không chết khát."

Ở bên trong phòng, sau cánh cửa chống trộm là một thân ảnh mỹ diệu. Đái Tân Ni đứng sai cửa nhìn ta chằm chằm, bộ dáng cười mà như không phải cười biểu lộ: "Còn chuyện gì?"

"Cô cứ mở cửa ra." Ta một con sói đói chuẩn bị vồ con mồi.

"Tại sao tôi phải mở cửa ra?" Đái Tân Ni mở trừng hai mắt nhìn ta, như sóng điện băn vào tâm linh cuồng nhiệt của ta.

Tân Ny lắc đầu mãnh liệt, ta nhìn ra nàng đang một mực nhịn cười.

Cách cái cửa chống trộm, ta rõ ràng vô kế khả thi, ảo não hỏi:"Vào nhà ngồi một chút cũng không được sao?"

"Không được, phòng tôi chưa từng có nam nhân vào, huống chi...... Huống chi anh quá nguy hiểm."

Đái Tân Ni vuốt một bên tóc, một bên kiên nhẫn đấu khẩu với ta.

"Tôi nguy hiểm? Vừa rồi ngươi trong phòng ta, ta cũng không làm gì ngươi mà !""

Ta vội vàng giải thích.

"Đó là lúc đó anh còn có chút ít băn khoăn, hiện tại bất đồng, anh bây giờ cái gì cũng dám làm, cho nên...... Cho nên anh bây giờ rất nguy hiểm, may mắn, trước lúc anh trở nên nguy hiểm tôi đã đào tẩu ."

Đái Tân Ni rốt cục nở nụ cười, nàng cười rất giảo hoạt, cười rất đắc ý, ánh mắt nàng nhìn ta giống như nhìn một tên đần.

Ta mờ mịt, đều nói lòng nữ nhân như mò kim đáy bể, lần này ta triệt đẻ bái phục.

Một đêm đó, ta không cách nào ngủ được, ta một mực suy nghĩ nếu như động thủ sớm một chút, tiến công sớm một chút, có phải là đã ôm mỹ nhân được rồi không? Ta hối hận cực kỳ, dạ dày cũng đau đớn, ta không ngừng mắng to mình là một tên siêu ngu ngốc.

Ngày hôm sau, ta mang theo thân hình mệt mỏi cùng tâm tình hưng phấn đi làm, ta hi vọng nhìn thấy Đái Tân Ni, bất kể nói thế nào, nàng ít nhất không ghét ta, còn cười với ta. Ở trước cổng chính công ty, ta đợi Đái Tân Ni đến, nàng vẫn mang phong cách công sở tiêu chuẩn, chỉ thay đổi một bộ quần áo, áo sơmi màu đen tay dài, váy trắng, giày cao gót màu trắng, có lẽ tâm tình không tệ, mặt nàng tươi cười, thần thái sáng láng, đi đứng nhẹ nhàng khoan thai, dáng vẻ thướt tha mềm mại.

Ta hưng phấn nghênh đón nàng? Nhưng Đái Tân Ni thấy ta lại khôi phục vẻ lạnh lùng, nàng thậm chí không nhìn ta, tựa như trong mắt nàng ta là một người xa lạ.

Lòng ta rét run, khổ sở, ưu thương, phẫn nộ... Ta cũng không biết mình vượt qua như thế nào, ta chỉ cảm thấy trời sập xuống.

Nói thật, ta cũng không phải loại nam nhân không bỏ xuống được, chỉ là sự biến hóa quá lớn, một ngày trước ta còn tràn đầy hạnh phúc, vậy mà hôm sau ta lại như rơi xuống đáy vực, ai !" Ta thật muốn khóc, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, đứng ở cửa ra vào công ty, lo lắng chờ Đái Tân Ni tan tầm, thế nhưng, ta đợi đến chín giờ tối, cũng không thấy được thân ảnh nàng.

Ta lại nhớ tới chỗ ở nàng nangf, trực tiếp lên phòng sáu c , kết quả hô đến năm sáu lần cũng không có người mở cửa.

Ta thất vọng cực kỳ, cũng minh bạch, Đái Tân Ni không muốn gặp ta, không muốn thấy ta, khinh thường gặp ta.

Lớn như vậy đây là lần thứ nhất ta có cảm giác thất tình, đêm hôm đó, ta lại thủ dâm, ta dùng cái đồ lót tanh tưởi như cũ kia thủ dâm ba lượt.

Từ ngày đó, Đái Tân Ni như bốc hơi khỏi nhân gian, ta nếm thử nghe ngóng bốn phía, kết quả tin tức gì cũng có, có người nói nàng vẫn ở trong công ty, có người nói nàng đi du lịch , có người nói nàng mắc bệnh , có người nói nàng xuất ngoại, còn có người nói nàng đột nhiên kết hôn......

Nhưng bất kể thế nào nói, ta đều không thấy nàng, bất đắc dĩ, ta chỉ có thu lại tâm tình lạc, lần nữa vùi đầu vào công việc, cuộc sống chính là như thế, ta tự khuyên bảo chính mình.

Nửa tháng sau, ta thăng chức, từ bộ kế hoạch chính thức đi vào bộ phận đầu tư, trở thành một trợ lý.

Bảy ngày về nhà không chỉ mang đến biểu muội của ta, cũng mang lại chút tâm tình nhẹ nhõm sung sướng, nhưng không biết vì sao, ta vẫn nhớ tới Đái Tân Ni. Lúc này, ta đang đứng trước của phòng nàng, do dự thật lâu, rốt cục vẫn bấm chuông cửa.

Ồ? Thật bất ngờ, thật sự ngoài ý muốn , ta giật mình nhìn người ra mở cổng, một khuôn mặt quen thuộc mà xinh đẹp xuất hiện lại trước mặt ta, ta thậm chí không còn tin vào mắt mình, đó là Đái Tân Ni, nửa tháng không thấy, nàng vẫn tỉa ra sức hấp dẫn mãnh liệt, tuy quần áo tùy tiện, tóc còn chút ẩm ướt , nhưng nàng đẹp tới cực điểm.

"Này!""

Ta giả bộ trấn định, cho dù cảm xúc bành trướng, nhưng vẫn tỏ vẻ tiêu sái trước mặt Đái Tân Ni.

"Thăm người thân trở về à?"

Đái Tân Ni một bên dùng khăn mặt lau tóc, một bên hướng ta mãnh liệt nháy mắt, tuy cách chiếc cửa chống trộm, nhưng sự giảo hoạt trong mắt vẫn có thể thấy rõ ràng, tựa hồ hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay nàng.

"Cô biết tôi đi thăm người thân?"

Ta làm bộ giật mình hỏi.

"Nói nhảm, tôi là thư ký hành chính, người trong công ty muốn xin nghỉ đều do tôi quản !""

Đái Tân Ni nói chẳng có chút chú ý.

"Tôi nghe... Nghe nói cô không còn ở trong công ty ?"

Mùi thơm sữa tắm bay vào mũi của ta, mắt ta như muốn lồi ra, có lẽ do vừa tắm rửa xong ,trên người Đái Tân Ni chỉ mặc một bộ áo mỏng, cùng ta nói chuyện, bọt nước trên tóc không ngừng nhỏ xuống ngực, hai điểm nhô lên trên ngực càng ngày càng rõ ràng, ta có thể khẳng định, Đái Tân Ni không có mặc áo ngực. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Trời ạ, nàng cố ý sao? Nàng muốn quyển rũ ta sao? Tâm linh yếu ớt của ta nổi cơn sóng động trời, ánh mắt không cách nào dời khỏi người Đái Tân Ni.