"Ta...... Ta không thích ngươi...... A......"
Phàn Ước càng loạn uốn éo, ta phát hiện, hậu môn cũng ẩm ướt dị thường.
"Chúng ta đánh cuộc đi." Ngón tay của ta tiếp tục đi xuống, trượt đến nơi thần bí nhất, lỗ nhỏ mất hồn nhất. Tại đây hương mật tràn lan khắp nơi, ngón tay ta tiến vào mép động, một dòng nước ấm áp chảy ra thấm ướt toàn bộ bàn tay ta.
"Vậy ngươi nhất định thua...... A...... Ư...... Ư......"
Ta nhẹ nhàng đặt Phàn Ước lên giường, ôn nhu mở ra hai chân của nàng. Đối phó mỗi loại nữ nhân, ta lại dùng phương pháp khác nhau. Phàn Ước không phải Cát Linh Linh, Phàn Ước là cô gái nhỏ cần sự ôn nhu dịu dàng giống như Tiểu Quân, điều các nàng ưa thích không phải bạo lực, mà là nhu tình. Khi ta yêu thương cắm vào Tiểu Phàn, còn ta nhỏ giọng nỉ non bên tai nàng:"Tiểu Phàn, ta yêu ngươi, thật sự yêu ngươi."
Phàn Ước toàn thân kịch liệt run rẩy, hai mắt nhắm nghiền, nhỏ giọng rên hừ nhắm. Nàng một mực thụ động, không có gì phối hợp, trong tiếng thở dốc cho người ta cảm nhận linh hồn nàng như đã thoát ra. Không biết tại sao, ngay khi ta tiến vào cơ thể nàng, trước mắt ta lại hiện lên bóng dáng Tiểu Quân.
Phàn Ước cũng giống như Tiểu Quân, đều là vẻ thanh thuần đáng yêu, núm vú cũng đầy đặn như vậy. Thoáng chốc, ta như lầm tưởng người trước mặt không phải Phàn Ước mà là Tiểu Quân, mỗi nụ cười, mỗi cái nhăn mày của Tiểu Quân đều như xuất hiện trên người Phàn Ước, mà ngay cả tình cảm của với Tiểu Quân cũng đến trên người Phàn Ước. Ta cực kỳ xúc động, côn th*t thô to như mũi khoan xuyên thủng huyệt động của Phàn Ước, hoa viên run rẩy thất sắc.
Phàn Ước đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt mờ ảo, rất mê ly, tựa hồ đã rơi vào cõi thiên đường, hơi thở dồn dập, nàng nhỏ giọng thúc giục ta:"Ư...... Dùng...... Mau dùng sức...... Ah......"
Dùng sức? Không ngờ đến nàng không thưởng thức sự ôn nhu của ta, thế là ta tăng dần lực, còn khẽ cắn lên núm vú.
"Ư...... Ư...... A...... Trung Hàn ca, ta...... Ta thích ngươi......"
Rrong gian phòng rất mát, thật ra có chút lạnh, rất thoải mái, nhưng là Phàn Ước đổ mồ hôi đầm đìa cả người. Ta dùng miệng liếm toàn bộ mồ hôi trên người nàng, mỗi chỗ một ít, tựa như mút kem vậy, cả nách cũng không buông tha.
"Ư...... Ô......" Phàn Ước hét to một tiếng, một cổ dòng nước ấm xì ra. Lớn đến từng này, ta đây là lần đầu tiên được nước tiểu tẩy lễ, đột nhiên cũng không biết nên tiếp tục hay là đình chỉ, Phàn Ước thì vẫn đóng chặt mắt. Nước ra rất nhiều, cũng có chút mùi khai. Đợi cho bài tiết xong xuôi, ta nhỏ giọng hỏi:"Tiểu Phàn, ngươi trước kia cũng như vầy sao?" Phàn Ước không nói gì, chỉ là lắc đầu.
Ta bất đắc dĩ lại là buồn cười, đành phải rút dương v*t ra. Phàn Ước lúc này mới mở mắt ra, đáng thương mà cười cười với ta:"Thực xin lỗi."
Ta dịu dàng nói:"Không có việc gì, ngươi cứ đi tắm rửa đã, ta gọi nhân viên phục vụ đến đổi ga giường."
Phàn Ước thẹn thùng gật đầu:"Ừ." Nhưng nàng không có vẻ muốn động đậy, nằm yên lặng trên người ta.
Ta lại hỏi:" Muốn ta ôm ngươi vào phòng tắm không?"
"Ừ." Phàn Ước xấu hổ đỏ hồng mặt.
Ta nở nụ cười, nụ cười mãn nguyện. Kỳ thật Phàn Ước mới hai mươi tuổi, nàng vẫn là một tiểu cô nương, vẫn còn chút phân hồn nhiên cón sót lại, cô bé này lại không thấy tâm kế, cũng không có dã tâm, để nàng đến thi triển mỹ nhân kế, ta thực bội phục tâm cơ của Đỗ Đại Duy. Kỳ thật vẻ tinh khiết mong manh của nàng có thể sức đả động dã tính nguyên thủy của nam nhân nhất.
Sau khi đặt thân thể mềm mại của Phàn Ước vào bồn tắm, ta đứng lên cầm lấy gọi cho quầy phục vụ. Rất nhanh, nhân viên khách sạn đã mang ga giường mới đến. Lúc ra ngoài, tiểu thư phục vụ lại quay đầu hỏi ta:"Ngài là Lý Trung Hàn tiên sinh ư?"
"Ngươi biết ta sao? Đây là lần đầu tiên ta tới đây ma." Ta có chút giật mình.
"A, vừa rồi phòng 1018 đối diện gian có một vị tiên sinh nhờ ta nói lại với ngươi. Nếu như ngươi có thời gian thì qua đó một chuyến." Phục vụ tiểu thư chẳng những xinh đẹp, nói chuyện cũng rất êm tai.
"Ta qua đó?" Ta rất nghi hoặc, dấu chấm hỏi đầy đầu.
"Vâng." Tiểu thư phục vụ gật gật đầu.
"Thế người đó tên là gì?"
"Là La Tất." La Tất là mẫu người phương bắc điển hình, cao một mét tám lăm, mày rậm mắt to, lưng hùm vai gấu, tính cách phóng khoáng. Một màn đấu rượu giữa hắn và Đỗ Đại Duy vẫn còn khắc sâu trong ấn tượng ta, nhưng ta không thể nào nghĩ ra La Tất lại ở phòng số 1028, càng muốn không nghĩ đến Đường Y Lâm là nữ nhân của La Tất.
Lúc ta đến phòng 1018, Đường Y Lâm vừa tắm rửa đi ra ngoài, trên người nàng vẻn vẹn mặc một bộ áo bông ngắn ngủn, bắp đùi thon dài bóng loáng lỏa lồ hiện ra, bên trong khẳng định không mặc gì, bởi vì hình dáng một số bộ vị đã phi thường rõ ràng. Trong lúc đi đi lại lại, nhũ phong đầy đặn ba đào mãnh liệt. Trông thấy ta, Đường Y Lâm nháy nháy mắt với ta khiến ta suýt chút nữa đứng không vững, côn th*t vốn đã mềm nhũn sau trận chiên, trong giây lát lại bị đánh thức
"Tiểu Lâm, người ngươi vừa gặp lúc nãy là hắn ư?" La Tất vỗ vỗ bờ vai của ta hỏi Đường Y Lâm. Đường Y Lâm gật gật đầu.
"Hắn là Lý Trung Hàn, là một nhà phân tích rất có triển vọng của chúng ta, tương lai là trụ cột của kt. Ha ha, thật sự là tuổi trẻ tài cao." La Tất khen.
"Vậy sao?"
Đường Y Lâm nhỏ giọng cười khẽ, nàng lông mày nhướn lên, mang một vẻ đpẹ cổ điển, nụ cười này như trăm hoa nở rộ khiến ta sợ hãi thán phục .
"La tổng quá khen, tương lai kt nhất định phải dựa vào La tổng, La tổng mới là người làm đại sự. Trung Hàn tôi chỉ mong có cơ hội đi theo ngài, đó chính là phúc phận của ta rồi."
"Ha ha ! Khách khí, khách khí, Tiểu Lâm uống hai chén nào." La Tất cười to. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Đường Y Lâm vũ mị mà "ừ" một tiếng, quay người thu xếp, lưu lại cho ta một bóng lưng xinh đẹp.
"La tổng, ngài đừng khách khí như vậy, tôi sao dám nhận." Ta thụ sủng nhược kinh. Bình thường ta chính là mong pha trà cho La Tất cũng chưa chắc có cơ hội, nhưng hôm nay lại có thể để nữ nhân của hắn pha trà cho ta, thật làm ta khó có thể thừa nhận.
"Đừng khách khí, hôm trước tại quán bar ta đã muốn cùng ngươi uống mấy chén, không thể tưởng được lại để Đỗ mập mạp kích nộ, nhất mắc mưu hắn. Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, xem ta lần sau xử ngươi thế nào?" La Tất giọng căm hận nói.
Hắc hắc, trong lòng ta cười gượng hai tiếng. Nếu La Tất ngươi không nhìn chằm chằm vào lão bà người ta, Đỗ Đại Duy lại tìm ngươi liều mạng sao? Nhưng trong nghĩ vậy nhưng vẫn luôn miệng phụ họa: "Ta nghe mọi người nói, ngày đó đấu rượu hoàn toàn là tiện nghi cho Đỗ Đại Duy, nhưng La tổng khí thế ngất trời, không thèm để ý, thật sự là một nam nhân chân chính. Tôi chính là bội phục nam nhân như La tổng vậy."
La Tất được ta thổi phồng nên cực kỳ vui mừng, nở nụ cười toét đến mang tai:"Ha ha, Trung Hàn lão đệ nói không sai. Đến đây, hai anh em chúng cũng nói chuyện. Ta vừa vặn ta có chuyện muốn nhờ ngươi một chút. vốn định đi tìm ngươi, không ngờ lại gặp người ở đây, thật là cơ duyên xảo hợp a."
Ta nghe xong cực kỳ vui vẻ, ta cũng đang muốn tìm hắn nương nhờ, không ngờ chính hắn nói ra. Xem ra, đúng là ý trời thật.
"Được, xin mời La tổng nhận xét công tác của ta."
"Ha ha, Trung Hàn lão đệ đừng khiêm nhường."La Tất cười nói.
"Nên phải thế, nên phải thế."
Ta ngồi ngay ngắn trên mặt ghế, nhưng tròng mắt đảo loạn lại chạm phải lúc Đường Y Lâm bưng nước lên, thân thể hơi nghiêng một cái, xuân quang hoàn toàn lộ ra, đôi bầu vú to tuyết trắng thật sinh động trước mắt ta. Ta vội vàng dời ánh mắt đi, cả quá trình rất ngắn, chỉ hai, ba giây đồng hồ nhưng ta biết La Tất đã phát hiện ánh mắt không thành thật của ta thần, bởi vì hắn luôn nhìn chằm chằm vào ta. Ta đột nhiên cảm thấy sợ hãi, trên mặt nóng lên, vội vã nhấp ngụm trà.
"Trà còn nóng lắm, Trung Hàn lão đệ đừng vội, nào, đặt xuống đã." La Tất chu đáo khéo đưa đẩy, phát hiện vẻ xấu hổ của ta, rất nhanh chuyển qua:"Đúng rồi, Trung Hàn lão đệ, ta có quấy rầy chuyện ngươi cùng mỹ nhân không?"
Ta âm thầm buồn cười, thầm nghĩ đương nhiên quấy rầy rồi, nhưng ngoài miệng vẫn nói:"Không có, tối hôm qua tôi ở công ty cả buổi, sau khi làm việc xong đã rạng sáng, cũng không muốn quấy rầy tiểu di của ta nên tới đây nghỉ ngơi một lúc. Ha ha, vừa rồi phát hiện ga giường hơi bẩn nên kêu phục vụ đến đổi. Thật không nghĩ quấy rầy lấy La tổng, thật sự là xin lỗi."
"Không có việc gì, tối hôm qua cùng Tào Gia Dũng uống rượu hơi quá mức, nên đến đây cho tỉnh rượu. Ha ha, không thể tưởng được lại đối diện phòng Trung Hàn lão đệ, thật là xảo hợp. Lúc nói chuyện với Tào Gia Dũng, ta còn nhấc đến Trung Hàn lão đệ. Ngươi cứ nghỉ ngơi, buổi tối ta giới thiệu ngươi với Tào Gia Dũng, hắn chính là đại cổ đông của kt đó."
Đường Y Lâm ở bên liếc mắt với ta cười hỏi:"Cũng không biết tiểu di của ngươi có xinh đẹp hay không vậy? Cô nam quả nữ sống cùng một phòng, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén đó ."
"Ha ha......" La Tất nghe Đường Y Lâm nói như vậy lập tức cười to, cũng phụ họa theo:"Ừ, có khả năng đó, tiểu di của hắn là tiểu mỹ nữ đó."
Ta nghiêm trang mà trả lời:"Tiêu di của ta so với Đường tiểu thư khẳng định kém xa, nàng nếu có một nửa vẻ đẹp của Đường tiểu thư, ta cũng sẽ không đến khách sạn thuê phòng."
Đường Y Lâm nghe ta ca ngợi, cũng cười rộ lên:"Ừ, có đạo lý, xem ra ngươi cùng tiểu di không có làm loạn. Không giống một số người, mặc kệ tiểu di, dì cả còn có đồng sự đều không buông tha, thật xấu."
"Tiểu Lâm, ngươi nói ai đó?"
La Tất mặt trầm xuống, hướng Đường Y Lâm ngoắc:"Đến đây, ngồi bên cạnh ta, lời nói rõ ràng coi."
Đường Y Lâm không ngừng cười nhõng nhẽo, không hề kiêng kị đi đến bên người La Tất, mông đẹp nhấc lên ngồi xuống trong ngực La Tất, dịu dàng ngoan ngoãn như con mèo nhỏ. Chỉ là áo nàng quá ngắn, thời điểm đứng lên không thể che khuất bờ mông, hai chân khuất lên, không biết cố ý hay vô ý mà để lộ toàn bộ cảnh xuân, thậm chí thấy được một vùng rừng rậm.
Trời ạ, ta lập tức cứng ngắc, cứng rắn đến lợi hại. Trong lòng càng thêm hâm mộ sự phong lưu của La Tất, tìm đến đại mỹ nữ công ty của chúng ta để giải rượu, cũng không biết cái phương pháp này dùng được không?
Ngoài sự hâm mộ, ta cũng cấp tốc nhận ra cuộc tranh đấu quyền lực tại kt đã không còn là song hùng tranh phách, mà tạo thành thế chân vạc. La Tất quả nhiên không cam lòng đứng phía sau, lần này tại đại hội cổ đông, hắn nhất định có mưu đồ, hơn nữa mưu đồ không nhỏ.
Ta đoán chừng sau lần đại hội cổ đông này, cao tầng công ty sẽ phát sinh biến hóa long trời lỡ đất. Ta chỉ hi vọng mình có thể tránh đi khỏi vũng nước đục này, bảo toàn công việc của mình. Nhưng muốn bảo trì trung lập, qua sông không ướt chân tuyệt không có khả năng, hiện tại điều cần phải làm là chọn được lão bản, đứng vững đội ngũ, trong thời khắc sóng gió tìm ích lợi cho mình.