Không khí càng lúc càng khẩn trương. Theo thời gian trôi qua, những con số biểu hiện ngừng biến hóa, nhưng giá trị tổng thể duy trì ở mức 824 điểm đến 826 điểm. Ta rất khẩn trương, càng không ngừng uống nước, trong đầu trống rỗng, mà ngay cả Đỗ Đại Duy đi đến đằng sau ta, ta cũng hồ đồ yêu? Chưa tỉnh.
"Đừng khẩn trương, cứ đúng quy củ, thiết lập giá trị bình thương là được." Đỗ Đại Duy an ủi ta một câu, ta mới phát hiện hắn tựu đứng đằng sau ta. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
"Thiết lập mức 820 bình thương. Đỗ quản lý, ta vẫn có chút khẩn trương." Ta lại dốc mạnh một cốc nước lớn, nước từ khóe miệng tràn ra.
"Lần đầu tiên ta tham gia giao dịch cũng rất khẩn trương, điều này rất bình thường." Đỗ Đại Duy tựa hồ đã quên cừu hận với ta. Cũng giống như lần trước, tuy hắn đang an ủi ta nhưng ta có thể cảm giác được hắn cũng rất khẩn trương.
"Bang bang."
Đúng thời khắc mấu chốt nhất, ngoài cửa bộ phận đầu tư truyền đến tiếng đập cửa. Ta cùng đỗ Đại Duy hai mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều lộ vẻ hồ nghi, tựa hồ đang từ hỏi đã trễ thế rồi ai còn gõ cửa? Ta đứng lên, đi ra cửa xem xét, ánh mắt xuyên qua cửa thủy tinh, ta giật mình mà mở to hai mắt nhìn.
Người tới lại là Tiểu Quân.
Mở ra cửa thủy tinh, Tiểu Quân rung đùi đắc ý thẳng bước tiến đến. Trông thấy bộ phận đầu tư có ta cùng đỗ Đại Duy, nàng le lưỡi, trong miệng hừ hừ nói:"Ta là theo mệnh lệnh tỷ tỷ đến tra xét , nhìn xem Lý Trung Hàn tiên sinh có trung thực không? Có phải là hồng hạnh xuất tường hay không?"
Ta vừa bực mình vừa buồn cười:"Hiện tại đã nửa đêm rồi, ngươi tới làm cái gì? Mà hồng hạnh xuất tường là chỉ nữ nhân, dùng trên người nam nhân là không chính xác. Đúng là không có văn hóa, lại để cho Đỗ quản lý chê cười."
Tiểu Quân mặc đúng kiểu nữ hai, một chiếc áo ngủ in hình phim hoạt hình, một chiếc quần ngắn lộ ra cặp đùi phấn nộn bóng loáng, dưới chân phủ một đôi dép lê. Buồn cười chính là tóc nàng ghim lên hai bó tóc sừng dê, bộ dáng tuy đáng yêu nhưng tạo hình có mức quái dị. Thấy ta chế nhạo, nàng có chút tức giận:"Đỗ đại ca mới không phải không có tố chất như ngươi vậy, cũng không háo sắc như ngươi vậy. Nếu như không phải tỷ tỷ bảo ta đến, ta mới chẳng muốn đến tra xét."
Ta cười thầm, tỷ tỷ? Tỷ tỷ nào? Xem ra Tiểu Quân nhập tâm vào trò đùa quá mức, thật sự phán ra một cái tỷ tỷ ở tận đẩu tận đâu. Đỗ Đại Duy nghe thấy Tiểu Quân khen hắn, mừng rỡ cười không ngừng, con mắt híp lại.
"Bây giờ tra xong rồi, ngươi cũng nên trở về đi. Huống chi ngươi dạo phố một ngày cũng mệt rồi, ta phải làm việc cả đêm."
Ta nháy mắt với Tiểu Quân, bởi vì ta chú ý tới tròng mắt Đỗ Đại Duy đang nhìn chằm chằm lên đùi và bộ ngực Tiểu Quân. Nhớ tới điều kiện hắn đưa ra cho ta, ta lập tức lòng nóng như lửa đốt, hận không thể lập tức đem Tiểu Quân kéo về nhà.
"Hừ, rất khó nói! Nói không chừng ta chân trước vừa đi, chân sau liền có nữ nhân khác đến. Không được, ta phải ở đây giám thị ngươi, ngươi muốn làm việc thì cứ làm việc của công tác của ngươi, không cần phải xen vào ta."
Tiểu Quân không để ý đến khuyến cáo của ta, ngược lại tìm một cái ghế ngồi xuống, thật sự khiến ta tức chết.
"Tiểu Quân đã tới rồi, ngươi đuổi nàng đi làm gì? Tiểu Quân, đến, đến phòng làm việc của ta, chỗ đó có ghế sô pha lớn, ngươi cảm thấy mệt thì nằm nghỉ ngơi cũng được."
Đỗ Đại Duy trước nói với ta một câu, sau lại cười tủm tỉm với Tiểu Quân. Nhìn khuôn mặt núc ních là thịt của đỗ Đại Duy, ta hận không thể đập nát cái mũi nhão nhoẹt của hắn.
"Ừ, vẫn là Đỗ đại ca tốt, trách không được Linh Linh tỷ luôn khoa trương về Đỗ đại ca."
"A, Linh Linh khoa trương ta như thế nào?" Đỗ Đại Duy đột nhiên nở nụ cười rất gian trá hỏi.
"Linh Linh tỷ nói Đỗ đại ca là nam nhân tốt rất biết săn sóc phụ nữ, tương lai ta tìm muốn tìm lão công phải tìm người như Đỗ đại ca vậy."
Tiểu Quân cười tủm tỉm nói ra. Ta cảm giác Tiểu Quân có chút cổ quái, nhưng cổ quái chỗ nào ta nhất thời không nói được.
Đỗ Đại Duy cười rộ, lần này là cười chân thật, cười toét mang tai. lời Lời Tiểu Quân hắn tuyệt đối tin tưởng, bởi vì hắn tin nàng rất ngây thơ. Nhưng ta tuyệt đối không tin những lời này của nàng, đương nhiên ta cũng không vạch trần, nghĩ thầm có ta ngay bên cạnh, Đỗ Đại Duy gan bằng trời cũng không dám làm gì bất lợi với Tiểu Quân. Vì vậy ta cũng cười cười với Tiểu Quân:"Tùy ngươi. Bất quá đừng làm ảnh hưởng đến Đỗ quản lý."
"Đương nhiên."
Tiểu Quân trợn trắng mắt với ta, trực tiếp đi vào phòng làm việc của Đỗ Đại Duy. Càng khiến ta chấn động chính là Tiểu Quân còn đóng cửa lại. Thầm mắng to Tiểu Quân là cái siêu cấp ngu ngốc, vào hang sói còn cài chốt cửa. Trong lòng ta gấp đến độ như ngồi trên bếp lửa, đâu còn có thể chuyên tâm làm việc?
Cứ cách hai, ba phút ta lại chạy đến phòng Đỗ Đại Duy nghe lén, thầm hạ quyết tâm nếu Đỗ mập mạp dám có xấu ý đồ với Tiểu Quân, ta nhất định phải đá văng hắn ra. May mắn, không có chuyện gì phát sinh. Dần dần, khoảng cách thời gian ta đi nghe lén cũng kéo dài, cứ cách năm phút mới tới một lần.
Đang lúc ta cho là mình buồn lo vô cớ, đột nhiên trong văn phòng Đỗ Đại Duy truyền đến âm thanh vỡ vụn, tuy rất nhỏ, nhưng ta vẫn mơ hồ nghe thấy. Quá kinh sợ, ta hét lớn một tiếng, thân thể như lò xo bật ra khỏi ghế, phóng như điên về văn phòng Đỗ Đại Duy. Nhưng không đợi ta đá văng cánh cửa thì cửa đã mở ra, Tiểu Quân cười hì hì từ bên trong đi tới. Tiểu Quân không có việc gì còn Đỗ Đại Duy thì có chuyện .
"Tiểu Quân, có chuyện gì vậy ?"
Mắt của ta như muốn rơi xuống . Trong văn phòng, Đỗ Đại Duy nằm ngửa trên mặt đất không biết sống hay chết, bên cạnh hắn rơi lả tả mảnh sứ vỡ cùng một vệt nước màu nâu.
"Muốn biết nguyên nhân sao?" Tiểu Quân lắc lắc hai bím tóc sừng dê quái dị, thần bí nháy mắt với ta.
"Mặc kệ nguyên nhân gì, ngươi cũng không thể giết Đỗ Đại Duy chứ, giết người phải đền mạng đó. Dù là không phải đền mạng, ngươi cũng phải vào tù chục năm đó." Nhìn Đỗ Đại Duy hai mắt nhắm nghiền, ta buồn bực muốn chết.
"Nói bậy bạ gì đó! Ta sao dám giết Đỗ Đại Duy chứ? Ta nhát gan lắm, thấy con gián còn sợ, sao dám giết người? Đỗ Đại Duy chỉ là ngủ ngon mà thôi á." Tiểu Quân chu cái miệng nhỏ nhắn lên.
"Ngủ ngon?" Ta cảm thấy lộn xộn.
"Đúng rồi, hắn uống cà phê ta pha, trong cà phê ta đã bỏ vào năm viên thuốc ngủ." Tiểu Quân duỗi ra bàn tay trái non nớt quơ quơ trước mặt ta.
"Năm viên?" Ta trợn trừng hai mắt, năm viên thuốc ngủ sức nặng không nhỏ, mặc dù không đến mức đưa người ta vào chỗ chết, nhưng hoàn toàn có thể khiến một người không thể tỉnh dậy sau mười tiếng.
"Ừ." Tiểu Quân mãnh liệt gật đầu với ta.
"Ngươi tại sao phải làm như vậy? Thú vị sao?" Ta giận dữ.
"Ca, ngươi đừng nóng giận. Chờ ta kể cho ngươi, ngươi tức giận cũng không muộn." Tiểu Quân đột nhiên nghiêm túc hẳn lên.
Ta chú ý bàn tay của nàng có chút run rẩy, có thể thấy nàng rất khẩn trương. Dù sao chuyện này cũng không phải chuyện nhỏ, nàng dám làm như vậy nhất định có nguyên nhân. Ta đi đến ôm lấy Tiểu Quân, nhỏ giọng an ủi:"Mọi chuyện ca ca đều tha thứ, ngươi về sau đừng làm xằng bậy, có chuyện gì hay thương lượng với ca ca, biết không?"
"Ừ." Tiểu Quân gật đầu đồng ý, nhưng ta cũng không tin tưởng lắm.
"Được rồi, ta muốn nghe xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì."
Ta kéo Tiểu Quân ngồi xuống ghế, Đỗ Đại Duy dưới đất đã phát ra tiếng ngáy nhẹ nhàng. Tiểu Quân ho khan một chút, hắng giọng nói:"Buổi sáng ta vốn định đi thăm Linh Linh tỷ, nhưng trên đường lại nhìn thấy Tân Ny tỷ đang rất hốt hoảng. Tối hôm qua ta cùng Tân Ny tỷ về nhà, chúng ta đã trò chuyện rất nhiều, ta phát hiện Tân Ny tỷ kỳ thật rất thích ca ca . Ta không rõ, tại sao ca nói Tân Ny tỷ đá ngươi?"
"Cái này không quan trọng, ngươi nói chuyện trọng yếu trước đi, nhìn thấy Tân Ny tỷ tỷ rồi sao?" Ta vội vàng chuyển hướng, nói thêm nữa chỉ sợ dấu đầu lòi đuôi.
Tiểu Quân bị chen ngang nên rất không thoải mái, trợn mắt nhìn ta một cái, tiếp tục nói:"Ta chẳng những nhìn thấy Tân Ny tỷ, ta còn nhìn thấy nàng đi cùng Đỗ Đại Duy. Tân Ny tỷ bộ dạng rất khẩn trương, ta cảm thấy kỳ quái nên âm thầm bám theo bọn họ. Sau đó, hắn cùng Tân Ny tỷ tiến vào một quán cafe, ta cũng vào theo, rồi nghe lén được bọn họ nói chuyện. Nguyên lai Tân Ny tỷ tỷ đến là để đưa cho hắn một cái danh sách gì gì đó, nhưng Tân Ny tỷ muốn hắn cam đoan về sau không quấy rối nàng. Hắn không đồng ý, còn nói muốn Tân Ny tỷ buổi tối phải đến phòng làm việc của hắn. Hừ! Càng lúc ta càng thấy tên này thật gian trá, hắn đòi nàng đến khẳng định không có hảo ý. Thấy Tân Ny tỷ không đáp ứng, hắn muốn Tân Ny tỷ tỷ tiếp tục thám thính tin tức một người tên là Chu...... Chu cái gì...... đó."
"Chu Cửu Đồng?" Ta hỏi.
"Đúng đúng đúng, Đỗ Đại Duy muốn Tân Ny giám thị Chu Cửu Đồng. Ta thấy Tân Ny tỷ khóc. Hừ, ta ghét nhất là nam nhân khi dễ nữ nhân. Tân Ny tỷ thật đáng thương, nàng nhất định là bị hắn nắm giữ nhược điểm gì đó. Thực đáng giận ! Không chỉ như thế, ta còn trông thấy hắn muốn sờ mặt Tân Ny tỷ tỷ......" Tiểu Quân nói đến đây, vụng trộm liếc ta.
Ta giận không kềm được, thật muốn hung ác đá con lợn béo đang nằm chình ình dưới đất một cú thật đau. Bất quá ta vẫn nhịn xuống, tiếp tục hỏi:"Sờ soạng sao?"
Tiểu Quân mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt kính nể:"Chưa có sờ đến, Tân Ny tỷ tỷ giội cà phê lên mặt hắn. Ha ha...... Tân Ny tỷ tỷ rất lợi hại a !""
Ta cũng hớn hở, trong lòng không khỏi vì sự cường hãn của Đái Tân Ni mà vỗ tay hoan hô.
"Ta thấy đỗ Đại Duy hư hỏng như vậy, cũng không muốn đi thăm Linh Linh tỷ, ta nghĩ phải thu thập tên Đỗ Đại Duy này."
Tiểu Quân lòng đầy căm phẫn, bộ dạng sẵn sàng bênh vực kẻ yếu, lại nhìn hai cái bím tóc sừng dê quái dị, thấy cũng có điểm giống tiểu hiệp nữ tung hoành giang hồ.
"Vì vậy ngươi đến phòng làm việc của hắn, cho hắn uống cà phê có thuốc ngủ, sau đó trộm chứng cứ mà hắn dùng để áp chế Tân Ny tỷ?" Ta giật mình mà nhìn Tiểu Quân.
"Ừ, ta đoán những thứ kia chắc hẳn ở trong văn phòng Đỗ mập mạp." Tiểu Quân le lưỡi, ngượng ngùng xem ta, tựa như một tiểu hài tử mắc lỗi.
"Xem ra mục đích của ngươi đã đạt được rồi. Bất quá hình như tiệm thuốc không được phép bán thuốc ngủ cho trẻ vị thành niên, thế nên ngươi đi cả ngày để tìm mua thuốc ngủ sao?" Ta bắt đầu có chút bội phục Tiểu Quân .
Tiểu Quân nheo lại con mắt, giơ ngón tay cái lên:"Đúng rồi, ca thật sự là con giun trong bụng ta."
Ta vẫn cảm thấy kì quái:"Vậy vì sao ngươi còn có thể mua được năm viên?"
"Hắc hắc, ta vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu, những tên bán thuốc đồng dạng háo sắc như ca luôn luôn có ." Tiểu Quân đắc ý chớp mắt với ta, công lực trêu chọc người ta càng ngày càng thâm hậu.
Ta nhịn cười gật đầu phụ họa:"Đúng vậy a. Có ông chủ tiệm thuốc nào cự tuyệt được nữ hài xinh đẹp như Tiểu Quân chứ."
"Ha ha..... . Nhưng đáng tiếc, những người kia đều nhát như chuột. Mặc kệ ta khuyên năn nỉ mãi, bọn hắn không chịu nhiều bán chút ít cho ta. Thật tức chết ta! làm hại ta chạy hơn ba chục tiệm thuốc, cuối cùng gom góp được năm viên." Tiểu Quân nghiến răng nghiến lợi, mặt mũi tràn đầy phẫn uất, đại khái hồi tưởng lại oan khuất khi mua thuốc ngủ.
"Ba chục? Vậy chẳng phải ngươi đã chạy qua toàn bộ tiệm thuốc trong thành phố rồi sao?" Mắt của ta lồi hẳn ra.
"Đúng vậy a, làm chân ta đau rát rồi nè. Ca, ngươi giúp ta xoa xoa một chút đi?" Tiểu Quân đá văng dép lê ra, đem một đôi bàn chân phấn đặt lên đùi ta. Chỉ một giây đồng hồ, dương v*t của ta cứng ngắc, cứng rắn đến lợi hại.
Ta phải thừa nhận, ta chưa từng quan sát chân Tiểu Quân gần như vậy. Thượng đế a, đây quả thực là bàn chân ngọc ngưng tụ thiên địa linh khí mà thành, một đôi chân nhỏ hoàn mỹ không tỳ vết. Mười ngón chân phấn trước mắt hồng mãnh liệt hấp dẫn ta, trong đầu ta trống rỗng, ngây ngốc tại chỗ.
"Uy, ta chân không có thối, bảo ngươi hỗ trợ mát xa một chút cũng không được sao? Thiệt là." Tiểu Quân quệt miệng làm nũng.
Ta lấy lại tinh thần nhìn vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên của Tiểu Quân, mới xác định nàng không phải đang quyến rũ ta. Nàng nhất định không biết bàn chân nàng có bao nhiêu uy lực, một đôi chân ngọc hoàn mỹ này hoàn toàn có sức quyến rũ ngang với hai bầu ngực nữ nhân, thậm chí càng làm nam nhân điên cuồng hơn.