Twilight Series Tập 3: Nhật Thực

Chương 8: Tính khí

Chúng tôi dừng xe trên bãi biển, đi thơ thẩn không mục đích. Jacob vẫn đang tự mãn với việc giải cứu được tôi.

“Chị có nghĩ là họ đang tìm chị không?” Cậu ta hỏi với vẻ đầy hy vọng.

“Không” Tôi chắc về điều đó “Dù rằng, tối nay họ sẽ nổi điên với chị.”

Jacob nhặt một hòn đá và ném nó vào những con sóng.

“Sau này, chị đừng trở lại đó nữa” Cậu ta khẩn khoản.

“Ngài Charlie sẽ rất mừng vì điều đó” Tôi mỉa mai.

“Em cá là chú ấy sẽ không phiền đâu” Tôi không buồn trả lời. Có lẽ Jacob đúng và điều đó làm tôi phải nghiến r8ang suy nghĩ. Thật là không công bằng tý nào về việc ngài Charlie thích người bạn Quileute của tôi ra mặt. Tôi tự hỏi ngài có còn cảm thấy như vậy không nếu ngài phải lựa chọn giữa những ma cà rồng và người sói?

“Vậy gần đây có vụ rùm beng nào không em?” Tôi nhẹ nhàng hỏi. Jacob đột ngột dừng lại và nhìn chầm chầm vào tôi bằng đôi mắt sửng sốt.

“Gì cơ?” Chuyện đó thật buồn cười.

Jacob quay đi. Tôi chờ cậu ta bước tiếp, nhưng dường như Jacob mất tập trung.

“Đó là một vụ rùm ben ư?” Tôi tự hỏi. Jacob lại ném một hòn đá.

“Em đã quên nó như thế nào rồi, không có bất cứ ai biết hết mọi thứ xảy ra trong suốt thời gian qua. Vì nó nằm ở một nơi nào đó, một góc khuất của riêng em.”

Chúng tôi đi bộ trên chiều dài của triền đá, im lặng.

“Vậy đó là gì?” Cuối cùng tôi cũng là người phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trước. “Chuyện mà em nghĩ là mọi người đã biết rồi đó?”

Ngập ngừng, lưỡng lự, có vẻ như cậu đang cân đo đong đếm xem sẽ nói với tôi bao nhiêu. Nhưng cuối cùng cậu cũng cất lên lời với tiếng thở dài:

“Quil đã bị tiếng sét ái tình. Hiện giờ có 3 người biết. Số còn lại trong bọn em bắt đầu lo lắng. Có lẽ, nó đang diễn tiến nhanh hơn những dự tính”

Jacob cau mày và sau đó quay lại nhìn tôi chằm chằm. Nheo mắt lại, câu nhìn tôi với sự tập trung cao độ.

“Em nhìn gì mà chăm chú thế?” Tôi vẫn hỏi dù đã biết câu trả lời. Thế nhưng sau một tiếng thở dài thì câu cũng trả lời.

“Không gì cả.” Jacob tiếp tục đi. Dường như không hề nghĩ về điều đó. Cậu ta chìa tay ra và nắm lấy tay tôi. Chúng tôi bước đi trong im lặng băng qua những hòn đá. Tôi tự hỏi mình rằng như vậy là đúng hay sai. Nó sẽ như thế nào, nên ohản đối hay chấp nhận, nhưng dù có suy nghĩ đến đâu về cái việc ấy thì tôi cũng sẽ không rút tay ra khỏi bàn tay của Jacob, dù tôi vẫn chưa tìm ra được câu trả lời nên hay không của chính mình. Và nó thường đến nỗi điều đó trở nên hiển nhiên khi tôi ở gần Jacob. Hiện tại, không có nguyên nhân gì để suy diễn thêm về hành động đó cả.

“Tại sao tình yêu sét đánh của Quil lại là một chuyện rùm beng?” Tôi hỏi khi Jacob như muốn dừng bước “Có phải vì cậu ta là thành viên mới nhất trong bột lạc người sói?”

“Chuyện đó không có liên quan gì cả”

“Vậy cái lý do của cái chuyện rùm beng ấy là gì?”

“Đó là một cái khác nữa trong những truyền thuyết. Em tự hỏi khi nào tụi mình bắt đầu thôi ngạc nhiên về tất cả những sự thật đó?” Jacob lảm nhảm một mình.

“Em có định nói cho chị biết không? Hay là để chị phải đoán?”

“Chị không bao giờ đoán đúng đâu. Chị biết đấy, cho đến gần đây Quil không còn chơi với bọn em nữa. Vì vậy, cậu ta cũng không còn lảng vảng quanh Emily.”

“Vậy Quil phải lòng Emily à?” Tôi há hốc kinh ngạc.

“Không. Em xin chị đừng đoán nữa. Emily có 2 người cô cháu gái đến thăm...và Quil đã gặp Claire” Jacob không nói tiếp. Tôi nghĩ về chuyện đó một lúc.

“Emily không muốn cháu chị ta quen với người sói à? Thật là có hơi đạo đức giả.” Tôi nói. Nhưng tôi có thể hiểu tại sao chị ta lại làm như bao người khác. Tôi lại nghĩ đến vết sẹo làm hỏng khuôn mặt và kéo dài xuống cánh tay phải chị ấy. Sam đã không thể tự chủ chỉ một chốc trong khi anh ta lại đứng quá gần chị.

Một lần cho tất cả... Tôi đã thấy sự dằn vặt ẩn sâu trong đôi mắt Sam khi anh ta nhìn thấy những gì mình đã gây ra cho Emily. Tôi có thể hiểu tại sao Emily muốn bảo vệ những đứa cháu của mình khỏi điều khủng khiếp đó.

“Chị có thể làm ơn đừng đoán nữa được không? Chị bí rồi. Emily không để tâm đến chuyện đó đâu, chỉ là, ừ, mà chỉ là hơi sớm một chút.”

“Em nói “sớm” nghĩa là sao?”

Jacob nheo mắt lại nhìn tôi dò xét.

“Đừng phán xét nữa, được không?”

Tôi gật đầu một cách thận trọng.

“Claire mới 2 tuổi” Jacob nói.

Mưa bắt đầu rơi, những hạt nuớc bắt đầu rả rích. Tôi nháy mắt khó chịu khi những hạt mưa quấy vào mặt. Jacob chờ đợi trong im lặng. Cậu ta không mặc áo khoác như thường lệ; mưa để lại những những vệt bùn bắn tung tóe trên chiếc áo sơ mi đen và nhỏ giọt xuống từ mái tóc bờm xờm của cậu. Khuôn mặt người bạn nhỏ ngây ra khi cậu quan sát tôi.

“Quil phải lòng một...đứa bé 2 tuổi hả” Cuối cùng thì hai mép môi cũng chịu mở ra để cất thành lời.

“Nó đã xảy ra.” Jacob nhún vai. Cậu ta cúi xuống nhặt một hòn đá khác và ném nó xuống mặt nước đang rung động vì những giọt mưa.

“Nhưng nó chỉ là một trẻ kia mà” Tôi ra chiều phản đối. Jacob nhìn tôi với sự thích thú.

“Quil không hề thích bất cứ ai lớn hơn cả.” Cậu bạn nhỏ nhắc tôi giọng nghe có chút gì đó chua chát “Cậu ấy sẽ phải kiên nhẫn trong vài thập kỷ nữa.”

“Chị thật không biết phải nói gì nữa.” Tôi cố hết sức vận động trí óc nhưng tuyệt nhiên không thể đưa ra phán xét gì, nhưng thật sự tôi cảm thấy sợ. Cho đến giờ, không có điều gì về những người sói khiến tôi phải phiền lòng kể từ ngày tôi phát hiện ra họ không dính vào các vụ giết người như tôi đã từng nghi ngờ.

“Chị đang đưa ra những phán xét” Jacob buộc tội tôi “Em có thể thấy điều đó qua khuôn mặt chị.”

“Xin lỗi” Tôi lí nhí “Nhưng nó nghe có vẻ khiến người ta sởn gai ốc.”

“Không phải như vậy,không như chị nghĩ đâu”. Jacob đột nhiên bênh vực bạn cậu ấy dữ dội.” Em đã thấy chuyện đó thế nào qua ánh mắt của anh ấy.Không có gì lãng mạn đâu,không phải là lúc này.”Cậu ấy thở sâu đầy ưu tư.” Thật khó để diễn tả. Nó không giống như yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên,thật sự là như vậy.Nó còn hơn cả ...trọng lực nữa.Khi cậu ấy thấy cô bé,đột nhiên trái đất không giữ cậu ấy lại mà là cô ấy. Không có gì có thể sánh bằng cô ấy. Và cậu ta sẽ làm bất cứ điều gì,trở thành bất cứ thứ gì vì cô ấy...Cậu ấy sẽ trở thành bất cứ thứ gì mà cô ta muốn,cho dù là một kẻ bảo vệ,một người yêu,một người bạn,hay là 1 người anh trai.

“Quil sẽ là người anh tốt nhất chưa từng có.Sẽ không có một đứa trẻ ở tuổi chập chững biết đi trên thế giới này được chăm sóc cẩn thận hơn cô bé đó.Và khi cô bé lớn lên,cô ấy sẽ cần 1 người bạn,cậu ấy sẽ là người đáng tin cậy,là nơi nương tựa và là người hiểu cô ấy hơn tất cả những người khác.Và khi cô bé đến tuổi trưởng thành,họ sẽ hạnh phúc như Emily và Sam.” Giọng cậu nghe một chút sắc bén khi nhắc đến Sam.

“Claire có sự lựa chọn khác ko?”

“Tất nhiên rồi.Nhưng tại sao cô ấy lại không chọn cậu ta.Cậu ta là người thích hợp nhất,như thể cậu ấy được tạo ra dành cho cô ấy.”

Chúng tôi bước đi trong im lặng một lúc đến khi tôi dừng lại để ném nhẹ 1 hòn sỏi xuống biển.Nó chỉ rơi cách bãi biển vài mét,Jacob cười chế giễu tôi.

“Không phải ai cũng khỏe mạnh một cách bất bình thường đâu”.Tôi nhăn nhó.

Cậu ấy thở dài.

“Em nghĩ khi nào thì chuyện đó sẽ xảy ra với em?” Tôi hỏi.

Cậu ấy trả lời ngay lập tức: “không bao giờ”

“Đó không phải là việc mà em có thể kiểm soát.”

Cậu im lặng, những giây phút lại chậm chạp trôi qua, tôi và cậu, hai người cùng đi chậm lại một cách tình cờ, chậm đến mức gần như không di chuyển.

“Dường như không cần phải như vậy” cậu ta thừa nhận.”Nhưng chị phải thấy cô ấy, đó chắc chắn có ý nghĩa với chị”

“Và em nghĩ là nếu em chưa từng thấy cô ấy thì cô ấy không ở đâu đó ư?” Tôi hòai nghi hỏi. “Jacob à, em chưa từng trải qua nhiều điều trên thế giới này,thậm chí là còn thua cả chị nữa.”

“Đúng vậy” Cậu ấy nói bằng một giọng thấp.Cậu nhìn tôi bằng mọt ánh mắc sắc lạnh, nó như muốn xuyên thủng người tôi. “Nhưng em sẽ không nhìn thấy bất cứ ai khác,Bella à. Em chỉ nhìn thấy chị thôi. Thậm chí ngay cả khi em nhắm mắt và cố gắng suy nghĩ về chuyện khác. Chị thử hỏi Quil và Embry đi. Chuyện đó làm họ phát điên đấy.”

Tôi nhìn xuống những tảng đá.

Chúng tôi không đi nữa. Chỉ còn lại âm thanh của những con sóng xô bờ. Tôi có thể nghe tiếng mưa ngoài những tiếng sóng đó...

“Có lẽ chị nên về nhà” Tôi thì thầm.

“Không được!” cậu ta phản đối,ngạc nhiên trước quyết định này.

Tôi nhìn cậu ấy lần nữa,đôi mắt cậu ấy đầy vẻ lo lắng.

“Chị rảnh cả ngày,đúng không? Những tên uống máu chưa trở về mà”

Tôi nhìn cậu ta một cách giận giữ

“Em không định xúc phạm đâu.” Cậu ta nói nhanh.

“Ừ,chị rảnh cả ngày.Nhưng Jake...”

Cậu ấy giữ chặt tay của mình. “Em xin lỗi, em sẽ không như vậy nữa. Em sẽ là Jacob.”

Tôi thở dài. “Nhưng nếu đó là những gì em suy nghĩ thì...”

“Đừng lo lắng về em”, cậu ấy năn nỉ và mỉm cười thật tươi. “Em biết em đang làm gì mà. Chỉ là chị nên nói nếu em làm chị buồn thôi.”

“Chị ko biết nữa...”

“Thôi mà Bella.Chúng ta trở về nhà và lấy xe máy nhé.Chị phải lái xe máy thường xuyên để biết cách sử dụng xe chứ.”

“Chị nghĩ là chị không được phép”.

“Ai không cho phép chứ? Charlie hay kẻ hút máu- hay là anh ta?”

“Tất cả”.

Jacob cười toe toét, đó là Jacob mà tôi luôn nhớ đến, nồng nhiệt và ấm áp.

Tôi không thể không cười toe toét lại.

Mưa rơi nhẹ hơn,trở thành hơi nước.

“Em sẽ không kể cho ai nghe đâu”,cậu ấy hứa.

“Trừ những người bạn của em”

Cậu ấy lắc đầu và giơ tay phải lên “Em hứa sẽ không nghĩ về chuyện đó.”

Tôi cười. “Nếu chị bị thương,đó là do chị bị trượt nhé.”

“Thế nào cũng được”

Chúng tôi đi xe máy trên những con đường quanh La Push cho đến khi mưa làm chúng trở nên sình lầy và Jacob khăng khăng nói là cậu ta sẽ bất tỉnh nếu không được ăn.Chú Billy chào đón tôi một cách thoải mái khi chúng tôi về đến như thể là sự xuất hiện đột ngột của tôi có nghĩa là không có gì phức tạp hơn việc tôi trải qua một ngày bên người bạn của tôi. Sau khi ăn cái sandwich do Jacob làm, chúng tôi đến gara và tôi giúp cậu ấy lau chùi hai chiếc xe máy. Trong vài tháng qua tôi không đến đây-từ khi Edward quay về-nhưng điều đó không có nghĩa gì cả.Nó cũng như những buổi trưa khác tại gara thôi.

“Nơi này thật tuyệt” Tôi bình luận khi cậu ấy lon soda ấm từ túi trái cây.”Chị rất nhớ nơi này”.

Cậu ấy cười,nhìn quanh cái trần bằng nhựa kết lại với nhau trên đầu chúng tôi. “ừ, em có thể hiểu được điều đó.Mình có thể thấy được sự lộng lẫy của đền Taj Mahal mà không cần phải tốn tiền và thời gian để đi du lịch Ấn Độ”.

“Taj Mahal nhỏ của Washington.”Tôi nâng lon lên hưởng ứng.

Cậu cụng lon nước với tôi.

“Chị có nhớ Valentine năm ngoái không? Đó là lần cuối chị đến đây-khi mà mọi thứ vẫn còn... bình thường lần cuối.”

Tôi cười. “Tất nhiên chị nhớ rồi.Chị đã trao đổi một khoảng thời gian của cuộc sống nô lệ để đổi lấy những cuộc chuyện trò của trái tim. Đó là điều chị không thể quên được.”

Cậu ấy cũng cười. “Đúng rồi.Hừm,cuộc sống nô lệ à.Em sẽ phải nghĩ về chuyện gì đó hay hơn.” Rồi cậu ta thở dài. “Em có cảm giác là chuyện đó đã lâu lắm rồi.Một thời đại khác,một thời đại hạnh phúc hơn bây giờ.”

Tôi không thể đồng ý với cậu ta.Đây chính là thời đai hạnh phúc của tôi.Nhưng tôi rất ngạc nhiên về những gì tôi đã bỏ lỡ trong suốt thời kì đen tối của chính mình. Tôi nhìn ra cửa, nhìn vào khu rừng âm u.Trời lại mưa mạnh hơn, nhưng trong gara thì thật là ấm áp, khi được ngồi cạnh Jacob. Cậu ta nóng cứ như một cái lò lửa.

Những ngón tay của cậu ấy lướt nhẹ trên tay tôi. “Mọi thứ đã thật sự thay đổi.”

“Đúng vâỵ.” Tôi nói, rồi tôi rút tay ra và vỗ nhẹ vào bánh sau của chiếc xe máy như Charlie vẫn thường làm. “Chị mong là chú Billy sẽ không nói gì về ngày hôm nay cả...” Tôi cắn môi.

“Ông ấy sẽ không nói đâu. Ông không bao giờ hành động như Charlie đâu. À,em chưa có lời xin lỗi chính thức nào về chuyện ngu ngốc với cái xe máy.Em rất tiếc vì đã tiết lộ bí mật với chú Charlie. Phải chi em đừng làm như vậy.”

Tôi đảo mắt. “Chị cũng nghĩ vậy.”

“Em rất rất xin lỗi chị.”

Cậu ấy nhìn tôi đầy hi vọng, mái tóc đen ướt, rối bù bết lại trên khuôn mặt khẩn khoản đó.

“Thôi được. Chị tha lỗi cho em đó.”

“Cảm ơn chị Bells!”

Chúng tôi lại cười toe toét trong vài giây đến khi mặt cậu ấy sầm lại.

“Chị biết không, cái ngày mà em đem cái xe đến...em đã định hỏi chị vài chuyện.” Cậu ấy nói một cách chậm rãi. “Nhưng...cũng không còn muốn hỏi nữa.”

Tôi nín thinh-một phản ứng khi căng thẳng. Đó là thói quen tôi học được từ Edward.

“Có phải chị đã ngang bướng là vì chị giận em hay là tại vì thật sự nghiêm túc là vậy.”Cậu ấy thầm thì.

“Về chuyện gì chứ?” Tôi thì thầm lại, mặc dù tôi biết cậu ấy đang muốn nói đến chuyện gì.

Cậu ấy nhìn chằm chằm vào tôi.” Chị biết mà. Khi chị nói không phải là việc của em khi... khi anh ta cắn chị.” Cậu ấy nhún vai vào cuối câu nói.

“Jake...”.Tôi có cảm giác cổ họng tôi phồng lên. Tôi không thể nói hết câu.

Cậu ấy nhắm mắt và thở thật mạnh. “Chị nghiêm túc đấy chứ?”

Có vẻ cậu ta hơi run, đôi mắt vẫn khép chặt.

“Ừ.”Tôi thì thầm.

Jacob hít sâu vào thật chậm. “Em đoán là em đã biết như vậy.”

Tôi nhìn chằm chằm cậu ta, chờ cậu ấy mở mắt.

“Chị biết chuyện này nghĩa là gì mà”. Đột nhiên cậu ta nói.” Chị hiểu điều đó mà đúng không? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ phá vỡ hiệp ước?”

“Chúng tôi sẽ rời khỏi đây trước.” Tôi nói nhỏ.

Đôi mắt kia bổng dưng mở bừng, đôi mắt đen đầy sự đau đớn và tức giận.” Có một ranh giới địa lý trong hiệp ước, Bella. Những ông tổ của chúng tôi chỉ đồng ý hòa bình bởi vì nhà Cullens thề rằng họ khác những kẻ kia, con người sẽ không bị nguy hiểm gì khi ở gần họ.Họ hứa là sẽ không giết bất kì ai hoặc biến đổi bất cứ người nào thêm một lần nữa. Nếu họ không giữ lời, bản hiệp ước là vô nghĩa, và họ chẳng khác gì những con ma cà rồng khác. Một khi đã được thiết lập, khi chúng tôi tìm ra họ-“

“Nhưng Jake à, họ chưa phá vỡ hiệp ước mà?” Tôi hỏi, nắm chặt cái ống hút.”Có phải một phần của hiệp ước là em không kể với con người về ma cà rồng? Và em đã kể cho chị. Và vì vậy bản hiệp ước là một thứ để tranh luận, thế nào chứ?”

Jacob không thích nhắc lại chuyện đó, nỗi đau trong mắt cậu ta trở thành sự thù oán.” Đúng vậy, em đã phá vỡ hiệp ước-bởi vì trước đây em không tin vào những chuyện đó. Và em nghĩ là họ biết điều đó.” Cậu ấy chua chát nhìn vào trán tôi, tránh cái nhìn chằm chằm hổ thẹn của tôi.” “Nhưnhg điều đó không đồng nghĩa với việc họ không tin điều đó như em. Họ không được phại sai lầm, dù chỉ một lần. Họ chỉ có một sự chọn lựa nếu họ phản đối điều em đã làm. Nếu họ phá vỡ điều đó thì chúng em cũng có sự chọn lựa như vậy: đó là tấn công và bắt đầu cuộc chiến tranh.”

Giọng của Jacob trở nên thật cứng rắn và nghiêm túc. Tôi rùng mình.

“Jake à, không cần phải cư xử như thế đâu.”

Cậu ấy nghiến răng. “Đó là như vậy.”

Sự im lặng bao trùm sau lời tuyên bố chắc nịch.

“Em sẽ không bao giờ tha thứ cho chị hả Jacob?” Tôi hỏi nhỏ. Khi vừa nói xong thì tôi ước gì tôi đã không hỏi như vậy. Tôi không muốn nghe câu trả lời.

“Chị sẽ không còn là Bella nữa” cậu ấy nói. “Người bạn của em sẽ không còn tồn tại. Không có ai để tha thứ cả.”

“Có vẻ câu trả lời là không rồi.” Tôi nói nhỏ.

Chúng tôi nhìn nhau trong cái khoảnh khắc không bao giờ kết thúc

“Có phải đó là một lời tạm biệt không hả Jake?”

Cậu ấy chớp mắt liên tục, sự tức giận trên khuôn mặt chuyển sang đầy ngạc nhiên.” Tại sao? Chúng ta vẫn còn vài năm mà. Chúng ta sẽ là bạn cho đến lúc đó chứ?”

“Vài năm ư? Không đâu Jake.” Tôi lắc đầu và cười một cách không vui vẻ gì.” Vài tuần thì đúng hơn.”

Tôi đã không trông chờ phản ứng từ cậu ấy.

Cậu ấy đột nhiên đứng dậy, và có một tiếng bốp lớn bởi vì lon soda trong tay cậu ta bị bóp nát. Soda văng khắp nơi, ướt cả tôi như thể là nó được phun ra từ một cái ống nước.

“Jake!” Tôi bắt đầu phàn nàn, nhưng tôi im lặng khi nhận ra rằng cả người cậu ta run rẩy vì giận dữ. Cậu ta nhìn tôi một cách giận dữ và hoang dại, một tiếng gầm gừ phát ra từ lồng ngực.

Tôi đứng sững, kinh ngạc đến nỗi không còn nhớ làm sao để di chuyển.

Sự run rẩy lan khắp người cậu ta, trở nên nhanh hơn đến khi nhìn cậu ấy như thể đang lắc lư. Cái bóng của cậu ấy nhòe đi...

Và sau đó Jacob nghiến răng, tiếng gầm gừ không còn nữa. Cậu ta ép đôi mắt mình phải tập trung, sự run rẩy chậm lại cho đến khi chỉ có tay cậu ta là còn đang run lên dữ dội.

‘Vài tuần” Jacob nói với một giọng thấp và đều đều.

Tôi không thể trả lời, cơ thể tôi vẫn còn đông cứng.

Cậu ta mở mắt. Chúng không còn giận dữ nữa.

“Anh ta sẽ biến đổi chị thành một kẻ hút máu bẩn thỉu trong vài tuần nữa!”Jacob rít lênqua kẽ răng.

Quá kinh ngạc để chú ý đến lời sỉ nhục của cậu ấy, tôi chỉ im lặng gật đầu.

Mặt cậu ta chuyển sang màu xanh dưới làn da nâu đỏ.

“Tất nhiên rồi Jake” Tôi nói nhỏ sau một hồi im lặng.”Anh ấy 17 tuổi, Jacob à. Còn chị thì mỗi ngày lại càng đến gần cái tuổi 19. Ngoài ra, có gì đáng để chị chờ đợi đâu? Anh ấy là tất cả của chị. Chị còn có thể làm gì khác sao?”

Tôi không nghĩ đó là 1 câu hỏi trả đũa.

Từng lời nói cậu ấy nge như là cái roi đang quất mạnh kêu răng rắc. “Bất cứ thứ gì. Bất cứ thứ gì khác. Thà chị chết đi còn hơn. Tốt nhất là như vậy.”

Tôi lùi lại một cách ghê sợ như thể cậu ấy đã tát tôi. Nó còn đau đớn hơn như vậy nữa.

Và sau đó, nỗi đau đó bùng lên khắp người tôi, tôi trở nên như một ngọn lửa.

“Có thể em sẽ may mắn.” Tôi nói một cách lạnh lùng, chân tôi trở nên lảo đảo. “Có lẽ chị sẽ bị một chiếc xe tải tông trên đường về.”

Tôi chộp lấy chiếc xe máy và đẩy ra ngoài mưa. Cậu ấy không hề nhúc nhích khi tôi đi ngang qua. Khi vừa ra tới con đường nhỏ sình lầy, tôi leo lên xe và nổ máy. Bánh xe sau làm văng một ít sình vào gara, tôi ước gì nó văng trúng cậu ta.

Tôi bị ướt hoàn toàn khi tăng tốc trên con đường trơn trượt để đến nhà Cullens. Gió như làm đông cứng những hạt mưa dọc theo da tôi, răng thì cứ đánh lập cập vào nhau từ trước khi đi được nữa đường.

Xe máy đúng là không thực tiễn ở Washington này. Tôi sẽ bán cái thứ ngu ngốc này ngay khi có cơ hội.

Tôi dắt xe vào cái gara rộng lớn của nhà Cullens và không hề ngạc nhiên khi thấy Alice đã ở đó chờ tôi, ngồi nhẹ nhàng trên mui chiếc xe Porsche của cô ấy. Alice vuốt ve cái nước sơn vàng bóng.

“Thậm chí mình còn chưa có cơ hội được lái nó.”Alice thở dài.

“Mình xin lỗi.” Tôi nói với những cái răng kêu lách cách.

“Có vẻ như bồ cần phải tắm nước nóng đó” Cô ấy nói và nhẹ nhàng nhảy xuống xe một cách tự nhiên.

“Ừ.”

Cô ấy chúm môi lại, cẩn thận quan sát thái độ của tôi.”Bồ có muốn nói gì về chuyện đó không?”

“Không.”

Cô ấy gật đầu tán thành,nhưng đôi mắt thì đầy tò mò.

“Bồ có muốn đi Olympia tối nay không?”

“Thật ra là không. Mình có thể về nhà không?”

Cô ấy nhăn mặt.

“Đừng bận tâm, Alice.” Tôi nói. “Mình sẽ ở lại đây nếu điều đó tốt hơn cho bồ.”

“Cảm ơn bồ” cô ấy thở phào nhẹ nhõm.

Tối hôm ấy tôi đi ngủ sớm, co người trên cái ghế sofa của anh ấy.

Khi tôi thức giấc thì trời vẫn còn tối. Tôi hơi choáng váng. Nhưng tôi biết là trời chưa gần sáng.Tôi nhắm mắt lại, rồi duỗi người và cuộn tròn. Tôi phải mất một giây để nhận ra rằng lẽ ra tôi đã rớt xuống sàn. Và điều đó làm tôi thấy rất thoải mái.

Tôi cuộn người ngược lại,cố gắng nhìn. Trời còn tối hơn cả tối qua - mây quá dày nên ánh trăng không thể nào xuyên qua được.

“Anh xin lỗi.” Tiếng anh ấy rì rầm nhẹ đến nỗi như thể nó là một phần của bóng đêm. “Anh không cố ý làm em thức giấc đâu.”

Tôi căng thẳng, chờ đợi sự tức giận- cả anh ấy và tôi-nhưng chỉ có sự im lặng và êm đềm trong căn phòng tối. Tôi có thể cảm nhận được cái ngọt ngào của sự đoàn tụ trong không khí, mùi thơm khác biệt của nước hoa từ hơi thở của anh ấy, sự trống vắng khi phải xa anh ấy để lại một vị đắng sau khi thưởng thức, tôi dường như không chú ý cho đến khi nó không còn nữa.

Không có khoảng trống nào giữa chúng tôi. Sự tĩnh lặng thật là yên bình-không phải như sự yên bình trước một cơn giông tố mà đó là một đêm mà thậm chí không thể nằm mơ là có bão.

Và tôi không nhận ra là tôi cần phải nổi giận với anh ấy. Tôi không nhận ra là tôi cần phải nổi giận với mọi người. Tôi với tay, tìm tay anh ấy trong bóng tối và kéo tôi lại gần anh ấy hơn. Cánh tay của anh ôm vòng lấy tôi, giữ chặt tôi trên ngực. Môi tôi tìm kiếm môi anh, từ cổ họng, lên cằm, và cuối cùng tôi cũng tìm thấy.

Edward hôn tôi thật nhẹ nhàng, rồi anh cười khúc khích.

“Anh đã phải chống lại sự tức giận để không làm con gấu xám phải ngượng, và đây là những gì anh nhận được sao? Anh nên chọc giận em thường xuyên hơn”

“Cho em 1 phút để làm quen với nó nào” Tôi truê chọc, hôn anh ấy lần nữa.

“Anh sẽ chờ bao lâu cũng được nếu em muốn.” anh ấy thì thầm trên môi tôi. Những ngón tay của anh ấy đang làm rối tung tóc tôi.

Nhịp thở của tôi trở nên bất thường. “Có lẽ là sáng mai.”

“Em thích thế nào cũng được.”

“Chào mừng anh đã về nhà.” Tôi nói trong khi đôi môi lạnh giá của anh ấy ấn vào quai hàm của tôi. “Em rất vui vì anh đã về.”

“Nghe có vẻ hay nhỉ.”

“Ừm” tôi đồng tình, tay ôm chặt quanh cổ anh ấy.

Tay anh ấy lần theo cùi chỏ của tôi, chuyển động nhẹ nhàng xuống cánh tay, rồi qua những đốt xương sống rồi vòng qua thắt lưng tôi, lần theo hông xuống chân, vòng qua đầu gối.Anh ấy dừng lại ở đó,tay anh ấy uốn quanh bắp chân tôi. Đột nhiên anh ấy kéo chân tôi,kẹp vòng quanh thắt lưng của anh ấy.

Tôi nín thở.Đây không phải là việc mà anh ấy thường cho phép làm. Tôi thấy thật ấm áp mặc dù tay anh ấy lanh như băng,Đôi môi anh ấy di chuyển dọc theo cuống họng của tôi.

“Đừng sớm nổi giận đấy nhé.” Anh ấy thì thầm.”Nhưng em có thể nói cho anh biết em không thích cái giường ở điểm nào không?”

Trước khi tôi kịp trả lời,thậm chí là cả trước khi tôi kịp tập trung tư tưởng và những lời nói của anh ấy thì anh ấy đã lăn qua một bẹn,kéo tôi nằm lên trên người anh.Tay anh ấy giữ khuôn mặt tôi, đẩy lên trênđể môi anh ấy có thể chạm vào cổ họng tôi.Hơi thở của tôi dồn dập-dường như là nó đang lúng túng,nhưng tôi không bận tâm lắm nên không hề e thẹn.

“Chiếc giường á?” Anh ấy hỏi lại lần nữa.”Anh nghĩ là nó rất tuyệt.”

“Nhưng mà không cần thiết.”Tôi cố kiềm chế không thở hổn hển.

Anh ấy kéo khuôn mặt tôi lại gần,và môi tôi chạm vào môi anh ấy.Thật chậm,anh ấy xoay người đến khi nằm lơ lửng phía trên người tôi.Anh ấy cố giữ để tôi không cảm nhận được sức nặng của,nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được cơ thể anh như đá hoa cương mát lạnh dọc theo người tôi.Tim tôi đập nhanh đến nỗi rất khó để nge được tiếng cười của anh ấy.

“Cũng đáng để cân nhắc đấy chứ.” Anh ấy không đồng tình với tôi.”Việc này sẽ khó hơn trên 1 chiếc trường kỉ.”

Cái lưỡi lạnh như băng của anh lần theo đôi môi tôi.

Đầu óc tôi xoay cuồng-mọi thứ trở nên thật trống rỗng.

“Anh đổi ý rồi ư?” Tôi gần như không thở được.Có lẽ anh ấy đã nghĩ lại về những luật lệ cẩn trọng của anh với tôi.Có thể có nhiều ý nghĩa về chiếc giường này hơn là tôi đã đoán.Trái tim tôi đập mạnh khi chờ câu trả lời từ anh ấy.

Edward thở dài,xoay người lại và mỗi người lại nằm một bên.

“Đừng vớ vẩn thế Bella.” Anh ấy kịch kiệt phản đối -rõ rang anh hiểu tôi muốn nói gì rồi.” Anh chỉ đang cố chỉ ra những tiện ích của chiếc gường mà em dường như không thích thôi...”

“Quá trễ rồi.” tôi nói khẽ.”Em thích chiếc giường” tôi thêm vào.

“Tốt rồi.” Tôi có thể nghe được nụ cười trong giọng nói của anh ấy khi anh ấy hôn lên trán tôi.” Anh cũng thích nữa.”

“Nhưng em vẫn cho là nó không cần thiết.”Tôi tiếp tục nói.”

Anh ấy thở dài lần nữa.”Anh đã nói cả trăm lần rồi Bella.Chuyện đó quá nguy hiểm.”

“Em thích sự mạo hiểm.”Tôi nài nỉ.

“Anh biết chứ.” Một chút chua chát trong giọng nói của anh ấy,và tôi nhận ra rằng ắt hẳn anh đã thấy chiếc xe máy trong gara rồi.

“Em sẽ nói cho anh nghe thế nào là mạo hiểm.” Tôi nói nhanh trước khi anh ấy có thể đổi chủ đề của cuộc nói chuyện.”Em sẽ tự phát cháy trong những ngày tới và anh chứ không phải là ai khác là người châm lửa.”

Anh ấy đẩy tôi ra.

“Anh đang làm cái quái gì thế?” Tôi phản đối.va níu lấy anh ấy.

“Bảo vệ em khỏi việc phát cháy.Nếu điều đó là quá sức với em...”

“Em có thể chịu đựng mà.”Tôi nài nỉ.

Anh ấy lại ôm tôi vào lòng.

“Anh rất tiếc khi đã để lại ấn tượng xấu trong em.”Anh ấy nói.” Anh không cố ý làm em không vui.Chuyện đó không đẹp đẽ gì đâu.”

“Thật sự tuyệt mà,rất tuyệt là đằng khác.:

Anh ấy thở sâu vào.” Em có mệt không.Anh nên để em ngủ.”

“Không,em không mệt đâu.Em sẽ không phiền lòng nếu anh lại để ấn tượng xấu trong em lần nữa.”

“Đó là một ý kiến tồi.Em không phải là người duy nhất nói như vậy.”

“Đúng vậy.”Tôi càu nhàu.

Anh ấy cười khúc khích.” Em không có ý kiến gì Bella à.hoặc là em quá nhiệt tình làm anh không kiềm chế được chính mình đó.”

“Em sẽ không xin lỗi về chuyện đó đâu.”

“Anh có thể xin lỗi không?”

“Về chuyện gì chứ?”

“Em đã nổi nóng với anh,em nhớ không?”

“Oh,chuyện đó à.”

“Anh xin lỗi.Anh đã sai rồi.Tất nhiên là viễn cảnh sẽ dễ dàng hơn khi anh giữ em an toàn ở đây.” tay anh ấy siết chặt lấy tôi.”Anh đã trở nên khá hung tợn khi cố gắng rời bỏ em.Anh không nghĩ là anh sẽ đi quá đà như thế lần nữa đâu.Không đáng.”

Tôi cười.”Anh đã tìm thấy vài con sư tử núi hả?”

“Ừ.Không có gì đáng lo ngại đâu. Dù sao anh cũng xin lỗi vì đã để Alice giữ em như con tin.Đó là một điều tồi tệ.”

“Đúng vậy.” Tôi đồng tình.

“ANh sẽ không làm vậy nữa đâu.”

“Được rồi” Tôi nói một cách dễ dàng.Anh ấy đã được tha thứ.” Nhưng bữa tiệc của con gái cũng có những cái lợi của nó...” Tôi uốn người để được gần anh ấy hơn, ấn môi tôi vào vết mẻ trên xương đòn của anh ấy.”Anh có thễ giữ em làm con tin bất cứ khi nào anh muốn.”

“ừm” anh ấy thở dài.

“Bây giờ đến lượt em nhé?”

“Lượt gì?” giọng anh ấy lo lắng.

“Để xin lỗi.”

“Em xin lỗi chuyện gì nào?”

“Anh có giận em không?” tôi hỏi một cách rời rạc.

“Không đâu.”

Có vẻ như anh ấy thật sự như vậy.

Tôi cảm thấy chân mày tôi nhíu lại.”Anh có thấy Alice khi về nhà không.?”

“Có,sao nào?”

“Anh sẽ lấy lại chiếc Porsche à?”

“Tất nhiên là không rồi.Đó là một món quà mà.’’

Tôi ước gì tôi có thể nhìn thấy được biểu lộ của anh ấy.Giọng anh ấy nghe như là bị tôi sỉ nhục.

“Anh có muốn biết em đã làm gì không nào?”Tôi hỏi,bắt đầu đặt câu hỏi về thái độ không lộ vẻ quan tâm của anh ấy.

Tôi cảm thấy anh ấy nhún vai.”Anh luôn quan tâm đến những gì em làm-nhưng em không cần phải nói với anh nếu em không muốn.”

“Nhưng em đã đi La Push.”

“Anh biết.”

“Và em cúp học”

“Anh cũng vậy nè.”

Tôi chăm chú vào giọng nói của anh ấy,những ngón tay lần theo khuôn mặt của anh,cố để hiểu trạng thái của anh.”Tất cả sự bao dung này là từ đâu mà ra vậy anh?” Tôi hỏi.

Anh ấy thở dài.

“Anh cho là em đúng.Vấn đề của anh trước kia chủ yếu là do...thành kiến với người sói thôi.Anh sẽ cố gắng trở nên không quá đáng nữa và tin vào khả năng xét đoán của em.Nếu em nói là an toàn,thì anh tin ở em.”

“Wow.”

“Và...điều quan trọng nhất...anh không muốn điều này là vật ngăn cách 2 chúng ta.”

Tôi ngả đầu vào ngực anh ấy và nhắm mắt lại,hoàn toàn hài lòng.

“Vậy...”Anh ấy rì rầm bằng một giọng điệu tình cờ.”Em đã lập kế hoạch để sớm trở lại đó chứ?”

Tôi không trả lời.Câu hỏi của anh làm tôi nhớ lại lời nói của Jacob,cổ họng tôi đột nhiên bị nghẹn lại.

Anh ấy không nhận ra sự im lặng và căng thẳng của tôi.

“Để anh biết mà lên kế hoạch cho mình chứ” anh nhanh chóng giải thích.” Anh không muốn em luôn phải vội vã trở về vì anh đang ngồi đợi em đâu.”

“không” tôi nói bằng một giọng rất lạ.”Em không định quay trở lại nơi đó.”

“Ồ,em không cần phải làm thế vì anh đâu.”

“Em không nghĩ là em được chào đón ở nơi đó nữa.”Tôi nói nhỏ.

“Em có cán lên con mèo của ai không đó?” Anh nhẹ nhàng hỏi.Tôi biết anh không muốn ép tôi kể lại chuyện đó,nhưng tôi có thể nhận ra sự tò mò trong lời nói của anh.

“Không phải.” Tôi hít thở thật sâu,và sau đó lầm bầm giải thích nhanh.” Em nghĩ là Jacob không nhận ra... Em không biết điều đó lại làm cậu ấy ngạc nhiên.”

Edward chờ đợi trong lúc tôi ngần ngừ.

“Cậu ấy không nghĩ là...lại đến quá sớm như vậy.”

“À” Edward nhẹ nhàng nói.

“Cậu ấy nói thích nhìn em chết hơn.” Giọng nói của tôi như vỡ ra ở cuối câu.

Edward vẫn bình thản,kiểm soát những phản ứng mà anh không muốn tôi thấy.

Rồi anh ấy dịu dàng đẩy tôi lên ngực.”Anh rất tiếc.”

“Em nghĩ anh sẽ vui.”Tôi nói nhỏ.

“Vui trên sự đau khổ của em ư?”Anh ấy rì rầm vào làn tóc của tôi.”Anh không nghĩ vậy đâu Bella.”

Tôi thở dài,thư giãn và tìm cách hòa hợp với thân hình như đá của anh ấy.Nhưng anh lại bất động.

“Có chuyện gì sao?”tôi hỏi.

“Không có gì đâu em.”

“Anh có thể nói với em mà.”

Anh ấy ngừng lại một phút.”Điều đó có thể làm em nổinóng.”

“Nhưng em vẫn muốn biết.”

Anh ấy thở dài.”Theo nghĩa đen thì anh có thể hoàn toàn giết chết hắn vì đã nói với em như vậy.Anh muốn làm vậy.”

Tôi cười nhạt nhẽo.”Em đoán là anh đã kiềm chế bản thân lắm rồi ha.”

“Anh có thể không làm được.” Giọng nói anh ấy đầy ưu tư.

“Nếu anh đang có sai sót trong việc kiềm chế,em nghĩ ra một nơi tốt hơn cho nó rồi.”

Tôi ôm lấy mặt anh ấy,cố để kéo tôi lại gần để hôn anh.Anh ôm tôi chặt hơn và cố kiềm chế.

Anh ấy thở dài.”Anh sẽ luôn là người chịu trách nhiệm à.”

Tôi cười toe trong bóng tối.”Không đâu.Để em là người chịu trách nhiệm torng vài phút ...hoặc vài giờ nhé.”

“Ngủ ngon nhé Bella”

“Khoan đã,em vẫn còn vài điều muốn hỏi anh.”

“Chuyện gì thế?”

“Tối qua em đã nói chuyện vói Rosalie...”

Cơ thể anh ấy lại căng ra.”Ừ,chị ấy đang nghĩ về chuyện đó khi anh về.Chắc chị ấy làm em suy nghĩ nhiều lắm hả?”

Giọng nói của anh ấy đầy lo lắng,và tôi nhận ra là anh nghĩ tôi muốn nói về những lí do mà Rosalie đưa ra để tôi nên là một con người.Nhưng tôi lại thích thú với chuyện khác cơ.

“Chị ấy kể với em một chút ... về gia đình anh khi sống ở Denali.”

Tôi ngừng lại một chút,chuyện này bắt đầu làm anh ấy ngạc nhiên.”Thì sao nào?”

“Chị ấy có đề cập đến những ma cà rồng nữ...và anh.”

Anh ấy không trả lời mặt dù tôi ngưng lại một chút.

“Đừng lo” tôi nói khi sự im lặng bắt đầu trở nên không thoải mái xíu nào.”Chị ấy nói là anh không...quan tâm..Nhưng em chỉ tự hỏi là nếu như ai đó,anh cũng biết đấy,đã như vậy.Ý em là để ý đến anh ấy.”

Anh ấy vẫn không nói gì.

“Ai vậy anh?”Tôi cố hỏi với một giọng thờ ơ và hầu như không hoàn toàn chế ngự được “Hay là nhiều hơn một người?”

Không có câu trả lời.Tôi ước gì có thể nhìn thấy khuôn mặt của anh,như vậy tôi mới có thể đoán được sự im lặng này là gì.

“Alice sẽ kể cho em” tôi nói “Em sẽ hỏi cô ấy ngay bây giờ.”

Tay anh ấy siết chặt lại, tôi gần như không thể nhúc nhích được inch nào.

“Trễ rồi.” Anh nói.Giọng anh hơi sắc,một chút gì đó khác lạ.Kiểu như là lo lắng,mà cũng có thể là xấu hổ.”Hơn nữa,anh nghĩ là Alice đã ra ngoài rồi..”

“Thật là tệ.” Tôi đoán.”Thật tệ phải không anh?”Tôi bắt đầu hoảng loạn.Tim tôi đập nhanh khi tôi tưởng tượng vẻ lộng lẫy bất tử của kẻ tình địch mà tôi đã không biết là mình có.

“Bình tĩnh nào Bella.” Anh nói,hôn lên mũi tôi.”Em đang rất vô lí đó.”

“Vậy à?Vậy tại sao anh không kể cho em nge?”

“Bởi vì chẳng có gì để kể cả.Em đang làm cho việc này đi xa hơn.”

“Là ai vậy anh?” tôi nài nỉ.

Anh ấy thở dài.”Tanya có một chút để ý đến anh.Nhưng anh đã cho cô ấy biết là anh không đáp trả lại tình cảm đó bằng một cách lịch sự và nhã nhặn nhất rồi.Hết chuyện rồi đó.”

Tôi cố nói bằng cái giọng điềm tĩnh.”Nói cho em biết Tanya trông như thế nào đi.”

“Cũng giống như tất cả bọn anh thôi- da trắng,mắt màu đồng.” Anh trả lời nhanh.

“Và tất nhiên là đẹp tuyệt trần.”

Tôi cảm thấy anh nhún vai.

“Anh cho là vậy trong mắt con người.”Anh trả lời thờ ơ.”Anh nghĩ là em biết mà.”

“Biết gì?”Tôi nóng nảy.

Anh ấy đặt môi lên tai tôi,hơi thở lạnh lẽo của anh làm tôi nhột.”Anh thích người tóc nâu hơn.”

“Cô ấy tóc vàng, đó là cô ấy.”

“Màu vàng dâu-không phải kiểu anh thích.”

Tôi nghĩ về việc đó một chút,cố gắng tập trung khi đôi môi anh ấy chuyển động nhẹ nhàng trên má tôi,xuống cổ và lại lên má.Anh ấy lặp đi lặp lại vòng tròn đó vài lần trước khi tôi nói.

“Em đoán là ổn rồi.”Tôi quyết định.

“Hừm” Anh rì rầm trên làn da của tôi.” Em rất là đáng yêu khi ghen đó.Thật là ngạc nhiên.”

Tôi cau có trong bóng đêm.

“Trễ rồi.” Anh lại rì rầm,gần như là ngân nga bằng một giọng mượt mà.”Ngủ đi Bella của anh.Mơ những giấc mơ đẹp nhé. Em là người đầu tiên có được trái tim anh đó. Nó sẽ luôn thuộc về em. Ngủ ngon nào,tình yêu của anh.”

Anh bắt đầu ngân nga bài hát ru của tôi, tôi biết là tôi sẽ không chống đỡ nổi đâu, vì thế tôi nhắm mắt lại và áp chặt vào ngực anh.