Twilight Series Tập 3: Nhật Thực

Chương 4: Tự nhiên

Tôi đã trải qua một tuần tồi tệ chưa từng có. Về cơ bản, tôi vẫn biết rằng thời gian đã qua rồi thì không thể lấy lại, mọi chuyện đã xảy ra thì không thể cứu vãn. Vâng, có thể Victoria đã không xuất hiện, nhưng tôi đã từng mơ hồ cảm nhận rằng cô ta hiện diện? Sự xuất hiện của cô ta đã chứng minh cho những gì tôi cảm nhận. Niềm tin không có cơ sở để phục hồi.

Trên lý thuyết, cảm giác hoang mang dễ khiến bạn sợ hãi hơn cả lời đe dọa.

Mọi việc chỉ đến sau khi tốt nghiệp vài tuần, nhưng tôi sẽ ngạc nhiên nếu họ cứ ngồi quanh bảo vệ một con người yếu ớt và thơm ngon, như ngồi chờ tai họa ập đến. Dường như mọi thứ đều quá nguy hiểm với một người chuyên thu hút các rắc rối như tôi. Một con người với cái vận rủi nó lớn đến nỗi không gì sánh bằng.

Nhưng sẽ không có ai nghe tôi hết.

Carlisle đã nói: “Bella, chúng ta có 7 người và có Alice bên cạnh, tôi không nghĩ rằng cái bẫy của Victoria sẽ thoát khỏi sự cảnh giác của chúng ta. Tôi nghĩ điều quan trọng là sự an toàn của Charlie, đó là điều chúng ta đã tính trong kế hoạch ban đầu”.

Esme tiếp lời: “Chúng tôi sẽ không bao giờ cho phép bất cừ điều gì xảy ra với cháu đâu, cưng ạ. Cháu hãy biết như thế và đừng lo lắng”. Sau đó, bà hôn lên trán tôi.

Emmett nói tiếp: “Tôi chắc rằng Edward sẽ rất vui vì đã không giết cô. Mọi thứ xung quanh cô đều rất thú vị”.

Rosalie nhìn trân trối vào anh ấy.

Alice đã đảo mắt và nói: “Tôi đang nghi ngờ. Hình như bạn không thật sự lo lắng về việc này?

“Nếu nó không phải là vấn đề lớn nhất cần đối phó, thì tại sao Edward kéo tôi đi Florida với mình”, tôi hỏi lại.

“Bella, tôi không biết bây giờ bạn đã nhận ra chưa, Edward vẫn còn trẻ và dễ phản ứng mạnh trước những trở ngại”.

Jasper đã âm thầm loại bỏ cảm giác hoảng sợ và căng thẳng trong tôi, kiểm soát cảm xúc của tất cả. Tôi muốn cảm thấy chắc chắn, và để cuộc nói của chúng tôi ra khỏi sự nài xin tuyệt vọng.

Tất nhiên, mọi việc lắng dịu xuống ngay sau khi Edward và tôi đã đi ra khỏi phòng.

Vì vậy, vấn đề chỉ là cần phải quên rằng tôi đang nói chuyện với một ma-cà-rồng đang tức giận, có thể giết chết tôi bất kỳ lúc nào. Hãy bỏ chuyện này ra khỏi đầu.

Tôi đã cố thử. Và đáng ngạc nhiên, còn có những thứ khác như căng thẳng gần như ở trên, ngoài việc tình trạng của tôi đang ở mức “báo động đỏ”.

Sự đáp lại của Edward đã gây thất vọng cho tất cả mọi người.

“Đó là chuyện giữa em và Carlisle” anh nói. “Đương nhiên là em cũng biết rằng anh luôn sẵn sàng làm bất kỳ điều gì em muốn để hai ta được hạnh phúc. Nhưng, em cũng biết tình trạng của anh mà”. Anh nở nụ cười như thiên thần.

Uhm, tôi biết tình trạng của mình. Edward đã hứa rằng sẽ biến đổi tôi bất cứ khi nào tôi muốn... nhưng việc đầu tiên là tôi phải kết hôn với anh ấy.

Đôi khi tôi tự hỏi nếu anh ấy chỉ giả vờ rằng mình không thể đọc được suy nghĩ của tôi. Chắc là ai đó sẽ gây ấn tượng với anh hơn tôi, người luôn thu hút các rắc rối? Một trong những điều sẽ làm cho tâm trạng của tôi bớt ảm đạm.

Tất cả dồn lại, một tuần rất xấu. Và hôm nay là ngày tồi tệ nhất trong tuần.

Luôn luôn là một ngày đáng chán khi Edward đi. Alice đã có dự báo về những điều không bình thường trong cuối tuần này, và tôi khăng khăng muốn anh đi săn với các anh em của mình. Vì tôi biết được rằng nỗi buồn sẽ không ve vãn bám víu lấy anh khi anh bắt được con mồi..

“Anh hãy đi đi”, tôi đùa. “Gói cho em một vài con sư tử núi”.

Tôi sẽ không bao giờ nhận ra điều khó khăn đó khi anh đi - như bị bỏ lại giữa cơn ác mộng khủng khiếp. Nếu phải để tôi lại, thậm chí là vì những lý do cần thiết, anh biết rằng anh sẽ cảm thấy tồi tệ và lo sợ hơn bao giờ hết. Suy nghĩ đó đã nhen nhóm trong đầu anh, ngay từ giây phút đầu tiên trở về từ Ý. Màu vàng trong mắt anh đã bị thay bởi màu đen kịt và anh đã chịu đựng được cơn khát nhiều hơn mức chịu đựng của anh. Vì vậy, tôi sẽ lấy tất cả can đàm để “đuổi” anh ra khỏi cửa bất cứ khi nào Emmett và Jasper muốn đi.

Mặc dù vậy, tôi nghĩ rằng anh đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi. Hay chí ít là một ít vì sáng nay anh đã anh đã để lại lời nhắn bên trái cái gối của tôi:

“Anh sẽ trở lại sớm thôi, em sẽ không có thời gian để nhớ anh đâu! Hãy nhìn trái tim anh - Anh đã để nó lại bên em”.

“Anh đang đi săn gần nhà. Anh chỉ mất mười lăm phút để trở về, nếu em cần anh. Anh sẽ luôn để mắt tới những rắc rối quanh em”.

Có nghĩa là: Đừng thử làm bất cứ điều gì bởi vì Edward đã đi.

Alice đã chắc chắc về khả năng lái xe tải của tôi giống như Edward vậy.

Vì vậy, bây giờ tôi có một ngày thứ bảy với một khoảng trống lớn... nhưng không có gì có thể phai nhòa ký ức về buổi sáng tại cửa hàng bán đồ thể thao nhà Newton. Và, dĩ nhiên là cả những lời an ủi, lời hứa từ Alice.

Tôi cố gắng nhìn vào một khía cạnh tươi sáng. Sau khi làm việc, tôi lên kế hoạch giúp đỡ Angela với bài báo cáo của cô ấy, nó giúp tôi bớt suy nghĩ đếnh những điều khác. Và Charlie cảm thấy vui vẻ thoải mái khi vắng Edward, vì vậy tôi cũng cảm thấy thư giãn trong những giờ phút ở nhà.Alice sẽ ở với tôi suốt buổi tối nếu tôi cảm thấy tệ tới mức phải nhờ tới cô ấy. Và ngày mai, Edward sẽ trở về. Tôi sẽ sống sót.

Không muốn quá nhiệt tình khi đi làm sớm, tôi ăn bữa sáng một cách chậm rãi. Sau đó, tôi rửa sạch bát đĩa, sắp xếp lại các miếng nam châm trên tủ lạnh thành những hàng thẳng tắp. Tôi cần bắt mình phải bận rộn.

Cuối cùng, có hai miếng nam châm - miếng có vòng đen tiện lợi mà tôi ưa thích, vì nó có thể giữ cả mười tờ giấy dán trên tủ lạnh mà không cần cố gắng bẻ nó lại - không muốn hợp tác khi tôi muốn định hình chúng. Chúng đã bị phân cực ngược nhau, mỗi khi tôi cố gắng đẩy một dòng lên thì cái khác lại nhảy ra khỏi chỗ.

Do một số nguyên nhân - trong đó có niềm say mê mới mẻ này, có lẽ đã thực sự thu hút tôi. Tại sao chúng lại không thể xếp thành một trò chơi đẹp? Thật ngu ngốc và ngoan cố, tôi đẩy mạnh chúng lại với nhau để chúng không đột ngột bị đẩy lên. Tôi lật bàn tay lên nhưng lại biết mình đang thất bại. Cuối cùng, khúc mắc nằm ở chính bản thân tôi hơn là do thanh nam châm. Tôi đã kéo chúng xuống từ tủ lạnh và định sắp xếp lại chúng bằng hai bàn tay mình. Với một chút nỗ lực, chúng đủ mạnh để chống lại sự sắp xếp đó nhưng tôi cứ một mực buộc chúng phải nằm sát cạnh nhau.

“Nhìn đây”, tôi nói thành tiếng - với những thứ vô tri vô giác, một biểu hiện không tốt - Thật là quá lắm, phải không?”.

Tôi đứng đó như một con ngốc, không khá hơn khi phải thừa nhận rằng mình đã không thể làm gì để có thể chống lại các nguyên tắc khoa học. Sau đó, với một tiếng thở dài, tôi đặt các thanh nam châm trở lại tủ lạnh, cách xa nhau ra.

“Không cần phải cố thay đổi”, tôi càu nhàu.

Hãy vẫn còn quá sớm nhưng tôi quyết định rằng tốt hơn mình nên ra khỏi nhà trước khi phải “Trò chuyện” với những thứ vô tri vô giác.

Khi tôi đến tiệm cùa nhà Newton, Mike đang lau dọn gian hàng, trong khi đó mẹ của cậu ấy đang sắp xếp lại một số hàng mới. Tôi đã bắt gặp họ đang tranh luận với nhau, họ không để ý rằng tôi đã đến.

“Nhưng đó là thời điểm duy nhất mà Tyler có thể đi”, Mike phàn nàn, “Mẹ nói rằng sau khi tốt nghiệp mà...”.

“Con chỉ đợi để đi”, bà Newton “đốp” lại. “Con và Tyler có nghĩ đến việc làm một thứ gì khác. Con không được đi Seattle cho đến khi cảnh sát có thể giải quyết mọi việc đang xảy ra ở đó. Mẹ đã nghe Beth Crowleay kể với Tyler mọi việc, vì thế đừng làm như mẹ chỉ là bù nhìn - Ồ, chúc con một buổi sáng tốt lành, Bella”. Bà nói khi bắt gặp tôi, âm điệu trong giọng nói lập tức vui vẻ hơn: “Con đi sớm quá!”.

Karen Newton là người cuối cùng mà tôi nghĩ rằng mình có thể yêu cầu được giúp đỡ trong một cửa hàng bán đồ thể thao. Mái tóc vàng óng của bà luôn hoàn hảo, uốn lượn một cách tao nhã khi ôm sát vào cổ, móng tay của bà cũng được các chuyên gia làm cho bóng loáng, hệt như các móng chân được cho vào trong đôi giày boot hào nhóang mà Newton tặng.

“Đèn giao thông”, tôi nói đùa khi lôi ra cái áo khoác phản quang màu da cam từ dưới kệ hàng. Tôi thật sự ngạc nhiên rằng bà Newton cũng biết mọi việc xảy ra trên Seattle như Charlie. Tôi đã nghĩ rằng ông đã hành động một cách tiêu cực.

“Tốt, rồi...”, bà Newton ngập ngừng một lúc, không thoải mái với một chồng bánh đà mà bà đã sắp xếp theo sự đánh dấu.

Tôi ngừng lại với một cánh tay để trong áo khoác. Tôi biết rằng chúng trông như vậy.

Khi tôi cho nhà Newton biết rằng tôi sẽ không tiếp tục làm việc ở đây vào mùa hè này - một cách bỏ rơi công việc trong mùa làm ăn của họ - thì họ muốn bắt đầu đào tạo Katie Marshall để thay vào chỗ của tôi. Họ thực sự không thể trả lương cho cả hai chúng tôi, điều đó làm tôi cảm thấy thật khó khăn, ngày trôi qua thật chậm chạp.

“Cô đã cho cháu”, bà Newton tiếp tục. “Cô không nghĩ mình sẽ mong bán được một tấn hàng vào hôm nay. Mike và cô có thể xử lý mọi việc. Cô xin lỗi con có thể về...”

Hơn cả một ngày bình thường, tôi cảm thấy sung sướng trước chuyển biến của sự kiện này. Hôm nay... không nhiều đến vậy.

Vâng, tôi thở dài, hạ vai xuống. “Bây giờ, cháu có làm được gì không?”

“Mẹ, thật không công bằng”, Mike nói. “Nếu Bella muốn làm việc...”

“Không, mọi việc ổn mà, bà Newton. Thật đấy, Mike. Mình có những ngày cuốu cùng để học tập và chuẩn bị dụng cụ...”. Tôi không muốn là nguồn gốc của sự bất hòa khi họ tranh luận.

“Cảm ơn, Bella. Mike, con đã bỏ lỡ 4 gian. Um, Bella, con có thể mang quẳng những cái bánh đà này xuống Dumpster trên đường về không? Cô đã nói với các cô bé, những người còn ở đây rằng hãy đặt chúng lên kệ hàng nhưng cô đã không có ở trong phòng.

“Tất nhiên ạ, không sao đâu!”, tôi đặt áo khoác xuống và sau đó mang các bánh đà dưới cánh tay và đi ra ngoài màn mưa bụi.

Hướng đi Dumpster nằm bên cạnh cửa hàng nhà Newton, tiếp theo nơi được xem như là công viên của mọi người. Tôi đi về phía trước, nôn nóng đá đá những viên sỏi trên đường. Tôi đã ném xấp giấy màu vàng sáng vào thùng rác khi tiêu đề in đậm trên đầu trang đập vào mắt tôi. Một từ đặc biệt làm tôi chú ý. Tôi giữ chặt các tờ giấy trong cả hai tay, nhìn chăm chăm vào hình ảnh khách sạn bên dưới dòng chú thích. Cổ họng tôi nghẹn lại.

“BẢO VỆ CHÓ SÓI”

Bên dưới những chữ đó, là nét vẽ chi tiết của một con chó sói đứng trước cây thông, đầu ngoái trở lại trên hình một mặt trăng. Hình ảnh đó khiến tâm trí tôi chao đảo, có một cái gì đó khiến tư thế của con chó sói trông rất buồn bã, cô độc. Nó đang tru lên thảm thiết.

Và sau đó tôi chạy chiếc xe tải của mình, các bánh đà bị khóa trong vali. Mười lăm phút - Đó là tất cả thời gian mà tôi có. Nhưng nó phải đủ lâu. Có 15 phút để xuống La Push và chắc chắn rằng tôi phải đạt được cái mà mình muốn trước một vài phút khi băng qua ranh giới của thị trấn.

Chiếc xe tải đã quá tuổi của tôi gầm rống khởi động nhưng không có gì khó khăn.

Alice không thể thấy trước việc tôi đang làm, vì tôi đã không có ý định làm nó. Một quyết định đột ngột, đó là chìa khóa của vấn đề. Và nếu tôi di chuyển đủ nhanh, tôi có thể lợi dụng điều đó.

Trong lúc vội vàng, tôi ném các bánh đà và chúng đã nằm rải rác từ bên này sang bên kia một cách lộn xộn. Một dòng in đậm trên bản chỉ dẫn, tương phản trên nền vàng là những con sói buồn thảm tru lên trong đêm tối đen kịt.

Tôi bước xuống mặt đường ẩm ướt, quay trở lại lau lau phần phía trên kính chắn gió và lờ đi những âm thanh rên rỉ của cái động cơ già cỗi. Năm mươi lăm giây là thời gian mà tôi có để rời khỏi xe tải, và tôi cầu nguyện là nó sẽ đủ.

Tôi không có đầu mối về nơi được xem là ranh giới, nhưng tôi cũng bắt đầu cảm thấy an khi bước qua ngôi nhà đầu tiên ở La Push. Phải vượt qua ranh giới, nơi mà Alice được phép đến.

Tôi đã gọi cho Alice khi tôi đến nhà Angela chiều nay, tôi lý giải, vì vậy cô ấy biết rằng tôi ổn. Không có lý do gì để làm cho cô ấy lo lắng. Cô ấy không cần cuống lên vì tôi. Edward sẽ nổi giận với cả hai khi anh ấy quay trở về.

Chiếc xe tải của tôi kêu lên lục khục khi dừng lại trước khu nhà của người da đỏ.

Cổ họng tôi nghẹn lại khi nhìn chăm chú vào chỗ trú ẩn nhỏ bé, ấm áp trước đây của mình. Nó luôn như vậy kể từ khi tôi muốn được ở đây. Trước khi tôi cất các công cụ, Jacob đã đứng đợi ở cửa, mặt ngây ra vì bất ngờ.

Sự im lặng đến một cách bất thình lình khi chiếc xe tải đã thôi gầm thét, tôi nghe rõ cả tiếng thở dốc của cậu ấy.

“Bella?”

“Chào, Jake!”

“Bella!”, cậu ấy lại kêu, và nụ cười mà tôi luôn chờ đợi làm bừng sáng gương mặt u ám mây mù. Hàm răng trắng sáng lóe lên tương phản với làn da. “Thật không thể tin được!”. Cậu ấy chạy ra xe tải và kéo mạnh nửa cái cửa sổ xuống, nhìn qua đó. Sau đó, chúng tôi nhảy loi choi như hai đứa trẻ.

“Làm sao chị đến được đây?”

“Chị trốn ra đây mà không cho ai biết”

“Thật đáng kinh ngạc!”

“Chào, Bella!”, bác Billy ra đến cửa trên chiếc xe lăn của mình nên chứng kiến tất cả về sự kiện vừa qua.

“Chào, bác Bil...!”

Tôi bất ngờ cảm thấy khó thở - Jacob đã nhấc bổng tôi lên, ôm chặt tôi trong trong đôi tay mạnh như gấu và quay tròn.

“Tuyệt quá, thật vui khi thấy chị ở đây!”

“Chị... không thể... thở”, tôi nói đứt quãng.

Cậu bạn nhỏ cười và đặt tôi xuống. “Chào mừng chị trở lại, Bella”, cậu nói, nụ cười nở rộng đến tận mang tai. Và trên đường đi, cậu lại tiếp tục ríu rít những lời chào mừng tôi.

Chúng tôi bắt đầu đi bộ, hướng đến ngôi nhà tĩnh lặng. Jacob rất vạm vỡ khi di chuyển, và tôi phải nhắc nhở một vài lần rằng chân của tôi không dài nhưa chân cậu ấy.

Khi cùng đi, tôi cảm thấy tâm hồn mình dịu lại, tôi luôn có cảm giác này khi ở bên cạnh Jacob. Một cậu bạn nhỏ, ít trách nhiệm hơn. Thỉnh thoảng, có người nào đó cũng làm những việc ngu ngốc cho các lý do không chính đáng.

Chúng tôi hồ hởi trò chuyện về đủ thứ: Tôi đã làm gì, tôi đã đi đâu, tôi mất thời gian bao lâu và điều gì đưa tôi đến đây? Khi nghe tôi nói đến vụ người sói thì cậu ngập ngừng, tiếng cười trở nên gượng gạo.

Nhưng sau đó, chúng tôi nhanh chóng trở lại câu chuyện về cửa hàng và đi xuyên qua cửa, đến vòng bờ biển xa xa phía trước, chúng tôi đã đến phần chủ yếu nhất. Còn quá sớm để nói về những lý do khiến chúng tôi trở nên xa cách, và tôi thấy mặt người bạn nhỏ đanh lại như đang đeo mặt nạ.

“Cái gì gây ra chuyện này?, Jacob hỏi tôi, đá một mảnh rơi từ cái máy khoan ra khỏi lối đi với một lực khá mạnh. Nó lăn trên cát và sau đó vang lên tiếng loảng xoảng va vào đá dội lại. “Em muốn nói, từ lúc trước chúng ta... vẫn tốt, trước khi chị biết...”, cậu vất vả lựa chọn từng từ. Cậu hít một hơi thật sâu và thử lại. “Em muốn hỏi chị là... mọi thứ có thể... như trước khi anh ta quay lại không? Chị có tha thứ cho tất cả những gì anh ta đã làm?”

Tôi cũng hít một hơi thật sâu: “Không có gì cần tha thứ!”.

Tôi muốn bỏ qua giai đoạn đã qua này, sự phản bội, sự tố cáo, nhưng tôi biết rằng chúng tôi phải nói chuyện về nó trước khi chuyển sang bất kỳ điều gì khác.

Mặt Jacob nhăn lại như nếm phải một quả chanh. “Em ước sao Sam tìm thấy bức hình vào đêm cuối tháng chín. Nó là một bằng chứng thuyết phục nhất”.

“Không có ai cần xét xử”.

“Có lẽ ai đó sẽ cần đấy!”

“Em sẽ không trách về việc ra đi của anh ấy, nếu em biết lý do tại sao”.

Jacob giận dữ nhìn tôi trong một vài giây. “Được rồi”, cậu nói chua chát: “Có gì bất ngờ à!”.

Thái độ thù địch của cậu ấy làm cho tôi mệt mỏi - nổi cáu ngược trở lại, tổn thương vì sự tức giận của cậu ấy với tôi. Nó nhắc nhở tôi về buổi chiều ảm đạm, một thời gian dài trước đây - khi đó, dưới sự giám sát từ nhóm của Sam, cậu ấy đã nói với tôi rằng: “Chúng ta không thể là bạn”. Tôi đang cố lấy lại bình tĩnh một lần nữa.

“Edward rởi bỏ chị vì anh ấy không nghĩ rằng chị không nên gắn bó với ma-cà-rồng. Anh ấy nghĩ sẽ tốt hơn cho chị nếu anh ấy bỏ đi.

Jacob làm như kinh ngạc. Cậu ấy khựng lại trong một phút. Cậu ấy bối rối chuẩn bị nói, nhưng nó không còn có tác dụng. Tôi thấy mừng khi cậu ấy không biết những nguyên nhân đằng sau quyết định của Edward. Tôi có thể tưởng tượng những gì Jacob sẽ làm khi biết rằng Jasper đã cố giết tôi.

“Tuy thế, anh ta đã quay trở lại, anh ta đã không làm đúng như thế?”, Jacob càu nhàu. “Anh ta quá ích kỷ khi không bám theo quyết định đó”.

“Nếu em nhớ thì chính chị đã đi và tìm anh ấy”

Jacob nhìn thật lâu vào mắt tôi, và sau đó quay ngoắt đi. Mặt cậu giãn ra, và giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

“Đúng là như thế thật! Vậy có bao giờ em nhận ra sự thật đằng sau tất cả câu chuyện? Thế điều gì đã xảy ra?”

Tôi ngập ngừng, cắn môi.

“Đó là một bí mật?”, giọng nói cậu ta sắc nhọn, chua cay. “Chị sẽ không được phép kể cho em nghe?”.

“Không”, tôi vội nói. “Thật sự đó là một câu chuyện dài”.

Jacob cười, ngẩng lên và quay trở về với việc đi dạo dọc theo bãi biển, tôi cũng chỉ mong có thế.

Đó không phải là việc vui vẻ đối với Jacob nếu cậu ấy phải giả vờ thích làm việc này. Tôi tự động theo sau cậu ấy, chắc chắn tôi rằng tôi sẽ không quay lại và bỏ đi. Tôi sẽ phải đối mặt với Alice, tuy nhiên cho đến khi trở lại nhà... Tôi tin rằng mình không có gì phải vội vã.

Jacob đi đến một khu vực rộng lớn đầy những mảnh gỗ - những cái cây có rễ nằm sâu trong cát trắng; theo một cách nào đó, nó là cái cây của chúng tôi.

Jacob ngồi lên cái băng ghế thiên nhiên ấy và chừa chỗ trống bên cạnh mình.

“Em không nhớ những câu chuyện dài. Em muốn biết chị đã làm gì?”

Tôi nhìn vào khoảng trống bên cạnh cậu. “Có một vài việc”, tôi cho phép mình.

“Chúng sẽ không làm thế nếu không có gì làm chúng kinh sợ”.

“Kinh sợ à”, tôi nhạo báng. “Em nghe chị, hay muốn thể hiện thái độ khiếm nhã với các bạn của chị?”.

Jacob mím môi lại và ném cái nhìn trống rỗng qua vai. Tôi cố gắng không cười, và thất bại.

“Chị sẽ bắt đầu với những thứ thực sự cần”, tôi quyết định, sắp xếp lại câu chuyện trước khi bắt đầu.

Jacob mở rộng bàn tay.

“Trước hết”

“Tốt thôi”, câu nói. “Em không hiểu quá nhiều việc xảy ra trong thời điểm này”.

“Ừ, tốt, nó khá phức tạp, tập trung nhé! Em có biết Alice làm cách nào để thấy trước một số việc không?

Tôi bắt gặp cái cau mày của Jacob - Bộ tộc người sói e ngại nếu những truyền thuyết về ma-cà-rồng có khả năng siêu nhiên là sự thật - cho dù đúng là vậy, và khả năng đó đã giúp thu thập thông tin để cứu Edward lúc ở Ý.

Tôi giữ cho câu chuyện càng ngắn gọn càng tốt - bỏ qua những chi tiết không cần thiết. Tôi cố thăm dò phản ứng của Jacob, nhưng gương mặt của cậu ấy thật khó đoán khi tôi giải thích làm cách nào để Alice biết được kế hoạch tự tử của Edward khi anh ấy tưởng rằng tôi đã chết. Thỉnh thoảng, Jacob đăm chiêu, tôi không chắc chắn rằng cậu ấy đang lắng nghe. Cậu ấy cắt ngang câu chuyện.

“Tiên thị của cô ta không thể nhìn thấy chúng em?”, cậu lặp đi lặp lại, gương mặt kích động vì vui sướng. “Chị không đùa chứ? Tuyệt vời!”.

Tôi nghiến chặt răng, và chúng tôi ngồi trong yên lặng, gương mặt cậu ấy thể hiện sự mong đợi được nghe kể tiếp. Tôi nhìn chăm chăm cho đến khi cậu ta nhận lỗi.

“Ồ”, cậu ta nói. “Xin lỗi chị”, cậu ta mím môi lại.

Câu trả lời dễ nhận thấy khi tôi nói đến phần về các Volturi. Jacob nghiến răng, bắp thịt ở cánh tay nổi lên, cánh mũi phập phồng. Tôi không nói chi tiết, chỉ cần nói với cậu ta rằng Edward đã nói chuyện về rắc rối đó, lời hứa giữ bí mật điều chúng tôi đã thấy, về cuộc viếng thăm đã được báo trước. Jacob không cần phải biết về cơn ác mộng của tôi.

“Bây giờ em đã biết toàn bộ câu chuyện”, tôi kết luận. “Vì thế, đến lượt chị phải được biết mọi chuyện. Chuyện gì đã xảy ra khi chị đi thăm mẹ vào cuối tuần này?”. Tôi biết Jacob sẽ cho tôi biết chi tiết câu chuyện hơn Edward đã kể. Cậu ấy không e ngại về việc tôi sẽ sợ.

Ngay lập tức Jacob linh hoạt hẳn lên, nghiêng hẳn người sang tôi. “Khi em cùng Embry và Quil tuần tra suốt đêm thứ bảy vừa qua, thói quen thường ngày thôi, khi chúng em phóng đi thì... bam”. Cậu ấy giơ cánh tay ra, diễn tả một cuộc bùng nổ.

Chính là nó - một dấu vết mới nguyên, chưa quá 15 phút. Sam muốn chúng em đợi anh ấy nhưng em không biết chị đã đi, và em không biết “bọn người hút máu” của chị có đang bảo vệ chị hay không. Vì thế, chúng em yên lặng chờ đợi cho đến khi cô ta xuất hiện, nhưng cô ta đã vượt qua ranh giới trước khi bị bọn em tóm được. Chúng em tản ra dọc theo ranh giới, hy vọng cô ta trở lại. Đó là một việc bực bội, như em đã từng nói với chị”. Cậu bạn nhỏ vuốt lại phần tóc bị rơi vào mắt, chúng đang mọc dài trở lại kể từ lần cậu cắt tóc ngắn khi gia nhập đội. “Chúng em đã tiến quá xa về phía nam. Cô ta quay lại khu vực săn bắn của nhà Cullens, chỉ cách chúng em một vài dặm về phía bắc. Thật là một cuộc phục kích hoàn hảo nếu chúng em biết chọn vị trí mai phục”.

Cậu ta lắc đầu, mặt nhăn nhó. “Đó là cuộc tìm kiếm nguy hiểm. Sam và những người khác chộp lấy cô ta trước khi chúng em hành động, nhưng cô ta được quyền đi dọc theo ranh giới, và đúng là tất cả đều bình an vô sự. Một người to lớn xuất hiện, tên của anh ta là...”.

“Emmett”

“Đúng, chính hắn. Anh ta tấn công cô ta, nhưng cô ả tóc đỏ đó rất nhanh. Anh ta nhảy vào từ phía bên phải của cô ả và gần như đã đâm sầm vào Paul. Đúng rồi, chị biết Paul mà”.

“Ừ”

“Cậu ta quên mất mục tiêu. Em không thể trách cậu ấy - Kẻ hút máu người to lớn ấy ở ngay trên đầu cậu ấy. Cậu ta nhảy lên - không kịp nhìn lại. Ma-cà-rồng đã đặt chân lên đất của chúng em”.

Tôi cố gắng giữ gương mặt bình thản. Móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay theo diễn tiến căng thẳng của câu chuyện, mặc dù tôi biết việc đó đã trở nên tốt hơn.

Dù sao, Paul đã chụp hụt, và cái người to lớn ấy quay trở lại phần đất bên kia. Nhưng sau đó... uhm, một người đàn bà tóc vàng...”. Tôi cảm thấy vui khi nhìn thấy sự cố gắng một cách miễn cưỡng của Jacob khi tìm từ ngữ để diễn tả chị của Edward.

“Rosalie”.

“Mọi thứ. Cô ta có kinh nghiệm về quyền của mình, lúc đó Sam và em đã đến giữ được phần lông ở bên sườn của Paul. Sau đó thủ lĩnh của họ và một người đàn ông tóc vàng khác...”

“Carlisle và Jasper”.

Cậu ta nhìn tôi một cách khó chịu. “Chị biết em không thật sự quan tâm mà. Dù thế nào đi nữa thì Carlisle đã nói chuyện với Sam, ông ta cố gắng làm cho mọi việc lắng dịu xuống. Thật kỳ lạ, vì mọi người đã nhanh chóng bình tĩnh lại. Đó là một trong những người mà chị đã nói với em, đã tác động đến thủ lĩnh của bọn em. Nhưng dù đã biết về những gì ông ta đang làm, chúng em cũng không thể bình bĩnh”.

“Ừ, chị hiểu cảm giác đó!”

“Thực sự em cảm thấy rất bực mình. Chỉ có chị mới không cảm thấy khó chịu”. Cậu ấy giận dữ lắc đầu. “Tuy thế, Sam và thủ lĩnh của họ đã thống nhất rằng Victoria là ưu tiên hàng đầu và chúng em sẽ bắt đầu khi cô ta quay trở lại. Carlisle trao đổi với chúng em về phần ranh giới, để chúng em có thể lần theo mùi hương chính xác của cô ta, nhưng sau đó cô ta đụng phải vách đá nhô ra biển ở phía bắc Makah, nó nằm bên phải, sát bờ biển chỉ cách một vài dặm. Cô ta đã nhảy trở lại xuống nước. Người đàn ông to lớn điềm tĩnh muốn xin phép băng qua ranh giới để đuổi theo cô ta nhưng dĩ nhiên là chúng em từ chối”.

“Quá tốt! Chị tưởng em hành động mù quáng nhưng chị rất vui. Sự thận trọng của Emmett là không bao giờ đủ. Anh ấy cũng có thể bị thương”.

Jacob khịt mũi: “Như vậy chàng ma-cà-rồng của chị đã nói với chị rằng chúng em không có lý do gì để tấn công và anh ta hoàn toàn vô tội...”

“Không”, tôi cắt ngang, “Edward đã nói với chị cùng một câu chuyện, chỉ là không chi tiết như vậy”.

“Hừ”, Jacob nói sau khi thở ra, và cậu ấy chọn ra một viên đá từ vô số viên đá dưới chân chúng tôi. Chỉ với một cú ném nhẹ nhàng, cậu ta đã cho viên đá bay tuốt ra ngoài vịnh. “Tốt thôi, em đoán rằng cô ta sẽ quay trở lại. Chúng ta sẽ cho cô ta một cú bất ngờ”.

Tôi rùng mình, dĩ nhiên là cô ta sẽ trở lại. Liệu Edward có dám nói sự thật với tôi trong thời gian tới? Tôi không dám chắc. Tôi có được sự bảo vệ của Alice, những dấu hiệu cho thấy tình trạng trước kia đang lặp lại...

Dường như Jacob không để ý phản ứng của tôi. Cậu bạn nhỏ nhìn chăm chú vào những đợt sóng đang đánh qua lại, vẻ trầm ngâm hiện rõ trên khuôn mặt, bất chợt mở rộng đôi môi đang mím lại.

“Em đang nghĩ về cái gì vậy?”, tôi hỏi sau khi im lặng một lúc lâu.

“Em đang nghĩ về những cái chị đã nói với em. Về lúc mà “bà tiên tri kia” thấy chị nhảy khỏi vách núi và nghĩ rằng chị muốn tự tử, và nghĩ làm thế nào mà tất cả đã ra ngoài tầm kiểm soát... Chị có nhận ra là nếu chị chỉ cần chờ cho đến khi em làm điều chị mong muốn thì bây giờ mọi chuyện đã không có gì thay đổi. Bây giờ, trong gara xe của em, như những thứ bảy khác... Hiện tại sẽ không có bất cứ ma-cà-rồng nào trong thị trấn Forks, và chị với em...”. Cậu bạn nhỏ ngừng lời, chìm sâu trong suy tư.

Mọi chuyện đang rối tung cả lên, cậu ấy nói, như thể mọi việc sẽ tốt hơn nếu không có ma-cà-rồng ở Forks. Trái tim tôi sẽ quặn đau khi lại không được thấy anh.

“Dù sao đi nữa, Edward cũng sẽ trở về”.

“Chị chắc chắn về điều đó?”, cậu ta hỏi, cuộc chiến lại bắt đầu khi tôi nhắc đến tên Edward.

“Xa nhau... Đó không phải là quyết định tốt cho cả hai tụi chị”.

Cậu bạn nhỏ định nói điều gì đó, chất chứa sự giận dữ, nhưng cậu ấy đã dừng lại được, hít vào thật sâu và bắt đầu lặp lại.

“Thế chị có biết Sam đã điên lên vì chị?”.

“Vì chị á?”, tôi lặp lại. “Ồ, chị có thấy. Anh ta nghĩ họ đã đi nếu chị không ở đây”.

“Không, đó không phải là vấn đề”.

“Vậy đằng sau nó là vấn đề của anh ta à?”

Jacob cúi xuống để nhặt lên một viên đá. Cậu ta xoay xoay nó trong tay, đôi mắt bất động nhìn vào viên đá đen trong khi hạ thấp giọng.

“Khi Sam thấy... nguyên nhân bắt đầu từ chị, khi Billy nói với chúng tôi về sự lo lắng của Charlie lúc thấy chị... ủ rũ, và sau đó chị bắt đầu nhảy ra khỏi vách đá...”.

Tôi phải đối mặt. Không ai có thể giúp tôi quên đi

Ánh mắt Jacob lướt nhanh qua tôi. “Anh ấy nghĩ chị là một trong những người trên thế giới có nhiều lý do để căm ghét nhà Cullens như anh ấy. Sam cảm thấy như là... bị phản bội khi họ vẫn quay trở lại như chưa từng làm tổn thương cuộc sống của chị.

Tôi không thể tin rằng chỉ có Sam cảm thấy điều đó. And thevacidian in my voice now was for both of them. Và sự chua chat trong giọng nói của tôi giành cho cả hai.

“Em có thể nói cho Sam về điều đúng đắn đó...”

“Nhìn đằng kia đi”, Jacob cắt ngang lời tôi, chỉ về phía một con đại bàng đang lao thẳng từ trên cao xuống biển. Nó tự kiểm tra trong một giây cuối cùng, chỉ có các móng vuốt chạm trên bề mặt sóng, chỉ trong chốc lát. Sau đó, nó vỗ cánh bay lên, có vẻ nặng hơn vì nó đã cắp được một con cá lớn.

“Chị có thể thấy ở khắp mọi nơi”, Jacob nói, giọng nói bất ngờ trở nên dè dặt. “Thiên nhiên dùng các khóa học - kẻ đi săn và con mồi, trong vô số chu kỳ của sự sống và cái chết”.

Tôi không hiểu những cốt lõi của bài học tự nhiên, tôi đoán rằng Jacob chỉ đang cố gắng thay đổi chủ đề câu chuyện. Nhưng sau đó, cậu ấy nhìn tôi với một chút niềm vui đen tối trong mắt.

“Chưa hết, chị không thấy con cá đang cố gắng đặt một nụ hôn lên con chim ưng. Chị không bao giờ thấy điều đó”, cậu ta cười ranh mãnh, nụ cười xếch đến mang tai.

Tôi cũng mỉm cười trở lại, mặc dù sự chua chát vẫn còn trong miệng. “Có lẽ con cá đang cố gắng”, tôi lý giải. “Khó mà biết con cá đang nghĩ gì. Những con đại bàng tốt - loài chim tinh mắt, em biết mà!”.

“Thế cái gì lôi cuốn nó xuống?”, giọng nói của cậu bạn đột ngột sắc nhọn, “Tầm nhìn tốt à?”.

“Đừng có ngu ngốc, Jacob”.

“Thế đằng sau đó là tiền à?”, cậu ta vẫn khăng khăng.

“Tốt thôi”, tôi lầm bầm, đứng lên khỏi cái cây. “Chị đã làm cho em thỏa mãn với những suy nghĩ của mình rồi đấy!”. Tôi quay lưng lại và bước nhanh khỏi đó.

“A, đừng có điên lên như vậy”, cậu bạn đuổi theo, bắt lấy cổ tay tôi và xoay ngược tôi lại.

“Em đang rất nghiêm túc! Em đang cố hiểu đây, và em đang sắp hiểu được mọi thứ”.

Lông mày cậu xô lại đầy tức giận và đôi mắt đen chìm sâu trong bóng tối u ám.

“Chị yêu anh ấy! Không phải vì anh ấy đẹp hay vì anh ấy giàu!”. Tôi gằn từng chữ với Jacob.

“Tôi có khá nhiều người, anh ấy không phải là duy nhất. Thậm chí có một chút khoảng cách giữa hai chúng tôi. Nhưng bởi vì anh ấy vẫn muốn được yêu thương, không hề nghĩ cho mình, thông minh, lịch lãm. Bao nhiêu đó là quá đủ. Dĩ nhiên là chị yêu anh ấy. Thế có gì khó hiểu?”.

“Nó không chính đáng để hiểu!”.

“Làm ơn giải thoát chị, Jacob”, tôi cho phép mình nói với giọng mỉa mai. “Thế nào là lý do chính đáng để yêu thương một ai đó? Có vẻ chị đang làm sai”.

“Em nghĩ hãy bắt đầu xem xét từ những con người như chị. Họ không thường làm những việc như vậy!”.

“Tốt thôi, chỉ cần quyến rũ”, tôi đáp lại. “Chị đoán mình sẽ dính với Mike Newton sau tất cả mọi thứ”.

Jacob chùng bước và cắn môi. Tôi có thể thấy những từ ngữ đó đã làm tổn thương cậu ấy, nhưng tôi còn quá tức giận để cảm thấy mọi chuyện đang tệ hơn. Cậu bạn bỏ tay tôi xuống và khoanh tay trước ngực, nhìn ra ánh sáng ngoài biển.

“Em là con người”, cậu ấy thì thầm, giọng nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy.

“Em không phải là con người như Mike”, tôi tiếp tục tàn nhẫn. “Tại sao em vẫn nghĩ rằng đó là điều quan trọng nhất cần phải xem xét?”.

“Nó không giống nhau”, Jacob không còn nhìn vào những con sóng đơn điệu nữa. “Em không được lựa chọn việc này”.

Tôi mỉm cười hoài nghi. “Vậy em nghĩ Edward lựa chọn cách sống đó? Anh ấy không biết điều gì đã xảy ra nhiều hơn em đã biết đâu. Anh ấy đâu có chọn cách sống này!”.

Jacob lắc lắc đầu, quay lại và bước một bước nhỏ, rất nhanh.

“Em biết, Jacob, em luôn tự mãn rằng mình đúng - suy xét rằng em là một người sói và cũng như tất cả mọi người”.

Việc này không giống như thế!”, Jacob lặp lại, nhìn chằm chằm vào tôi.

“Tại sao lại không? Em có thể tìm hiểu thêm một chút về gia đình Cullens. Em không biết ý nghĩa thực sự của cách sống mà họ chọn, Jacob ạ”.

Cậu ta lại tiếp tục đào sâu thêm: “Họ không nên tồn tại. Sự tồn tại của họ trái với tự nhiên”.

Tôi nhìn chăm chú vào cậu ấy một lúc thật lâu với một sự hồ nghi không che giấu. Cho đến khi cậu ấy nhận thấy.

“Cái gì vậy”.

“Em đang nói là ngược với tự nhiên...”, tôi bóng gió.

“Bella” cậu ta nói, giọng chậm rãi và khó khăn. Như một người có tuổi. Bất chợt tôi nhận thấy cậu ta già dặn hơn tôi rất nhiều - như phụ huynh hay giáo viên gì đó. “Cái đó có ngay từ khi tôi sinh ra. Đó là một phần trong con người tôi, trong gia tộc tôi, tất cả chúng tôi đều thuộc một bộ lạc - Đó là lý do tại sao chúng tôi vẫn còn tồn tại”.

“Ngoài ra”, cậu ta lại cúi xuống nhìn tôi với đôi mắt đen nhánh khó dò - “Tôi vẫn là một con người”.

Cậu ấy nắm lấy tay tôi và ép sát vào vồng ngực nóng bỏng vì bồn chồn của mình. Xuyên qua chiếc áo thun, tôi có thể cảm nhận nhịp đập đều đều của trái tim cậu ấy dưới lòng bàn tay mình.

“Một con người bình thường không thể quẳng chiếc xe máy qua đường như cậu đã làm”.

Cậu ta cười một cách yếu ớt, chỉ có phân nửa là nụ cười. “Con người bình thường bị biến đổi nhanh chóng thành quái vật, Bella. Và tôi chưa bao giờ tuyên bố mình bình thường. Tôi chỉ nói mình là con người.

Tôi đã làm quá nhiều việc vì giận dữ với Jacob. Tôi bắt đầu nở nụ cười kéo tay mình ra khỏi ngực cậu ấy.

“Trông em còn “Con người” hơn cả chị”, tôi công nhận, “Nhất là lúc này”.

“Em cảm thấy mình là con người”. Cậu ấy thôi nhìn chằm chằm vào tôi, vẻ mặt mông lung. Môi dưới của Jacob run run và hạ xuống.

“Được rồi, Jacob”, tôi thì thầm, cầm lấy tay cậu bạn.

Đây là lý do tại sao tôi ở đây. Đây là lý do tại sao tôi chờ đợi được đón nhận khi quay lại đây. Bởi vì, dưới lớp vỏ tức giận và mỉa mai, Jacop đang chìm trong đau khổ. Bây giờ điều đó thể hiện rất rõ ràng trong mắt của cậu ấy. Tôi không biết làm sao để giúp đỡ cậu ấy, nhưng tôi biết mình sẽ phải cố gắng. Nó còn cần thiết hơn việc tôi đang nợ cậu ấy. Bởi vì cậu ấy đang quá đau khổ, nỗi đau của Jacob cũng là một phần nỗi đau của tôi, và ngay bây giờ, không có gì làm thay đổi được điều đó.