Twilight Series Tập 3: Nhật Thực

Chương 17: Đồng minh

“Bella?”

Giọng Edward nhỏ nhẹ phía sau tôi. Tôi quay lại nhìn anh nhẹ nhàng nhảy lên bậc hiên nhà, gió làm tóc anh thổi tung. Rồi kéo tôi vào vòng tay anh như lúc trong bãi đậu xe, và hôn tôi lần nữa.

Nụ hôn làm tôi hoảng sợ. Cái cách anh hôn tôi chất đầy căng thẳng và quá cuồng nhiệt - như thể anh ấy sợ chúng tôi chỉ có thời gian này là dành cho nhau.

Tôi không thể để bản thân cứ nghĩ đến chuyện này. Không, nếu như tôi có ý định cư xử như con người vài giờ sắp tới. Tôi đẩy anh ấy ra.

“Thôi nào, làm cho xong cái tiệc ngớ ngẩn này đã” tôi nói lầm bầm, tránh mắt anh ấy.

Anh ấy áp nhẹ 2 tay lên mặt tôi, đợi đến khi tôi ngước lên.

“Anh sẽ không để bất cứ chuyện gì xảy đến với em”

Tay tôi chạm vào đôi môi Edward. “ em không lo cho bản thân mình nhiều đâu”.

“Tại sao mình lại chả ngạc nhiên vì điều đó nhỉ? “ anh ấy tự lẩm bẩm, thở sâu rồi cười rất nhẹ nhàng. “ sẵn sàng cho bữa tiệc chưa”, anh ấy hỏi.

Tôi rên rỉ.

Anh giữ cửa cho tôi, vòng tay chắc chắn qua eo tôi. Tôi đứng chết trân trong vài phút, rồi lắc đầu mình.

“không thể nào tin được”

Edward nhún vai: “Alice đúng là Alice”.

Trong nhà Edward giờ được biến thành 1 câu lạc bộ đêm - 1 thứ thường chỉ xuất hiện trên TV.

“Edward “ Alice gọi từ cái loa bự bên cạnh. “ em cần lời khuyên của anh”, rồi chỉ tay về phía kệ đựng CD. “ chúng ta sẽ mang đến cho mọi người những điều tương tự và thoải mái như trong club nhá? “ hay - Alice chỉ 1 chồng khác - “Educate their taste in music?”

“để không khí thoải mái đi “ Edward trả lời lại. “ chỉ cần dẫn mọi người hòa vào bữa tiệc là được rồi”

Alice gật đầu, rồi bắt đầu ném “Educational CDs” vào trong hộp. Tôi để ý thấy Alice đã đổi đồ, cậu ấy đang mặc a sequined tank top và quần da màu đỏ. Làn da của cậu ấy thiệt kì cục dưới pulsing red và ánh đèn màu tím.

“Em nghĩ mình xuềnh xoàng quá”

“Trông em tuyệt lắm” Edward phán bác lại.

“Cậu sẽ như vậy mà”, Alice bổ sung

“Cám ơn cậu”. Tôi thở dài. “Cậu nghĩ mọi người sẽ tới chứ?”. Không ai nhận thấy niềm hy vọng đó trong giọng nói của tôi. Alice nhìn tôi.

“Mọi người sẽ tới, em àh” Edward trả lời. “Mọi người sẽ choáng ngợp đến chết mất khi nhìn thấy những điều bí ẩn trong nhà Cullen này “.

“Rất tuyệt đấy”, tôi kêu lên.

Ở đây chả có việc gì tôi có thể giúp được cả. Tôi không biết là - thậm chí khi tôi không cần ngủ và di chuyển thì quá nhanh - tôi có khả năng làm được những điều như Alice đã làm không!

Edward không cho tôi rời anh ấy 1 giây nào - cứ kéo tôi đi cùng với anh lúc anh tìm kiếm Jasper và Carlisle để nói cho họ nghe về sự hiện diện của tôi ở đây. Tôi lắng nghe với chút lo sợ khi họ bàn luận về việc tấn công quân đội ở Seattle. Tôi có thể nói rằng Jasper không hài lòng lắm with the way the numbers stood, chỉ là họ không có khả năng liên lạc với ai ngoài gia đình Tanya 1 cách miễn cưỡng. Jasper không hề che dấu sự tuyệt vọng của mình về cái cách mà Edward sẽ thực hiện. Khá dễ dàng để nhận thấy anh ấy không muốn tham gia vào 1 trò chơi quá mạo hiểm với số tiền cược cao như thế.

Tôi không thể ở lại đây trễ được, chờ đợi và hy vọng mọi người về nhà. Tôi không thể. Tôi phát điên mất.

Chuông cửa vang lên.

Đột nhiên, mọi chuyện như bình thường cách kì lạ. Một nụ cười hoàn hảo, chân thành và ấm áp, thế chỗ cho những căng thẳng trên mặt Carlise. Alice chỉnh nhạc to lên rồi nhảy nhót tới tận chỗ cửa.

Đó là những người bạn ngoại ô của tôi, quá nguy hiểm và đe dọa đến chính sự có mặt của họ. Jessica là người đầu tiên đứng trước cửa, với Mike đứng bên phải cô ấy. Tyler, Conner, Austin, Lee, Samantha... rồi cả Lauren ở phía cuối, đôi mắt cô ấy bừng lên vẻ hiếu kì. Tất cả bọn họ đều tò mò,và rồi chìm lỉm khi họ đứng trong căn phòng rộng lớn được trang hoàng bằng những song chắn hợp thời. Căn phòng không còn trống người nữa. Tất cả nhà Cullen đã đến chỗ của mình, chuẩn bị khoác lên mình bộ mặt con người thật hoàn hảo vào bữa tiệc này. Đêm nay, tôi cảm thấy mình như đang hành động từng tí một hệt như họ

Tôi đến chào Jess và Mike, hy vọng giọng mình nghe có vẻ sôi nổi về bữa tiệc này. Trước khi tôi tiến đến người khác, chuông cửa lại reo lên. Tôi đẩy Angela và Ben vào trong, xa cái cửa mở vì Eric với Katie đang tiến tới bậc thềm.

Để tránh điều có thể làm mình hốt hoảng, tôi nói chuyện với mọi ngươi, tập trung vào việc điều khiển bữa tiệc, là nhân vật chính của bữa tiệc. Tuy bữa tiệc được làm như 1 sự kiện chung cho Alice, Edward, và tôi. Không thể phủ nhận rằng tôi là người quan trọng nhất cho việc chúc mừng và cảm ơn. Có lẽ vì nhà Cullen trông khá khác dưới ánh đèn của bữa tiệc. Không có không khí nào làm bạn cảm thấy dễ chịu khi đứng cạnh người như Emmett. Tôi nhìn thấy Emmett cười toe toét với Mike bên trên cái bàn đựng thức ăn. Tia đèn màu đỏ sáng lập lờ từ răng anh ấy và nhìn Mike tự động bước ngược lại.

Dĩ nhiên Alice làm bữa tiệc có mục đích, để buộc tôi làm trung tâm của mọi chú ý - nơi mà Alice nghĩ tôi sẽ thích thú hơn. Bạn ấy luôn cố gắng để tôi tồn tại theo cái cách mà bạn ấy nghĩ là con người sẽ làm như vậy.

Bữa tiệc khá thành công, ngoại trừ những bực dọc nguyên nhân là do sự có mặt của nhà Cullen - hay có lẽ đơn giản là sự run sợ tăng thêm vào không khí nơi đây chăng. m nhạc có sức lan truyền và ánh sáng như thôi miên mọi người. Từ việc thức ăn cũng hết sạch, chứng tỏ bữa tiệc diễn ra tốt đẹp. Căn phòng đầy kín người từ sớm, though never claustrophobic. Toàn thể lớp phổ thông dường như đều ở đây cả, cùng với những người học trung học. Thân hình họ lắc lư tạo ra tiếng động từ những đế giày dưới chân họ. Bữa tiệc luôn trong tình trạng như bị phá tung vì nhảy nhót.

Không thể chối cãi rằng tôi nghĩ nó sẽ như thế. Tôi theo sau chỉ dẫn của Alice, lẫn vào đám người và nói chuyện đôi chút với họ. Mọi người có vẻ hài lòng vì bữa tiệc. Tôi chắc rằng nó tuyệt hơn những bữa tiệc khác ở thị trấn Forks này trước đây. Alice hầu như réo lên vẻ hài lòng - không ai ở đây sẽ quên bữa tiệc tối nay được.

Tôi đi vòng quanh phòng 1 vòng, trở lại chỗ Jess. Cô ấy nói nhiều trong sự phấn khích, nó không cần thiết cho việc dành sự chú ý. Bởi vì the odds là cô ấy không cần câu trả lời từ tôi bất cứ lúc nào nữa. Edward đang bên cạnh tôi - vẫn từ chối việc tôi bỏ đi. Một tay anh quàng eo tôi khá chắc chắn,kéo tôi lại gần rồi đáp lại những suy nghĩ mà tôi không muốn nghe.

Tôi nghi ngờ tức thì khi anh buông tay và dịch xa tôi ra.

“Em cứ đứng ở đây nhé”, anh thì thầm vào tai tôi. “ anh sẽ quay lại ngay”

Anh ấy lướt qua đám đông mà không chạm vào 1 ai, trở lại với tôi nhanh đến nỗi chưa hỏi tại sao anh ấy rời đi. Tôi nhìn anh đằng sau, nhìn rất gần trong khi Jessica háo hức mà hò hát át cả tiếng nhạc, bám lấy khuỷu tay tôi, lờ đi sự bối rối của tôi.

Tôi nhìn anh ấy khi anh dang tiến tới chỗ bóng đen bên khung cửa sổ nhà bếp - nơi ánh sáng chiếu đến không liên tục. Anh ấy cúi người xuống với ai đó mà tôi không thể thấy rõ vì đầu người đã che mất tầm nhìn.

Tôi nhún chân và nghểnh cổ lên. Sau đấy, tia đèn đỏ chiếu vào lưng anh rồi phản chiếu những đồ trang sức trên áo Alice. Ánh đèn chỉ chiếu vào mặt bạn ấy nửa giây, nhưng thế là đủ.

“xin lỗi vài phút nha, Jess “ tôi lẩm bẩm rồi kéo tay tôi ra khỏi cô ấy. Tôi ngập ngừng chờ phản ứng của cô ấy, thậm chí quan sát xem liệu có làm cho cô ấy không vui với sự vội vã của mình

Tôi né mọi người theo cách của mình, khiến cho họ bị xô đẩy một chút. Vài người đang nhảy. Tôi vội vã đến cửa nhà bếp.

Edward đã đi rồi, nhưng Alice vẫn còn đứng đó, mặt bạn ấy trông đờ đẫn - cái biểu hiện mà bạn nhìn mặt người nào đó vừa mới làm nhân chứng trong 1 vụ tai nạn kinh hoàng. Một tay bạn ấy kìm chặt cái khung cửa, như thể cần chỗ chống đỡ.

“Chuyện gì, Alice, chuyện gì thế, cậu đã thấy gì? “ hai tay tôi nắm chặt để trước ngực, như cầu xin vậy.

Bạn ấy không thèm nhìn tôi, Alice dán mắt vào chỗ khác. Tôi nhìn theo chỗ mà Alice nhìn chằm chằm và xem xét khi cô ấy bắt gặp được ánh mắt Edward nhìn quanh phòng. Mặt anh ấy vô hồn như đá. Anh ấy dịch chuyển rồi bến mất trong bóng đêm dưới cầu thang.

Chuông cửa lại rung lên 1 giờ sau đó, và Ailce ngước lên với gương mặt bối rối rồi đổi thành căm phẫn

“ai đã mời người sói”, cô ấy ghì chặt tôi

Tôi quắc mắc “ thế là sai ah?”

Tôi nghĩ rằng mình nên bỏ lời mời đó đi - nhưng mà tôi vẫn mong Jacob sẽ đến, bất chấp mọi thứ.

“được rồi, cậu cứ để tâm về nó đi. Tớ đi nói chuyện với Carlisle đây”

“khoan, Alice, chờ đã “ tôi cố níu tay cô ấy lại, nhưng cô ấy đã đi mất và tay tôi như bắt lấy không khí vậy.

“Chết tiệt thật “ tôi càu nhàu.

Tôi biết là thế. Alice đã nhìn thấy những gì cô ấy đang chờ. Và thành thực mà nói rằng tôi không cảm thấy mình có thể đứng chờ đợi mãi câu trả lời.Cái chuông lại kêu lên, quá dài, ai đó cứ bấm chuông hoài. Tôi ra hướng cửa và lướt qua căn phòng tối về phía Alice.

Tôi chả thấy gì cả, rồi tiến ra chỗ bậc hiên.

“Chào chị, Bella”

Cái giọng trầm của Jacob như những quãng lặng trong bản nhạc, và tôi nhìn quanh mặc kệ bản thân nghe thấy tiếng gọi tên mình

Tôi ngạc nhiên thật sự.

Không chỉ có 1 người sói. Jacob, bên cạnh còn có Quil với Embry. Hai trong số họ trông thực sự căng thẳng, mắt họ cứ dán chặt vào căn phòng như thể vừa bước ra từ hầm mộ có ma vậy.

Jacob đang vẫy tôi, bình tĩnh hơn 2 người còn lại, mặc dù mũi cậu ấy nhăn lại vì ghét cay đắng. Tôi vẫy lại - vẫy chào tạm biệt - rồi đi tìm Alice. Tôi len qua khoảng trống giữa lưng của Conner và Lauren.

Cậu ấy xuất hiện từ nơi nào đó rồi tay cậu ấy đặt lên vai tôi, kéo tôi theo hướng đến phòng bếp. Tôi cúi người dưới sự kìm chặt của cậu ta, chỉ là cậu ta cứ níu lấy eo tôi rồi kéo mạnh tôi về phía đám đông.

“Tiệc chiêu đãi thân thiện “ cậu ta giải thích.

Tôi giật tay mình ra av2 nhìn cậu ấy một cách giận dữ:

“Em đang làm gì thế?“ -

“Chị mời em, nhớ chứ?”

“Trong hoàn cảnh này thì cú đánh của chị dành cho em là tế nhị lắm rồi, để chị giải thích cho em nghe, nó có nghĩa là chị không mời em đấy “.

“Thôi nào, đừng chơi tồi thế. Em mang cho chị món quà tốt nghiệp và mọi thứ mà”

Tôi vòng tay trước ngực. Không muốn tranh luận với Jacob tí nào. Tôi chỉ muốn biết Alice thấy gì và Edward cùng Carlisle đang nói về chuyện nào mà thôi. Tôi nghểnh cổ, tìm xem họ ở đâu.

“Mang trả nó cho tiệm sách đi Jake. Chị cần làm vài việc...”

Cậu ta tiến tới tầm mắt nhìn của tôi để gây chú ý.

“Em không mang trả lại được. Em không mua nó, tự em làm nó. Cũng khá mất nhiều thời gian đấy”.

Tôi cúi người nhìn đám đông quanh cậu ta, nhưng tôi chả thấy nhà Cullen đâu cả. Họ đi đâu rồi chứ? Mắt tôi ngó nghiêng đến căn phòng tối.

“Thôi nào Bella, đừng giả vờ là không thấy em đứng đây chứ”

“Chị không có “. Tôi chả thấy họ đâu cả. “ nghe đây, Jake, Chị có rất nhiều chuyện phải suy nghĩ.”

Cậu ta đặt tay dưới cằm tôi và nâng lên “ chị làm ơn dành cho em vài giây chú tâm hoàn toàn được vào em được không?“

Tôi đẩy mạnh tay cậu ta ra “ để ý cái tay của mình đấy Jacob “ tôi rít lên.

“Em xin lỗi “ cậu ta nói rồi giơ tay lên trong sự đầu hàng. “ em thật sự xin lỗi, cả về những ngày khác nữa. Em sẽ không hôn chị như thế nữa. Nó là sai lầm. em nghĩ là đã đánh lừa bản thân mình rằng chị cần em”

“đánh lừa - mô tả hoàn hảo đấy”

“Thế tốt, chị chấp nhận lời xin lỗi của em, em biết mà”.

“được thôi, lời xin lỗi được chấp thuận. Bây giờ, chị xin lỗi em 1 chút thời gian ...”

“được thôi “ cậu ta lầm bầm, giọng cậu ta nghe thật khác trước lúc tôi tìm kiếm Alice và chăm chăm nhìn mặt cậu ta. Cậu ta liếc xuống sàn, tránh né đôi mắt. Cậu ta bặm môi lại

“Em nghĩ chị muốn làm bạn hơn “ cậu ta nói với cái giọng của 1 kẻ thất bại. “ e cho là thế”

Tôi rên lên” ồ, Jake, em biết là không công bằng mà”

“Em nghĩ thế ah?”

“Em nên nghĩ thế “ tôi ngả người về phía trước, nhìn lên, cố nhìn vào đôi mắt cậu ta. Cậu ta nhìn xuống, tránh cái nhìn chằm chằm của tôi.

“Jake?”

Câu ta không nhìn tôi.

“này, em nói là làm cho chị vài thứ, phải không? “Tôi hỏi. “ mới là nói thôi phải không? Quà chị đâu?” tôi giả vờ làm ra vẻ rầu rì, nhưng có hiệu quả đấy. Cậu ta đưa mắt rồi nhăn nhó.

Tôi vẫn tiếp tục với cái sự giả vờ khập khiễng ấy, hai lòng bàn tay mở để phía trước. “ chị đang chờ đây “.

“được rồi, cậu ta càu nhàu kiểu chế giễu. cậu ta với tay ra cái túi phía sau quần jean rồi lôi ra 1 cái bọc nhỏ bằng sợi dệt mỏng, vải sặc sỡ. Nó được gập lại với 1 bức vẽ bằng da. Cậu ta để nó trong lòng bàn tay tôi.

Cậu ta thở dài “ quà phía bên trong đấy, Bella”

“oh”

Tôi gặp vài rắc rối với mớ dây nhợ. Cậu ta lại thở dài rồi lấy nó lên, dây buộc được mở bởi với cái kéo đúng sợi dây 1 cách rất nhẹ nhàng. Tôi đưa tay ra lấy nó, nhưng rồi cậu ra quay phần trên cái túi xuống rồi lắc cho thứ gì đấy bằng bạc rơi xuống tay tôi. Mấy cái mắt xích kêu leng keng khi va vào nhau.

“Em không làm thành vòng tay” cậu ta thú nhận. “Chỉ là một là bùa.”.

Tôi dán mắt vào 1 trong số mấy cái mắt xích bằng bạc ấy là 1 miếng gỗ nhỏ được chạm trổ. Tôi để nó giữa 2 ngón tay rồi nhìn nó thật gần. Hết sức kinh ngạc là bức tượng nhỏ được chạm trổ rất chi tiết - người sói thu nhỏ nhìn như thực. Nó đươc đục ra từ 1 vài miếng gỗ màu nâu đỏ, trông hợp với màu da của Jake.

“nó thật là đẹp “ tôi thì thầm “ em làm nó ah? bằng cách nào?”

Cậu ấy nhún vai “ Billy dạy em làm vài thứ. Ôg ấy làm mấy thứ này giỏi hơn em nhiều”.

“khó tin thật”, tôi thì thào, quay miếng gỗ nhỏ xung quanh tay mình.

“Chị thực sự thích nó chứ?”

“Tất nhiên rồi, không thể nào tin được, Jake ah”

Cậu ấy cười, vui vẻ lúc đầu nhưng sau đó cảm giác khá chua chat “ được rồi, em đoán là có lẽ nó sẽ làm chị nhớ tới em. Chị biết nó thế nào rồi mà, vượt khỏi tầm mắt, vượt khỏi tầm nghĩ”

Tôi lờ cái thái độ ấy đi “ giúp chị đeo nó vào”

Tôi đưa tay trái ra, tay phải tôi thì đang dính chặt với mớ dây nhợ lùng nhùng này. Cậu ta bắt lấy dễ dàng, nhưng mà trông cái vòng có vẻ mỏng manh quá so với bàn tay thô của Jacob để đeo chúng vào tay tôi.

“Chị sẽ đeo no chứ? “ cậu ta hỏi

“Tất nhiên là thế rồi”

Cậu ta cười toe toét - nó là nụ cười hạnh phúc khi cậu ta thấy tôi đeo nó.

Tôi quay lại với nó ít chốc, nhưng mắt vẫn dõi quanh căn phòng, liếc nhanh những đám đông để tìm bóng dáng của Edward và Alice.

“sao chị chẳng chú tâm gì cả “ Jacob hỏi.

“không có gì “ tôi nói dối, cố gắng tập trung. “ thực sự cám ơn em vì món quà. Chị thích nó lắm”

“Bella?” trán cậu ấy nhăn lại, đôi mắt hướng vào chỗ bóng tối “ chuyện gì dang xảy ra, phải không?”

“Jake, không có gì đâu, chẳng có gì cả mà”

“đừng nói dối em, chị nói dối rất tệ. Kể cho em nghe chuyện gì đang diễn ra đi nào. Chúng ta cần biết 1 số điều” cậu ta nói, nhanh hơn vào câu cuối.

Cậu ta chắc đúng, người sói đương nhiên rất quan tâm đến những chuyện gì đang xảy ra. Chỉ duy nhất tôi không chắc nó xảy đến hay chưa. Tôi không biết chắc cho đến khi tìm được Alice.

“Jacob, chị sẽ nói em nghe. Nhưng hãy để chị đoán xem chuyện gì đang xảy ra ở đây nhé? Chị cần nói chuyện với Alice.

Có vẻ như cậu at đã hiểu. “ tiên tri có thể thấy 1 số điều”

“đúng, chỉ khi nào em để lộ ra”

“về người nhà Cullen trong phòng này, đúng không “Cậu ấy lẩm bẩm - cái giọng cậu ta xuống đều đều.

“nó đều liên quan cả “ tôi thừa nhận

Cậu ấy “ processed “ khoảng vài phút, cúi đầu xuống khi nhìn mặt tôi” em biết có vài chuyện chị không nói em nghe, chuyện khá lớn”

Nghĩ sao mà đi nói dối cậu ấy nữa đây? Cậu ấy biết rõ về tôi. “ ừ”

Jacob liếc tôi trong phút chốc., rồi quay lại bắt gặp ánh mắt của người anh em khi họ đứng ở lối đi vào., ngượng nghịu và không thoải mái. Khi họ nắm bắt được cảm nhận của cậu ấy, họ bắt đầu di chuyển, đi len lỏi qua đám người dự tiệc rất nhẹ nhàng, nhìn họ như là đang nhảy vậy. Chỉ trong ba mươi giây, họ đã đứng bên phía Jacob, vượt xa hơn tôi.

“bây giờ, chị giải thích đi “ Jacob yêu cầu.

Embry và Quil nhìn ra sau, 3 gương mặt đầy lúng túng và thận trọng.

“Jacob, chị không biết gì cả “ tôi vẫn tìm kiếm khắp phòng, bây giờ là vì muốn được giải cứu khỏi Jacob. Họ làm tôi phải lùi về phía góc phòng.

“Chị biết những gì?”

Họ khoanh tay trước ngực cùng 1 lúc. Hành động ấy làm tôi thấy mắc cười đôi chút, nhưng chủ yếu là mang tính chất hăm dọa.

Và rồi tôi bắt được bóng dáng của Alice đang đi xuống cầu thang, khuôn mặt trắng bệch của bạn ấy nổi rõ trên những ánh đèn tím.

“Alice “ tôi cao giọng gọi với mong muốn được thoát khỏi chỗ này.

Bạn ấy nhìn tôi ngay lập tức khi nghe tôi gọi tên bạn ấy, mặc cho cái âm bass uỳnh uỳnh làm loãng giọng tôi ra. Tôi vẫy tay điên cuồng, và nhìn vào gương mặt bạn ấy khi Alice nắm lấy tôi ra khỏi 3 người sói đang cúi nhìn tôi, mắt bạn ấy nheo lại.

Nhưng, trước khi phản ứng như thế, gương mặt bạn ấy đầy căng thẳng và lo sợ. Tôi bậm môi lại khi cô ấy hướng về phía tôi.

Jacob, Quil, và Embry đều nghiêng người tránh bạn ấy với vẻ khó chịu. Cô ấy để tay vòng qua eo tôi.

“Tớ cần nói chuyện với cậu “. bạn ấy thì thào vào tai tôi.

“ơ, Jake, chị gặp em sau nhé... “ tôi nói lầm bầm khi di chuyển qua họ.

Jacob vươn cái tay dài của mình ra cản đường chúng tôi lại, rồi chống tay vào tường, “ này, đừng nhanh vậy chứ”

Alice ngước lên nhìn cậu ta, đôi mắt bạn ấy mở to ngờ vực “ tôi quên gì ah?”

“nói cho chúng tôi biết chuyện gì xảy ra đi”, cậu ta gặng hỏi với tiếng càu nhàu.

Jasper xuất hiện như từ trên trời rơi xuống. Một giây trước, tôi với Alice dựa vào tường và Jacob chặn đường chúng tôi, mà giờ Jasper đang đứng bên phía cánh tay Jake đang chắn lối chúng tôi, biểu hiện của Jasper thật đáng sợ.

Jacob từ từ hạ cánh tay mình xuống. Nó trông có vẻ giống là hành động tốt nhất đi liền với việc ra vẻ rằng cậu ta muốn giữ lại cánh tay của mình.

“Chúng tôi có quyền biết chuyện “ Jacob nói khẽ, vẫn trừng mắt nhìn Alice

Jasper nhảy vào giữa họ, và 3 người sói “ nối “ họ lại với nhau.

“này, này “ tôi nói rồi chêm thêm 1 nụ cười. “ Đây là bữa tiệc, nhớ chứ?”

Chả ai chú ý đến tôi cả. Jacob lại trừng mắt nhìn Alice khi Jasper quắc mắt nhìn Jacob. Gương mặt Alice đột nhiên trầm ngâm.

“được rồi, Jasper. Cậu ta thực ra cũg có mục đích mà”

Jasper không nguôi bớt thái độ của mình.

Tôi dám chắc tình trạng chờ đợi thế này sẽ làm đầu tôi nổ tung ra mất trong vào giây nữa thôi. “ Cậu thấy gì hả, Alice?”

Cô ấy liếc Jacob một giây, rồi quay lại về phía tôi, sự chọn lựa hiển nhiên là để cho họ nghe

“vấn đề giải quyết đã được chuẩn bị”

“Cậu sẽ đến Seattle?”

“không phải”

Tôi cảm thấy khí sắc trên mặt mình dần cạn đi. “ Họ đến đây ah”, tôi nghẹn lời.

Các cậu trai nhà Quileute nhìn nhau trong im lặng, reading every unconscious play of emotion on our faces. Họ đứng chôn chân 1 chỗ, hoàn toàn không đổi. Ba đôi tay đang run lên..

“đúng thế”

“đến Forks”, tôi thầm thì.

“đúng rồi”

“để làm gì?”

Cô ấy gật đầu, nắm bắt được câu hỏi của tôi

“Lấy cái áo màu đỏ của bạn”

Tôi cố nuốt khan.

Thái độ của Jasper có vẻ không tán thành. Tôi có thể nói là cậu ấy chả thích thú gì khi bàn bạc chuyện này trước mặt người sói., nhưng cậu ấy có 1 vài điều cần phải nói. ““Chúng tôi không thể để họ đi quá xa. Chúng tôi không đủ người để bảo vệ thị trấn này”.

“Chị biết “ Alice nói, gương mặt cô ấy bỗng trở nên sầu não. “ Ngoài ra, ngăn họ ở nơi nào không là vấn đề. Vấn đề là chúng tôi vẫn không đủ người, 1 vài người trong số họ sẽ đến đây tìm kiếm”.

“không thể nào” tôi lên tiếng.

Tiếng ồn của bữa tiệc át hết cả tiếng nói của tôi. Xung quanh chúng tôi, bạn bè, hàng xóm và cả 1 vài kẻ thù (đáng ghét) - họ vừa ăn, vừa cười vừa lắc lư người theo tiếng nhạc, sự thật hiển thiên là họ sắp phải đối mặt với sự kinh hoàng, nguy hiểm, có thể là cái chết nữa. Bởi vì do tôi cả.

“Alice “ tôi gọi tên cô ấy thật to “ tớ phải đi, tớ phải rời khỏi chỗ này thôi”

“điều đó chả giúp được gì cả. Nó không giống như việc chúng ta đang phải đối mặt với bọn người theo dõi đâu. Bọn chúng sẽ đến đây thăm dò trước”.

“rồi tôi sẽ phải đi gặp bọn chúng phải không “ nếu giọng tôi không có vẻ cộc cằn và căng thẳng thì có khả năng nó sẽ thành tiếng hét chói tai mất. “ Nếu bọn chúng tìm được thứ chúng đang truy lùng thì có thể chúng sẽ đi khỏi đây và không làm hại ai cả “.

“Bella “ Alice phản bác.

“đợi đã “ Jacob yêu cầu với giọng thật nhỏ thuyết phục “ điều gì đang đến?”

Alice quay người nhìn Jake với cái nhìn chằm chằm đầy lạnh lùng “ những người ma ca rồng như chúng tôi, rất nhiều người trong số họ sẽ đến đây”

“Tại sao?”

“Vì Bella. Đó là những gì chúng tôi biết”

“Có quá nhiều người ở đây vì chị? “ cậu ta hỏi.

Jasper vênh mặt “ chúng tôi có vài lợi ích đấy, cẩu ạ. Nó có thể trở thành 1 cuộc chiến”

“không được “ Jacob nói, với vẻ kì lạ, nụ cười nửa miệng 1 cách hung dữ như tràn quanh khuôn mặt cậu ta. “ nó không ngang sức”

“xuất sắc “ Alice rít lên.

Tôi nhìn chằm chằm, vẫn đứng bất động, tại khuôn mặt Alice có nét biểu cảm mới. Gương mặt cậu ấy có vẻ sinh động hơn với sự hả hê thể hiện rõ, mọi thất vọng đều tan biến trên từng nét hoàn hảo trên mặt cô ấy.

Cô ấy cười toe toét với Jacob, và cậu ta cũng đáp lại.

“mọi thứ chỉ biến mất đi. dĩ nhiên “ Alice nói với Jake bằng cái giọng tự mãn. “ đó là cái bất lợi, nhưng, mọi việc đã được tính toán, tôi sẽ nắm bắt được nó”

“Chúng tôi sẽ phải hợp tác thôi “ Jacob nói. “ Không dễ dàng gì cho chúng tôi. Thêm nữa là, đây là việc của tất cả chúng ta hơn là của chị”

“Chị sẽ không đi đâu xa. Hơn nữa, tụi chị cần giúp đỡ. Không kiểu cách lắm đâu. “ -àAlice nói với Jake

“khoan, khoan đã “ tôi ngắt lời họ.

Alice ra chiều cảnh giác, Jacob thì cúi người xuống theo hướng Alice, hai gương mặt họ sáng lên vẻ thích thú, mũi họ đều chun lại. Hai người họ nhìn tôi vẻ sốt ruột.

“hợp tác “ - tôi lặp lại từng lời qua kẽ răng mình.

“Chị không thành thực mà nghĩ rằng chị có thể tuân theo tụi em ra khỏi chỗ đó sao?” Jacob hỏi.

“Chị sẽ ở lại đây thôi”

“Tiên đoán của cậu mường tượng ra việc đó mà”

“Alice - nói với họ là không đi “ tôi cố nài. “ Họ sẽ tới đây giết đấy”

Jacob, Quil, và Embry cười vang lên.

“Bella “ Alice nói, giọng nhẹ nhàng xoa dịu tâm trạng tôi xuống “Nếu tách riêng rachúng ta sẽ có thể xử lý bọn giết người. Together -”

“sẽ chẳng có vấn đề gì cả “ Jacob nói nốt câu nói của Alice. Quil lại cười.

“bao nhiêu “ Quil hỏi háo hức.

“không “ tôi hét lên.

Alice chẳng còn nhìn tôi nữa. “ Nó đã thay đổi - con số ngày hnay đã là 21, nhưng có vẻ sẽ giảm xuống”

“Tại sao lại thế? “ Jacob tò mò hỏi.

“Chuyện dài lắm “ Alice nói, đột nhiên nhìn quanh khắp phòng. “ và đây không phải là nơi để nói đâu”

“đêm sau được không? “ Jacob thúc giục

“được chứ “ Jasper trả lời cậu ta. “ Chúng tôi đã có sẵn kế sách khi giáp mặt. Nếu cậu tham gia chiến đấu với chúng tôi, cậu sẽ có những chỉ thị cần thiết”

Ba người sói làm bộ mặt cáu kỉnh khi nghe lời cuối cùng.

“không “ tôi rền rĩ.

“sẽ kì cục lắm “ Jasper trầm ngâm nói. “ Tôi chưa bao giờ nghĩ là sẽ có lúc hợp tác chung với người sói, đây là lần đầu tiên”

“đừng có ngại vấn đề đó “ Jacob tán thành. Trông cậu ta có vẻ nôn nóng lắm. “ Chúng tôi sẽ quay về với Sam. Mấy giờ?”

“quá trễ cho cậu rồi”

“mấy giờ “ Jacob lặp lại.

“3 giờ được không”

“ở đâu?”

“khoảng 10 dặm đúng hướng bắc trạm gác rừng Hoh Forest. Hãy đến đó từ hướng Tây và các bạn sẽ theo mùi hương của chúng tôi”

“Chúng tô sẽ đến đó”, người sói trả lời.

Họ quay người đi về.

“Chờ đã, Jake “ tôi gọi với theo. “ làm ơn đi, đừng làm điều đó”

Cậu ta khựng lại, quay lại và cười tươi với tôi, trong khi Quil với Embry đã nóng lòng tiến ra hướng cửa. “ Đừng có buồn cười thế, Bells. Chị mang đến cho em nhiều “ quà tặng” hơn thứ duy nhất em đưa chị đấy “.

“không được “ tôi lại gào lên. Tiếng ghita điện át cả tiếng tôi khóc.

Cậu ta chẳng hề phản ứng lại, cậu ta nhanh chóng bắt kịp với 2 người sói kia - những người đã rời khỏi đây rồi. Tôi nhìn Jacob dần biến mất trong vô vọng.