Twilight Series Tập 3: Nhật Thực

Chương 12: Thời gian

“Mình có tiên thị...” Alice bắt đầu một cách lo lắng.

Edward huých khủy tay vào sườn Alice, nhưng cô ấy nhẹ nhàng né được.

“Được rồi” cô ấy cằn nhằn “ Edward bắt mình phải làm việc này. Nhưng mình biết cậu còn khó chịu hơn nếu mình làm cậu ngạc nhiên”.

Chúng tôi đang đi đến chỗ chiếc xe hơi sau khi tan trường và tôi hoàn toàn không hiểu Alice đang nói về chuyện gì

“Làm ơn nói bằng tiếng Anh đi” tôi yêu cầu

“Không cư xử như trẻ con, không được hờn dỗi gì nhé!”

“Giờ mình cảm thấy sợ rồi đấy”

“Vậy thì cậu, ý mình là chúng ta sẽ tổ chức một buổi tiệc tốt nghiệp. Không hoành tráng đâu. Không có gì điên rồ cả. Nhưng mình nhìn thấy là cậu sẽ tức điên nếu mình cố gắng để biến nó thành một buổi tiệc bất ngờ.” Cô nhẹ nhàng tránh khỏi tầm tay của Edward khi anh cố với lấy tóc của cô “và Edward bảo mình phải nói với cậu. Nhưng bữa tiệc đơn giản thôi, hứa đấy.”

Tôi hỏi một cách khổ sở: “Mình có được tranh cãi gì không?”

“Không một chút nào”

“Được rồi Alice. Mình sẽ ở đó. Và mình sẽ ghét từng phút bữa tiệc đó. Hứa đấy.”

“Tinh thần là như vậy! Tiện thể, mình thích cái năng khiếu này quá. Cậu nên quên chuyện đó đi.”

“Alice, mình không quên đâu.”

“Mình biết. Nhưng cậu sẽ quên.”

Tôi cố gắng nặn óc để nhớ rằng mình đã quyết định thăm dự bữa tiệc của Alice.

“Thật tuyệt” Edward nói khẽ “ Ai có thể nhỏ nhen đến mức giận được cơ chư”

Alice cười: “Đó là năng khiếu mà anh”

“Cậu không thể đợi vài tuần nữa hãy nói với mình về chuyện đó hay sao, bây giờ mình đã thấy căng thẳng rồi.” Tôi cằn nhằn.

Alice nhìn thẳng vào tôi và nói chậm rãi: “Bella, Cậu có biết hôm nay là thứ mấy không”

“Thứ hai phải không?”

Alice đảo mắt: “ Đúng thứ 2... của tuần thứ 4” Rồi cô ấy nắm lấy khủy tay tôi, quay tôi ngược lại để nhìn vào tấm poster to, màu vàng dán trên cánh cửa phòng thể dục. Trên đó là dòng chữ đen ngày thông báo ngày tốt nghiệp. Chính xác chỉ còn một tuần kể từ hôm nay.

“Bây giờ là tuần thứ 4 tháng 6? Cậu có chắc không?”

Không ai trả lời cả. Alice chỉ lắc đầu buồn bã, cố tỏ ra không thất vọng, lông mày Edward nhướn lên.

“Không thể nào. Sao lại vậy chứ” Tôi thử đếm ngược ở trong đầu, nhưng không thể hiểu được tại sao ngày tháng lại trôi nhanh đến thế. Tôi cảm thấy như ai đó đang đá vào chân mình. Thời gian của tôi như biến mất. Khoảng thời gian tôi dành để tìm giải pháp, lập kế hoạch giải quyết mọi việc đã tan thành mây khói. Tôi hết thời gian rồi.Và tôi chưa sẵn sàng. Tôi không biết làm thế nào, nói thế nào với Charlie và Renee ...với Jacob...rồi làm thế nào với việc làm người. Tôi biết chính xác những gì mình muốn nhưng tôi lại sợ. Về lý thuyết, tôi không phải lo lắng, thậm chí còn háo hức khi được bất tử. Sau tất cả, đó là điều cốt yếu để tôi có thể ở bên Edward mãi mãi. Và có một thực tế là tôi bị săn đuổi bởi một số nhóm người cả biết lẫn không biết. Tôi mong ước không phải ngồi ì một chỗ, vô dụng và thơm ngọt chờ một trong số bọn họ đến bắt. Về lý thuyết, tất cả các điều đó đều rõ ràng. Nhưng thực tế... tôi chỉ biết là một con người. Tương lai phía trước là một vực sâu mà tôi chỉ biết đáy sâu đến chừng nào cho đến khi nhảy xuống.

Điều đơn giản này, đến hôm nay đã trở nên rõ ràng, lẽ ra tôi phải kiềm chế một cách có ý thức cái việc làm cho thời hạn cuối cùng- mà tôi đã khó nhọc đếm ngược từng ngày- trở nên giống như ngày hành quyết

Trong trạng thái không tỉnh táo, tôi chỉ nhận ra Edward mở cửa xe cho mình, Alice ngồi ở ghế sau, mưa nặng hạt rơi bồm bộp trên kính chắn gió. Edward dường như biết tâm trí tôi đang để trên mây trên gió, nhưng anh không cố lôi tôi thoát khỏi tâm trạng lơ đễnh đó. Hoạc có thể anh có nhưng tôi không hề chú ý. Chúng tôi dừng xe trước cửa nhà, Edward đưa tôi vào nhà và kéo tôi ngồi xuống ghế sofa cạnh anh, Tôi nhìn chằm chằm vào lớp sương mù xám mỏng ngoài cửa sổ và cố gắng lấy lại quyết tâm của mình. Tại sao tôi lại hoảng sợ? Tôi đã biết là thời hạn cuối cùng đang đến cơ mà. Tại sao điều đó lại khiến tôi hoảng sợ đến như vậy. Tôi không biết anh đã để tôi ngồi trong im lặng và nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ bao nhiều lâu nữa? Nhưng khi mưa ngừng rơi và bên ngoài trời đã tối thì là quá đủ đối với sự kiên nhẫn của anh. Anh giữ khuôn mặt tôi bằng đôi tay lạnh giá, nhìn xoáy vào tôi.

“Làm ơn nói cho anh biết em đang nghĩ gì đi? Không anh phát điên lên mất?”

Tôi phải nói gì với anh bây giờ? Nói rằng tôi là kẻ hèn nhát ư? Tôi tìm cách nói dối.

“Môi em trắng bệch rồi. Nói gì đi, Bella”

Tôi thở mạnh. Phải mất bao nhiêu lâu tôi mới có thể điều hòa được nhịp thở của mình?

“Chỉ là Em mất tập trung thôi” tôi thì thầm

Anh vẫn kiên nhẫn chờ, gương mặt anh tràn đầy lo lắng và hoài nghi.

Tôi cố gắng giải thích “ Em không chắn chắn mình phải làm gì...nói gì với Charlie... Nói gì hả anh... Nói bằng cách nào bây giờ” Giọng nói của tôi nhỏ dần.

“Vậy không phải là bởi vì bữa tiệc”

Tôi cau mày” “ Không phải. Nhưng cám ơn anh vì nhắc em về chuyện đó”

Mưa nặng hạt hơn khi anh cố dò hiểu nét mặt tôi.

“Em chưa sẵn sàng” anh thì thầm.

“Em đã sẵn sàng “ tôi nói dối ngay lập tức để đối phó. Tôi có thể nói để anh hiểu được điều đó, nên tôi hít vào thật sâu, và nói sự thật, “ Em phải trở thành”

“Em không cần phải trở thành gì cả”

Tôi có thể cảm nhận được sự kinh hoàng trong mắt mình khi thầm thì “ Victoria, Jane, Caius, bất cứ ai đã vào phòng em...”

“Tất cả điều đó khiến có thêm lý do để chờ đợi”

“Điều đó không có bất kỳ ý nghĩa gì hết, Edward!”

Anh giữ mặt tôi chặt hơn trong đôi tay mình, và nói một cách thật trọng.

“Bella, Không ai trong chúng ta được quyền lựa chọn. Em đã thấy điều đó với Rosalie. Tất cả chúng ta phải đấu tranh, cố gắng để chấp nhận vài điều ở bản thân mà chúng ta không kiểm soát được. Anh sẽ không để điều đó xảy ra với em. Em sẽ được lựa chọn”

“Em đã có lựa chọn của mình”

“Em sẽ không phải có quyết định khó khăn đó vì có nhiều thứ đang đe dọa. Chúng ta sẽ để ý đến vấn đề đó, và anh sẽ chăm sóc em” anh thề nguyền. “ khi mà chúng ta giải quyết xong mọi vấn đề và không còn điều gì thúc ép em nữa, sau đó em có thể đi theo anh nếu em vẫn còn muốn điều đó. Nhưng không phải vì em lo lắng. Em không bị ép buộc làm những điều đó.

“Carlisle đã hứa với em” Tôi lí nhí “ sau khi tốt nghiệp”

“Cho đến khi em đã sẵn sàng, dứt khoát là không khi mà em còn sợ hãi” Giọng anh rất dứt khoát. Tôi không trả lời. Tôi không thể đưa ra bất cứ lý lẽ hợp lý để tranh cãi cả.

“Đó em thấy không! Chẳng có gì phải lo lắng cả” Anh hôn lên trán tôi.

Tôi cười run rẩy “ Không có gì ngoài một ngày tận thế đang treo lơ lửng”

“Hãy tin anh”

“Em tin anh”

Anh vẫn nhìn vào mặt tôi, chờ đợi đến khi tôi hoàn toàn bình thường trở lại.

“Em có thể hỏi anh điều này không?” Tôi lên tiếng

“Bất cứ điều gì”

Tôi ngập ngừng, mím môi và sau đó hỏi một câu hỏi hoàn toàn khác với điều mà tôi thực sự đang nghĩ đến.

“Em sẽ chuẩn bị gì cho Alice nhân dịp tốt nghiệp”

Anh cười khúc khích “ Có vẻ như em đã chuẩn bị cho chúng ta vé hòa nhạc”

“Đúng rồi” Tôi đáp nhẹ nhõm, gần như còn mỉm cười “ Buổi hòa nhạc ở Tacoma. Em nhìn thấy quảng cáo tuần trước và nghĩ có thể anh thích. Anh đã nói đó là một CD hay mà”

“Tuyệt vời. Cảm ơn em”

“Em hy vọng họ chưa bán hết vé”

Tôi thở dài: “ Ý tưởng đó hay chứ. Em hiểu rồi...”

“Em muốn hỏi điều khác cơ ” Anh nói

Tôi cau mày “ Anh giỏi thật đấy”

“Anh đã luyện tập rất nhiều để có thể đọc được ý nghĩ của em mà. Cứ hỏi anh đi”

Tôi nhắm mắt, dựa vào anh, áp mặt vào ngực anh “ Anh không muốn em trở thành ma cà rồng”.

“Không, Anh không muốn” Anh trả lời dịu dàng, và im lặng trong giây lát “ đó không phải là một câu hỏi”

“Vậy thì... Em lo lắng... tại sao anh lại... nghĩ như vậy”

“Lo lắng?” anh nói rất ngạc nhiên.

“Anh sẽ nói với em tại sao phải không? Toàn bộ sự thật, không tránh né bất cứ điều?”

Anh ngập ngừng “ Nếu anh trả lời câu hỏi của em, sau đó em sẽ giải thích câu hỏi của em chứ?”

Tôi gập đầu, vẫn áp mặt vào ngực anh.

Anh thở sâu trước khi trả lời. “ Em có thể làm mọi chuyện tốt hơn mà, Bella. Anh biết em tin rằng anh có linh hồn, nhưng anh không hoàn toàn đủ tin tưởng vào điều đó để có thể mạo hiểm với linh hồn em...” Anh lắc đầu thật chậm “ Đối với anh việc cho phép em trở thành người như anh thì có nghĩa là mãi mãi sẽ không mất em- là hành động ích kỷ nhất mà anh có thể tưởng tượng được. Anh muốn điều đó hơn bất cứ điều gì, cho bản thân anh. Nhưng vì em, anh muốn nhiều hơn nữa. Nhượng bộ- đó như là phạm một tội ác vậy. Đó là điều ích kỷ nhất anh đã từng làm từ trước đến nay, trong cuộc đời bất tử của mình. Nếu có cách nào khiến anh có thể trở thành con người vì em- thì dù phải trả bất kỳ giá nào anh cũng chịu”.

Tôi vẫn ngồi im, bị cuốn hút vào những điều anh đang nói. Edward nghĩ anh ấy đã rất ích kỷ. Nụ cười càng lúc càng rạng rỡ trên mặt tôi.

“Vậy...không phải anh sợ là anh sẽ...không còn thích em nữa khi em khác đi- khi em không còn mền mại, ấm áp và thơm như cũ nữa? Anh vẫn thực sự muốn em cho dù em trở thành như thế nào đi chăng nữa?

Anh thở hắt ra. “ Em lo lắng anh không thích em nữa?” Anh hỏi lại. Sau đó, trước khi tôi trả lời, anh cười lớn. “Bella, so với một người hơi hơi ngốc nghếch thì em khá nhạy cảm đấy”.

Tôi biết anh nghĩ tôi thật ngốc nghếch khi nghĩ như vậy, nhưng tôi đã thấy yên lòng rất nhiều. Nếu anh thực sự vẫn muốn tôi, thì tôi sẽ đi đến cùng...bằng cách này hay cách khác. Ích kỷ tự nhiên trở thành một từ đẹp đẽ vô cùng.

“Anh không nghĩ là em biết điều đó dễ dàng như thế nào đối với anh đâu, Bella.” Anh nói với một giọng hài hước.” Khi đó anh sẽ không phải tập trung cao độ mọi lúc mọi nơi để không giết chết em. Tất nhiên sẽ có nhiều điều mất đi khiến anh rất nhớ. Đó là điều thứ nhất...”

Anh nhìn sâu vào mắt tôi khi anh vuốt nhẹ lên gò má tôi, và tôi cảm thấy mặt mình đỏ lên. Anh cười dịu dàng “ Và tiếng đập trái tim em”

Anh tiếp tục, nghiêm túc hơn nhưng vẫn cười cười. “ Đó là âm thanh tuyệt vời nhât trong thế giới của anh. Anh đã quá thân quen với nó rồi. Anh thề, anh có thể nhận ra âm thanh đó từ khoảng cách xa hàng dặm. Nhưng không có điều gì có thể quan trọng bằng...” Anh nói, giữ khuôn mặt tôi trong tay mình “ Em. Đó là tất cả những gì anh không thể rời xa được. Em sẽ mãi mãi là Bella của anh, chỉ đơn giản là em sẽ sống thọ hơn thôi.”

Tôi thở ra, nhắm mắt một cách mãn nguyện trong vòng tay của anh.

“Bây giờ em sẽ trả lời câu hỏi của anh chứ? Toàn bộ sự thật, không giấu diếm bất cứ điều gì?” anh hỏi

“Dĩ nhiên” Tôi trả lời ngay lập tức, mắt tôi mở to ngạc nhiên. Anh muốn biết điều gì đây?

Anh nói từng từ thật chậm. “ Em không muốn làm vợ anh.”

Tim tôi ngừng đập, và sau đó đột nhiên lại đập gấp gáp. Những giọt mô hôi lạnh toát động thành hạt trên cổ tôi và đôi tay tôi trở lên giá băng. Anh đợi, quan sát và lắng nghe phản ứng của tôi.

“Đó không phải là một câu hỏi.” Cuối cùng tôi cũng thì thầm.

Anh nhìn xuống, mắt nhíu lại thành một đường chỉ mảnh, và anh buông tay khỏi mặt tôi để cầm bàn tay trái như bị đóng băng của tôi. Anh nghịch những ngón tay của tôi trong khi nói. “ Anh cũng lo lắng tại sao em nghĩ như vậy”

Tôi cố khỏi nuốt khan. “ Đó cũng không phải là một câu hỏi” Tôi thì thầm.

“Nói đi mà, Bella?”

“Sự thật ư?” Tôi hỏi, hầu như chỉ là mấp máy môi.

“Dĩ nhiên. Anh có thể chịu đựng được cho dù đó là điều gì...”

Tôi lấy hơi thật sâu. “ Anh sẽ lại cười em thôi.”

Ánh mắt anh sửng sốt nhìn tôi. “ Cười em. Anh không thể tưởng tượng được điều đó.”

“Rồi anh sẽ thấy” tôi thì thầm và thở dài. Mặt tôi chuyển từ trắng sang đỏ ửng vì xấu hổ. “ Thôi được rồi! Em chắc chắn điều đó sẽ rất buồn cười đối với anh nhưng không sao! Điều đó rất...rất...xấu hổ!” Tôi lúng búng, lại áp mặt vào ngực anh.

Tôi ngập ngừng “ Em không sánh bằng anh”

Tôi nghiêng đầu để có thể nhìn thấy anh, sự xấu hổ khiến tôi bị kích động và hung hăng. “ Em không phải một cô gái ở một thị trấn nhỏ cuới chồng ngay khi vừa tốt nghiệp cấp ba, vì... dính bầu với bạn trai! Anh có biết mọi người sẽ nghĩ gì không? Anh có biết bây giờ là thế kỷ nào không? Mọi người sẽ không lấy chồng ở tuổi 18! Không phải là những người thông minh, có trách nhiệm, trưởng thành! Em không là cô gái đó! Đó không phải là em...” Tôi nói một lèo đến nỗi hụt hơi.

Khuôn mặt Edward thật khó đoán khi anh suy nghĩ về những câu hỏi của tôi.

“Tất cả có vậy thôi?” Cuối cùng anh cũng hỏi lại tôi.

Tôi hấp háy mắt. “ Như vậy còn chưa đủ?”

“Vậy không phải em...háo hức với kiếp sống bất tử hơn là với anh?”

Và sau đó, mặc dù tôi đã đoán trước là anh sẽ rất buồn cười với lý lẽ của tôi nhưng tôi vẫn cảm thấy khó thở. “Edward!” Tôi thở hổn hển giữa những cơn khó chịu cuộn lên ở lồng ngực. “ Và...em luôn nghĩ rằng anh...thông minh hơn em...rất nhiều!”

Anh ôm lấy tôi, và tôi có thể cảm thấy anh đang mỉm cười. “Edward” tôi nói cố gắng giải thích rõ rằng hơn, “ Sẽ chẳng có nghĩa lý gì nếu sống mãi mãi mà không có anh, em không muốn vắng anh dù chỉ một ngày”

“Nhẹ cả người” Anh nói

“Vẫn...không có gì thay đổi cả”

“Rất dễ hiểu. Anh hiểu viễn cảnh mà em nghĩ đến, Bella, anh thật sự hiểu mà. Nhưng anh sẽ thích hơn nếu em thử cân nhắc đến ý kiến của anh”

Tôi ngồi thẳng, như vậy tôi có thể đấu tranh để giữ một vẻ mặt nghiêm nghị. Đôi mắt màu hoàng ngọc trong của anh phủ lấy tôi như thôi miên. “ Em luôn thấy anh như là một cậu bé. Trong thế giới của anh, anh thực sự là một người đàn ông. Anh đã không tìm kiếm tình yêu- Không, thực ra anh không khi nào quá háo hức để làm điều đó như một người lính thực thụ; anh đã nghĩ không cái gì ngoài vinh quang lý tưởng của cuộc chiến khiến họ chứng tỏ mình- nhưng nếu anh tìm thấy...” Anh ngừng lại, nghiêng đầu về phía tôi. “ Anh nói rằng nếu anh tìm thấy ai đó, nhưng điều đó sẽ không xảy ra. Nếu anh đã tìm thấy em, anh sẽ không nghi ngờ bất cứ điều gì và...Anh là chàng trai, người mà- ngay khi anh nhận ra rằng em là người mà anh tìm kiếm- sẽ quỳ xuống và cố gắng nắm chặt lấy bàn tay em. Anh muốn có em vĩnh viễn, mặc dù ngay cả khi từ đó không có cùng một nghĩa.”

Anh cười một nụ cười nửa miệng với tôi. Ánh mắt mở rộng và đông cứng của tôi cũng xoáy vào anh.

“Thở đi, Bella” Anh vừa nhắc nhở tôi vừa cười. Tôi thở đều đặn hơn.

“Em có thể nhìn thấy điều mà anh đang thấy không, Bella? Dù chỉ là một chút thôi?”

Và trong khoảnh khắc, tôi có thể. Tôi nhìn thấy mình trong bộ váy cưới dài thước tha với khăn voan phủ trên tóc trùm khắp cả khuôn mặt. Tôi nhìn thấy Edward trong bộ lễ phục sáng màu lịch sự với bó hoa cưới trong tay, đứng chờ tôi bên bệ thờ.

Tôi lắc đầu và nuốt khan. Tôi thấy lướt qua suy nghĩ của mình một cảnh phim Anne of Green Gables (đây là một bộ phim của trẻ em rất nổi tiếng- Nhưng chưa kịp tìm hiểu nội dung của nó là gì).

“Một điều...Edward” Tôi nói run rẩy, tránh lại đưa ra một câu hỏi “...Trong suy nghĩ của em, hôn nhân và sự vĩnh hằng là hai khái niệm không loại trừ nhau nhưng cũng không bao hàm nhau. Và từ khi chúng ta được sinh ra trên cõi đời này, có thể chúng ta đã thuộc về nhau. Nếu anh hiểu ý em.

“Nhưng ở một khía cạnh khác” anh đáp “ Em sẽ phải sớm từ bỏ toàn bộ thời gian của mình lại đằng sau. Vậy tại sao lại phải để những quan niệm nhất thời của một nền văn hóa địa phương tận đẩu tận đâu ảnh hưởng đến quyết định?”

Tôi mím môi chặt “ Khi ở Roma?”

Anh cười với tôi “ Hôm nay em không cần phải trả lời có hay không, Bella. Thật tốt khi hiểu về cả hai khía cạnh của vấn đề, phải không em?”

“Thế còn điều kiện của anh...”.

“Vẫn còn nguyên giá trị. Anh hiểu ý em, Bella, Nhưng nếu em muốn anh là người biến đổi em thì...”

“Dum, dum, dal, dum” Tôi ngân nga giai điệu bản “ the wedding march” nhưng lại nghe giống như một đoạn nhạc đưa tang vậy.

Thời gian trôi đi thật nhanh. Đêm đó qua đi không mộng mị gì cả, sau đó đến buổi sáng tôi phải mặt đối mặt với lễ tốt nghiệp. Tôi còn cả đống bài tập phải hoàn thành cho kì thi cuối kỳ thế mà tôi vẫn chưa hoàn thành đến một nửa trong vài ngày qua.

Khi tôi xuống nhà ăn sáng, Charlie đã đi từ lâu. Bố để lại một tờ giấy trên mặt bàn nhắc tôi mua vài thứ. Tôi hy vọng phần quảng cáo về buổi hòa nhạc vẫn còn, tôi cần số điện thoại để đặt mấy tấm vé ngở ngẩn kia, Nó không còn đúng nghĩa là một món quà nữa vì đã không còn bất ngờ. Dĩ nhiên, cố làm Alice nhạc nhiên chưa bao giờ là một kế hoạch khả thi cả. Tôi lật nhanh các trang báo quay lại phần quảng cáo, nhưng một dòng tít đen đậm đã khiến tôi phải chú ý. Tôi đã cảm thấy hoảng sợ khi cúi gần hơn để đọc toàn bộ bài báo. SEATLLE KINH HOÀNG BỞI CÁC VỤ THẢM SÁT. Gần một thập kỷ đã qua kể từ khi thành phố là bãi săn của kẻ giết người hàng loạt nguy hiểm nhất trong lịch sử nước Mỹ- Gary Ridgway, còn được gọi dưới cái tến Kẻ giết người trên dòng sông xanh, hắn bị kết án vì đã sát hại 48 phụ nữ. Hiện nay, Seattle phải đối mặt với một khả năng là có một con quỷ vô cùng nguy hiểm đang ẩn náu ở trong thành phố. Cảnh sát vẫn ít nhất vẫn chưa coi hàng loạt vụ giết người và mất tích là do một kẻ thực hiện. Họ bất đắc dĩ phải tin rằng rất nhiều vụ tàn sát có thể được thực hiện bởi cá nhân một người. Nếu, hay thực tế chỉ có một kẻ sát nhân thì hắn đã thực hiện 39 vụ giết người và mất tích trong vòng ba tháng một mình. So với 48 vụ giết người do Ridway thực hiện rải rác trong khoảng thời gian 21 năm. Nếu thủ phạm chỉ là một người thì đó là tên giết người hàng loạt khủng khiếp nhất trong lịch sử nước Mỹ.

Cảnh sát thiên về giả thiết là có một băng đảng liên quan. Giả thiết này được đưa ra dựa trên thực tế là có quá nhiều nạn nhân. Và thực tế là dường như không hề có một hình mẫu chung nào cho các nạn nhân. Mục tiêu của kẻ sát nhân thường có một mối liên hệ giống nhau nào đó, có thể là tuổi, giới tính, chủng tộc hoặc cả ba. Các nạn nhân có độ tuổi giao động từ 15 (như Amada Reed- Một học sinh rất ngoan) đến một người đưa thư 67 tuổi đã về hưu Omar Jenks. Danh sách nạn nhân bao gồm 18 phụ nữ và 21 đàn ông. Các nạn nhân thuộc nhiều chủng tộc người: Da trắng, da đen, Châu mỹ, người la tinh, châu á. Sự lựa chọn hoàn toàn ngẫu nhiên. Động cơ giết người dường như là gặp ai là giết người đó. Vì thế có rất nhiều điều còn phải suy nghĩ về tên giết người?

Các nạn nhân được phát hiện đều bị thiêu cháy đến mức chỉ có thể dùng mẫu răng để nhận dạng. Phải có một chất hóa học nào đó như gas hay cồn mới có thể tạo ra những đám cháy như vậy nhưng không tìm thấy bất cứ dấu vết của chất hóa học. Hung thủ không hề che giấu các thi thể mà vứt ở những nơi dễ thấy.

Còn rất nhiều chi tiết rùng rợn khác nữa, tất cả các xác chết đều là bằng chứng cho tội ác man rợ- xương bị nghiền nát bẻ gẫy bởi những lực ép kinh khủng- và những chuyên gia khám nghiệm tin rằng việc này xảy ra trước khi nạn nhân bị giết chết.Mặc dù những kết luận này thật khó để chấp nhận nhưng thực tế chúng được đưa ra hoàn toàn dựa trên các chứng cứ có thật Còn có rất nhiều điều tương tự để có thể đưa ra khẳng định đâu là một vụ giết người hàng loạt: tất cả các vụ án đều không để lại bất cứ bằng chứng nào ngoài chính các nạn nhân.Không một dấu vân tay, một dấu giày hay một cọng tóc sót lại...

Các vụ mất tích diễn ra kín đáo không ngờ. Không một nạn nhân nào có thể được coi là những mục tiêu dễ dàng. Các nạn nhân biết mất khi đang ở nhà, ở hiệu sách, ở câu lạc bộ thể dục, ở lễ cưới. Trường hợp kinh ngạc nhất là một vận động viên đấm bốc nghiệp dư 30 tuổi Robert walsh mất tích khi đang trong buổi hẹn hò ở rạp chiếu phim; vài phút rau khi phim chiếu, người phụ nữ đã phát hiện ra anh ta không ở chỗ ngồi của mình. Xác anh ta được phát hiện sau 3 tiếng cách rạp chiếu phim 20m.

Có một điểm chung ở các vụ giết chóc: tất cả các nạn nhân đều biến mất vào ban đêm. Vấn đề đáng báo động nhất ở đây là gì? Đó là sự gia tăng số vụ giết người theo thời gian ngày càng rút ngắn. Tháng đầu tiên có 6 vụ giết chóc, 10 vụ tháng thứ hai. Trong 10 ngày qua xảy ra 22 vụ. Và việc điều tra của cảnh sát không có gì tiến triển hơn những gì họ đã có kể từ khi xác người chết cháy đầu tiên được tìm thấy.

Các chứng cứ mâu thuẫn, rời rạc với nhau. Một băng nhóm xấu xa mới hình thành, hay một kẻ giết người hàng loạt hoang dại? Hay một cái gì khác mà cảnh sát thì vẫn chưa khám phá ra.

Chỉ có một kết luận không thể bàn cãi: Có một cái gì đó đang săn đuổi Seattle.

Tôi đọc đi đọc lại 3 lần câu cuối cùng của bài báo, và tay tôi run rẩy khi tôi hiểu ra sự việc.

“Bella?”

Tôi tập trung đến mức giọng nói hết sức nhẹ nhàng của Edward cũng khiến tôi thở gấp và choáng váng. Anh đang đứng dựa vào bậu cửa, lông mày nhíu lại. Rồi đột nhiên anh đã ở bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi. “ Anh làm em sợ à? Anh xin lỗi. Anh đã gõ cửa...”

“Không đâu” Tôi trả lời vội vã. “ Anh đã xem cái này chưa” Tôi chỉ vào tờ báo.

Anh cau mày giận dữ. “ Anh chưa xem báo hôm nay. Nhưng anh biết mọi chuyện đang rất tồi tệ. Chúng ta sẽ phải làm một điều gì đó... thật nhanh chóng.”

Tôi không thích như vậy. Tôi không muốn bất kỳ ai phải liều lĩnh, và bất cứ cái gì hay bất cứ ai ở Seattle thực sự bắt đầu làm tôi sợ hãi. Nhưng ý nghĩ nhà Volturi đang đến cũng khiến tôi hoảng sợ vậy.

“Thế Alice nói gì?”

“Đó mới là vấn đề” Anh càng lo lắng hơn “ Cô ấy chẳng nhìn thấy gì cả...dù bọn anh đã thử hàng chục lần. Cô ấy bắt đầu mất tự tin. Alice cảm thấy như mình đã mất tỉnh táo trong những ngày qua, có điều gì đó không ổn. có thể khả năng của cô ấy đang ẩn đi vậy.”

Mắt tôi mở to “ Điều đó có thể ư?”

“Ai biết chứ? Chưa ai gặp điều bất thường như vậy...nhưng anh nghi ngờ lắm. Mọi việc đều hướng tới việc làm mất thời gian ...Nhìn vào Aro và Jane.”

“Sau đó chuyện gì sẽ xảy ra”

“Thỏa mãn với tiên thị của bản thân, anh nghĩ vậy. Chúng ta vẫn đang chờ Alice có thể nhìn thấy gì không rồi chúng ta có thể hành động...và Alice không nhìn thấy gì bởi vì chúng ta không có ý định làm gì cho đến khi nào cô ấy thấy một điều gì đó. Cho nên cô ấy không thể nhìn thấy chúng ta ở đó. Có thể chúng ta phải làm liều vậy.

Tôi rùng mình “ không”

“Em có mong đến trường hôm nay không? Chúng ta chỉ còn vài ngày nữa là đến kỳ thi tốt nhiệp; họ sẽ không dạy chúng ta cái gì mới đâu.”

“Em nghĩ mình có thể sống một ngày mà không cần đến trường. Chúng ta sẽ làm gì?”

“Anh muốn nói chuyện với anh Jasper”

Có điều gì đó rất lạ ở Jasper. Jasper luôn luôn là một phần trong gia đình Cullen nhưng không bao giờ là quan trọng nhất. Tôi nhiều khi nghĩ rằng Jasper ở đó chỉ vì Alice mà thôi.. Tôi có cảm giác anh ấy đi theo Alice đến mọi nơi, nhưng đó không phải là cách sống anh ấy lựa chọn đầu tiên.

Trong bất kỳ trường hợp nào, Tôi chưa bao giờ thấy Edward dựa vào Jasper. Tôi lại băn khoăn không bết anh ấy sẽ hỏi Jasper điều gì. Tôi không biết nhiều về quá khứ của Jasper, chỉ biết là anh ấy đến từ một nơi nào đó ở phía nam trước khi Alice tìm thấy anh ấy. Vì lý do nào đó, Edward luôn tránh những câu hỏi về người anh mới nhất của mình. Tôi luôn bị hăm dọa bởi một ma cà rồng cao tóc vàng trông giống như một ngôi sao điện ảnh nên không dám hỏi thẳng thừng Jasper.

Khi chúng tôi vào nhà, Carlisle, Esme, Jasper đang chăm chú xem tin tức, mặc dù tiếng rất nhỏ đến nỗi tôi không nghe thấy gì. Alice đang ngồi trên bậc cầu thang rộng lớn, tay chống mặt trông rất chán nản, thất vọng. Khi chúng tôi đi vào, Emmett đang đi thong thả từ phía bếp vào, trông hoàn toàn thoải mái. Không điều gì có thể khiến Emmett bận tâm.

“Alice, Edward. Trốn học hả Bella?” Anh cười toe toét với tôi.

“Chúng ta cũng thế” Edward nhắc nhở anh.

Emmett cười vang. “ Đúng, nhưng đây là lần đầu tiên của cô ấy trong toàn bộ quãng đời trung học. Cô ấy chắc hẳn phải bỏ lỡ cái gì đó đây.”

Edward đảo mắt, nhưng lờ đi người anh yêu thích. Anh đẩy tờ báo cho Carlisle.

“Bố có thấy họ đang rất băn khoăn về kẻ giết người hàng loạt không? Anh hỏi.

Caslisle thở dài. “ Cả sáng hôm nay hai chuyên gia tranh luận về vấn đề đó trên kênh CNN”

“Chúng ta không thể để mọi chuyện như vậy”

“Chúng ta đi ngay chứ” Emmett bất ngờ lên tiếng rất nhiệt tình “Con sắp chết vì buồn chán rồi.”

Một tiếng huýt vang vọng từ phía cầu thang

“Cô ấy đúng là người bi quan” Emmett lầm bầm.

Edward đồng ý với Emmett. “ Chúng ta phải làm gì đó”

Rosalie xuất hiện ở đầu cầu thang và chậm rãi đi xuống. Khuôn mặt chị bình thản, không biểu lộ cảm xúc gì.

Carlisle lắc đầu: “ Bố hơi lo lắng. Chúng ta chưa bao giờ liên quan đến những vấn đề này. Đó không phải là việc của chúng ta. Chúng ta không phải là nhà Volturi.”

“Con không muốn nhà Volturi đến đây. Chúng ta sẽ có quá ít thời gian để hành động” Edward nói.

“Còn những những người vô tội ở Seattle nữa” Esme thầm thì “Không đúng nếu để họ chết như vậy.”

“Anh biết” Carlisle thở dài.

“oh” Edward nói, quay lại nhìn Jasper. “ Con không nghĩ về điều đó. Con biết mà. Bố đã đúng, phải thế rồi. Điều đó thay đổi mọi thứ”

Tôi không phải người duy nhất nhìn anh bối rối, nhưng tôi là người duy nhất không trông có vẻ hơi bực mình.

“Em nghĩ là anh nên giải thích với mọi người,” Edward nói với Jasper “ Mục đích thực sự của những việc này?”

Edward bước đi, nhìn xuống sàn nhà, giấu đi ý nghĩ.

Tôi không nhìn thấy Alice di chuyển, nhưng Alice đã ở ngay bên cạnh tôi. “ Anh ấy đang nói huyên thuyên về chuyện gì vậy?” Cô hỏi Jasper. “ Anh đang nghĩ gì thế?”

Jasper có vẻ không chú tâm lắm. Anh lưỡng lự, nhìn từng người một, chờ mọi người lại gần để có thể nghe rõ những gì anh nói và sau đó ánh mắt anh dừng lại ở khuôn mặt tôi.

“Em chắc rất thắc mắc” Anh nói với tôi, giọng anh trầm và nhẹ nhàng.

Không cần phải trả lời câu hỏi đó. Jasper biết tôi cảm thấy gì, mọi người đang cảm thấy gì. “Mọi người đều thắc mắc” Emmett càu nhàu.

“Anh có thể đủ thời gian để kiên nhẫn” Jasper nói với Emmett, “ Bella cũng nên hiểu mọi chuyện. Cô ấy là một trong chúng ta”

Những lời của anh khiến tôi hết sức bất ngờ. Tôi rất ít nói chuyện với anh đặc biệt là từ sinh nhật trước của tôi khi anh cố giết tôi. Tôi không nhận ra Jasper nghĩ về tôi như thế.

“Em biết về anh nhiều không, Bella?” Anh hỏi.

“Không nhiều lắm” Tôi thừa nhận.

Jasper nhìn chằm chằm vào Edward và Edward cũng thế.

“Không” Edward trả lời những suy nghĩ của Jasper. “ Em chắc anh có thể hiểu tại sao em không nói với cô ấy. Nhưng em nghĩ cô ấy cần được biết ngay bây giờ.”

Jasper gật đầu thận trọng, và sau đó bắt đầu xắn tay áo lên.

Tôi nhìn một cách tò mò, băn khoăn, cô gắng đoán xem anh đang làm gì. Anh giữ cổ tay dưới vùng sáng của chiếc đèn chụp gần anh, để tay dưới vùng sáng của bóng đèn, và các đầu ngón tay chỉ vào các vết sẹo hình lưỡi liền hiện rõ trên làn da.

Mất một phút tôi mới hiểu ra tại sao những vết sẹo đó lại quen như vậy. “ Oh, Jasper, anh có những vết cắn giống hệt em” Tôi phát hiện ra. Tôi chìa tay ra, vết sẹo hình trăng lưỡi liềm bạc hiện rõ trên làn da màu kem của tôi hơn là trên làn da giống thạch cao của anh.

Jasper mỉm cười yếu ớt. “ Anh có rất nhiều vết cào giống em, Bella.”

Nét mặt anh thật khó đoán khi anh xắn tay áo lên cao hơn. Đầu tiên mắt tôi không thể hiểu được tại sao lại có những vết sẹo xếp tầng lớp dày trên làn da. Những vết sẹo hình trăng lưỡi liềm đan chéo nhau trên bề mặt da mỏng manh hiện lên và trắng bợt, ánh sáng rạng rỡ của đèn đã khiến chúng nổi bật lên rõ ràng hơn. Và sau đó tôi đã hiểu ra những vết sẹo trăng lưỡi liềm đặc biệt được tạo ra trên tay anh theo một cách cũng giống như trên tay tôi vậy.

Tôi nhìn xuống vết sẹo nhỏ và duy nhất của mình...và nhớ sao tôi lại có. Tôi nhìn chằm chằm vào dấu răng của Jame hằn sâu vào làn da của tôi mãi mãi.

Tôi thở một cách khó nhọc và nhìn vào Jasper “ Jasper, chuyện gì đã xảy ra với anh?”.