Tuyết Y Công Tử Truyện Full

Chương 19

Thượng Quan Thanh Yến cố nén nụ cười, nghiêm mặt nói: “Trầm công tử nói không sai, nhưng vận số đánh cuộc của ta rất may mắn, cả đời cũng chỉ đánh cuộc qua hai lần, vậy mà lần nào cũng thắng.” Mọi người thấy y hôm nay cao hứng như thế, đều đang chăm chú nghe y nói, vậy mà hắn chưa kịp mở miệng, vài người đã không nhịn được cười rộ lên, Thượng Quan Thanh Yến đột nhiên chuyển hướng Khúc Thiên Hồng, nói: “Giáo chủ, lúc ta năm tuổi năm cùng ngươi đánh cuộc Thạch tử, ta thắng ngươi, lúc ấy ngươi hỏi ta, ta muốn bồi cái gì, ta nói để sau rồi tính, không nghĩ tới vài chục năm sau, ta lại thắng Trầm công tử, trừ giáo chủ cùng Trầm công tử, ta không còn có cùng người khác đánh cuộc qua, các ngươi nói, vận số đánh cuộc của ta có phải rất tốt hay không?” Mọi người vừa vỗ tay phá lên cười, Thu Nguyệt Minh có bệnh tim, lúc này vì sặc cười mà lớn tiếng ho khan.

Khúc Thiên Hồng cười nói: “Ngươi quanh quẩn vòng tròn như vậy, có phải muốn ta cũng đáp ứng ngươi thực hiện một việc gì đó đúng không?” Thượng Quan Thanh Yến cười nói: “Nếu giáo chủ đã biết, ta cũng không cần nói nhiều!” Khúc Thiên Hồng bưng lên một chén rượu, thấp giọng nói: “Trầm công tử, bọn họ muốn chúng ta kính nhau một chén rượu.” Vạn Sĩ Vô Thương nhỏ giọng nói: “Chính là rượu giao bôi rượu, giáo chủ còn nói hàm hồ như vậy.” Trầm Tĩnh Chu đỏ mặt, bưng chén rượu đứng lên, cùng Khúc Thiên Hồng, hai tay quấn cùng một chỗ, hai người đứng sát bên nhau, đem rượu giao bôi uống hết, tất cả mọi người đều lớn tiếng hưởng ứng.

Náo loạn nửa ngày, Trầm Tĩnh Chu thấy chỉ có Thiên Mộc Đường Đường chủ là chăm chỉ cúi đầu dùng bữa, nói chuyện cũng thường nói lời nhỏ nhẹ, nghĩ thầm: “Người này thật ra là một người thành thật.” Lại nghe Vạn Sĩ Vô Thương lớn tiếng nói giỡn, nói Thiên Nam đường Đường chủ Lâm Nam Phổ *** thông trù nghệ như thế nào, không khác gì Dịch Nha* tái thế, nên cũng nhìn qua vài lần, chỉ thấy những người này mặc dù khí độ khác nhau, nhưng lại đều là những người hào phóng cao hoa, trong lòng lại nghĩ nếu cùng những người này ở chung lâu dài, nhĩ nhu mục nhiễm*, trí tuệ cũng sẽ được mở mang. Vì vậy lại càng cảm thấy khâm phục.

* Tổ sư nhà bếp Dịch Nha, cũng có viết thành Địch Nha. Hắn là cận thần mà Tề Hoàn Công [chữ Hán: 齊桓公; trị vì: 685 TCN – 643 TCN), tên thật là Khương Tiểu Bạch (姜小白), là vị vua thứ 16 nước Tề] sủng hạnh, dùng như ung nhân. Ung, cổ văn là ung, là bữa sáng, bữa cơm. Phải thừa nhận, Dịch Nha là một gã đầu bếp cực đủ thiên phú, tay nghề chế biến thức ăn cực kỳ nổi danh)

*nhĩ nhu mục nhiễm: mưa dầm thấm đất; nghe quen tai, nhìn quen mắt; thường nghe thấy nên cũng bị ảnh hưởng

Cho tới khi gần tới canh một, mọi người vẫn cười không dứt, Vạn Sĩ Vô Thương cười nói: “Xem ra đêm nay chúng ta ngủ không được rồi, nhưng đêm nay lại là đêm động phòng hoa chúc của Trầm công tử, chúng ta cũng không thể tiếp tục ngồi mãi không đi, các vị, chúng ta đổi đến Tuyền Thạch hiên, đi buông thả, phóng túng yên hỏa một đêm, như thế nào?” Tất cả mọi người đều lớn tiếng nói hảo, nghe tới đi bắn pháo hoa là mắt sáng cả lên, trong tay Vạn Sĩ Vô Thương lại có vô số pháo hoa pháo trượng khó gặp, khiến mỗi người đều cực kỳ chờ mong.

Lúc ra ngoài, Trầm Tĩnh Chu lại cùng bọn họ nhất nhất đáp lễ, Thiên Mộc Đường chủ đột nhiên đi tới bên người Trầm Tĩnh Chu, nói: “Trầm công tử, xin dừng bước nói chuyện.” Đêm nay Trầm Tĩnh Chu thấy y là người nói ít nhất, biết đó là một một người lễ độ, thành thật, liền theo y đi tới, một lát sau, đi trở về, nhớ tới những lời Thiên Mộc Đường chủ mới nói, trong lòng một trận nhộn nhạo, trên mặt lại ửng hồng.

Đêm tĩnh người vắng, Khúc Thiên Hồng ôm trọn Trầm Tĩnh Chu, chậm rãi tiêu sái vào trong phòng ngủ.


Trầm Tĩnh Chu cùng Khúc Thiên Hồng ngồi ở mép giường, phòng trong hai cây hồng chúc* đang cháy, chăn gấm ấm áp, mùi hương thơm mát tỏa ra từ nến nhẹ nhàng, vui sướng, hân hoan. (Ui! Ngày đó đã có nến thơm ah!?)

*hồng chúc: nến đỏ, ta đoán đó là loại thường được dùng trong ngày cưới trong các phim cổ trang TQ a.

Hai người nhìn nhau, trên mặt đều có chút đỏ ửng, trước kia khi hai người ở cùng một chỗ, thường thường cách khoảng ba đến năm ngày sẽ thân thiết một lần, lúc này đã qua hơn một tháng, hai người không được tự nhiên, ồn ào một trận đến bây giờ lại hòa hảo như lúc ban đầu, lại thân thiết như lúc trước, không biết vì sao ngược lại xoay sang bẽn lẽn, ngượng ngùng với nhau.

Trầm Tĩnh Chu thấp giọng nói: “Ta bây giờ còn có chút tâm thần bất định, ta không biết ngươi sau này có thể thay lòng đổi dạ hay không.” Khúc Thiên Hồng cười nói: “Trầm công tử quả nhiên là tâm địa ác độc, rõ ràng là ngươi đem ta hành hạ đến sống không bằng chết, bây giờ lại thành ta hành hạ ngươi.” Trầm Tĩnh Chu mỉm cười, nói: “Là ta suy nghĩ nhiều.” Khúc Thiên Hồng cũng là cười, nói: “Vậy còn cái người thị tẩm hàng đêm của ngươi thì sao, ngươi tính đối xử với y như thế nào?” Mặt Trầm Tĩnh Chu càng hồng, nói: “Ngươi biết rõ ta là gạt ngươi mà.” Khúc Thiên Hồng không nhịn được nở nụ cười, nói: “Trầm công tử luôn luôn thành thật, ngươi nói như thế, ta không biết có thật không.” Thấy Trầm Tĩnh Chu sắc mặt thẹn thùng, liền không tiếp tục trêu chọc hắn nữa mà ôm lấy hắn nói: “Cả đời ta, trừ ngươi ra, cũng sẽ không thích người nào khác.” Trầm Tĩnh Chu thấp giọng nói: “Ta trừ ngươi ra cũng không có yêu người khác.” Khúc Thiên Hồng nói: “Trầm công tử, ngươi mới vừa rồi nói cái gì? Đột nhiên ta không nghe thấy gì cả.” Trầm Tĩnh Chu sắc mặt đỏ bừng, bám vào bên tai Khúc Thiên Hồng, nói: “Ta nói ta đã  yêu ngươi.” Khúc Thiên Hồng mỉm cười, trên mặt vô cùng hạnh phúc.

Trầm Tĩnh Chu cùng Khúc Thiên Hồng kề bên ở cùng một chỗ, nhớ tới những lời vừa rồi của Mộc Ngai Sơn nói với mình, liền đỏ mặt hôn một chút lên gương mặt Khúc Thiên Hồng, lại run rẩy bắt đầu cởi y phục của y, khẩn trương quá độ, hai tay liều mạng run rẩy, như thế nào cũng không cởi được. Khúc Thiên Hồng thấy hắn nhiệt tình lớn mật như thế, có chút giật mình, trên mặt ửng đỏ, nhưng trong lòng lại nhộn nhạo không thôi.

Ai ngờ suy nghĩ cả nửa ngày, Trầm Tĩnh Chu vừa xấu hổ vừa quẫn, mà y phục Khúc Thiên Hồng vẫn còn chưa cởi được, Khúc Thiên Hồng liền đem Trầm Tĩnh Chu ôm vào trong ngực, chậm rãi mở y kết trên y phục của hắn, vừa đem y phục chính mình cởi ra, làm cho Trầm Tĩnh Chu nằm xuống giường, tiếp theo nhẹ nhàng nằm trên người hắn.

Trong lòng Trầm Tĩnh Chu vẫn còn nhớ tới những lời Mộc Ngai Sơn đã nói với mình, liền ôm lấy Khúc Thiên Hồng, lại hôn lên gương mặt y một lần lại một lần, Khúc Thiên Hồng thấy hắn động tình như thế, cũng không tự kìm hãm được, hai người hôn hồi lâu, cũng không nỡ tách ra.

(Hờ hờ, có ai đoán được anh Mộc Ngai Sơn đã nói kí rì không? J)

Trầm Tĩnh Chu chỉ cảm thấy tay Khúc Thiên Hồng cực kỳ êm ái, chậm rãi mơn trớn từng chỗ từng chỗ trên cơ thể xích lõa của mình, rốt cục tới nơi riêng tư, tiếp theo cảm thấy có chút mát lạnh, tựa hồ bôi lên thứ gì đó nhưng tâm trạng hắn thẹn thùng, cũng không dám đi hỏi. Nhớ tới trước kia mỗi khi cùng y hoan hảo mình đều cảm thấy vô cùng đau đớn, lại có chút sợ hãi, liền ôm Khúc Thiên Hồng càng chặt. Khúc Thiên Hồng vội vàng thấp giọng an ủi, một bên vuốt ve Trầm Tĩnh Chu, một bên chậm rãi  tiến nhập thân thể của hắn, Trầm Tĩnh Chu nhăn chặt mày, rên rỉ một tiếng, nhưng cũng hiểu được mặc dù đau đớn, nhưng vẫn không bằng đau đớn trước đây, đã tốt hơn rất nhiều.

Khúc Thiên Hồng cũng không nóng lòng di chuyển, hai người mập hợp cùng nhau, Trầm Tĩnh Chu nhắm mắt lại, trong lòng suy nghĩ, nhưng tất cả đều là những hình ảnh kiều diễm trước đây, mà thân hình ấm áp này, rốt cục mình lại có thể một lần nữa ôm chặt lấy, nghĩ tới điều này, trong mắt có chút chua xót, hận hai người không thể vì vậy mà tan ra đến từng góc nhỏ trong nhau, từ nay về sau chỉ một cái chớp mắt cũng không muốn chia lìa. Lúc đang nghĩ đến mặt đỏ, chợt thấy Khúc Thiên Hồng nhẹ nhàng hôn lên cổ, ngực, trận trận tê dại, khiến cho người cốt tô ý nhuyễn*.

* cốt tô ý nhuyễn: xương mềm ý nản


Khúc Thiên Hồng nằm trên người Trầm Tĩnh Chu, nơi riêng tư vẫn đặt trong thân thể Trầm Tĩnh Chu, chỉ cảm thấy khoái ý ấm áp, đột nhiên thấp giọng hỏi: “Ngươi đêm nay như vậy… như vậy, có phải có người đã nói cái gì với ngươi?” Trầm Tĩnh Chu lấy làm cả kinh, do dự hồi lâu, vệt đỏ hồng đã lan từ mặt xuống tới cổ, rốt cục nói: “Là Thiên Mộc Đường chủ nói với ta.” Khúc Thiên Hồng nhẫn nại cười nói: “Y nói cái gì?” Trầm Tĩnh Chu vẫn nghĩ có nên nói hay không, Khúc Thiên Hồng nói: “Ngươi nếu không nói cho ta biết, một lát nữa ta làm cho ngươi đau không xuống giường được.” Trầm Tĩnh Chu bị những lời này của y hù dọa, đẩy Khúc Thiên Hồng ra, ngập ngừng nói: “Y muốn lúc ta và ngươi đồng giường, không ngại thì chủ động một chút.” Khúc Thiên Hồng liều mạng nhịn cười, đưa hắn trở về dưới thân mình, ôm chặt lấy, hôn hắn một chút, rốt cục trong thân thể hắn bắt đầu luật động, di chuyển.

Trầm Tĩnh Chu chỉ cảm thấy hôm nay y hết sức ôn nhu, tựa hồ so với trước đây cẩn thận hơn nhiều, trong lòng có chút kỳ quái, Khúc Thiên Hồng nhận thấy được tâm tư hắn, rời đi thân thể hắn, mỉm cười nói: “Trong một tháng này, chuyện ta hàng đêm có người thị tẩm, chính là…” Trầm Tĩnh Chu nghe y nói như vậy, trong lòng cảm giác hết sức khó chịu, nhưng mình thật sự đã yêu y tới si cuồng, cũng không muốn nói thêm gì. Khúc Thiên Hồng nhìn thấy hắn mặc dù cố gắng không đem tức giận toát ra ngoài, nhưng nét mặt, ánh mắt rõ ràng là đang ghen, trong lòng biết đùa hắn thành công, cũng không muốn tiếp tục đùa nữa, mỉm cười nói: “Tĩnh Chu, chẳng lẽ chỉ cho phép ngươi gạt ta, không cho ta lừa ngươi? Ghen tuông khó chịu như thế nào, ngươi bây giờ có lẽ cũng rõ ràng rồi? Lúc đầu ngươi thật sự quyết tâm tàn nhẫn.” Trầm Tĩnh Chu vừa xấu hổ, vừa không nhịn được mỉm cười, Khúc Thiên Hồng nói: “Kỳ thật cũng là Thiên Mộc Đường chủ, hôm qua y hiến một phần lễ cho ta, ta mở ra nhìn, đúng là…” Nói tới đây, trên mặt đỏ lên, không có nói thêm gì đi nữa, Trầm Tĩnh Chu nghe được tựa đầu chôn trong gối đầu, xấu hổ đến cực điểm.

Khúc Thiên Hồng làm cho hắn đối mặt với mình, thấp giọng nói: “Lời ta nói ra chưa bao giờ thay đổi, chỉ là Trầm Đại công tử suy tính hơn thiệt, thế nào cũng muốn ta phải thề mới an tâm, cũng được, ta nhân tiện phát thệ, thanh thanh sở sở nói cho ngươi, cả đời ta, trừ ngươi ra, chưa từng cùng người khác thân thiết qua. Sau này cũng vĩnh viễn sẽ không. Ngươi là người đầu tiên ta ôm, cũng là người duy nhất. Cuộc đời này tuyệt sẽ không đối với ngươi thay lòng đổi dạ.” Vành mắt Trầm Tĩnh Chu ẩm ướt, trong lòng vô cùng cảm động, nói: “Ta cũng giống như ngươi vậy.” Khúc Thiên Hồng sợ hắn vừa nói vừa thương cảm, liền trêu đùa: “Nói không có bằng chứng, tối nay chỉ nguyện cùng Trầm công tử đồng uyên trướng, làm một đêm thần tiên.” Trầm Tĩnh Chu đỏ mặt, ôm chặt y, Khúc Thiên Hồng hôn Trầm Tĩnh Chu, chậm rãi tiến nhập thân thể của hắn.

Trầm Tĩnh Chu chỉ cảm thấy tứ chi bách hài giống như muốn hòa tan vào nhau, thoải mái cực kỳ, hắn ôm thắt lưng Khúc Thiên Hồng, cảm thấy y đang từng chút từng chút hữu lực tiến vào trong thân thể mình, trong lòng cảm thấy hết sức thỏa mãn, nhưng dù sao cũng có một đoạn thời gian đã lâu không thân thiết, lúc này Khúc Thiên Hồng lại tình nhiệt như lửa, rốt cuộc đau đớn, không nhịn được đành rên rỉ.

Khúc Thiên Hồng thấy hắn khó chịu, liền chậm rãi ngừng lại, Trầm Tĩnh Chu tuy nói thẹn thùng ngại ngùng, nhưng cùng Khúc Thiên Hồng đồng giường sớm không phải một lần hai lần, cũng không phải là đối với việc này hoàn toàn không biết gì cả, trong lòng biết người nọ cố gắng khắc chế như vậy, tuyệt không có thể tận hứng, liền đem hai chân mở lớn, hai tay vuốt ve trên lưng Khúc Thiên Hồng, làm cho y tiến vào càng sâu. Khúc Thiên Hồng tuy luôn luôn khắc chế bản thân, nhưng lần này cùng người trong lòng động phòng hoa chúc, đó là việc hấp dẫn mà thánh nhân cũng khó lòng chống đỡ, lại nhận thấy Trầm Tĩnh Chu có chút khiêu khích, không muốn tiếp tục suy nghĩ nhiều, ôm chặt Trầm Tĩnh Chu, đem tất cả nhiệt tình, ái dục, tất cả đều phát tiết đi ra.

Nhưng nếu cứ như vậy, lại làm khổ cho Trầm Tĩnh Chu, hai chân hắn quấn trên lưng Khúc Thiên Hồng, cảm thấy toàn thân trên dưới đều run rẩy không thôi, từng trận đau đớn mang theo khoái cảm, một lần lại một lần đánh tới càng làm cho khí lực bản thân chậm rãi biến mất, hầu như không còn, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng bắt được chăn mỏng, từng đợt rên rỉ. Tiếc rằng lúc này Khúc Thiên Hồng đã không thể tự kiềm chế, Trầm Tĩnh Chu càng rên rỉ, Khúc Thiên Hồng càng di chuyển mạnh mẽ.

Trầm Tĩnh Chu chỉ cảm thấy đã nhiều lần đâm tới chỗ sâu nhất trong cơ thể, tựa hồ vĩnh viễn không ngừng lại, dưới ý thức hỗn loạn, rốt cục mở miệng cầu xin tha thứ, nhưng loại cầu xin tha thứ này giống như thanh âm cầu hoan khiến Khúc Thiên Hồng khi nghe thấy càng cảm thấy giống như khiêu khích, chỉ di chuyển càng thêm hữu lực, nhanh chóng. Trầm Tĩnh Chu trong lòng biết cầu xin tha thứ vô dụng, chỉ có mặc hắn tác cầu, rên rỉ không thôi, hai người mây mưa đến thiên hôn địa ám, cứ lên cao xuống thấp, rồi lại tiếp tục bắt đầu. Khúc Thiên Hồng cùng Trầm Tĩnh Chu đồng giường nhiều lần như vậy, chưa bao giờ tận hứng như hôm nay, mà Trầm Tĩnh Chu cũng lao thẳng đến ôm lấy Khúc Thiên Hồng, không muốn y rời khỏi thân thể mình.

Cuối cùng hồng chúc cũng cháy đến tận cùng, một tiếng lay động, bên trong phòng chỉ còn lại một mảnh hắc ám, bên ngoài ánh dương quang bắt đầu xuất hiện, tuy mới chỉ là một vệt mỏng cùng sương sớm dâng lên khắp nơi, mà hai người người trong trướng dường như cảm thấy vẫn chưa đủ, từng trận từng trận tiếng rên rỉ vẫn đứt quãng truyền ra.

Sắc trời dần dần sáng lên. Ngoài cửa sổ truyền đến vài tiếng chim hót.

Trầm Tĩnh Chu đỏ mặt, không muốn đánh thức Khúc Thiên Hồng, chỉ chậm rãi mặc quần áo, nhìn Khúc Thiên Hồng còn đang ngủ say, hồi tưởng chuyện đêm qua, tuy nói có chút ngượng ngùng, nhưng trong lòng lại tràn đầy tình ý, vô cùng ngọt ngào.


Hắn mới chỉ mặc tới lý y, Khúc Thiên Hồng đã tỉnh dậy, ngồi nhìn Trầm Tĩnh Chu, mỉm cười, cũng không nói nhiều, chỉ ôm Trầm Tĩnh Chu vào ngực, để hắn mặc y phục. Trước kia sau mỗi lần Khúc Thiên Hồng hoan hảo, y luôn giúp Trầm Tĩnh Chu mặc y phục, hai tay y vừa nhẹ mà khéo léo, Trầm Tĩnh Chu cũng hiểu được y cực kỳ ôn nhu, nhưng khi đó lời nói giữa hai người cũng không thân mật, Trầm Tĩnh Chu tuy không gia tăng phản kháng, nhưng chung quy vẫn đợi sau khi y giúp mình mặc y phục, nhẹ giọng nói lời cám ơn. Lúc này Trầm Tĩnh Chu không dùng từ ngữ khách sao, chỉ yên lặng cùng giúp Khúc Thiên Hồng mặc y phục, nguyên lai trong lòng hắn cảm giác được cùng Khúc Thiên Hồng thân mật như thế, tối hôm qua động phòng hoa chúc, đính ước chi đêm, cũng đã nói cả đời sẽ an an ổn ổn, bình yên cùng nhau trải qua, liền đem tất cả những phép tắc phiền phức, loạn thất bát tao đi bỏ xó.

Hai người tắm rửa xong, thuận tiện ghé qua Viên trung một chút, Trầm Tĩnh Chu nhìn Khúc Thiên Hồng, chỉ thấy gió nhẹ thổi bay tay áo y, trên mặt có chút tươi cười, lâu lâu lại liếc mắt sang nhìn Trầm Tĩnh Chu một cái, tựa hồ nhớ tới chuyện ngọt ngào gì đó, liền mỉm cười nói: “Nơi này cảnh sắc thanh u, thật sự là trần gian ít có, càng khó có được một vị giáo chủ như tiên xuất trần thế này.” Khúc Thiên Hồng mỉm cười, nói: “Tĩnh Chu, ta đoán, không phải là ngươi đang kín đáo mắng chửi ta chứ? Sao ngươi vừa nhìn thấy ta đã mang những lời này nói ra hả?” Đáy lòng Trầm Tĩnh Chu thầm kêu không ổn, vội vàng nói: “Ngươi sao lại nói như vậy! Bốn chữ xuất trần như tiên, rõ ràng vốn những từ tốt nhất để khen ngợi người khác a.” Khúc Thiên Hồng lại cười mãi không ngừng, Trầm Tĩnh Chu sợ y truy cùng hỏi tận, liền chuyển hướng cuộc nói chuyện: “Hôm nay ta phải về rồi.” Khúc Thiên Hồng gật đầu nói: “Ta biết lệnh tôn đại nhân không yên tâm.”, rồi mỉm cười, nói thêm: “Ta và ngươi cùng một chỗ, nhưng không có báo cho lệnh tôn lệnh đường, thật sự thất lễ, tất nhiên phải đi bồi tội.” Trầm Tĩnh Chu mỉm cười nói: “Lần này trở về, một mình ta đi được rồi. Ta nếu đã muốn sống cùng ngươi đến cuối đời, trách nhiệm này vẫn phải có.” Khúc Thiên Hồng cười nói: “Tĩnh Chu làm như vậy, tự có duyên cớ của ngươi. Vậy mai này ta  lại đi bái phỏng. Qua một lát ta đưa ngươi về, nhưng tới khi nào ta mới lại được gặp ngươi? Khi nào ngươi mới đến sống trong Tuyết y cung?” Trầm Tĩnh Chu mỉm cười nói: “Ngươi còn bận nhiều chuyện, ta thường xuyên đến quấy rầy cũng không tốt. Khi nào ngươi rảnh rỗi thì đến thăm ta một chút.” Khúc Thiên Hồng cười nói: ” Trầm công tử thật là lợi hại! Dĩ dật đãi lao*, hại ta từ nay về sau phải đi tới chỗ ngươi, nếu ngươi mất hứng, nói không chừng chờ ta tân tân khổ khổ đi đến, ngươi không nói hai lời liền đuổi ta trở về.” Trầm Tĩnh Chu cười nói: “Sao dám sao dám.” Hai người nói giỡn suốt đoạn đường, đi tới Thủy các, thấy bọn Thượng Quan, Vạn Sĩ đang ngồi đó tán dóc, thấy Khúc Thiên Hồng, đều cung thanh hạ bái, lại cùng Trầm Tĩnh Chu hàn huyên. Mấy người Vạn Sĩ Vô Thương vốn định đối với đêm động phòng hoa chúc hôm qua trêu chọc một phen, nhưng giáo chủ ở đây, cuối cùng cũng không dám. Trầm Tĩnh Chu thấy chỉ có Thiên Mộc Đường chủ không có ở đây, trên mặt có chút đỏ lên, cũng không muốn hỏi. Vạn Sĩ Vô Thương cười nói: “Trầm công tử không nên tưởng nhớ Mộc Ngai Sơn làm gì, người này nhìn như nghiêm trang, thành thật, nhưng sau lưng lại là bách thư giai độc, suốt ngày chỉ mang gười khác ra trêu ghẹo mà thôi.” Khúc Thiên Hồng cười nói: “Sư phụ của y Dập Dương công thân thể vẫn  không được tốt, nằm bệnh trên giường đã hơn một năm, y đã nhiều năm lưu tâm học dược lý, cũng không phải vốn là một kẻ trong ngoài bất nhất.” Tất cả mọi người đều cười lớn.

* Dĩ dật đãi lao: dùng khoẻ ứng mệt; đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công (trong chiến đấu dùng thế thủ bồi dưỡng lực lượng chờ quân địch mệt mỏi, mới tiến đánh). Tương tự lấy mạnh thắng yếu

* bách thư giai độc???

Trầm Tĩnh Chu lại nói với bọn họ: “Ta hôm nay phải về rồi.” Tất cả mọi người đều khuyên can, Du Lăng Phong nói: “Sao vội vàng như vậy?” Thượng Quan Thanh Yến nói: “Ngươi là dâu mời nhưng rõ ràng làm không tốt nha, cũng không ở lại nhà chồng thêm mấy ngày đã vội vàng, gấp gáp chạy về nhà mẹ đẻ hử.” Mọi người lại mồm năm miệng mười, khổ tâm khuyên hắn ở lại thêm mấy ngày, Trầm Tĩnh Chu nói: “Qua mấy ngày sẽ lại tới du ngoạn.” Khúc Thiên Hồng nói: “Hắn là con trai độc nhất, không giống chúng ta là người tự do trong giang hồ.” Mọi người cũng chỉ đành thôi, lại xuất ra lễ vật, thỉnh hắn chuyển đến Trầm lão gia cùng phu nhân trong nhà, Trầm Tĩnh Chu lại nhất nhất tạ ơn.

Nói lời từ biệt nửa ngày, Trầm Tĩnh Chu cùng Khúc Thiên Hồng lên xe ngựa, đi tiếp một đoạn đường, rốt cục tới bên Vân Yến hồ, hồi tưởng lại lần trước cũng ở chỗ này chia ly, khi đó tình trạng thê thảm bi thương ra sao, lúc này lại không chút ưu tư, trong lòng một mảnh vui sướng trong veo, không có thương cảm, nhưng hai người chỉ còn một ngày thân thiết rồi sẽ phải tách ra vài ngày, nên đều có chút lưu luyến. Hai người tránh tai mắt người qua đường, đứng dưới bóng liễu ôm nhau, vừa nói lời tâm tình, vừa hôn nhau không ngớt, thẳng qua nửa ngày, Trầm Tĩnh Chu mới cùng Khúc Thiên Hồng vẫy tay từ biệt, về tới nhà.

Trầm Tĩnh Chu ở trong nhà cùng cha mẹ nói chuyện, chậm rãi, uyển chuyển nói ra tâm sự của mình, cũng đem vài chuyện trước nay nói ra một ít, Thanh Thư cũng nói giúp vài câu, đem vị công tử trong lòng tới nỗi trời có mà đất không có. Cha mẹ hắn vốn là những người hiểu biết, Trầm lão gia tuy nói là người ngay thẳng phóng khoáng, nhưng Giang Nam đệ nhất thủ phủ, cũng không phải không biết tới nhân tình, lần trước nghe thấy con mình nói không thể sinh tử, lại nói là không muốn lấy vợ, trong lòng đã mơ hồ ngờ tới ba phần, nhưng không nói ra, lúc này thấy con mình nói rõ mọi chuyện, cũng không muốn tài so đo. Nguyên lai theo tập tục xưa tới nay, nam tử cùng nam tử yêu nhau cũng không bị người đời phỉ báng hay dị  nghị, ngoài ra trong lòng Trầm lão gia vẫn nhớ kỹ khi con mình mười sáu tuổi đã từng nói muốn bước chân vào giang hồ, nhưng bản thân vẫn coi con là một tiểu hài tử mà đối xử, nhất thời nổi nóng răn dạy cho hắn thông suốt, mặc dù hắn không tái đề cập thêm lần nào nữa, nhưng trong lòng Trầm lão gia vẫn có đôi chút hối hận. Vì việc này này mà hôm nay đối với con duy nhất mà mình hết sức cưng chiều, chỉ muốn hắn làm những việc không có lỗi với lương tâm, không gây hại cho người khác, ngoài ta cũng không gia tăng can thiệp. Trầm Tĩnh Chu vốn nghĩ việc này làm cực kỳ khó, chưa từng nghĩ cha mẹ lại nhanh chóng đồng ý như thế, lại càng cảm kích.

Lại qua vài ngày, khí trời càng thêm ấm áp. Cô thôn phương thảo*, hạnh hoa tung bay, Giang Nam xuân cảnh, lúc thì trời nắng lúc lại có chút mưa, lúc trời nắng cùng gió xuân ấm áp khiến người ngây ngẩn, khi trời mưa, khắp nơi khói sóng như tranh. Chim yến bay xung quanh nhà thành cặp làm tổ, tiếng chim hót lịch lịch oanh ca, dưới sông cá tung tăng bơi lội thành đôi, đúng là thời tiết tốt đẹp để đánh cá.

* Cô thôn phương thảo: thôn lẻ cỏ thơm

Hôm nay khí trời vô cùng tốt, sắc trời trong sáng như được gột rửa, lúc này là buổi sáng nhưng thuyền nhỏ nhộn nhạo, làm lay động mặt nước, từ bóng liễu nhìn ra tất cả như một bức tranh thanh bình. Còn nếu muốn nhìn thấy một bức tranh sóng nước chập chờn mê ảo, thì phải chờ tới lúc lên đèn. Cành liễu buông xuống mặt nước, thả rơi trong nước những cánh hoa nhỏ mong manh mặc nước vô tình cuốn trôi, bích vân thiên trường*, gió nhẹ thổi qua, cùng đủ loại hương hoa, lại càng làm cho người ta muốn say mê.

* bích vân thiên trường: mây xanh trời rộng


Dưới tàng liễu có hai vị tuấn mỹ công tử đang ngồi, dĩ nhiên đó là Khúc Thiên Hồng cùng Trầm Tĩnh Chu rồi, hai người cũng tập trung *** thần nhìn hai chiếc cẩn câu trong tay, không bao lâu, Khúc Thiên Hồng đã câu được gần mười con cá lớn, còn Trầm Tĩnh Chu tay chân vụng về không thu hoạch được gì. Hắn không cam lòng, nói: “Bởi vì đem chiếc cần câu tốt cho ngươi dùng nên ta mới xui xẻo như vậy.” Khúc Thiên Hồng cười không dứt, cầm cần câu trong tay đưa cho hắn, nói: “Chuyện này không khó.” Trầm Tĩnh Chu chưa từng nghĩ y sảng khoái như thế, đành phải chuyển hướng cuộc nói chuyện, nói: “Ta đã gặp qua nhiều người rồi nhưng người lòng dạ hẹp hòi, tính toán chi li giống như ngươi, quả nhiên hiếm thấy.” Khúc Thiên Hồng gật đầu mỉm cười nói: “Trầm công tử nói luôn luôn có lý, vô cùng có lý.” Trầm Tĩnh Chu đoạt lấy chiếc cần câu kia, chuyên tâm câu cá.

Qua một trận, Trầm Tĩnh Chu không cách nào an tĩnh lại, đem cần câu quẳng đi, muốn cùng Khúc Thiên Hồng tán dóc, liền nói: “Trong một tháng này ngươi đã đến thăm ta rất nhiều lần, tới rất thường xuyên đó, như thế này cũng không tốt.” Khúc Thiên Hồng cùng hắn nói chuyện nhưng tay cầm cần câu lại chẳng mảy may thay đổi, nói: “Ngày mai ngươi cùng ta trở về, đến Tuyết y cung sống một thời gian, có được không? Lúc trước Lăng Phong có việc xuất môn, ngày về chính là ngày mai, còn đặc biệt cùng ta nói, lúc trở về muốn nhìn thấy ngươi. Thanh Yến không biết từ nơi nào làm ra một ván cờ trân lung, cũng muốn cùng ngươi luận bàn. Còn có bọn người Vô Thương, cũng rất muốn gặp ngươi.”

Trầm Tĩnh Chu nghe y nói đến cao hứng, nghĩ đến cảnh náo nhiệt trước kia, trong lòng lại càng háo hức, liền gật đầu, ngay cả trong mắt cũng lộ ra sự trong mong cùng vẻ mặt gấp gáp, Khúc Thiên Hồng nhìn hắn cười, nói: “Người như ngươi, cả ngày cũng không thể câu nổi một con cá, không bằng như vậy, Tĩnh Chu, không phải, Trầm công tử, trên đời này ngươi là tối chính trực, là người nói chuyện luôn giữ chữ tín, ta và ngươi đánh cuộc một lần, ngươi thấy thế nào?” Trầm Tĩnh Chu cười nói: “Đánh cuộc gì?” Khúc Thiên Hồng cười một trận, lúc này mới nói: “Nếu hôm nay cá ngươi câu được nhiều hơn  ta, ta sẽ chịu phạt, ngược lại, ngươi cũng phải cam tâm tình nguyện chịu phạt.” Trầm Tĩnh Chu nói: “Phạt cái gì?” Khúc Thiên Hồng mỉm cười nhìn hắn, một đôi mắt như mộng như ảo, nhưng đột nhiên xuất hiện một tia nghịch ngợm, không có hảo ý. Trầm Tĩnh Chu nhìn thấy ánh mắt y như vậy, trên mặt nóng như thiêu, đáy lòng lại không tự chủ được trận trận nhộn nhạo, giống như xuân thủy rồi lại tựa như xuân phong khơi lên phiến phiến rung động.

Đúng là: lâu tiền tương vọng bất tương tri, mạch thượng tương phùng cự tương thức? Tá vấn xuy tiêu hướng tử yên, tằng kinh học vũ độ phương niên. Đắc thành bỉ mục hà từ tử, nguyện tố uyên ương bất tiện tiên*.

* Nằm trong bài thơ Trường An cổ ý của Lư Chiếu Lân

※※※※※※

Tây thành dương liễu chuẩn bị xuân nhu, di chuyển cách ưu, lệ khó khăn nhận được. Do nhớ đa tình từng vi hệ về thuyền. Bích dã đỏ thắm kiều ngày đó sự tình, người không gặp, thủy khoảng không chảy. Thiều hoa không vi*

* Nằm trong bài 江城子  Giang thành tử của 秦观  Tần Quán

-Hoàn-

Dưới đây là phần dịch ý của bạn MeteoraX cho phần thơ của Lư Chiếu Lân


楼前相望不相知, 陌上相逢讵相识 lâu tiền tương vọng bất tương tri, mạch thượng tương phùng cự tương thức – người đứng dưới lầu cùng người trên lầu nhìn nhau (tương vọng) chung quy 2 bên đều là người lạ, là khách qua đường trong mắt nhau (bất tương tri); 2 người tình cờ gặp nhau trên đường nhỏ (陌上相逢) hóa ra lại là quen biết (相识), tựu chung ý là duyên phận, có trường hợp ng/ta định sẵn là có duyên nhận biết, cũng có trường hợp vốn dĩ vô duyên, chỉ có thể làm ng/lạ.

借问吹箫向紫烟, 曾经学舞度芳年 – Vế trước nhắc đến tích về 弄玉 Lộng Ngọc & 萧史 Tiêu Sử: Tương truyền, Lộng Ngọc – con gái yêu của Tần Mục Công thời Xuân Thu – đam mê âm nhạc, đặc biệt thích thổi tiêu. Đêm nọ, nàng mơ thấy một thanh niên anh tuấn, thổi tiêu cực giỏi, nguyện cùng nàng kết làm vợ chồng. Mục Công theo lời kể về giấc mơ của con gái, phái người đi tìm, mãi đến Hoa sơn, thật sự gặp được một người con trai tướng mạo xuất chúng đang thổi tiêu, chàng tên là Tiêu Sử. Sứ giả dẫn chàng về cung, cùng Lộng Ngọc thành thân. Một đêm hai người thổi tiêu dưới trăng, đưa tới tử phượng và xích long (tử là màu tím, xích là màu đỏ), Tiêu Sử nói với Lộng Ngọc chàng là tiên trên trời, có duyên với nàng, cho nên mới dùng tiếng tiêu làm mai mối, nay long phượng đến đón, có thể về thiên đình. Sau đó Tiêu Sử cưỡi rồng, Lộng Ngọc cưỡi phượng cùng bay lên trời. Vế sau ko nắm chắc ý cho lắm, đại khái hiểu là lấy ca vũ làm vui qua tuổi thanh xuân (芳年).

得成比目何辞死, 愿做鸳鸯不羡仙 – bỉ mục ở đây là bỉ mục ngư, loài này vì nhược thị (khả năng nhìn kém) nên luôn sống có đôi, 鸳鸯 uyên ương cũng là có đôi có cặp, tựu chung câu này ý là chỉ cần có thể cùng người mình yêu bên nhau thì dù chết cũng không từ, dù chỉ làm phàm nhân cũng không hâm mộ thần tiên.