Tuyết Táng Chi Ái

Chương 8

Ở hai cánh tay, vết thương nhiều đến nỗi theo cổ tay lan đến tận khuỷu tay đếm sao không hết. Bệnh của Hà quả thực lại nhờ vậy mà chuyển biến tốt đẹp hơn.

Cẩm tựa hồ cũng dần dần chán ghét ta, cũng thật lâu không hề tái xuất hiện. Chưa bao giờ từng lo lắng ngày mai sẽ gặp phải chuyện gì, mà nay lại bắt đầu lo lắng Hà sẽ có một ngày nào đó không cần ta nữa. Trong lòng ngổn ngan tư vị khổ sở, xen lẫn trong dược hương cùng mùi tanh tưởi của máu song song trong tuyệt vọng.

Rồi ngày đó cũng đến.

Ngày hôm đó, đến tột cùng vẫn chỉ là ảo giác trong cơn mộng mị.

Hà đã ngưng uống thuốc, ta liền bị lãng quên, cư nhiên phải nương nhờ náu thân nơi tiểu thất. Ngày ấy, hạ nhân của Cẩm lại đến mang ta đi hoán tẩy. Thay đổi sa y, bị nhốt trong một căn phòng chứa đầy rơm rạ. Đợi một hồi lâu, cũng không thấy Cẩm đến. Ta không dám nằm xuống, liền mơ mơ màng màng dựa vào biên tường thiếp đi.

Chính là nửa tỉnh nửa mê, giật mình nghe thấy đại môn thình lình mở tung ra, ta bừng tỉnh ngồi dậy. Một thân ảnh mặc y phục bằng loại tơ lụa thượng hạng, người nọ lảo đảo tiến về phía ta, thoang thoảng hơi rượu cay nồng phả lên mặt.


Ta tưởng là Cẩm, liền không khỏi lùi bước. Người nọ lại vươn tay đến, nâng mặt ta lên, mười ngón thon dài ấm áp dịu dàng hệt như một con mèo nhỏ nhẹ nhàng trườn tới. Môi hướng lên, lẳng lặng đặt lên trên mắt ta những nụ hôn ôn nhu, từ phải sang trái, liên tục qua lại, nhẹ nhàng say mê.

Cánh tay âu yếm vuốt ve ở sau lưng, dịu dàng đem ta thu vào trong ***g ngực. Nụ hôn trượt xuống môi ta, đầu lưỡi lướt vào khe hở của môi nhẹ nhàng đảo qua, tách hai hàm ra, tham lam tiến vào.

Hơi thở nam nhân không thể kháng cự dần dần xâm nhập, đầu lưỡi mềm mại tìm kiếm chung quanh, lại làm ta cảm giác tứ chi cũng nhất thời lâng lâng bay bỏng, không một tia khí lực. Coi như toàn thân hoàn toàn hòa tan trong ngực nam nhân ôn nhu kia.

Hắn rõ ràng không phải là Cẩm.

Mỗi một lần hắn hôn ta, là cánh tay thêm lần nữa siết chặt mạnh mẽ hơn, giống như phải đem ta ôm thật chặt trong ***g ngực, không muốn buông ra. Rồi lại là vô cùng ôn nhu nới lỏng, lại như sợ nếu quá chặt tay sẽ làm thương tổn đến con người trong ***g ngực kia.

Ta đã mơ hồ nhận thức, hắn rõ ràng là đang yêu quý một thứ gì khác, mà căn bản thứ đó không phải là ta.

“Hà.. Hà à. ” Người nọ thì thào trong men say.

Lòng ta cả kinh. Nguyên lai là Thân, thì ra Thân lầm ta với Hà.

Thân bên tai còn đang nỉ non, bàn tay đã nhẹ nhàng vỗ về lưng ta, đó là cực độ yêu thương mà ta từng mơ ước, cư nhiên lại dịu dàng đến tan nát cõi lòng. Hắn cùng ta nhẹ nhàng nằm ngã vào tháp thượng, cởi bỏ dây lưng của sa y xuống, bàn tay ấm áp xoa lên ngực ta. Đặt nụ hôn âm yếm trên môi ta, rồi kề sát ngực mân mê thù du ma sát qua lại.


Ta lẳng lặng nằm ở nơi đó, để mặc cho hắn tiếp tục lầm tưởng thân thể của ta là Hà. Tình cảnh này với ta tuyệt không hề xa lạ, hệt như những đoạn tình ngắn ngủi trôi qua trong mộng. Ta nguyên tưởng rằng đây lại chính là mộng, cũng không dám có thứ hy vọng xa vời rằng sẽ có ngày nào đó giấc mơ ngọt ngào này có thể trở thành hiện thật. Ta hơi run rẩy, không biết có phải là vì sự kích thích của hắn, hay vẫn là mơ hồ hy vọng mộng trở thành thực.

Thân bắt đầu sáp nhập cơ thể ta, “Hà, ta có làm ngươi đau không?” Hắn hỏi, rồi dừng động tác lại.

Ta chưa bao giờ biết qua, nguyên lai bị đâm vào như vậy lại không hề thấy đau. Cẩm hay là Thân của trước kia, hoặc một lần nào đó khi ai đó sáp nhập, đều làm ta đau đến không còn thiết sống nữa.

Thân một bên nhẹ nhàng dao động, một bên liên tục gợi tình bằng những nụ hôn ngọt ngào cuồng say, như một hình thức trấn an tình nhân đang ở dưới thân. Sau đó lại nhẹ nhàng cầm phân thân của ta âu yếm mân mê.

Chưa từng được hưởng qua cảm giác ôn nhu như vậy, ta cung ứng cương dậy, rất nhanh ngay trong tay hắn phun ra hết. Hắn áp sát bên tai ta, *** tế hỏi: “Có thấy thoải mái không, Hà?”

Ta đã giật mình tưởng rằng ta chính là Hà.


Trong phút chốc bừng tỉnh, là ta mượn thân thể của Hà, nhờ vậy mới có thể nếm trải được thế nào là hương vị được yêu thương.

Trải qua nhiều lần tra tấn như vậy, ta rốt cục run rẩy hiểu được chính mình đến suốt đời vẫn là vĩnh viễn chìm trong đau đớn. Ta mơ hồ cảm thấy hai gò má một đường lạnh băng chảy xuống, cư nhiên là rơi lệ.

Thân sau khi đã trải qua một lần phát tiết, hắn âm yếm ôm chặt lấy ta, mặt kề sát ta thở dốc. Sau đó, liền như vậy chìm vào giấc ngủ.

Nghe nhịp thở đều đều say ngủ của hắn, ta cũng không đành lòng cựa mình, sợ đánh động sẽ làm hắn tỉnh giấc. Hắn nằm rất gần ta, gần đến nỗi làm đầu óc ta như bị mê hoặc mà mụ mị, dường như đã quên mất tất cả những thứ yêu thương ôn nhu này là chỉ dành cho mỗi Hà, không phải cho ta…

Ta suốt cả một đêm đều không ngủ được, rồi lại suốt cả một đêm giống như lạc trong ảo mộng.