Tuyệt Sắc Yêu Phi

Quyển 2 - Chương 86: Biến cố nổi bật

Edit: Tiểu Dung
Beta: Ụt Ủn Ỉn Béo Ú
Tâm nhè nhẹ có nỗi khổ riêng, miệng vết thương đã khép lại, phảng phất như lại bị chạm vào.


‘ Vì sao, vì sao ta lại khó có thể bỏ qua như vậy? Đại ca đã về đến bên cạnh ta, ta có nhiều người yêu ta như vậy, ta có thể tha thứ cho Huyền Dạ, vì sao duy chỉ có hắn là không có biện pháp tha thứ, vì sao vậy? ‘


Lòng rất loạn, không mục đích bay vút đi, thẳng đến trước mắt đột nhiên xuất hiện thân cây khổng lồ, Vân Hiểu Nguyệt mới giựt mình thấy bản thân rối loạn trong lòng, tay đẩy ra, hướng về sau, vội vàng tiến công chạy thẳng vào trong lòng Câu Hồn.


“Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi, nàng đừng làm ta sợ, nàng không có chuyện gì đúng không, đều là tiểu tử thúi kia mang đến thương tâm cho nàng, ta đây phải đi làm thịt hắn!”
Một tay ôm Vân Hiểu Nguyệt vào trong ngực, Câu Hồn hung hăng nói.
“Nguyệt Nhi…”
“Nguyệt Nhi…”
“Nguyệt Nhi…”


Ba người mang theo thanh âm lo lắng vang lên, Tư Đồ Viễn, Bạch Diệp cùng Bạch Bằng Triển trước sau đuổi tới, bay xuống ở bên cạnh bọn họ, lo lắng khẽ gọi:
“Ta không sao!”


Tâm nàng càng thêm ấm áp, nhu tình, chậm rãi hiện lên, chôn ở trong lòng Câu Hồn, Vân Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng trả lời, ngẩng đầu cho bọn hắn một nụ cười sáng lạn.
“Nguyệt Nhi, vô luận nàng muốn làm gì, chúng ta giúp nàng, chỉ cần nàng vui là được!”


Tư Đồ Viễn lo lắng nhìn mặt nàng có chút tái nhợt, ôn nhu nói.
“Đúng vậy, Nguyệt Nhi, nàng vẫn luôn tự tin, thông minh, chúng ta chờ đợi sai phái của nàng, nói đi, muốn làm cái gì, làm như thế nào?”


Nhìn Vân Hiểu Nguyệt Bạch Diệp chân thật, sủng nịnh sờ sờ đầu nàng, ôn hòa mà kiên định hỏi.
Từ trong lòng Câu Hồn nàng đứng thẳng dậy, ngửa đầu nhìn bầu trời xanh biếc, mây trôi nhàn nhã, thật lâu sau, Vân Hiểu Nguyệt nhàn nhạt nở nụ cười:


“Ta nhờ thủ hạ Câu Hồn huấn luyện một đội tinh binh, một đội này rất lớn, tinh binh cường hãn nhất, biết ta muốn dùng bọn họ làm cái gì không?”
“Nguyệt Nhi, nàng muốn…”


Bạch Bằng Triển kinh ngạc đến lời nói cũng nói không được, ở trong mấy người này, hắn hiểu Nguyệt Nhi nhất, rõ ràng hiện tại nghe đến mấy cái này đã sớm khϊế͙p͙ sợ không thôi.
“Không sai, những người này, là vì hắn mà chuẩn bị, ta muốn làm cho hắn trở thành mất nước chi quân


 , ta muốn tự tay hủy giang sơn hắn coi trọng nhất. Thứ hắn để ý nhất là đó, làm hắn sống không bằng chết, vì hài tử chưa kịp ra đời đã chết ở trong tay hắn ta báo thù, vì mẫu thân ôn nhu thiện lương của ta mà báo thù!


Tần Vũ không chịu soán vị không có vấn đề gì, bây giờ không phải là có Bạch Hổ Quốc sao? Ta tin tưởng, Bạch Hổ Quốc dưới sự dứt khoát chỉnh đốn hẳn hoi của Bạch Nghiêu, nhất định sẽ nhanh chóng phát triển, không quá hai năm, thực lực tuyệt đối cường hãn không thua kém Thanh Long Quốc.


Khi đó, người của ta cũng đã huấn luyện xong, hai bút cùng vẽ, làm cho Thanh Long Quốc biến thành thuộc địa của Bạch Hổ Quốc, ta nghĩ, Bạch Nghiêu nhất định nguyện ý, tính toán như vậy được không?”
Đáy mắt sôi trào hàn ý lạnh như băng, Vân Hiểu Nguyệt lẳng lặng nhìn dãy núi nơi xa, không nhúc nhích.


“Nguyệt Nhi, ta giúp nàng, kỳ thực trong mắt của ta, muốn bắt hắn đến đây, nàng muốn trừng phạt hắn thế nào cũng được, chỉnh chết hắn ta không ném hắn trở về thì được rồi!”
Câu Hồn bĩu môi, làm người trong giang hồ, hắn thích trực tiếp hơn, bày mưu này đó, hắn không am hiểu.


“Nguyệt Nhi, ta cùng Tần Ngạo từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tính cách của hắn ta hiểu, ta biết hắn làm việc có đôi khi quá mức cẩn thận quyết tuyệt
 , cho nên ta mới sợ nàng bị thương, không nghĩ đến đưa nàng tiến cung, ai biết…


Có chút tiếc nuối, nhất định cả đời đều không thể đền bù, cho nên Nguyệt Nhi, nàng hãy nghĩ kỹ rồi mới làm, đoạt được Thanh Long Quốc tất nhiên cao hứng, nhưng không có máu chảy mới là biện pháp hay, ta tin nàng, người cũng giúp nàng, ta nghĩ phụ hoàng cũng sẽ ủng hộ nàng, bắt tay vào làm đi!”


Trong mắt Bạch Diệp hiện lên hàn quang nhè nhẹ, nháy mắt biến mất, ôn hòa nói.
Chỉ có Tư Đồ Viễn không nói một tiếng, chỉ là theo bản năng tới gần Vân Hiểu Nguyệt, chặt chẽ nắm chặt tay Vân Hiểu Nguyệt, hắn duy trì yên lặng.


Cười ấm áp, Vân Hiểu Nguyệt không nói gì, chỉ nhìn phía phương xa, gió nhẹ nhàng thổi phất vạt áo của năm người, từ xa nhìn lại, năm thân ảnh như vậy thật là hài hòa, phảng phất là một bức tranh hoàn mĩ, không cho phép ai phá hư.


Đáng tiếc, một màn duy nhất này, lại bị Ngự Lâm quân vội vã xông vào đem phá hủy.
“Điện Hạ, Vương gia, không xong, Hoàng Thượng cho gọi, Thái Tử Chu Tước quốc khi trên đường về nước mất tích thần bí, mời chư vị tiến cung diện thánh!”


“Cái gì, Bảo Bảo không thấy nữa? Đáng chết, đi thôi!”
Năm người kinh hãi, thi triển khinh công, hướng Hoàng cung bay vút mà đi, không bao lâu, đã tới ngự thư phòng.
“Hoàng Thượng, rốt cuộc là sự việc gì đã xảy ra?”


Chẳng quan tâm đến hành lễ, đám người Vân Hiểu Nguyệt vội vàng vọt tới trước mặt Bạch Nghiêu đang ngồi ở trên ghế hỏi.


“Hiểu Nhi, phải gọi phụ hoàng, ngươi đứa nhỏ này, khi nào thì nôn nóng như vậy? Chu Lân là ở biên cảnh Bạch Hổ Quốc mất tích, đoàn người bọn họ ngủ lại ở khách điếm, sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Chu Lân cứ như vậy mà mất tích thần bí, hình như là bị hạ độc rồi bắt đi.


Bọn họ dùng bồ câu đưa tin, mời chúng ta cùng giúp một tay tìm xem, Chu Lân là ở biên cảnh Bạch Hổ Quốc ‘Thành Bạch Lương Thiện’ mất tích, bởi vì thế Bạch Hổ Quốc chúng ta khó thoát khỏi trách nhiệm này, Hiểu Nhi, Diệp nhi, Trẫm nghĩ như vậy vừa vặn xem như du sơn ngoạn thủy đi, đã vậy cùng nhau giúp tìm xem, như thế nào?”


Bạch Nghiêu mỉm cười nhìn mấy người, nói.
“Thần bí mất tích sao, còn bị người hạ độc nữa?”
Vân Hiểu Nguyệt nhíu mày lại.
“Điều này hiển nhiên đã có ý định bắt cóc, sẽ là ai chứ?”


“Phụ hoàng, chuyện này chúng ta nhất định quản rồi, đoán không chừng tặc nhân này là muốn khơi mào chiến tranh hai nước, chúng ta mau chóng tìm Bảo Bảo”
Bạch Diệp một mặt lo lắng, nói.


“Quan viên địa phương nhận tin tức liền nhanh chóng phong tỏa khách điếm, các ngươi trước tiên có thể đến chỗ đó nhìn một chút, xem có cái gì dấu vết để lại không, Trẫm chuẩn bị khoái mã cho các ngươi, tức khắc khởi hành được không?”
Mày khóa chặt, Bạch Nghiêu nói.


“Được, chúng ta đi!”
Gật gật đầu, Vân Hiểu Nguyệt liền xoay người đi ra ngoài, nàng thật sự vội vã, Bảo Bảo là đứa nhỏ đơn thuần như vậy, nhất định sợ hãi. Đáng chết, đợi đến lúc nàng tìm được, sẽ đem người nọ ngũ mã phanh thây cũng không chừng!


“Hiểu Nhi đừng có gấp, theo quan đạo khoái mã đi cả ngày lẫn đêm như vậy, không tới 7 ngày, có thể tới ‘Thành Bạch Lương Thiện’, người đâu, mang hai vị Hoàng Tử của Trẫm chuẩn bị ngựa cùng tiền vật. “
Bạch Nghiêu vội vàng đi xuống ghế dựa, phân phó nói.
“Vâng!”


“Trẫm biết việc này xác định là phi thường hung hiểm, các ngươi phải cẩn thận nha! Trẫm đã mệnh lệnh một nửa ám vệ ở bên ngoài chờ, các ngươi mang theo, Trẫm đỡ lo lắng.”
Thật sâu nhìn liếc mắt Vân Hiểu Nguyệt một cái, Bạch Nghiêu nói.


“Phụ hoàng, không cần, ám vệ là bảo vệ ngươi, năm người chúng ta như vậy đủ rồi, quá nhiều người dễ dàng đả thảo kinh xà, người bảo trọng, nhi thần sẽ đem tiến triển bẩm báo cùng ngươi.”
Bạch Diệp vội vàng ngăn cản, thân thiết trả lời.


“Đúng vậy, năm người chúng ta võ công chung vào một chỗ, liền ngay cả thiên quân vạn mã, cũng chưa chắc có thể gây tổn thương đến chúng ta, yên tâm đi, chúng ta đi, phụ hoàng bảo trọng!”


Thấy phía ngoài đang dắt ngựa tới, Vân Hiểu Nguyệt ngoái đầu nhìn lại cười xán lạn, phi thân lên ngựa, bốn người khác cũng ào ào ngồi vào chỗ của mình, lôi kéo dây cương, con ngựa phi cấp tốc hướng cửa cung đi.
“Người đâu!”
Nhìn thân ảnh năm người dần dần biến mất, Bạch Nghiêu quát:


“Phân phó ám vệ, ven đường bảo hộ cho Trẫm!”
“Tuân chỉ!”
Tổng quản ám vệ cung kính thi lễ, hướng giáo trường mà đi.
“Hiểu Nhi, Diệp à, các ngươi nhớ bình an, Trẫm ở Hoàng thành, chờ các ngươi trở về…”
Buồn bã than nhẹ, Bạch Nghiêu xoay người hướng ngự thư phòng mà đi.


… … … …....
Tại ‘Thành Bạch Lương Thiện’ o(>﹏<)o
Bạch Hổ Quốc đi qua năm mươi dặm nữa chính là biên thành ‘Phong Duyện’ Chu Tước quốc, bởi vì tiên đế kí hiệp nghị hòa bình, cho nên trong lúc đó dân chúng hai nước ở chung hòa hợp.


Trong đại lục thì Chu Tước quốc là quốc gia địa vị đứng thứ ba, dân chúng đại đô yêu văn, nhất là yêu thích phong hoa tuyết nguyệt thi từ ca phú. Bất quá, Chu Tước quốc lại có một người năng lực cực kì kiệt xuất Đại Tế Ti Gia Cát Phụng Thiên, Hoàng đế cũng phải đối với hắn nhường ba phần, đây cũng là chỗ kỳ dị so với ba quốc gia khác.


Nghe nói, Đại Tế Ti này tồn tại, có thể từ lúc Chu Tước quốc khai quốc. Bởi vì có Đại Tế Ti tương trợ, cho nên Chu gia mới có nhiều thế hệ kế tục ngôi vị Hoàng đế, không người dám phản. Hơn nữa Đại Tế Ti một tay huấn luyện ra quân đội, ở trên chiến trường đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, không người có thể địch.


Đáng tiếc đời thứ nhất Đại Tế Ti qua đời, con cháu của hắn, rốt cuộc không có người nào có sự quyết đoán cùng thủ đoạn mạnh mẽ như hắn.


Bất quá, hắn lưu lại phương pháp tồn tại này, cho nên quân đội Chu Tước quốc quân số tuy rằng không vượt qua Thanh Long Quốc cùng Bạch Hổ Quốc, nhưng người người lợi hại vô cùng, đây cũng là lý do Chu Tước quốc đứng vị trí thứ ba nhưng hai nước cũng không dám đánh chú ý lên nó.


Nguyên nhân là Đại Tế Ti ở trong lòng dân chúng Chu Tước quốc được công nhận địa vị, không thua gì thiên thần, rất nhiều dân chúng cung phụng, giống như chư vị thần tiên trên trời.


Mà Đại Tế Ti của bọn họ mặc dù được mọi người cung phụng nhưng chưa từng xuất hiện trước mặt người khác, luôn luôn ở trong thần điện hiến tế của Hoàng cung, trừ bỏ Hoàng đế cùng Thái Tử, không có người nào thấy hắn, cực kỳ thần bí!


Chính bởi vì nằm kế Chu Tước quốc, cho nên tòa Thành Bạch Lương Thiện này cũng có vẻ cực kỳ ‘tình thơ ý hoạ’, văn nhân nhà thơ vô số kể, tự nhiên trong thành bầu không khí văn hóa cũng không tệ lắm, nhưng thật ra có rất nhiều thần văn.


Chẳng qua mấy ngày nay trong thành vốn có thể thấy được các thư sinh nhưng lại nhìn không thấy, tất cả mọi người đều tránh ở trong phòng mình tại khách điếm họa thủy không dám ra ngoài, bởi vì Thái Tử duy nhất của Chu Tước quốc, khi hắn đến nơi này thần bí mà mất tích!


Thành chủ gấp đến độ hôn mê bất tỉnh, toàn thành giới nghiêm, đem nơi Thái Tử ngủ lại ở trong thành là “Tiên gia cư” bao vây, nghe nói Hoàng Thượng phái đại quan tới điều tra, cho nên người toàn thành kiễng chân đều mong mỏi, hi vọng người tới mau chút, sớm ngày giải trừ hiềm nghi bọn họ, làm cho bọn họ khôi phục cuộc sống bình thường.


Tiểu Cẩu cùng Đại Thạch được xem như là thổ địa ở tòa Thành Bạch Lương Thiện, hai người cùng nhau lớn lên, tuổi tròn mười sáu, đi ra khỏi phủ thành chủ đến báo là tiểu binh trông coi cửa thành.


Một buổi trưa ngày này, tinh thần hai người chấn hưng đứng ở cửa thành gác, một bên lặng lẽ thủ thế, trong chốc lát thương nghị xem sau đến chỗ nào đi chơi một chút.
Trong lúc bất chợt, Tiểu Cẩu thấy xa xa bụi bay lên, năm con khoái mã hướng Thành Bạch Lương Thiện thẳng mà đến.


Chậc chậc chậc, bộ dạng năm người kia, Tiểu Cẩu hắn thề, so cô nương xinh đẹp nhất Túy Tiên Lâu của Thành Bạch Lương Thiện sợ là đẹp hơn gấp mấy lần. Một người hồng y như lửa, yêu mị giống hồ ly tinh. Một người khí suất lạnh như băng giống khối băng. Một người bạch y nhẹ nhàng, khí chất xuất trần. Một người anh tuấn kiên nghị, uy vũ giống Tướng quân. Nhất là nam tử thấp bé ở giữa, ngũ quan tinh xảo tuyệt mỹ, quả thực giống như là tiên nữ chuyển thế.


Mắt hắn nhìn đến choáng váng, đương nhiên, mặt cả nhóm binh lính gác trên tòa thành lâu, cũng đều nhìn thấy, bộ dạng xinh đẹp như vậy, hơn nữa là năm người một lúc nữa chứ?


Không cần phải nói, một đường thúc ngựa, bọn họ ngày đêm kiên trì theo Vân Hiểu Nguyệt chạy từ Hoàng thành, dọc theo con đường này, bọn họ cơ hồ đều không có nghỉ ngơi, chạy đã chết mười mấy lượt ngựa, khoảng chừng đem bảy ngày lộ trình ngắn lại còn năm ngày, rốt cục đã tới ‘Thành Bạch Lương Thiện’.


“Mở cửa!”
Ghìm chặt ngựa, Tư Đồ Viễn gào to.
“Ngươi ngươi ngươi… Các ngươi là người nào?”
Nửa ngày, mới có người phản ứng kịp, lắp bắp hỏi.


“Chúng ta là từ Hoàng thành chạy tới, ta là Tịnh Kiên Vương Bạch Bằng Triển, hắn là Tiêu Dao Vương Điện Hạ, còn không chịu mở cửa?”
Bạch Bằng Triển nhăn nhíu mi, nhìn thoáng qua trên tường thành một đám tiểu binh mặt chảy nước miếng, lạnh lùng nói.
“Phịch phịch…”


Liên tiếp thanh âm vang lên, một đám tiểu binh bị sợ hãi:


‘ May mắn là không có lớn tiếng quát tháo, quan lớn thật rồi, nghe nói trừ bỏ Hoàng đế, toàn bộ Bạch Hổ Quốc, bọn họ quan là lớn nhất, tất cả mọi người đều tưởng phải là lão nhân gia chứ. Làm nửa ngày, hoá ra lại là còn trẻ như vậy, còn xinh đẹp như vậy. Trời ạ, giống như Hoàng Thượng đem toàn bộ vùng đất Tây Cương cấp cho Tịnh Kiên Vương kia. Vậy hắn, là quan lớn nhất chỗ bọn họ! ‘


“Đại… Đại nhân, tiểu nhân đến, người đợi chút!”
Tiểu Cẩu phản ứng đầu tiên, té vọt đi xuống, vẫn còn không quên đá mông Đại Thạch một chút, làm cho hắn chạy nhanh đi thông báo cho thành chủ đại nhân, công lao lớn như vậy, thế nào cũng muốn cho huynh đệ tốt của hắn đi lĩnh à!


” Thái Tử Chu Tước quốc bị cướp khi ở khách điếm nào ngươi biết ở đâu không?”
Nhìn tiểu binh cố hết sức mở cửa, Vân Hiểu Nguyệt cười nhẹ, hỏi.
“Ta ta ta… Biết, là ‘Tiên gia cư “
Tiểu Cẩu nhìn đến ngây người, lắp bắp, thật vất vả mới nói rõ ràng.


” Được rồi, dẫn đường!”
Tư Đồ Viễn lập tức hiểu ý, đưa tay đem Tiểu Cẩu lập tức kéo đi, thật nhanh hướng “Tiên gia cư mà đi, lưu lại tròng mắt hâm mộ, than oán bản thân phản ứng thế nào chậm như vậy, làm cho tiểu tử Tiểu Cẩu này đoạt trước.


Quả nhiên, Tiểu Cẩu cùng Đại Thạch cũng bởi vì chuyện này được thành chủ đại nhân biểu dương thật lớn một phen, thành người trẻ tuổi nhất quan thành ‘Thành Bạch Lương Thiện’ làm rạng rỡ tổ tông à!


Xa xa, đã nhìn thấy ba chữ rực rỡ xanh vàng “Tiên gia cư”, nhảy xuống ngựa, Vân Hiểu Nguyệt xuất ra kim bài, binh canh giữ ở cửa quan hoảng sợ, lập tức dẫn đường, ai cũng không có chú ý, đối diện góc âm u khúc quanh một hai tên ăn mày thấy năm người, mắt sáng lên, chén bể trên đất cũng không cần, đứng lên liền hướng hẻm tối mà chạy đi.


Chu Lân bọn họ ở tự nhiên là phòng hảo hạng tốt nhất, năm người Vân Hiểu Nguyệt xuyên qua phòng thủ trùng trùng, đi tới phòng.


Bên trong đồ trang sức cực kỳ xa hoa, cũng thật thoải mái, bởi vì cửa sổ đóng chặt lại, mặc dù chuyện đã xảy ra mấy ngày trước, trong không khí vẫn còn có mùi hương nhàn nhạt của mê dược, hiển nhiên lúc ấy có người kê đơn, phân lượng hạ rất nặng.


“Đáng chết, đối với đứa bé, cũng có thể hạ thủ nặng như vậy, thật không phải là người!”
Sắc mặt xanh mét, Vân Hiểu Nguyệt hung hăng nói.


“Nguyệt Nhi, đừng nóng vội, qua lâu như vậy cũng không có tìm ra, chứng minh tặc nhân đã sớm đem Bảo Bảo mang ra khỏi Thành Bạch Lương Thiện. Hơn nữa lâu như vậy, đều không có tin tức Bảo Bảo, chứng minh tặc nhân là lợi dụng Bảo Bảo làm chuyện gì đó, cho nên tạm thời hắn sẽ không có nguy hiểm gì, chúng ta an tâm, chậm rãi tìm, có lẽ có thể tìm thấy dấu vết để lại, được không?”


Bạch Diệp ôn hòa an ủi.
” Đúng thế, ta đã dùng bồ câu đưa tin, làm cho toàn thể quỷ môn xuất động, ta cũng không tin, Bảo Bảo sẽ tìm không thấy, Nguyệt Nhi, đừng lo lắng!”
Câu Hồn tiến lên ôm ở eo Vân Hiểu Nguyệt, tự tin nở nụ cười


“Đúng vậy, Nguyệt Nhi, nhiều ngày như vậy không có nghỉ ngơi tốt, nàng xem, thật tiều tụy, lát nữa nàng hãy đi nghỉ ngơi, chúng ta điều tra là được rồi, được không?”
Tư Đồ Viễn đau lòng nhìn Vân Hiểu Nguyệt, thương tiếc nói.


“Nguyệt Nhi, nàng yên tâm, chúng ta đều thích Bảo Bảo, nhất định sẽ tìm được hắn, hửm?”
Bạch Bằng Triển ôn nhu cười, tiến lên cầm tay Vân Hiểu Nguyệt.


“Ta biết Bảo Bảo tạm thời không có việc gì, ta rất đau lòng, hắn chỉ là đứa nhỏ như vậy, cáu kỉnh nóng nảy lại quật cường, nhất định sẽ không phối hợp, khó tránh khỏi sẽ chịu nỗi đau da thịt. Haiz, nếu đáp ứng cùng hắn đi, hắn chắc sẽ không bị bắt, đều là lỗi của ta, Bảo Bảo bộ dạng xinh đẹp như vậy, vạn nhất… Vậy làm sao bây giờ?”


Nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp của Bảo Bảo, ngẫm lại đại lục này nam sủng thịnh hành, Vân Hiểu Nguyệt liền cảm thấy trong lòng rất đau, cũng thật lo lắng, vạn nhất tặc nhân ham mĩ mạo của hắn, đối với hắn làm những thứ gì, hắn vừa không có võ công phòng thân, thân thể cũng không tốt lắm, tại sao có thể chịu được.


“Nguyệt Nhi, không cần đoán mò, bọn họ không dám, Bảo Bảo đường đường là Thái Tử Chu Tước quốc, tương lai là Hoàng Đế, dám chạm vào hắn, sẽ gánh hậu quả nghiêm trọng, nhất định sẽ không sao đâu?”


Lời Vân Hiểu Nguyệt nói làm cho trong lòng bốn người như bị ai nhéo một cái, Bạch Diệp vội vàng an ủi nàng, chính là lúc này đây, hắn không có biện pháp xác định.
Trong khoảng thời gian ngắn, không khí nhất thời trầm trọng.


“Nguyệt Nhi, lấy lại tinh thần, chúng ta cẩn thận lục soát gian phòng này một chút, nhìn xem có thể hay không tìm được một ít dấu vết để lại, cũng sớm một chút cứu Bảo Bảo ra.”
Con ngươi đen Tư Đồ Viễn tràn đầy lo lắng, nói.
“Được, bắt đầu!”


Lắc lắc đầu, ném tạp niệm đi, Vân Hiểu Nguyệt dẫn đầu hướng phòng trong đi đến.


Trên giường chăn gấm vẫn là ‘loạn thất bát tao’ vò thành một cục như vậy, không ai sửa sang lại qua, bên giường cẩm bào tử sắc, là áo khoác của Bảo Bảo, trước giường trưng bày đặt một đôi giày, xốc lên gối đầu, còn thấy được phía dưới gối đè nặng là một khối cẩm đường gói kỹ, đây là kẹo Bảo Bảo thích nhất ăn, nằm ở trên giường còn muốn ăn, chuyện này Vân Hiểu Nguyệt nói nhiều lần, vẫn không sửa đổi được thói xấu.


Nhìn khắp bốn phía, hết thảy như thường, không có gì khác thường, nghĩ nghĩ, Vân Hiểu Nguyệt đi đến đóng cửa sổ phía trước, cẩn thận nhìn lại.
Cửa sổ sáp mộc tiêu


 hơi hơi hạ xuống, nhưng rốt cuộc không có nhìn ra được gì, người bắt đi Bảo Bảo là cao thủ, hơn nữa tâm tư kín đáo, vận công ở ngoài đem sáp mộc tiêu hủy.


Người canh gác đêm, cho dù ở đây cũng sẽ cho rằng người ở bên trong đang ngủ, không có đi ra ngoài, làm cho hắn có đủ thời gian để đào tẩu, làm mọi người buổi sáng mới có thể phát hiện Bảo Bảo không thấy nữa, xem ra, người này, thật không đơn giản à!


Tay rút mộc tiêu lên, nhẹ nhàng mở cửa sổ ra, bên ngoài là cây cối cao lớn, phía dưới còn có một đại hoa viên xinh đẹp, đi tiếp chính là tường cao, sau đó là ngã tư đường náo nhiệt, trong náo nhiệt lại có yên tĩnh, quả nhiên là nơi nghỉ ngơi tốt. Không cần phải nói, tặc nhân chính là từ nơi này hướng cây đại thụ, mang Bảo Bảo đi.


Điểm một bước chân, Vân Hiểu Nguyệt nhảy lên đại thụ, trong lúc đó ở nhánh cây tinh tế tìm kiếm, nàng không thể bỏ qua manh mối gì.


Tìm tìm, đột nhiên, đang lúc ánh mặt trời phản xạ, trên cành cây có cái gì sáng lên một cái, Vân Hiểu Nguyệt trong lòng vui vẻ, phi thân tiến lên, mới phát hiện là giống sợi tóc màu trắng rất nhỏ.


Vân Hiểu Nguyệt cẩn thận cầm lấy, theo ánh mặt trời chiếu chiếu, cầm ở trong tay lôi kéo, phát hiện vật này giống như tơ lụa cũng không phải tơ lụa, giống như tơ cũng không phải tơ, lại không là tóc, rất giống sợ tơ trên quần áo rơi xuống, phỏng chừng chính là từ trên quần áo người bắt Bảo Bảo đi.


Nhưng loại chất liệu này nàng đến đại lục chưa gặp bao giờ, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua, lúc ở Hoàng cung cũng chưa từng thấy qua, nhất định thật quý báu, cái này dùng làm y phục, thân phận tặc nhân kia, nhất định không đơn giản
Sẽ là người thế nào?
Huyền Kha sao?


Không quá giống, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua hắn mặc y phục như thế. Hơn nữa, người của Câu Hồn luôn luôn đi theo hắn đến biên cảnh Bạch Hổ Quốc, cho dù là hắn trở về, cũng không có khả năng đuổi kịp bọn Bảo Bảo.
Phong Tuyệt?


Cũng sẽ không thể, hắn chắc chắn không có bắt đi Bảo Bảo… Trong đầu đem mọi người có khả năng dự đoán qua một lần, đều rất không có khả năng như vậy, sẽ là ai chứ?


Mày nhăn lại, Vân Hiểu Nguyệt suy tư, đột nhiên, ngoài cửa truyền đến thanh âm xôn xao, Vân Hiểu Nguyệt cả kinh, vội vàng đem vật cầm trong tay bỏ vào trong áo, bay vào cửa sổ, đem cửa sổ đóng kỹ, đi ra ngoài.
“Hạ quan thành chủ ‘Thành Bạch Lương Thiện’ Tần An tham kiến Đại Điện Hạ, Tịnh Kiên Vương!”


Đi vào nội thất, đã nhìn thấy một người nam tử mặc quan phục quỳ rạp trên mặt đất dập đầu.
“Miễn lễ!”
Bạch Diệp ôn hòa nói.
“Tạ Đại Điện Hạ, tạ Tịnh Kiên Vương!”


“Ngươi tên là Tần An đúng không, được, nó cho chúng ta nghe, chuyện này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Thái Tử Chu Tước quốc giá lâm, làm sao có thể ở khách điếm? Ngươi là bảo hộ thế nào, hả?”
Vân Hiểu Nguyệt chậm rãi đi ra, chất vấn.
“Hạ quan tham kiến Nhị Điện Hạ!”


Nghe thấy thanh âm Vân Hiểu Nguyệt, Tần An vừa ngẩng đầu, giật mình, lập tức muốn quỳ.
“Được rồi được rồi, nói điểm chính!”
Ánh mắt lạnh lùng, vung tay lên, nâng thân thể quỳ xuống của hắn, Vân Hiểu Nguyệt quát hỏi.


“Hạ quan sớm đã đem phòng hảo hạng quét sạch sẽ, chuẩn bị nghênh đón Thái Tử Điện Hạ, nhưng là Thái Tử Điện Hạ bọn họ khi nào vào thành, hạ quan căn bản cũng không biết, bọn họ là ngồi một chiếc xe ngựa cũ rất nhỏ mà vào thành, tùy tùng đều là cải trang, đợi cho đến khi Điện Hạ mất tích, Thiết Tranh Tướng quân tìm đến. Lúc đó hạ quan mới biết được, lập tức hạ lệnh phong tỏa thành, sau đó báo lên triều đình, nhưng cơ hồ hạ quan đem Thành Bạch Lương Thiện lật ngược lên không có tìm được Thái Tử Điện Hạ, Thiết Tranh Tướng quân hai ngày trước chạy về Hoàng thành Chu Tước quốc, để lại mấy người thị vệ, ở tại quý phủ hạ quan chờ tin tức.”


“Cải trang giả dạng, vì sao thế.”
Vân Hiểu Nguyệt kinh ngạc hỏi.


“Nghe nói là Thiết Tranh Tướng quân cảm giác trên đường có người theo dõi, vì cắt đuôi bọn họ, cho nên cố ý làm như vậy, vốn bọn họ là muốn suốt đêm ra khỏi thành, sau lại ngẫm lại, đêm khuya ra khỏi thành càng thêm không an toàn, liền quyết định ngủ lại ở khách điếm này, thật không ngờ phòng thủ tăng cường, Thái Tử Điện Hạ vẫn bị người bắt đi!”


Tần An nơm nớp lo sợ giải thích.
“Như vậy a… Diệp, các ngươi tìm được đầu mối gì sao?”
“Không có”.
Bốn người cùng lúc lắc đầu.
“Người của bọn họ ở chỗ ở của ngươi đúng không, đi, mang chúng ta tới quý phủ, ta có lời hỏi bọn hắn.”
Vân Hiểu Nguyệt nghĩ nghĩ, nói.


“Vâng, mời!”
Mỉm cười, theo mấy người ở phía sau, đi ra ngoài.
029: vua bị mất nước
030: tuyệt đối quyết đoán
031: cái ống trong phim hay thổi thuốc mê ý ^.^