Tuyệt Sắc Yêu Phi

Quyển 2 - Chương 59: Chỉnh chết ngươi

Một đêm ngủ ngon, khi mở mắt ra trời đã sáng hẳn!
Mơ màng nửa ngày, bỗng nhiên vang lên tiếng nói rằng có người nào đó còn đang ngâm trong thùng gỗ lớn chờ nàng khởi xử lý chất độc.


Vì để cho Bạch Diệp an tâm dưỡng thương, ngăn cản hai nước đại chiến, Vân Hiểu Nguyệt rất  không cam lòng đang thoải mái trong ngực Bạch Diệp bò ra, cùng hắn ăn  bữa sángxong, cùng Bạch Bằng Triển ra roi thúc ngựa chạy tới Quý Tân lâu.


Thời gian còn sớm, bởi vì mặt trời vẫn chưa có hoàn toàn lộ ra. Bất quá, lúc Vân Hiểu Nguyệt cùng Bạch Bằng Triển cưỡi ngựa tới Quý Tân lâu, mọi người lại rời giường, ra đứng ở trong sân chờ nàng, đương nhiên, trừ bỏ Bạch Nhật Tưởng.


“Vân đại phu, Bạch Tướng quân, hai vị tới rất sớm, thương thế Đại Điện hạ khá hơn chút nào không?”
Nhìn Vân Hiểu Nguyệt thần thanh khí sảng phiêu nhiên xuống ngựa, Huyền Kha mỉm cười hỏi, đáy mắt tràn ra nhè nhẹ tức giận, còn có ghen tị.
Ghen tị???


Làm sao có thể, nàng đại khái là ngủ không ngon, hoa mắt đi!
Vân Hiểu Nguyệt nháy mắt mấy cái, bước chân hơi ngừng lại, nhún nhún vai, không để ý lắm hồi đáp:
“Diệp tốt lắm, không nhọc quan tâm, ngươi vẫn là hảo hảo quan tâm đệ đệ Huyền Dạ của ngươi đi!”
“Diệp?”


Thân thể Huyền Kha cứng đờ:
“Ngươi gọi hắn là Diệp? Các ngươi rất thân sao, lại gọi thẳng tục danh của hắn?”
“Đúng vậy, chúng ta rất thân, phi thường thân, nhưng là chuyện này cùng ngươi có liên quan sao? Bằng Triển, chúng ta vào đi thôi!”


Lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, Vân Hiểu Nguyệt cũng không quay đầu lại, nhảy vào phòng Huyền Dạ.
Trong phòng sương mù hôi hổi, trong không khí bay hương dược thảo thơm ngát, còn có nhàn nhạt tanh hôi. Nói thật, mùi vị này nghe thấy thực sự không thế nào thoải mái.


Huyền Dạ vẫn không nhúc nhích dựa vào trong thùng gỗ, đám người Huyền Nhất cả người rã rời, ngã ngồi dưới đất, nhìn qua bộ dáng rất mệt mỏi.


Vân Hiểu Nguyệt đến gần, vừa thấy nước trong thùng gỗ đã biến thành màu đen, mà làn da Huyền Dạ dần dần có một ít tái nhợt, màu đen như than chì lúc trước lui rất nhiều.
“Thật tốt, lại đổi một thùng nước ấm sạch sẽ, ta muốn thi châm!”
Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười nói.


“Thật tốt quá!”
Mấy người thị vệ thủ ở một bên vui mừng quá đỗi, cao hứng hoan hô lên.
“Ai nói như vậy là được rồi?
Dư độc trong cơ thể hắn chưa hết, còn muốn mấy người các ngươi thay nhau vì hắn bức độc, kết hợp với thuốc của ta, phỏng chừng mười lăm ngày, hắn là có thể tỉnh.


Bất quá, vì độc dược dược tính quá mạnh mẽ, bên trong thân thể của hắn cực kỳ nhiều nơi đều bị tổn thương. Sau khi tỉnh, thân thể sẽ trở nên rất suy nhược, tối thiểu còn phải nằm ở trên giường tu dưỡng một năm rưỡi, lại không thể bị cảm lạnh. Bằng không chỉ nhiêu đó cũng đủ lấy đi cái mạng nhỏ của hắn, các ngươi phải cẩn thận nhiều chỗ biết chưa!


Được rồi, cho người khác chuẩn bị đi, các ngươi đi nghỉ ngơi cho tốt, nếu như các ngươi ngã bệnh, hắn liền không có người chiếu cố!”
Cười nhẹ, Vân Hiểu Nguyệt cảnh cáo nói.
“Phịch phịch!”


Mấy người Huyền Nhất đột nhiên hướng Vân Hiểu Nguyệt quỳ xuống, cung kính khấu đầu ba cái, nghẹn ngào nói:
“Cảm ơn Vân đại phu bất kể hiềm khích lúc trước cứu Điện hạ nhà ta, đa tạ, đa tạ …”
“Lương y như từ mẫu, không cần cảm tạ, đi nghỉ ngơi đi!”


Cười nhẹ, Vân Hiểu Nguyệt phân phó.
“Vâng!”
Lau lệ, đám người Huyền Nhất cung kính lui ra.


Rất nhanh, nước ấm được mang vào, chờ người hầu đem Huyền Dạ cẩn thận thả lại trong nước nóng sạch sẽ, Vân Hiểu Nguyệt đi lên phía trước vừa muốn thi châm, Bạch Nhật Tưởng ngồi cả đêm rốt cục nhịn không được gầm hét lên:


“Vân Hiểu, ngươi tên đáng chết này, ngươi xem ta là người chết sao, lại vào lâu như vậy, còn không giải độc cho bản Điện hạ!”
“Ha, ngươi không nói lời nào, ta nghĩ là ngươi còn đang ngủ a?”


Vân Hiểu Nguyệt cũng không ngẩng đầu lên, trong lòng cười ngất. Ai nói nàng không có thấy Tiểu Bạch a, lúc vừa mới tiến vào, nàng đã nhìn thấy vẻ mặt đồng chí Tiểu Bạch tiều tụy tựa vào trên ghế ngủ gật, nghe gặp thanh âm của nàng liền trừng mắt đỏ bừng nhìn nàng giống như muốn ăn thịt người. Bộ dáng kia, buồn cười muốn chết, cho nên nàng quyết định lấy tĩnh chế động, nhìn hắn có thể bình tĩnh được bao lâu.


“Ngủ?
Khốn kiếp, ngươi có biết hay không bản Điện hạ nghe thấy mùi thúi này đã nghe cả một buổi tối, nhức đầu một buổi tối?
Còn không đem giải dược đưa ra đây, bản Điện hạ muốn lập tức tắm rửa, nghỉ ngơi thật tốt, chờ ta ngủ đủ sẽ tìm ngươi so tính sổ!”


Bạch Nhật Tưởng hung tợn nói.
“Ngươi thật sự muốn giải dược?”
“Nói nhảm!”
“Không hối hận?”
” Con mẹ nó, lập tức đưa giải dược lại đây, nếu không bản Điện hạ liền giết ngươi!”


“Chậc chậc chậc, ngươi thế nào vẫn là lớn lối như vậy a, loại thái độ này của ngươi, là thái độ cầu người sao?
Bạch Nhật Tưởng, ta muốn làm rõ ràng, bây giờ là ngươi cầu ta, hiểu chưa? Thái độ tốt chút đi, bằng không, ngươi chờ ruột đen bụng nứt, đau mà chết đi!”


Vân Hiểu Nguyệt nhường cũng không nhường hắn, cũng không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói.
“Ngươi…”
Bạch Nhật Tưởng tức giận đến sắc mặt xanh mét. ” Phì phì ” mà thở.


Huyền Kha bước vào liền là thấy tình hình như vậy, mỉm cười đi đến bên cạnh Vân Hiểu Nguyệt, ôn hòa nói:
“Vân đại phu, Nhị Điện hạ đã mệt mỏi một buổi tối, phiền toái nàng cho hắn thuốc giải đi, như thế nào?”
” Hửm, ngươi xin tha cho hắn?


Nín, vậy cũng không được, Bạch Nhật Tưởng, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, thật lễ phép gọi ta một tiếng Vân đại phu, mời ta cho ngươi giải dược, còn thề về sau không chọc đến ta, ta liền cho ngươi giải dược, như thế nào?”


“Hảo hảo hảo… Ngươi ngoan, Vân đại phu, mời đem giải dược cho ta, được không?”
Bạch Nhật Tưởng cả người cứng ngắc trừng mắt nhìn nàng nửa ngày, cưỡng chế tức giận, nghiến răng nghiến lợi thỉnh cầu.
“Như vậy… Ngươi còn chọc ta sao?”
“Không chọc!”
“Còn đối lập với ta sao?”


“Không đối!”
“Ta buổi tối muốn về Phủ Đại Hoàng Tử, ngươi đi đâm thọc sao?”
“Ngươi…, được, không báo!”
“Ha, Bạch Nhật Tưởng, ta đột nhiên phát hiện, ngươi thật đáng yêu nha, há mồm!”


( Ụt: để nguyên từ ” mồm ” cho nó giống ” mồm trâu, mồm bò ”, tiểu Bạch này không đáng được gọi là miệng >.<)
Vân Hiểu Nguyệt đột nhiên cười ra tiếng, trong mắt hiện lên thần sắc nghịch ngợm, đem một viên dược hoàn ném vào trong miệng của hắn, vỗ vỗ tay cười nói:


” Được rồi, ngươi có thể đi!”
“Thật sự?”
” Nói nhảm,Vân Hiểu Nguyệt ta cũng không gạt người!”
“Vân Hiểu, ngươi trêu đùa bản Điện hạ như vậy, bản Điện hạ quyết không tha cho ngươi!”


Thần kinh Bạch Nhật Tưởng căng thẳng một buổi tối rốt cục buông lỏng, nổi trận lôi đình hét lớn.
“Đúng rồi, ta quên nói, kỳ thực đêm qua ta cho ngươi ăn viên thuốc không có độc, bởi vì ta không nghĩ tới là mình cầm nhầm. Bất quá, vừa mới cho ngươi ăn được nhưng thật ra có độc.


Yên tâm, là độc dược mạn tính, không chết được, chỉ là không thể phát hỏa, bằng không ngươi liền sẽ đau lòng, thở không nổi, hắc hắc …
Bạch Nhật Tưởng, là chính ngươi mãnh liệt yêu cầu muốn ăn, ta đã hỏi qua ngươi, đúng không? ”


Nhún nhún vai, Vân Hiểu Nguyệt vân đạm phong khinh cười nói.
“Ngươi ngươi ngươi…”
Bạch Nhật Tưởng tức giận đến lập tức đứng lên, vừa định xông lại, đột nhiên sắc mặt trắng nhợt, nắm chặt lấy ngực áo ngã trên mặt đất, giống con cá chết thở nặng, bộ dáng thật là khủng bố.


“Bạch Nhật Tưởng, ta nói rồi, Vân Hiểu ta không dễ trêu như vậy, ngươi thế nào lại không ngoan như vậy? Đây là ngươi tự chuốc phiền, chẳng trách người khác, yên tâm đi, ngươi không chết được, hảo hảo nghe lời là được, chờ lúc ta rời khỏi Bạch Hổ Quốc, liền cho ngươi giải dược.”


Ngồi xổm người xuống vỗ vỗ mặt hắn, một tay cầm lấy hắn xốc lên ném về trên ghế, Vân Hiểu Nguyệt cao giọng hô:
“Người đâu, Nhị Điện hạ thân thể không khoẻ, lập tức đưa hắn trở về phòng nghỉ ngơi!”
“Vâng!”


Mấy người thị vệ vội vã xông tới, đem Bạch Nhật Tưởng tức giận đến nói không ra lời đỡ đi ra ngoài.
” Hô… Rốt cục thanh tịnh, Huyền Kha, nếu không chuyện gì, chờ ta thi châm, ngươi ôm hắn lên giường đi!”
” Được!”


Từ đầu đến cuối không nói gì thêm, trong mắt Huyền Kha hiện lên tán thưởng cùng kinh dị, gật gật đầu, ngồi đến trên ghế.


Thi châm cũng cần rất cẩn thận, bởi vì bên trong ngân châm cũng có máu độc, Vân Hiểu Nguyệt nhanh nhẹn đem một ngân châm cẩn thận lấy ra, bỏ vào khay ngọcmột bên, sau một nén nhang, toàn bộ đã xong.


Sắc mặt Huyền Dạ sau khi hạ sốt hơi hơi lộ ra một tia hồng nhuận, cái loại suy nhược xinh đẹp này làm cho người ta không khỏi sinh lòng thương tiếc, thở dài.


Nghĩ đến hắn gặp khổ, Vân Hiểu Nguyệt đồng tình không thôi, cầm lấy khăn gấm nhẹ nhàng lau đi bọt nước trên mặt hắn, giương mắt nhìn nhìn Huyền Kha ánh mắt phức tạp, đứng thẳng thân thể.


Huyền Kha dừng một chút, đi lên phía trước, đem Huyền Dạ ướt đẫm từ trong thùng gỗ mò lấy ra, đặt lên trên giường.
Vân Hiểu Nguyệt đi lên phía trước, vừa định lau khô thân thể trần trụi của Huyền Dạ, không nghĩ tới Huyền Kha đột nhiên đoạt lấy khăn gấm, có chút tức giận quát khẽ:


“Nam nữ thụ thụ bất thân, nàng không biết sao?”
Ách?
Vân Hiểu Nguyệt ngẩn ngơ, đột nhiên nhớ tới người kia là biết thân phận nữ tử của nàng, bĩu môi, lạnh lùng nói:
“Đó là bởi vì ta đối với ngươi, không quá yên tâm a!”
“Vân Hiểu Nguyệt, nàng có ý gì?”


Huyền Kha đột nhiên quay đầu, chặn tầm mắt Vân Hiểu Nguyệt, mặt lạnh chất vấn.
“Chính là ý trên mặt chữ!


Huyền Kha, hai huynh đệ các ngươi muốn tranh ngôi vị Hoàng Đế, lại càng đấu ngươi chết ta sống, ta không xen vào, cũng không có hứng thú quản. Bất quá, bây giờ là ở trên địa bàn Bạch Hổ Quốc, cảnh cáo ngươi khiêm tốn một chút, chớ đem ta tha xuống nước.


Hiện tại độc của hắn thật vất vả mới giải, chờ hắn tỉnh, ngươi dẫn hắn về Huyền Vũ quốc lại tái đấu đi, đến lúc đó, các ngươi ai chết, đều cùng ta không quan hệ.
Hiện tại ngươi quyết định, ngươi canh hay là ta canh?


Nếu ngươi muốn canh, phải cam đoan thời thời khắc khắc bên cạnh hắn, đừng làm cho hắn đã chết, ngươi có thể làm được sao?”
Nâng nâng cằm, Vân Hiểu Nguyệt khiêu khích hỏi.


Huyền Kha không nói gì, chính là gắt gao nhìn chằm chằm Vân Hiểu Nguyệt, trong mắt lóe ra ánh sáng, thật lâu sau, mắt khép hờ, làm như bất đắc dĩ  nhẹ giọng:
“Ta đến canh!”


“Đây chính là ngươi nói, ta đi ra ngoài hít thở không khí, lau xong sau để hắn nằm, chú ý giữ ấm. Còn có, cách mỗi một canh giờ phải uống một lần thuốc, ép một lần độc, ta sẽ cho các ngự y thay nhau tiến vào hầu hạ, chiếu cố thật tốt đệ đệ của ngươi đi!”


Cười nhẹ, Vân Hiểu Nguyệt xoay người đi ra ngoài.
“Vân Hiểu Nguyệt, nàng quả nhiên không để ta thất vọng, ta là càng ngày càng thích nàng.


Xem ra, Tư Đồ Viễn mất tích, cũng không có ảnh hưởng tâm tình của nàng rồi, nàng nữ nhân này, tâm địa quả nhiên đủ cứng, ta thích. Hai chúng ta, thật sự là trời sinh một đôi.
Vân Hiểu Nguyệt, hai ngày nữa, ta sẽ đưa một phần đại lễ cho nàng, cho nàng hoàn toàn vứt bỏ ti tiện thị vệ kia, hừ!”


Huyền Kha khóe miệng hiện lên hứng thú tươi cười, cúi người cấp tốc ở trên người Huyền Dạ lau vài cái, một mặt chán ghét kéo chăn gấm qua che đậy hắn, ngồi trở lại ghế tựa, hắn phải cẩn thận suy nghĩ, kế tiếp, nên làm cái gì bây giờ!