Tuyệt Sắc Tai Tinh

Chương 10

” Sắc mặt ngươi sao thế, muốn hù dọa ai sao? ”

Diễm Tiên đưa Diệp Thanh Y chung trà, Diệp Thanh Y sắc mặt âm lãnh uống một ngụm. Diễm Tiên ở trên lưng y vuốt ve, giúp y bóp vai:” Làm sao vậy, có chuyện phiền não sao?”

Y lúc trước một tay đề bạt hoàng hậu, cho dù xét diện mạo hay địa vị nàng cũng không bằng hai vị quý phi. Nhưng y vẫn muốn lập nàng làm hậu vì nghĩ nàng có thể thay y lo chuyện hậu cung an ổn. Nhưng hiện tại nàng lại gây chuyện với Diễm Tiên.

Nàng cho rằng Diễm Tiên là tiểu nhân gây họa, thà rằng tuyển mấy nam nhân xinh đẹp vào cung cũng không nguyện ý để Diễm Tiên ở trong cung. Tâm ý này của nàng bất quá lại trở nên cố chấp

” Không có gì, bệnh ngươi đã tốt hơn chưa?”

” Đã tốt nhiều rồi ”

” Tốt là được rồi ”

Diệp Thanh Y mới nói hai câu, sắc mặt lại trở nên băng lãnh. Diễm Tiên đứng phía sau y, bảo kiếm trong tay nhẹ nhàng trượt ra khỏi tay áo không mang theo tiếng động. Hắn bắt lấy chuôi kiếm, bên ngoài đột nhiều truyền đến tiếng hô to:” Thích khách, có thích khách “. Diệp Thanh Y không hề hay biết phất tay áo đứng lên, Diễm Tiên lập tức đem bảo kiếm giấu lại trong tay áo, hai người nhanh chóng ra khỏi phòng.

Nói thì chậm, hành động lại nhanh. Vừa bước ra khỏi cửa, ngân quang của đao kiếm không ngừng hướng tới cái cổ trắng nõn của Diễm Tiên. Diệp Thanh Y kinh hãi nắm lấy cổ áo hắn kéo đi, kiếm nhẹ nhàng lướt qua cánh tay của Diệp Thanh Y lưu lại một vết thương, tơ máu không ngừng rỉ xuống. Thị vệ tức tốc ập đến bao vây thích khách.

” Mục tiêu của bọn thích khách là ngươi sao?”

Diệp Thanh Y rốt cuộc rõ ràng, thích khách không phải muốn ám sát y mà là nhắm vào Diễm Tiên. Từ khi y biết được hành tung của Diễm Tiên, cho đến khi đưa hắn về cung, thích khách đều là nhằm vào hắn.

” Là ai có thâm cừu đại hận với ngươi, cho dù ngươi ở trong hoàng cung cũng không nguyện buông tha cho ngươi ”

Diễm Tiên trả lời thập phần đơn giản nhưng cũng là lời thật:” Ta kết thù rất nhiều người, nhưng mà không có ai hận đến muốn giết ta. Còn bỏ ra nhiều ngân lượng như vậy, từ nơi hoang vu đến hoàng cung cũng không buông tha. Người này lá gan không nhỏ, tựa hồ cũng biết rất rõ nơi ta ở ”

Diệp Thanh Y sững sỡ, hoàng hậu cùng mấy vị cung nữ đi đến trước mặt y:” Hoàng thượng, nghe nói có thích khách, ngài không sao chứ?”

” Không việc gì. Ta không phải phạt nàng bế môn không được ra ngoài hay sao, ai cho nàng ra đây? ”


Vừa thấy nàng, trong lòng y liền cảm thấy tức giận. Diệp Thanh Y sắc mặt âm hàn, hoàng hậu tiến tới vài bước quỳ trước mặt Diệp Thanh Y. Từng câu từng chữ đanh thép mà thẳng thừng nói ra

” Thần thiếp lo lắng an nguy của hoàng thượng. Ngài ở cùng nam sủng này, không chỉ có thanh danh bị hủy mà sinh mệnh cũng gặp nguy hiểm ”

Nàng nói đi nói lại cũng chỉ là mấy lời này. Tất cả đều nhắm vào Diễm Tiên, Diệp Thanh Y nghe mà thấy phiền, sắc mặt càng thêm âm trầm. Căn bản là không muốn để ý đến nàng, xem nàng như vô hình.

Thị vệ cả người đổ đầy mồ hôi gấp gáp chạy đến bẩm tấu:” Hoàng thượng, thích khách đã bị bắt ”

” Tra ra là ai sai khiến chưa?”

Thị vệ vẻ mặt khó xử nhìn về phía hoàng hậu:” Bọn thích khách khai là do hoàng hậu sai khiến …. ”

Diệp Thanh Y ngạc nhiên nhìn về phía hoàng hậu sắc mặt đã trở nên tái nhợt. Có thể biết y đến Lục quốc đem Diễm Tiên trở về mà an bài thích khách, lại biết rõ nơi ở của Diễm Tiên ngoại trừ người trong cung …..

Trong nháy mắt, hoàng hậu đột nhiên lao đến phía trước. Nhưng không phải tấn công Diệp Thanh Y mà là đánh về phía Diễm Tiên.

Hành động nhanh như chớp, bàn tay giơ lên, ngân quang lóe sáng, đợi nàng run rẩy buông tay. Trên ngực Diễm Tiên đã cắm một tiểu đao, máu nhuộm đỏ cả xiêm y của hắn, hai chân vô lực quỳ xuống. Diệp Thanh Y kinh hãi ôm lấy hắn vào trong lòng.

Hoàng hậu hai mắt ngập tràn thỏa mãn, tai *** rốt cuộc cũng chết rồi, sẽ không bao giờ gây họa cho hoàng thượng:” Hoàng thượng, thần thiếp biết rõ ngài sẽ không tha thứ cho thần thiếp. Nhưng thần thiếp cũng vì an nguy của ngài, hoàng thượng nếu ở cùng tai *** hại nước hại dân này, ngài nhất định sẽ trở thành hôn quân …. ”

Diệp Thanh Y gầm nhẹ, y một chưởng đem hoàng hậu đánh ngã trên đất:” Gọi thái y, nhanh, đem hoàng hậu nhốt vào tử lao ”

Ngực đột nhiên đau đớn dường như thở không nổi, Diễm Tiên thở dốc từng hơi. Diệp Thanh Y hai tay run rẩy giống như lá rụng trong gió, y vuốt ve khuôn mặt đang dần trở nên tái nhợt của Diễm Tiên. Thanh âm vừa mềm mại vừa trầm thấp như đang trấn an hắn, lại như đang tự trấn an tâm tình hoảng loạn của mình.

” Ngươi gáng chống đỡ, thái y sẽ nhanh chóng tới. Ngươi không có chuyện gì đâu, Diễm Tiên. Nghe ta nói, ngươi sẽ không có chuyện gì đâu, ta đã nói ta sẽ không để ngươi gặp chuyện không may ”

Lời nói dối này rõ ràng buồn cười đến cực điểm, Diễm Tiên nở nụ cười, ho ra máu:” Đừng uổng phí thời gian, ta đã tự mình bói qua. Tuổi thọ của ta chỉ tới năm nay thôi, chạy trốn ngươi nhiều năm như vậy. Ta nhiều lần nghĩ có nên hay không trở lại bên cạnh ngươi, đến cuối cùng ta vẫn quyết định quay về bên cạnh ngươi ”

” Không cho phép ngươi nói bậy, ngươi sẽ không việc gì ” Diệp Thanh Y không khống chế được mà gào thét.

Diễm Tiên xinh đẹp nở nụ cười lộ ra hai má lúm đồng tiền, nhưng lại tràn ngập thê lương cùng bi ai:” Ngươi không nỡ nhìn ta chết sao? Thanh Y ”

” Không cho phép ngươi nói cái gì chết, ngươi sẽ sống ” Diệp Thanh Y rống đến điếc tai đinh óc.

” Ta sẽ chết, nhưng ta còn một vật không cho phép người khác lấy đi ”


Hắm cầm chặt trong tay áo bào của Diệp Thanh Y. Cái áo này là bọn hắn dùng hết tâm cơ để đoạt lấy, cũng là nguyên nhân duy nhất khiến Diệp Thanh Y muốn hắn, hắn sẽ không bao giờ nguyện ý đem Diệp Thanh Y tặng cho bất luận kẻ nào.

Là của hắn, vĩnh viễn là của hắn. Hắn trước khi chết cũng muốn đoạt lấy, khóe môi tràn ra máu tươi. Trước khi chết, rốt cuộc hắn cũng có thể ở trước mặt Diệp Thanh Y nói ra tâm tình của mình.

Hắn đối với Diệp Thanh Y không chỉ có yêu, còn có hận. Nỗi oán hận trong tâm trí hắn, cả ngày lẫn đêm không lúc nào ngừng giày vò hắn.

” Diệp Thanh Y, ta rất hận ngươi, hận ngươi như thế nào lại luôn khiến ta phiền muộn, hận ngươi sủng ái người khác, hận ngươi cùng nữ nhân khác lên giường. Càng hận những nữ nhân đã sinh con cho ngươi, hận ý của ta, ngươi biết sao?” Lời nói tràn ngập oán hận nhưng trên mặt lại không hề có biểu tình căm hận, chỉ có thê lương cùng thống khổ.

Diệp Thanh Y tim đập mạnh, Diễm Tiên tay phải dính đầy máu từ trong tay áo bên trái rút ra một thanh kiếm nhắm vào ngực Diệp Thanh Y. Thị vệ kinh hãi muốn chạy đến hộ giá, Diễm Tiên đắng chát cười nói:” Tất cả không được động, bằng không ta lập tức đâm hắn ”

Khóe miệng mang theo tơ máu khẽ nâng lên, cả đời này hắn là lần đầu tiên cười vui vẻ như vậy. Hắn yêu say đắm Diệp Thanh Y, hắn muốn cùng y chết sau đó tan thành mây khói, như thế lòng hắn sẽ không còn đau đớn nữa, hắn cũng sẽ không cảm thấy cô đơn lạnh lẽo nữa. Những tra tấn thống khổ ngày qua ngày của hắn trước đây đều sắp tan biến, nam nhân này nếu chết đi sẽ chỉ thuộc về riêng hắn.

Hắn thê lương cười nói:” Đây chính là nguyên nhân ta quay về bên cạnh ngươi. Nếu như ta chết, ta muốn ngươi cũng phải chết cùng với ta. Ta vốn chính là lòng dạ rắn rết như thế. Nếu chiếm không được ngươi, người khác cũng đừng mong có được. Chẳng qua ngươi lợi dụng ta để được ngôi vị hoàng đế, vậy thì lúc ta chết, cũng là lúc ngươi nên mất đi ngôi vị đó ”

Một giọt lệ chậm rãi rơi xuống khuôn mặt Diễm Tiên. Diệp Thanh Y cầm chặt chuôi kiếm trong tay hắn, khàn khàn giọng nói:” Không phải có được ngươi mới có được ngôi vị hoàng đế. Mà phải có được ngôi vị hoàng đế mới có thể có được ngươi ”

Gút mắc trong nội tâm thống khổ cùng thê lương, mặc kệ có bao nhiêu chấp niệm đều theo nước mắt rơi xuống. Diệp Thanh Y khàn giọng ghé vào tai hắn nói, mỗi chữ mỗi câu đều tựa như tảng đá từ trong lòng rơi xuống, vang lên thành tiếng.

” Nếu ta không thể trở thành hoàng đế, ta làm sao có thể từ tay phụ vương đoạt lấy ngươi? Ngươi là tai *** hay cát *** ta căn bản là không để tâm. Ta làm hết thảy đều là muốn củng cố ngôi vị hoàng đế, hoàng hậu, quý phi, hoàng tử, công chúa. Tất cả chẳng qua là quân cờ để ta củng cố địa vị, có các nàng mới có thể có được ngươi ”

Dòng nước mắt nóng hổi lăn dài trên má Diễm Tiên, hắn lần đầu tiên cảm thấy nước mắt của mình lại nóng như vậy, tựa như tâm hắn hiện tại.

Diệp Thanh Y cầm chặt chuôi kiếm đâm mạnh về phía trước, hắn kêu lên thảm thiết rút tay lại. Thanh kiếm rơi xuống, trên mũi kiếm còn dính máu của Diệp Thanh Y

” Đủ rồi, như vậy đủ rồi …. ”

Hắn cảm nhận được chân tình của Diệp Thanh Y, hắn gào thét, nước mắt không ngừng rơi xuống tựa như đem nước mắt cả đời toàn bộ chảy ra, ôm chặt lấy cổ Diệp Thanh Y:” Đủ rồi, ta nghe ngươi nói đủ rồi ”

Hai mắt ngập tràn nước mắt nhưng trên mặt lại mang theo tươi cười:” Ngươi nói ngươi không yêu ta, bởi vì ngươi căn bản không biết thế nào là yêu ”

Hắn yêu thương mà vuốt ve mái tóc của Diệp Thanh Y, nam nhân chí cao vô thượng nhưng lại không lúc nào không cô độc, không có hắn, Diệp Thanh Y cũng không còn là Diệp Thanh Y. Chỉ còn là một cái xác không hồn, cái chết của hắn, có phải hay không cũng sẽ tước đi một số thứ của nam nhân này, nếu như là thật, hắn chết đi cũng không còn gì hối tiếc.

Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, lời nói bọn hắn còn thời gian cả đời sẽ không bao giờ trở thành sự thật. Nếu kiếp này không cách nào ở cùng một chỗ, vậy thì kiếp sau, hắn có thể chờ mong được không?

” Kiếp sau, nếu ngươi không sống trong hoàng cung lòng người hiểm ác, phải hay không ngươi sẽ có thể nói yêu ta? ”

Diễm Tiên hai mắt tỏa sáng thần trí thanh minh, là hồi quang phản chiếu. Hắn kiều mị tươi cười, cả đời này nét mặt tươi cười của hắn đã được Diệp Thanh Y khắc ghi, xinh đẹp lại thê lương, như hoa rơi xuống đất mà lòng người buông tiếng thở dài.


” Bất quá đến lúc đó, ta sẽ không dễ dàng chấp nhận ngươi. Ta muốn ngươi phải hao phí tâm sức mà lấy lòng ta, nói với ta thật nhiều lần ngươi yêu ta, sau đó ta mới chịu để ý …. để ý đến ngươi …. ”

Giọng nói suy yếu chậm rãi trở thành tiếng rên nhẹ hẫng, sau đó không còn bất cứ âm thanh nào vang lên. Diễm Tiên lẳng lặng ngủ say trong lòng ngực y, nam nhân cả đời vừa yêu vừa hận y đã ngủ say, không bao giờ tỉnh lại nữa.

Diệp Thanh Y kéo hắn ôm chặt vào lòng, cúi đầu hôn lên má hắn, chìm trong tĩnh lặng không nói một lời.

Thái y, thị vệ đứng phía sau không ai dám lên tiếng. Cao Phúc quỳ phía sau Diệp Thanh Y, nhỏ giọng nói:” Hoàng thượng, trước ngực cùng cánh tay của ngài đều bị thương, để thái y trị liệu cho ngài a ”

Nửa vầng trăng tàn treo trên không trung, Diệp Thanh Y không có rơi lệ, dường như nước mắt ngay từ khi y còn nhỏ đã bị khô cạn. Chỉ còn nước mắt của Diễm Tiên dính trên vạt áo của y, dưới ánh trăng phát sáng, là nước mắt bi thương vì người mình yêu thương cả đời mà rơi.

Diễm Tiên bị đâm đã chết, nửa ngày sau Diệc Tân mới biết được tin tức. Hắn khẩn cấp vào cung, Cao Phúc thấp giọng nói với hắn:” Hoàng thượng đang nghỉ ngơi, chớ kinh động đến ngài ”

Cao Phúc thay hắn mở cửa, Diệp Diệc Tân tiến vào phòng, nước mắt chảy ròng. Thi thể Diễm Tiên lạnh băng đặt trong sảnh, hắn cho dù đã chết dung mạo vẫn như cũ xinh đẹp thoát tục không dính bụi trần. Diệc Tân nhịn không được khóc thành tiếng.

Mặc dù lúc Diễm Tiên xuất cung, hắn cho rằng Diễm Tiên đã chết, nhưng trong tâm vẫn luôn luôn tin đó không phải sự thật. Nhưng lúc này chân chính nhìn thấy thi thể của y, cũng đại biểu Diễm Tiên đã thực sự chết.

Phía sau truyền đến tiếng vang, Diệp Diệc Tân khóc đến cả người gập lại, vừa nhìn thấy y liền nhịn không được khóc hô:” Hoàng huynh, trong cung canh phòng nghiêm ngặt, làm sao… phát sinh sự tình này?”

Diệp Thanh Y trên mặt biểu tình lạnh nhạt, nhìn không ra hỉ nộ. Sắc mặt so với thường ngày càng thêm hàn khốc, có điều chỉ trong một đêm y dường như trở nên tiều tùy, già đi vài tuổi.

” Là hoàng hậu giết, trở tay không kịp. Hơn nữa không ai biết nàng muốn giết Diễm Tiên. Trẫm đã tống nàng vào tử lao ”

Ngữ khí thập phần vững vàng, không biểu lộ chút tình cảm, thanh âm băng lãnh nghe không ra chút bi thống cùng thương cảm

Diệc Tân khóc càng thêm lợi hại, hắn rốt cuộc cũng đã biết Diệp Thanh Y thật sự là kẻ vô tâm, vô tình, lần trước Diễm Tiên bệnh nặng. Diệp Thanh Y cũng không cho thái y xem bệnh cho hắn, lần này Diễm Tiên chết rồi, y căn bản là không hề có cảm giác.

Không biết dũng khí ở đâu lại khiến hắn lần đầu tiên dám đối Diệp Thanh Y chữi ầm lên.

” Hoàng hậu mẹ nó có địa vị gì, triều đình đại thần ai cũng biết nàng không đủ tư cách làm hoàng hậu. Nàng là do ngươi một tay đề bạt, nếu ngươi không sắc phong nàng, rõ ràng trong hậu cung nàng một chút quyền lực cũng không có. Hoàng hậu giết Diễm Tiên, cũng chẳng khác nào là ngươi gián tiếp giết y…. ”

Hắn lớn tiếng rống giận trong đại sảnh rộng lớn, thanh âm vang vọng khắp phòng. Diệp Thanh Y mặt không biểu tình, thản nhiên nói:” Ngươi nói rất đúng ”

Diệc Tân sợ hãi đứng lên, hắn ôm chân Diệp Thanh Y khóc xin lỗi:” Thực xin lỗi Vương huynh. Ta không biết ta đang nói cái gì, Diễm Tiên chết rồi. Hắn chết như vậy, ta rất thống khổ, rất đau lòng. Ta khôn biết được chính mình là đang nói cái gì…. ”

Diệp Thanh Y đẩy hắn ra trở về hậu đường. Diệc Tân khóc đến ngất đi, Cao Phúc giúp hắn tìm một chỗ nghỉ ngơi. Sau khi thanh tỉnh, hai ngày sau Diễm Tiên được chôn cất. Hắn không phải phi tử, cũng không phải nhân vật có chức vị trong cung bởi vậy không ai biết được hắn chôn cất ở đâu. Ngay cả Diệc Tân cũng không biết nơi chôn cất của hắn.

Lại qua hai ngày, Diệp Thanh Y truyền lệnh triệu Diệp Diệc Tân tiến cung, = ánh mắt cả kinh của Diệp Diệc Tân nhìn Diệp Thanh Y chỉ mới 30 tuổi nhưng hai hàng tóc mai lại điểm hoa râm. Y tựa như già đi mười tuổi, vẻ mặt âm lãnh như đang đeo mặt nạ như xưa nhưng thân hình lại gầy gò hơn phân nửa.


” Diệc Tân, trẫm có chuyện cơ mật muốn nói cho ngươi. Nếu như ngươi làm tốt, sau này trẫm sẽ trọng dụng ngươi. Nhưng nếu chuyện này bị truyền ra bên ngoài, trẫm nhất định sẽ xét nhà diệt môn ”

Diệp Thanh Y từ bên người lấy ra một cái bình nhỏ bằng ngọc màu trắng:” Ngươi cùng trẫm tuổi tác chênh lệch, nếu như trẫm chết sớm hơn ngươi. Trẫm muốn ngươi đừng để ai biết được mà đem bình này để vào trong quan tài của trẫm. Cùng thi thể của trẫm mà an táng, nếu ngươi chết trước trẫm, trước khi ngươi lâm chung, trẫm sẽ lấy lại vật này ”

Diệp Diệc Tân còn chưa kịp mở miệng nước mắt đã vô thanh vô thức rơi xuống. Hắn biết được trong bình ngọc này đựng vật gì, nhất định là tro cốt của Diễm Tiên. Cho nên huynh trưởng mới mong được cùng hợp táng, nhưng bởi vì y là đế vương, không có khả năng quang minh chính đại mà làm việc này nên mới đành phó thác cho hắn.

” Vì cái gì Vương huynh không … không để lại bên người? ”

Diệp Thanh Y nhìn xung quanh cung điện, hoàng cung mà người đời ca ngợi khao khát, có mấy người biết được nơi này có bao nhiêu u lãnh, muốn tồn tại trong cung lại phải mất đi thứ gì.

” Ở trong cung ngươi có vui không? Thành thật nói cho trẫm biết, từ nhỏ đến lớn, ngươi ở trong cung áo cơm không thiếu. Nhưng ngươi thật sự vui vẻ sao? ”

Diệp Diệc Tân nghĩ đến chuyện lúc nhỏ không khỏi đau buồn lắc đầu:” Thâm cung hiểm ác, ta chưa từng cảm thấy vui vẻ ”

Diệp Thanh Y lạnh nhạt nói:” Ngươi cũng biết thâm cung hiểm ác bốn chữ này. Trong các vị hoàng tử, trẫm với ngươi cũng tính là gần gũi. Hôm nay chúng ta đều nói lời thật lòng. Trong cung lòng người hiểm độc, toan tính mưu kế trùng trùng điệp điệp. Càng là thứ quan trọng sẽ càng là thứ ngươi khó giữ bên người. Cho nên trẫm muốn ngươi thay trẫm giữ tốt vật này. Đợi trẫm chết đi, rời xa chốn thâm cung ghê tởm này, thứ quan trọng này mới có thể tiếp tục ở bên cạnh trẫm ”

Diệp Diệc Tân nhận lấy bình ngọc, nước mắt lần nữa tuôn ra. Diệp Thanh Y khua tay nói:” Ngươi lui xuống đi, để trẫm yên tĩnh ”

” Vương huynh, ta lúc trước nói sai, huynh không cần để trong lòng. Cái chết của Diễm Tiên cùng huynh không hề có quan hệ ”

Diệp Thanh Y khuôn mặt băng lãnh rốt cuộc cũng để lộ chút sinh khí, vầng trán lộ ra vài vết nhăn già nua. Nhưng nếp nhăn kia như khắc sâu không ngừng ăn mòn thân thể y.

” Diệc Tân, trẫm thực ngưỡng mộ ngươi có thể khóc liền khóc. Trẫm đã bị mài thành kẻ không còn nước mắt. Ngôi vị hoàng đế đối với trẫm đã không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa, những hoàng tử, công chúa, quý phi, hoàng hậu cũng không còn ý nghĩa … ”

Diệp Diệc Tân không hiểu ý của y, nhìn thấy y biểu tình tuyệt vọng, lo lắng đi đến bên cạnh y:” Vương huynh, cầu huynh không nên nói như vậy. Là ta không tốt, lúc trước nói chuyện chống đối Vương huynh … ”

” Trẫm hiện tại cũng chỉ là cái xác không hồn, ngươi đi đi, để cho trẫm yên tĩnh một lát ”

Y nâng bình ngọc lên, nhẹ nhàng đưa tay vân vê bên ngoài bình ngọc. Giống như trước kia vuốt ve Diễm Tiên mà hối tiếc một đoạn tình cảm đã không cách nào vãn hồi.

Diệp Thanh Y tại vị bốn mươi năm. Năm thứ chín, Hoàng hậu thông đồng thích khách, ý đồ mưu sát Diệp Thanh Y bị nhốt vào tử lao, một tháng sau hành hình. Diệp Thanh Y trong một đêm liền trở nên già đi rất nhiều tuổi, từ đó về sau y cũng không gần nữ sắc, chuyên tâm triều chính, yêu nước thương dân, không tuyển tú nữ. Đất nước cường thịnh thái bình.

Kế vị năm thứ mười, Diệp Thanh Y thiêu hủy toàn bộ chi thư về bói toán trong cung, hơn nữa còn biên tập lại những quyển sách này sau đó phân phát khắp thiên hạ. Từ đó về sau không còn mạng cát ***, cũng không còn tai *** trong ghi chép. Diệp Thanh Y nhìn đại hỏa không ngừng thiêu rụi những trang giấy đầy chữ, chỉ lạnh lùng nói: Người trong thiên hạ có tài cán gì để tự đắc.

Bát vương gia Diệp Diệc Tân sau khi hoàng hậu chết được đề bạt trọng dụng cho đến ngày Diệp Thanh Y băng hà. Sau khi Diệp Thanh Y chết, Diệp Quốc không bao giờ còn một minh quân nữa.


Mà Diễm Tiên chưa từng được nêu tên trong sách sử, tựa như chưa bao giờ xuất hiện trên nhân thế. Chỉ còn những thái giám, cung nữ đã gìa trong thâm cung mới còn nhớ đến nam tử xinh đẹp vô song này, nói đến vẻ đẹp của hắn khiến người kinh ngạc, khuynh quốc khuynh thành tuy rằng tính tình nóng nảy nhưng chỉ cần hắn liếc mắt một cái liền khiến kẻ khác không cách nào dời đi ánh mắt.

Nhân gian đồn thổi truyền từ tai người này đến tai người khác dần trở thành một câu đố, khiến người sau không ngừng phỏng đoán thực hư sự tồn tại của hắn.

Nhưng trong sách ghi lại, bên trong quan tài của Diệp Thanh Y còn có một kiện bảo vật vô cùng quý giá. Là do chính tay Diệp Thanh Y trao cho Bát đệ của mình di ngôn, trước khi y chết phải đem bảo vật chôn cùng, trong quan tài lại để vật này chôn cùng, càng lộ rõ vật này có giá trị liên thành.

Có người nói đó là kho báu quý hiếm là địa đồ long mạch của Diệp Quốc. Cũng có người nói, đó là tro cốt của nữ nhân Diệp Thanh Y yêu quý cả đời, hai người khi còn sống không cách nào răng long đầu bạc, sau khi chết chỉ mong có thể chôn cùng một chỗ để làm bạn nơi suối vàng.

Nhưng sự thật là gì cũng chỉ có Bát Vương gia Diệp Diệc Tân vừa qua đời mới tường tận. Thời gian qua đi, truyền thuyết về Diễm Tiên càng không có cách nào kiểm chứng.