Tuyệt Sắc Tà Thần

Chương 2

Vân Chân kiếm pháp của Thu Thủy đã thông thạo. Với kỹ năng hiện tại của hắn, giữa những đồng bối nhất định là số một, chỉ là ngại công lực có hơi nông cạn.

Thế nhưng chỉ mới tu luyện võ công của Vân Chân Phái, lại khổ luyện như thế cũng khó có thể có được đột phá lớn hơn nữa. Điều này nhất định không thể khiến cho hắn thỏa mãn, hắn muốn trở nên mạnh hơn nữa! Chí ít cũng là muốn được xứng đôi với Ngọc Lân!

Ngọc Lân... Một lúc nửa khắc không có y, ngực có điểm trống rỗng.

Hắn biết như vậy là không được. Lúc trước suy nghĩ của hắn, tạp niệm quá nhiều, rất khó để nâng cao công lực lên. Nhưng hoài niệm kiểu như thủy triều hất vào đến mặt, hắn không cách nào khắc chế được.

Mà sở dĩ hắn có thể duy trì liên tục luyện công, duy trì liên tục tiến bộ, chẳng qua chỉ là dựa vào lòng tin kiên định của bản thân ______ Ý niệm trong đầu vô luận thế nào cũng muốn trở nên càng mạnh mẽ hơn!

※※※z※※y※※b※※g※※※

Đêm lạnh như nước, hắn trằn trọc, tâm tư như ngựa cưỡi chạy qua.

Ngọc Lân, ta rất thích ngươi...Ngươi có thể vì ta là một tiểu quỷ hay không, bởi vì công lực ta nông cạn mà ghét bỏ ta?

Nhớ đến tên của y, nụ cười xinh đẹp khiến cho người khác động lòng kia tập tức ánh vào trong đầu.

Thân người thon dài mạnh mẽ, trong nước cư nhiên di chuyển, hắc bào với mái tóc dài trong nước phiêu đãng, như âm hồn của một con giao long hắc sắc, nổi bật không vật nào bằng...

Y từng cùng kề da sát thịt với mình, lúc này giống như còn có thể cảm nhận được làn da trắng nõn mịn màng cùng cơ thể mềm dẻo cường tráng: cảm thụ được hương thơm của y, nhiệt độ cơ thể của y, nhu tình mật ý của y...

Không tự giác, tay bắt đầu giống như có thể dường như chạm vào y, trên giường mình bắt đầu vuốt ve qua lại... Nhắm mắt lại, xuất hiện trong đầu chính là dung nhan tuấn mỹ vô song của Ngọc Lân, y đang nhìn mình, trong mắt còn mang theo mị ý cùng chờ mong, môi nhẹ nhàng phả ra hơi thở ấm áp, như thể mời người ta nếm thử...

Nhưng phía miệng mình cũng trống không! Hắn không cảm thụ được nhiệt độ của Ngọc Lân, không nếm được vị môi mê người của y

Cắn môi dưới, tay Thu Thủy tự mình lướt xuống dưới thân, dưới khố hạ khó nhịn trướng dữ dội cầm lên kéo ra ngoài...

Ngọc Lân, Ngọc Lân!...

Vô thức gọi tên của người trong lòng, quay vặn chính mình, thân thể ngày càng nóng, tình cảm của hắn như giữa hỏa khí nóng cháy không thể chống đỡ được...

Lúc tỉnh lại, khố hạ liên tục bị buộc chặt ở địa phương bạo trướng lại đột nhiên thả lỏng một cái, lập tức phun trào, trên lòng bàn tay nhiễm niêm dịch nóng cháy!

Bởi vì ánh trăng, nhìn niêm dịch *** loạn trên bàn tay, hắn xấu hổ không chịu nổi!

Cho tới bây giờ hắn cũng không biết mình cuối cùng lại là một người vô liêm sỉ như thế! Lại muốn âu yếm người ta, làm ra loại chuyện đê tiện này...

Ngồi ở trên giường, muôn vàn suy nghĩ, mà đêm nay hắn đã định trước không ngủ.

Thu Thủy không biết, bởi vì nhớ người mà trằn trọc khó ngủ, cũng không phải chỉ có một người là hắn.

***

Hàn Lân Giáo, bên trong tẩm cung của giáo chủ, vốn là cấm địa được canh giữ chặt chẽ. Giáo chủ không triệu hoán, bất luận là kẻ nào cũng không được đi vào.

Nhưng mà  lúc này đêm khuya nhân tĩnh, đã có người lẻn vào bên trong, quấy nhiểu giáo chủ hôn mê. Giáo chũ cũng không trách cứ gã, bởi vì triệu hoán gã đến đây chính là bản thân giáo chủ.

“A...”


Trên cao bên trong hắc sa [ vải lưới mỏng màu đen] che chắn,  theo ánh sáng của ngọn nến chiếu sáng mà lộ bày ra hai thân thể đang mập hợp. Thoáng như cảnh uyên ương áp cổ quấn quýt kiều diễm triền miên.

“Giáo chủ...” Thâm tình mà kêu gọi,  một nam tử trẻ tuổi hai chân nhẹ nhàng ngồi chồm hỗm theo hai sườn của giáo chủ, không che lấp được khuôn mặt cương nghị nhiễm thượng dục vọng. Gã cúi thân thể động tình xuống mà hôn môi lên tấm lưng  trắn trơn như ngọc của giáo chủ, đem mỗi đường vân da [ thớ thịt] quỳ lễ một phen, bất tri bất giác động thủ lột ra một nửa áo choàng hắc bào ở trên người y.

“Đẹp quá... Giáo chủ của ta, ngài thực sự quá đẹp quá đẹp...” Đầu lưỡi vẫn còn dừng lại tại tấm lưng kiện mỹ của giáo chủ, nam nhân mơ hồ không rõ mà tán thán nói.

Khác xa với gã dục hỏa đốt cháy, biểu tình của giáo chủ lúc này bình tĩnh mà lạnh lùng. Trong ánh mắt nhỏ dài quyến rũ, giống như chỉ nhìn vào một điểm đơn độc. Y tưởng tượng có một thiếu niên bướng bỉnh khả ái xuất hiện ở nơi nào đó, lúc này vuốt ve thân thể y, chính là hắn.

Thuy Thủy, ngươi thực sự rất khả ái, khiến người ta không đành lòng đùa bỡn kinh suất ngươi, không đành lòng phá hư tình cảm thuần khiết của ngươi, chỉ có thể đem dục hỏa bên trong thân xác trút ra...

Tổn thương bản thân, nhưng cũng vì bất đắc dĩ!

Ngươi đến tột cùng lúc nào mới có thể lớn lên, cùng tà tận hưởng niềm vui làm người một nhà?

Trên người y nam nhân đã bắt đầu dùng hàm răng giảo cắn, tại cần cổ duyên dáng của y lưu lại một vết ngấn màu hồng nhạt, một chút sâu sắc một chút càng có khả năng kích thích thần kinh mẫn cảm. Y thở dài một chút, chờ mong nam nhân càng tăng thêm một tầng âu yếm.

“Ngô!...” Nam nhân hô lên một tiếng, lại nhịn không được dâng trào dục hỏa. Bỗng nhiên hắc bào bao trùm theo trên người giáo chủ mở ra, thân thể trở mình cùng gã mặt đối mặt, khiến gã nhìn mình.

Khuôn mặt giáo chủ tuấn mỹ không ai bằng, giống như một loại mị dược rất nồng đặc được rót thẳng chạy vào tim! Gã giơ lên hai chân thon dài kẹp trên thắt lưng của mình, nam nhân chủ yếu chuẩn bị thẳng tiến tấn công!

Thế nhưng, giáo chủ lúc này đang do dự.

Y nhìn chằm chằm trên người nam nhân, khuôn mặt thành thục cương nghị, thoạt nhìn cùng với thiếu niên thanh thú trong mộng kém xa như vậy!

Dục hỏa lập tức hơi bị dập tắt, y đẩy nam nhân đã không thể dừng lại ra, lạnh lùng nói:”Hôm nay dừng ở đây, trước tiên ngươi xuống dưới đi.”

Tới lúc này mệnh mới được đưa ra, làm nam nhân kinh ngạc mà không thể tin được!”...Vì sao?”

Là vì gã không tốt sao? Giáo chủ từ trước đến giờ cũng chưa từng như vậy. Mỗi lần y đều có thể nhiệt tình như lữa đốt đáp lại xung động của mình, cùng với mình cộng phó vu sơn mà mây mưa, nhưng lần này y lại bất cận nhân tình(1) mà cự tuyết!

Nam nhân dục vọng sục sôi vẫn không dừng lại. Gã cắn môi, thở phì phò, thất vọng đồng thời không cam lòng.

“Không vì sao cả, ta mệt mỏi,”Giáo chủ vẫn lãnh đạm,”Mà ngày mai ngươi còn có nhiệm vụ nặng nhọc, phải giữ lại sức khỏe.” trong giọng nói rõ ràng đã không còn giữ bình tĩnh nữa.

Điểm này nam nhân quan sát cũng nhìn ra, không hề hé răng. Gã biết nếu lại nói nữa thì sẽ phí phạm thêm thời gian và chỉ nhận được từ giáo chủ sự không thoải mái càng lớn hơn nữa, vì để tự bảo vệ mình gã phải biết được cách thân mật và thối lui.

Từ trên mặt giáo chủ khẽ hôn một cái, gả bất đắc dĩ thở dài, nói:”Giáo chủ thương cảm thuộc hạ như vậy, thật cảm kích không hết... Thuộc hạ đi trước xin cáo lui.”

Nam nhân lui xuống, nhưng dục vọng của giáo chủ vẫn duy trì liên tục như thủy triều.

Kỳ thực, nhiệt độ cơ thể vẫn duy trì thiêu đốt liên tục, dục vọng không chút nào tiêu giảm!

Nhưng y muốn Thu Thủy, rất nhớ hắn, cho nên không hề chấp nhận người khác đến gần.

Ánh sáng cô độc – ngọn nến vẫn cháy như cũ, chiếu rọi khuôn mặt của giáo chủ, dục hỏa của hắn nhẫn nại dâng trào, giữa mông lung thoạt nhìn càng thêm quyến rũ rung động lòng người!

Thân thể vắng vẻ, y nhịn không được vuốt ve trên chính bạch ngọc trong ngực của mình, phía trên còn hình hoa văn kỳ lân khéo léo rất khác biệt kia, dường như có thể cảm thụ được nhiệt độ lòng bàn tay của Thu Thủy bao trùm ở trên đó.

Đúng, là chỗ đó, Thuy Thủy, là chỗ đó...

Tay chuyển sang thượn ngực bên trái, cảm nhận được nhịp tim đập không an phận của mình, ngón tay thon dài kẹp lấy điểm hồng đã sưng lên, kéo giữ, vuốt ve, tưởng tượng ngay đây là tay của Thu Thủy âu yếm y. Không tự giác, một tay kia lướt qua da thịt rắn chắc ở bụng, nhanh chóng đến chỗ cao vót ngay trung tâm của dục vọng...

Thật thoải mái, nóng quá! Nhanh lên một chút, Thu Thủy! Mút động ở nơi đó nhanh lên một chút, nhanh lên một chút!...

“A...Thu Thủy!...”

Âu yếm chính mình, y nhịn không được thấp gọi ra tên của người trong lòng, phát tiết để lại dục vong dâng trào người ta khó có thể nhẫn nại.

Sau đó thân thể thả lỏng, thần thái của giáo chủ khôi phục bình tĩnh. Lau đi niêm dịch trong lòng bàn tay, trong lòng y đã quyết định chú ý.

Loại trống rỗng tịch mịch này y không bao giờ muốn nhẫn nại nữa! Vô luận như thế nào, cũng muốn đem thiếu niên yêu dấu của y di chuyển đến Hàn Lân Cung!




Không ai báo trước, bọn họ kỳ thực đã thông hiểu nhau một cách kỳ quái, nơi bên hồ kia bất tri bất giác đã trở thành nơi hẹn hò cố định của hai người bon họ.

Đạc biệt Thu Thủy, mỗi khi tập luyện mệt mỏi, chung quy hắn lại chạy đến đây, mong ngóng có thể nhìn thấy người yêu dấu. Nếu may mắn có thể đợi cho đến khi được gặp người yêu một hồi, nếu không thì nói, khả năng đến cả ngày người cũng sẽ không đến.

Nhưng hắn không ngại. Tuy rằng Ngọc Lân không nói gì, nhưng hắn biết y thực ra là một người có địa vị tương đối cao trong võ lâm, chắc chắn mỗi ngày có rất nhiều việc chờ y xử lý nữa.

Nhưng hôm nay hiển nhiên là ngày may mắn của Thu Thủy, không lâu sau khi mới vừa đến bên hồ ngồi, trên mặt nước còn nổi lên một xác con cá chín lẫn trong đó, mùi vị quen thuộc từ phía sau liền thổi tới, Ngọn Lân ôm lấy hắn từ phía sau.

“Bảo bối, so với cùng ta chơi đùa hình như đùa giỡn với cá lại càng hấp dẫn hơn nhỉ!” Y có chút chua xót trượt xuống mà nói, thuận tiên trên cổ  lưng của thiếu niên trác hôn một chút.

Có thể chờ y đến nhanh như vậy, Thu Thủy có điểm mừng rỡ, hắn xoay người ôm lấy vợ, hít sâu một ngụm hương vị đặc biệt của y, nói,”Chờ ngươi ở đây nhiều lần như vậy, so với con cá này theo ta thực sự còn còn muốn chín hơn.” Trong lời nói cũng tràn ngập oán giận ngọt ngào. Nói xong, hắn kéo tay liền Ngọc Lân đi đến nơi khác.

“Đi đâu vậy?” Ngọc Lân hỏi,

“Không phải đi theo ta sẽ biết sao?”

Khinh công không tầm thường bay đi, Thu Thủy bay qua vùng núi hành lang uốn quanh chín khúc, dẫn Ngọc Lân đến một cái vác đá cạnh dốc, đẩy cây lớn mọc thành bụi rậm rậm rạp ở hai bên ra, tìm ra một cái hang bí mật. Đây là chỗ hắn tiêu hao khí lực rất lớn mới tìm được, bên rong đã qua sự tu sử của hắn, trở nên tương đối thích hợp người nán lại bên trong.

Ngọc Lân nhìn kiệt tác của tiểu quỷ, không khỏi hiểu ý nở nụ cười, nói:”Giỏi thật, tìm nơi được một nơi tốt như thế này lúc nào thế?”

Bây giờ còn hỏi sao? Đương nhiên là sau khi nhìn thấy ngươi mới đi tìm.”Thuy Thủy rất đắc ý, lúc nói rạng rỡ sáng lên, cả mười phần như chó nhỏ chỉ chờ được khen ngợi.”Ngươi vừa đi vào nhìn, sẽ có khinh hỉ lớn hơn nữa!” Nói xong, kéo Ngọc Lân hướng vào bên trong đẩy đi.

Nương theo ánh sáng bên ngoài hắt vào, Ngọc Lân có thể nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị bên trong ______ cái cửa động bị che đậy cũng đủ cho hai người tự do ra vào, bởi vì ánh sáng từ bên ngoài vào sẽ không đơn giản là xem tới được tất cả những thứ bên trong, nhưng thiếu niên vẫn rất cẩn thận mà ở một bên nhanh chóng xếp gọn một cánh cửa đá phiến;  trong mái động rất là cao lớn, thạch nhũ vài cái cắm rễ xuống mặt đất chống đỡ, khiến cho cảm giác bên trong vô cùng vững chắc; thạch nhũ nhỏ tới giọt nước được địa lợi khéo léo sữ dụng, bên dưới đào ra một cái khe hở đen những giọt nước nối tiếp nhau phun lên, hình thành một cái ao nước nhỏ; lợi dụng đán phiến vốn có trong động xây thành cái bàn, một khối bằng phẳng trên cao thoạt nhìn tựa như mở ra một cái giường lớn làm từ thiên nhiên... Qua bàn tay xây dựng khéo léo của thiếu niên, cái hang này nghiễm nhiên là một nơi ở kỳ dị, mặc dùng không bằng cung điện xanh vàng rực rỡ, nhưng đọng lại ít nhiều tâm huyết của thiếu niên!

Ngọc Lân nhìn tất cả những thứ này, mừng rỡ cười, ôm gần thiếu niên, nói”Cái này, chẳng lẽ là tân phòng chuẩn bị cho ta?”

Thu Thủy vừa nghe, ngay cả bên tai cũng đã hồng lền, cáu giận nói:”Ngươi nói bậy bạ cái gì đó!” Tân phòng... Chỉ có phòng tân hôn con trai chuẩn bị lấy vợ mới gọi là tân phòng sao? Vừa nghĩ đến đây, thiếu niên liền mắc cỡ không ngẩng đầu lên quá.

“Ta... Ta chỉ là muốn, nói đến cùng ở đây cũng là địa phương của Vân Chân phái, mà ngươi là người của Hàn Lân Giáo, chúng ta luôn gặp nhau như thế này, bị sẽ phát hiện sẽ rất tai họa, cho nên...”

Cho nên mới chuẩn bị một nơi an toàn, để cho bọn họ tùy thời tùy chỗ đều có thể hẹn hò?

Vừa nghĩ tới đấy, mặt mày Ngọc Lân liền rạng rỡ! Y lại ôm thiếu niên càng chặt, nói,”Đúng vậy, cứ vậy đi, làm những gì phải làm thì thuận tiện hơn!” Vừa dứt lời, thì cúi đầu hôn cắn môi thiếu niên một chút, dùng cái mũi của mình vuốt ve mũi của hắn, tay cũng không an phận mà vuốt ve thân thể trong suy nghĩ đêm đó, dụng ý tà ác.

Thu Thủy bị y vỗ về chơi đùa, tuy rằng rất thoải mái, nhưng dù sao trong lòng vẫn có một chút không được tự nhiên, đẩy y ra, nói,”Làm gì vậy, vừa mới mang ngươi tới nơi này, sao không tham quan cảnh vật xinh đẹp xung quanh một chút?”

“Có cần phải thế sao?” ý muốn không dừng tay chút nào, người nào đó tiếp tục hướng tới bên người thiếu niên,” Dù sao cũng có ngươi ở đây rồi, theo ngươi, thế nào cũng sẽ không lạc đường phải không?”

Y nói rất rất thỏa mãn hư vinh trong lòng của thiếu niên. Y cười cười, trở tay ôm lấy người yêu, trán kề trán, chặt chẽ vẫn giữ cùng một chỗ.

Kỳ thực, tìm được một cái hang như thế cũng là một việc làm bất đắc dĩ.

Có thể nói, ai lại không muốn cùng người đang ở âu yếm giữa ban ngày ban mặt, trong phạm vi tự nhiên bên trong dắt tay cùng nhau đi chứ? Ai lại thích trốn tại một nơi sơn động không có ánh mặt trời ngay cả trên đỉnh động như vậy?

Thế nhưng, bọn họ phải như vậy.

Tuy rằng mỗi lần gặp mặt, hình như cùng Ngọc Lân một chỗ hô hấp đã là không còn thiếu gì nữa, như chính Thu Thủy cũng không quên rằng lập trường riêng của hai người bọn họ. Số phận của hắn với Ngọc Lân, có lẽ là theo số phận Vân Chân Phái với Hàn Lân Giáo gắn liền cùng một chỗ đi. Nói vậy, hai người bọn họ ở bên nhau đã là trái với chuyện luân thường rồi.

Mặc dù không biết Ngọc Lân ở trong Hàn Lân Giáo có vai trò như thế nào, nhưng nếu bị sự phụ biết chính mình cùng với y một mực mật thiết qua lại, khẳng định sẽ nổi lên sóng to gió lớn. Đến lúc đó khả năng không chỉ nguy hiểm đến chính mình, mà còn sẽ liên lụy đến Ngọc Lân…

Mỗi lần nghĩ tới đây, trong lòng hắn lại nổi lên bất an thấp thỏm, giống như có linh cảm trong khắp ngõ ngách lặng lẽ van lên cảnh báo cái gì đó.

Nhưng mà,  việc này còn có biện pháp nào nữa? Trong lúc hắn chưa kịp ngẫm nghĩ hết tất cả việc này, bọn họ đã không thể kiềm chế mà cùng yêu nhau!

Nhưng may mắn cực kỳ là, trong lòng của Ngọc Lân cũng giống như hắn, tình cảm của chính mình nỗ lực báo đáp hắn bằng hạnh phúc rất ngọt ngào.

“Ngọc Lân, nếu có một ngày, ta muốn ngươi phải vứt bỏ tất cả Hàn Lân Giáo của ngươi, theo ta cao chạy xa bay, ngươi có đồng ý không?” Để đầu của người yêu trên đùi mình, Thu Thủy lấy tay nhẹ nhàng cầm chải mái tóc dài trơn bóng nhỏ mảnh đến đầu gối của người yêu, hỏi.

Ngọc Lân nghe xong, ngực nhói lên một cái: chẳng lẽ hắn đã biết ta là ai sao? “Đồ ngốc, hỏi cái này có mục đích gì chứ?” Y thu lại nghi ngờ, cười hỏi lại.

“Không có! Ta chỉ nghĩ là, ân oán giang hồ, địa vị võ lâm và vân vân.. Tất cả đều chỉ là nhất thời, vung tay lên sẽ mất đi không còn thấy bóng dáng tâm hơi đâu. Hai chúng ta bên nhau, hẳn là so với những việc kia có phải thú vị hơn nhiều lắm phải không?” Thu Thủy hướng mặt ra ngoài không trung, vẻ mặt ngây thơ nói,”Nếu có một ngày sư phụ phải đuổi ta đi, ta có thể sẽ bị tổn thương. Nhưng nếu có thể ở bên cạnh ngươi nhất định ta sẽ xuống núi không một chút do dự... Ngươi nhỉ?”

Nói đến đây, ở Thu Thủy không khỏi có một chút lo lắng. Hắn có thể không chút do dự vứt bỏ tất cả việc này trước mắt, bởi vì chính hắn vốn chưa từng trải qua cái gì cả. Nhưng Ngọc Lân thì không giống vậy. Vô luận như thế nào, hắn khẳng định đẳng cấp của mình sẽ vượt gấp nghìn lần, bảo y vứt bỏ, sao y có thể dễ dàng vứt bỏ mọi thứ lại được?


Nghe một người còn nhỏ tuổi như hắn đã nói ra một bộ chân lý lớn của người xưa, Ngọc Lân không khỏi cười trộm,”Đồ ngốc!”

Bất quá, hắn có thể thẳng thắng mà nói ra suy nghĩ trong nội tâm của bản thân như thế, chính Ngọc Lân có chút ít cảm động. Y chìa tay vịn lên đầu của thiếu niên, để hắn gục xuống người mình, nâng mặt của hắn hắn lên vừa kịch liệt hôn.

“Ngô!...”

“Nghĩ đến nhiều quá, sẽ dễ biến thành lão già nha!”

Đúng vậy, người yêu dấu gần sát bên người, da thịt cùng kề sát nhau, cổ nối liền nhau, ta còn mong muốn cái gì nữa? Cái gì hắn cũng không nghĩ nữa... Cúi đầu, ngăn chặn môi ái nhân, tận tình mà hôn...

“Ân...”

Ngọc Lân ngẩng đầu lên làm Thu Thủy hôn càng sâu sắc, tay khoác ở cổ hắn, tiến vào dò xét cảm thụ da thịt đặc biệt mềm dẻo trắng mịn bên trong y phục của thiếu niên.

Cảm thấy cổ đau xót, hô hấp của Thu Thủy có điểm tăng nhanh. Y tách môi lưỡi khỏi nơi cùng ái nhân say sưa, thay bằng hướng xuống dưới liếm lộng, đầu lưỡi xẹt qua cái cằm của hắn, cái cổ, thẳng đến xương quai xanh duyên dáng, dừng ở chỗ này nhẹ nhàng gậm cắn.

Không nói đến rất nhiều kỷ xão, đây chỉ là bản năng vỗ về chơi đùa nhưng khiến Ngọc Lân có cảm giác bội phần. Y ôm lấy thiếu niên âu yếm, tay tìm được liền tháo búi tóc sau đầu của hắn ra, để mái tóc mềm nhẵn mở ra rơi vào lòng bàn tay, cảm thụ va chạm lạnh lẽo của nó.

“Ngô...” Được tay ái nhân vuốt ve, Thu Thủy phát ra âm thanh thỏa mãn giống như con mèo nhỏ, vươn đầu càng sâu đầu lưỡi mà cảm thụ da thịt ấm áp của ái nhân... Nhiệt độ dần dần  bốc cháy, Thu Thủy cảm thấy bủn rủn ở bụng từ từ tăng, nơi mẫn cảm nào đó ở phía dưới bắt đầu càng ngày càng kéo căng ra. Điều này làm cho hắn cảm thấy vô cùng thẹn thùng, muốn rời khỏi bàn tay chơi đùa nó, nhưng chính ái nhân lại ý cười dịu dàng nhìn hắn, lại cảm thấy càng thẹn thùng...

Không tồi, ái nhân cẩn thận tỉ mỉ biết tình trạng hiện tại của hắn, lấy tay đến chăm sóc thứ nóng bỏng ở giữa háng hắn, cách quần áo bên ngoài vỗ về chơi đùa nơi hùng vĩ trỗi dậy của hắn.

“A! Ngọc Lân...”

Rất thẹn thùng! Thu Thủy đỏ mặt, không có dũng khí nhìn vẻ mặt của ái nhân. Hắn biết lúc này ái nhân lộ ra vẻ đắc ý mỉm cười đặc biệt của y, không có ý tốt mà nhìn mình!

Nhìn dáng vẻ đáng yêu bên tai đã hồng lên của hắn, Ngọc Lân bị mê hoặc, hô hấp vừa dồn dập vài phần. Y vươn đầu lưỡi khuếch trương lỗ tai trước mặt, ôn nhu ngậm nó chơi đùa.

Kích thích như vậy khiến cho rung động của phân thân trong lòng bàn tay của y càng lợi hại hơn, hô hấp của Thu Thủy đã sắp không cân bằng! Thân thể mỹ lệ trước mắt lại mê hoặc hắn lần nữa, da thịt tuyết trắng tỏa ra mùi rượu ngọt ngào, hắn nhịn không được lột xuống hắc y vướng víu trên bề mặt, để ái nhân triệt để trần trụi hiện ra trước hắn lúc này!

Khi màu đen thối lui, một khối lớn thân thể kiện mỹ tuyết trắng hoàn toàn hiện ra trước mắt thì, Thu Thủy hầu như không chịu nổi khích thích lóa mắt này, mắt dễ dàng mất phương hướng một phen!

Hoa văn kỳ lân trên ngực của thân thể chủ nhân phát nhiệt mà vô cùng hồng lên thấy rõ, tại hai điểm hồng hai bên trái phải cũng đứng sững cướp đi ánh mắt người khác. Trong ngực thuận theo hô hấp cùng nhau phập phồng hạ xuống, làm cho hắn cảm thụ được mạch đập và trống ngực rõ ràng...

Khuôn mặt mỹ lệ nhiễm thượng *** mà mặt đỏ bừng, người vốn có đôi mắt mị hoặc phủ đầy sương mù *** mà càng lộ vẻ mê người. Tại đôi môi mỏng màu hồng anh đào thổi ra một chút hơi nóng.Hoa văn kỳ lân trước ngực tựa hồ bởi vì nhiệt độ cơ thể chủ nhân lên cao mà càng thêm tươi đẹp... Hoa đã nở ra, mặc cho người hái, hoa của y như thế rất mê người, làm bản thân hiểu rõ là không nhịc được dục hỏa hướng trên người y bổ đến!

Ngay lúc Thu Thủy đỏ ngầu hai mắt gần điên cuồng muốn nhanh bẻ gãy y, một điểm đỏ chói mắt lại đính vào ngực y, ngừng ngay động tác cướp đoạt y!

Trên cổ trắng noãn, có một vết tích lưu lại giống như bị đốt, như là đã bị hàm răng gặm cắn, lại giống như là vết cắn của con muỗi. Nhưng chính Thu Thủy nhận ra, tạo ra chúng không phải là muỗi, mà là người! Đó là vết của người khác đã cắn nhẹ qua!

Mặc dù chưa từng trải qua, nhưng Thu Thủy cũng từng bị các sư huynh bày trò đùa dai như mang y đến dưới kỹ quán dưới chân núi, xem qua thần thái si mê của kỷ nữ cùng khách làng chơi tầm hoan mua vui. Đây cũng là lí do hắn biết được làm sao âu yếm Ngọc Lân, cũng là lí do hắn phân biệt được vế tích trên cổ Ngọc Lân!

Giống như sắt nóng được nung đỏ đột nhiên bị tưới lên một chậu nước lạnh, trái tim Thu Thủy nhất thời nguội lạnh!

Hóa ra, sở thích của Ngọc Lân cũng không chỉ có một người là hắn! Bên ngoài y có tình nhân khác, thậm chí sớm đã trở thành chuyện người khác sau lưng cùng y trải qua quan hệ bất chính!

Một lòng nhiệt huyết bị dội một thao nước lạnh, hắn chỉ cảm thấy trái tim giống như bị kéo xuống đau đớn! Cảm giác bị phản bội lập tức phát sinh, hắn không chịu nổi mà tức giận quay đầu đi chỗ khác, không nhìn Ngọc Lân.

Vuốt ve vết cắn trên cổ mình, Ngọc Lân biết vì sao Thu Thủy ngừng lại. Nhưng y sớm quen duy ngã độc tôn cũng không có cảm giác việc này có gì không thích hợp, y là một nam nhân dục vọng cường liệt, hơn nữa so với tuổi tác của Thu Thủy,  cuối cùng ba mươi mấy năm qua vẫn không thể giữ gìn thân thể chờ đợi đến giờ khắc này để Thu Thủy phủ xuống.

“Thu Thủy, ngươi vì cái này mà tức giận sao?” Chỉ vào vết tích trên cổ mình, y ôn nhu hỏi.

Thu Thủy sửa lại y phục tóc tai, ngồi ở một bên phát sinh hờn dỗi, không để ý tới.

Ngọc Lân dở khóc dở cười, đi đến bên cạnh hắn đem hắn kéo vào lòng, trêu đùa dỗ dành nói:”Đừng như vậy, ta cũng không có tực sự phản bội ngươi. Chỉ là lúc trước không gặp ngươi được, người ta... nhịn không được!”

Phải không? Hắn thẳng thắn so với cuống quít che giấu tương đối có thể chấp nhận, nhìn vẻ mặt quyến rũ của ái nhân, biết rõ ý hắn không thể chịu nổi loại tịch mịc, Thu Thủy lạnh giọng nói rằng:”Nhưng trong lúc dính líu với hắn, ngươi đã biết ta rồi! Tại sao ngươi không nói cho ta biết, còn đi tìm hắn?” Vết cắn non hồng kia, chắc chắn là chuyện xảy ra không lâu sau đó đi! Cái này chính là vạn từ mạc biện(1).

(1) vạn từ cũng không thể cãi lại.

Đến tột cùng là “hắn” hay là “nàng”, Thu Thủy cũng không biết. Ngọc Lân không phải là người cùng thế hệ với hắn, tuổi tác bọn họ có chút kém xa, suy nghĩ tự nhiên cũng sẽ không giống nhau. Thì so với chuyện bình thường mà nói, Ngọc Lân sớm đã có thê thất cũng không phải là chuyện gì kỳ quái.

Đến lúc này Thu Thủy mới phát giác, nam nhân tài sắc tuyệt thế ngay trước mắt mình thực sự rất không hợp lí!


“Nếu như ngươi sớm đã có ái nhân cả đời gần nhau, còn ta đây được coi là cái gì?...” Hắn một lòng đau đớn chua xót mà cười khổ, nói.

Biết hắn hoàn toàn hiểu lầm, tức giận hoặc đố kị thực sự sẽ khó tránh khỏi, Ngọc Lân ngược lại cũng không biện bạch nhiều, chỉ là nhẹ nhàng ôm bờ vai của hắn, khiến hắn tựa vào trong lòng mình, kề sát bên tai hắn nói:”Ta thực sự có người khiến ta mong muốn ở cùng hắn cả đời. Chỉ có một điều, ta rất là vất vả mới có thể gặp được hắn, bây giờ hắn đang ở kế bên người ta...Ngươi cho rằng hắn sẽ là ai?”

Bên tai đau xót, lời này của y khiến lòng Thu thủy mơ hồ có chút vui mừng, nhưng lại không biết có nên tin thưởng y hay không.

“Ta yêu ngươi nha, tiểu ngu ngốc! Có thể khiến ta yêu mê dài lâu như thế đến nay chỉ có một người là ngươi...” Lời nói ôn nhu, cho dù không thể khước từ khó chịu trong lòng ái nhân, cũng đã có thể làm tâm hắn rất cảm động,”Nhưng ngươi phải biết rằng, ta đã không còn trẻ nữa, người ta từng gặp qua không có khả năng chỉ có một người là ngươi. Trước khi gặp được ngươi ta cũng từng có rất nhiều người yêu, thậm chí đến bây giờ vẫn còn vương vấn không đứt được, nhưng điều này không có nghĩa là ta phản bội ngươi. Muốn hoàn toàn đoạn tuyệt một mối quan hệ còn cần một chút thời gian, mà trong ta cũng đang nỗ lực thúc đẩy mục đích này, ngươi biết không?”

Thu Thủy cúi đầu, không nói.

Thực sự, dù cho là ghen ghét y có nhập mạc chi tân(2) khác, chính Thu Thủy thực sự cũng không thể chán ghét y. Si dại đối với y đã vượt qua phạm vi khả năng khống chế của bản thân, trong lòng vô thì vô khắc nghĩ đến đều là y, nghĩ là làm sao mới có thể ở cùng một chỗ với y! Chính mình như vậy, làm sao có thể vì một lí do không trọn vẹn mà mà rời khỏi y đây?

(2) mạc: lều vải, tân: người buôn. Ví von người quan hệ thân cận hoặc người tham dự việc cơ mật.

“Ngọc Lân, nếu như ngươi thực sự thích ta, sau này bất luận cũng đừng ở một chỗ với kẻ nào khác nữa!” Quay đầu lại, đối diện với lưng của ái nhân, hắn trịnh trọng mà nói,”Lòng dạ ta rất hẹp, nhất định sẽ không chịu nổi ngươi phản bội ta!”

Đầy trẻ con mà nói, nhưng lại khiến Ngọc Lân bội lần ngọt ngào,”Sẽ không đâu, thật đó, sau này ta sẽ không bao giờ làm nữa!” Cúi đầu, y động tình mà hôn lên lưng cổ thiếu niên, thì thào nói,”Không giận ta nữa nha?”

Coi như là giận, cũng luyến tiếc đi. Thu Thủy nhợt nhạt nở nụ cười một chút, xoay người đối môi y liền hôn.

“Ngô...”

“...Sau này đừng như vậy nữa!...”

“Ân...”

Đem đầu lưỡi vói vào trong miệng ái nhân, liếm lấy mật dịch ngọt ngào của y. Lưỡi khéo léo xẹt qua chỗ mẫn cảm, khiến cho thân thể ái nhân một trận tê dại, y nhiệt tình quay về hôn, ôm lấy thiếu niên lấy tay vuốt ve thân thể dẻo dai của hắn, hoàn toàn quên mình.

Nhìn hai mắt ái nhân sớm đã trở nên ướt át tràn ngập mong chờ, Thu Thủy liền biết nên làm như thế nào, hắn càng thêm mạnh dạng mà chìa tay xoa nắn trong ngực y, nhẹ nhàng xoa bóp nhụy hoa hồng nhạt của y, cúi đầu dùng lưỡi liếm lộng, cảm giác nó cứng lên khi chạm vào.

“A... ư!...” Ôm đầu của ái nhân, Ngọc Lân nhắm hai mắt lại ngửa đầu than nhẹ, cảm thụ cái lưỡi ướt át của hắn xẹt qua thân thể khô nóng của mình, nhưng không thể hoàn toàn dập tắt ngọn lữa trong người!  Y đã hoàn toàn vui vẻ đã hoàn toàn chìm đắm trong dục vọng có chút không chờ được, cắn răng đưa tay lên đến khố bộ của ái nhân, nhẹ nhàng xoa vỗ nắn lộng.

“Nga...” Thiếu niên mới nếm thử trái cấm chịu không được y tùy ý vỗ về chơi đùa, hai tay ôm chặt thắt lưng ềm dẻo của ái nhân, liếm hôn da thịt y, vui vẻ hưởng thụ không ngừng.

Đầu lưỡi lớn mật càng ngày càng đi xuống,  tại hoa văn kỳ lân trong ngực đánh một vòng, rơi xuống bụng, lại trượt đến háng của vợ...

“A!...Nhanh lên một chút, ta muốn!...” Hình như không có liếm lộng, đến chỗ rất ngứa nhưng lại luôn luôn nhẹ nhàng xẹt qua, không chấm dứt được khát vọng nóng bỏng! Y rốt cuộc nhịn không được, kéo tóc thiếu niên cuồng loạn đong đưa thắt lưng, ngay tại gò má thiếu niên vừa nhẹ nhàng ma sát.

Cuối cùng, Thu Thủy biết y muốn cái gì, không hề chờ đợi, cầm phân thân màu hồng phấn trơn tươi há mồm ngậm lấy!

“Nga! A!...Thu Thủy...” Thân thể Ngọc Lân run lên, dục vọng ở giữa bị khoang miệng ấm áp vây quanh vui vẻ kịch liệt tấn công về phía toàn thân,  y nhịn không được rên la lên. Đỡ khuôn mặt nhỏ của ái nhân, thúc giục hắn, gạy dỗ hắn.

Tiếng kêu mê người này so với cái gì đều càng có thể kích thích thần kinh của Thu Thủy, tay cầm lấy ái vật nóng bỏng của y, ngậm lấy phun ra nuốt vào! Đầu lưỡi thỉnh thoáng kích thích đỉnh của nó, môi hôn nơi thực sự rất mẫn cảm tươi non, lấy tay đi đến dưới đáy của nó xoa bóp, khiến cho ái nhân càng thêm một tầng vui vẻ!

Chính dục vọng nóng bỏng cũng đã cấp bách truyền đến mà kêu gào, xúi giục, cấp bách chờ đợi những hành động nào an ủi lên nó! Nhưng hắn vẫn chưa từng trải qua, ngoại trừ đưa tay xuống dưới xoa bóp bên ngoài, không còn cách nào khác.

Tình trạng của hắn, Ngọc Lân nhìn trong mắt yêu thương trong lòng. Ngừng động tác ngay tại khố hạ của hắn, lột quần áp còn một nửa ở trên người hắn ra, lộ ra một chút ngây ngô, nhưng sau đó từ từ liền tại thân thể nghiêng nhìn một cái không sót gì! Tay khẽ cầm dục vọng hiên ngang đứng thẳng của thiếu niên, biết rõ cấu tạo thân thể của hắn chỉ nhẹ nhàng nhấn một cái, hưng phấn của Thu Thủy suýt tăng vọt!

“A... Ngọc Lân! Đừng đùa nữa... Ta không chịu nổi nữa!...” Gấp rút mà cúi đầu lẩm bảm, nhiệt huyết của thiếu niên bị vỗ về chơi đùa tăng vọt, hắn cần phải phát tiết ngay!

“A... Đừng nóng vội...” Ngọc Lân khẽ cười, xoay người nằm sắp trên phiến đá bằng phẳng, tách hay chân ra cong mình hướng về thiếu niên, đôi mắt xinh đẹp quay lại cười, gợi ý hắn nên làm những gì.

Cái mông tròn trịa đối diện với thiếu niên, trước mặt hắn khẽ đong đưa vặn vẹo, hoa huy*t phấn hồng ở giữa như ẩn như hiện! Cái này đối với nhiệt huyết đã sôi trào của thiếu niên mà nói, thực sự quá mê hoặc!

Hắn duỗi nửa thân như hổ báo xông đến, mở ra hai cánh mông trơn trắng thực chặt, cúi xuống cơ thể liền vươn lưỡi liếm lộng!

“Ân a!... Lớn quá! Ân...” Tiếp nhận kích thích từ đầu lưỡi, nam nhân ngứa ngáy khó nhịn kìm lòng không đậu đưa ra một ngón tay, đâm xuyên vào giữa hậu nguyệt của mình! Y co rúm bắt đầu làm ngón tay, đong đưa thắt lưng với mông, dưới thân để ý thiếu niên thương tùy ý duỗi tách ra!

Nguyên nhân dục hỏa của thiếu niên vì kích thích kịch liệt này mà thiêu đốt đến rất  mạnh!

Hắn rút ngón tay của ái nhân, hướng cấm địa hồng phấn kia đâm chính nón tay của mình vào! Cảm giác sự mềm dẻo nóng ẩm kia cho hắn biết, ái nhân vì hắn đã sớm chuẩn bị rất tốt! Vì vậy, cuồng loạn mà bạt lộng dục vọng hùng tráng của mình vài cái, nhắm ngay huyệt khẩu tiết ra chất lỏng liền chậm rãi đưa vào!

“Ân!...Ân! Thu Thủy!...” Khe hở ngức ngáy bị dục vọng tráng kiện nhét đầy, Ngọc Lân thỏa mãn mà ngửa đầu thở nhẹ một cái, khéo léo chuyển tay lên xoa đầu ái nhân một cái, chậm rãi trước sau đong đưa thân thể, thư giản nơi hàm chứa dục vọng của ái nhân, chỉ bảo hắn nên làm như thế nào.


“Nga!...A!” Thu Thủy chỉ cảm thấy cảm giác cắm vào như thế thật tuyệt vời! Ở sâu trong hậu đình của ái nhân như dung nham nóng cháy, đơn giản càng châm thêm một tầng mồi lửa cho hắn! Tựa như có sinh mệnh, dũng đạo của ái nhân khi thì co rút nhanh chóng, khi thì lỏng lẻo, khiến cho hắn thực sự thích điên rồi! Hắn không tìm lí trí của mình được nữa, nắm chặt thắt lưng của ái nhân, theo dục vọng điên cuồng luật động!

“A! A! Lớn quá... Thu Thủy... Mau! Ân a!...A…” Co rút cực nhanh khiến thân thể Ngọc Lân càng thêm điên cuồng buông thả. Hai tay y chống trên mặt đất, ngẩng mông theo nhịp độ của Thu Thủy mà đong đưa, hưởng thụ đầy đủ sảng khoái biến hóa hắn mang đến!

Ái nhân nghênh đón theo chắn chắn làm cho Thu Thủy nhận được cổ vũ! Dục hỏa làm mắt hắn thiêu đỏ! Đem thân thể ái nhân gắn vào trong lòng mình, một lần nữa mãnh liệt thẳng tiến cắm nhổ rất nhanh, cuồng nhiệt động lên!

“Ngô! Ngô!...A! Ngọc Lân!...”Không ngừng thúc về phía trước, thẳng đến chỗ nóng hổi sâu nhất của ái nhân!

“Ân a...Bảo bối, của ngươi lớn quá!...Lớn quá a!...”mồ hôi dính đầy trên thân thể tuyết trắng khỏe mạnh, tiếp nhận tập kích từ phía sau của ái nhân, Ngọc Lân điên cuồng buông thả phát ra thở dài.

“Nga! Nga a!...A a!...” Trừu sáp càng thêm mãnh liệt, cao trào của Thu Thủy liền đến giới hạn! Phần bụng của hắn co rút nhanh, tần suất luật động cũng đã mau chóng không thể tự điều khiển! Ngẩng đầu điên cuồng gào thét một tiếng, dục vọng kịch liệt phun ra, bắn nhanh ra một đạo chất lỏng sền sệt màu trắng nóng hổi, buộc chặt nội bích nóng ẩm của ái nhân!

“Ân a a!...A!...A!” Tại giữa trừu sáp cực nhanh của hắn, bên trong dũng đạo mất hồn của Ngọc Lân có một chút bị duy trì liên tục công kích. Song song với nhiệt dịch của thiếu niên bắn nhanh vào bên trong, y cũng co giật phun ra bạch dịch, cùng với ái nhân lên cao trào...

Thẳng đến khi ý thức trở lại, thân thể đã hơi chút khôi phục, bọn họ vẫn thiết tha dính liền cùng một chỗ, ôm nhau, hôn môi, thưởng thức ý vị đi qua cao trào...