Tuyệt Sắc Quốc Sư

Chương 13: Kết thúc

Hai năm sau

Tân hoàng đăng cơ, dân chúng vui sướng, khắp nơi ăn mừng.

Sau khi hoàn thành đại điển kế vị, hoàng thượng mang theo quốc sư tới bên hồ trong tẩm cung.

Trăng sáng treo cao, nguyệt quang như nước.

Nhưng so với tiểu nhân nhi bên cạnh, thì ánh trăng làm sao thánh khiết xinh đẹp bằng.

Hôm nay đã lên ngôi hoàng đế, Hoàng Phủ Dật nắm tay Tĩnh Huyền đi tới bên cửa sổ.

“Huyền đệ, đệ xem, bóng trăng in trên nước, có động lòng người không?”

Tĩnh Huyền ôn nhu cười: “Đẹp không sao tả xiết.”

“Thừa dịp lương thần cảnh đẹp, trẫm có lễ vật muốn tặng đệ.”

Hoàng Phủ Dật cầm lấy bàn tay trắng nõn của hắn, nhẹ nhàng đặt bên mép, rồi dịu dàng hôn lên đó.

Mặt Tĩnh Huyền có chút ửng đỏ, hắn thấp giọng nói: “Là cái gì?”

Hắn vốn không màng đến vật ngoài thân, nên thường không có yêu cầu đòi hỏi cái gì.

Hắn vẫn nghĩ, hai người kiếp trước kiếp này tình duyên nồng thắm, lại được ở bên nhau, đó mới là phúc báo lớn nhất đời hắn.

Hoàng Phủ Dật đương nhiên biết tiểu nhân nhi mà mình yêu mến không để tâm tới thế gian tục vật, nhưng lễ vật này là thứ mà y chân thành muốn hắn nhận.

Hoàng Phủ Dật chỉ tay vào hộp gỗ trên bàn, ôn nhu nói: “Đệ xem đi.”


Tĩnh Huyền đi tới trước bàn, chậm rãi mở hộp gỗ ra.

Ngay lập tức, lưu quang bắn ra bốn phía.

Phượng quan điểm tô đầy thúy ngọc châu báu cùng bộ hà phi lộng lẫy đến chói mặt đang lẳng lặng mà nằm trong hộp gỗ, như chờ đợi người hữu duyên.

Tĩnh Huyền run rẩy vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve, trong lòng nhu tình trăm chuyển, một đôi mắt đẹp đã lệ lưng tròng.

Hoàng Phủ Dật vươn tay ôm ái nhân vào lòng.

“Hôm nay là ngày Dật ca ca của đệ đăng cơ, cũng là ngày hoàng thượng của đệ nghênh lấy hoàng hậu. Mặc vào đi, đời đời kiếp kiếp, chỉ có duy nhất một người, chính là đệ – hoàng hậu của trẫm…”

————————

Cởi lớp áo cà sa màu trắng, thay bằng bộ hà phi cùng phượng quan lộng lẫy, Tĩnh Huyền như là hỗn hợp vẻ đẹp của một cô nương trong trắng mới lấy chồng, cùng nét quyến rũ của một dâm phụ xinh đẹp…

“A a… Dật ca ca… Hoàng thượng…”

Hai chân vờn quanh thắt lưng nam nhân, Tĩnh Huyền ôm cổ tân đế mà ngồi lên thịt kiếm to lớn của y, để thứ đó hung hăng xỏ xuyên đâm vào cúc lôi đầy d*m thủy.

“A a a… lớn quá… thô quá… giết chết ta đi… Hoàng thượng…”

Nhân nhi tuyệt mỹ dâm gọi không ngừng, châu thúy trên phượng quan rung qua lắc lại, phát ra nhạc khúc vừa dâm mỹ vừa mê người…

Nhìn hoàng hậu quyến rũ trước mắt, tân đế hưng phấn vô cùng mà vươn tay bóp lấy nhũ hoa của hắn.

“A a… hoàng thượng—” Tĩnh Huyền đột nhiên phát ra âm thanh thét chói tai tràn ngập thống khổ lẫn sung sướng.


“Thích trẫm làm vậy không?”

Hai mắt Tĩnh Huyền ướt át, hắn thở gấp nói: “Thích… thích…”

“Có muốn trẫm thưởng long tinh cho cái miệng nhỏ nhắn này không?”

“Muốn… Tĩnh Huyền muốn… Hoàng thượng mau… mau cho ta!”

“Đệ thật đúng là hoàng hậu dâm đãng nhất trong lịch sử bổn quốc!”

Tĩnh Huyền cảm thấy xấu hổ vạn phần, nước mắt lưng tròng nói: “Ta… ta không phải…”

“Còn dám nói không?” Hoàng Phủ Dật cười tà, vươn tay bóp trụ nam cây của hắn: “Chẳng những dâm huyệt bên dưới không ngừng tràn ra tao thủy, mà cái dâm cây này cũng đã ẩm ướt lắm rồi! Đệ nhất định là hoàng hậu duy nhất có dâm cây, chẳng lẽ còn không dám thừa nhận sao?”

“Ô ô… đừng nói nữa… Dật ca ca thật xấu… đừng khi dễ ta nữa mà…”

Tĩnh Huyền đỏ mắt, oán hận mà trừng mắt nhìn vị hoàng đế xấu xa.

“Thì Dật ca ca chính là thích khi dễ đệ mà, quốc sư của ta, Huyền đệ của ta, hoàng hậu dâm đãng của ta…”

Hoàng Phủ Dật nắm lấy cằm của hắn, dùng sức mà hôn lên môi tân nương.

“Ưm… a ưm…”

Đôi môi bị hung hăng chà đạp đã đỏ lên như một đóa mẫu đơn kiều diễm.


Hoàng Phủ Dật nắm chặt vòng eo mềm mại của hắn, dùng sức mà đâm vào vài cái, rồi đột nhiên nâng cái mông hắn lên, vừa đi vừa thao hắn, làm cho d*m thủy phun ra rơi đầy trên sàn nhà, như là muốn minh chứng cho tình yêu cuồng si của họ…

Tĩnh Huyền bị thao đến thần trí hôn loạn, không ngừng lắc đầu khóc hô: “A a… Hoàng thượng… Dật ca ca… không được… không được!”

“Nghĩ muốn bắn?”

“Ưm, để ta bắn đi mà… Hoàng thượng.”

“Hảo, hoàng hậu của trẫm chuẩn bị bắn nào!”

Hoàng đế xấu xa bỗng cố ý hung hăng đâm thêm một ngón tay vào cúc huyệt vốn đã căng cứng của Tĩnh Huyền—

“Y a——“

Thống khổ cùng khoái cảm tột đỉnh khiến Tĩnh Huyền phun ra thật mạnh.

Một luồng tinh thủy màu trắng bắn tung tóe lên quần áo hai người….

Hoàng Phủ Dật còn chưa phát tiết đã ấn Tĩnh Huyền quỳ trên mặt đất, ra vẻ tức giận nói: “Đệ không tuân thủ quy củ gì cả, đúng là hoàng hậu dâm loạn vô sỉ! Xem đi, còn làm ô uế long bào của trẫm!”

Tĩnh Huyền có chút thở dốc, quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy long bào bị dính chút dịch trắng, làm hắn cảm thấy xấu hổ đến phát khóc…

“Ô ô… xin lỗi… Dật ca ca… ta làm bẩn quần áo của huynh rồi…”

“Nói một tiếng xin lỗi là xong sao? Không dễ dàng như vậy chứ!”

“Ta… để ta giúp huynh lau.”

“Trẫm không cần ngươi lau.” Hoàng Phủ Dật nắm lấy cái cằm xinh đẹp của hắn, tà ác mà nói: “Liếm cho trẫm.”

“Hả?” Tĩnh Huyền kinh ngạc mà nhìn y.

“Mau liếm! Nếu không trẫm sẽ mặc bộ long bào này vào triều cho ngươi coi.”


Tĩnh Huyền nghe vậy, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh: “Ô ô… Đừng! Đừng mà!”

Vạn nhất vị hoàng đế thất thường này thật sẽ mặc nó vào triều, thì quốc sư như hắn sau này làm sao có mặt mũi thấy văn võ bá quan chứ?

Tĩnh Huyền sợ hãi, vội vàng vươn đầu lưỡi liếm tinh thủy trên long bào.

Chứng kiến hoàng hậu mà y yêu tận xương đang rưng rưng đôi mắt mà xấu hổ liếm tinh thủy, Hoàng Phủ Dật kích động điên cuồng, long cây cứng như thép cũng đột ngột bắn ra.

“A a a——- tiểu tâm can của ta—-“

Long tinh trân quý rơi đầy trên khuôn mặt tuyệt mỹ của hoàng hậu, một vài giọt còn bắn cả lên phượng quan, trông càng thêm dâm loạn…

Trái tim Tĩnh Huyền run lên, tiềm thức lấy tay lau tinh thủy trên mặt, rồi bỏ vào trong miệng liếm liếm.

Hoàng Phủ Dật rõ ràng vừa mới bắn tinh, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng dâm đãng này, côn th*t bên dưới lập tức lại cứng lên, như dã thú phát ra một tiếng rống.

“Trẫm hôm nay phải thao chết hoàng hậu dâm đãng ngươi mới được!”

“A a… Dật ca ca…. Hoàng thượng…. A a….”

Đêm động phòng hoa chúc, lưỡng tình tương duyệt, lưỡng tâm tương hứa…

Sử sách ghi lại.

Vũ Nghiêu hoàng đế tại vị mười lăm năm, khởi xướng phật pháp, dân phú quốc cường.

Trong lúc tại vị, ngôi vị hoàng hậu vẫn trống không.

Sau truyền lại ngôi cho hoàng đệ.

Tĩnh Huyền quốc sư cả đời trung thành với hoàng đế, sau khi Vũ Nghiêu hoàng đế truyền ngôi, đã cùng người dạo chơi tứ hải, không rõ tung tích…