Tuyệt Sắc Quốc Sư

Chương 11-1: Thượng

Mặt trời đã ngả về phía Tây, trên đại đạo thông thoáng của kinh thành, có một cỗ xe trông hết sức bình thường, nhưng người trong nghề chỉ cần một cái liếc mắt là biết ngay nó được chế tác cực kỳ tinh xảo.

Xe ngựa này dùng rèm đen tuyền để che phủ, ngay cả một tia sáng cũng không thể lọt vào, tựa hồ như không muốn người ngoài có thể nhìn thấu khung cảnh bên trong.

Người điều khiển xe ngựa trông mặt mũi hết sức lanh lợi, nhưng kì quái là vẻ mặt lại luôn hiện lên sự lo lắng.

“Ô… đừng.”

Từ trong xe truyền ra tiếng nức nở như bị áp bức, trên mặt Tiểu Tuyên Tử hiện lên một tia kích động.

Quốc sư đáng thương đã bị nhốt trong xe ngựa suốt ba ngày ba đêm. Thái tử tuyệt đối không cho quốc sư rời ra nửa bước, ngay cả ăn uống, vệ sinh, tất cả đều diễn ra ở bên trong. Thái tử quả thực đã đem quốc sư trở thành phạm nhân thật rồi.

Hắn rất muốn lay tỉnh thái tử điện hạ, cầu ngài không nên tiếp tục hành hạ quốc sư nữa. Nếu cứ tiếp tục thế này, quốc sư sẽ sớm trở thành người thiên cổ mất. Nhưng mà hắn – Tiểu Tuyên Tử còn yêu cái đầu này lắm, cho nên một chữ cũng không dám thoát ra khỏi cổ họng.

Thái tử quả thực chẳng khác nào bị ma quỷ ám, tự nhốt bản thân cùng quốc sư ở trong, một bước cũng không cho quốc sư rời khỏi tầm mắt của y. Cứ nhìn cái bộ dạng này, quốc sư không trở nên điên loạn thì điện hạ cũng đã điên trước rồi.

Hết lần này tới lần khác Tiểu Tuyên Tử đều mong ngóng gặp Vân Không đạo trưởng lẫn Y Tuyết công tử, nhưng mãi chẳng thấy bóng dáng ai cả… Ôi, ai có thể tới ngăn cản điện hạ đây?

Tiểu Tuyên Tử nội tâm ưu sầu.

Trong xe đầy u ám, bầu không khí tràn ngập mùi vị tanh nồng của tinh dịch.

Cự vật to lớn của Hoàng Phủ Dật cắm trong cúc huyệt của quốc sư, ra sức quất xuyên mà phát ra những tiếng vang dâm mỹ.


Tĩnh Huyền thần tình hoảng hốt, khuôn mặt hoàn mỹ không một chút khiếm khuyết trở nên tái nhợt.

Hai tay Tĩnh Huyền bị một sợi dây gắt gao trói chặt, chính hắn cũng không biết mình bị giam cầm ở nơi đây đã bao lâu.

Nguyên một ngày một đêm bị nam nhân kia hung hăng xỏ xuyên không ngừng, trên mặt, trên người, bên trong huyệt động, toàn thân đều nhớp nháp tinh dịch…

Không có thương tiếc, không có ôn nhu, chỉ có vũ nhục cùng đau đớn.

Tĩnh Huyền thân là một quốc sư, có pháp lực cao siêu, nhưng chẳng có cách nào cứu nổi chính mình.

Trái tim hắn… đã dần chết đi.

Nếu như không buộc phải trở về để lĩnh ngộ những nguyện vọng của sư phụ thì hắn đã sớm buông tay rồi.

Trước đây, dù đã luôn tự nhủ với chính mình rằng, thái tử sẽ chẳng bao giờ yêu mình. Nhưng kì thật, Tĩnh Huyền vẫn không thể không thừa nhận, tại nơi sâu thẳm trong trái tim vẫn tồn tại một tia hi vọng nhỏ nhoi.

Vẫn mãi hi vọng, dùng cả tính mạng, cả tâm hồn này mà yêu y thì một ngày nào đó, y cũng sẽ nảy sinh chút yêu thương đối với mình. Nhưng là… hi vọng hôm nao như giọt sương lúc bình minh, mong manh hư ảo, phút chốc tan biến vào hư không…

Cũng giống như kiếp trước, tình yêu của hắn cùng Dật ca ngắn ngủi đến độ làm lòng người đau đớn khôn cùng.

Phân thân trong cơ thể Tĩnh Huyền lại càng kịch liệt dao động, ngay cả khi trái tim đau như cắt, Tĩnh Huyền cũng đã bắn ra.

“Tiện nhân, ngươi có vẻ rất sảng khoái nhỉ.”

Nam nhân dùng mọi lời lẽ cay độc để nhục mạ mình, nhưng Tĩnh Huyền cũng phát hiện, hắn đối với người này một chút hận ý nảy sinh cũng không có. Hoàn toàn là yêu thương, trong ánh mắt không một chút oán hận.

Phật tổ. Nếu hai trái tim mãi mãi không thể yêu thương nhau một lần nữa, mà chỉ có thể gây ra cho nhau những thương tổn trong lòng, thì xin Người hãy giúp con được giải thoát, để sau này nhớ lại, trong tim con sẽ chỉ có những kí ức hạnh phúc tươi đẹp.


Tĩnh Huyền thản nhiên mà cười.

“Điện hạ, hà tất gì người phải lãng phí thời gian để thượng một tiện nhân như Tĩnh Huyền ta, đại hôn của người sắp đến, xin người hãy để cho ta rời đi. Tĩnh Huyền trở về Phật tự, cả đời này sẽ không vướng bận chút hồng trần, tuyệt đối không làm cho thiên triều phải hổ thẹn.”

Nghe được những lời nói của Tĩnh Huyền, nội tâm Hoàng Phủ Dật như bị đâm một nhát đao. Nơi sâu nhất trong tim như bị đục khoét mà chảy máu không ngừng.

Hắn… quả nhiên muốn quay lại Phật tự, mãi mãi không bao giờ quay trở về nữa!

Mặc kệ chính mình có bao nhiêu sâu nặng, cũng chẳng thể lưu lại chút dấu vết nào trong lòng hắn.

Giống như… “Tình du khách: thuyền qua không buộc chặt” (Hề hề, mượn tạm 2 câu thơ của Xuân Diệu =)))))

Sau khi rời khỏi đây, hắn sẽ nhanh chóng lãng quên mình, không mảy may còn vương vấn sao?

Không! Không!

Hoàng Phủ Dật y đường đường là đương kim thái tử, là tương lai của cả quốc gia này. Hắn không được rời đi đâu, không có khả năng, y phải nhốt hắn lại, giam hắn trong chiếc lồng do y tạo ra.

Không, tuyệt đối không!

Hoàng Phủ Dật thề độc, đời này kiếp này, một khi y còn tồn tại, y sẽ luôn giam cầm hắn bên cạnh mình.

“Tiện nhân, ngươi đừng mơ tưởng sẽ thoát khỏi ta.”

Rút ra phân thân vẫn còn cương cứng, Hoàng Phủ Dật phẫn nộ đè Tĩnh Huyền xuống sàn xe, hung hăng cho hắn một bạt tai.

“Mở mồm ra, thái tử ta muốn bắn trong miệng tiện nhân nhà ngươi.”

Chờ đợi trong giây lát mà không thấy có động tĩnh gì, thái tử cúi mắt nhìn xuống, bất ngờ phát hiện quốc sư đã bất tỉnh tự lúc nào.


“Dừng xe! Dừng xe!”

Thái tử hoảng sợ kêu to đến độ Tiểu Tuyên Tử vội ghìm chặt dây cương, ngoảnh đầu lại nhìn.

“Điện hạ! Phát sinh chuyện gì rồi?”

“Quốc sư đã bất tỉnh.”

“Hả? Vậy… vậy làm sao bây giờ, thái tử?”

Màn cửa nhanh chóng bị xốc lên, tại thùng xe, thoáng chốc bay ra một mùi tinh dịch tanh hôi nồng nặc…

Tiểu Tuyên Tử thiếu chút nữa bị dọa đến hôn mê bất tỉnh.

Mẹ ơi, bị giam cầm ở cái nơi hôi thối chả khác nào cái thùng đựng xác chết thối rữa này, không bất tỉnh mới là lạ đấy.

Thái tử – tiểu tổ tông của ta ơi, người cũng quá đáng quá đi, giày vò người ta trong cái chỗ này suốt ba ngày rồi đó.

Tiểu Tuyên Tử cố nén cơn buồn nôn, che cái mũi lại mà vội vàng khuyên nhủ: “Điện hạ, hay là để quốc sư ra ngoài hít thở chút không khí, đề phòng quốc sư ngã bệnh sẽ làm chậm tiến trình hồi cung của người đó.”

Hoàng Phủ Dật gắt gao ôm Tĩnh Huyền vào ngực, sắc mặt âm trầm, thật lâu sau mới thoáng dịu xuống, thấp giọng nói: “Ngươi đi tìm nơi trú chân, đêm nay dừng xe trong rừng cây này. Ta đem hắn đến bờ sông tắm rửa, không cho bất kì kẻ nào bén mảng tới.”

Tiểu Tuyên Tử không nhịn được mà đảo cặp mắt trắng dã, hắn cũng còn chưa phát điên nha, dù có mười tay mười mắt hắn cũng không dám nhìn trộm quốc sư tắm, nhưng ngoài miệng vẫn cung kính trả lời: “Vâng, điện hạ cứ yên tâm.”

Hoàng Phủ Dật đem Tĩnh Huyền đi đến bờ sông, nhanh tay nhanh chân mà đặt hắn nằm bên trên một phiến đá lớn.

Mặt trời buổi chiều chiếu ánh sáng vào khuôn mặt tuyệt mỹ của quốc sư, làm cho khuôn mặt vốn tái nhợt của hắn như có chút huyết sắc hơn.

Thái tử nhẹ nhàng cởi bỏ y phục trên người quốc sư, bên dưới, những dấu vết xanh tím cùng dịch thể của nam nhân rải rác trên thân hình trắng nõn trông thật dâm mỹ.


Hoàng Phủ Dật si ngốc nhìn một lúc lâu, rốt cuộc không nhịn được, cúi đầu hôn lên đôi môi hắn.

Ta chính là mong muốn như vậy, muốn trên cơ thể ngươi chỉ có thể lưu lại mùi vị của ta, dấu vết của ta, vĩnh viễn không để cho kẻ khác có cơ hội được chạm vào ngươi.

Thật sự, ta không nỡ tẩy đi mùi vị của chính mình.

Hoàng Phủ Dật đang hết sức phân vân, ngay lúc đó, một tiếng nói vang dội như của Phật Tổ bỗng vọng vào trong tai…

“A di đà phật.”

Hoàng Phủ Dật vội ngẩng đầu quay lại nhìn. Chỉ thấy một vị thân mặc áo cà sa màu đen, thân hình cao lớn, diện mạo anh tuấn nhưng có chút lãnh đạm đang đứng ở bờ sông, hai tay tạo thành hình chữ thập, hơi khom người một chút.

Hoàng Phủ Dật nhanh chóng đem Tĩnh Huyền quấn chặt trong long bào, che chắn trước người hắn, thanh âm lạnh lùng nói: “Ngươi là ai?”

“Bần tăng là Ngộ Trần, tham kiến thái tử điện hạ.”

Hoàng Phủ Dật cau mày. Tại sao hắn lại biết thân phân thái tử của ta?

“Ngươi đến tột cùng là ai?”

“Bần tăng là sư đệ của Tĩnh Huyền sư huynh, nay được lệnh của sư phụ đến mang sư huynh tới Phật tự.”

“Làm càn.” Hoàng Phủ Dật trong lòng giật mình, sắc mặt xanh mét, giận dữ nói: “Ngươi là ai? Quốc sư ở đâu, há lại do ngươi quyết định? Thái tử ta ra lệnh cho ngươi lập tức rời đi, cấm được lại gần quốc sư.”

“A di đà phật, thiện tai, thiện tai.”

Ngộ Trần chậm rãi ngẩng đầu, một đôi con ngươi đen láy, thẳng tắp nhìn vào thái tử, trầm giọng nói: “Vốn dĩ là nghiệt duyên, cần chi phải cưỡng cầu. Điện hạ việc gì phải đau khổ mà dây dưa? Sư huynh là người của Phật môn, vậy nên theo bần tăng trở về Phật môn, dốc lòng tu hành không phải mới đúng sao?”


“Xằng bậy!” Hoàng Phủ Dật nổi giận gầm lên một tiếng: “Ngươi dám ở nơi này xàm ngôn, coi chừng thái tử ta sẽ giết chết ngươi!”

Ngộ Trần thấy thái tử tính tình nóng nảy, không coi ai ra gì, lắc đầu thở dài, nói: “Thái tử đã gia nhập ma đạo rồi, nếu không biết quay đầu lại, tất sẽ có đại họa.”

Hoàng Phủ Dật lạnh lùng cười: “Ngươi nói những lời ma quỷ, tội đáng chém đầu! Nhưng ta nể mặt quốc sư, tha cho ngươi một con đường sống, nhưng nếu ngươi chán sống, vậy, ta sẽ giúp ngươi toại nguyện.”

Dứt lời, Kình Nhật thần kiếm lập tức bay ra khỏi vỏ, thẳng tắp bay về phía bờ bên kia – nơi Ngộ Trần đang đứng.