Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 1297: Đột phá (1)

Editor: Tường An

Ngoài cửa cung, Vưu Hi nhẹ nhấp môi, quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt.

“Mặc kệ những lời nàng ấy nói, chúng ta… chúng ta chỉ diễn kịch mà thôi.”

“Ân.” Mộ Như Nguyệt ngáp một cái, nói: “Ta mệt rồi, muốn trở về nghỉ ngơi…”

“Được.” Vưu Hi gật gật đầu: “Bây giờ ta đưa ngươi trở về…”

Đêm. Ánh trăng như nước, nhẹ nhàng phủ trên gương mặt tuyệt mỹ của nữ tử…

Lúc này, nữ tử đang đắm mình trong ánh trăng, toàn thân như lơ lửng trong không trung.

Bỗng nhiên, trên người Mộ Như Nguyệt toát ra một cỗ lực lượng cường hãn, phóng thẳng lên đỉnh đầu, khuếch tán ra xung quanh, làm bầu trời đêm nổi lên gợn sóng nhàn nhạt.

“Phù!”

Mộ Như Nguyệt thở ra một hơi, chậm rãi mở mắt.

“Cuối cùng cũng đột phá cảnh giới thần hoàng rồi…” khóe môi nàng khẽ nhếch, “Như vậy, mình có thể thử luyện chế đan dược trung cấp thần hoàng, Chướng khí đan.”

Nàng không cần chướng khí đan để lưu lại Ma giới, nhưng bọn Hỏa phượng thì cần, cho nên bất luận thế nào vẫn cần phải luyện chế Chướng khí đan…

Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Mộ Như Nguyệt vừa quay đầu nhìn liền đối diện với khuôn mặt thiếu niên tuấn mỹ.

Vưu Hi đỏ mặt, nói: “Ta… ta chỉ đến xem thôi, không phải cố ý tới chúc mừng ngươi đột phá…”

Mộ Như Nguyệt khẽ nhướng mày, nhìn gương mặt đỏ như máu của Vưu Hi, nhịn không được bật cười.

“Ngươi cười cái gì?” Vưu Hi hung hăng trừng mắt Mộ Như Nguyệt, hỏi.

“Không có gì”, Mộ Như Nguyệt lắc đầu, “Cứ nghĩ rằng trải qua chuyện kia ngươi sẽ thu liễm một chút, không ngờ ngươi vẫn biệt nữu như cũ…”

Vưu Hi hơi sửng sốt, ánh mắt dừng trên khuôn mặt Mộ Như Nguyệt dưới ánh trăng.

Không thể không nói, nữ nhân này quả thật rất đẹp, hắn chưa từng gặp người nào hoàn mỹ đến vậy…

“Ta… ta còn có việc.”

Vưu Hi vội vàng xoay người chạy đi, giống như Mộ Như Nguyệt là lệ quỷ gì đó…

“Ta có đáng sợ vậy sao?”

Mộ Như Nguyệt nhún vai, bất đắc dĩ thở dài.

Sau đó, nàng nhắm mắt lại, nguyên khí nồng đậm dao động quanh thân, nhanh chóng thông qua lỗ chân lông tiến vào cơ thể…

Sáng hôm sau.

Trong sân, một thân ảnh nhỏ xinh đuổi theo Vưu Hi chạy khắp nơi, khuôn mặt khả ái đỏ bừng, thở hổn hển vì mệt.

“Thất hoàng tử, ngươi chạy cái gì, ta cũng sẽ không ăn ngươi?” Đỗ Phỉ Phỉ tức giận chu môi nói.

Thất hoàng tử này mỗi lần thấy nàng đều chạy nhanh như vậy làm gì…

“Đỗ Phỉ Phỉ, ta nói rồi, ta sẽ không cưới ngươi, ngươi đừng dây dưa ta nữa.” Vưu Hi trốn sau một tảng đá, hung hăng trừng mắt Đỗ Phỉ Phỉ, tức giận nói, “Tính tình ngươi quá xấu, cưới ngươi, ta sẽ không có ngày lành, coi như ta cầu xin ngươi, buông tha ta đi.”

“Nhưng mà bệ hạ đã hạ chỉ cho ngươi cưới ta, nếu không bây giờ chúng ta động phòng đi.”

“Đỗ Phỉ Phỉ!” Vưu Hi tức suýt nữa nhảy dựng lên, “Ngươi rốt cuộc có phải nữ nhân hay không? Là nữ nhân làm sao có thể nói ra mấy lời không biết xấu hổ như thế? Ta tuyệt đối sẽ không cưới ngươi, ngươi chết tâm đi.”

“Đỗ Phỉ Phỉ có chút ủy khuất: “Vưu Hi, ngươi không thích ta, có phải vì còn nhớ Lệ phi nương nương không, nàng đã là phi tử của bệ hạ, chẳng lẽ ngươi muốn cướp nữ nhân của phụ thân ngươi?”