- Lão Dị, giờ nên đi theo con đường nào đây?
Dị Cư Hồ cười khẩy:
- Đã không biết đi lối nào thì đành phải chia nhau mà đi thôi.
Trịnh Tâm Cô vẫn còn hoài nghi là Dị Cư Hồ đã có được cả bức địa đồ, nhưng dấu đi nửa bức, nên mới bảo Dị Cư Hồ phải chỉ rõ lối đi.
Nghe Dị Cư Hồ nói vậy, lão bèn lạnh lùng nói:
- Lão Dị, thanh danh các hạ cao thế kia trong giới võ lâm, dĩ nhiên là phải do các hạ phân phái rồi.
Dị Cư Hồ lẽ nào không hiểu tâm ý của đối phương, nhưng lúc này cũng không thèm chấp nhất, bèn nói:
- Đã có ba đường hầm thì chúng ta cũng phải chia làm ba nhóm mà đi, nếu nhóm nào có sự phát hiện thì hãy liên lạc lẫn nhau.
Trịnh Tâm Cô giọng sắc lạnh nói:
- Vậy cũng được, chẳng hay các hạ đi theo con đường nào?
Dị Cư Hồ chỉ tay sang trái:
- Dị mỗ với phu nhân đi theo lối bên trái, còn lại ba người hãy phân chia lấy.
Trịnh Tâm Cô cười:
- Lão Dị, Trịnh mỗ muốn đi theo lối bên trái được chăng?
Dị Cư Hồ biết trước như vậy, bèn nhếch môi cười nói:
- Nếu tôn giá thích thì tùy ý.
Trịnh Tâm Cô vốn tưởng là Dị Cư Hồ đã có cả bức địa đồ, hẳn là phải biết đi lối nào đúng, nên mới dành đi con đường mà Dị Cư Hồ đã chọn, đâu biết Dị Cư Hồ lúc này chẳng khác nào người mù cưỡi ngựa đui, cũng chẳng biết phải đi theo lối nào mới đúng.
Trịnh Tâm Cô nghe đối phương bằng lòng ngay lại đâm ra do dự, ngẫm nghĩ một hồi mới nói:
- Hành Khản, ngươi với Dị cô nương hãy đi theo lối bên phải, lối giữa dành cho vợ chồng Dị tiên sinh.
Vừa rồi y còn bảo là nhờ Dị Cư Hồ phân phái, vậy mà bây giờ lại trở thành y chỉ huy hành động.
Dị Cư Hồ lặng thinh, vung nhẹ ngọn đuốc trong tay, cùng Đào Lâm đi vào đường hầm giữa, rồi Trịnh Tâm Cô đi vào đường hầm bên trái, Đào Hành Khản cùng Dị Ngọc Phụng đi vào đường hầm bên phải. Thế là năm người đã chia ra ba đường.
Nói về Đào Hành Khản và Dị Ngọc Phụng, hai người đi vào đường hầm bên phải được chừng ba trượng, Dị Ngọc Phụng đột nhiên dừng lại.
Đào Hành Khản ngạc nhiên nói:
- Ngọc Phụng, sao không đi tiếp?
Dị Ngọc Phụng thở dài:
- Hành Khản, chàng tin là chúng ta mạo hiểm đến đây, có thể phát hiện ra bí mật Thông Thiên Bửu Long thật ư?
Đào Hành Khản sở dĩ đến đây vốn là do bị Trịnh Tâm Cô cưỡng bức, chủ yếu là đe dọa tính mạng song thân chàng, nên chàng mới phải tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh của Trịnh Tâm Cô.
Nhưng giờ đây chàng đã được Đào Lâm cho biết song thân mình đã thảm tử, nên chàng chẳng còn gì phải sợ Trịnh Tâm Cô nữa. Khi nghe Dị Ngọc Phụng nói vậy, lòng bất giác vô vàn cảm khái nói:
- Ngu huynh cũng không biết.
Dưới ánh đuốc soi rọi, trên mặt Dị Ngọc Phụng bỗng hiện ra một vẻ rất kỳ lạ, nói:
- Hành Khản, trong ba con đường, chẳng rõ con đường nào có thể dẫn đến địa điểm bí mật kia, nếu như chúng ta may mắn phát hiện... thì biết phải làm sao?
Đào Hành Khản là người thật thà, trong nhất thời chưa hiểu ý Dị Ngọc Phụng, bèn nói:
- Nếu chúng ta phát hiện được, đương nhiên là phải lui ra báo cho mọi người biết rồi.
Dị Ngọc Phụng buông hai tiếng cười lạnh lùng, đoạn nói:
- Thật không ngờ huynh lại trung thành với sư phụ đến vậy.
Đào Hành Khản ngẩn người:
- Chả lẽ muội lại không biết về nguyên nhân bái sư của ngu huynh hay sao?
Dị Ngọc Phụng cười bí hiểm:
- Vậy nếu chúng ta không phát hiện được bí mật gì, hoặc thậm chí gặp điều gì bất trắc thì chẳng nói gì, còn như chúng ta có sự phát hiện, huynh có chịu nghe theo sự sắp xếp của muội không?
Đào Hành Khản lúc này đã hiểu trong lòng Dị Ngọc Phụng ắt có mưu mô, bèn hỏi:
- Ý muội muốn sao?
Dị Ngọc Phụng lạnh lùng:
- Họ tuy có ba người và võ công hơn xa chúng ta, nhưng không bao giờ ngờ đến chúng ta có ý đồ như vậy, cho nên nếu chúng ta xuất kỳ bất ý ra tay, chẳng phải là không có hy vọng thắng, bảy con Thông Thiên Bửu Long...
Nàng nói đến đó đột nhiên ngưng lặng, song Đào Hành Khản đã hiểu rõ hết ý của nàng, không khỏi kinh hãi:
- Ý muội là chúng ta sẽ lựa thời cơ ám hại họ ư?
Dị Ngọc Phụng mím chặt môi gật đầu. Nhan sắc Dị Ngọc Phụng vốn diễm kiều thoát tục, song lúc này Đào Hành Khản lại cảm thấy hết sức ghê rợn.
Đào Hành Khản thừ ra một hồi, lại nói:
- Ngọc Phụng, trong số họ, có một người là thân phụ của muội kia mà?
Dị Ngọc Phụng cười khẩy:
- Ông ta đã không xem muội là con, việc gì muội phải xem ông ta là phụ thân chứ?
Đào Hành Khản vốn là người chí hiếu, nghe vậy không khỏi buồn bã lặng thinh, hồi lâu mới buông tiếng thở dài.
Dị Ngọc Phụng bỗng hỏi:
- Huynh không đành lòng hại em gái mình chứ gì?
Đào Hành Khản biết thế nào nàng cũng hỏi câu ấy, nên lập tức đáp:
- Lẽ đương nhiên.
Dị Ngọc Phụng sầm mặt nhưng thoáng chốc lại nhoẽn cười nói:
- Nếu vậy thì thôi, chúng ta hãy đi tiếp nào.
Đoạn nàng cặp tay Đào Hành Khản cất bước, đi được không bao xa, bỗng một luồng gió lạnh từ bên hông ập đến nhanh khôn tả.
Bởi quá đột ngột, hai người bất giác thừ ra, ý nghĩ tránh né chưa kịp nảy sinh, thì ngọn lửa đuốc trong tay bỗng bốc lên cao hơn ba thước, và ngay khi ấy, luồng kình phong lạnh buốt kia đã ập đến, ngọn lửa bốc cao rồi tắt phụt ngay, lập tức trước mắt tối mịt.
Ngay trong khoảng khắc ngọn lửa bốc cao rồi phụt tắt, Đào Hành Khản và Dị Ngọc Phụng đã trông thấy dường như có hai bóng người nhấp nhoáng tựa u linh quỷ mị.
Và ngay lập tức, hai người cảm thấy trên mặt của hai người như bị hàng trăm lưỡi dao nhọn rạch lên, đau nhức khôn tả.
Nhưng lúc này họ đang ở trong bóng tối mịt mùng, và trước khi lửa tắt, họ cũng đã trông thấy hai bóng người nhấp nhoáng, bởi tính mạng họ quan trọng hơn hết, so ra thì cơn đau trên mặt chỉ là việc nhỏ.
Dị Ngọc Phụng lẹ làng vung trường tiên quét ra và quát:
- Ai?
Tiếng quát của nàng vang vọng liên hồi, nhưng không có tiếng đáp lại.
Hai người thừ ra một hồi, Dị Ngọc Phụng thấp giọng nói:
- Hành Khản, chúng ta hãy châm đuốc lại rồi hẵng tính.
- Phải rồi!
Đào Hành Khản liền từ trong lòng lấy hỏa tập ra, bật lên châm vào ngọn đuốc.
Ngọn đuốc vốn được bó bằng cây tùng, rất dễ bén lửa và lại tắt chưa lâu, nên hỏa tập vừa châm vào là cháy bừng lên ngay.
Thắp cháy hai ngọn đuốc xong, Đào Hành Khản và Dị Ngọc Phụng đưa mắt nhìn nhau, bỗng hai người cùng lùi ra sau hai bước, ánh mắt đều lộ vẻ kinh hãi tột cùng.
Dị Ngọc Phụng trước tiên kinh hoàng hét lên:
- Hành Khản... sao lại trở thành thế này?
Đào Hành Khản đưa tay lên, run run chỉ vào mặt Dị Ngọc Phụng, môi mấp máy hồi lâu không thốt nên lời nào.
Dị Ngọc Phụng thông minh dường nào, vừa thấy Đào Hành Khản như vậy, liền lập tức lặng người, thoát lùi hai bước, cũng không thốt lên được lời nào nữa.
Thì ra khi đuốc được thắp sáng lên trở lại, Dị Ngọc Phụng đã trông thấy trên mặt Đào Hành Khản chằng chịt những đường gân nổi đỏ như máu và ngoằn ngoèo như đàn rắn con, trông vô cùng khủng khiếp.
Vì vậy, khi Đào Hành Khản cũng nhìn mình với ánh mắt đầy vẻ kinh hoàng, nàng liền biết ngay trên mặt mình hẳn cũng giống y như vậy.
Hồi lâu Dị Ngọc Phụng mới thảng thốt nói:
- Hành Khản, mặt của muội... sao... rồi hả?
Đào Hành Khản buông tiếng thở dài:
- Ngọc Phụng, muội... đừng buồn...
Đào Hành Khản chưa dứt lời, Dị Ngọc Phụng đã cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, đứng bất động như tượng đá. Nàng tuy chưa nhìn thấy gương mặt của mình như thế nào, nhưng qua Đào Hành Khản, nàng cũng có thể đoán biết nhan sắc của mình đã bị hủy hoại hoàn toàn rồi.
Đào Hành Khản thấy nàng như vậy, vội đến gần nói:
- Ngọc Phụng...
Dị Ngọc Phụng bỗng quát to:
- Tránh ra!
Rồi thì nàng lao tới, Đào Hành Khản vội vàng đuổi theo, hai người một trước một sau phóng đi như sao băng, thoáng chốc đã đến một sơn động khác.
Vừa lao vào trong động, Đào Hành Khản và Dị Ngọc Phụng bất giác ngẩn người.
Thì ra trong động đâu đâu cũng là bạc, từ bàn ghế cho đến giường thảy đều được xếp bằng những khối bạc to, và có hai người đang ngồi trên ghế dựa.
Hai người này đều mình trần trùi trụi, gầy quắt queo và da trắng phếch. Tóc hai người đều bạc phơ, trên mặt chỉ trừ đôi mắt là màu sắc khác, ngoài ra thảy đều trắng như xác chết.
Đào Hành Khản và Dị Ngọc Phụng vừa trông thấy hai người này, liền cảm giác như có một luồng khí lạnh từ trên đỉnh đâu chạy dài xuống sống lưng.
Nhất là đôi mắt trơ khấc như cá chết của họ trừng trừng nhìn vào hai người, càng khiến hai người rùng mình nổi gai óc.
Hồi lâu, Dị Ngọc Phụng mới gằn giọng hỏi:
- Hai vị là ai?
Hai người chầm chậm quay đầu, đưa mắt nhìn nhau, buông tiếng cười khản đặc, rồi lại ngồi ngay ngắn bất động.
Dị Ngọc Phụng vốn tưởng hai người là yêu tinh gì đó, nên mới không dám vọng động, giờ nghe tiếng cười của họ rõ ràng là con người, và nhan sắc của mình rất có thể là do hai người này đã hủy hoại, bất giác lửa giận bừng lên, đanh giọng nói:
- Vừa rồi chính hai ngươi đã giở độc thủ với bọn ta không phải?
Đôi mắt xám vàng của hai người ấy đảo một vòng, đoạn đồng thanh nói:
- Phải, chính hai ta.
Tiếng nói của hai người khản đặc, gây cảm giác hết sức khó chịu.
Dị Ngọc Phụng thoáng ngẩn người, rồi nàng lập tức vung tay, ngọn roi bạc đã quét vút ra.
Nhưng hai người không hề né tránh. Dị Ngọc Phụng vung tay hai lượt, với chiêu Tịnh Đế Liên Khai (hai nụ cùng nở), “bốp, bốp” hai tiếng, đã quất chéo vào vai hai người.
Chỉ nghe hai người cười “ha” một tiếng, người nào từ vai xuống đến ngực đều hằn lên một đường máu dài.
Dị Ngọc Phụng thấy đối phương chẳng những không hoàn thủ mà cũng không tránh né, hết sức kinh ngạc. Tuy nàng đã quất cho mỗi người một roi, nhưng đâu đủ để hả niềm căm giận. Vừa định sấn tới đánh thêm mấy roi nữa, bỗng nghe sau lưng có hai người lên tiếng, đồng thanh quát:
- Dừng tay ngay.
Dị Ngọc Phụng tuy quay lưng về phía hai người, nhưng nghe tiếng nói cũng nhận ra được chính là Dị Cư Hồ và Trịnh Tâm Cô.
Cá tính Dị Ngọc Phụng rất ương ngạnh, vì phụ thân cưới Đào Lâm làm vợ, nàng thậm chí có thể trở mặt không nhìn cha đẻ, lúc này nàng chỉ muốn đánh chết tươi hai người kia mới hả dạ, làm sao chịu dừng tay?
Nàng vẫn tiến tới một bước, vẫn với chiêu Tịnh Đế Liên Khai, ngọn roi bạc nhanh như chớp giáng xuống.
Song hai người sau lưng đã lướt tới nhanh hơn, Trịnh Tâm Cô phất tay áo, một luồng kình lực mạnh mẽ đã đẩy bật ngọn roi bạc của nàng.
Dị Ngọc Phụng giận như điên, lùi lại sau một bước, ngọn roi bạc với chiêu Ngân Xà Xuất Huyệt, vung ra thẳng tuột, điểm tới trước ngực hai người kia, song giữa chừng nàng bỗng dừng tay, đứng thừ ra tại chỗ.
Thì ra khi nàng xuất chiêu Ngân Xà Xuất Huyệt, đã liếc thấy mặt của Dị Cư Hồ và Trịnh Tâm Cô cũng giống hệt như mình, chằng chịt những đường gân đỏ gớm ghiếc.
Dị Ngọc Phụng thu roi về, đanh giọng nói:
- Mặt hai người cũng đã trở thành thế này hoàn toàn là do họ đã gây ra, chả lẽ còn định giúp họ ngăn cản bổn cô nương ra tay nữa hay sao?
Trịnh Tâm Cô chầm chậm quay đầu lại, ánh mắt sắc lạnh cười khẩy nói:
- Bọn ta vốn cũng chẳng đẹp đẽ gì, thêm mấy đường gân này nữa thì cũng không hề gì.
Vừa nói lão vừa cùng Dị Cư Hồ sấn tới, mỗi người đến trước mặt một người, dị khẩu đồng thanh hỏi:
- Hai vị là Tây Vực Nhị Tôn Giả phải không?
Hai người ấy vẫn chỉ trợn ngược mắt một cái, cười “ha” một tiếng không trả lời.
Trịnh Tâm Cô định hỏi nữa, nhưng Dị Cư Hồ đã nói:
- Hắc Thiên Ma, khỏi nhọc tâm phí lời nữa, hai người này đã điên khùng rồi, còn mong moi ra được gì ở họ nữa chứ?
Trịnh Tâm Cô xẵng giọng:
- Vừa rồi chúng ta bị họ hạ độc thủ ở nơi cuối đường hầm, lại biết họ đã ở trong đây hơn một năm trời, nếu không bức hỏi họ thì hỏi ai? Nếu họ điên khùng thì sao lại biết ám hại người chứ?
Dị Cư Hồ chắp tay sau lưng, mắt nhìn lên nóc sơn động, lạnh lùng nói:
- Chẳng rõ từ đâu họ đã có được bí mật trong lòng núi này, nên mới đến được đây, nhưng suốt một năm dài họ chẳng có được gì, con người nào phải trùng rắn, ở trong một nơi thế này mà không phát điên lên sao được? Không chừng chúng ta ở đây chừng vài năm, rồi cũng sẽ giống như họ thôi.
Trịnh Tâm Cô bất giác rùng mình, đưa mắt nhìn hai người kia, thấy bộ dạng họ y hệt như quỷ sống, bèn nói:
- Vậy tôn giá định rút lui ư?
Dị Cư Hồ chỉ chắp tay sau lưng đi tới đi lui, không trả lời câu hỏi của Trịnh Tâm Cô. Qua ánh mắt của y, có thể thấy rõ lòng y đang phân vân khó xử.
Đào Lâm đứng cạnh y, mặt cũng chằng chịt vết đỏ, vẻ mặt âm trầm không nói một lời.
Trịnh Tâm Cô thấy Dị Cư Hồ lặng thinh hồi lâu, lại cười khẩy nói:
- Lão Dị, nếu tôn giá định rút lui thì hãy để lại con Thông Thiên Bửu Long cho Trịnh mỗ đi thôi.
Dị Cư Hồ bỗng cúi đầu xuống buông tiếng cười dài:
- Bằng vào bộ dạng của hai người này, chưa đến đỗi khiến Dị mỗ khiếp sợ rút lui được đâu.
Vừa dứt lời lão đã đột nhiên tiến tới một bước, tay phải vung lên, ngón giữa chớp nhoáng búng vào đỉnh đầu một trong hai người.
Hai người kia đang ngồi ngay ngắn xem ra chắc chắn sẽ bị búng trúng, nhưng ngay trong khoảng khắc ấy, cánh tay tự nãy giờ để phía sau vụt giơ lên đón lấy tay phải Dị Cư Hồ, phản ứng nhanh khôn tả.
Dị Cư Hồ vừa thấy đối phương phản kích, bèn buông tiếng cười khẩy, thoáng rụt tay về, vừa định chộp vào cổ tay đối phương, nhưng bỗng ngẩn người ra.
Thì ra trên cổ tay người ấy có một con nhện đỏ như máu và to cỡ nắm tay, đồng thời phún ra một cuộn tơ đỏ bay nhanh vào tay phải Dị Cư Hồ.
Dị Cư Hồ bao năm ngang dọc trên chốn giang hồ, quái sự gì mà chưa từng gặp, nhưng lão chưa từng trông thấy loại nhện độc nào hung tợn như thế này bao giờ.
Và con nhện độc phún tơ ra nhanh khôn tả. Dị Cư Hồ đương nhiên cũng đã biết, vừa rồi bất ngờ bị ám toán trong đường hầm chính là do con nhện độc này gây ra.
Do đó, Dị Cư Hồ tức tốc thoái lui, đồng thời vung tay chộp vào Dị Ngọc Phụng.
Dị Cư Hồ ra tay nhanh như chớp, Dị Ngọc Phụng trong lúc bất phòng, liền bị Dị Cư Hồ nắm chặt lấy cổ tay phải.
Dị Ngọc Phụng kinh hãi, biết phụ thân nàng cũng giống như mình, hết sức tàn độc, bất cứ việc gì cũng làm được, cổ tay phải bị nắm giữ, tay trái lập tức vung lên, giáng thẳng xuống đầu Dị Cư Hồ.
Dị Cư Hồ nghiêng đầu, chưởng ấy chỉ đánh trúng vai. Chưởng lực của Dị Ngọc Phụng chẳng phải nhẹ, vậy mà trúng vai Dị Cư Hồ như là đánh vào một tảng đá cứng rắn và trơn trượt, liền tuột nhanh xuống.
Và ngay trong khoảng khắc ấy, Dị Ngọc Phụng chưa kịp biến chiêu, Dị Cư Hồ đã đoạt lấy ngọn roi bạc trong tay nàng, ánh bạc chớp lên, đầu ngọn roi đã quét nhanh về phía con nhện độc.
Tất cả đều diễn ra chỉ trong khoảng khắc, khi ngọn roi bạc quét ra thì người kia vẫn chưa rụt tay về, chỉ nghe “bốp” một tiếng, con nhện độc đã bị quét bay, va vào vách động và lập tức trở thành một bệt máu đỏ.
Quái nhân ấy thoáng ngẩn người, bỗng há miệng cười to, tiếng cười khản đặc.
Dị Cư Hồ tiện tay ném bỏ ngọn roi bạc, giận dữ nói:
- Ngươi cười cái gì vậy?
Quái nhân vẫn cười không ngớt, người kia khản giọng nói:
- Lẽ ra vết thương trên mặt các ngươi có thể nhờ con nhện độc đó hút ra, nhưng giờ thì tìm đâu được con nhện đỏ như thế nữa?
Dị Cư Hồ nghe vậy, lòng vô cùng hối hận, nhưng y không để lộ ra ngoài mặt, gằn giọng nói:
- Ngươi biết nói, tại sao vừa rồi không chịu lên tiếng?
Quái nhân ấy cười ha hả:
- Tại sao ta phải lên tiếng chứ?
Dị Cư Hồ liền tiến tới một bước, vung tay chộp vào đầu quái nhân ấy, quát:
- Các ngươi hẳn là Tây Vực Nhị Tôn Giả đã canh giữ tại đây, hai người đã ở đây một năm dài, có phát hiện bí mật gì không?
Hai quái nhân lại cười ha hả, đoạn nhắm mắt lại.
Dị Cư Hồ điên tiết, quái nhân bị y bóp đầu lập tức hự lên một tiếng, ngã lăn ra đất, hiển nhiên là đã hồn lìa khỏi xác.
Quái nhân còn lại như chớ hề động lòng trước cái chết của đồng bọn, qua đó chứng tỏ họ dù không điên thì cũng đã khùng.
Trịnh Tâm Cô bỗng hét to:
- Đừng giết y.
Dị Cư Hồ đã lướt đến bên quái nhân còn lại, nói:
- Không giết thì để lại làm gì?
Dứt lời đã giơ tay lên, lại giáng xuống đỉnh đầu quái nhân này.
Trịnh Tâm Cô tức giận quát:
- Ta đã bảo đừng giết, là không được giết.
Dị Cư Hồ chững tay, lạnh lùng nói:
- Dị mỗ muốn giết là giết.
Trịnh Tâm Cô sải bước tiến tới:
- Lão Dị, nếu tôn giá nhất quyết hạ sát người này, tức là cố ý gây sự với Trịnh mỗ đấy.
Dị Cư Hồ cười khẩy:
- Gây sự với ngươi thì sao nào?
Vừa dứt lời, bàn tay lại giáng xuống, trong khi ấy Trịnh Tâm Cô cũng đã vung chỉ nhắm huyệt Dương Khoát của Dị Cư Hồ điểm tới.
Dị Cư Hồ vội rụt tay phải về, tránh khỏi thế chỉ của Trịnh Tâm Cô, tay trái vung ra, “bình” một tiếng, đã đánh trúng ngực quái nhân ấy và quái nhân ấy chết ngay tức khắc.
Trịnh Tâm Cô thấy Dị Cư Hồ chẳng mảy may đếm xỉa đến lời cảnh cáo của mình, lửa giận bốc cao, cười ha hả nói:
- Dị Cư Hồ, ngươi thật là ngông cuồng.
Người lão bỗng vọt lên cao hơn ba thước, hai tay thoáng rụt về, với tư thế hết sức quái dị, song chưởng tống mạnh ra, đó chính là chiêu Thiên Thần Khai Sơn trong Hắc Sát Chưởng Pháp mà y đã khổ luyện nhiều năm.
Hắc Sát Chưởng của Trịnh Tâm Cô vốn thủ thắng bằng chưởng lực có chứa kỳ độc và rất âm nhu, nhưng duy có chiêu Thiên Thần Khai Sơn này là có cả âm lẫn dương, cương nhu hổ tương, là một tuyệt chiêu trong Hắc Sát Chưởng Pháp.
Trịnh Tâm Cô từ khi luyện thành chiêu này cho đến nay mới xuất thủ lần đầu, chỉ thấy song chưởng của y vừa đẩy ra đã phát hai tiếng “bùng, bùng”, kình lực như bài sơn đảo hải, khiến Dị Ngọc Phụng và hai anh em Đào Hành Khản bật lùi ra sau ba bốn thước.
Dị Cư Hồ thấy chưởng lực của đối phương kinh người như vậy cũng không khỏi thầm kinh hãi, lập tức vận chân khí xuống giữ vững hạ bàn, vụt xoay người cất tiếng huýt dài, với chiêu Phụng Hoàng Tam Điểm Đầu, tay phải ngón giữa chớp mắt điểm ra ba lượt, trước trái sau phải điểm vào ba huyệt Lao Cung nơi hai bàn tay Trịnh Tâm Cô.
Sau đó điểm vào huyệt Toàn cơ nơi giữa ngực Trịnh Tâm Cô.
Ba chỉ điểm ra gió rít vù vù, đủ thấy chỉ lực mạnh mẽ dường nào.
Trịnh Tâm Cô thấy đối phương không đón tiếp bằng chưởng mà lại dùng chỉ điểm, bất giác giật mình, sợ móng tay của đối phương có cổ quái gì, vội thu chưởng xoay người, tả chưởng hạ xuống, hữu chưởng vỗ ngang ra với chiêu Liễu Ám Hoa Minh, chưởng thế chập chờn, đã vỗ đến vai Dị Cư Hồ.
Dị Cư Hồ buông tiếng cười gằn, không hề né tránh, tay phải ngũ chỉ cùng lúc lóe ra, vỗ vào mặt Trịnh Tâm Cô.
Hai người xuất thủ nhanh khôn tả, chỉ nghe “bốp, bốp” hai tiếng, cùng lúc lảo đảo bật lùi hai bước mới đứng vững lại được.
Chỉ thấy trên vai trái Dị Cư Hồ áo rách tả tơi, lộ ra một dấu bàn tay đen kịt.
Và Trịnh Tâm Cô cũng bị Dị Cư Hồ đánh trúng một chưởng vào má phải, nửa bên mặt sưng húp.
Mỗi người đều bị trúng một chưởng của đối phương, song luận về thương thế, thì Dị Cư Hồ bị nặng hơn, bởi Hắc Sát Chưởng của Trịnh Tâm Cô kịch độc, đã xâm nhập vào cơ thể Dị Cư Hồ, tuy Dị Cư Hồ công lực thâm hậu, nhưng muốn vận chân khí đẩy chất độc ra ngoài cũng chẳng phải dễ dàng.
Thế nhưng, nhìn bề ngoài thì lại là Trịnh Tâm Cô bị thua thiệt, bởi Dị Cư Hồ tuy bị trúng chưởng, song vẫn có vẻ vô sự, còn Trịnh Tâm Cô thì nửa mặt sưng húp, trông hết sức thảm não, như đã bị thua bại nặng nề vậy.
Hai đại ma đầu này sau khi đối nhau một chưởng đã nổi giận thật sự, chỉ thấy họ mắt đều rực dị quang, đứng bất động nhìn trừng trừng đối phương.
Đào Lâm nhân cơ hội này lướt đến cạnh Đào Hành Khản, dùng khuỷu tay thúc nhẹ chàng một cái.
Đào Hành Khản ngoảnh mặt lại, Đào Lâm vội khẽ nói:
- Ca ca, kẻ đã sát hại phụ mẫu thân chính là Hắc Thiên Ma Trịnh Tâm Cô.
Dị Ngọc Phụng vừa thấy Đào Lâm đến gần, liền kéo Đào Hành Khản ra một bước.
Nhưng lúc này Trịnh Tâm Cô đang gườm nhau với Dị Cư Hồ, trong sơn động hết sức tĩnh lặng, tuy Đào Lâm nói rất khẽ, song Đào Hành Khản vẫn nghe được rõ ràng.
Đào Hành Khản là người chí tình chí hiếu, sở dĩ chịu khuất tất bái Trịnh Tâm Cô làm sư phụ cũng chính là để bảo vệ tính mạng cho song thân, giờ đây vừa nghe song thân cuối cùng cũng đã chết bởi tay Trịnh Tâm Cô, máu nóng liền lập tức sôi sục, mặt đỏ bừng, ra sức vùng mạnh, vùng khỏi tay Dị Ngọc Phụng, tiến tới một bước.
Đào Lâm cũng vội bước theo, đứng sóng vai với Đào Hành Khản.
Hắc Thiên Ma Trịnh Tâm Cô tuy đang chuyên tâm ứng phó Dị Cư Hồ, song vẫn hay biết những gì xảy ra chung quanh, vừa thấy Đào Hành Khản và Đào Lâm bước tới, bất giác lão thoáng kinh ngạc, tay trái hạ thấp xuống chuẩn bị sẵn sàng xuất thủ.
Dị Cư Hồ chẳng bỏ sót bất kỳ hành động nào của đối phương, vừa thấy Trịnh Tâm Cô hạ tay trái xuống, liền quát:
- Phu nhân tránh ra mau.
Nhưng lúc này Đào Lâm thấy huynh trưởng vừa nghe mình nói đã lập tức bộc lộ niềm bi phẫn, biết chàng không phải đã đánh mất thiên lương, cam tâm tôn kẻ thù làm sư phụ, lòng đang kích động đến tột bậc, lẽ nào lại chịu thoái lui?
Trái lại còn theo Đào Hành Khản tiến tới một bước nữa.
Trịnh Tâm Cô giọng sắc lạnh nói:
- Hành Khản, ngươi định làm gì hả?
Đào Hành Khản gằn giọng:
- Gia phụ mẫu đã chết dưới tay lão phải không?
Trịnh Tâm Cô cười khẩy nói:
- Phải thì sao?
Đào Hành Khản nghe đối phương thẳng thắn nhìn nhận, lập tức lửa căm thù bốc cao, buông tiếng gầm vang, tung mình lao tới, vung chưởng giáng xuống đỉnh đầu Trịnh Tâm Cô.
Trịnh Tâm Cô đã có chuẩn bị, vừa thấy Đào Hành Khản lao tới tấn công, tay trái lão liền vung lên, một luồng chưởng phong tanh tưởi đã ập đến trước ngực Đào Hành Khản.
Đào Hành Khản giờ đây tuy công lực đã tăng nhiều, nhưng sao có thể sánh bằng Hắc Sát Chưởng của Trịnh Tâm Cô? Chàng chỉ cảm thấy chưởng lực mình vừa tung ra, một luồng kình phong đã ập đến trước ngực.
Đào Hành Khản liền thấy mặt mày sây sẩm, vội lui nhanh ra sau.
Khi Đào Hành Khản vừa động thủ, Đào Lâm cũng liền sấn bước tới, nhưng Dị Cư Hồ đã phất tay áo trái, đẩy Đào Lâm ra, thừa lúc Trịnh Tâm Cô vung chưởng phản công Đào Hành Khản, tay phải đẩy ra một luồng kình phong thoáng mùi máu tanh, bất thần tấn công Trịnh Tâm Cô.
Trịnh Tâm Cô vừa thấy chưởng phong Dị Cư Hồ ập đến, vội vung hữu chưởng nghênh đón, song bị Dị Cư Hồ đã biến thế, từ chiêu Tiên Cô Phủng Hà đổi sang chiêu Hoành Đoạn Vân Sơn, tay phải tạt ngang, “bốp” một tiếng, trúng ngay bắp tay phải Trịnh Tâm Cô.
Trịnh Tâm Cô liền cảm thấy cánh tay phải rã rời, nếu Dị Cư Hồ thừa thắng tấn công tiếp, y nhất định sẽ thảm bại, vội rụt người và lách sang bên.
Dị Cư Hồ lập tức đổi chiêu, song Trịnh Tâm Cô đã tránh sang bên, chưởng phong chỉ lướt qua bên người đối phương.
Dị Cư Hồ thấy trong tình thế như vậy mà Trịnh Tâm Cô còn tránh khỏi được chiêu Tà Đả Thiên Nam, cũng không khỏi thầm bội phục.
Song thấy đối phương võ công cao siêu như vậy, dễ thường y chịu buông tha? Lập tức sấn tới vung chưởng, mùi máu tanh nặc nồng, một chiêu Tuyền Dũng Bộc Xạ (suối nước bắn tung) công nhanh ra.
Trịnh Tâm Cô vừa rồi cố gắng lắm mới tránh khỏi một chiêu của Dị Cư Hồ, giờ thấy Dị Cư Hồ công tiếp chiêu thứ nhì, lão vô cùng tức giận, liền sinh lòng liều mạng, hai khuỷu tay thúc mạnh ra sau, hai luồng kình phong đẩy lùi hai anh em Đào Hành Khản từ sau lưng công tới.
Sau đó Trịnh Tâm Cô thụp người, chưởng phong Dị Cư Hồ lướt trên đỉnh đầu, chỉ cách hơn một tấc, tuyệt chiêu Hoàng Hà Chi Thanh trong Hắc Sát Chưởng của Trịnh Tâm Cô đã công vào bụng dưới Dị Cư Hồ.
Trịnh Tâm Cô mạo hiểu xuất chiêu, xem chừng như có thể xoay chuyển tình thế, song Dị Cư Hồ là hạng người nào, sao để cho đối phương giành lấy tiên cơ?
Chỉ thấy Dị Cư Hồ vụt thóp bụng vào và lập tức thu chưởng về, đồng thời một chưởng vỗ xuống đỉnh đầu Trịnh Tâm Cô.
Trịnh Tâm Cô mắt thấy Hắc Sát Chưởng của mình ắp sẽ đánh trúng bụng Dị Cư Hồ, bỗng thấy một luồng kình lực ập xuống đỉnh đầu mình, tuy chưa trúng mà kỳ kinh bát mạch toàn thân đã chấn động, y giật mình kinh hãi, biết nếu chưởng lực mình tiếp tục đẩy tới, nhất định sẽ khiến đối phương thọ thương trầm trọng, nhưng đồng thời mình cũng sẽ vỡ sọ mà chết ngay tức khắc.
Trịnh Tâm Cô cũng đâu phải hạng tầm thường, lúc này toàn thân đều bị chưởng phong của Dị Cư Hồ phủ trùm, nếu là kẻ khác, nhất định chẳng tài nào tránh thoát.
Nhưng Trịnh Tâm Cô vừa thấy tình thế nguy cập, liền thụp người xuống thấp hơn nữa, và hai chân chõi mạnh, người cách mặt đất hơn một thước vọt thẳng ra sau.
Dị Cư Hồ buông tiếng cười dài, tay lão đã phất nhanh ra.
Trịnh Tâm Cô tránh được một chưởng, nhưng đã không còn khả năng tránh được luồng tụ phong của Dị Cư Hồ nữa, “bình” một tiếng, trúng ngay vào giữa ngực Trịnh Tâm Cô.
Trịnh Tâm Cô liền cảm thấy khí huyết trào dâng, bật lùi ra sau hơn trượng, va vào một đống bạc khối. Song vừa chạm đến, y đã gắng sức lộn người, tung lên cao ba thước, rồi thì “bịch” một tiếng, ngã luôn xuống đất.
Dị Cư Hồ cười phá lên:
- Thế nào? Do ngươi hay ta chủ quyết?
Trịnh Tâm Cô tức giận vô cùng, nhưng cố dằn nén, nói:
- Ai chủ quyết thì cũng vậy thôi, chúng ta hãy tiếp tục tiến tới đi.
Dị Cư Hồ biết rõ là tuy mình thắng được đối phương một chiêu nửa thức, nhưng muốn sát hại hoặc đánh cho đối phương trọng thương thì mình chẳng thể nào thực hiện được, nên bèn lạnh lùng nói:
- Nếu tôn giá biết vậy sớm hơn thì đâu có bị khốn khổ thế này.
Trịnh Tâm Cô nhếch môi cười gượng, chõi tay xuống đất đứng lên. Ngay khi y vừa đứng lên, bỗng thấy hai bóng người một tả một hữu lao đến như bay.
Trịnh Tâm Cô tuy vừa rồi thất bại dưới tay Dị Cư Hồ, nhưng trong khi ngồi dưới đất đã vận công điều tức, lúc này đã bình yên vô sự, vừa thấy hai bóng người lao đến, song chưởng liền vung ra một vòng, lập tức liền tạo ra luồng kình lực như lốc xoáy.
Hai bóng chính là Đào Lâm và Đào Hành Khản, hai người thấy Trịnh Tâm Cô bị Dị Cư Hồ đánh bại, tưởng đâu có thể thừa cơ báo thù cho song thân, nên liền cùng lao đến toan ra tay tấn công.
Ngờ đâu, chưa đến gần Trịnh Tâm Cô, hai luồng gió xoáy đã ập đến, khiến họ không kềm chân được, quay người một vòng, chưa đứng vững lại được thì Trịnh Tâm Cô hai tay đã vươn tới, chộp vào đỉnh đầu hai người.
Lập tức Đào Hành Khản và Đào Lâm cảm thấy toàn thân mềm nhũn, cơ hồ không còn đứng vững được nữa.
Trịnh Tâm Cô cười dài nói:
- Lão Dị, vừa rồi các hạ đã giết liền hai người, khiến Trịnh mỗ cũng ngứa tay quá, giờ thì cũng phải giết hai người thì mới thỏa thích.
Vừa nói vừa nhẹ đẩy nội lực ra, Đào Hành Khản và Đào Lâm lập tức mồ hôi thoát ra như tắm.
Dị Cư Hồ vừa thấy hai người lao vào Trịnh Tâm Cô, biết chắc họ sẽ khốn đốn, nhưng vì quá đột ngột nên y cũng không kịp ngăn cản.
Đối với việc sống chết của Đào Hành Khản, Dị Cư Hồ chớ hề bận tâm tới, nhưng sự an nguy của Đào Lâm thì y chẳng thể chẳng quan tâm, bởi vì qua việc Đào Lâm đã chấp thuận theo y cùng đến tây Côn Lôn, y những ngỡ là mình hãy còn sức hấp dẫn với thiếu nữ, nên Đào Lâm mới không rời xa y được. Do đó, việc bảo vệ Đào Lâm đối với lòng tự tôn của Dị Cư Hồ thật vô cùng quan trọng.
Thế là Dị Cư Hồ sầm mặt nói:
- Hắc Thiên Ma, các hạ có chịu buông tay hay không? Nếu không thì đừng...
Trịnh Tâm Cô cười khẩy ngắt lời:
- Tôn giá giết người được, chả lẽ không cho Trịnh mỗ khai sát giới hay sao? Hừ!
Dị Cư Hồ vận chuyển chân khí toàn thân, y phục trên người cũng rung động liên hồi như gió mạnh thổi tạt, nhưng đứng yên bất động. Bởi y biết rõ, nếu mình tiến thêm một bước là Trịnh Tâm Cô tức khắc nhả nội lực ra, Đào Lâm khó toàn tính mạng.
Trong khi Dị Cư Hồ đang nghĩ cách giải cứu Đào Lâm, Trịnh Tâm Cô lại cười khẩy nói:
- Lão Dị, lúc các hạ tục huyền, Trịnh mỗ đã chưa tặng lễ vật, mà giờ đây lại còn vô lễ với lệnh chính thế này, thật không nên không phải, nhưng...
Dị Cư Hồ trầm giọng ngắt lời:
- Nhưng sao?
Trịnh Tâm Cô cười bí hiểm:
- Các hạ là người thông minh, chả lẽ còn chưa hiểu ư?
Dị Cư Hồ đương nhiên là biết rõ ý Trịnh Tâm Cô, lão lạnh lùng nói:
- Dùng Thông Thiên Bửu Long trao đổi chứ gì?
Trịnh Tâm Cô cười nham hiểm:
- Lão Dị quả là thông minh, Trịnh mỗ chưa nói thì các hạ đã biết rồi, cuộc trao đổi này cũng công bằng đấy chứ?
Dị Cư Hồ mặt sa sầm nhìn Trịnh Tâm Cô, lặng thinh không nói gì cả.
Trịnh Tâm Cô cũng biết tính mạng Đào Lâm đang ở trong tay mình, Dị Cư Hồ chắc chắn không dám ra tay ám toán, nên cũng chỉ ung dung mỉm cười không nói gì nữa.
Dị Ngọc Phụng tự nãy giờ đã lui ra một bên, nàng đã có ý đồ thủ tiêu ba người kia từ trước, lúc này tuy tính mạng Đào Hành Khản cũng nguy hiểm, song nàng chẳng nóng lòng chút nào cả.
Vả lại, nếu bốn người liều mạng động thủ mà lưỡng bại câu thương thì còn gì bằng, bao lợi ích nàng sẽ hưởng trọn.
Trong động lại trở nên yên lặng như tời, chỉ nghe tiếng thở nặng nề của Đào Lâm và Đào Hành Khản, bởi hai người đã bị Trịnh Tâm Cô phong bế huyệt Bách Hội.
Sự yên lặng ngột ngạt ấy kéo dài hơn nửa giờ, mới nghe Dị Cư Hồ lạnh lùng nói:
- Hắc Thiên Ma, vậy là tôn giá muốn độc chiếm bí mật của Thông Thiên Bửu Long phải không?
Trịnh Tâm Cô cười:
- Đã đến nước này mà các hạ còn chưa hiểu sao?
- Được, Dị mỗ chấp nhận.
Trong nửa giờ qua, Dị Cư Hồ đã suy nghĩ đến biết bao vấn đề. Điều bí mật liên quan đến Thông Thiên Bửu Long khi xưa đã từng khiến giáo chủ Ma Giáo ra đến tận Tây Vực, đương nhiên chẳng phải là tầm thường, hiện tuy chưa biếc chính xác nội dung, song một khi có được bí mật ấy, sẽ chẳng khó trở thành bá chủ võ lâm.
Lẽ ra, đã vượt vạn dặm xa xôi đến đây, đương nhiên đâu thể nào hiến dâng con Thông Thiên Bửu Long cho kẻ khác, nhưng tính mạng Đào Lâm hiện đang nằm trong tay đối phương, nếu y trả lời một tiếng “không”, nhất định Trịnh Tâm Cô sẽ hạ độc thủ ngay.
Với con người của Dị Cư Hồ, xưa nay chẳng bao giờ quan tâm đến việc sống chết của kẻ khác, nhưng duy đối với Đào Lâm thì lại không như vậy.
Kể từ khi y sát hại người vợ trước, bao năm ẩn cư tại Ngân Hoa Cốc, y chỉ chú tâm rèn luyện võ công, chưa khi nào có ý định tục huyền.
Nhưng từ khi gặp Đào Lâm, y đã không sao cầm lòng được.
Lúc đầu, có lẽ y chỉ muốn chứng minh mình tuy tuổi đã trung niên, song vẫn còn sức lôi cuốn đối với thiếu nữ.
Nhưng đến khi Đào Lâm bỏ y ra đi, trong nỗi xót xa ê chề, y mới bắt đầu cảm thấy mình đã thật sự yêu Đào Lâm tha thiết.
Do đó, khi bị Trịnh Tâm Cô uy hiếp, vì tính mạng Đào Lâm, y bắt buộc phải suy nghĩ về sự đòi hỏi của Trịnh Tâm Cô.
Thế là y cười dài nói:
- Hắc Thiên Ma, hiện địa đồ không trọn vẹn, ngươi muốn độc lực hành sự, không sợ gặp nguy hiểm hay sao?
Trịnh Tâm Cô lạnh lùng nói:
- Dị Cư Hồ, đó là việc của Trịnh mỗ, không cần ngươi phải nhọc công, ngươi bằng lòng hay không? Ngươi một tiếng trả lời là đủ.
Dị Cư Hồ cười ha hả:
- Một con rồng vàng bé nhỏ này với một mảnh vải rách đổi lấy hai mạng người, vậy lợi quá còn gì? Hắc Thiên Ma, ngươi hãy thả người ra đi.
Trịnh Tâm Cô cười khẩy:
- Chúng ta phải công bằng mới được, ngươi hãy để con Thông Thiên Bửu Long sang một bên trước đã.
Dị Cư Hồ thấy Trịnh Tâm Cô hai tay đều không rảnh, chẳng thể đoạt lấy Thông Thiên Bửu Long được, nên Dị Cư Hồ bèn lấy con Thông Thiên Bửu Long và nửa bức địa đồ ra, để lên trên đống bạc khối.
Trịnh Tâm Cô lại nói:
- Dị Cư Hồ, ngươi hãy lùi ra chút nữa.
Dị Cư Hồ cười khẩy:
- Hắc Thiên Ma, nếu ngươi mà dám giở trò thì đừng hòng ra khỏi đây.
Trịnh Tâm Cô cười khẩy:
- Yên tâm, Trịnh mỗ chưa đến đỗi mất uy tín đến vậy đâu.
Dị Cư Hồ lùi lại sau hơn trượng, Trịnh Tâm Cô kềm chế Đào Hành Khản và Đào Lâm đến bên đống bạc khối, đẩy nhanh hai người tới trước, đồng thời phất tay một cái, một luồng kình lực đã hất con Thông Thiên Bửu Long và nửa bức địa đồ bay lên, đoạn lão vung tay chộp lấy.
Trịnh Tâm Cô lúc này thật là khoái chí tột cùng, ngửa mặt cười vang, bao năm qua y đã mơ ước có đủ bảy con Thông Thiên Bửu Long, nay niềm mơ ước đó đã trở thành sự thật.
Phía bên kia, Dị Cư Hồ đã đưa tay ra đón lấy Đào Lâm.
Đào Lâm thấy Dị Cư Hồ cao ngạo là thế, vậy mà đã vì mình lại chịu cho Trịnh Tâm Cô uy hiếp, lòng cũng hết sức cảm động.
Trong tiếng cười dài của Trịnh Tâm Cô, Dị Cư Hồ nói:
- Phu nhân hãy tạm đứng sang một bên.
Đào Lâm hiểu ý, liền nháy mắt với Đào Hành Khản, hai người cùng lùi ra xa.
Dị Cư Hồ quát to:
- Hắc Thiên Ma, có gì đáng cười hả?
Trịnh Tâm Cô đắc ý đáp:
- Bảy con Thông Thiên Bửu Long đều nằm trong tay Trịnh mỗ, không đắc ý sao được? Dị Cư Hồ, ngươi cũng đừng thất vọng, hãy mau trở về Trung Nguyên, nếu Trịnh mỗ mà trở lại Trung Nguyên thì ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi đâu. Đến lúc ấy, ngươi cũng sẽ... ha ha ha...
Hiển nhiên ý muốn nói là sẽ nhận Dị Cư Hồ làm thủ hạ.
Dị Cư Hồ đanh mặt, lạnh lùng nói:
- Đó là việc sau này, bây giờ nói đến làm gì?
Trịnh Tâm Cô tuy đang hết sức đắc ý, song vẫn nghe ra lời nói của Dị Cư Hồ sặc mùi hỏa dược, không khỏi ngạc nhiên nói:
- Ngươi nói vậy là định không giữ lời hứa?
Dị Cư Hồ cười ha hả:
- Cuộc trao đổi đã xong, giữa hai ta không còn gì vướng mắc nữa, chả lẽ Dị mỗ không động thủ với ngươi được sao?
Trịnh Tâm Cô kinh ngạc:
- Ngươi còn chưa chịu từ bỏ ý định hay sao?
Dị Cư Hồ buông tiếng cười dài, đồng thời một chưởng đã quét nhanh ra và sải bước sấn tới. Lập tức trong sơn động kình phong ào ạt, bóng chưởng chập chùng, hoàn toàn phủ trùm Trịnh Tâm Cô.
Trịnh Tâm Cô thấy thế công của Dị Cư Hồ khủng khiếp như vậy, không khỏi cả kinh, vội nghiêng người chộp lấy bảy tám khối bạc ném ra. Mỗi khối bạc nặng đến mấy mươi cân, thế ném đi vô cùng ghê gớm.
Dị Cư Hồ vốn ra tay xuất kỳ bất ý, không ngờ đối phương lại lấy bạc khối ném ra, liền tức thời đổi chưởng thành trảo, “bộp, bộp” hai tiếng, đã chộp được hai khối bạc trong tay.
Bạc là thứ kim loại mềm, Dị Cư Hồ thần công cái thế, tay vừa chộp vào khối bạc, các ngón tay liền lõm sâu vào.
Dị Cư Hồ sau khi chộp vào hai khối bạc trong tay, lập tức nghiêng người sang bên, tránh khỏi những khối bạc theo sau ném đến, rồi dùng khối bạc trong tay làm binh khí, tống thẳng vào ngực Trịnh Tâm Cô.
Trịnh Tâm Cô thụp người sấn tới, với chiêu Vân Long Tam Hiệp, vung chỉ điểm vào ba đại huyệt Toàn Cơ, Phục Kết và Hội Âm nơi giữa vùng ngực và bụng Dị Cư Hồ.
Ba huyệt đạo này cách nhau hơn một thước, vậy mà Trịnh Tâm Cô lại một chỉ liên tiếp điểm vào ba huyệt đạo, thủ pháp quả nhanh khôn tả.
Dị Cư Hồ buông tiếng cười vang, hai luồng sáng bạc bay xuống đỉnh đầu Trịnh Tâm Cô, thì ra y đã ném ra hai khối bạc ấy.
Trịnh Tâm Cô đã liệu trước có vậy, một chiêu chưa thi triển hết, đã lùi nhanh ra sau hơn trượng, đến bên chiếc giường được xếp bằng bạc khối.
Chỉ nghe “bộp, bộp” hai tiếng, hai khối bạc rơi xuống đất liền tức thì biến dạng như hai hòn đất ướt, qua đó đủ thấy nội lực Dị Cư Hồ thâm hậu dường nào.
Dị Cư Hồ thấy Trịnh Tâm Cô tránh thoát, liền lập tức tung mình đuổi theo, người chưa đứng vững đã sử dụng cả tay lẫn chân liên tiếp công ra bốn chiêu nhanh như chớp.
Trịnh Tâm Cô cũng đâu chịu kém, cũng chớp nhoáng đáp lại bốn chiêu, tay chân khuỷu gối giữa hai người chạm nhau “bình, bình” rồi thì cả hai người đều chao người một cái mới đứng vững lại.
Hai người đều là cao thủ bậc nhất, song lúc này giao chiến với nhau, thoạt tiên hệt như bọn côn đồ vô lại đánh nhau ngoài phố chợ.
Dị Cư Hồ không chờ đứng vững, ngũ chỉ như móc câu lại chớp nhoáng chộp vào ngực Trịnh Tâm Cô.
Trịnh Tâm Cô lúc này đang đứng bên vách đá, không còn lui được nữa, vừa thấy Dị Cư Hồ chộp tới, tay phải liền bổ mạnh xuống.
Song ngay trong khoảng khắc ấy, Dị Cư Hồ đã dịch tay sang bên, Trịnh Tâm Cô một chưởng bổ hụt, và Dị Cư Hồ cũng không chộp trúng ngực Trịnh Tâm Cô, chỉ nghe “soạt” một tiếng, chộp rách một mảng áo trước ngực đối phương.
Hai người động thủ nhanh như chớp, khi Trịnh Tâm Cô ném các khối bạc vào Dị Cư Hồ, bị Dị Cư Hồ bắt hai khối, hãy còn năm sáu khối bay thẳng ra sau lưng Dị Cư Hồ, va vào vách đá vang lên tiếng ầm ầm liên hồi.
Ngay khi Dị Cư Hồ chộp rách áo trước ngực Trịnh Tâm Cô, bỗng nghe Dị Ngọc Phụng, Đào Lâm và Đào Hành Khản cùng bật lên một tiếng kêu sửng sốt, nhưng hai người không rảnh màng đến, bởi Trịnh Tâm Cô áo vừa rách, những đồ vật trong lòng liền rơi ra ngay.
Chỉ nghe tiếng leng keng rất khẽ, bảy con rồng vàng đã rơi vãi trên mặt đất.
Dị Cư Hồ liền bước tới, giẫm lên một con Thông Thiên Bửu Long và mũi chân hất nhẹ, đã đón lấy con rồng vàng trong tay.
Ngay khi ấy, Trịnh Tâm Cô đã phóng xuống, lẹ làng nhặt lấy ba con, vừa định nhặt con thứ tư, bỗng nghe Dị Cư Hồ quát to:
- Đừng hòng độc chiếm.
Đồng thời một chưởng đã giáng xuống sau ót Trịnh Tâm Cô.
Trịnh Tâm Cô lộn người một vòng tránh khỏi, và trong khi lăn đi, với thủ pháp cực nhanh, đã nhặt hết ba con Thông Thiên Bửu Long còn lại.
Dị Cư Hồ sau một phen khổ chiến, giành lại được một con Thông Thiên Bửu Long là đủ mãn nguyện rồi, bèn ha hả cười to:
- Hắc Thiên Ma, số đã có ắt sẽ có, số đã không có thì chớ nên cưỡng cầu.
Trịnh Tâm Cô khó khăn lắm mới có đủ bảy con Thông Thiên Bửu Long, bỗng chốc lại mất đi một con, tức giận đến đỏ bừng mặt, vừa định liều mạng tái chiến bỗng nghe Dị Cư Hồ “ủa” lên một tiếng, thoái lui sang bên.
Trịnh Tâm Cô giờ mới trông thấy trên vách núi đá đối diện có sự khác lạ.
Sự khác lạ ấy đã phát sinh do các khối bạc đã ném trúng vào vách đá vừa rồi, chính vì vậy mới khiến cho nhóm Dị Ngọc Phụng ba người đã bật lên tiếng kêu sửng sốt.
Thì ra nơi bị những khối bạc ném trúng đều tróc ra một mảng to, bức vách đá thật ra là do con người tạo ra, sau lớp đá là một bức vách trắng, và trên vách có bảy lỗ nhỏ, mỗi lỗ cách nhau chừng một thước. Và cạnh đó có khắc một hàng chữ sơn đỏ, trông rất rõ ràng, đó là:
“Thất long qui nhất, từ lối này vào, diệu cảnh vô phương”.
Trịnh Tâm Cô và Dị Cư Hồ vui mừng khôn xiết, đưa mắt nhìn nhau, lại bất giác cười ão não.
Hai người biết nhiều hiểu rộng, nhìn qua đã biết bảy con Thông Thiên Bửu Long chính là chìa khóa để tra vào bảy lỗ nhỏ kia, và phải có đủ bảy con Thông Thiên Bửu Long thì mới mong mở được cánh cửa bí mật kia để đi vào “diệu cảnh”.
Hai người đều cùng một ý nghĩ, bảy con Thông Thiên Bửu Long mà thiếu đi một con cũng chẳng thể vào được “diệu cảnh”, nhưng hai người đều không có đủ bảy con Thông Thiên Bửu Long, phải hai người hợp tác mới được.
Nhưng hai người vừa mới tác chiến với nhau, bên nào cũng quyết giết chết đối phương tại chỗ, vậy mà bây giờ lại nắm tay nhau hợp tác, cho dù họ là người hỷ nộ vô thường cũng cảm thấy ngượng ngùng.
Giữa hai người, Trịnh Tâm Cô mặt dầy hơn, lập tức cười nói:
- Lão Dị, chúng ta lại phải hợp tác với nhau rồi.
Dị Cư Hồ cũng liền thừa gió chuyển hướng:
- Đúng vậy!
Người nhấp nhoáng, đã đến trước cánh cửa bí mật, lấy con Thông Thiên Bửu Long tra vào lỗ thứ nhất, xoay nhẹ và lập tức nghe “cách” một tiếng.
Hai người cùng tin chắc mình đã đoán chẳng lầm, bảy lỗ nhỏ này quả đúng là ổ khóa hết sức tinh xảo.
Dị Cư Hồ ngoảnh mặt lại nói:
- Hắc Thiên Ma, đến lượt ngươi.
Trịnh Tâm Cô bước tới, lần lượt cắm sáu con Thông Thiên Bửu Long vào ổ khóa, đoạn bảo Dị Ngọc Phụng, Đào Hành Khản và Đào Lâm đến gần.
Tổng cộng năm người, Dị Ngọc Phụng và Trịnh Tâm Cô mỗi người cầm hai con Thông Thiên Bửu Long, cùng lúc xoay nhẹ, tiếng “cách, cách” vang lên liên hồi, vôi trắng rơi lả tả, cánh cửa ngầm đã thụt vào trong một chút.
Trịnh Tâm Cô bỗng vung tay gạt Dị Ngọc Phụng, Đào Hành Khản và Đào Lâm ra, hai tay chộp liên tiếp, đã rút lại sáu con Thông Thiên Bửu Long.
Dị Cư Hồ lạnh lùng nói:
- Hắc Thiên Ma, thiếu một không được, Dị mỗ chỉ cần một con là đủ, ngươi còn sợ ta cướp đoạt ư?
Trịnh Tâm Cô buông tiếng cười khẩy, vung chưởng đánh vào cửa ngầm, tiếng kèn kẹt vang lên liên hồi, cánh cửa ngầm đã bị xô ra.
Cửa ngầm này cao những sáu thước và rộng bốn thước, vừa đẩy ra năm người liền thấy trước mắt bừng sáng, định thần nhìn kỹ thảy đều bất giác sửng người.
Thì ra trước mắt chẳng có báu vật gì cả, chỉ là một sơn cốc nhỏ chừng bảy tám mẫu, xung quanh toàn núi cao chót vót, nếu không có cửa này thông ra, ngay cả loài chim cũng khó mà bay vào được.
Trên vách núi phủ đầy tuyết trắng, nhưng trong sơn cốc thì cỏ lại xanh mượt, nơi cửa đá mở ra, bảy tám chú thỏ thản nhiên vểnh tai nhìn họ, chẳng chút sợ hãi.
Dị Cư Hồ lách người, trước tiên bước vào sơn cốc, quay nhìn bốn phía, chẳng có gì đặc biệt cả, lòng hết sức thất vọng, nếu bảy con Thông Thiên Bửu Long chỉ có thể đưa mình đến sơn cốc này, vậy thì bao phen mạo hiểm và mặt mày bị hủy hoại đã hoàn toàn vô nghĩa rồi còn gì?
Lúc này chẳng những Dị Cư Hồ nghĩ vậy, mà ngay cả Trịnh Tâm Cô cũng ra chiều hết sức thiểu não.
Năm người thừ ra một hồi, Dị Cư Hồ mới cười ha hả nói:
- Hắc Thiên Ma, đã đến nơi rồi đó.
Trịnh Tâm Cô gần như điên dại:
- Chắc chắn là phải có lối đi, lẽ nào đến đây chúng ta lại bỏ cuộc?
Dị Cư Hồ lặng thinh. Hai người đi dọc theo vách núi một vòng, cuối cùng cũng chỉ phát hiện được hai sơn động rất nông, trong sơn động chất đầy lương thực, chẳng rõ đã bao nhiêu năm nhưng chưa hề bị hư hoại.
Dị Cư Hồ tâm tư linh mẫn, nghĩ kỹ lại những gì đã xảy ra vừa qua, nhận thấy nơi đây dường như là nơi tị nạn của một nhóm người nào đó, hoàn toàn không liên quan đến đại bí mật trong võ lâm.
Nhưng y cũng như Trịnh Tâm Cô vẫn không sờn lòng, bèn chia nhau ở trong thạch động nghỉ ngơi.
Trịnh Tâm Cô với Dị Cư Hồ cũng thôi không động thủ với nhau nữa, đã có sẵn nhiều lương thực, hai người bèn quyết định chuyên tâm tìm kiếm sự bí mật trong cốc.
Thế là thấm thoát đã hơn hai năm trôi qua. Trong thời gian ấy, họ năm người cơ hồ tìm hết mọi xó xỉnh trong cốc, và cũng từng mạo hiểm trèo lên núi, nhưng vẫn chẳng phát hiện được gì cả.
Ngay khi mọi người đang thất vọng, bỗng một hôm, trời hết sức u ám, trong sơn cốc tối om. Dị Cư Hồ và Trịnh Tâm Cô tuy trong hơn hai năm nay không hề động thủ, nhưng luôn giữ một khoảng cách nhất định, đề phòng đối phương ám toán.
Dị Ngọc Phụng kể từ khi dung nhau bị hủy hoại, nàng khôn xiết đau lòng, trở nên trầm lặng đến nỗi Đào Hành Khản bao lần tìm cách làm cho nàng vui, nàng vẫn không nói một lời.
Còn Đào Lâm, bởi Dị Cư Hồ đã cứu mạng mình, không khỏi sinh lòng cảm kích, hơn nữa nàng với Dị Cư Hồ trên thực tế đã là vợ chồng, cho dù nàng vô vàn xót xa, nhưng cũng không cách nào thay đổi được sự thật.
Mối quan hệ giữa năm người tuy có thay đổi phần nào so với trước kia, song vẫn hết sức phức tạp.
Hôm ấy, Đào Hành Khản nghĩ đến mối huyết thù của song thân chưa báo phục, mình lại bị giam hãm trong sơn cốc này, chẳng biết bao giờ mới ra khỏi được đây, và biết bao giờ mới báo được thù.
Trịnh Tâm Cô bởi thấy mình cô thế, từng muốn lôi kéo Đào Hành Khản, nhưng một là sợ chàng ám hại, hai là Đào Hành Khản luôn nghĩ đến việc báo thù, nếu gần gũi nhau hẳn là cơ hội càng nhiều hơn. Nên giữa Trịnh Tâm Cô và Đào Hành Khản bề ngoài vẫn còn xưng hô sư đồ với nhau mà bên trong ngấm ngầm đề phòng ám toán nhau.
Buổi sáng Đào Hành Khản ra khỏi sơn động, đưa mắt nhìn sơn cốc vốn cỏ cây xanh mượt giờ đây đã bị đào xới tan hoang, không một tấc đất nguyên vẹn, buông tiếng thở dài thậm thượt, đến đứng dựa vào một tảng đá to, ngướt mặt nhìn trời.
Bầu trời u ám là thế, song cõi lòng Đào Hành Khản lại càng u ám hơn.
Lát sau Dị Cư Hồ cũng đi ra.
Trong sơn cốc có rất nhiều sơn động trừ Dị Cư Hồ và Đào Lâm, mỗi người chiếm cứ một sơn động nên cũng bình yên vô sự.
Sau khi ra khỏi thạch động, Dị Cư Hồ đưa mắt nhìn Đào Hành Khản rồi chắp tay sau lưng chậm rãi dạo bước.
Đào Hành Khản vốn chẳng chút thiện cảm gì với đại ma đầu này, nên vừa thấy y ra, chàng liền thoái lui, nhưng bỗng thấy Dị Cư Hồ quay đầu lại, ánh mắt rực vẻ kỳ dị, ngửa mặt cất tiếng huýt dài.
Lập tức ba người kia bị kinh động cùng ra khỏi hang động.
Trịnh Tâm Cô lạnh lùng nói:
- Lão Dị, việc vì mà vui mừng thế? Chả lẽ mới phát hiện được gì ư?
Trong bao ngày qua, họ đã thực sự sờn lòng nản chí, cơ hồ hoàn toàn tuyệt vọng về bí mật của Thông Thiên Bửu Long, nên cũng chẳng trách Trịnh Tâm Cô nói như vậy.
Dị Cư Hồ cười ha hả nói:
- Xa tận ven trời, gần ngay trước mắt.
Bốn người nghe vậy thảy đều bất giác phấn chấn tinh thần.
Trịnh Tâm Cô không dằn được, tiến tới một bước nói:
- Ngươi muốn nói sự bí mật mà chúng ta chưa phát hiện ư?
- Hừ, đương nhiên là vậy rồi.
Trịnh Tâm Cô hết sức hồ nghi, không tin Dị Cư Hồ đã phát hiện được gì, song lại nghĩ, sự thông minh tài trí của mình chả thể so bì được với Dị Cư Hồ, biết đâu y thực sự phát hiện được gì cũng nên, bèn vội hỏi:
- Ở đâu vậy?
Dị Cư Hồ không đáp, chỉ nói:
- Hắc Thiên Ma, năm chúng ta đã tốn bao tâm huyết mà chẳng được gì cả, nhưng hôm nay Dị mỗ đã phát hiện, dám hỏi khi có được bí mật, ngươi muốn bao nhiêu?
Trịnh Tâm Cô biến sắc mặt:
- Năm chúng ta đồng cam cộng khổ, dĩ nhiên là phải năm người cùng hưởng rồi.
Dị Cư Hồ ngửa mặt cười dài:
- Năm người cùng hưởng? Ngươi rộng lượng quá nhỉ?
Trịnh Tâm Cô tức giận:
- Vậy chứ ngươi muốn sao?
Dị Cư Hồ lạnh lùng:
- Ngươi chịu bái ta làm sư phụ không?
Mọi người nghe vậy thảy đều sửng sốt. Trịnh Tâm Cô im lặng hồi lâu mới cười quái dị rồi nói:
- Dị Cư Hồ, khẩu khí ngươi to thật!
Dị Cư Hồ quét mắt nhìn mọi người, nghiêm giọng:
- Khi lấy được bí mật, sẽ thuộc một mình Dị mỗ sở hữu, trong các ngươi ai phản đối?
Đào Lâm và Đào Hành Khản lặng thinh, còn Dị Ngọc Phụng và Trịnh Tâm Cô thì buông tiếng cười khẩy.
Dị Cư Hồ cười nói:
- Nếu hai người không đồng ý, vậy thì xem như Dị mỗ không phát hiện gì hết.
Phu nhân, chúng ta tiếp tục ở đây thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, chi bằng trở về Trung Nguyên đi thôi.
Trịnh Tâm Cô đương nhiên biết là Dị Cư Hồ không phải thực sự muốn trở về Trung Nguyên, mà là tạm rời khỏi đây, chờ khi nào mình thất vọng bỏ đi, y sẽ quay trở lại độc chiếm bí mật.
Thế là, y không khỏi phân vân do dự, bởi y đã ở đây khá lâu mà cũng chẳng có được gì, cho dù tìm kiếm thêm mười năm nữa thì cũng vậy thôi.
Đã vậy chi bằng mình hãy tạm nhẫn nhịn, chờ cho Dị Cư Hồ lấy được bí mật rồi, hẵng thừa cơ cướp đoạt chẳng hơn ư?
Nghĩ đoạn, y liếc mắt nhìn Đào Lâm, cười sắc lạnh nói:
- Thôi được, chấp nhận thuộc quyền sở hữu của ngươi.
Dị Cư Hồ cười vang:
- Thật ra thì Dị mỗ cũng không tuyệt đối chắc chắn, mà chỉ đoán được tám chín phần thôi.
Trịnh Tâm Cô vội nói:
- Bí mật kia thật ra ở đâu?
Dị Cư Hồ đưa tay chỉ tảng đá to:
- Nhất định ở trong tảng đá này đây.
Đó chính là tảng đá Đào Hành Khản đã đứng dựa khi nãy, nằm giữa sơn cốc như thiên nhiên tạo nên, vào đến sơn cốc là trông thấy ngay, nên năm người trước nay không hề chú ý đến.
Lúc này nghe Dị Cư Hồ nói vậy, Trịnh Tâm Cô không khỏi tự trách, mình thật đáng chết, tại sao trong bao ngày qua mình đã không nghĩ đến thế nhỉ?
Trịnh Tâm Cô liền tiến tới một bước, hai tay đưa ra xô mạnh tảng đá, nhưng y đã dùng hết sức bình sanh, tảng đá không chút lay động.
Dị Cư Hồ cười khẩy nói:
- Hắc Thiên Ma, vừa rồi ngươi đã đồng ý là bí mật sẽ thuộc quyền sở hữu của Dị mỗ, bây giờ ra sức làm gì thế này? Tảng đá ấy đương nhiên đâu dễ gì xô ngã được.
Trịnh Tâm Cô bị Dị Cư Hồ buông lời mai mỉa, đàng lặng thinh lui ra.
Dị Cư Hồ bước đến cạnh tảng đá to, hai tay vòng qua ôm lấy tảng đá, xoay mạnh sang trái, song vẫn không chút động đậy.
Dị Cư Hồ bởi vừa rồi đã nghĩ, trong bao ngày qua đã tìm kiếm cùng khắp, duy chỉ có tảng đá này là chưa từng động đến, nên rất có thể bí mật nằm trong tảng đá này, bằng không thì điều bí mật đã đồn đại trong mấy trăm năm qua không hề có thật.
Sau khi xoay trái không được, Dị Cư Hồ lại tiềm vận chân khí, xoay mạnh sang phải.
Lập tức tảng đá đã di chuyển sang phải hai thước. Dị Cư Hồ vui mừng khôn xiết, tiếp tục ôm tảng đá xoay thêm hai vòng, tảng đá đã lên cao chừng một thước.
Thì ra tảng đá này được gắn liền với mặt đất theo hình xoắn ốc. Dị Cư Hồ sau khi xoay hai vòng, ra sức đẩy mạnh, “ầm” một tiếng vang lên, tảng đá đã đổ ngã, lập tức hiện ra một hang động sâu thẳm.
Trịnh Tâm Cô mừng rỡ cất tiếng huýt dài, tung mình lên không, lướt đến bên trên hang động.
Dị Cư Hồ biết trước Trịnh Tâm Cô chẳng dễ gì chịu tuân phục, sớm đã đề phòng, song chưởng liền đẩy ra, cản Trịnh Tâm Cô lại, đồng thời đã tung mình xuống hang động.
Trong hang tối mịt, Dị Cư Hồ chưa kịp nhìn rõ cảnh vật đã cảm thấy một luồng gió nhẹ lướt qua, biết ngay là Trịnh Tâm Cô cũng đã vào đến.
Dị Cư Hồ lặng lẽ lách sang bên một chút. Trịnh Tâm Cô vừa vào đến hang động cũng chẳng trông thấy gì cả, biết Dị Cư Hồ đã có mặt trong hang, đương nhiên không để cho mình muốn làm gì thì làm, nên chân vừa chạm đất, lão cũng liền lách sang bên để tránh va chạm nhau.
Hai người đều nín thở trong bóng tối, không ai dám động đậy trước, bởi sợ đối phương ám toán.
Hồi lâu, bỗng trước mặt bừng sáng, ba người tay cầm đuốc cũng đã tung mình xuống đến.
Ánh sáng vừa bừng lên, Trịnh Tâm Cô và Dị Cư Hồ mới hay giữa hai người chỉ cách nhau chừng ba thước song vì họ đều nín thở nên đối phương đã không phát giác, giờ thấy vậy không khỏi giật mình, cùng vung chưởng về phía đối phương.
Đương nhiên một chưởng ấy không ai đánh trúng ai, mà chỉ mượn sức cùng tung mình ra sau.
Dưới ánh sáng của ba ngọn đuốc, mọi người đã trông thấy cảnh vật ở trong hang, trước mặt là một đường hầm sâu hun hút, chẳng rõ dẫn đến đâu.
Dị Cư Hồ lướt đến trước cửa đường hầm, quát:
- Ai muốn tranh trước vào, mau lên tiếng.
Trịnh Tâm Cô quát to:
- Trịnh mỗ.
Đoạn tung mình lướt tới, tiện tay đoạt lấy ngọn đuốc trong tay Dị Ngọc Phụng, vung đến trước mặt Dị Cư Hồ.
Dị Cư Hồ lùi sau một bước, vung tay tung ra một chưởng, ngọn lửa liền bị chưởng phong thổi bật ngược về Trịnh Tâm Cô.
Trịnh Tâm Cô vội ném bỏ ngọn đuốc, nhưng tóc và lông mày đã bị cháy xém một mảng.
Song Trịnh Tâm Cô lúc này mắt thấy bí mật đã sắp đến tay, lẽ nào chịu thôi?
Nên liền lao tới, vung tay với chiêu Thủ Qui Mục Tống tấn công vào vai Dị Cư Hồ.
Dị Cư Hồ không ngờ Trịnh Tâm Cô biến chiêu nhanh đến vậy, vội nghiêng vai tránh thì đã muộn, cảm thấy nơi huyệt Kiên Tỉnh thoáng tê dại, liền mất tự chủ nghiêng người sang bên.
Ngay trong khoảng khắc ấy, Trịnh Tâm Cô đã lách người bước vào.
Cửa đường hầm vốn rất chật hep, Dị Cư Hồ một mình đứng đó là người thứ hai khó có thể qua lọt, giờ đây hai người đứng song song nhau, cơ hồ vai chạm vai, không thể nào giao thủ được nữa.
Thế là, Dị Cư Hồ và Trịnh Tâm Cô đành nghiêng người tiến nhanh vào. Dị Ngọc Phụng cùng Đào Hành Khản và Đào Lâm bèn theo sau tiến vào đường hầm. Lát sau đã đến cuối đường hầm, lại phát hiện một sơn động khác, Dị Cư Hồ và Trịnh Tâm Cô liền tung mình ra xa.
Dị Ngọc Phụng theo sau tiến vào, chỉ thấy trên sơn động có một khe nứt, ánh sáng tuy không tỏ lắm, nhưng có thể trông thấy rõ cảnh vật trong động.
Dị Ngọc Phụng đảo mắt nhìn quanh, bỗng cười khanh khách nói:
- Thôi, hai người khỏi phải đánh nhau nữa.
Trịnh Tâm Cô tưởng là nàng lúc này lại đứng về phía Dị Cư Hồ, bèn quát:
- Sao vậy?
Dị Ngọc Phụng chỉ tay nói:
- Tôn giá không biết tự xem lấy hay sao?
Trịnh Tâm Cô liền đưa mắt nhìn theo hướng nàng chỉ, thì ra trên vách đá có một chỗ lõm rất to như khám thờ, vừa đủ đặt vào một chiếc đỉnh ba chân, và trên vách đá có khắc mấy hàng chữ như sau:
“Muốn vào cửa này phải có thần đỉnh làm chìa, Thông Thiên Bửu Đỉnh và Linh Tàng Bửu Lục, thiếu một không được”.
Trịnh Tâm Cô xem song, bất giác thừ ra, đoạn toét miệng mắng:
- Mẹ kiếp, thế này là cái quái quỷ gì? Vậy thì Thông Thiên Bửu Long có dụng ích gì chứ?
Dị Cư Hồ cũng chán nản tột cùng, bởi Linh Tàng Bửu Lục thì y còn nghe nói đến, nhưng Thông Thiên Bửu Đỉnh thì chưa từng nghe nói bao giờ.
Song y vẫn ra chiều bình thản, lướt đến bên Trịnh Tâm Cô, đột nhiên đưa tay vỗ nhẹ Trịnh Tâm Cô.
Trịnh Tâm Cô giật nãy mình, vội lùi nhanh ra xa.
Dị Cư Hồ cười to nói:
- Hắc Thiên Ma, nếu không có Thông Thiên Bửu Long thì chúng ta sao đến được đây, đúng không nào?
Trịnh Tâm Cô giờ mới biết Dị Cư Hồ không có ác ý, hậm hực nói:
- Đến được đây thì có ích gì chứ?
Dị Cư Hồ đưa tay chỉ chữ viết trên vách đá:
- Chúng ta hãy đi tìm Thông Thiên Bửu Đỉnh và Linh Tàng Bửu Lục nữa.
Trịnh Tâm Cô thoáng ngẩn người, đoạn cười gượng nói:
- Đúng vậy!
Nghĩ đến bấy lâu nay biết bao vất vả, rốt cuộc chẳng có được gì, đương nhiên tức giận cô cùng, loáng cái đã lướt ra ngoài động.
Mọi người cũng lần lượt theo sau ra khỏi địa động.
Dị Cư Hồ đặt tảng đá trở lại chỗ cũ, ra khỏi lòng núi, năm người cùng trở về Trung Nguyên.
Vì tranh giành điều bí mật kia, Trịnh Tâm Cô với Dị Cư Hồ đã đánh nhau biết bao lần, song giờ đây niềm mơ ước chưa tròn, hai người lại trở nên hòa thuận với nhau, không còn động thủ nữa.
Vừa đến gần Ngọc Môn Quan, năm người đều dùng khăn đen che kín gương mặt đã bị phá hủy. Họ vốn ra chỉ đi một cách vô mục đích, khi về đến Trung Nguyên mới nghe nói Thương Gia Bình đã gởi thiếp mời hảo hớn võ lâm khắp nơi. Người đứng tên là Thương Chấn và Thương Phát.
Dị Cư Hồ dĩ nhiên vẫn còn nhớ danh tánh hai người này, và nghe nói sư phụ họ là Kim Đỉnh Chân Nhân, một dị nhân vùng Miêu Cương, hai chữ Kim Đỉnh đã khiến Dị Cư Hồ và Trịnh Tâm Cô động tâm nghĩ đến Thông Thiên Bửu Đỉnh.
Thế là năm người bèn đến Thương Gia Bình ngay.
Giờ nói tiếp mọi người cùng thương nghị trong đại sảnh, Kim Đỉnh Chân Nhân cười to nói:
- Vậy là việc này phải có bổn chân nhân mới xong rồi.
Chuyển Luân Vương lạnh lùng tiếp lời:
- Chẳng hay chân nhân có Linh Tàng Bửu Lục chăng?
Kim Đỉnh Chân Nhân biến sắc mặt:
- Đại hòa thượng nói vậy nghĩa là sao?
Chuyển Luân Vương cười ha hả:
- Chân nhân đâu phải kẻ khờ dại, sao lại không hiểu được?
Kim Đỉnh Chân Nhân trợn trừng mắt, mặt đầy vẻ tức giận.
Chuyển Luân Vương lại nói tiếp:
- Ý lão tăng là chúng ta hãy cùng hợp tác lẫn nhau, khi nào phát hiện ra bí mật rồi hẵng định liệu.
Dị Cư Hồ với Trịnh Tâm Cô đồng thanh nói:
- Lão hòa thượng nói có lý, chúng ta thỏa thuận như vậy đi.
Kim Đỉnh Chân Nhân cười khẩy mấy tiếng, không nói gì cả.
Trịnh Tâm Cô đề nghị:
- Phen này chúng ta đến tây Côn Lôn với nhân số đông, cần phải cử một người lãnh đạo mới được.
Mọi người nghe Trịnh Tâm Cô nói vậy, thảy đều đồng ý, nhưng không một ai lên tiếng.
Hồi lâu, Trịnh Tâm Cô mới nói:
- Theo ý Trịnh mỗ thì Chuyển Luân Vương Già Đương Tự đức cao vọng trọng, nếu có tranh chấp thì hãy do vị ấy phân xử, chẳng hay ý các vị thế nào?
Mọi người nghe Trịnh Tâm Cô nói vậy, nghĩ cũng chỉ có Chuyển Luân Vương là xứng đáng hơn hết, bèn gật đầu nói:
- Được, được.
Trịnh Tâm Cô đề cử Chuyển Luân Vương lãnh đạo đương nhiên là có dụng tâm, bởi luận về nội công, e dù Dị Cư Hồ cũng không sánh bằng Chuyển Luân Vương.
Thế nhưng, về võ công thì Chuyển Luân Vương lại không cao lắm, chẳng biết chút gì về chiêu thức võ học. Như vậy, mọi người có lẽ không dám trêu vào ông, nhưng kẻ trí mưu như Trịnh Tâm Cô thì lại chẳng e ngại gì.
Mọi người lại bàn bạc nhau một hồi, quyết định sẽ lên đường ngay vào lúc sáng mai, thế là mọi người giải tán.
Dị Cư Hồ về đến phòng khách, thấy Đào Lâm đang ngồi thờ thẫn, bèn đến ngồi xuống đối diện nàng.
Hồi lâu, Đào Lâm bỗng nói:
- Phu quân, thiếp... vui sướng quá, phu quân thì sao? Có vui sướng không?
Dị Cư Hồ lạnh lùng hỏi:
- Gì mà phu nhân vui sướng?
Đào Lâm cười ha hả:
- Thiếp đã mang thai bốn tháng, sắp làm mẹ rồi, không vui sướng sao được?
Dị Cư Hồ đăm mắt nhìn Đào Lâm, hồi lâu mới nói:
- Vậy thì phu nhân hãy vui sướng đi.
Lúc này thần kinh Đào Lâm đã rối loạn, nói năng chẳng đâu vào đâu. Dị Cư Hồ cũng biết vậy, nên vừa nói vừa không ngừng suy nghĩ.
Y đương nhiên là không bao giờ chịu từ bỏ quyền lợi, không cùng mọi người đến tây Côn Lôn thăm dò bí mật. Y cũng biết rõ, tuy mọi người bề ngoài cùng nhau hợp tác, song đến lúc phát hiện ra bí mật, khó mà tránh khỏi một cuộc kịch chiến.
Nếu đưa Đào Lâm đi cùng, đương nhiên là sẽ vướng bận tay chân, hết sức bất tiện, không khỏi thua thiệt.
Nhưng nếu không để nàng đi cùng, thì biết giao cho ai trông nom? Đào Lâm đã phát điên, nhưng thai nhi trong bụng chưa chắc đã điên, dẫu sau đứa bé cũng là cốt nhục của y.