Tuyết Đen

Chương 18

Vạn Độc Vương giải thích.

Đông Tử thấy đắng chát trong cổ.

Đắng nghét như nụ hôn trước khi bước vào phòng giải độc.

Vạn Độc Vương tựa người vào cửa cho khỏi ngã, qua lớp găng, tay vẫn nắm tay Đông Tử, ánh mắt còn lưu luyến nhưng nét mặt đã trọn vẹn lắm rồi. Giọng Vạn Độc Vương bình thản quá, như đã chuẩn bị từ lâu, Đông Tử chợt hiểu.

Hóa ra, lúc quyết định đưa Đông Tử vào Cốc, Vạn Độc Vương đã biết trước kết cuộc hôm nay. Trên đường đi mệt lã, tả tơi dù nhiều lần tha thiết ngã ra ngủ giấc dài cũng không muốn bỏ phí một phút giữ lấy Đông Tử trong vòng tay. Mong Đông Tử được giải độc qua cơn nguy kịch, nhưng cũng biết đã đến lúc phải chia tay.

Lớn lên tại Sinh Tử Cốc, Bạch Phong đã hiểu và chấp nhận số mạng. Vạn Độc Vương thiên hạ đệ nhất độc nhân, dị nhân ngọai bất xúc thế nhưng điều đơn giản nhất được chạm vào người thân yêu lại không thể. Bị anh trai Bạch Dương truy sát không thể giải thích, gặp lại thân mẫu sau nhiều năm chia cách cũng không thể nhìn nhận.

Đã quen với cô độc.

Những uất hận ngày xưa đã chôn vùi, đứa trẻ Bạch Phong đã thay đổi. Căm giận đã tự đè nén, ấm ức trong lòng đã chìm sâu. Chỉ còn Vạn Độc Vương lạnh lẽo, chai sạn bởi ưu sầu.

Đông Tử đến đánh thức những gì đã quên.

Còn nhớ lần đầu vô tình để rơi mặt nạ, môi chạm má trong túp lều tranh khởi đầu kỳ ngộ. Tay chạm da Đông Tử giữa rừng, lòng tràn ngập hân hoan. Thế nhưng, hạnh phúc qua nhanh, Vạn Độc Vương cũng biết rõ.

Đã vào Vạn Độc Giáo không đường ra.

Mơ ước đã bất khả dĩ.

Khi vui vẻ vẫn hiểu, sẽ không dài lâu. Mỗi lần nắm tay đều dự trù lần cuối. Mỗi phút bên Đông Tử đều rõ chỉ chốc lát, sẽ qua đi. Những lần gặp mặt đều biết phải rời xa. Tái hợp đều hay phải biệt li.

Lần hôn Đông Tử ở tang đường, đã ngộ không thể có nhân duyên.

Biết sẽ cách xa, nên trên đường về Sinh Tử Cốc, muốn ghì chặt Đông Tử vào lòng lưu luyến những cảm giác hiếm hoi… hồi niệm ở Đồi sau Cầm Thư Điện tay nắm tay, lòng sưởi lòng. Ờ Đài Ngắm Sao của Họa Hồn Cung thức dậy thấy Đông Tử vừa vặn trong vòng tay, thầm mong thời khắc ngừng trôi.

Vạn Độc Vương xưa nay, chỉ có mình Đông Tử… giờ phải để Đông Tử ra đi.

Vạn Độc Vương siết nhẹ bàn tay Đông Tử. Găng tay đen lạnh lẽo như cầm vào hư vô.

Hai người hai thế giới quá khác nhau. Một là đệ nhất độc nhân tà giáo Vạn Độc, một chỉ cô bé võ đường tầm thường. Một người tòan thân đầy chất độc, người kia da trần xác phàm. Mối dây liên kết duy nhất khi vô tình chạm vào nhau, nay đã đứt mất. Đông Tử được giải độc, từ nay không chạm vào Phong được nữa rồi.

“Phong ca đã biết trước …” Đông Tử bàng hòang. Vạn Độc Vương gượng cười, nhẹ nhàng bỏ tay Đông Tử ra, chậm rãi đeo mặt nạ lên, đã chuẩn bị tinh thần từ trước mà vẫn thấy xót xa.

Đông Tử hiểu rằng đó là lần cuối cùng nhìn thấy gương mặt của Phong sau lớp mặt nạ. Đôi mắt với hàng mi dài, nụ cười làm cả gương mặt bừng sáng… từ nay trở đi, chỉ còn tấm kim loại vô tình.

Người này là Vạn Độc Vương của Vạn Độc Giáo, cơ thể tòan là độc dược, chạm vào sẽ trúng độc mà chết. Không thể ngồi ngắm sao, đùa giỡn, hay cùng ngủ quên dưới lớp áo chòang trên thảm cỏ. Dĩ nhiên, không thể môi chạm môi…

“Nụ hôn trước khi bước vào phòng uống thuốc giải…

thì ra,

là nụ hôn chia tay”

Đông Tử khẽ hỏi. Vạn Độc Vương quay mặt đi.

Đông Tử tiến một bước, nắm lấy tay Vạn Độc Vương. Sống mũi cay xè, nước mắt không chảy ra được. Bàn tay nắm lấy Vạn Độc Vương cứ lạnh tóat.

Cả hai đối diện, tay nắm tay. Lớp găng ngăn cách ở giữa, tuy gần mà không chạm vào nhau được. Khỏanh khắc tựa thiên thu.

Dược Nhi chạm vào Vạn Độc Vương kéo hắn vào trong.

“Phong ca cũng mệt lắm rồi, muội đã chuẩn bị phòng, Phong ca vào nghỉ nhé!”

Vạn Độc Vương gật đầu, nhẹ nhàng buông tay Đông Tử ra, quay đi.

“Khoan đã…” Đông Tử bật thành tiếng, nước mắt được dịp tràn ra mặn rát môi.

Vạn Độc Vương quay đầu lại.

Đông Tử im bặt. Mắt ướt mi. Giọt nối giọt chảy thành dòng.

“Muội…”

Đông Tử khó khăn mới cất thành lời.

Phải nói gì đó, để Vạn Độc Vương không quay đi, bước vào trong, rồi sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

“cám ơn…” Đông Tử òa khóc. Không phải cám ơn. Mà là, làm thế nào bây giờ.

Ngày đó nếu biết sẽ không bao giờ được chạm vào nhau, tay nắm tay trên đồi sau Cầm Thư Điện sẽ giữ chặt không rời. Nếu biết là nụ hôn cuối sẽ siết chặt vai chàng không để buông ra …

Ánh mắt Vạn Độc Vương khẽ cười

Vạn Độc Vương bước vào trong.

Tường Vy mở cửa.

“ còn ngươi hướng này!”

Tường Vy chỉ ra ngòai. Bên ngòai Hóan Diện Nhân, Hiết Hổ đã chờ sẵn.

Hai gã dị nhân sẽ dẫn Đông Tử về, lần này thật hộ tống Đông Tử về.

Đông Tử lặng thinh, mặc cho nước mắt đuổi nhau. Vạn Độc Vương cùng Dược Nhi đi vào trong không một lần quay đầu lại.

Đông Tử thủi lủi cùng hai tên dị nhân rời Dược Cốc. Mặc cho chúng pha trò léo nhéo bên tai, cứ lầm lũi đi, không dám quay đầu lại.

Mãi đến khi đã băng qua cây cầu Biệt Kiếp, Sinh Tử Dược Cốc đã bỏ lại sau lưng. Nước mắt tràn mi, Đông Tử mới quay lại nhìn. Sinh Tử Dược Cốc xa xa bên kia cầu hòa nước mắt nhòe nhọet.

“Phong ca, vĩnh biệt” Đông Tử mếu máo qua hàng nước mắt.

Hóan Diện Nhân và Hiết Hổ ái ngại nhìn nhau. Cả hai đưa đường dẫn lối thế nào mà cuối cùng Đông Tử và Vạn Độc Vương lại chia tay trong tiếc nuối thế này. Cứ ngỡ hai đứa sẽ hứng khởi vì sự kiện trước mắt kịch tính quá, thế nhưng nỗi buồn của Đông Tử lại lấn át cả thói ham vui. Đông Tử được giải độc, từ nay không thể gán ghép hai người được nữa. Màn kịch đã hết, bọn dị nhân lại chẳng thể vỗ tay hể hả.

Con người lạnh lùng Vạn Độc Vương làm chuyện tày trời, đem người lạ vào Cốc theo môn quy thử 7 kỳ độc để cứu người… chỉ để phải chia tay vĩnh viễn. Hóan Diện Nhân như phần nào được câu trả lời thế nhưng cũng không thấy trong lòng thỏa mãn một chút nào hết.

Vạn Độc Vương và Đông Tử rốt cuộc lại phải cách xa.

° ° °

Đông Tử về đến võ đường, chia tay Hiết Hổ, Hóan Diện Nhân, thẫn thờ vào đến sân trong mới chú ý cả võ đường trống tóac. Từ tiền viên đến hậu sảnh không có bóng người, chỉ có đồ đạc ngổn ngang. Vừa chạy ra ngoài đụng phải tóan lính hô hóan gông lấy Đông Tử tống vào ngục.

Vào lao phủ tái ngộ gia đình mới hay, hóa ra, sau hôm gặp ở Cầm Thư Điện đấu võ với Dương Kiến Minh, đã lộ tẩy chuyện Đông Tử còn sống nhăn. Vĩnh Phúc khi về đem quân đến võ đường kiếm chuyện. Huyện lệnh Vĩnh Phúc gán ghép võ đường vào tội tư thông với tà giáo, có âm mưu phản lại triều đình, bắt bớ cả họ Lưu nhốt vào ngục.

Đông Tử bị bắt đã đủ trọn gói. Vĩnh Phúc hí hửng vào ngục lên mặt với Đông Tử, định cho cơ hội cuối kết hôn hay là chết, nhưng gặp lại lần này thấy Đông Tử mặt mày giàn giụa, mắt mũi sưng húp, tóc tai bơ phờ, Vĩnh Phúc đổi ý, lệnh xử tội luôn.

Trong khi chờ tuyên án, những ngày đầu cả võ đường họ Lưu bị bọn cai ngục đối xử tàn tệ. Thế nhưng đột nhiên, bọn cai ngục thay đổi thái độ cấp kỳ. Đích thân huyện lệnh Vĩnh Phúc vào ngục nạt nộ bọn quan cai tại sao thất lễ với Lưu gia, còn sai người đến kiệu cả nhà họ Lưu quay về.

Đông Tử hết sức ngạc nhiên trước sự thay đổi thái độ như chong chóng này. Được kiệu về võ đường lại thấy trong võ đường đứng chờ sẵn một gã béo tròn xoay, điệu bộ kỳ lạ.

Xuân Thu thấy gã béo, mừng ra mặt. Cả Lưu gia cùng đồng lọat thi lễ

“Trịnh công công”

Mọi người có mặt rồi, Trịnh công công mới trịnh trọng đọc to chiếu chỉ của Hòang Thương “khen thưởng Lưu Đông Tử tiểu thư và Lưu Xuân Thu tiểu thư thiếu nữ anh hào có công bảo vệ hòang thân, trung hiếu với triều đình vân vân và vân vân…” từ nay huyện lệnh Vĩnh Phúc đố dám đụng vào Đông Tử. Vĩnh Phúc và huyện lệnh lão gia nghe chiếu chỉ mà tức tối nhưng cũng cố cười rồi trổ tài xun xoe như thường lệ lấm liếm rằng nào có bắt ép Đông Tử gì đâu.

Đông Tử không hiểu “hòang thân quốc thích” cô có công bảo vệ là gì… chẳng biết đầu cua tai nheo thế nào, nhưng thấy tình huống xoay chuyển và bọn Vĩnh Phúc từ nay không dám làm càn với Lưu gia nữa, cũng không truy hỏi làm gì. Võ đường Lưu gia cứ đinh ninh “hòang thân quốc thích” là anh chàng Bạch Dương hào hoa phong nhã hay tìm cách hôn trộm tiểu thư Xuân Thu í.

Chỉ mình Xuân Thu biết “hòang thân nha đầu” là ai. Xuân Thu tủm tỉm

“Tên tiếu thái giám này, hóa ra cũng biết ơn nghĩa lắm!”

Không thèm tiết lộ thân thế Thiên Thiên, đi đâu Xuân Thu chỉ cười bí hiểm mỗi khi có ai đó gặng hỏi Lưu võ đường quan hệ thế nào với Hòang Cung. Lưu gia và hàng xóm càng được dịp đóan già đóan non, có người còn đồn rằng Bạch thiếu gia của Bạch tướng phủ sắp cử người mang mâm quả đến dạm hỏi nhà họ Lưu.

Bạch thiếu gia…

Đông Tử thở dài. Trong lòng Đông Tử cũng có một Bạch thiếu gia…

“Hóa ra hai người là huynh đệ thật…” Xuân Thu tặc lưỡi “Bạch Dương công tử thì sung sướng tại tướng phủ còn Bạch Phong thiếu gia lại lang bạc giang hồ. Trời cao đất rộng thế mà thành kẻ thù của nhau. Mỉa mai thay”

“Trời cao đất rộng…” Đông Tử úp mặt vào gối sụt sùi “biết bao giờ gặp lại Phong ca!”

Xuân Thu vỗ vai Đông Tử an ủi, mặt không chút sầu.

“Quả thật Vạn Độc Vương và Đông Tử không có phận ở cùng nhau, nếu gặp thì hết người này đến người kia bị thương, không thì phải chia lìa! Có lẽ số trời đã định…”

Đông Tử được dịp càng khóc to hơn.

“Chuyện của tỉ và Phong ca đã hết thật rồi!”

Xuân Thu đến lúc này mới nhún vai nở nụ cười bí hiểm thứ hai

“không hẳn…”

Còn nhớ ngày trước lời sấm của Chiêm Tinh Dị Thánh? Nếu Đông Tử tìm được mảnh vỡ nhật minh châu cho bà, Chiêm Tinh Dị Thánh sẽ chỉ cách hóa giải ân óan thiên định?

Hoặc nếu học được nhật minh quang chưởng, biết đâu đấy có thể gặp lại Vạn Độc Vương.

“Hai bảo vật huyền thọai, cao thủ võ lâm còn không có được, biết tìm đâu bây giờ?” Đông Tử không tin lắm vào lời sấm. Ngay cả sự tồn tại của nhật minh quang chưởng và mảnh vỡ của nhật minh châu cũng không biết thực hư.

“nhật minh châu thì không rõ…” Xuân Thu ngẫm nghĩ, rồi lôi từ trong tủ ra vài tờ giấy nhàu nát. “… ngọc có thể không cần tìm… nhưng Đông Tử tỉ xem muội có cái gì này”

Đó là những trang sách của Hỏa Hầu Quái nhân. Ngày đó hắn giúi vào tay Xuân Thu tường lầm Xuân Thu là Đào Quế Chi mà bắt Xuân Thu giải thích giùm. Đây là những trang xé ra từ quyển Âm Dương Thần Công truyền thuyết.

Trên một trong những trang sách chi chít hình vẽ và ký hiệu mà Xuân Thu cầm,

có một chiêu,

tên gọi tiêu đề vỏn vẹn bốn chữ:

“Nhật

Minh

Quang

Chưởng”

(tạm kết)