Một người hầu ưu ưu nhã nhã, mi thanh mục tú, dùng đôi tay rất đẹp rót rượu cho La Liệt.
Tay của gã từ đằng sau vai La Liệt thò qua, dùng cả hai tay bưng hồ rượu.
Hắc Báo tuy không nhìn gã, lại biết chỉ cần hai bàn tay đó vừa chìa ra, sẽ có một sợi dây sắt thắt trên yết hầu La Liệt.
Hắn đã từng thấy lối Tần Tùng bị thắt cổ chết.
Hắn tin Trần Tĩnh tuyệt không thất thủ.
Ai biết được La Liệt lại đột nhiên đứng dậy, rút trong túi quần ra một cái khăn tay, lau lau miệng.
Sau đó y lại ngồi xuống.
Nhưng đến lúc đó, cơ hội đã bỏ lỡ, rượu đã rót đầy, tay Trần Tĩnh chỉ còn nước thu về.
Trên mặt gã tịnh không lộ ra một chút nét thất vọng gì.
Gã biết sau này nhất định sẽ có cơ hội, một chén rượu rất mau chóng uống cạn.
Hắc Báo cũng biết, hắn chuẩn bị một khi chén rượu của mình đã rót đầy, hắn sẽ lập tức cạn chén với La Liệt.
Lúc này Trần Tĩnh đã đi đến sau lưng hắn, rót rượu cho hắn.
Hắc Báo nhìn đôi tay rất đẹp kia từ đằng sau thò tới, trong lòng chợt có một ý tưởng rất kỳ quái.
Lúc đó, tay Tần Tùng đã phân ra, hồ rượu trong tay rớt “keng” xuống bàn.
Trong tay gã không ngờ đã có một sợi dây sắt, dùng một tốc độ không thể tưởng tượng nổi kéo về phía cổ Hắc Báo.
Vô luận là ai cũng không tưởng được biến hóa đó, nhưng chính Trần Tĩnh lại cũng không tưởng tượng được chuyện đó.
Gã không tưởng được mình cũng có lúc thất thủ.
Phản ứng của Hắc Báo còn nhanh đến mức làm cho người ta không có cách nào tưởng tượng nổi.
Hắn đột nhiên cúi đầu, há miệng ra, dùng răng cắn giữ sợi dây sắt.
Tay hắn lại quật về phía sau, một quyền đập lên bụng dưới của Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh lập tức gập người xuống, “bình”, đầu đập lên bàn.
Một tay khác của Hắc Báo đã như ánh chớp chặt xuống, chặt xuống đại động mạnh sau ót gã.
Lúc Trần Tĩnh quỵ ngã, toàn thân mềm như một cái bong bóng xì hơi.
Đại Tàng lẳng lặng nhìn, trên mặt cả một chút biểu tình cũng không có.
La Liệt cũng im lặng nhìn, trên mặt cũng không có chút biểu tình gì.
Biến hóa đó không ngờ tịnh không ngoài ý liệu của y.
Hắc Báo ngước đầu lên, nhìn bọn họ, trên mặt không ngờ cũng hoàn toàn không có biểu tình gì.
Ba người im ắng ngồi đối diện, nhìn nhau, ai cũng bất động, ai cũng không mở miệng.
Trong khách sảnh chợt biến thành tịch mịch như mộ phần.
Cũng không biết qua bao lâu, Hắc Báo chợt nâng chén, hướng về phía Đại Tàng:
“Ta kính ngươi”.
Đại Tàng cũng nâng chén: “Cạn chén?”.
“Đương nhiên là cạn chén”.
“Sao phải cạn chén?”.
“Vì ngươi!”. Hắc Báo ực cạn: “Ta bội phục ngươi”.
Đại Tàng cười cười: “Ta cũng bội phục ngươi”.
“Ồ?”.
“Ta không tưởng được Trần Tĩnh có thể thất thủ”. Đại Tàng mỉm cười: “Ta đối với gã luôn luôn rất tin tưởng”.
“Ta cũng không tưởng được ngươi dám mạo hiểm như vậy”.
“Ồ?”.
“Chính ngươi đã từng nói, vô luận là ai muốn giết người, cũng đều không thể nắm chắc một trăm phần trăm được”.
Đại Tàng thừa nhận: “Ta có nói qua”.
“Ngươi dám mạo hiểm như vậy, đương nhiên là có nguyên nhân”.
Đại Tàng cũng thừa nhận.
Hắc Báo chợt quay đầu lại, chăm chăm nhìn La Liệt: “Nguyên nhân là ngươi?”.
La Liệt cười cười.
Hắc Báo lạnh lùng: “Nếu không phải có ngươi đứng sau, gã tuyệt không dám mạo hiểm như vậy, bởi vì gã biết, một khi Trần Tĩnh thất thủ, hai người bọn họ đều không thể không chết”.
La Liệt tịnh không muốn phủ nhận, cũng không muốn mở miệng.
Hắc Báo đinh đinh nhìn y, chợt hỏi: “Hai người các ngươi quen biết nhau hồi nào?”.
“Là ngày thứ hai y đến”. Hồi đáp không phải là La Liệt, mà là Đại Tàng.
“Là y đến tìm ngươi?”.
Đại Tàng lắc đầu: “Y đương nhiên không thể đến tìm ta, là ta đặc biệt đến bái phỏng y”.
“Ngươi sao lại biết y về? Sao biết y là người nào?”.
“Trước khi bọn ta tổ chức “Hỷ Thước”, ta đã đến quê nhà của ngươi nghe ngóng tường tận về ngươi”. Đại Tàng điềm đạm cười: “Ta luôn luôn là người rất cẩn thận”.
Người của hương Thạch Đầu đương nhiên biết mối quan hệ giữa La Liệt và Hắc Báo.
Đại Tàng lại nói: “Cho nên ta đã sớm biết hình dáng của y, chỉ bất quá một mực không điều tra được hành tung của y”.
“Lần này ngươi làm sao biết?”.
“Trần mù”. Đại Tàng đáp: “Ngươi vốn không nên sơ xuất con người của Trần mù, ngươi vốn không nên sơ xuất bất cứ một ai, vô luận là người nào đi nữa, đều có giá trị bản thân hắn”.
Hắc Báo cười lạnh.
Đó là câu nói rất có triết học tư tưởng, thứ tư tưởng đó hắn vẫn chưa thể hoàn toàn tiếp thu.
Đối với giá trị của con người, hắn cũng chưa thể hoàn toàn hiểu thấu.
Hắn bất tri bất giác chịu ảnh hưởng của Kim nhị gia, hắn coi đại đa số người đều là công cụ của hắn.
La Liệt thốt: “Cho nên ngươi cũng không nên sơ xuất về Mai Tử phu nhân”.
Hắc Báo chung quy đã động dung: “Ngươi đã gặp ả? Ả chưa chết?”.
“Ả không chết”. La Liệt đáp: “Cao Đăng tuy là tay súng giết người, nhưng lại tuyệt không thể giết một nữ nhân hoàn toàn không có lực phản kháng”.
Ánh mắt La Liệt không ngờ tựa như mang theo vẻ thương cảm, nhìn Hắc Báo, lại nói tiếp: “Ngươi không nên đánh giá thấp Cao Đăng, cũng không nên đánh giá thấp Mai Tử phu nhân”.
Hắc Báo nghiến răng: “Lẽ nào cũng là ả đi tìm ngươi?”.
“Là ả đi tìm ta, ả nói cho ta biết rất nhiều chuyện”. La Liệt thở dài: “Bởi vì ả rất cảm kích Cao Đăng, lại vô phương báo đáp, cho nên mới dùng phần cảm kích đó mà báo đáp lên mình ta”.
Hắc Báo mặt xanh dờn: “Nói tiếp đi”.
“Ta tịnh không phải là tội phạm vượt ngục, là ả đã bảo lãnh cho ta ra”. La Liệt đang nói tiếp: “Sau khi đến Hán Bảo, ả rất mau chóng kiếm được tiền, Hán Bảo vốn là nơi kiếm tiền dễ dàng nhất của nữ nhân, đặc biệt là đàn bà đẹp biết dùng thủ đoạn, tuổi tác của ả tuy hơi cao, nhưng lại còn là đàn bà rất đẹp”.
Hắc Báo cười lạnh: “Ả là con điếm, con điếm già”.
“May là trên thế gian này khơi khơi có rất nhiều nam nhân đều nhìn không ra tuổi tác thật sự của ả, đặc biệt là nữ nhân từ nước khác đến”.
Đó quả thật là chuyện rất kỳ quái.
Trong đại đô thị này, cũng có rất nhiều tử tử ngoại quốc, lại tối ngày đi tìm những nữ nhân đáng tuổi mẹ chúng.
Hà huống Mai Tử phu nhân luôn luôn rất biết cách tu sức, phong độ cũng luôn luôn rất cao quý, Hán Bảo lại xảo hợp râ? có nhiều kẻ mới làm giàu.
Cái thích thú tìm kiếm nhất của kẻ mới làm giàu, là nữ nhân cao quý, nữ nhân cao quý hơn chính bản thân bọn họ.
Bởi vì nữ nhân cao quý có htể khiến cho bọn họ cảm thấy mình cũng cao quý ra, giống như tiểu cô nương có thể khiến cho lão đầu tử cảm thấy mình trẻ ra vậy.
“Ả bảo lãnh ta ra, lại kêu ta mau đến đây, bởi vì ả nhìn ra ngươi tuyệt không thể tha Cao Đăng đi về”.
Nữ nhân luôn có giác quan thứ sáu thần bí, luôn có thể nhìn ra rất nhiều chuyện mà nam nhân không nhìn ra.
Hắc Báo siết chặt song quyền, mãi cho đến bây giờ, hắn mới phát giác mình sơ xuất rất nhiều chuyện.
“Ta vốn nên tận tay giết chết con điếm đó”.
“Lúc ta đến, Cao Đăng đã chết”. La Liệt buồn bã thốt: “Ta biết gã nhất định đã chết trong tay ngươi, gã tuyệt không phải là hạng người nhảy lầu tự sát”.
“Ngươi rất hiểu rõ gã?”.
“Ta hiểu rõ gã, giống như hiểu rõ ngươi vậy”. La Liệt nhìn Hắc Báo: “Nhưng ta không tưởng được ngươi đã biến đổi, hơn nữa biến đổi nhiều như vậy, mau như vậy, đáng sợ như vậy”.
Đại Tàng chợt cũng thở dài: “Đại đô thị này giống như một cái bể nhuộm, vô luận là ai lọt vào cái bể nhuộm này, đều sẽ cải biến”.
Gã ngưng thị nhìn Hắc Báo, lại nói: “Nhưng y nói không sai, ngươi thật đã biến đổi rất lớn, quá đáng sợ”.
Hắc Báo cười lạnh, hắn chỉ còn nước cười lạnh.
“Bởi vì ta cảm thấy Kim nhị gia hành sự quá đáng sợ, cho nên mới giúp ngươi trừ khử ông ta”. Đại Tàng thở dài: “Nhưng hiện tại ta bỗng phát hiện ngươi đã biến thành Kim nhị gia thứ hai”.
“Cho nên ngươi muốn giúp y trừ khử ta?”.
“Không thể trách được ta”. Đại Tàng điềm đạm thốt: “Chính ngươi cũng biết ngươi sẽ có một ngày đi trừ khử ta, bởi vì ta biết quá nhiều bí mật”.
“Vì ngươi đã chuẩn bị hạ thủ với ta, cho nên mới nghĩ cách giết Tần Tùng?”.
Đại Tàng gật gật đầu: “Bởi vì ta biết Tần Tùng luôn luôn trung thành với ngươi, nếu giết được gã, chẳng khác nào hủy đi cánh tay trái của ngươi”.
Trên trán Hắc Báo vồng gân xanh.
Hắn hiện tại mới phát hiện sai lầm của mình, chỉ tiếc đã quá trễ.
Sai lầm phát hiện quá trễ thông thường là sai lầm chí mạng.
“Ngươi không nên giết Tần Tùng, lại đã giết gã, ngươi vốn nên giết Kim nhị gia, nhưng ngươi lại để ông ta sống”. Đại Tàng tựa như đang thương tiếc: “Ngươi cũng nên biết, Kim nhị gia đối với người ta cũng có “rất nhiều chỗ tốt”, đợi đến khi mọi người phát hiện ngươi tịnh không tốt bằng Kim nhị gia, sẽ có người từ từ bắt đầu nhớ ông ta”.
Đó đương nhiên cũng là một sai lầm chí mạng, nhưng Hắc Báo vốn tịnh không nghĩ mình đã phạm sai lầm đó.
“Ta cũng biết ngươi tại sao lại không giết ông ta”. Đại Tàng chợt htốt: “Ngươi vì Ba Ba”.
Ba Ba! Đề khởi tới cái tên đó, trong lòng La Liệt và Hắc Báo đều đang đau nhói.
“Vô luận ra sao, nàng cũng là con gái của Kim nhị gia, ngươi nếu giết Kim nhị gia trước mặt nàng, nàng sẽ thật sự hận ngươi trọn đời”. Đại Tàng thản nhiên thốt: “Xem ra ngươi tịnh không muốn để nàng hận ngươi”.
Gân xanh trên trán Hắc Báo giần giật, chợt lớn tiếng: “Ả cũng là một con điếm, nhưng ta thích con điếm đó, vì ả, chuyện gì ta cũng chịu làm, ta không giống ngươi, ngươi mới là một con chó trọc máu lạnh”.
Đại Tàng im lặng lắng nghe, trên mặt cả một chút biểu tình cũng không có, người Hắc Báo mắng chưởi giống như không phải là gã.
Mặt La Liệt lại xanh dờn, trên tránh cũng lồ lộ gân xanh vì phẫn nộ: “Ngươi thích nàng? Ngươi biết rõ nàng là vị hôn thê của ta, ngươi lại là bằng hữu của ta!”.
Hắc Báo gầm giận dữ: “Ta thích nàng, vô luận ngươi là gì của nàng, ta vẫn thích nàng! Ngươi nếu thật sự đối tốt với nàng, tại sao lại không dẫn nàng theo? Ngươi nghĩ đó mới là đối tốt với nàng? Ngươi có biết mùi vị của tịch mịch không?”.
Thanh âm của La Liệt tê khản: “Ngươi thích nàng? Nàng cũng thích ngươi sao?”.
Hắc Báo toàn thân đột nhiên phát run, đột nhiên đứng dậy, trừng trừng nhìn La Liệt, trong mắt như phún ra lửa.
Nộ hỏa như dã thú.
La Liệt cũng từ từ đứng dậy, trừng trừng nhìn hắn. Bọn họ hoàn toàn không chú ý đến dưới thang lầu khách sảnh đã xuất hiện hai người.
Một đại hán râu ria xồm xoàm, dẫn một cô gái quần áo nhà nông xốc xếch, tiều tụy tái nhợt, lại vẫn còn mỹ lệ.
Ba Ba.
Toàn thân nàng cũng không ngừng phát run, run như một chiếc lá giữa gió thu.
Những gì hồi nãy Hắc Báo nói, nàng đều nghe hết.
“Ta thích ả... hơn nữa vô luận là chuyện gì ta cũng đều chịu làm cho ả...”.
Lời nói của hắn là nói thật?
Tại sao hắn lại không chịu nói thật trước mặt nàng?
“Ngươi thích nàng? Nàng có thích ngươi không?”.
Nàng biết Hắc Báo vô phương hồi đáp câu hỏi đó, cả chính nàng cũng vô phương hồi đáp.
Nhìn bọn họ đứng dậy, đối diện nhau như dã thú, tim nàng tan nát.
Hai nam nhân kia đều là những nam nhân quan trọng nhất trong đời nàng, đều là những nam nhân nàng vĩnh viễn cũng không quên được.
Bọn họ vốn là bằng hữu, nhưng hiện tại lại phảng phất hận không thể nuốt chửng đối phương.
Đó là vì sao?
Ba Ba đương nhiên biết đó là vì sao.
Nàng vốn muốn xông ra, nhưng chân nàng lại vô phương di động, thậm chí cả thanh âm cũng không phát ra được, chỉ có thể đứng đó, nước mắt lưng tròng.
Nàng vốn muốn xông ra, xông vào lòng La Liệt, nói cho y biết bao tương tư thống khổ những năm qua.
Nhưng hiện tại trong lòng nàng lại bất chợt bốc lên mâu thuẫn khó tả.
Một thứ mâu thuẫn chính nàng vô phương hiểu thấu, vĩnh viễn cũng vô phương giải thích được.
Đó có phải vì nàng đối với Hắc Báo đã có một tình cảm vô phương giải thích được?
Hai là vì La Liệt đã biến đổi?
La Liệt cũng không còn là thiếu niên chính trực trung hậu thuần phác mà trước đây nàng đã yêu, cũng đã tựa như biến thành một người xa lạ.
Nàng vốn nghĩ Hắc Báo mới là kẻ mạnh, vốn nghĩ La Liệt sẽ bị hắn đạp dưới chân.
Tình huống nếu thật như là vậy, nàng nhất định sẽ bất chấp tất cả, đi cứu La Liệt.
Con người, vốn hay đồng tình với kẻ yếu, đặc biệt là nữ nhân, đặc biệt là hạng nữ nhân như Ba Ba.
Nhưng hiện tại nàng chợt phát hiện, người bị đạp dưới chân không phải là La Liệt, mà là Hắc Báo.
Ánh mắt Hắc Báo giống như một ngọn lửa, ánh mắt của La Liệt lại lãnh khốc như lưỡi đao.
Y đinh đinh nhìn Hắc Báo, chợt thò tay ra, trong tay đã có một khẩu súng: “Ta vốn nên bắn chết ngươi, nhưng ta không chịu làm như vậy”.
Hắc Báo cười lạnh: “Làm như vậy quá đơn giản, quá dễ dàng, chuyện của bọn ta không phải có thể giải quyết dễ dàng như vậy”.
La Liệt cũng cười lạnh, đột nhiên quăng khẩu súng ra xa.
Tròng mắt của Hắc Báo co thắt lại, toàn thân cũng co thắt.
La Liệt cười lạnh: “Ngươi một mực nghĩ ngươi có thể dánh gục ta, hiện tại sao không qua thử xem?”.
Sự lãnh tĩnh của y cũng giống như lưỡi đao.
Y đang không ngừng đè áp lực lên Hắc Báo: “Nhưng ngươi tốt hơn hết là không nên hy vọng thủ hạ của ngươi có thể đến giúp ngươi, người có thể giúp ngươi đều đã chết hết, người còn chưa chết đều đã nhìn ra giá trị chân chính của ngươi”.
Đám người ngoài khách sảnh, quả nhiên toàn bộ lẳng lặng đứng đó, giống như một đám người đi coi kịch, lạnh lùng nhìn hai phương hướng trên sàn kịch đang quần đấu, vô luận ai thắng ai bại, bọn chúng cũng không quan tâm tới.
“Ngươi không thể trách bọn chúng, bởi vì bọn chúng vốn không có cảm tình với ngươi, ngươi đang lợi dụng bọn chúng, bọn chúng cũng đang lợi dụng ngươi”. Áp lực của La Liệt càng trầm trọng: “Ngươi hiện tại đã hoàn toàn không có một thân nhân, một bằng hữu, ngươi hiện tại giống hệt như Kim nhị gia đã bị ngươi đánh gục vậy, đã biến thành một con chó hoang mọi người bỏ rơi, không nhà cửa để quay về”.
Y biết mình tịnh không nắm chắc có thể đánh gục Hắc Báo, nhưng y nhất định phải đánh gục Hắc Báo.
Cho nên y tất cần phải nhấn đè áp lực không ngừng, để cho dũng khí và lòng tin của Hắc Báo đều bị tan biến.
Y đã sớm học được phương cách đó.
Ba Ba chợt phát hiện La Liệt thật sự đã biến đổi.
Mỗi một người đều sẽ biến đổi.
Thứ duy nhất vĩnh viễn bất biến, chỉ có thời gian, bởi vì thời gian là vô tình nhất.
Giữa dòng thời gian vô tình, mỗi một người đều bất tri bất giác đã từ từ biến đổi.
Cả cây cỏ núi đồi, đất đá sông biển đều có thể vì thời gian mà biến đổi, cả thương hải cũng có thể biến thành tang điền, hà huống gì là người?
Ba Ba chợt phát hiện La Liệt không ngờ cũng biến thành tàn khốc như Hắc Báo, đáng sợ như Hắc Báo.
Y dùng cách đó đối với Hắc Báo, không phải cũng chính là cách Hắc Báo dùng để đối với người ta sao?
Nhưng Hắc Báo kiên cường hơn, hắn tịnh không bị gạt, tịnh không buông thả.
Ít ra người khác vẫn nhìn không ra hắn đã dần dần buông thả.
Hắn không thể đợi cho mình buông thả, hắn giờ phút này cần phải xuất thủ.
Nhưng La Liệt thật quá lãnh tĩnh, giống như một khối nham thạch, hoàn toàn không có bất cứ nhược điểm nào có thể công kích.
Đại Tàng len lén thoái lùi ra.
Trên mặt gã còn mang nụ cười mỉm, trong mắt tràn đầy tín tâm.
Lẽ nào gã đã tính đúng La Liệt tất thắng?
Hắc Báo chợt cảm thấy một cơn nộ hỏa vô phương ức chế được xông lên, người của hắn phóng lên, nhảy qua mặt bàn, bộc phát tới, nhìn giống như một con báo đang giận dữ.
Cước của hắn tung bay, đá lên yết hầu La Liệt. Phản Thủ Đạo!
Một cước đó vốn là hư chiêu, sát chiêu thật sự vốn là trên tay.
Nhưng La Liệt tịnh không nghĩ như vậy.
Y biết Hắc Báo tuyệt không thể dùng thứ thủ pháp đó đối phó y, bởi vì thứ thủ pháp đó y còn rành rọt hơn xa Hắc Báo, y lùi ra sau, nghiêng người, huy thủ chém lên mắt cá của Hắc Báo, La Liệt lại lùi, lại huy thủ, nhưng toàn thân Hắc Báo đã lăng không hạ xuống.
Hắn tịnh không dùng chiêu thức quỷ ma gì, bởi vì hắn cũng biết vô luận là chiêu thức quỷ ma đến cỡ nào cũng không thể đối phó La Liệt.
Cái hắn dùng là thứ lực lượng như dã thú.
Một thứ lực lượng mà bất cứ một ai cũng vô phương nghĩ tới, vô phương tưởng tượng nổi.
La Liệt chợt phát hiện mình đã sai, y vốn không nên để cho Hắc Báo quá phẫn nộ, y phát giác ngọn lửa phẫn nộ đó đã bốc lên hết mỗi một phân tiềm lực trên mình Hắc Báo.
Giống như mặt đất chợt phun ra dầu, dầu chợt bị bốc cháy, thứ lực lượng đó, bất cứ một ai cũng vô phương khống chế được.
Trong tâm La Liệt đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Sợ hãi có lúc tuy có thể làm cho người ta biến thành kiên cường mẫn nhuệ hơn, nhưng vô luận là ai đang khi sợ hãi đều khó tránh khỏi phán đoán sai lầm.
La Liệt đã phán đoán sai lầm.
Hữu thủ của Hắc Báo quét ngang, chẻ thẳng lên ót y, y xoay người tránh đi, giơ quyền đập vào dưới nách Hắc Báo.
Ai biết được Hắc Báo lần này căn bản không phát xuất, chiêu thức đã cải biến, tả quyền đập thẳng lên bụng y.
Phản Thủ Đạo!
Đó vốn là thủ pháp do chính La Liệt sáng chế, nhưng phán đoán của y lại đã có sai lầm chí mạng.
Y nghĩ Hắc Báo tuyệt không thể sử một chiêu đó, lại đã quên một người lúc phẫn nộ, sẽ biến thành bất chấp tất cả.
La Liệt lập tức cong người, hữu quyền của Hắc Báo đã đánh theo, đập lên mặt y, toàn thân y bị đánh bay ra, ngã ngửa. Hắc Báo xông tới, đá ra một cước.
Đó là một cước chí mạng. Nhưng lúc đó, hắn đột nhiên nghe thấy một tiếng la kinh hoàng: “Anh không thể giết anh ta!”.
Đó là thanh âm của Ba Ba. Vô luận đang là lúc nào, hắn đều nhận ra được thanh âm của Ba Ba.
Động tác của hắn đột nhiên cứng đờ lại, toàn thân cũng cứng đờ. Hắn cũng biết đây là giờ phút sinh tử quan đầu của mình, hắn vốn không muốn nghe lời Ba Ba, nhưng tình cảm của hắn lại vô phương để hắn kềm chế được.
Đó là thứ tình cảm thâm sâu làm sao, đáng sợ làm sao.
Giây phút đó, La Liệt đã có cơ hội phản kích. Y đột nhiên xuất thủ, nắm lấy mắt cá chân Hắc Báo.
Người Hắc Báo lập tức bị xoay đi, giống như một cái bao bố, bị quật xuống đất nặng nề.
Ba Ba xông tới, vô luận ra sao, La Liệt tất vẫn là người nàng tưởng nhớ lâu rồi, tất vẫn là vị hôn phu của nàng.
Nhưng lúc nàng xông ra, Hắc Báo đã bị đánh ngã! Vì nàng mà bị đánh ngã!
Người nàng lập tức cứng đờ, cứng đờ đến mức cả động cũng không thể động được.
Lúc đó Hắc Báo gượng đứng dậy, nhưng người hắn còn chưa phóng lên được, quyền đầu của La Liệt đã đập lên sống mũi của hắn.
Trước mắt hắn tối hù, tiếp theo lại nghe tiếng xương sườn mình gãy lìa. Hắn biết mình coi như xong.
Nhưng hắn vẫn không cầm được nhìn Ba Ba một lần, trước khi hắn ngã xuống, vẫn nhìn Ba Ba một lần.
Trong mắt hắn không có cừu hận, cũng không có oán than.
Mắt hắn chỉ có một tình cảm mà bất cứ một ai cũng vô phương giải thích, vô phương hiểu thấu.
Có lẽ người khác nhìn không ra, nhưng Ba Ba lại nhìn ra.
Hắc Báo mềm như bún dưới đất. Hắn gượng dậy, gượng dậy năm lần, năm lần đều gục xuống lại.
Hiện tại người hắn đã giống như một cái bao không.
Đại Tàng thở phào, biết trận chiến này đã kết thúc, người thắng trận chiến này là gã.
Gã vĩnh viễn không thể thất bại, bởi vì cái gã dùng là tư tưởng, không phải quyền đầu.
La Liệt thở hổn hển, chạy về phía Ba Ba, ôm lấy vai nàng: “Ta biết nàng đã chịu nhiều gian khổ, nhưng hiện tại tất cả khổ nạn đều đã qua... hoàn toàn qua hết”.
Ba Ba cũng biết, cũng tin, nhưng nước mắt của nàng trái lại càng chảy nhiều hơn.
Đó có phải là lệ hoan hỉ? Cừu nhân của nàng bị đánh gục, vĩnh viễn không còn có thể đứng dậy nữa.
Nhưng Hắc Báo thật là cừu nhân của nàng sao? Nàng thật sự thù hận hắn sao?
Thật sự muốn hắn chết sao?
Đại hán râu xồm đã đi qua, trong tay vẫn nắm chặt lưỡi búa. Đại Tàng phất tay ra lên cho gã, ngón tay chỉ Hắc Báo. Gã biết La Liệt tuyệt không thể giết Hắc Báo trước mặt Ba Ba, gã cần phải làm chuyện đó thay La Liệt. Đại hán râu xồm vốn là tay chân của Kim nhị gia, cũng đã sớm bị gã mua.
Gã không những rành lợi dụng tư tưởng, cũng rành lợi dụng kim tiền.
Hai thứ đó cộng lại, kết hợp thành một lực lượng mà ai ai cũng vô phương kháng cự.
Đại hán râu xồm gật đầu. Gã đương nhiên biết rõ ý tứ của Đại Tàng, búa trong tay gã đã giơ lên.
Gã không nhìn thấy Ba Ba chợt xông tới, ai ai cũng không tưởng được nàng lại đột nhiên xông tới, nhảy tọt lên mình Hắc Báo.
Giữa chớp mắt đó, lưỡi búa sắc bén đã bay ra!
Hàn quang loáng lên! Lưỡi búa chém phập lên lưng Ba Ba --- Đó đương nhiên cũng là một búa chí mạng.
Ba Ba cắn răng, không kêu lên.
Nàng chỉ dùng hết toàn thân khí lực, ôm chặt lấy Hắc Báo, hình như nàng đã hạ quyết tâm vĩnh viễn không buông tay nữa.
Nhưng tay nàng đã dần dần phát lãnh. Nàng nỗ lực mở to mắt, nhìn Hắc Báo, muốn nhìn Hắc Báo thật nhiều.
Nhưng mắt nàng đã dần dần nặng quá, dần dần mở lên không nổi.
“Tôi đã hại anh... nhưng tôi...”.
Câu nói đó nàng không nói hết được, nhưng cũng không cần phải nói hết. Mọi người đều hiểu rõ ý nàng!
“Ta thích nàng, có phải nàng cũng thích ta không?”. Câu hỏi đó cũng không cần phải hồi đáp.
Ba Ba dùng hết sinh mệnh của mình trả lời câu hỏi đó.
“Tôi yêu anh!”.
Câu nói đó cũng không biết đã có bao nhiêu người nói qua, cũng không biết đã nói bao nhiêu lần rồi, nhưng lại tuyệt không có bất cứ một ai có thể nói chân thật hơn là nàng.
Trên trời dưới đất, ngàn ngàn vạn vạn năm, đều tuyệt không thể có ai nói chân thật như nàng.
Hắc Báo nghiến chặt răng, không nói một lời nào.
Hắn chỉ dùng toàn thân lực khí ôm Ba Ba vào lòng, gắng gượng đứng dậy, hắn không muốn ở lại đây nữa.
Đại hán râu xồm định cản hắn lại. La Liệt chợt thốt: “Để bọn họ đi!”.
Mặt y cũng vì quá thống khổ mà méo mó, một thứ thống khổ mà ngoại trừ chính y ra, ai cũng vô phương hiểu thấu.
Có lẽ cả tự y cũng vô phương hiểu thấu, đó thật ra là thương tâm? Là ghen tị? Là thất vọng? Hay là một thứ tịch mịch hư không mà nhân loại từ đời cổ xưa cho đến nay vĩnh viễn không thể tiêu trừ được?
Đại hán râu xồm liếc nhìn Đại Tàng, giống như đang hỏi: “Có để cho bọn họ đi không?”. Đại Tàng cũng gật gật đầu.
Gã biết hiện tại không cần phải giữ Hắc Báo lại, bởi vì tim Hắc Báo đã chết.
Một người tim đã chết, tuyệt không thể làm bất cứ chuyện gì uy hiếp đến gã nữa.
Thứ người đó căn bản không đáng để gã xem trọng. Cho nên Hắc Báo đã đi ra, ôm Ba Ba mà đi ra.
Ngoài cửa dương quang sáng lạn, mặt đất huy hoàng, sinh mệnh cũng vẫn còn khả ái. Nhưng sinh mệnh của bọn họ lại đã kết thúc.
Đại Tàng có phải sẽ giúp La Liệt thế vào vị trí của hắn không? Đại Tàng đương nhiên không thể ngồi lên cái ghế đệ nhất, bởi vì gã biết đó là một nơi rất nguy hiểm. Gã vĩnh viễn đều ở đằng sau, cho nên gã mới thật sự là người chiến thắng.
La Liệt tương lai có sẽ có kết quả như Hắc Báo, như Kim nhị gia?
Chuyện đó Hắc Báo căn bản không nghĩ tới, cũng không quan tâm nữa, cái hắn quan tâm chỉ có một chuyện, một người. Người hắn ôm trong lòng.
Ba Ba chợt rên một tiếng khe khẽ, nói lên câu nói cuối cùng: “Đỡ đầu tôi dậy, tôi không muốn cúi đầu mà chết!”.
Nàng sống không chịu cúi đầu, chết cũng không chịu cúi đầu.
Hắc Báo đỡ đầu nàng dậy, để mặt nàng hướng về phía dương quang. Dương quang sáng lạn như vậy đó, mặt đất huy hoàng như vậy đó, nhưng còn bọn họ...
Hắc Báo vốn cũng tuyệt không chịu cúi đầu, tuyệt bất đê đầu, tuyệt không chịu rơi lệ, nhưng hiện tại, lệ của hắn từng giọt từng giọt đang nhỏ trên gương mặt trắng tái của Ba Ba.
HẾT