Hôm đó là một buổi sáng chủ nhật, bà ngoại tôi và tôi chuẩn bị đi nhà thờ. Gần đây tôi để ý thấy bà quan tâm nhiều về bộ quàn áo đang mặt trên người, bà ngắm nghĩa vẻ ngoài thật lâu trước gương.
Tôi hỏi:
- Ngoại ơi, mọi việc vẫn ổn chứ?
Bà ngoại không vội trả lời. Bà kiểm tra xem đôi bông tai đã thắng thớm chưa, và màu hồng phấn trên đôi má có phù hợp với chiếc áo có màu hồng nhã nhặn không. Rồi bà nói lửng lơ:
- Con không biết nó như thế nào đâu.
- Cái gì như thế nào hả bà?
- Khi người ta già đi và nhăn nheo.
Tôi bật cười khúc khích:
- Bà ngoại ơi, bây giờ vẻ ngoài đối với bà đâu còn quan trọng nữa... Bà đã bảy mươi lăm tuổi rồi còn gì!
Bà quay lưng đi, và tôi biết ngay rằng câu nói vô tình của mình đã chạm vào tự ái của bà. Tôi vội vàng chữa cháy:
- Con xin lỗi. Con không có ý muốn nói về tuổi bảy lăm theo cách xấu.
- Ô, không phải bà làm dáng làm dung với con đâu.
Không nói thêm lời nào nữa, chúng tôi lái xe đi một đoạn đường ngắn tới nhà thờ. Tôi cảm thấy mình có lỗi với bà ngoại quá, trong bụng tự hỏi mình có nên nói cho bà ngoại biết mình thật sự nghĩ như thế nào về bề ngoài vẫn còn quyến rũ của bà không.
Tôi len lỏi vào trong nhà thờ phía sau bà ngoại tôi, trong khi người chỉ đường có dáng vẻ thanh lịch đẹp trai đang nắm tay bà. Jim, một ông già góa vợ bảy mươi tư tuổi, thường lãnh nhiệm vụ đưa bà ngoại tôi vào chỗ ngồi của bà. Jim rất ngọt ngào với bà, và ông thường xí chỗ ở phía trước cho chúng tôi để chúng tôi có thể nghe mục sư nói chuyện được rõ.
Rồi giống như một tia điện xẹt, tôi hiểu ngay điều gì làm bà ngoại tôi thưc sự bối rối! Bà chẳng buồn cũng chẳng giận gì tôi đâu! Bà chỉ cảm thấy bất an bởi vì bà đã phải lòng một người ở lứa tuổi xế chiều này!
Jim ân cần hỏi:
- Loretta, bà khỏe không?
- Khỏe.
Jim nghiêng đầu giải thích:
- Chú em tôi đến chơi bất ngờ quá. Tôi xin lỗi không đến gặp bà tại bàn lô tô được. Nhưng tôi nghe nói bà thắng. Chúc mừng bà nhé.
Tôi chui tọt vào chỗ ngồi của chúng tôi, bụng bảo dạ rằng thể nào Jim cũng hỏi thăm bà ngoại đang ở đâu vào ngày thứ Tư.
Jim dịu dàng nhìn vào đôi mắt nâu đậm của bà ngoại tôi, đưa bà đến bên cạnh tôi. Sau lúc cầm tay bà, ông run rẩy lấy từ trong túi ra một mảnh giấy nhàu nát và nhét nó vào giữa những ngón tay của bà. Tôi ngồi im, đợi đến khi Jim quay đi mới dám hỏi:
- Bà ngoại, trong thư viết gì vậy?
Khuôn mặt bà ngoại tôi thoáng ửng hồng:
- Trong đó ghi số điện thoại của Jim. Ông ấy nói bà cứ gọi đến, nếu bà muốn tham gia buổi khiêu vũ vào tối thứ Bảy.
Tôi cố ngăn những giọt nước mắt vì vui sướng khi nhìn thấy nụ cười rạng ngời của bà đã xóa đi hết mọi nếp nhăn trên nét mặt. Tôi nhe răng cười:
- Bà ngoại thấy chưa, cũng có người biết rằng bà vẫn còn rất xinh đẹp như thời còn trẻ.
- Ôi, ông ấy chỉ cần một người bạn nhảy thôi mà. Có gì đâu.
Tôi phản công:
- Bà ngoại ơi, ông ấy muốn nhảy điệu Van với người nào quan tâm tới ông ấy thôi.
Khuôn mặt bà sáng bừng lên:
- ơ. Có lẽ con nói đúng.
- Con biết con nói đúng mà.
Tối thứ Bảy đó, bạn trai của tôi - tên Louis - và tôi cảm thấy lo lắng cho bà nên ghé vào buổi khiêu vũ. Quan sát cảnh bà ngoại nhảy nhót với Jim, nỗi sợ hãi của hai chúng tôi biến mất. Họ đang lắc lư với nhau như đám thanh niên choai choai, đang sáng khoái cười ha hả, và đang ôm nhau bên dưới bầu trời có rất nhiều vì sao nhấp nhãy.
Chín tháng sau, ở tuổi bảy mươi tư, Jim hạ mình quỳ xuống trên một đầu gối và xin cưới bà ngoại bảy mươi lăm tuổi của tôi.
Bà đáp ngay:
- Tôi đồng ý... Nhưng tôi còn muốn nói một điều này.
Jim lấy tay quẹt giọt nước mắt vừa lăn ra:
- Điều gì?
- Tôi không đứng tựa cửa sổ chờ ông đâu.
Jim vỗ tay với vẻ xúc động. Sau đó, gia đình tôi
kéo tới chật cứng nhà Jim để xem họ tổ chức đám cưới dưới những ánh nến lung linh.
Đã tám năm trôi qua từ sau ngày đáng nhớ đó, Jim và bà ngoại Loretta của tôi vẫn sống hạnh phúc như cái đêm họ đã cùng nhau nhảy nhót tới rạng sáng. Mỗi lần thấy họ quấn quýt bên nhau, tôi như được nhắc nhở rằng tình yêu luôn trẻ mãi không già. Ớ tuổi tám mươi, tình yêu cũng vô giá như ở tuổi đôi mươi, thậm chí còn vô giá hơn.
Louis và tôi thường ghé vào nhà thăm ông bà. Bà luôn có sẵn bánh nướng nhân táo dành cho chúng tôi. Còn Jim! ông luôn là người làm hết mọi công chuyện nhà. Tôi nghĩ điều đó không làm ông bận tâm, vì ông cũng đã học được một bài học vô giá. Tình yêu có thể hàn gắn mọi thứ: nghi ngờ, tuổi tác, sự khác biệt giữa hai thế hệ, và ngay cả một trái tim cô đơn cũng muốn có một sự khỏi đầu mới.