Siêng năng như loài ong thôi chưa đủ. Điều quan trọng là bạn dốc sức cho việc gì?
- James Thurber
Trên đường lái xe trở lại khu nhà nghỉ bên bờ biển, tôi đã tự hứa với chính mình rằng, trong vòng hai tuần, tôi sẽ cố gắng trở thành một người chồng và một người cha biết yêu thương. Chỉ yêu thương thôi, không “nếu”, “và” hay “nhưng” gì cả.
Ý tưởng đó chợt đến khi tâm trí tôi đang mải mê với lời một nhà tâm lý trên đài phát thanh được phát qua chiếc radio lắp sấn trên xe. Thông điệp anh ta đưa ra được trích từ Kinh Thánh rằng những người chồng cần biết quan tâm và yêu thương vợ mình. Nhà tâm lý còn nói: “Tình yêu do lý trí của chính ta quyết định. Mỗi người có thể lựa chọn người mình yêu thương”. Nhìn nhận lại bản thân, tôi phải thừa nhận rằng tôi là một người chồng ích kỷ và tình yêu giữa chúng tôi đang chết dần do sự vô tâm của tôi. Điều đó thể hiện ở những việc hết sức vụn vặt như tôi hay càu nhàu rằng Evelyn chậm chạp; tôi khăng khăng đời bật kênh truyền hình mà tôi muốn xem; tôi ném những tờ báo cũ đi dù biết rằng Evelyn vấn muốn đọc. Vâng, trong hai tuần, điều đó phải thay đổi.
Và thực sự mọi thứ đã thay đổi, thay đổi ngay từ khi tồi hôn Evelyn ở cửa rồi nhẹ nhàng cất lời khen: “Em mặc chiếc áo len màu vàng này rất đẹp đấy”.
“Ôi Tom, anh cũng nhận ra sao!” - Cô ấy thốt lên đầy ngạc nhiên và hạnh phúc. Đâu đó trên gương mặt Evelyn xen lẫn chút khó hiểu.
Sau một chuyến đi dài, tôi muốn ngồi nghỉ và đọc sách, nhưng Evelyn lại gợi ý đi dạo trên bái biển cùng cô ấy. Ngay lập tức, tôi từ chối, nhưng sau đó tôi nghĩ “Cà tuần nay Evelyn đã phải ở đây một mình cùng bọn trẻ, bây giờ cô ấy chỉ muốn những phút giây riêng tư bên mình”. Nghĩ rồi, tôi đứng lên cùng cô ấy đi dạo dọc bờ biển trong khi bọn trẻ mải mê thả diều.
Và mọi việc cứ thế tiếp diễn. Hai tuần tôi không gọi điện đến công ty đầu tư ở phố Wall dù tôi làm giám đốc, thay vào đó, chúng tôi tới thảm viện bảo tàng (nơi mà trước đây tôi từng rất ghét đến). Tôi cố gắng không phàn nàn tiếng nào khi sự chuán bị của Evelyn khiến cả hai trẻ giờ hẹn hò ăn tối. Thư gián và hạnh phúc, đó là cảm giác mà tôi có được trong và sau kỳ nghỉ. Tôi tự hứa với mình rằng tôi không được quên rằng mình đang lựa chọn yêu thương.
Và một chuyện khá hài hước đã xảy đến với thử nghiệm của tôi. Cho đến bây giờ tôi và Evelyn vẫn còn bật cười khi nhớ về nó. Trong đêm cuối cùng ở nhà nghỉ, khi đang chuẩn bị đi ngủ thì Evelyn nhìn tôi, vẻ mặt đầy lo lắng.
- Chuyện gì vậy em? - Tôi hỏi cô ấy.
- Tom... - Evelyn nói, giọng đầy căng thẳng. - Anh có biết điều gì đang xảy đến với em không?
- Y em là sao?
- A,. .. thì về lần khám bệnh vài tuần trước... bác sĩ... Ông ấy có nói gì với anh vẻ em không?
Tom, anh thật tốt với em... có phải em sắp chết không?
Phải mất một phút chúng tôi cùng im lặng, sau đó, tôi phá lên cười.
- Không em yêu ạ! - Tồi nói rồi Ồm cô ấy vào lòng. - Em sẽ không chết. Chỉ là anh đang bắt đầu thực sự sống thôi!
- Tom Anderson