Túy Tỉnh Mại Thân

Chương 32

Phương gia, Phong gia, còn có chuyện Vô Song công tử, hỗn loạn một hồi sau đó liền  trở lại bình thường.

Xé xuống giấy trắng phủ trên đèn lồng, tửu phường đóng cửa lại được mở, rượu vẫn còn, chỉ là bóng dáng bận rộn đã thay đổi.

Lá thu bắt đầu rơi, đông tuyết tung bay, rồi sau đó lại một năm hoa lê phiêu hương hoa đào hồng diễm đi qua.

“Ôi ôi ôi, người kia, đừng có mãi ở đấy, mau đem cái này dọn dẹp đi, nhị thiếu gia trở về, thấy nó ở đó lại nghe thuyết giáo.”

Chủ tử xuất môn đã mấy tháng, nghe nói ngày mai sẽ trở lại, Sơ Cửu liên tục không ngừng dặn dò hạ nhân đem mọi thứ trong sân Phương nhị thiếu gia thu dọn sạch sẽ.

“Bình thường đều làm cái gì, không phải cứ chờ ta về mới bắt đầu thu dọn.”

Thanh âm trầm thấp có y răn dạy từ phía sau vang lên, động tác Sơ Cửu cứng đờ, sống lưng đổ mồ hôi lạnh, quay đầu toét miệng cười làm lành, “Nhị thiếu gia, ngài không phải nói ngày mai mới về sao?”

Phương Kính Tai đem bao quần áo trong tay ném vào người Sơ Cửu một cái, “Ta chính là nhanh chóng muốn hôm nay về thấy ngươi luốn cuống tay chân.”

“Nhị thiếu gia, chúng ta cũng không lười biếng, đều không phải ngài dặn dò, trong lúc ngài không ở đây không thể tùy ý ra vào viện của ngươi, không thể tùy ý động vào cái gì đó, không thể…” Sơ Cửu theo Phương Kính Tai vào cửa, còn vừa kiếm cớ giải vây cho mình.


Phương Kính Tai vừa về đến nhà, liền hướng thư phòng đi, trên án thư đắp đống sổ sách mấy tháng này.

“Gia, ngài đi trước nghỉ một lát, chút nữa rồi xem.”

Sơ Cửu bưng trà đến, đã thấy chủ tử còn chưa kịp tẩy một thân bụi bặm mệt mỏi đã ngồi sau án bắt đầu ghi chép.

Phương Kính Tai khoát tay áo, Sơ Cửu buông chén trà, biết điều lui qua một bên.

Thời gian mới vừa tiếp nhận Phương gia, ai cũng không tin Phương nhị thiếu gia có thể đem sinh ý lớn của Phương gia như vậy xử lý tốt, dồn dập khuyên Phương lão gia tử tự mình lui xuống, thế nhưng Phương lão gia tử cũng cự tuyệt hết thảy, còn nói, Phương gia có thể tồn tại, may mắn nhưng lại mất một mệnh.

Có lẽ là phương Nhị thiếu gia trời sinh phản cốt, thế nhân lại càng muốn xem  Phương gia xuống dốc, Phương Kính Tai lại càng không cho mấy người như nguyện.

Như vậy hơn một năm, có mưa gió, có gập ghềnh gian nan, Phương gia vẫn là giàu có một phương, Phương Kính Tai đem cách bào chế đào hoa nhưỡng cho tửu phường, sau đó không lâu, ‘tiếu xuân phong’ hương bay mười dặm truyền ra, mà mọi người nhắc đến Phương nhị thiếu gia thì cũng không còn khẩu khí giễu cợt như trước.

Rất nhiều chuyện phai đi, rất nhiều việc theo đó mà đền đáp lại, nhưng, luôn luôn có cái gì đó mắc lại ở chỗ sâu nhất trong ký ức, bấp bênh, vĩnh viễn không phai màu.


Trước linh vị Phương Hiếu Tai hương hoa quế cao cùng rượu nếp thoang thoảng, nhắc tới ‘tiếu xuân phong’, Phương Kính Tai chung quy cũng không khỏi thất thần, mà mọt khắc kia tâm tình tới nơi nào, ngay cả hắn cũng không biết…

Ước chừng một canh giờ, Phương Kính Tai đem sổ sách xem xét xong, buông sổ sách xuống hai vai có chút cứng nhắc, quay đầu lại, phát hiện Sơ Cửu dựa vào cửa há mồm ngủ say sưa. Phương Kính Tai bất giác buồn cười, nâng chung trà lên uống một ngụm, trà đã lạnh, vào miệng lại vẫn thơm nồng như cũ.

Tựa hồ nhớ tới cái gì, Phương Kính Tai chậm rãi mở nắp, nhưng thấy mau sắc nước trà trong trẻo, lá mầm vươn thẳng, chính là ‘kỳ thương’ thượng hạng, không khỏi hỏi, “Trà này, từ đâu đưa đến?”

Nghe thấy câu hỏi, Sơ Cửu giật mình một chút tỉnh lại, tỉnh còn chưa phan ứng kịp, Phương Kính Tai lại hỏi một lần, “Trà này từ cửa hàng nhà ai?”

“Ô, Nhị thiếu gia hỏi trà này hả…”

Sơ Cửu đi tới giúp Phương Kính Tai dọn dẹp án thư, vừa dọn vừa nói:

“Trà nhà chúng ta uống cho tới bây giờ đều không cần mua, Phong gia hằng năm đều tặng vài bánh trà, hơn nữa ai thích loại nào đêì rõ ràng. Cho lão gia chính là ‘ngân châm’, đại thiếu gia chính là ‘thiết quan âm’, Nhị thiếu gia cũng có, thế nhưng Nhị thiếu gia rất ít khi uống, thế nên cơ bản đều là cầm đi chiêu đãi khách nhân hoặc là tặng người khác.”

Phương Kính Tai buông chén trà, “Loại trà cho ta là loại gì?”


“Vũ tiền long tỉnh.’’

Phương Kính Tai chỉ cảm thấy dây cung trong lòng xúc động giật mình, đột nhiên nhớ đến cuộc đối thoại trên giường lần đó.

“Đây làm sao mà có?”

“Sao trà nên bị bỏng.”

“Đương gia ngay cả việc này cũng muốn làm?”

“Không, chỉ là ta tự mình muốn làm như thế… Bởi vì không thể nào gửi gắm, cho nên mới đem rình ý trút xuống loại chuyện này… Mong rằng một ngày kia khi hắn phân biệt được tốt xấu, có thể hiểu rõ.”

“Nghĩ không ra Phong đại lão gia lưu tình khắp chốn còn có một mặt không muốn người biết.”

“Chờ đến khi ngươi có người trong lòng liền sẽ minh bạch, cái loại thấy nhưng không thể chạm rất bất đắc dĩ.’’



Buôn bán Phương gia và Phong gia vẫn qua lại, chẳng qua là hai bên đều quen thuộc, thường thường chỉ qua hạ nhân nói là được. Từ ngày ấy ở bến tàu chia tay, hắn cũng thật lâu chưa gặp người nọ, lúc này lại là thời điểm thu trà xuân, đoán y hẳn là ở vườn trà Hàng Châu rồi.


“Nhị thiếu gia, sắc trời không còn sớm, ngài muốn dùng bữa trước hay là tắm rửa?”

“Ta ăn không vào, ngươi chuẩn bị cho ta chút nước nóng được rồi.” Nói xong đứng dậy, đi đến từ đường.

Trước đây đại ca tuy rằng bận rộn, nhưng hai huynh đệ vẫn thỉnh thoảng còn có thể nói lên hai câu, đùa giỡn một chút, mà nay, chỉ còn lại mình hắn, mới phát giác nguyên lai Phương Kính Tai ngay cả một người có thể nói chuyện cũng không có.

“Đại ca, ở bên kia có khỏe không?’’

Phương Kính Tai vừa nói, một bên dùng tay áo khẽ lau bài vị, thật giống như trước đây thường xuyên thay đại ca gỡ tóc mai.

“Phương gia hiện tại tốt lắm, tự ta cũng không nghĩ tới ‘tiếu xuân phong’ lại bán được nhiều như thế, mễ thương bên kia ta đều tự mình kiểm tra qua, cũng  giao phó xuống phía dưới thêm người để ngừa vạn nhất… Dù cho là xảy ra ngoài ý muốn, ta cũng liên hệ được mễ thương  những nơi khác, sẽ không giống năm ngoái như vậy…”

Thanh âm Phương Kính Tai càng nói càng nhỏ, “Có đố kị hay không? Đệ đệ ngươi hóa ra là người có khả năng như thế…”

Đông tác lau linh vị dừng lại, cái tên khắc trên tấm bài gỗ khiến người đau mắt, con ngươi Phương Kính Tai rũ xuống, chỉ nghe ‘lách tách’ một tiếng, âm thanh ngọc châu rơi xuống giòn tan, trên bàn gỗ một vệt nước đang tan.

Đè nén khóc khẽ, từ đường lại một hồi yên tĩnh.

“Ca… Kính Tai rất nhớ ngươi…”