Túy Tỉnh Mại Thân

Chương 20

Phương Kính Tai không nhớ mình ngủ khi nào, chỉ biết lúc tỉnh lại mặt trời đã lên cao, ánh sáng chiếu vào bên trong phòng có chút chói mắt.

Ngoại trừ mệt mỏi do miệt mài quá độ, thì trên người cũng không thấy có gì là không khỏe như đêm đầu tiên. Mà người kia không ở trong phòng.

Trận làm tình cuồng nhiệt đêm qua để trả nợ rõ ràng trước mắt, sau đó tẩy trừ hết mồ hôi làm cho cơ thể dính nhớp nháp. Trên cơ thể toàn vết tích xanh tím thể hiện vụ chơi đùa lộn xộn, sau đó tắm rửa toàn thân thơm tho sạch sẽ ôm nhau ngủ.

Hơi thở thổi tới bên tai mang theo hương trà nhàn nhạt, Phương Kính Tai đưa tay đặt lên tay đang khoác trên bụng của y, lần sờ vết chai trên tay y.

“Sao lại bị thế này?”

Tò mỏ hỏi, nếu nói là thời gian dài gảy bàn tính, cũng chỉ có chai đầu ngón tay.

“Xao trà lúc nóng thì bị.” Thanh âm sau khi phát tiết tình dục mang theo một chút lười biếng.

“Đương gia ngay việc này cũng muốn bắt chước?”


“…”

Người nọ im lặng một chút, sau đó đáp:

“Không, chỉ là ta muốn làm thôi.”

Ngừng lại một lúc, lại nói tiếp:

“Bởi vì không biết nhờ ai, cho nên mới đem tình cảm trút xuống việc này… mong muốn một ngày kia hắn biết phân biệt tốt xấu, có khả năng hiểu được.”

Phương Kính Tai cười ra tiếng:

“Không ngờ Phong đại lão gia lưu tình khắp chốn còn có một mặt không muốn người biết tới.”

“Chờ đến khi ngươi có người trong lòng liền sẽ hiểu. Cái loại thấy mà không chạm được bất đắc dĩ thế nào.”

“Lấy gia sản Phong gia các người, cùng với thế nhân đánh giá ngươi, ngươi còn sợ người khác không vừa ý mình sao?”

“Lời nói tuy là thế…”

Phong Nhược Trần không nói đoạn sau nữa, Phương Kính Tai cũng không lên tiếng. Mấy tháng trước quan hệ hai người chính là kiểu trên đường gặp thì gật đầu, giờ ngược lại cùng ngủ trên giường, đôi bên tựa vào nhau, Phương Kính Tai trái lại cũng không nghĩ có chỗ nào không thích hợp hay là xấu hổ. Quan hệ bọn họ bất quá chỉ là chủ nợ với con nợ, nhiều hơn nữa, hắn cũng không nghĩ ra được.

Khoác bộ quần áo đi ra gian ngoài, thấy Phong Nhược Trần đang ngồi trước bàn thẩm duyệt sổ sách, vẻ mặt mệt mỏi. Nhớ tới lần trước tỉnh lại, y cũng đang làm chuyện giống vậy. Phương Kính Tai đi tới, phát hiện thứ y đang xem lại là sổ sách của Phương gia, trong lòng không khỏi dâng lên một chút khác thường.


“Đây không phải là…”

Nghe tiếng, đối phương gác lại bút, ngẩng đầu, “Nếu là sợ ta mơ ước sản nghiệp Phương gia các ngươi, từ lúc ở Giang Ninh thì sẽ không cho ta chạm vào sổ sách.’’

Phương Kính Tai nhất thời không cãi lại được liền đỏ mặt.

Khóe miệng Phong Nhược Trần cong lên dịu dàng cười, mặt không mang một chút xấu xa nào:

“Ta chỉ thay ngươi sắp xếp lại sổ nợ một lần mà thôi…”

Nói, lật vào tờ, đưa tay chỉ cho hắn nhìn. Chỗ này, này và đây, là ta cố ý khoanh, Hiếu Tai huynh kiểm ta liếc mắt cái có thể nhìn ra, nhưng nếu một điểm nhầm lẫn cũng không có, ngực lại sẽ làm hắn nghi ngờ.”

“Ngươi ngay cả cái này cũng nghĩ đến rồi.”

“Đại ca ngươi làm chuyện này còn muốn tỉ mỉ hơn ta, lúc đó mới vừa tiếp nhận Phong gia, ta còn học được không ít thứ từ hắn.”

Phong Nhược Trần nói, trong mắt không chút nào che giấu một tia kính ý .


Phương Kính Tai nhận lấy sổ sách, do dự xem nên hay không nói tiếng cảm ơn, nhưng cuối cùng lại không nói ra.

“Ta phải ở nơi này đến khi thu xong trà xuân, thời gian ngươi ra ngoài cũng không ngắn, tuy rằng ta phái người đưa tin cho Hiếu Tai huynh nói ngươi đang ở chỗ ta, nhưng vẫn là sớm trở lại đỡ cho đại ca ngươi cùng phụ thân mong nhớ.”

Nghe được y muốn cho mình về trước, ngực Phương Kính Tai có chút tư vị không nói ra được, những ngày qua hai người luôn ở chung một chỗ, phần lớn thời gian là chành chọe hơn thua nhau, thi thoảng cũng có lúc ngừng quấy rối.

Phương Kính Tai nghĩ, nếu như thế nhân không phải đem hắn thành đá dỏm, lấy y làm mỹ ngọc, có lẽ mình sẽ không đi chú ý y, có lẽ bọn họ có thể trở thành bạn nhậu.:))

Ngày đó rời khỏi Hàng Châu, Phương Kính Tai bỏ lại một thân bận rộn đưa hắn ra bến tàu.

Gió sông quất vào mặt, người nọ đứng chắp tay, vạt áo bồng bềnh, rất là tiêu sái.

Phương Kính Tai đứng ở đuôi thuyền nhìn bến tàu cách mình càng ngày càng xa, bỗng nhiên cảm thấy, mình cũng không phải rất ghét Phong Nhược Trần.