Tuy Rằng Người Đã Tẩy Trắng

Chương 6: Thay đổi suy nghĩ

Edit: Qiezi

Vân Bình không ngờ Tần Phượng Lai sẽ sắp xếp để y gặp Thẩm Ngộ. Thẩm Ngộ của Tích Tà Cung, y từng nghe qua. Thẩm Ngộ được xưng là tiện nhân thiên hạ, ý là người trong thiên hạ đều có thể coi khinh. Ân oán của Thẩm Ngộ và trang chủ của Phi Điệp Sơn Trang – Ngụy Càn Khôn luôn là đề tài trà dư tửu hậu của mọi người.

Lúc nhìn thấy Thẩm Ngộ, y không ngờ người trước mắt là hắn. Một bộ vân ti cẩm y, dáng người mảnh khảnh, mặt tựa bạch ngọc, tóc đen như mực. Hắn chắp tay đứng trong lương đình*, thong dong thưởng thức một hồ đầy sen, hoa sen được lá tôn lên càng thêm kiều diễm. Nhưng Vân Bình cảm thấy hồ sen này vẫn không tao nhã bằng người trước mặt.

(Lương đình: đình nghỉ mát)

Thẩm Ngộ thấy y tới, khẽ cười một tiếng, dường như tất cả nụ hoa đều nở rộ khắp trời, ánh trăng lấp lánh cũng không sáng bằng một phần vạn nụ cười này.

Trong giây lát, dường như Vân Bình mất đi năng lực ngôn ngữ, đầu óc trống rỗng. Mắt có thể thấy tay đang động, miệng đang mấp máy nhưng lại không hiểu đối phương đang nói gì. Qua rất lâu sau, y mới phản ứng được. Dường như đối phương đang ôm quyền chào hỏi y, về phần hắn nói cái gì thì y lại hoàn toàn không nghĩ ra.


Vân Bình đỏ mặt, cảm thấy xấu hổ không thôi.

Đối phương lại mỉm cười hiền lành, không chút khó chịu cất tiếng trong sáng rung động: “Tại hạ là Thẩm Ngộ.”

Cùng nói chuyện với Thẩm Ngộ, Vân Bình cảm thấy rất thoải mái. Trong lời nói của hắn tràn ngập ôn nhu săn sóc, Vân Bình không nghĩ ra sao có người có thể nhẫn tâm tổn thương người như vậy?

Từ trong miệng Thẩm Ngộ, Vân Bình đã biết vì sao Tần Phượng Lai sắp xếp Thẩm Ngộ tới gặp y. Hắn muốn Thẩm Ngộ từng trải qua đau khổ như y tới khuyên y. Vân Bình thật sự bội phục ‘dụng tâm lương khổ’ của Tần Phượng Lai.

Vân Bình hỏi Thẩm Ngộ vì sao dễ dàng tha thứ Ngụy Càn Khôn đã tổn thương hắn, Thẩm Ngộ cười khổ: “Nếu sống chết không bỏ qua, qua một thời gian mọi chuyện sẽ trở về quỹ đạo vốn có của nó, có lẽ đối phương sẽ cưới thê tử sinh con hoặc yêu người khác, còn không bằng ở bên cạnh hành hạ đối phương, để đối phương trả nợ cho những gì họ đã làm.”

Vân Bình thực sự không hiểu, nếu ở bên đối phương, lẽ nào thật sự có thể đảm bảo họ không cưới thê tử, sinh con hoặc yêu người khác? Một lần nữa chấp nhận đối phương, chẳng qua chỉ là nghe theo lời đối phương, đây là kiểu hình phạt gì? Kiểu hành hạ gì? Sự đau khổ mình phải chịu đựng phải vứt đi đâu?

Y nhìn ánh mắt Thẩm Ngộ như hố sâu thăm thẳm, trong lòng run lên.

Đằng Vân Nhai quả nhiên mây bay lượn lờ, không biết sâu bao nhiêu, phía dưới là như thế nào.

Vân Bình đứng trên vách đá, gió gào thét bên tai, bạch y bị gió thổi tung, như một con bướm không quá uyển chuyển theo gió bay đi. Hoa rơi từ vách đá, xoay tròn hướng về phía đáy vực.

Vân Bình bình tĩnh nhìn đáy vực, đột nhiên không chút do dự nhảy xuống.

“Đừng ——” Một tiếng thét lớn từ phía sau truyền đến, chỉ thấy một bóng dáng lóe lên, cũng nhảy xuống theo.

Kền kền phía dưới vách núi bay lòng vòng, kêu vang không ngớt.

Bất ngờ ở bên cạnh vách núi, một tấm lưới lớn bọc lấy hai người, Tần Phượng Lai há hốc mồm nhìn Vân Bình. Hắn cho rằng Vân Bình muốn tự sát, dưới tình thế cấp bách nên nhảy theo, lại không ngờ rằng phía dưới còn có một tấm lưới lớn, xem tình hình thì đã chuẩn bị nhiều năm. Nói như vậy, Vân Bình đã sớm lên kế hoạch chạy trốn? Y cũng cố ý để hắn tới đây, cố ý để người khác biết y nhảy xuống vách núi. Nếu không phải ban đầu hắn dùng vị hôn thê và người nhà uy hiếp y không thể tự sát, nếu không phải hắn cũng nhảy xuống, có phải hắn sẽ cho rằng Vân Bình đã chết, sau đó vĩnh viễn không tìm được y trong biển người mênh mông?

Nghĩ tới đây, Tần Phượng Lai rùng mình, chảy đầy mồ hôi lạnh.

“Ai cho ngươi nhảy theo?” Giọng nói thanh thúy dễ nghe của Vân Bình vang lên, ánh mắt đen như mực dường như mang theo một tia ghét bỏ, nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên, mang theo một tia thân thiết.

Tần Phượng Lai tim đập ‘thình thịch’ điên cuồng, cổ họng như cứng lại, cả khuôn mặt tuấn lãng đỏ bừng.

Lúc này hắn chỉ muốn ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, vui mừng từ trong lòng tràn ra.

“Vân, Vân Bình, ngươi… Ngươi…”

“Ngươi cái gì mà ngươi? Từ khi nào ngươi đường đường là minh chủ Phong Vân Hội lại nói năng lắp bắp như thế?”

Tần Phượng Lai kích động nắm tay Vân Bình: “Vân Bình, ngươi tin ta, sau này ta sẽ không phụ ngươi.”

Vân Bình lặng lẽ nhìn tay Tần Phượng Lai đang nắm tay mình, một lúc sau mới nhẹ nhàng cười: “Ta tin ngươi.”

Tần Phượng Lai cảm thấy không có thời khắc nào đẹp như thời khắc này, hắn kích động nói không nên lời, lệ nóng doanh tròng, chỉ biết nắm chặt tay đối phương, lại ôm đối phương thật chặt.

Hắn quá kích động quá vui sướng nên hoàn toàn không chú ý tới kỳ lạ trong nụ cười của Vân Bình.