“Lão bá, xin hỏi đến Phượng Hoàng sơn trang còn xa không?”
“Không xa, thấy ngọn núi phía trước không? Ngay chân núi.”
“Đa tạ.”
Luyện Vô Thương ngẩng đầu, thấy một ngọn núi chạy dài phía trước, thật sự là không xa. Hai hàng lông mày giãn ra, lộ một tia vui mừng.
Lăng Liệt, ta tới tìm ngươi, ngươi thấy ta liệu có cao hứng không?
Trong vui mừng còn có vài phần sợ hãi mạc danh kỳ diệu, y lo sợ đi về phía trước. Mấy ngày trước gấp rút lên đường thì hận không thể lập tức đến, lúc này đến gần, lại mong đi chậm một chút.
“Ngươi xem, đó không phải là chuẩn cô gia (đại khái là chỉ con rể) của Phượng Hoàng sơn trang sao? Ta thấy cũng rất bình thường.”
“Niếp tiểu thư nhà Niếp trang chủ người ta thấy được là được, ta thấy ngươi ngược lại tỏ ra nhân tài, đáng tiếc người ta chướng mắt.”
“Hừ, ngươi nói hắn thật có bản lĩnh? Niếp trang chủ là vì giao tình giữa hai nhà, không thì ai muốn đem nữ nhi gả cho một phế vật không có võ công!”
“Nhỏ giọng chút, đừng để hắn nghe được.”
Tiếng thì thào bay vào tai Luyện Vô Thương, trong lòng y khẽ động, “Chuẩn cô gia của Phượng Hoàng sơn trang” chẳng lẽ là chỉ Lăng Liệt? Chậm quay đầu, ánh mắt chạm phải một cảnh tượng liền chấn động toàn thân, giống như bị định thân pháp giữ chặt, không cách nào động đậy.
Trên phố đang có một đoàn xe ngựa chậm rãi đi qua, đi đầu là hai nam tử. Nguời bên trái ngoài ba mươi, cưỡi trên một con hắc mã, vẻ mặt trầm ổn, khí thế phi phàm. Người trên trấn đều biết, hắn là đại đệ tử của Phượng Hoàng sơn trang Tả Chấn Thanh. Bên phải là một bạch y mỹ thiếu niên cưỡi trên bạch mã, mày kiếm mắt sáng, chính là con rể trong truyền thuyết của Phượng Hoàng sơn trang, là Lăng Liệt mà Luyện Vô Thương khổ sở tìm kiếm!
Lần này gặp lại thực quá ngẫu nhiên, trong lòng Luyện Vô Thương tuy có thiên ngôn vạn ngữ, lúc này ngay cả gọi hắn một tiếng cũng không thể, chỉ ngây ngốc đứng đó.
Một số tiểu thương thường làm ăn với Phượng Hoàng sơn trang nhao nhao chào hỏi hai người, Tả Chấn Thanh mỉm cười ứng phó, quay đầu nhìn Lăng Liệt: “Lăng sư đệ, dọc đường bôn ba, cực khổ cho ngươi. Bất quá ngươi là con rể của sư phụ, sinh ý trong trang sau này đều do ngươi quản lý, đương nhiên phải tìm hiểu trước một phen.”
Lăng Liệt khách khí cười cười: “Đại sư huynh nói quá, đại sư huynh tháo vát giỏi giang, Niếp bá phụ để ta đi theo cạnh ngươi bất quá là học vài thứ mà thôi, sinh ý này đương nhiên vẫn giao cho đại sư huynh là thoả đáng nhất.” Vẻ mặt khiêm tốn, lời nói thận trọng, Lăng Liệt kiêu ngạo năm đó, đã không còn nữa.
“Ngươi còn gọi ‘bá phụ’ cái gì? Sớm nên đổi gọi nhạc phụ đi.”
Mặt Lăng Liệt đỏ lên: “Đại sư huynh lại đùa ta rồi.”
Thanh âm bọn họ đối thoại rất thấp, thế nhưng Luyện Vô Thương nghe vào tai lại giống như tiếng sấm, lỗ tai ù ù, cả người suýt nữa đứng không vững. Cơn ác mộng bám lấy mình lâu nay, đã trở thành sự thật!
“Đại sư huynh, ngươi chờ ta một lát.” Lăng Liệt thấy bên đường có hàng bán tơ lụa, dừng ngựa lại.
Tả Chấn Thanh nói: “Ha, mua vải cho tiểu sư muội sao? Thật là quan tâm.” Vung tay ý bảo đoàn người dừng lại, mỉm cười nhìn Lăng Liệt bước về phía cửa hàng tơ lụa. Đột nhiên, trước mắt hiện lên một đạo ngân quang, hắn biến sắc, la lên: “Coi chừng!”
Ngân quang là hướng về phía Lăng Liệt, lúc này hắn đã đi rất xa, xa đến mức Tả Chấn Thanh không kịp cứu!
Nghe được cảnh báo, Lăng Liệt kinh ngạc quay đầu lại, ngân quang nhắm thẳng cổ họng hắn!
“Cẩn thận!” Luyện Vô Thương không chút nghĩ ngợi, phi thân lên, đón lấy mũi tên, theo thói quen đem Lăng Liệt bảo hộ phía sau.
“Đa tạ đã…”
Bốn mắt nhìn nhau, Lăng Liệt thấy rõ diện mạo người đến, hai mắt bỗng mở lớn, cả người giống như cứng lại.
Lăng Liệt, là ta, ngươi không nhận ra ta sao?
Ta đã trở về, sống sót quay về tìm ngươi! Ta từng vô số lần đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết, nhưng vẫn còn sống, bởi vì ta luyến tiếc ngươi, không nỡ để ngươi một mình còn sống bị người khi dễ!
Ngươi vì sao không nói lời nào? Dung mạo ta thay đổi sao? Ngươi không nhận ra ta sao?
Hai người cứ như vậy im lặng không nói gì. Luyện Vô Thương nín thở, chờ Lăng Liệt nhận ra y, gọi y một tiếng “Vô Thương”. Chớp mắt ngắn ngủi này, lại tựa như nghìn năm.
“Lăng sư đệ, ngươi không sao chứ.” Tả Chấn Thanh tìm khắp nơi không được hung thủ, lúc này mới chạy đến bên cạnh Lăng Liệt, nghĩ thầm may mà có người ra tay cứu giúp, không thì Lăng Liệt bị thương trong tay mình, sư phụ sẽ không vui. Người cứu Lăng Liệt là một người lạ, thân thủ không tệ, chỉ là vì sao hắn lại cảm thấy bầu không khí giữa hai người này có chút kỳ quái chứ? Nhịn không được hỏi: “Các ngươi biết nhau?”
“A”. Lăng Liệt phục hồi lại tinh thần, thu lại ánh mắt, “Không, chúng ta… chưa bao giờ gặp qua.”
—
Sơn tăng bất giải sổ giáp tử, nhất diệp lạc tri thiên hạ thu(1
Luyện Vô Thương nhặt một chiếc lá rụng, đặt trong lòng bàn tay. Lá cây đã khô héo biến vàng, khẽ chạm, sẽ vỡ vụn. Nhìn những vết rạn trên lá, lòng Luyện Vô Thương bất chợt xao động.
Trước mắt y, gạch hồng ngói xanh, kéo dài hơn mười dặm, đây là Phượng Hoàng sơn trang đỉnh đỉnh đại danh. Y mờ mịt đứng đó, không biết nên làm gì tiếp bây giờ.
Y vẫn không thể tin được, Lăng Liệt lại quên y!
Sẽ không, Lăng Liệt không nhận y, nhất định là có khổ tâm gì đó, nhất định! Thầm nắm chặt quyền, Luyện Vô Thương một lần nữa tự nói với chính mình như vậy.
“Vô Thương!” Phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vàng. Luyện Vô Thương chưa quay đầu lại đã bị gắt gao ôm vào một lồng ngực ấm áp. Vẫn là hơi thở quen thuộc kia, chỉ là càng thêm phóng khoáng, càng thêm khoẻ mạnh hữu lực.
“Ngươi vẫn còn sống, thật tốt quá! Ta cứ tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại ngươi, ta tưởng rằng…” Ngữ thanh Lăng Liệt nghẹn ngào, câu kế tiếp liền nói không nên lời, hai tay lại ôm càng thêm thặt, dường như muốn đem đối phương khảm nhập vào thân thể mình.
“Đứa ngốc, đừng khóc.” Luyện Vô Thương tựa như an ủi vỗ lưng Lăng Liệt, trong lòng buồn vui lẫn lộn. Có thể sống gặp lại, thật tốt; Lăng Liệt không quên mình, thật tốt; tất cả đều không thay đổi, thật tốt!
Vui sướng giống như thuỷ triều mạnh mẽ tràn vào lồng ngực, khuấy động nỗi lòng, Luyện Vô Thương từ xưa đến nay luôn nội liễm cũng không khỏi nói ra tâm ý. “Vừa nãy trên trấn, ngươi không chịu nhận ta, ta còn tưởng rằng ngươi không để ý đến ta chứ, trong lòng rất sợ hãi. Lăng Liệt, một năm nay ngươi thế nào? Ta ngày ngày nhớ ngươi, lo lắng cho ngươi.”
Chỉ cảm thấy thân thể Lăng Liệt chợt cứng đờ, sau đó mình bị đẩy ra. Luyện Vô Thương ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Lăng Liệt: “Sao vậy?”
Ánh mắt hai người chạm nhau, Lăng Liệt thật giống như bị kim đâm, con mắt nhảy mạnh một cái, rất nhanh cúi đầu.
Dự cảm bất lành xẹt qua trong lòng, Luyện Vô Thương minh bạch chuyện gì, sắc mặt càng tái nhợt.
Hai người đều không nói lời nào, không khí trầm tĩnh đến mức dường như có thể nghe được tiếng lá rụng.
Hồi lâu, Lăng Liệt thăm dò, nhẹ giọng nói: “Vô Thương… có chút chuyện ta phải nói với ngươi.”
Trong lòng Luyện Vô Thương rùng mình: “Ngươi nói đi.”
“Ta… và Uyển Dao, chính là nữ nhi của Niếp trang chủ hứa hôn, ngày kết hôn là cuối tháng này.” Lăng Liệt cúi thấp đầu, không biết là không dám nhìn y, hay không nỡ nhìn y.
Mặc dù tin này đã vô số lần được chứng thực, nhưng nghe từ miệng Lăng Liệt, Luyện Vô Thương vẫn cảm thấy choáng.
Chỉ nghe Lăng Liệt nói: “Niếp trang chủ cứu ta từ tay Nhâm Tự Tại, có ơn tái sinh với ta, ông đích thân đề nghị kết thông gia với ta, không thể không đáp ứng. Quan trọng hơn là, ta… yêu Uyển Dao!”
Ta yêu Uyển Dao!
Ta thì sao? Lăng Liệt, những gì ngươi đã nói đều quên rồi sao? Rõ ràng chỉ là bốn chữ vô cùng đơn giản, Luyện Vô Thương nhất thời lại không tiếp nhận được.
“Vô Thương, ta trước đây không hiểu chuyện, gây cho ngươi không ít phiền toái, đều bắt ngươi chăm lo cho ta, trong lòng rất áy náy.” Câu kế tiếp có chút khó khăn, Lăng Liệt liếm đôi môi khô khốc, “Khiến ta hối nhận chính là, nói với ngươi rất nhiều lời không nặng không nhẹ… Ngươi biết đó, ta khi đó bị mất võ công, tâm tình rất sa sút, ta đối với ngươi lúc đó tựa như người chết đuối vớ được cọc, ta cảm thấy mình thực sự không thể không có ngươi, tưởng rằng như vậy chính là yêu, kỳ thực… không phải! Ta đối với ngươi chỉ là quen ỷ lại, mãi đến khi gặp Uyển Dao, ta mới biết cái gì là tình yêu thật sự!”
Lăng Liệt, ngươi đang nói cái gì? Sao ta nghe không hiểu?
Luyện Vô Thương si ngốc nhìn Lăng Liệt, chỉ cảm thấy hai phiến môi của đối phương tựa như hai lưỡi dao sắc bén, hé ra ngậm lại, đã đem y đâm đến mình đầy thương tích.
Lỗ tai ong ong, y dường như lại quay về giãy giụa trong cơn ác mộng mỗi đêm, không thoát ra được.
Một tay đỡ lấy thân thể như lá vàng trước gió của y, trên mặt Lăng Liệt vừa lo lắng vừa ân cần: “Vô Thương, ngươi có sao không? Ta cũng không cố ý đả thương ngươi, cho dù không có tình yêu, ngươi vẫn là người quan trọng nhất với ta, ta không muốn nhìn ngươi khổ sở!”
Luyện Vô Thương trong lòng đau đớn nhìn khuôn mặt thanh niên tuấn mỹ của hắn, khẽ nói: “Ngươi cho tới giờ cũng chưa từng yêu ta, là ta tự mình hiểu sai, đúng không?” Lời này thật quen tai, hình như trước đây thật lâu cũng từng nói với một người khác.
Lăng Liệt do dự một chút, dường như hạ quyết tâm, gật đầu: “Là ta quá hồ đồ, đến giờ mới nhận rõ tâm ý của mình. Vô Thương, ngươi trách ta đi, muốn đánh muốn giết tuỳ ngươi.”
Đánh? Giết? Sao nỡ? Lăng Liệt a, ngươi có lẽ còn chưa minh bạch, ta tuyệt đối không nỡ đả thương một sợi lông của ngươi! Nhàn nhạt cười, nét cười kỳ ảo như mộng: “Ta sao lại trách ngươi? Rõ ràng là tự ta không tốt, lớn như vậy rồi, còn mơ mộng. Ngươi yên tâm, nghe ngươi nói ta đã tỉnh táo lại. Chuyện trước kia giữa chúng ta ngươi hãy quên đi, dù sao cũng đều là nam tử, những chuyện này cũng không tính là gì. Ta sẽ không trở lại quấy rầy ngươi, ngươi… tự mình bảo trọng!”
Đầu váng vất! Y tự nói với mình phải chịu đựng, không thể ngã xuống ở đây, không thể ngã xuống trước mặt Lăng Liệt!
“Vô Thương, ngươi muốn đi đâu? Ngươi nên trở về núi đi. Ngươi quá đơn thuần, giang hồ không thích hợp với ngươi.” Thấy thân hình y lảo đảo, Lăng Liệt lo lắng theo sau.
Ngươi đang đuổi ta đi sao? Ta đi, ngươi có thể an tâm thành thân, làm con rể Niếp gia. Ta lưu lại ngươi chướng mắt, đúng không?
Có lẽ ngươi nói rất đúng, người như ta, đến đâu cũng không được hoan nghênh, chỉ có quay về núi sống quãng đời còn lại mới là tốt nhất.
Chua chát cười, muốn nói gì đó, lại bị tiếng tiếng thiếu nữ hô hoán từ phương xa truyền đến ngắt lời.
“Lăng Liệt, Lăng Liệt!”
Nhìn khuôn mặt Lăng Liệt đột nhiên biến sắc, trong lòng Luyện Vô Thương tức khắc minh bạch. Đó hẳn là vị hôn thê yêu dấu của ngươi? Ngươi nhất định không muốn để nàng gặp ta, bởi vì ta, chỉ đại biểu cho một hồi ức đáng khinh bỉ không muốn để người ngoài biết! Khẽ đẩy: “Đi đi, người ta tìm ngươi đấy.” Lặng lẽ lui lại, đem thân ảnh mình biến mất giữa rừng cây.
Thiếu nữ kia chạy vội tới trước mặt, nhìn quanh: “Ngươi nói chuyện với ai, người nọ đâu?”
“Một người hỏi đường mà thôi, không cần để ý.” Lăng Liệt dùng giọng điệu thản nhiên nói ra, có vẻ không chút quan tâm, lại không biết đã đả thương tâm người khác! “Tìm ta có việc?”
“Là cha ta tìm ngươi, đi nhanh đi.”
“Được.”
Tiếng bước chân từ từ xa dần, Luyện Vô Thương từ sau gốc cây nhìn lại, thấy nửa khuôn mặt xinh đẹp, thân ảnh duyên dáng để lộ khí tứ thanh xuân, đi cùng một chỗ với Lăng Liệt, như minh châu mỹ ngọc, tôn lên vẻ rực rỡ của nhau.
Thật là một đôi bích nhân trời sinh!
Ngực như bị đánh mạnh một quyền, thà rằng cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không nghe. Đi thôi, trở về núi, Lăng Liệt nói không sai, đó mới là nơi chân chính thuộc về mình!
Lảo đà lảo đảo, không biết đã đi bao xa, trước mặt xuất hiện một người, mơ hồ có chút quen thuộc, nhưng đầu óc hỗn loạn sao cũng không nhớ nổi là ai.
“Vô Thương, ngươi sao vậy? Ta là Tiêu Dao đây?” Người nọ kêu lên, vẻ mặt lo lắng.
Tiêu Dao? Là ai? Chưa từng nghe qua. Y nhịn không được khoát khoát tay: “Ta không sao, đừng động vào ta.”
Gạt tay đối phương đang đỡ mình, lại đi vài bước, cổ họng đột nhiên hơi ngọt, một búng máu phun thẳng ra.
“Vô Thương!” Phía sau truyền đến một tiếng thét kinh hãi, y muốn nói với đối phương đừng lo, nhưng trước mắt tối sầm, liền cái gì cũng không biết.
── Vô Thương sư đệ, ta nghĩ là ngươi hiểu lầm, ta chỉ thấy ngươi cơ khổ vô y, mới đặc biệt quan tâm ngươi, về phần tư tình, đó là việc chưa từng có!
Vẻ mặt Lăng Vô Cữu, ôn hoà mà xa cách, lộ ra chút lạnh lùng, chút tàn khốc. Muốn níu hắn để hỏi rõ ràng, nhưng chớp mắt, khuôn mặt này lại biến thành Lăng Liệt.
── Vô Thương, xin lỗi, ta đối với ngươi chỉ là quen ỷ lại, mãi đến khi gặp Uyển Dao, ta mới biết được cái gì là tình yêu thực sự!
Vì sao? Vì sao các ngươi đều phải đối với ta như vậy? Ta làm sai cái gì?
Ngực như bị một khối đá lớn đập lên, huyết khí không ngừng cuồn cuộn, muốn hô, muốn gọi, nhưng hết lần này đến lần khác không nói nên lời, khó chịu đến suýt nữa muốn nổ tung.
── Thương nhi, ngươi thường ngày ôn hoà nhu thuận, sao lại có ý nghĩ trái với thiên lý luân thường như vậy? Vi sư ở nơi này không thể lưu ngươi lại, chỉ hy vọng ngươi không nên mê muội không tỉnh, bằng không, khó thoát khỏi bị trời phạt.
Đây là nghiêm phạt của ông trời đối với kẻ u mê không tỉnh ngộ như ta sao? Đúng không, sư phụ? Ta chỉ muốn giữa thế gian tìm một người thật tâm đối đãi với mình, chẳng lẽ đây cũng là sai lầm?
“Vô Thương, tỉnh tỉnh.”
Khăn mặt lạnh buốt đắp trên trán, giảm đi chút khô nóng, đầu óc hơi thanh tỉnh, giữa sương mù phảng phất có người khẽ gọi mình. Là ai? Y từ từ mở mắt.
“Ngươi cuối cùng cũng tỉnh lại!” Khuôn mặt trước mắt từ từ rõ nét, vẻ mặt vui mừng thành khẩn, “Đại phu nói, đêm nay nếu ngươi vẫn chưa tỉnh lại thì nguy to, may mà, ông trời phù hộ!”
Luyện Vô Thương ngơ ngác nhìn khuôn mặt quen thuộc, mơ hồ hỏi: “Tiêu Dao?”
Nhâm Tiêu Dao mỉm cười nói: “Đương nhiên là ta, ngươi sẽ không phải ngay cả ta cũng không nhận ra chứ?”
“Ngươi không phải quay về Hàng Long Bảo sao?” Từ Hàng Long Bảo trở lại đây, ít nhất cũng phải một tháng, chẳng lẽ mình đã mê man lâu như vậy?
“Ta không quay về. Dọc đường chợt nhớ tới… đã quên cầm vài thứ, kết quả trở lại khách điếm thì thấy mảnh giấy của ngươi, ta lo lắng đi theo.” Lời này có chút không đúng, Nhâm Tiêu Dao là chợt nghĩ đến Luyện Vô Thương đáp ứng ở lại khách điếm, có lẽ chỉ là không muốn liên luỵ mình, sợ y một mình hành động, lúc này mới quay trở lại.
Luyện Vô Thương khẽ thở dài: “Ta lại liên luỵ ngươi!”
“Lấy giao tình giữa chúng ta, có cái gì liên luỵ với không liên luỵ?” Nhâm Tiêu Dao kỳ thực rất muốn nói, chỉ cần vì ngươi, ta cái gì cũng nguyện ý làm. Nhưng biết tình cảm của Luyện Vô Thương đối với Lăng Liệt sâu đậm tha thiết, lời như vậy sao có thể nói ra?
Lúc đó hắn một mạch tìm kiếm Luyện Vô Thương, cuối cùng ở phụ cận Phượng Hoàng sơn trang thấy người này thất hồn lạc phách, không cần đoán, nhất định là Lăng Liệt nói gì đó tuyệt tình tuyệt nghĩa, mới có thể khiến Vô Thương đau lòng gần chết như vậy.
Ngực rất đau, nếu như đổi lại là mình, sao nhẫn tâm để người thuần khiết trong sáng như thế này chịu nửa điểm thương tổn? Nhìn Vô Thương trằn trọc trên giường bệnh, trong lòng có một loại xung động, muốn đem tâm ý của mình nói thẳng cho y, cầu y quên đi Lăng Liệt!
Thế nhưng, không thể! Tâm tình Vô Thương bây giờ kích động như vậy, sao nhẫn tâm lại khiến y chịu thêm kích thích, thổ huyết lần nữa chứ?
“Đừng nghĩ nhiều, cách bình minh còn sớm, ngủ một lúc nữa đi.”
Luyện Vô Thương ngoan ngoãn nhắm mắt lại, hồi lâu, đột nhiên nói: “Tiêu Dao, ta muốn rời khỏi nơi này, một khắc cũng không muốn ở lại.”
“Cũng tốt, chờ thân thể ngươi tốt lên, chúng ta sẽ đi.”
Luyện Vô Thương thấp giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì, ngươi không muốn hỏi sao?”
Nhâm Tiêu Dao cười đến khoan dung: “Chờ ngươi muốn nói, tự nhiên sẽ cho ta biết.”
Luyện Vô Thương không nói gì, làm như đang ngủ. Qua hồi lâu, lại lẩm bẩm: “Người hiểu ta nhất, thuỷ chung là ngươi…” Thanh âm nhẹ giống như thở dài. Đêm thu rất lạnh. Từ phòng Luyện Vô Thương đi ra, thình lình một trận gió mát thổi đến, Nhâm Tiêu Dao không khỏi rùng mình.
“Ai?”
Một thân ảnh thanh sắc tinh tế xuất hiện dưới chòm Thần Nông, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt trắng hồng xinh đẹp của nàng, uyển chuyển thi lễ: “Liễu Thanh Y bái kiến Tiêu Dao công tử.”
“Là ngươi?” Nhâm Tiêu Dao rất nhanh liền nhận ra nàng là nữ sát thủ trong tổ chức “Đoạt phách” kia, mình từng hai lần tha mạng cho nàng, không ngờ còn dám đến đây. Thân hình vô thức che trước cửa, không cho nàng kinh động đến Luyện Vô Thương đang ngủ say. “Có chuyện phải làm sao?”
Liễu Thanh Y thản nhiên cười: “Công tử yên tâm, Thanh Y hai lần được công tử tha mạng, tuyệt không dám lại hãm hại công tử.”
Sát thủ cũng biết ân nghĩa? Nhâm Tiêu Dao nửa tin nửa ngờ: “Vậy ngươi đêm nay đến…”
“Là tới cảnh báo.”
“Cảnh báo? Lẽ nào có người muốn hại ta? Các ngươi từng bán mạng cho huynh trưởng ta, bất quá người đã chết, còn cần thiết sao?”
“Đương nhiên không phải.” Trên mặt Liễu Thanh Y hiện ra một tia khinh thường, “Nói ra thì không lọt tai, Nhâm Tự Tại mặc dù cũng xem như nhân vật có tiếng, nhưng muốn sai sử ‘Đoạt phách’, còn kém nhiều. Gã bất quá là để nguỵ trang mà thôi, sau lưng gã, còn có một nhân vật lợi hại hơn gấp bội.”
“Là ai?”
“Xin thứ cho Thanh Y không thể nói. Bất quá mục đích của người này chính là diệt trừ tận gốc Hàng Long Bảo, quyết không cho phép nó có cơ hội trở mình, cho nên tình cảnh của công tử cực kỳ nguy hiểm. Người này chưa biết công tử còn sống, nhưng tai mắt của gã rất nhiều, ta khuyên công tử nên mau chóng ly khai, cho dù công tử không sợ nguy hiểm, cũng phải lo lắng cho vị bằng hữu bên trong kia.”
Câu cuối cùng đã đâm trúng chỗ hiểm của Nhâm Tiêu Dao, kẻ đứng phía sau đương nhiên phải tra ra, nhưng quyết không thể để Vô Thương bị thương tổn.
Trước tiên phải đưa Vô Thương rời đi! Tâm đã quyết, ngẩng đầu cười: “Ngươi tiết lộ bí mật cho ta, không sợ bị trách phạt?”
Liễu Thanh Y ngẩn ra, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt u oán: “Quân đầu ngã dĩ mộc qua, ngã báo chi dĩ quỳnh cư, có gì không thể?” Khẽ nhảy rồi biến mất trong màn đêm.
Nhâm Tiêu Dao nghe vậy ngẩn người, nghĩ thầm thơ này dẫn ra thật chẳng ra làm sao, rõ ràng là một bài thơ bày tỏ tình yêu của nữ tử!
“Đầu ngã dĩ mộc qua, báo chi dĩ quỳnh cư, phỉ báo dã, vĩnh dĩ vi hảo dã.”(2) Khẽ ngâm hai câu này, trong lòng khẽ động, hắn dường như minh bạch cái gì đó, lập tức cười thư thái.
Ánh mắt hướng về gian phòng phía sau, Vô Thương, hảo hảo ngủ đi, có ta ở bên cạnh ngươi.
(1) Dịch: Hòa thượng trên núi không màng một giáp biến hóa, nhìn lá rụng biết trời đã sang thu (Đường nhân thi). Chỗ này thì mình không hiểu là tác giả chỉ đơn thuần dùng thơ để miêu tả cảnh vật hay còn ngụ ý nào khác:((
“Nhất diệp lạc tri thiên hạ thu” có hai cách hiểu:
(+) Chỉ cần nhìn một mảnh lá cây tàn tạ, biết mùa thu đã đến. Ý này có nghĩa là: dù chỉ xem xét một dấu hiệu rất nhỏ cũng có thể thấy xu hướng phát triển cũng như kết quả toàn bộ tình thế.
(++) Có lúc cũng tỉ dụ một mảnh lá cây điêu tàn, nhưng nhất cứ khăng khăng cho rằng toàn bộ trời thu đã tới, biểu thị giả tạo ý.