Tuý Hoa Ấm

Quyển 2 - Chương 13

Lảo đảo đi rất xa, trong lòng Nhâm Tiêu Dao kinh hãi, một chút cũng chưa bình tĩnh lại được. Ông trời ơi, hắn nhìn thấy gì? Vô Thương và Lăng Liệt, bọn họ… hôn nhau? Hai người bọn họ đều là nam tử mà!

Thói đời mặc dù xem thường nam phong, nhưng Nhâm Tiêu Dao du lịch nhiều năm, loại sự tình này không phải chưa từng thấy qua, huống chi hắn từ lâu đã biết đoạn tình cũ của Luyện Vô Thương. Nhưng vì sao, một khi cảnh tượng kia xuất hiện rõ ràng trước mắt, hắn lại gần như không khống chế được bản thân!

Càng làm hắn hoảng sợ hơn chính là, tâm vì cái gì lại mơ hồ đau đớn? Lúc chứng kiến Luyện Vô Thương ngoan ngoãn dựa vào ngực Lăng Liệt, ngực hắn giống như bị tảng đá lớn đập vào, gần như không thở nổi, miệng đầy cay đắng!

Bừng tỉnh đại ngộ, hoá ra hắn đã sớm yêu Vô Thương!

Từ lần đầu tiên gặp mặt, đã bị đôi mắt kiền tịnh kia hấp dẫn, đây là điều mà hắn đi lại lâu trên giang hồ chưa từng thấy qua. Từ từ phát hiện, người này lãnh đạm kiên cường, nhưng đáy lòng lại thống khổ cô đơn như vậy, đặc biệt sự yếu đuối như ẩn như hiện nơi mi gian, càng gắt gao nắm lấy tâm hắn, bất tri bất giác dẫn dắt ánh mắt hắn…

Muốn làm chút gì đó cho Vô Thương, muốn nhìn y cười, muốn xoa dịu đau đớn của y, để y sống vui vẻ ── đây chính là tâm nguyện lớn nhất của mình. Nhưng tâm nguyện này lại chỉ kẻ khác mới có thể làm được.

Vô Thương, đây là lựa chọn của ngươi sao? Chỉ người này mới có thể mở ra cánh cửa tâm hồn luôn đóng chặt của ngươi, ngươi đối với hắn yêu mến không thể dứt, hoá ra đều là vì tình?

Nếu như vậy, ta không có gì để nói thêm nữa!

Ta… chỉ muốn nhìn ngươi cười mà thôi. Chỉ vậy mà thôi!

Mộ địa của Hạo Thiên Môn được xây dựng trên một bãi đất cách Thiên Môn cung hai mươi dặm. Lưng dựa vào dãy núi, nhìn xuống, là một con sông bắt nguồn từ xa. Trên dưới là hổ long chi tương, địa khí chi thịnh.

Mộ viên chiếm chỗ đất rất rộng, mặt đông là mười hai đại tổ tiên Tây Môn thị, lưng tựa núi mặt hướng sông, xếp thành một hàng. Phía tây là hơn mười ngôi mộ mới, xây dựng hết sức đơn giản, đó là do Lăng Liệt lần trước đến lập mộ cho phụ mẫu thúc bá đã chết.

“Mộ ngoại công ở chỗ này.”


Lăng Liệt đưa bọn họ đi tới trước một ngôi mộ. Đây là nơi kỳ nhân cái thế Tây Môn Hải Thiên một tay sáng lập Hạo Thiên Môn, được ca tụng là “võ lâm thần thoại” an nghỉ. Nó cách xa những phần mộ khác, quy mô cũng lớn hơn rất nhiều, cũng như chủ nhân của nó, ngạo thị quần hùng, tuyệt thế vô song.

Phần mộ được xây bởi đá rất kiên cố, đặc biệt nhất chính là trước mộ có một cái bệ được lát bằng đá cẩm thạch rộng một trượng vuông (tương đương 11,11m2), trước bia không xa là một chỗ hơi lõm xuống, đó là nơi để người ta quỳ lạy.

Luyện Vô Thương vươn tay chạm vào tên sư phụ trên văn bia, thấp giọng nói: “Sư phụ, Vô Thương đến thăm người.”

Trong chốc lát, giọng nói dáng điệu, sự ân cần dạy dỗ của sư phụ như vang vọng bên tai, như xuất hiện trước mắt. Hai gối mềm nhũn, y quỳ rạp xuống đất, rất tự nhiên quỳ lên chỗ lõm, cúi người xuống dập đầu liên tục.

Sư phụ, Vô Thương bất hiếu, không thể gặp người lần cuối.

Người nuôi lớn Vô Thương, dạy con võ công lý nghĩa, không khác gì cha đẻ. Vô Thương không những không thể báo đáp ơn dạy dỗ, ngược lại còn khiến sư môn hổ thẹn… là Vô Thương có lỗi với sư phụ!

Vô Thương vốn không có mặt mũi nào gặp người, chỉ mong sư phụ biết, tất cả đều là tội nghiệt của Vô Thương, chỉ trách phạt một mình Vô Thương, nghìn vạn lần không nên trách cứ Lăng Liệt…

“Được rồi, Vô Thương. Ngoại công thấy ngươi đau lòng như vậy, nhất định sẽ không trách ngươi.”

“Không sai, đứng dậy đi.”

Lăng Liệt và Nhâm Tiêu Dao đứng ở một bên, thấy trán y đã chảy máu mà vẫn không chịu dừng lại nên vội vàng khuyên giải.

Nhâm Tiêu Dao thấy trên mặt đất loang lổ vết máu, trong lòng buồn bã, có thể biết, cảm giác tội lỗi Luyện Vô Thương vẫn giấu trong lòng rất sâu đậm! Đột nhiên ánh mắt hắn loé lên, tập trung nhìn hoa văn trên đá cẩm thạch, la lên: “Các ngươi xem, đường vân trên tảng đá này rất kỳ quái, hình như… là chữ!”


Lăng Liệt đỡ lấy Luyện Vô Thương, cùng nhìn, quả nhiên thấy trên đá có chữ viết. Chỉ vì khắc rất nông, mà bản thân đá cẩm thạch lại có hoa văn, cho nên nếu không nằm sấp trên mặt đất nhìn kỹ, rất khó phát hiện.

“Nhất nhất, nhị tam, tứ lục… thập cửu” Lăng Liệt đọc từng chữ một, “Có ý tứ gì?”

Nhâm Tiêu Dao suy nghĩ một chút, thình lình đi qua, đánh một chưởng trên viên gạch đầu tiên của hàng gạch thứ nhất, lại đánh một chưởng trên viên gạch thứ ba của hàng thứ hai, thẳng đến viên gạch thứ chín của hàng cuối cùng.

Chưởng cuối cùng đánh xuống, thì nghe tiếng ầm ầm vang lên, mặt đất rung động, ba người lảo đảo suýt ngã, quay đầu nhìn lên, phần mộ kia cư nhiên mở ra!

Biến hoá này thực sự bất ngờ, ba người đều mục trừng khẩu ngốc. Sửng sốt, Lăng Liệt nhảy dựng lên: “Hoá ra kho báu còn có chốt mở, thảo nào ta tìm không được!”

Nhâm Tiêu Dao lẩm bẩm: “Quả nhiên cao minh. Chỉ có quỳ gối hành lễ mới có thể thấy những chữ này, mà chịu hành lễ tất nhiên đều là người của Hạo Thiên Môn, người ngoài một lòng tìm kho báu nhất định sẽ không dập đầu trước bia mộ.”

“Không sai.” Lăng Liệt cầm tay Luyện Vô Thương, “Vô Thương, may nhờ có ngươi.”

“Đúng vậy, may nhờ có các ngươi!”

Thanh âm lạnh lùng chen vào, ba người đều cả kinh.

“Là ai?”


Phía sau hơn mười ngôi mộ ở phía tây, đột nhiên xuất hiện vô số bóng người, chậm rãi hướng về phía bọn họ, tạo thành vòng vây.

“Là ngươi!” Lăng Liệt thấy người dẫn đầu, sắc mặt liền thay đổi. Người này chính là Nhâm bảo chủ mới của Hàng Long Bảo Nhâm Tự Tại!

“Sao không thể là ta?” Nhâm Tự Tại cười lạnh, “Các ngươi thật cho rằng đơn giản như vậy là có thể thoát khỏi Hàng Long Bảo?”

Người so với Lăng Liệt càng giật mình hơn là Nhâm Tiêu Dao, hắn tiến lên một bước: “Đại ca…”

Trong mắt Nhâm Tự Tại hiện lên một tia xảo quyệt, cười nói: “Nhị đệ, vất vả cho ngươi. Nhờ có ngươi dùng khổ nhục kế lừa gạt tín nhiệm của bọn chúng, lại đưa bọn chúng tới đây, nếu không nhờ ngươi lưu lại ký hiệu dọc đường, ta sao thể đuổi theo. Chuyến này, phải nhớ kỹ công lao của ngươi.”

“Cái gì?” Nhâm Tiêu Dao ngẩn người, chợt minh bạch ý tứ của gã, sắc mặt trắng bệch!

Lăng Liệt nghiến răng nói; “Là ngươi gian tặc này!”

“Không phải…”

Nhâm Tự Tại quát: “Nhị đệ, ngươi còn không qua đây, chờ bọn chúng giết ngươi sao?”

Một câu nói ngược lại nhắc nhở Luyện Vô Thương, trường kiếm xuất vỏ.

      Vô Thương, ngươi không tin ta sao? Nhâm Tiêu Dao dùng ánh mắt hỏi.

Mặt Luyện Vô Thương trầm như nước: “Bản võ lâm chí kia là ngươi cầm tới?”

Nhâm Tiêu Dao đáp: “Không sai.”


“Hành tung của chúng ta bí mật như vậy, bọn họ còn có thể theo tới, ngươi giải thích thế nào?”

“Ta… không biết.”

Luyện Vô Thương giơ kiếm lên, điềm nhiên nói: “Ngươi còn gì để nói không?”

Sự tình cho tới bây giờ, tất cả nghi ngờ đều hướng về phía hắn, còn có thể nói gì được? Nhâm Tiêu Dao thở dài, nhắm mắt lại: “Ngươi ra tay đi.”

Lăng Liệt hét: “Vô Thương, ngươi còn do dự cái gì?”

“Được.”

Bạch quang loé lên, trường kiếm trong tay Luyện Vô Thương chém thẳng xuống! Lúc sắp chạm đến Nhâm Tiêu Dao, mũi kiếm đột nhiên chuyển hướng về phía Nhâm Tự Tại đang thầm cười khẩy bên cạnh.

“Ngươi làm gì thế?” Nhâm Tự Tại vội vàng tránh sang một bên, khó khăn lắm mới né được mũi kiếm, thế nhưng búi tóc dài lại không thể may mắn tránh khỏi, bị cắt thành hai đoạn. Gã vừa sợ vừa giận, toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Biến cố lần này bất ngờ khiến tất cả mọi người đều kinh hãi, Nhâm Tiêu Dao mở mắt, nhìn về phía Luyện Vô Thương.

Luyện Vô Thương một chiêu đã trúng, cũng không tiếp tục, trường kiếm hộ trước người Lăng Liệt. Vạt áo tung bay theo gió, phong độ vô song, khoé miệng y vẽ ra một nụ cười nhạt, lãnh đạm nói: “Đối với kẻ đi giá hoạ cho người khác, nên cho một bài học.”

Quay đầu nhìn Nhâm Tiêu Dao: “Ta tin ngươi.”

Không có lời nói dư thừa, chỉ là ba chữ vô cùng đơn giản, Nhâm Tiêu Dao nghe vào tai, trong lòng đột nhiên nóng lên. Lúc này, cho dù Luyện Vô Thương muốn hắn chết, hắn cũng tuyệt đối không nhíu mày!

Lăng Liệt giậm chân: “Ngươi không sợ lại là khổ nhục kế của hắn?” (ta chịu ko nổi rồi, ta muốn băm thằng này ra >””