Tửu Nương Tử Mạnh Mẽ

Chương 42: Xông vào ma giáo

Editor: VẠN HOA PHI VŨ

"Nhị ca! Nhị ca! Sao thế? Có phải mơ thấy nhị tẩu hay không?" Lam Thiếu Lăng vừa vào cửa, liền thấy Tống Ngạn Triệt nằm ở trên ghế tựa đầu giường, đầu đầy mồ hôi lạnh.

Hỏi Tống Ngạn Triệt như thế nào, Tống Ngạn Triệt chỉ nói là nằm mơ thấy Đường Cửu bị hành hạ rất nhiều, trong lòng nhớ thương không dứt, thì ra bất tri bất giác người phụ nữ điên này đã sớm đi vào đầu hắn, bây giờ hắn nghĩ đến nàng, nhớ nàng, lo lắng nàng, nhưng lại không cứu được nàng.

Nghĩ đi nghĩ lại, Tống Ngạn Triệt quyết định, không vào hang cọp, sao bắt được cọp con.

Đúng lúc Thượng Quan Hành tiến lên, báo cho Tống Ngạn Triệt và Lam Thiếu Lăng đã do thám biết chỗ ở của Đường Cửu, nàng bị Tần Mộ Sắc nhốt trong Ma Giáo. Thì ra là Tần Mộ Sắc là yêu nữ Ma Giáo, gương mặt Thượng Quan Hành đầy phẫn hận và vô tội, nếu không phải Tống Ngạn Triệt đã sớm đoán Thượng Quan Hành có dụng ý khác, sợ rằng thật sự tin đại ca này của hắn.

Lam Thiếu Lăng xưa nay đơn thuần, cũng không suy nghĩ nhiều, từ trước đến giờ lấy việc rảnh rỗi, lông bông cả ngày làm nguyên tắc cuộc đời. Từ trước tới nay đều là người ít suy, ít nghĩ, xảy ra nhiều chuyện như vậy, vẫn là không đoán được bộ mặt thật của Thượng Quan Hành. Còn coi Thượng Quan Hành thành đại ca tốt của mình.


Sau khi xảy ra nhiều chuyện liên tiếp như vậy, Tống Ngạn Triệt không đối chọi gay gắt với Thượng Quan Hành nữa. Cuồng loạn không giải quyết được vấn đề. Nếu Thượng Quan Hành không muốn vạch trần diện mạo thật của hắn trước mặt mình, vậy thì chứng minh trong mắt hắn Tống Ngạn Triệt vẫn còn giá trị lợi dụng, có lẽ là giá trị cuối cùng, hoặc là Thượng Quan Hành không nguyện ý để mình được hời như vậy, muốn dùng phương pháp tàn nhẫn hơn hành hạ hắn.

Rốt cuộc hắn là ai? Mấy ngày qua Tống Ngạn Triệt đã tự hỏi bản thân mình vấn đề này vô số lần? Thượng Quan Hành vắt óc tìm kế, muốn hại hắn nhà tan cửa nát, rốt cuộc giữa bọn họ có thâm thù đại hận như thế nào, khi cả khi lúc vạch trần chân tướng, khiến Tống Ngạn Triệt tuyệt đối không ngờ lại là thâm thù đại hận nước mất nhà tan, đại thù diệt quốc diệt chủng.

Kế hoạch Thượng Quan Hành báo thù Tống gia đã chuẩn bị tốt nhiều năm trước, sở dĩ hắn chậm chạp không ra tay là bởi vì hắn đang đợi, chờ đợi một người lớn lên, cũng chờ đợi mình ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn, cùng lúc đấy, hắn hi vọng người kia cũng mạnh mẽ như vậy.

Đường Cửu gả vào Tống gia không phải là chuyện tình cờ. Nàng bất ngờ nghĩ đến Dao Trì tiên, tất nhiên cũng là tình cờ. di.end;anl.eq/uyd,on Lúc Đường Cửu muốn tạo rượu hoa đào cực phẩm, chính là do Thượng Quan Hành len lén phái người tưới hương cho cây đào cả ngày lẫn đêm, mới khiến nàng có linh cảm.

Mà công việc tưới hoa đào vốn là người trong Ma Giáo làm, từ nhiều năm trước tới nay vẫn luân ẩn núp ở Đường gia, nhìn Đường Cửu từ từ lớn lên, từ khi còn là đứa bé nhỏ ôm trong ngực đến duyên dáng yêu kiều như bây giờ. Từ trước đến giờ Đường Cửu vẫn chưa từng rời khỏi tầm mắt của Ma Giáo.

Đường Cửu là công chúa của bọn họ, giống như giáo chủ, huyết mạch hoàng gia sau khi mất nước còn sống, Cao Xương há có thể cho phép công chúa chìm ngập giữa chúng sinh. Bọn họ muốn phục quốc, bọn họ cần lãnh tụ, trừ hoàng tử, bất kỳ thành viên hoàng thất đều phải gánh vác trách nhiệm tương ứng với bọn họ, đây là ý của Vạn trưởng lão, cũng là ý của toàn thể gia quyến của người đã chết ở nước Cao Xương, của ngàn vạn giáo chúng Ma Giáo.

Tống Ngạn Triệt giao mẫu thân cho Cốc thần y chăm sóc, phương diện làm ăn giao cho quản gia Ngô bá, nội vụ trong phủ giao cho nha hoàn Lục Liễu, rồi đi theo Thượng Quan Hành và Lam Thiếu Lăng tiến về hướng Ma Giáo. Hắn biết chuyến đi này nguy hiểm đáng sợ, chắc chắn là bẫy của Thượng Quan Hành, nhưng dù có là đầm rồng hang hổ hắn cũng muốn xông vào một lần.

Vốn không có ý định mang theo Lam Thiếu Lăng đi, nhưng Lam Thiếu Lăng nhất định muốn đi, hắn không ngăn được Lam Thiếu Lăng, lại không thể nói cho Lam Thiếu Lăng biết bộ mặt thật của Thượng Quan Hành, nếu không lấy tính cách của Lam Thiếu Lăng, ắt sẽ bứt dây động rừng. Căn bản Lam Thiếu Lăng không phải người biết giữ miệng. die.nd;anl/eq,uyd’on Nhưng chắc chắn chuyến đi này là cái bẫy cửu tử nhất sinh, có Lam Thiếu Lăng không biết chuyện cùng đi, gánh nặng trong bụng Tống Ngạn Triệt càng nặng hơn.


Hắn không thể để Lam Thiếu Lăng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, từ nhỏ Lăng đệ đẽ cùng hắn lớn lên, bọn họ thân như huynh đệ, về sau gặp được Thượng Quan Hành, cái người mới gặp mà như đã quen từ lâu, ba người bọn họ còn kết bái thành huynh đệ khác họ, lại không nghĩ rằng chính đại ca mà mình cực kì kính trọng lại là một kẻ mặt người dạ thú.

Ngày lên đường, đột nhiên Lịch Nhược Hải chạy tới, đột nhiên Lịch Nhược Hải ủ rũ, uể oải, say rượu tỉnh táo hơn rất nhiều, hắn nói cho Tống Ngạn Triệt rằng mình cũng muốn đi. Hắn muốn tìm Tần Mộ Sắc báo thù, muốn cứu Đường Cửu ra. Đường Cửu là muội muội của hắn, hắn không thể nhìn nàng tiếp tục bị giam chịu khổ ở Ma Giáo, còn có Tần Mộ Sắc, hắn muốn giết chết yêu nữ Tần Mộ Sắc này, báo thù rửa hận cho Tiêu Tuyết mến yêu.

Tống Ngạn Triệt biết mình không ngăn được Lịch Nhược Hải, cũng chỉ có thể để hắn theo. Tóm lại là có rất nhiều người người trợ giúp, nhưng mà chỉ sợ mục đích báo thù rửa hận của Lịch Nhược Hải khó có thể thực hiện, võ công của Tần Mộ Sắc xa hơn Lịch Nhược Hải rất nhiều.

Dù cho Lịch Nhược Hải là kỳ tài luyện võ, nhưng mà cũng chỉ theo sư phụ học võ công mấy tháng, sao có thể là đối thủ của Lạt thủ y tiên Tần Mộ Sắc, huống chi Tần Mộ Sắc xảo trá đa đoan, người có võ công cao hơn nàng cũng chưa đã thắng được nàng.

Khóe miệng Thượng Quan Hành khẽ nâng lên, nở nụ cười khát máu mà không ai dễ dàng phát hiện, mang theo Tống Ngạn Triệt, Lam Thiếu Lăng, Lịch Nhược Hải từng bước từng bước tiến về cái hố sâu hắn đào. Hắn há có thể không biết Tống Ngạn Triệt đã biết rõ hắn, chỉ là hắn đoán chắc chắn Tống Ngạn Triệt sẽ vì Đường Cửu mà đến, đây là trận cờ giữa hai huynh đệ bọn hắn, ai thua ai thắng? Ngày sau tự sẽ thấy rõ!

Một đường gập ghềnh, con người khói bếp cũng dần trở nên thưa thớt, càng đi tới mục đích, Tống Ngạn Triệt càng tán thưởng Thượng Quan Hành lại có thể tìm được nơi như vậy. die;nd’anl.eq/uyd=on Chỗ này cách kinh thành không xa, cũng không dễ bị người khác phát hiện, nơi bí mật như thế, quả thật khiến người ta nhìn mà than thở.

Trong thạch thất Ma Giáo đầy phong cách nghệ thuật kỳ lạ của nước khác, đang tiến hành một trận gào thét đánh nhau trước nay chưa có.

"Ngươi làm gì đấy, tại sao lại đánh ta?" Đường Cửu ôm cánh tay có cảm giác đau đớn âm ỷ, nhìn Tần Mộ Sắc mang ý xấu đến trước mắt, "Mụ già thối, ngươi là mụ già thối không biết xấu hổ, ngươi không có tính người, ngươi giết người như ma, ngươi là nữ ma đầu, tại sao ngươi lại đánh ta?"


Đối mặt trách mắng của Đường Cửu, Tần Mộ Sắc không đổi sắc mặt, chỉ nhìn chằm chằm Đường Cửu, khóe miệng nở một mỉm cười xấu xa. Nụ cười này rất giống Thượng Quan Hành, bên trong thạch thất u ám, Tần Mộ Sắc đạp bước chân quyến rũ, từng bước từng bước đi về phía Đường Cửu vẫn còn đang nằm bóp cánh tay trên đất, chỉ nghe Đường Cửu hét thảm một tiếng "A", liền không còn tiếng động nữa.

Đợi đến khi Đường Cửu tỉnh lại, nàng chỉ còn biết kêu cha gọi mẹ, "Má ơi! Đây là đâu à? Buông ta ra, cứu mạng! Các ngươi đừng tới, đại ca rắn tốt bụng, ta là người vô tội, các ngươi đừng cắn ta. Tần Mộ Sắc, ngươi sẽ không chết tử tế được, đồ nữ ma đầu ăn không nhả xương, dám giết bà, nói cho ngươi biết, nếu bà đây không chết, ra ngoài nhất định sẽ giết chết ngươi......"

Bị trói trên thập tự giá ở Vạn Xà quật còn có sức mắng chửi người, die’and.anle,q/uyd,on Tần Mộ Sắc rất bội phục với lòng can đảm của Đường Cửu, lúc này hẳn là nên tỉnh lại rồi ngất đi, ngất đi rồi tỉnh lại, giống như sợ tới mức chết đi sống lại ý?

"Không hỗ là công chúa nước Cao Xương chúng ta, can đảm hơn người." Người đang đứng sau lưng Tần Mộ Sắc chính là nữ tử mặc y sao xanh vàng chạm mặt với nàng hôm đó, nói chuyện lại cực kỳ không tôn trọng—— Linh Cơ.

Tần Mộ Sắc khẽ nghiêng đầu, khóe miệng nở nụ cười như anh túc đỏ rực: "Giáo chủ và đám người Tống Ngạn Triệt sắp đến, chúng ta đi thôi."

Linh Cơ gật đầu một cái, ngoái đầu nhìn lại Đường Cửu vẫn còn không ngừng chửi mắng ở trong Vạn Xà quật một cái, cười rất quyến riux, theo Tần Mộ Sắc ra ngoài.

Đường Cửu nhổ nước miếng, vội vã cuống cuồng nhìn đống rắn bò qua bò lại bên cạnh. Tuy nói bò qua bò lại bên mình, nhưng cũng không cắn nàng, vừa nghiêng đầu, "Má ơi!" Đường Cửu nhìn thấy một con rắn đang nằm trên cây thập tự giá mà mình bị, đang thưởng thức lông mi nàng ở khoảng cách gần: "Hừm hừ...... Ríu rít anh......"

Đường Cửu cảm thấy rất muốn chết luôn, chứng sợ hãi sự đông đúc cũng sắp phát tác, đám rắn bò qua bò lại trước mắt nói ít cũng có mấy vạn con. Tần Mộ Sắc này muốn làm gì, cũng chỉ là giết người, rảnh rỗi thì tới đánh nàng, đánh nàng cũng thôi đi, tại sao còn nhốt nàng ở nơi đáng sợ nhưu vậy, "Cứu mạng ~! Cứu mạng —— a ~!......"


Biết rõ gọi cứu mạng không được, nhưng Đường Cửu vẫn không nhịn được kêu cứu mạng, nàng đang mong đợi cái gì? Đang mong đợi Tống Ngạn Triệt tới cứu nàng sao? Tuy rằng Tống Ngạn Triệt không phải con ma bệnh, nhưng sao có thể tìm được đến cái nơi quái quỷ này? Die;nd/anl,eqơuyd/on Huống chi mẹ chồng và Tiêu Tuyết đều chết trong tay Tần Mộ Sắc, cha hắn cũng chính là sư phụ hắn cũng đã chết, chỉ sợ hiện tại Tống Ngạn Triệt đã sớm điên mất, không biết hiện giờ hắn sống như thế nào?

Sống như thế nào, thiếu chút nữa là vạn tên xuyên tim, vừa vào cửa chính Ma Giáo, cửa chính Ma Giáo chính là một sơn động tầm thường, tận cùng sơn động có một khối đá đặt chìm, xoay tảng đá, liền mở ra cửa chính đi đên Ma Giáo.

Càng đi đường là rộng, sau đó không biết đã động phải cơ quan nào, vạn tên cùng bắn, vì vậy mọi người ngữ kiếm tránh tên, may quá, suýt chút nữa thì bị đâm thành tổ ong vò vẽ rồi. Tống Ngạn Triệt lấy trường kiếm bay về phía bánh răng cơ quan, chặn lại cơ quan khiến vạn tên cùng bắn, mới cứu được. Cũng vì vậy mà hắn mà mất binh khí, hắn sớm đã có chuẩn bị, mang thêm một bội kiếm có thể co duỗi.

Tống Ngạn Triệt nhặt mấy cây mũi tên nhọn từ trên mặt đất lên, lấy mảnh vải buộc chúng lại với nhau, bỏ vào bên trong bánh răng cơ quan, thay thế kiếm co dãn, lại tiếp tục lấy kiếm co dãn của mình ra.

Lam Thiếu Lăng nhìn "Lông gà lệnh tiễn" đầy đất, thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, từng ấy năm tới nay, tình huống nguy hiểm như vậy vẫn là gặp lần đầu, nhị ca hắn còn mang theo một hộp bảo bối nha!di;end/anl,eq/uydon Trong bao đồ này tất cả đều là thứ tốt sao?

Trái tim của Lam Thiếu Lăng này rất lớn, thấy thoát hiểm liền bắt đầu khinh suất, lay bọc quần áo của nhị ca hắn kêu rất ngạc nhiên, một đôi móng vuốt sói không an phận bị nhị ca hắn đẩy ra, thúc giục: "Đi nhanh lên đi!"

Lam Thiếu Lăng bất đắc dĩ nhún vai một cái, nhìn Thượng Quan Hành và Lịch Nhược Hải một chút, cợt nhã bĩu môi một cái, nhưng không chỉ mình Tống Ngạn Triệt không có tâm tình đùa cợt với hắn, hai vị này cũng không có tâm tình. Gương mặt Lịch Nhược Hải lạnh lùng, mặt không biểu cảm tiến về phía trước.

Từ lúc Lịch Nhược Hải quyết định cùng mọi người cùng nhau lên đường xông vào Ma Giáo, rượu cũng không uống, người cũng không say nữ, nhưng mặt lại biến thành khối băng, có thể lạnh chết người. Đại khái cái này chính là bi thương đến chết tâm đấy! Tim của hắn đã sớm theo Biệt Tiêu Tuyết xuống đất, hắn còn sống chỉ là vì trả thù, giết Tần Mộ Sắc, thay Biệt Tiêu Tuyết báo thù.


Thượng Quan Hành lắc đầu một cái, vỗ vỗ bả vai Lam Thiếu Lăng, rồi vỗ hai cánh tay của Lam Thiếu Lăng đi qua bên cạnh.

Lam Thiếu Lăng tự giác cảm thấy mất mặt, vội vàng đuổi theo, "Này! Đại ca, nhị ca chờ ta một chút! Lịch huynh chờ ta một chút với!"