Tửu Nương Tử Mạnh Mẽ

Chương 31: Biểu ca của nàng, biểu ca của nàng cũng là biểu ca của hắn

Editor: VẠN HOA PHI VŨ

“Khụ khụ...... Vi sư Việt mỗ, rốt cuộc cũng thấy sư huynh đệ các ngươi nhận nhau, thật là vui mừng!” Thiết Trung Nhạc một bên đột nhiên ho khan một cái, tỏ vẻ hắn vẫn còn tồn tại, thuận tiện truyền lại một tin tức quan trọng.

Vi sư Việt mỗ? Còn là Việt mỗ? Nào có ai nói như vậy? Còn dùng tên giả nữa? Rốt cuộc lão già này có mấy cái tên giả? Ai quản ngươi họ gì? Tống Ngạn Triệt thầm nghĩ, cần gì biết ngươi họ gì? Vốn cũng không phải tới để vạch trần hắn.

“Đúng lúc sư phụ ở đây, đồ đệ có một chuyện muốn thương lượng cùng sư đệ, vừa vặn nhờ sư phụ chủ trì chuyện lớn.”

Thương lượng cái gì? Thương lượng hôn sự, thương lượng hôn sự của Lịch Nhược Hải và Biệt Tiêu Tuyết. Chuyện này cũng dọa Lịch Nhược Hải giật mình, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tống Ngạn Triệt, mới biết đây là sự thực.

Thiết Trung Nhạc kinh hãi a một tiếng, vô cùng lo lắng, chỉ mong không xảy ra chuyện rắc rối gì mới tốt. Hai cái đứa bé Nhược Hải và Tiêu Tuyết này, thật sự là một đôi trẻ mệnh khổ. Tuy rằng lo lắng, Thiết Trung Nhạc vẫn tự biết không nên lộ diện ở Tống gia, nếu không rất có thể sẽ khiến đổ máu ở hỉ đường, liền cười ha hả chạy nhanh như làn khói. Chỉ sợ Lịch Nhược Hải lại bướng bỉnh, bắt hắn chủ trì hôn lễ gì đó.


Trên thực tế Lịch Nhược Hải cũng thật sự nghĩ như vậy, có dượng có dì hắn, hơn nữa có sư phụ, bữa tiệc vui của hắn có thể có nhiều trưởng bối như vậy là chuyện rất tốt, vậy mà lão đầu tính tình cổ quái này chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.

Dĩ nhiên Tống Ngạn Triệt biết lão già này chạy là vì cái gì, hắn cũng không ngăn lại, trước kia hắn nghĩ không hiểu, chuyện như thế nào mới có thể khiến mẫu thân giận đến nỗi tuyên bố trước mặt mọi người cái phụ thân thường không trở về nhà của hắn chết rồi. Bây giờ biết rồi, không phải là bởi vì si mê học võ, mà là bởi vì Tống Ngạn Lãng sinh ra. Ngay cả đứa bé ở bên ngoài cũng đã sinh ra rồi, với cái tính khí kia của mẫu thân hắn, há có thể tha thứ cho hắn! Chỉ là tuyên bố cha hắn chết rồi, vẫn là có chút hơi quá.

Nhưng mà, lão già này chết nhiều năm như vậy, cũng không muốn trở lại, có thể thấy được là do chính hắn không muốn về nhà. Nhưng theo tình hình hôm đó, xem ra, lão già và mẫu thân Tống Ngạn Lãng chẳng những không yêu, ngược lại còn hận. Vậy rốt cuộc là điều gì khiến lão già này có chết cũng không về nhà?

Thôi, đợi đuổi theo rồi hỏi lại. Trước giải quyết chuyện của Lịch Nhược Hải và Tiêu Tuyết. di,ie.and/anl.eq/,uyd,on Hắn chỉ có một cô biểu muội, nếu Lịch Nhược Hải phụ lòng, quản khỉ gió Lịch Nhược Hải là sư đệ hay sư muội, hắn đều không tha thứ.

“Khụ khụ...... Nhược Hải, về sau nếu ngươi bắt nạt Tiêu Tuyết, biểu ca ta đây sẽ không tha cho ngươi!” Tống Ngạn Triệt đứng quay lưng, gió phất lên ống tay áo, đứng chắp tay, rất có phong phạm của bề trên.

Giả bộ tiên phong đạo cốt cái gì? Đầu tiên Lịch Nhược Hải khom người gật đầu, khẽ cong lưng, liền ôm quyền, nói một tiếng dạ, “Dạ!” Tiếp đổi lời, đổi tác phong, bắt chước, học theo bộ dáng thâm trầm của Tống Ngạn Triệt nói: “Khụ khụ...... Ngạn Triệt, về sau nếu ngươi bắt nạt Đường Cửu, biểu ca ta đây cũng sẽ không tha cho ngươi!”

“Dạ!” Tống Ngạn Triệt cố nén nụ cười, học bộ dáng ôm quyền khom người của Lịch Nhược Hải, rất mực cung kính. Hai người đổi cho nhau, học bộ dáng của đối phương, trêu đùa rất vui vẻ.

Cả Tống Ngạn Triệt và Lịch Nhược Hải cười lăn cười lộn, cười xong rồi, trong lòng Lịch Nhược Hải dâng lên nỗi sầu lo mơ hồ. Gia cảnh của mình bần hàn, xứng với Tiêu Tuyết sao? Bệnh Tiêu Tuyết vừa khỏi, chẳng lẽ định để nàng gả cho mình chịu khổ sao? Ngay cả một cái tổ ấm mình cũng không có, vẫn ở tại Đường gia, chẳng lẽ định để Tiêu Tuyết đến ở Đường gia sao?


Tuy rằng Đường gia sắp sửa chữa đại trạch xong, nhưng kể từ sau khi Đường Thủy Sinh, cái kẻ mồm miệng bộc tuệch đến Đường gia, liền có rất nhiều thị phi phải trái. Bản thân mình bị Đường Thủy Sinh nói vài câu cũng chẳng sao, nhưng chẳng nhẽ lại để Tiêu Tuyết đi theo chịu uất ức bực này? Dì dượng cũng không thể dành cả ngày để trông Đường Thủy Sinh, cũng không thể vá miệng Đường Thủy Sinh lại chứ?

Tống phu nhân cũng cam lòng để cho Tiêu Tuyết đi theo mình chịu khổ sao? Vui sướng qua đi, trong lòng Lịch Nhược Hải căng thêm lo lắng.

Sao Tống Ngạn Triệt lại không biết nỗi lòng của hắn, Tống Ngạn Triệt cười nói: “Lịch huynh đừng lo, chắc chắn gia mẫu sẽ không phản đối cửa hôn sự này. Ngay từ ngày đó, lúc Tiêu Tuyết khử độc gặp rất nhiều nguy hiểm, Lịch huynh không chút do dự, bất chấp nguy hiểm. Lúc cắt tay truyền máu, gia mẫu đã chắc chắn Lịch huynh có thể chăm sóc Tiêu Tuyết cả đời. Chỉ là, sau khi kết hôn, đành phiền Lịch huynh và Tiêu Tuyết ở lại Tống gia. Chỉ vì, ta và ngươi cũng không ở nhà được mấy ngày, chúng ta còn phải lên núi đi học! Chờ xong khoa cử, Lịch huynh học lên cao, tất nhiên Tiêu Tuyết sẽ phu xướng phụ tùy, Lịch huynh đi đến đâu, nàng sẽ theo đến đó.”

Nỗi lòng Lịch Nhược Hải bị Tống Ngạn Triệt nói trúng hết, Tống Ngạn Triệt cũng đưa ra phương án giải quyết, hắn không hy vọng Lịch Nhược Hải buồn phiền vì chút việc vô vị này, thành kiến thế tục cần gì phải quan tâm? D;iend’anl[eq.uyd/on Huống chi, ban đầu lúc Tiêu Tuyết gặp nguy hiểm khi khử độc, Lịch Nhược Hải đã nghĩ, một chút máu thì tính là gì, cho dù muốn lấy mạng của hắn, hắn cũng sẽ không nháy mắt một cái.

Điểm này trong mắt Tống phu nhân, Tống Ngạn Triệt, tất nhiên là rất xúc động với chân tâm chân ý của Lịch Nhược Hải. Thật ra thì, tất cả mọi người không để ý đến, lúc ấy, theo đạo lý mà nói thật ra Biệt Tiêu Tuyết cũng không phải gặp nguy hiểm, nếu không, với y thuật của Tần Mộ Sắc, chắc chắn Cốc thần y sẽ không đặt tính mạng Biệt Tiêu Tuyết trong tay một lang băm.

Tần Mộ Sắc làm bộ dáng đó tất nhiên là vì thúc đẩy tinh cảm của Biệt Tiêu Tuyết và Lịch Nhược Hải, để tinh cảm của bọn họ căng ngày căng nồng đậm, cũng vì bọn họ xóa đi định kiến về môn đăng hộ đối. Tuy nói Tống gia cũng không nghĩ phải môn đăng hộ đối, nhưng lúc Đường Cửu gả vào, trong người còn mang tuyệt kỹ chưng cất rượu!

Mà Biệt Tiêu Tuyết gả ra ngoài, tự nhiên Tống gia sẽ suy tính sẽ nhiều hơn. Nhưng mà có một nam nhân sẵn sàng từ bỏ mạng sống vì Biệt Tiêu Tuyết trong lúc nguy cấp lại khác. Tần Mộ Sắc cũng không phải là không nghĩ, để một mình Lịch Nhược Hải truyền máu cho Biệt Tiêu Tuyết, làm nhiều trò như vậy hơn. Nhưng vạn nhất đến lúc đó người đứng ra là Tống Ngạn Triệt, chẳng phải phí công nhọc sức sao.

Còn nữa, điều động tất cả những người có mặt sẽ khiến bọn họ gấp đến mức không rảnh hoài nghi mình giở thủ đoạn. Kế hoạch của Tần Mộ Sắc rất tỉ mỉ, có thể nói rằng ngay lúc đó đã tinh kế tất cả mọi người, chỉ là Tống Ngạn Triệt không biết, hiện tại hắn vẫn đang tiếp tục tiến hành kế hoạch của Tần Mộ Sắc.


Tống Ngạn Triệt cũng không phải không nghi đến việc tiễn Tần Mộ Sắc đi, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, chỉ là tình trạng của Tiêu Tuyết vẫn phải quan sát thêm.

Lịch Nhược Hải nghe Tống Ngạn Triệt nói, suy nghĩ trong chốc lát, liền đáp ứng. Tuy cảm thấy việc ở lại Tống gia truyền đi không dễ nghe, nhưng hắn không muốn Tiêu Tuyết chịu khổ. Nếu để Tiêu Tuyết ở Đường gia thì cũng là tạm trú, vả lại dù dì dượng che chở cho Tiêu Tuyết, cũng khó tránh cái miệng thúi Đường Thủy Sinh kia nói ra lời gì khó tiêu, như thế chẳng thà tạm trú ở Tống gia còn tốt hơn. d/ien d;an l3q,uyd.on Thứ nhất Tiêu Tuyết sẽ có người hầu hạ, thứ hai, cũng có người làm bạn với Đường Cửu.

Lịch Nhược Hải nghĩ đến đây, liền đồng ý, Tống Ngạn Triệt cười nói, chỉ bảo hắn cứ thoải mái, chờ làm tân lang là được, còn lại cứ hắn lo liệu.

Bỗng nhiên Lịch Nhược Hải nhớ tới chuyện Tống Ngạn Triệt biết võ công, Đường Cửu có biết hay không, có quan hệ sâu xa như thế nào với sư phụ, có giống như mình biết sư phụ như vậy hay không, vô duyên vô cớ bị quấn lên, chết sống đều muốn truyền thụ võ nghệ.

Tất nhiên Tống Ngạn Triệt không nói cho Đường Cửu, cũng bảo Lịch Nhược Hải đừng bảo, nhanh như thế đã nói cho Đường Cửu biết thì không trêu chọc được nữa, hắn sao còn có thể giả dạng nhu nhược, sao có thể tiếp tục giả vờ té xỉu, sao có thể kêu khóc giả bị đụng.

Về phần quá trình ban đầu Tống Ngạn Triệt học võ, thật đúng là giống Lịch Nhược Hải như đúc, lão già tìm tới cửa, quấn chặt lấy. Khi đó Tống Ngạn Triệt thân thể yếu ớt, bị lão già này dọa, cũng bị ép buộc quá mức, chỉ là, sau đó thân thể mỗi ngày một tốt lên. Lâu ngày, Tống Ngạn Triệt liền phát hiện, lão đầu này cứ lén lút thế nào ý, mỗi lần tới nhà bọn họ cũng lén lén lút lút, sau đó dứt khoát không tới, chờ ngoài cửa phủ, rồi đưa Tống Ngạn Triệt đến nơi yên tĩnh không người dạy võ nghệ.

Tống Ngạn Triệt vốn tưởng là bởi vì sư phụ biết nương hắn không cho phép hắn luyện võ, mới có thể lén lén lút lút, sau từ dấu vết dần dần nghi ngờ, lại tìm được một mật thất trong nhà, ở trong mật thất tìm được một bản vẽ. Người trong bức họa hết sức giống lão già này, mới biết sư phụ rất có khả năng là cha hắn.

Thuở nhỏ Tống Ngạn triệt cầm bức họa và bảo kiếm trong mật thất đi tìm nương hắn, không ngờ nương thấy hai thứ này thì giận dữ, không cho phép Tống Ngạn Triệt vào mật thất lần nữa, cũng không cho hắn chạm vào binh khí như kiếm.


Rồi khi Tống Ngạn Triệt còn nhỏ, lúc hắn tập tễnh học bước, cầm một nhánh cây giả làm kiếm mộc, nương hắn đã nổi trận lôi đình. Lúc nhỏ Tống Ngạn Triệt cho rằng nương hắn sợ mình bị thương. Sau đó, Tống Ngạn Triệt mới hiểu, là nương hắn căm hận người cha si mê võ học, giang hồ lãng tử.

Từ đó về sau, Tống Ngạn Triệt cho rằng nương hắn tuyên bố cha chết rồi, để cho cha hắn có nhà không thể về là bởi vì võ công, cũng vì vậy mới không để cho hắn đụng vào bất cứ thứ gì có liên quan đến võ thuật. Hiện giờ, lại thêm một con riêng. Khó trách nương hắn làm tang sự thay lão già này, có lẽ năm đó đã giận điên lên rồi?

Tống Ngạn Triệt bảo Lịch Nhược Hải trở về trước còn mình tự đi tìm lão già. Lão già chạy trốn thật nhanh. D.iend;anl.eq/uyd.on Tống Ngạn Triệt bay người lên cây, đung đưa tới lui, vất vả mới tìm thấy bóng dáng, vừa định gọi lão già kia lại, thế mà lão già kia đã đứng dậy bỏ chạy.

Tống Ngạn Triệt tức giận điên cuồng đuổi theo, hai người ở trong rừng cây, ngươi truy ta đuổi, tựa như hai con chim lớn, bay tới bay lui.

“Ta nói, tại sao ngươi lại đuổi theo ta!” Lão già chạy đến mức thở hổn hển, nhưng vẫn không chịu dừng lại.

“Ta muốn ngươi nói rõ mọi chuyện! Lão lọc lõi này (châm biếm người có nhiều kinh nghiệm nhưng láu lỉnh), dừng lại! Lão già cổ quái này, dừng lại cho ta! Lão già chạy như điên bay tới bay lui phía trước, ngươi dừng lại cho ta!” Tống Ngạn Triệt theo sát không nghỉ, lão già này thật liều mạng! Mình đuổi theo, mệt chết đi được, không được! Trước tiên hắn cần phải lấy hơi đã.

“Dừng thì dừng!” Lão già hãm phanh xe, ngừng bay lượn, nghiêng đầu cuộn cánh tay, gối lên tay, rất là tiêu dao, hắn cũng phải lấy hơi.

Tống Ngạn Triệt dừng lại trên cây bên cạnh lão già, ngồi trên cây, lưng dựa vào thân cây, khác với tư thế La Hán ngủ của lão già, tư thế của hắn tiêu sái hơn, phong lưu phóng khoáng hơn! Hai kẻ leo cây này, đã leo lại còn khiến người khác cảm giác được sự buông thả không vào khuôn khổ.


Tống Ngạn Triệt khẽ nghiêng người, nhàn nhạt hỏi “Vì sao giả tên gạt Lịch Nhược Hải?”

Thiết Trung Nhạc đầu không giương mắt không mở nói: “Ngươi chớ xía vào!”